Lòng người khó đoán ( 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về nhà trọ, Hani nhanh nhẹn xung phong giúp cô làm thức ăn. 

Nhìn dáng vẻ của chị cô cứ nghĩ là ngay cả rau chị cũng không biết rửa, kết quả là, lúc rửa rau chị đặc biệt cẩn thận... Một lá rau, một sợi rau chị đều chậm rãi rửa sạch, trông chị lúc này rất cẩn trọng.

  "Sư tỷ , chị đã từng rửa rau chưa?" Hyelin hoài nghi hỏi chị. 

Hani suy nghĩ một lúc mới trả lời cô: "chị đã từng rửa vết thương cho bệnh nhân." 

Hyelin sờ trán, cô đã quên mất chị là người lái xe thể thao đắt tiền, tán tỉnh phụ nữ rất giỏi, còn là tiểu thư nhà giàu. 

"Thôi, vẫn là để em làm cho, chị vào trong ngồi đi." 

"Chị rửa không sạch sao?" 

Thấy lòng tự trọng của đại tiểu thư bị đả kích, Hyelin lắc đầu: "Chị rửa sạch lắm, tiếp tục rửa đi." 

Cô và chị vừa làm vừa trò chuyện, Hyelin hỏi chị vì sao chị nói tiếng Nhật tốt như vậy, lại còn nói tiếng Anh với giáo sư Tanaka. 

Chị nói cho cô biết: "Người Nhật Bản rất khiêm tốn, họ coi trọng những thứ người khác có và coi thường những thứ thuộc về mình. Em có thấy chữ viết của họ không? Trong đó, có một nửa là tiếng Hán một nửa là tiếng Anh." 

"Ồ...?" 

"Bọn họ rất tôn sùng người ngoại quốc, họ không quan tâm em có biết nói tiếng Nhật hay không, chỉ cần em biết nói tiếng Anh, bọn họ sẽ tôn trọng em một cách kì lạ." 

"Văn hóa Nhật Bản thật là kì lạ. Tiếng Anh thực chất chỉ là một ngôn ngữ giao tiếp thôi, biết nói tiếng Anh đâu có chứng minh được điều gì?

"Biết nói bao nhiêu ngôn ngữ cũng không chứng minh được gì, chị chỉ cảm thấy biết nói tiếng Hàn một cách thành thạo, đó mới là người có năng lực!" 

Hyelin cười nhìn Hani, ánh mắt lộ rõ vẻ khó hiểu: "Sư tỷ, xem ra chị rất yêu tổ quốc."

"Không nói đến việc có yêu tổ quốc hay không, chị chỉ biết lúc học tiểu học, môn Ngữ Văn của chị rất tệ, cho nên đối với tiếng Hàn chị rất là ngưỡng mộ." 

Hơi nóng bay lên, bọt nước sôi cuồn cuộn. Cuối cùng Hani cũng đã rửa rau xong. 

Chị mở một lon bia Nhật Bản chính hiệu hỏi cô: "Em có muốn uống thử không? Có hương cà phê đấy." 

Vừa nghe đến uống bia, Hyelin liền nghĩ đến tình tiết trong các cuốn tiểu thuyết, rất nhiều cô gái sau khi uống xong không điều khiển được bản thân. Nghĩ như vậy cô liền xua tay: "Em không uống bia, hôm tốt nghiệp đại học, em chỉ uống có một ít bia, sau đó ôm một đứa bạn thân khóc suốt một buổi." 

Hani vừa nghe, lập tức đổi cho cô một ly nước táo, xem biểu hiện của chị dường như rất sợ cô sau khi uống bia lại làm loạn cả lên. 

"Sư tỷ, lúc ở Hàn Quốc chị học đại học nào?" Cô và chị vừa ăn cơm vừa trò truyện.

  "Học viện y học Seoul."

"Àh." Hyelin gật gật đầu, gương mặt cô mang chút vẻ thất vọng.

"Em cứ nghĩ chị tốt nghiệp Đại học quân y.

Hani bỗng nhiên mở to mắt rồi dùng ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn cô: "Tại sao em lại nghĩ như vậy?" 

"Không có gì, tự nhiên em nghĩ vậy thôi."

"Em cảm thấy chị giống quân nhân à?"

"Em thấy phòng của chị rất sạch sẽ, tính cách của chị cũng rất tốt..." Hơn nữa, dáng người đặc biệt hoàn hảo. Cẩn thận suy nghĩ lại, may mà Ahn Hani không phải quân nhân, nếu chị thật sự là quân nhân, bản thân cô không kiềm chế được... Không biết hậu quả sẽ như thế nào nữa. 

Chị lại liếc mắt nhìn cô, ánh mắt càng lộ rõ vẻ thâm trầm: "Có lẽ học y lâu rồi, nên bản tính sạch sẽ cũng bị ảnh hưởng." 

"." Trong nồi, tôm đã biến thành màu đỏ, cô nhìn chị nói: "Chị ăn đi, đừng khách sáo nha." 

Một buổi cơm, vừa ăn vừa tán gẫu, chị và cô cùng nói chuyện về phòng nghiên cứu, chị nói về những kinh nghiệm sống chị đã có ở Nhật Bản. Chị nói không nhiều, nhưng lời nói rất hài hước, khiến cô cười mãi không ngừng, không còn cảm giác cô đơn nơi xứ lạ. 

Hani nói: "Hyelin ssi", " Hyelin yah"... Tất cả đều rất lạnh, cho nên chị muốn gọi cô là "Bảo bối" nghe có vẻ thân thiết hơn. 

Sau đó, cô không hề ngại ngùng mà gọi chị là: "Sư tỷ!"

Chị nói: "Chỉ cần em đừng gọi chị là 'honey', thì em muốn gọi sao cũng được." 

Nghe được từ "honey", mặt Hyelin ửng đỏ, cúi đầu ăn cơm, rất lâu sau cô vẫn không dám ngẩng đầu nhìn chị.

  *** 

Sau ngày đó, Hyelin và Hani không còn xa lạ nữa, mỗi khi cô làm thức ăn ngon thường mang cho chị nếm thử, mỗi lần chị đi siêu thị cũng không quên mua trái cây cho cô. 

Người ta thường nói: Bà con xa không bằng láng giềng gần, điều đó hoàn toàn chính xác. Bất kể chuyện gì hai bên đều phối hợp rất ăn ý, cô và chị nhanh chóng trở thành bạn thân. 

Những ngày gần đây, Hyelin vô cùng bận rộn. Phó giáo sư đưa cho cô một sắp tư liệu tiếng Nhật, hầu như suốt ngày cô đều ở phòng nghiên cứu hoặc là ở nhà chăm chỉ học lý thuyết, học lý thuyết bằng tiếng Nhật mấy ngày khiến  Hyelin sắp ngất, rồi còn nuôi dưỡng tế bào khiến cô muốn hộc máu. Cuối cùng, cô thật sự không chịu được nữa liền chạy đến phòng trọ sát vách. 

Hani mở cửa, dường như chị vừa tắm xong, trên người vẫn còn mặc áo ngủ, trên tóc chị vẫn còn đọng một vài giọt nước, chị nói: "Em vào đi." 

Đêm hôm khuya khoắt, chỉ có hai người trong phòng... 

Dường như chị nhìn ra sự khó xử của cô, hiểu rõ cười: "Tìm chị có việc gì?" 

Hyelin lập tức đưa ra một tập tư liệu tiếng Nhật, lật lật tờ giấy trong đó: "Những lời trong đây em xem mà không hiểu gì hết, nó nói gì vậy chị?" 

Chị xem lướt qua, sau đó chị phiên dịch từng câu từng chữ tiếng Nhật cho cô nghe, có những câu thấy cô vẫn chưa hiểu ý, chị dừng lại giải thích thêm một chút. 

Bỗng nhiên Hyelin phát hiện, cô nàng xinh đẹp nào đó trình độ y học không phải tầm thường, trong lúc phấn khởi, cô quên bẵng đi lịch sử phong lưu của chị, đi theo chị vào phòng, từ từ học hỏi. 

Đêm đó ánh trăng đặc biệt rất sáng, ánh sáng xuyên qua bức rèm màu xanh lục, tỏa ra một ánh sáng mờ mờ.

  *** 

Một ngày đêm khuya. 

Bóng tối đang chiếu xuống mặt hồ lăn tăn gợn sóng, cá đã lặn sâu dưới đáy nước, một nhánh liễu duy nhất còn sót lại trên cây đang buông thân xuống phất phơi nhè nhẹ trên mặt hồ. 

Hơn mười một giờ khuya, vườn trường không một bóng người, Hyelin lê tấm thân rét lạnh mệt mỏi trở về nhà trọ, trong lòng cô lúc này đang thầm nghĩ đến hương vị của một ly sữa nóng, tưởng tượng bản thân đang nằm trên chiếc giường, ôm chiếc chăn mềm mại hưởng thụ không khí mát mẻ của máy điều hòa... Rồi đánh một giấc ngon lành. Nhưng cô không ngờ là, tìm mãi trong túi cũng không có chìa khóa phòng, cô trút ngược túi xuống đổ hết đồ dùng ra bên ngoài nhưng vẫn hoàn toàn không thấy bóng dáng chiếc chìa khóa đâu cả. 

Hyelin cẩn thận nhớ lại, đúng là buổi sáng cô đi quá vội, nên đã bỏ quên chiếc chìa khóa phòng trọ lại trên giường rồi. 

Thật là chán nản quá đi! 

Giờ này, văn phòng quản lí nhà trọ đã đóng cửa rồi, hầu hết các phòng trọ đều đã tắt đèn. 

Đứng im lặng trước cửa phòng trọ, Hyelin tự nhiên cảm thấy nhớ nhà, nhớ người bố nghiêm khắc, nhớ người mẹ hay la rầy, cô muốn bay về căn phòng công chúa đáng yêu của mình rồi lên giường khóc lớn một trận. 

Hyelin chà chà hai bàn tay đang đông cứng vì lạnh vào nhau, không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn về cánh cửa phòng bên cạnh. 

"Ahn Hani"... Cái tên trên cửa phòng cùng với ánh đèn trong phòng vẫn còn sáng, đôi phần khiến đêm tối lạnh lẽo trở nên ấm áp hơn. 

Hyelin nhẹ nhàng nhấn chuông cửa hai cái, cô nghe thấy tiếng bước chân đang tiến tới, cửa mở ra... 

Đập vào mắt cô là một vẻ mặt ấm áp, cùng với hỗn hợp hương trà Quan Âm. 

Khi nhìn thấy cô, chị tỏ vẻ kinh ngạc. 

"Có chuyện gì sao?" 

Đương nhiên là có rồi! Không có chuyện gì nửa đêm cô gõ cửa phòng chị làm gì, với lại đối với chị, cô hoàn toàn không có ý đồ gì nha! 

"Sư tỷ..." Hyelin âm thầm liếc mắt vào phòng chị, cô muốn xác định chính xác là lúc này không có phụ nữ ở trong phòng, mới tiếp tục nói: "Em để quên chìa khóa ở trong phòng."

Chị nhanh chóng hiểu ra vấn đề, sau đó lập tức nép thân người đang chắn trước cửa phòng sang một bên: "Em vào đi." 

Phòng của chị vẫn sạch sẽ như vậy, chiếc chăn chỉnh tề đang trải rộng trên giường, máy vi tính đặt ở góc bàn, ở giữa bàn học có rất nhiều tư liệu đang chất chồng lên nhau, Hyelin xem qua đề mục, toàn là đề tài về vi khuẩn...

"Em ngồi đi!" Chị dẹp dọn các sắp tư liệu, đưa cho cô một tách trà nóng: "Uống trà đi, nó sẽ làm em ấm áp một chút." 

"Cám ơn!" Hyelin đón nhận tách trà nóng đang lan tỏa hơi ấm trong lòng bàn tay, cảm giác ấm áp đang chảy khắp người cô. Hyelin thử tìm đề tài để nói chuyện, làm tăng thêm chút tình cảm đồng hương. 

"Khuya như vậy mà chị vẫn xem tư liệu sao?"

  "Uhm."

Thấy chị không muốn nói nhiều, Hyelin cũng không hỏi thêm gì nữa, cô thẳng thắn đi vào vấn đề chính: "Em... Em có thể dùng ban công phòng chị để đi qua phòng em. Được không?" 

Ban công lộ thiên phòng của Hyelin và Hani cùng một khu, ở giữa được ngăn cách bởi một bức vách ngăn được tập hợp lại từ vài tấm ván gỗ cao chừng hai mét, Hyelin nghĩ cách duy nhất để vào phòng mình là nhảy qua bức vách đó. 

"Ban công? Em có thể đi qua được không?" Chị nhìn cô đánh giá tổng thể, dường như chị đang nghi ngờ khả năng của cô.

  "Chắc là không thành vấn đề!" Hyelin đặt tách trà xuống, đi đến ban công, đứng trước vách ngăn cao hai mét. 

Cao như vậy à! 

Hyelin cố gắng lấy dũng khí, xắn xắn tay áo lên, cố gắng nhảy thật cao, cô muốn dùng hai tay với lên tấm ván gỗ, nhưng thử vài lần kết quả đều thất bại, khó khăn lắm cô mới bắt được một lần, nhưng treo mình lủng lẳng ở không trung một lúc thì người đổ mồ hôi lạnh, căn bản không thể tiến xa hơn. 

Hyelin nản lòng nhảy xuống đất, cô muốn nhờ Hani đỡ giúp cô lên, vừa quay đầu lại, thì thấy chị đang dùng tay che miệng, ánh mắt nhìn xuống, hẳn là chị đang cười trộm cô. 

Hyelin trừng mắt nhìn chị. 

Cô xấu hổ vuốt vuốt mái tóc: "Có gì mà cười?"

"Không nên cười!" Chị lắc đầu, trong giọng điệu nói chuyện chị mang đậm ý cười. 

"Em muốn chị giúp em không?" 

"Chị làm được không? Rất cao đó." 

"Chắc là không thành vấn đề đâu." Chị thật là đáng ghét, lặp lại lời nói lúc nãy của cô. 

Hyelin đứng một bên chờ xem kịch vui! Hừ! Cao như vậy, cô không tin là chị có thể bay qua nha. 

Hani đi đến ban công, chị lui về sau vài bước chạy lấy đà,nhảy lên, hai tay chị giữa chặt tấm chắn đầu tiên, chân đạp lên tay vịn ban công mượn lực, sau đó tiện thể bay qua, gọn gàng linh hoạt. 

Hyelin trợn mắt há hốc mồm nhìn chị, ngây ngốc tại chỗ. 

Không phải chứ, chị ấy có võ công sao?
Chẳng lẽ chị ấy chính là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết. 

Hyelin vẫn chưa khôi phục trạng thái đờ đẫn, Hani đã từ ngoài cửa bước vào.

  "Cửa phòng của em đã được mở rồi kìa."

  "Chị, chị...?" Hyelin chỉ về tấm chắn ở ban công, cô nuốt nước bọt: "Chị đi qua dễ dàng như vậy sao?" 

Bỗng nhiên, trong đầu Hyelin nảy sinh một ý niệm, không biết kiến trúc sư nào ngu ngốc lại thiết kế một loại ban công như thế, một người chỉ mất có ba giây đã có thể nhảy qua phòng cô. Nhỡ trong lúc cô ngủ, chị có mưu đồ xấu xa gì thì sao, rất nguy hiểm nha!  Sắc lang không đáng sợ, chỉ sợ sắc lang giỏi võ công! 

Lúc này, ý nghĩ nhỏ bé của cô không thể giấu được cặp mắt sắc sảo giỏi đọc tâm trạng phụ nữ của Hani, ngay lập tức, chị đã đọc được suy nghĩ của cô. 

"Em yên tâm, ngoại trừ trường hợp đặc biệt, nếu không chị sẽ chọn đi cửa chính."

"Á..." Gương mặt Hyelin ửng đỏ, biết rõ là không thể, nhưng cô vẫn cố gắng che giấu.  "Ý của em là... Tài nghệ của chị tốt như vậy, có phải chị từng học võ, hay Teakwondo không?" 

Khoé miệng chị khẽ nhếch lên, vẫn là nụ cười xấu xa: "Không có! Chị chỉ luyện qua trò bắt..." 

"Bắt?!" 

"Phương thức như thế có thể dễ dàng chế ngự được phụ nữ, khiến cho cô ấy không thể phản kháng, thậm chí không thể cử động..." Âm thanh của chị dừng lại ngay đúng chỗ mơ hồ...

"Á..." Hyelin cúi đầu che giấu gương mặt đang nóng bừng của cô, nói: "Đã khuya rồi, em không làm phiền chị nghỉ ngơi. Chào chị!" 

Cô đỏ mặt chạy ra khỏi phòng chị.  Đêm lạnh, không hiểu vì sao bỗng trở nên khô nóng?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro