Tình nồng ý thắm ( 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một nữ cường công độc thân phong lưu, một tiểu thụ có ngoại hình dễ thương chưa hề có người yêu.

Họ cùng sống trong một đất nước xa lạ, cùng học trong một học viện y học, cùng sống chung trong một mái hiên, trong một không gian chỉ ngăn cách bởi một vách tường không cách âm. 

Khi thì, chị và cô ngồi dùng cơm trên một chiếc bàn, trò chuyện về niềm đam mê y học và những thuật ngữ khó hiểu, nói về sự khác biệt giữa hai nền văn hóa Hàn – Nhật. 

Khi thì, cô nhờ chị giải thích những vấn đề khó hiểu trong học tập, chị sẽ kiên nhẫn phiên dịch và giảng giải cho cô nghe về những căn bệnh, dạy cho cô cách chuẩn bị tài liệu phát biểu khiến cho giáo sư hài lòng nhất. 

Khi thì, chị nhờ cô giúp đỡ, mượn cho chị những tài liệu nghiên cứu về vi khuẩn của giáo sư Fujiko. 

Khi thì, lúc hoàng hôn buông xuống, chị và cô ngồi tựa lưng vào nhau trên hàng rào chắn của ban công, cả hai lẳng lặng ngắm nhìn cây anh đào đang trổ đầy những nụ hoa, như chỉ chờ một đêm nữa trôi qua sẽ lập tức nở rộ. 

Khi thì, cô cố ý bật nhạc thật lớn, để chị ở phòng bên kia cũng nghe thấy những khúc tình ca êm ái chảy xuôi như dòng nước, thỉnh thoảng cô sẽ vô ý nói ra một câu: "Chỉ có trời mới biết chị quan trọng với tôi đến nhường nào..." 

Sau đó, chị cũng sẽ không để ý mà đáp lời cô: "Chỉ có trời mới biết tình cảm của chị chân thành đến mức nào..." 

... 

Khi thì, chị sẽ tạo cho cô những bất ngờ thú vị. Ví dụ có một hôm, cô vẫn chưa thức dậy, vẫn còn đang nằm trên giường, chợt nghe được tiếng chuông cửa vang lên, mở cửa ra, ngoài cửa không một bóng người. Chỉ có một chậu xương rồng xấu xí và một cái bánh ga-tô chúc mừng sinh nhật thật to. 

Hyelin mừng rỡ cầm chiếc bánh ga-tô lên, xoay người lại cô thấy tờ giấy dán trên cửa: "Bảo bối, buổi tối chị và em cùng ăn cơm!" 

Khóe miệng cô không kiềm chế được mà cong lên một nụ cười hạnh phúc, miệng vẫn không nhịn được nói thầm một câu: "Đáng ghét!" 

Ngay sau đó, cô quyết định không đến phòng thí nghiệm nữa, ở nhà chuẩn bị buổi tiệc một cách tỉ mỉ, chúc mừng sinh nhật cho chính mình.  Hôm đó, Hani cố ý mời mọi người đi hát karaoke, chơi đùa rất vui vẻ, chị Park nói: "Hôm nay thiên thời địa lợi nhân hòa, hai đứa bọn em không mau bày tỏ tình cảm của mình đi, đừng che giấu nữa." 

Hyelin cười: "Em xem sư tỷ như chị gái của em vậy." 

Hani bổ sung thêm: "Em và Hyelin là quan hệ vô cùng trong sáng." 

Mọi người cười lớn một tràng, có người chỉ vào Hani nói: "Hai chữ trong sáng thốt ra từ miệng em, nghe không trong sáng chút nào?" 

Mọi người thật sự không hiểu, tình cảm của cô và chị lúc đó đơn thuần chỉ là tình cảm của hai người xa quê hương học cùng trong một đất nước xa lạ, Hyelin cũng không thèm tranh luận với bọn họ nữa. Tình cảnh như thế này càng giải thích lại càng thêm mờ ám, không bằng để mọi người tự suy đoán vẫn tốt hơn. 

Dù sao, cô cũng biết rằng bản thân cô rất... Rất quý trọng thứ tình cảm ấy. Cô cố gắng bảo vệ nó, chỉ hy vọng rằng tình cảm của cô và chị sẽ như những giọt nước từng giọt , từng giọt một tích tụ thành một dòng suối, để tháng ngày khô khan sống ở Nhật Bản sẽ được thứ tình cảm đó làm tươi mát thêm. 

Hyelin thường nghĩ, nếu có một ngày cô già đi, ngồi trên chiếc xích đu ở ban công tưởng nhớ về những ngày tháng này, cô chắc chắn sẽ mỉm cười thật hạnh phúc, cảm ơn trời đất đã tặng cho cô một người đặc biệt như thế này vào thời điểm mà cô cô đơn nhất. 

Hyelin từng nghĩ, thứ tình cảm đơn giản giữa cô và chị sẽ không bao giờ thay đổi, nếu như Hani không bị thương, nếu như Yoo Jeongyeon không xuất hiện... 

*** 

Khoảng thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt, mấy tháng đã qua rồi. 

Vào một buổi chiều, Hyelin đang ở trường, Hani bỗng nhiên gọi điện thoại cho cô, chị nói chị bị thương, đang ở phòng cấp cứu. 

Hyelin choáng váng, cô trực tiếp chạy thẳng từ trường học đến đến phòng cấp cứu của trường đại học. 

Cánh tay phải của chị bị trầy một mảng da khá lớn, nhìn thấy máu chảy ra từ chỗ bị thương làm đầu óc Hyelin mơ mơ hồ hồ. Đến khi xác định chị không bị gãy xương, ở những nơi khác trên cơ thể cũng không bị thương, cô mới lả người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chị. Chị dùng tay áo lau lau những giọt mồ hôi trên trán cô. 

Hyelin lo lắng hỏi chị: "Vì sao chị lại như thế này?" 

"Không cẩn thận nên bị ngã." Chị trả lời bằng giọng điệu thoải mái. 

Một người không cẩn thận làm mình bị ngã đến mức chảy máu, chỉ có ma mới tin chị. Hyelin đưa mắt nhìn chị: "Hay là giành người yêu với người khác, nên bị người ta đánh?" 

Chị bất lực lắc đầu: "Em thật là hiểu chị!"

"Em thật sự đoán đúng sao?" 

Hani không nói gì.  Hơn tám phần là bị cô đoán trúng rồi. 

"Chị giành người yêu với ai thế? Sao bọn họ ra tay tàn nhẫn vậy?" 

Chị thở dài, vẻ mặt thần bí nói cho cô biết: "Là xã hội đen. Có thể là đại tỷ nào đó gặp được chị lên giường cùng với bạn gái của nó, tức giận quá, nên bảo đàn em đi đánh chị. May mắn là chị chạy nhanh, từ tầng hai nhảy xuống cố gắng chạy trốn, nếu không ngay cả tính mạng cũng không còn." 

"Trời ạ! Thảm như vậy sao?!" Hyelin nghe chị nói mà toát mồ hôi lạnh. 

"Em nghe nói xã hội đen Nhật Bản rất tàn nhẫn, sau này chị phải cẩn thận, tốt nhất là đừng để bọn họ gặp được chị, nếu không, bọn họ nhất định không bỏ qua cho chị đâu..." 

"Đương nhiên rồi. Bọn họ nói, nếu để họ gặp lại chị, họ sẽ đem chị chặt thành từng đoạn, rồi sau đó cho cá mập ăn!" 

"Chúng ta báo cảnh sát đi?" Hyelin nhỏ giọng nói. 

"Cảnh sát cũng không thể bảo vệ chị 24/24 đâu." 

" Vậy phải làm sao bây giờ? " Hyelin sợ đến mức trong lòng bàn tay vã đầy mồ hôi lạnh, cô ra sức cọ tay vào chiếc váy. 

"Em không cần lo lắng. Osaka lớn như vậy, không dễ dàng gì mà gặp được chị đâu." Chị trấn an khi trông thấy vẻ mặt lo sợ của cô. 

Hyelin vẫn lo lắng, cô không nhịn được mà khuyên bảo chị: "Sư tỷ, ở bệnh viện có nhiều y tá đẹp như vậy, chị cần gì mà phải tranh giành một cô gái không đứng đắn? Sau này, chị đừng có vào uống rượu ở những nơi như thế nữa... Nhỡ xảy ra chuyện gì, người thân của chị phải làm sao bây giờ..." Bỗng nhiên Hyelin thấy cô nói chuyện có nét rất giống mẹ cô, trong lòng cô tự chế giễu chính mình. 

Nhưng... Chị thì không hề biểu lộ ra bất cứ sự nhàm chán nào, vẫn hứng thú nghe cô giáo huấn.

"Thật sự xin lỗi chị!" Bất chợt có một giọng nói tiếng Nhật mềm mại cắt ngang lời nói kế tiếp của cô. Hyelin tò mò quay đầu lại nhìn, thì chỉ thấy một người phụ nữ Nhật Bản khá trẻ tuổi đang cúi đầu, dùng tiếng Nhật nói: "Cám ơn em, thật sự cám ơn em! Tôi thay mặt chồng tôi và người nhà thành thật cám ơn em." 

Sau đó, người phụ nữ kéo một bé gái chừng bốn năm tuổi đang nấp phía sau lưng mình ra, đẩy cô bé về phía Hani. 

Cô bé lễ phép cúi đầu: "Cám ơn chị đã cứu em... Thật sự xin lỗi, đã làm chị bị thương!" 

Sau đó, cô bé cố gắng nói tiếng Hàn một cách bập bẹ: "Cám ơn!" 

Hani nói: "Không cần cảm ơn chị, sau này khi đi đường em nhớ cẩn thận một chút, phải nắm tay mẹ, em nhớ kỹ chưa?" 

Cô bé gật gật đầu. 

Hyelin sửng sốt thật lâu, khi nghe được Hani nói chuyện với hai mẹ con người Nhật cô mới hiểu được thật ra đã xảy ra việc gì. 

Sau khi cám ơn Hani, hai mẹ con người Nhật đi thanh toán viện phí cho chị. 

Lúc này, Hyelin tức giận nhìn Hani đang cười khoái trí: "Chị trêu chọc em!" 

"Em nghĩ chị là loại sắc lang thấp kém, chị cũng không còn biện pháp nào khác." 

"Chị!" Hyelin tức giận! Giận đến mức cô không biết nên nói gì với chị. 

"Đầu óc chị bị gì hỏng sao, chạy đến Nhật Bản làm người hùng à? Vì cứu một bé gái ngay cả tính mạng của mình chị cũng không chú ý?! Lúc trước khi Nhật Bản xâm lược nước ta, họ không hề do dự dù chỉ một chút! Bây giờ, chị không muốn sống nữa mà chạy đi cứu thế hệ sau của họ?! Chị là người hùng dân tộc kiểu gì thế?! Chị không nghĩ đến nếu lỡ hôm nay chị có chết đi, hàng ngàn, hàng vạn người Hàn Quốc sẽ đứng trước mộ chị mà nhổ nước bọt à?" 

Hani bị cô mắng không nói gì được, mặt chị tỏ vẻ oan ức bĩu môi: "Cứu cô bé ấy xong, chị cũng cảm thấy có chút hối hận, nhưng mà lúc đó, hoàn toàn xuất phát từ bản năng... Chị vẫn chưa kịp nghĩ được gì." 

"Bản năng?!" Hyelin cố nhịn nhưng vẫn mắng chị trong sự xúc động: "Bản năng chỉ dùng để chạy trốn, chị dùng bản năng cứu người?! Xem ra bị đâm chết cũng đáng đời!" 

Hani nhìn dáng vẻ tức giận của Hyelin, chị vươn tay trái vỗ nhẹ đầu cô, vuốt mái tóc dài của cô, nở nụ cười nói: "Bảo bối, không phải em đang lo lắng cho chị đấy chứ?"

"Ai thèm lo lắng cho chị, ai lo lắng cho chị chứ?! Em sẽ không lo lắng cho chị đâu!" Hyelin gượng cười: "Haha... Đùa tí cho vui mà" 

Thấy bác sĩ đến xử lí vết thương cho chị bà dùng cồn rửa để sát trùng miệng vết thương... Hyelin đứng lên, xoay người đi ra cửa. 

"Bảo bối, em đi đâu vậy?" Hani hỏi. 

"Mua thịt và sườn lợn về nấu canh cho chị uống!" 

"Nhớ mua nhiều vào!" 

"Biết rồi!"  Bước ra khỏi phòng cấp cứu, Hyelin dựa lưng vào tường, nhắm mắt lại, nước mắt cô cứ thế mà rơi xuống, không hiểu vì sao cô lại cảm thấy xót xa vô cùng. 

Cô thật sự rất lo lắng cho chị, khi thấy bác sĩ dùng cồn sát trùng vết thương của chị, khi thấy máu ở cánh tay chị tuôn ra, khi thấy gương mặt chị cố kìm nén sự đau đớn, lông mày khẽ nhíu lại, khi nghe thấy giọng chị run run kêu đau, lòng cô dường như nghẹn lại, hít thở không thông. 

Người thiếu nữ đáng ghét này, làm cô đau lòng chết được! 

Bỗng nhiên, có một bàn tay phớt nhẹ qua má cô, lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, động tác rất nhẹ, nhưng cũng rất ấm áp. 

"Bảo bối ngốc..." Chị thở dài, lời nói không nhẹ, không nặng: "Em khóc cái gì, chị vẫn chưa chết mà!" 

Hyelin dựa mặt vào vai chị khóc, chưa bao giờ cô lại cảm thấy yếu đuối như lúc này, cô cần một bờ vai để cô có thể tựa vào. 

Chị dùng cánh tay không bị thương ôm cô vào lòng một cách mạnh mẽ. Trên người chị toàn là mùi cồn và máu, còn có... Một chút hương vị riêng của chị... Hương vị của một người vô cùng đặc biệt! Hyelin cố hít thở thật sâu, lưu luyến mùi hương của chị. 

Cô nói: "Ahn Hani , chị hứa với em là sẽ không bao giờ để mình bị thương nữa, chị mà còn dám để bị thương, em sẽ không để yên cho chị đâu!" 

Chị nói bên tai cô: "Được rồi! Chị hứa với em!" 

Hơi thở của chị phả vào tai Hyelin, toàn thân cô run lên, đầu óc trở nên trống rỗng.

"Bảo bối! Đừng khóc, em khóc trông xấu lắm!"

"..." 

"Khi em cười, đặc biệt rất xinh đẹp!" 

Cô tức giận nhưng vẫn bật cười, cô nhẹ nhàng đấm vào người của chị: "Sắc lang!" 

Chị cúi xuống nhìn cô, trong đáy mắt của chị chứa đựng điều gì đó mà cô không thể diễn tả bằng lời, tựa như ánh mắt cô. 

Đó là một loại cảm giác rất kì lạ, như những cơn gió nhẹ thổi vào tâm trí, làm say lòng người. 

Hyelin không nhớ rõ cô và chị nhìn nhau bao lâu, tư thế ám muội, khoảng cách thật gần gũi, cô có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm từ hơi thở của chị, nhịp tim đang mỗi lúc một rối loạn của chị. 

Đúng lúc đó, điện thoại của cô vang lên, Hani nhanh chóng buông tay. Hyelin luống cuống lấy điện thoại trong túi ra, cô nhận máy thì nghe được giọng nói tràn đầy sự phấn khởi của chị Lee:

"Hyelin, chị báo cho em một tin tốt nhé." 

"Vâng! Tin tốt gì thế chị?" 

"Quốc gia chúng ta vừa phái một nhóm quân sự vũ trang, đặc biệt sang Nhật Bản để huấn luyện, họ đã tới Osaka được vài ngày rồi, chị nghe nói họ sẽ ở khách sạn JICA, phía tây trường đại học Osaka."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro