Yêu quá khó ( 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quá vô sỉ!

Hyelin tức giận đến mức đi đến đá mạnh một cái vào cẳng chân của Hani, rõ ràng cô không dùng nhiều sức, nhưng thời điểm chân cô chạm vào chân chị, chị hét lớn kêu đau, biểu biện so với lúc cánh tay bị thương còn đau đớn hơn vạn lần.

"Đau lắm sao?" Sự xấu hổ và giận dữ bấy giờ lại chuyển thành đau lòng, Hyelin dịu dàng hỏi chị.

"..." Người nào đó giận dỗi không chú ý đến câu hỏi của cô.

"Để em xoa cho chị nhé."

"Được."

Hani trả lời một câu cực kì rõ ràng, sau đó, chị tùy tiện gác chân mình lên đùi cô.

Hyelin hoài nghi không biết rốt cuộc chị đau thật hay là giả nữa. Không chạm vào người chị thì không biết được, cơ đùi của chị cực kì mềm mại, cho dù chị đã thả lỏng, nhưng độ đàn hồi vẫn rất cao nha.

Hyelin nhẹ nhàng xoa một lát, cô hỏi: "Chị còn đau không?"

Hani không trả lời.

Hyelin giương mắt nhìn chị, cô thấy ánh mắt chị cũng đang chăm chú nhìn vào gương mặt cô, tận sâu trong đáy mắt chị là một ngọn lửa đang bùng cháy, có thể thiêu rụi người đối diện. Ánh mắt này cô đã từng thấy qua một lần, đó là lần đầu tiên cô mời chị ăn lẩu, ánh mắt chị cứ như vậy điên cuồng nhìn chằm chằm vào món thịt bò.

"Sư tỷ, có phải là chị đang đói bụng không?" Hyelin thử thăm dò chị.

"Ừ... đúng là có đói." Sau đó chị dõng dạc nói: "Chị muốn ăn thịt."

"Trong tủ lạnh của em còn vài cái chân lợn, chị chờ một chút, em sẽ nấu cho chị ăn."

"Chị không muốn ăn!" Hyelin xoa xoa đầu chị, dịu dàng vỗ về chị như vỗ về một đứa trẻ: "Ngoan, em sẽ cho thêm lòng trắng trứng vào để vết thương của chị mau lành."

Bản tính kén ăn cộng thêm tính tình bướng bỉnh, người bị thương nào đó luôn không vâng lời, giờ bỗng nhiên lại không nói gì... Như ngầm đồng ý.

...

Dùng xong cơm chiều, Hyelin đang rửa bát thì nghe Hani nói: "Bảo bối! Chị nghe nói gần đây có rạp chiếu phim, mấy hôm nay họ công chiếu bộ phim điện ảnh nổi tiếng, tên là [No material to talk], chút nữa chị dẫn em đi xem."

Bộ phim điện ảnh nổi tiếng, nghe không tệ nha.

Hyelin kéo cổ tay Hani, nhìn đồng hồ trên tay chị. Chiếc đồng hồ bằng vàng rực rỡ này so với chiếc đồng hồ hôm trước còn có phần xa xỉ hơn. Cô âm thầm nói: Phá sản nha! "

" Hơn sáu giờ rồi, em muốn đến cửa hàng tiện lợi làm thêm. Ngày mai chúng ta hẵng đi."

"Em làm thêm ở cửa hàng tiện lợi à?"

"Ừ! Tiền học phí ở Nhật Bản cao đến chết người, học bổng thì không biết đến khi nào mới có thể xin được..." Hyelin vừa nói vừa thu dọn đồ đạc.

"Em không đủ tiền đóng học phí, tại sao không nói sớm cho chị biết?"

Thấy Hani đứng dậy lấy ví tiền, Hyelin nói: "Em có đủ tiền, nhưng em không muốn dùng số tiền mà bố em đã cố gắng tiết kiệm hơn mười năm qua bằng chính mồ hôi nước mắt của ông mà đóng học phí. Mingyu vừa giới thiệu cho em một công việc tại cửa hàng tiện lợi, ở gần Ishibashi... Mỗi tối em sẽ làm ba giờ, không vất vả lắm, còn có thể rèn luyện tiếng Nhật nữa. Em nghĩ em nên làm thử."

"Mingyu? Là Mingyu của khoa kỹ thuật phải không?"

"Đúng rồi."

Mingyu là sinh viên khoa kỹ thuật của trường đại học Osaka. Mỗi lần Hyelin và LE ăn cơm ở căn tin đều gặp anh ta. Mingyu có dáng người cao lớn, mặt mũi thanh tú, anh ta có nét phong lưu của đàn ông Seoul. Sau khi tiếp xúc vài lần, Hyelin cảm thấy con người anh ta khá tốt, nói chuyện rất lịch sự, không như người nào đó nha.

"Ba giờ. Vậy là em làm đến mười giờ."

"Ừ! Cũng không muộn lắm."

Giải quyết xong bệnh nhân giả bệnh nào đó, vừa định đi làm, mới bước đến cửa, thì Hyelin nhớ hôm nay dự báo thời tiết nói trời có mưa, vừa muốn trở vào phòng lấy ô thì cô nghe thấy tiếng Hani phát ra từ trong phòng chị: "Bảo bối, ba ngày rồi chị chưa tắm, em nhớ về sớm một chút để giúp chị tắm nha."

"Rầm!" Hyelin thuận tay nhặt đôi dép lê ném vào cửa phòng chị.

"Gọi điện thoại bảo người yêu chị đến tắm cho chị ấy."

"Chị không có, em giúp chị thuê một cô ca sĩ đến đây đi, phải xinh đẹp mới được."

Hyelin đã từng gặp người không biết xấu hổ nhưng chưa thấy ai lại vô sỉ như chị!

Cô tức giận xoay người bước đi, rất không may, cô lại quên mang theo ô! Trên đường đi đến cửa hàng tiện lợi, Jeongyeon điện thoại cho cô, nói cô ta và vài người bạn binh lính khác muốn mời chị Park đi ăn cơm, cô ta hỏi cô có thời gian không.

"Tôi phải đi làm thêm."

"Tối nay em có thể đến không, chúng ta cùng đi KTV."

"À... được rồi, tôi sẽ cố gắng..."

Câu chuyện đang nói được một nửa thì Hyelin đi ngang qua một rạp chiếu phim nhỏ, trước cửa rạp treo một áp phích quảng cáo phim khá to [No material to talk], trên đó là hình ảnh của một nữ diễn viên cực kỳ bốc lửa khoác trên người bộ quần áo như có như không.

Hyelin nghiến răng, trong lòng thầm mắng trăm ngàn lần người nào đó "vô sỉ" mà vẫn chưa hết nóng giận! Hyelin tiếp tục mắng người Nhật Bản thật là "hạ lưu", loại phim lừa đảo này mà rạp chiếu phim cũng công chiếu, thật phục nha!

***

Ngày đầu tiên đi làm thêm, Hyelin khá luống cuống, đôi lúc trao đổi đến hơn nửa buổi mà cô vẫn chưa đáp ứng được nhu cầu của khách hàng, cô thấy mình thật hậu đậu.

May mắn là ông chủ cửa hàng nơi cô làm thêm rất khoan dung, không tính toán với cô mà ngược lại còn an ủi: "Không có gì đâu, không có gì đâu."

Công việc mới mẻ và bận rộn, chỉ chớp mắt mà đã hai giờ trôi qua.

Chín giờ ba mươi phút, Mingyu đến thay ca, anh ta nói sợ chút nữa sẽ mưa nên đến sớm một chút, cũng tránh để cô bị mắc mưa khi về.

Hyelin cám ơn anh, sau đó thu dọn đồ dùng, cô điện thoại cho Jeongyeon.

...

Bên ngoài trời đang đổ mưa.

Hyelin và chị Lee ngồi ở một góc tối phòng karaoke, lắng nghe mọi người hát những hành khúc quân ca, nghe những ca khúc đó nhiệt huyết trong người cô dâng trào.

Chị Lee lặng lẽ giật nhẹ tay Sana, rồi nói nhỏ bên tai cô: "Jeongyeon đang nhìn em kìa."

Hyelin đỏ mặt lặng lẽ nhìn Jeongyeon, cô ta cười đến mức lúm đồng tiền sâu hút, một khúc tình ca chân thành vang lên. Nhìn không gian mờ ảo, cô bất chợt nhớ đến Hani, cô nhớ hôm sinh nhật cô, Hani đã mời mọi người đến đây ca hát.

Lúc chọn bài hát, cô và cô ta không hẹn mà chọn cùng một ca khúc [Yêu] của Tạ Đình Phong, lúc đó mọi người trong phòng ồn ào trêu đùa, bắt cô và cô ta cùng nhau hát...

Cho tới bây giờ cô cũng không thể quên giọng hát chứa đựng tình cảm nồng nàn của cô ta, mỗi khi giọng cô ta vang lên một lời trong ca khúc: "Chỉ có trời mới biết em quan trọng như thế nào đối với tôi, chỉ có trời mới biết tôi yêu em chân thành như thế nào..."

Aizzz!! Thảm rồi, không biết gần đây cô có bị gì không mà lúc nào cũng nhớ đến "sắc lang".

Khi bài hát kết thúc, không gian trong phòng bất chợt im lặng, Hyelin liền nghe thấy điện thoại cô reo vang.

Lấy điện thoại ra xem, màn hình hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là số của Hani.

Nguy rồi!!! Cô đã quên nói cho chị biết cô đi hát cùng với Jeongyeon.

Hyelin chạy ra hành lang vừa muốn gọi điện thoại lại cho chị, thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cô vừa nhấn phím nhận cuộc gọi thì nghe tiếng thở gấp của Hani: "Em đi đâu vậy? Đã trễ thế này mà vẫn chưa về, cũng không điện thoại nói với chị một tiếng."

"Em đi hát karaoke cùng vài người bạn." Hyelin nói bằng chất giọng nhỏ nhất, giọng điệu oan ức cứ như bị người yêu la mắng.

"Ở chỗ nào?"

"Chỗ chúng ta thường đến..." Hyelin vẫn chưa nói hết, điện thoại bên kia chỉ còn lại tín hiệu tút tút vang lên .

Người này có bệnh gì sao?! Rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì, năm nay cô đã hai mươi ba tuổi mà vẫn chưa có người yêu, khó khăn lắm mới tìm được một người quân nhân vừa ý, cô hát karaoke với cô ta, trò chuyện để tìm hiểu nhau thì có gì là sai! Có điểm nào không đúng!

A...! Hani đúng là có bệnh rồi, bệnh nặng nữa là đằng khác.

Hyelin hít sâu, lại hít sâu thêm một lần, cô thầm nghĩ trong tương lai cô sẽ là bác sĩ, trong lòng cô lo lắng cho bệnh nhân nên mới nôn nóng không yên. Vì thế, cô phải trở về, mặc kệ mọi người giữ lại như thế nào, cô cũng kiên trì trở về phòng trọ.

Bước ra cửa, ngoài trời đang mưa rất lớn, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ ngừng.

Hyelin khẽ cắn môi, chạy tiến vào làn mưa, mưa to hơn tưởng tượng của cô, từng giọt lạnh lẽo tạt vào hai má cô, theo chiếc cổ nhỏ nhắn chạy dọc xuống quần áo.

Hyelin không chịu được cái lạnh mà nhất thời rùng mình.

"Hyelin..." Jeongyeon từ bên trong đuổi theo cô: "Muộn rồi, để tôi đưa em về."

"Không cần đâu, cô vào với mọi người đi..."

Khi nói chuyện, Hyelin không chú ý nên trượt chân, suýt chút nữa là té ngã, may mắn nhờ có Jeongyeon bên cạnh đã nhanh chóng đỡ lấy thắt lưng của cô, Hyelin theo bản năng ôm lấy cánh tay cô ta...

Từng giọt mưa lớn trút lên người cô làm mắt Hyelin đau rát, cô nâng cánh tay đang quấn quanh người cô che khuất hai mắt của mình.

Khi đã đứng vững hơn, Hyelin buông cánh tay Jeongyeon ra, lúc này cô mới nhìn thấy từ xa xa trên chiếc xe màu đen, có một người bước xuống, chị đang đứng trong cơn mưa.

Từng giọt mưa nặng tạt vào gương mặt xinh đẹp của chị, bỗng nhiên tim của Hyelin cảm thấy đau xót vì bóng dáng vừa xuất hiện trước mắt cô.

Hyelin nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Jeongyeon, bằng tốc độ nhanh nhất cô chạy đến trước mặt Hani, bởi vì chạy quá nhanh nên cô va vào người chị: "Tại sao chị lại ở đây?"

"Ở phòng trọ một mình buồn quá, nên chị định ra ngoài hít thở không khí trong lành."

Là một nghiên cứu sinh ngành y học, cánh tay phải của chị lại đang bị thương, chị thừa biết là không thể chạy xe trong đêm mưa chỉ để hít thở không khí trong lành được. Cô thật sự không thể nào tin vào cái lý do lạ lùng mà chị vừa đưa ra.

Nhưng là một người bình thường, khi có một cô nàng xinh đẹp nào đó, cho dù cánh tay đang bị thương nặng nhưng lại mạo hiểm lái xe trong đêm mưa đến đón cô tan ca, Hyelin cảm động sắp phát khóc.

Nếu chị không phải Ahn Hani, cô nhất định sẽ lao vào lòng chị, nói cho chị biết: "Quãng đời còn lại em sẽ ở bên cạnh chị mãi mãi! Cho dù chị không phải quân nhân em cũng chấp nhận!"

Jeongyeon đi đến chỗ hai người, cô ta nhìn thoáng qua Hani, lại nhìn sang chiếc xe đắt tiền của chị, làn mưa dày đặc khiến Hyelin nhìn không rõ vẻ mặt của Jeongyeon lúc này.

"Đây là người hàng xóm sát vách phòng mà tôi thường nói với cô, Ahn Hani." Hani lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt chị khiến cô rùng mình.

Hyelin chỉ tay về phía Jeongyeon, giới thiệu bằng giọng nói chậm chạp: " Cô ấy là Yoo Jeongyeon "

"Xin chào." Hani thản nhiên chào hỏi Jeongyeon, sau đó liền nhấn điều khiển xe: "Lên xe đi."

"Tôi về trước, mọi người ở lại vui vẻ nha. Chào cô!"

***

Xin chào mọi ngườiiii .

Mình đã ngoi lên đây . Hmmm mọi người đã mua album hết chưa nhỉ ? Album lần này đúng là cực phẩm đó .

À còn một chuyện nữa là các bạn chắc biết CheeronLE đúng không nhỉ ? CheeronLE là người đã theo LE lâu nhất đấy và bây giờ Master ấy đang mở order Slogan đầu tiên của bản thân . Nhưng số lượng ít quá nên Master đã tặng thêm rất nhiều quà.. theo kinh nghiệm đu Slogan của mình thì mình thấy set slogan của Master này rất rẻ luôn ấy . Chỉ 420k ( đã tính ship từ Hàn về ) bao gồm : 1 Slogan ( phản quang ) + 5 postcard + 5 photocard + 1 set sticker ( từ LEvn ) + 1 poster ECLIPSE OFF ( bạn nào oder hai set sẽ tặng thêm Poster FULLMOON OFF ) giá quá rẻ hạn chốt là 30/11 các bạn có thể ib trang LEan On - EXID LE VIETNAMESE FANPAGE để order , nếu mấy bạn có điều kiện hãy ủng hộ Cheeron đi ạ . Rất tội Master này :( vì số lượng quá ít nên tặng thêm rất nhiều quà cả dời hạn chốt nữa :( mình biết mọi người còn ít tiền vì mùa comeback nhưng nếu được hãy rủ bạn bè chia set hoặc hãy rinh full set này ủng hộ Cheeron đi . Cám ơn các bạn đã nghe mình nhảm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro