An bài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyệt Mặc cười nửa miệng, đón lấy hộp thức ăn do Tề ma ma mang đến, đám a hoàn theo sau ai nấy tươi cười đặt ngay ngắn lễ vật cầm theo lên bàn. 

Hyelin ngồi nơi mép giường lẳng lặng quan sát, đây là lễ vật Junghwa đem về từ nhà mẹ đẻ sao? 

Tề ma ma vốn khéo giao tiếp, đi ngay lại gần Hyelin, nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Trắc phúc tấn, đây là quà do ngạch nương của phúc tấn chúng tôi đích thân chuẩn bị cho người, cảm ơn người đã quan tâm đến phúc tấn.”

Hyelin tủm tỉm cười, quan tâm? Junghwa cần gì nàng quan tâm chứ! Đây chỉ là những lời khách sáo, có thể do Tề ma ma nghĩ ra, mà cũng có thể do ngạch nương của Junghwa dặn dò. Hyelin nhìn đồ vật bày đầy trên bàn mà lòng chua xót ngập tràn. Nàng ước ao có nhà ngoại làm chỗ dựa vững chắc, ước ao có mẹ, có người sẵn sàng vì nàng mà nói ra những lời lịch sự êm tai. Đối với nàng bây giờ về nhà mẹ đẻ tức là đi gặp lão tổ tông, không có cảm giác ấm áp gia đình, chỉ có lòng biết ơn trĩu nặng. 

Được gả đến đây, rời khỏi Ahn vương phủ, nàng đã không còn nhà nữa. 

“Chủ tử, có một người xưng là Nayoung dẫn theo một cô bé đến xin gặp người, vương gia đã cho phép họ vào rồi.” Nguyệt Mi hấp tấp chạy vào thông báo, nói xong mới nhìn thấy cả phòng đầy người. 

Nayoung?” Hyelin sững sờ, sao lão lại tới đây? Nỗi chua xót trong lòng càng nặng nề, nàng chỉ có lão quản gia nửa người thân, nửa người hầu này mà thôi. “Mau mời ông ấy vào.” Nàng muốn nặn ra một nụ cười, không muốn cho Nayoung lo lắng, chỉ là, giây phút này làm sao mà cười nổi, chỉ có thể giữ vẻ lạnh nhạt thản nhiên mà thôi. 

Nayoung dẫn theo Irene vừa đi vừa ngắm nghía khu nhà của Hyelin, dần dần lộ ra nụ cười hài lòng. Hani vương gia quả thật đối xử không tệ với cách cách, nơi ở rất sang trọng và chăm chút. 

Thấy Hyelin có khách, Tề ma ma bèn cung kính cáo từ rồi dẫn đám a hoàn về. Hyelin gật đầu đáp lại, nhận ra bà ta lộ vẻ khinh thị khi nhìn Nayoung. Đặt bên lối ăn vận đẹp đẽ của Tề ma ma, trông Nayoung rõ là nghèo túng hơn nhiều. Hyelin lẳng lặng quan sát hai người trước mặt, tưởng chừng đang nhìn thấy Junghwa và bản thân mình. 

Nayoung cũng mất tự nhiên vì đám người ăn mặc hoa lệ này, Irene thì sợ đến phát run, phải trốn vào sau lưng lão. Cho đến khi Tề ma ma và các a hoàn lui ra, Nayoung mới hoan hỉ ngồi xuống vấn an Hyelin, run rẩy gọi, “Cách cách”.

Hyelin vội vã ngăn lại, đỡ lão ngồi xuống, trong lòng thổn thức. Vì không muốn rơi lệ trước mặt Nayoung, nàng cố dùng giọng bình tĩnh hỏi: “Làm sao thúc lại đến đây? Đường xa như vậy mà.” 

Nguyệt Mặc tưởng Nayoung là họ hàng nghèo đến nương tựa Mỹ Ly, cử chỉ liền lộ vẻ coi thường, chỉ dâng đại lên một chén trà. 

Nayoung rối rít cảm ơn, mỉm cười nói: “Cách cách, lão đến từ biệt người. Vương gia đã phái người về tiếp quản sản nghiệp của vương phủ chúng ta, lão nô đứng ngoài quan sát một thời gian, thấy hiệu quả gấp mười lần lão già này thì an tâm lắm rồi. Lão nô tuổi cao sức yếu, cách cách lấy được…” Nayoung dừng lại một chút, lão vẫn cảm thấy cách cách chỉ được làm trắc phúc tấn thì thật uất ức, nhưng nhờ vào danh vọng và gia thế của Khánh vương gia, cách cách rõ ràng đã cao quý hơn nhiều so với thời ở Seo vương phủ. “… lấy được chồng tốt, lão nô cũng an tâm, có thể hưởng thanh nhàn được rồi, nên về nguyên quán an dưỡng tuổi già.” 

Hyelin không trả lời ngay. Nhớ lúc cha mẹ qua đời, Nayoung thay nàng vất vả giữ gìn một vương phủ bệ rạc. Bao năm nay lao tâm lao lực, nàng tưởng có thể giữ lão bên cạnh chăm sóc trọn đời, không ngờ lại có ngày được lão đến từ biệt. 

“Nayoung…” Nàng muốn giữ lão lại, có lão thì nàng mới không mất đi nhà mẹ đẻ dù đó chỉ Seo  vương phủ lụn bại. “Quê nhà thúc còn ai nữa không?” Nàng hỏi. 

Nayoung cười ha hả, “Còn có vài ba đứa cháu, ai cũng đòi chăm sóc lão. Cách cách đừng cười, chút tài sản của lão nô ở quê nhà cũng đủ tính là giàu có, thêm vào vương gia thưởng bạc dưỡng già, đủ mua mấy mẫu ruộng xấu, vài gã người hầu, không lo chuyện áo cơm.” Giọng Nayoung đầy ước mơ và thỏa mãn. 

Hyelin nhìn khuôn mặt tươi tỉnh của lão, cuối cùng cũng mỉm cười, “Vậy thì tốt rồi.” 

Nàng muốn để Nayoung rời đi, chỉ cần có cảm giác hạnh phúc yên lành, nàng hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng, buông tay còn từ bi hơn nhiều so với miễn cưỡng giữ lại. 

Nayoung quản lý Seo vương phủ nhiều năm, có rất nhiều chuyện không an tâm nên cứ lải nha lải nhải cả nửa ngày trời, đột nhiên giọng lão hơi lắp bắp: “Vương gia đặc biệt phái người tới lo việc quét dọn, lão liền đuổi đám người hầu không cần thiết đi. Con nhỏ Giang Liễu theo lão đã lâu, nhà nó cũng chẳng còn thân nhân, cách cách lại có nhiều a hoàn thế này…” Nayoung ấp a ấp úng, khiến Irene đằng sau lưng sốt ruột kéo kéo tay áo, Hyelin nhìn qua là hiểu ngay. 

Không đợi lão mở miệng cầu xin, nàng nói: “Vậy để Irene theo thúc về quê.” Irene cũng đi mất, nàng và Seo vương phủ tách rời nhau, không còn chút liên hệ nào cả, dẫu ngày nào đó về nhà nhìn xem, cũng chẳng gặp người hầu nào quen mặt. 

Irene cảm kích quỳ xuống dập đầu, hyundai cũng mừng giùm cho cô ta, theo Nayoung thì không cần phải làm nô tỳ nữa. 

Nguyệt Mặc cuối cùng cũng vỡ lẽ, lão già nghèo túng này chính là quản sự nhà mẹ đẻ của chủ tử, nụ cười ấm áp hẳn lên, ân cần bước tới khuyên nhủ: “Nayoung, các vị lui xuống nghỉ ngơi, mai hãy nói thêm.” 

“Không cần đâu. Quê nhà của lão cách đây có ba mươi dặm, nhiều năm không về, mong nhớ lắm lắm. Lão đi liền bây giờ, đợi khi nào ổn định thì sẽ đến thăm cách cách, dù gì cũng gần mà.” Nayoung mỉm cười đáp, cương quyết muốn rời đi. 

Hyelin cụp mắt xuống, chia tay dứt khoát như vậy cũng tốt, “Nguyệt Mặc, lấy ngân phiếu trong hộp gấm trên giá xuống cho Nayoung.” 

“Không cần, không cần!” Nayoung rối rít xua tay. “Vương gia đã cho lão tiền dưỡng già rồi, không thể lấy thêm của cách cách được.” 

Hyelin mỉm cười, “Nayoung, cứ giữ đi. Ngoài thứ này ra, con chẳng còn thứ gì khác cho thúc nữa.” 

Đang lúc nói chuyện thì Hani bước vào phòng. Nayoung định quỳ xuống, y phẩy tay miễn lễ. Nayoung cảm kích tạ ơn ban thưởng trọng hậu của y. Hani không mấy để tâm, lạnh nhạt đáp: “Quê của ngươi ở huyện Bình Viễn phải không? Có gì ta sẽ nhắn với tri huyện một tiếng, để ý giúp ngươi.” 

Nayoung cảm kích đến rơi nước mắt, nằng nặc dập đầu thành tâm thành ý tạ ơn Hani. Nguyệt Mặc lanh lẹ gọi bọn họ cùng mình lui ra ngoài. 

Hani vui vẻ ôm lấy eo Hyelin, cùng ngồi xuống giường, “Ta sắp xếp cho Nayoung như vậy, nàng có hài lòng không? Đó là yêu ai yêu cả đường đi.” 

“Cảm ơn.” Hyelin chân thành đáp, nàng cũng có thể cảm nhận đượơc Nayoung hết sức biết ơn Hani. Y nhấc ngón tay lên là xong hết những việc mà nàng chẳng đủ sức làm. Thật là tức cười, hình như y quên mất thuở xưa vì nàng mà y thường lạnh giọng mắng mỏ giận lây Nayoung. 

Lời cảm ơn của nàng không ngờ lại khiến Hani cao hứng hẳn lên, thấy rằng làm nhiều việc cho nàng cũng đáng giá. Y rút một xấp ngân phiếu trong ngực ra, nhét vào tay nàng, “Sản nghiệp của vương phủ nhà nàng, ta đã phái người phụ trách quản lý, đây là thu nhập nửa năm đầu, giữ lấy, là tiền riêng của nàng.” 

Y thoải mái cười lớn, mi mục tuấn tú rạng rỡ mê người, nàng vẫn không thèm ngước mắt nhìn. 

Tiếng cười của y từ từ chùng xuống, giọng cụt hứng, “Ta đi rồi, cứ ba tháng lão Phong sẽ đưa địa tô cho nàng một lần, nàng giữ lấy, không đủ dùng thì nói với quản gia, ta đã dặn dò rồi, nàng muốn bao nhiêu lấy bấy nhiêu.” 

Hyelin nhìn xấp ngân phiếu dày cộm trong tay, Ahn vương phủ làm gì nhiều tiền đến thế!” 

Y cau mày, “Cho thì nàng cứ giữ! Sợ bẩn tay sao?” 

“Không cần đâu, ngài cứ giữ lại đi.” Đây rõ ràng là tiền y cấp riêng cho nàng, là… ban ơn. 

Y phát cáu vì hành động không biết điều này. Lúc nào nàng cũng thế. Y chỉ cần nàng vui vẻ mỉm cười nói lời cảm ơn, không nói thì tỏ vẻ hiểu lòng y cũng được. Không muốn nghe thêm lời nào có thể khiến y giận dữ, y quay đầu không nhìn nàng, lớn giọng gọi với ra ngoài cửa: “Người đâu! Đến đây!” 

Số a hoàn của Hyelin tính sơ sơ cũng mười mấy người, chen chúc tiến vào khiến gian phòng chật ních. Hyelin hơi mất tự nhiên, nàng chỉ ăn mặc đơn giản, thậm chí không khoác áo ngoài đàng hoàng, còn bị Hani giữ chặt trên giường không cho xuống đất, bộ dạng thật thiếu đoan trang. 

“Ta đi rồi các ngươi phải cẩn thận hầu hạ chủ tử. Tiền công của các ngươi là do Ahn vương phủ cấp, chủ tử của các ngươi là Hyelin cách cách. Các ngươi cần nghe lệnh của ai, là người hầu của ai, đã biết chưa?” Cơn giận bùng lên khi nãy hòa vào lời nói, giọng điệu đặc biệt nghiêm khắc, khiến cho đám a hoàn bộc phụ sợ hãi quỳ xuống vâng dạ. 

“Nguyệt Mặc, ta thấy ngươi khá là từng trải, đám người hầu này do ngươi quản lý. Không cần nghe lời sai phái của bất kỳ ai trong phủ này.” Y liếc Nguyệt Mặc, cô ta vội vã dập đầu. Y lại quay sang Hyelin, rút một tấm ngân phiếu từ tay nàng quẳng cho Nguyệt Mặc, “Đây là chủ tử các ngươi thưởng, chia nhau đi!” 

Thấy hộp bánh ngọt đặt trên giường, nhận ra đó là đồ do Junghwa đem từ nhà mẹ đẻ về, bèn cau mày hạ lệnh cho người hầu khi lui ra thì thuận tay cầm theo. 

Hyelin trầm lặng nhìn bóng lưng vạm vỡ của y, y xếp đặt nhiều như vậy là sợ y đi rồi nàng bị Junghwa hành hạ sao? Mũi bất giác cay cay. 

Hani đứng quay lưng về phía nàng, cố dằn cơn giận, rồi xoay phắt lại bước đến bên giường ôm choàng lấy nàng. Nước mắt nàng ướt đẫm vai y, nhưng y không hề phát hiện ra. 

Hyelin, ngày mai ta xuất chinh rồi.” Y siết chặt vòng tay, bất đắc dĩ thở dài, an bài chu đáo đến đâu vẫn cảm thấy không đủ yên tâm. Thậm chí y còn hi vọng nàng vẫn giữ được vài phần hung hãn thuở xưa, ít nhất y cũng không cần lo lắng nàng bị người ta khi dễ. “Chọn bốn a hoàn theo nàng vào cung, ta đã nói với lão tổ tông rồi, thời gian này nàng cứ ở lại trong cung thôi.” 

Đến đây trái tim nàng đã nhũn ra, thân thể được y ôm gọn vào lòng không còn sức đâu mà vùng vẫy nữa.

“Vương gia! Vương gia…” Ma ma của Junghwa ở ngoài cửa gọi vọng vào, tiếng được tiếng mất. Hani cau mày, chán ghét hừ mũi, cuối cùng cũng buông Hyelin, “Ta ra xem thế nào.” 

Hyelin gật đầu, nhìn y vội vã rời đi. Khi nãy dựa vào lòng y, nàng quả thực cảm thấy mình có người che chở. 

Có điều chút an tâm đó quá ngắn ngủi, như thể chỉ do nàng tưởng tượng ra. Cả đêm y không về, đến tưởng tượng cũng tan biến mất. 

Vì chủ tử phải xuất chinh, trời chưa sáng cả vương phủ đã lục tục bận rộn. Vương gia vào cung thỉnh mệnh, gia quyến đều ra cổng thành tiễn đưa, Hyelin cũng được gọi dậy từ sớm, bận bộ lễ phục của trắc phúc tấn. 

Đám người hầu đứng xếp thành hai hàng nơi cửa chính để tiễn chủ tử, lúc Hyelin đến thì hộ vệ tùy thân của Hani đã dắt ngựa tới, đám người hầu của Junghwa quá đông, bao quanh vương gia và phúc tấn, chăm chăm nhìn vào chủ tử đứng giữa, không để ý nhường đường cho Hyelin. Hyelin nhất thời không còn cách nào tiến lại gần được. 

Cách một biển người, nàng nhìn thấy Junghwa nuốt lệ mỉm cười, lúc rời nhà Nguyệt Mặc đã dặn dò nàng, ngày như hôm nay không được khóc, điềm xấu, chỉ có thể mỉm cười chúc vương gia phá tan quân giặc, đắc thắng quay về. Nàng không muốn khóc, mà cũng chẳng khóc nổi. 

Hani nhìn thấy nàng đứng bên ngoài đám người, bình tĩnh liếc nhìn chung quanh, chẳng có vẻ gì nôn nóng muốn tới gần y. Y đâm ngờ, nếu không có người hầu chắn đường, có khi nàng cũng đứng ở xa xa, không vui không buồn nhìn về phía y. 

Tuy không muốn nổi giận trước lúc khởi hành, y vẫn không nhịn được trừng mắt nhìn nàng, “Lại đây!” Y hất cằm về phía nàng, đám người hầu mới tự động nhường đường. 

Junghwa dùng khăn tay chấm chấm khóe mắt, nhìn Hyelin tiến lại gần, mắt lộ chút căng thẳng. Nàng sợ Hyelin dịu dàng nói lời tạm biệt với Hani, y sẽ có cử chỉ hay lời nói hứa hẹn ngay trước mặt người hầu khiến nàng thêm mất mặt. Cũng may Hyelin vẫn lạnh nhạt nửa cười nửa không, hết sức đoan trang lễ phép định quỳ xuống tiễn Hani. Vẻ xa lạ cố ý của nàng khiến y nổi giận, Junghwa thầm thở phào, mỉm cười nhìn y nén giận miễn lễ cho Hyelin. Lúc này Hyelin lễ phép nhún mình vấn an, Junghwa cũng khách khí đáp lễ. 

Đúng như ngạch nương từng dặn dò trước khi xuất giá, nàng chỉ cần không nghe không hỏi, giữ đúng lễ với Hyelin là được. 

Hyelin và Hani lạnh nhạt nhìn nhau, Junghwa cảm thấy mình vô cùng may mắn. May mà trong lòng Hyelin có LE! May mà Hyelin oán hận Hani! Tuy mọi việc Hani làm cho Hyelin khiến nàng cực kỳ ghen ghét, nhưng chẳng cần lo lắng. Chẳng ai vô tư tình nguyện gắng gỏi cả đời khi mà chẳng được đền đáp. 

Hyelin vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện đời. Dẫu bây giờ nàng có được trái tim của Hani, cũng không có nghĩa là có được tất cả, huống hồ nàng còn không biết quý trọng hay lợi dụng đúng lúc. 

Có lẽ Junghwa chẳng cần đích thân đánh bại Hyelin, thời gian tự nhiên sẽ thay nàng ta chiến thắng Hyelin. Chỉ cần kiên nhẫn… Junghwa không vội, nàng đã có được già nửa thứ nàng cần, phần còn lại, Junghwa ngọt ngào mỉm cười, còn cả đời để giành lấy cơ mà. 

Hoàng thượng và thái hoàng thái hậu cùng tiễn tướng sĩ xuất chinh ra đến tận ngoài cổng thành, tiếng hoan hô cổ vũ hai bên đường vùi lấp mọi bi thương ly biệt. 

Hani ngồi lừng lững trên chiến mã, đinh đồng trên áo giáp lấp lánh sáng rực dưới ánh mặt trời. Hyelin đứng giữa đám đông, ngẩng đầu nhìn theo, chỉ xa xa nhìn y như vậy nàng mới cảm thấy vừa an tâm vừa an toàn. Lúc trước nàng thích nhất khi y đóng bộ áo giáp, đẹp trai đến mức nàng muốn kêu rú lên. Giờ đây nàng đã thuộc về người đàn ông tuấn tú anh dũng này rồi, nhưng không hề cảm giác được rằng y cũng thuộc về nàng. 

Thậm chí, nàng muốn nói một câu với y trước khi chia tay mà cũng không có cơ hội. 

Ra khỏi cổng thành, Hani một lần nữa xuống ngựa từ biệt hoàng thượng và lão tổ tông. Quỳ lạy theo đúng lễ xong, đôi mắt đẹp lạnh lùng mê người nhận ngay được nàng giữa đám đông. Y nhìn nàng chốc lát, quay đầu đi, rồi quỳ xuống hạ giọng nói gì đó với thái hoàng thái hậu, lão tổ tông kéo y dậy, vỗ vỗ vào cánh tay y, dường như muốn bảo y cứ yên tâm. 

Junghwa đứng gần ngay phía trước, khẽ gọi y một tiếng, mọi người chung quanh đều cười, thông cảm bọn họ mới cưới nhau, có bao lời ngon tiếng ngọt nói mãi không thôi. Hoàng thượng còn bước lại trêu chọc mấy câu. 

Hyelin vẫn bị vây giữa đám đông, chăm chăm nhìn cảnh Hani âu yếm vỗ vỗ vào tay Junghwa, hạ giọng nói nhỏ. Nhu tình mật ý như vậy, y còn sợ Junghwa sẽ ăn hiếp nàng sao? Trái tim không thấy đau đớn hơn. Nàng rất mừng khi đêm qua y không trở lại, rất mừng khi y không cho nàng có cơ hội nói lời từ biệt. 

Trước khi lên ngựa, Hani còn trừng mắt nhìn nàng, nàng nhìn y tủm tỉm cười. 

Trước nụ cười của nàng, y sững sờ, nhưng định thần lại thì nàng đã như khối gỗ mục đứng giữa đám người. Nàng không có gì nói với y sao? Đến một câu khách sáo cũng không có sao? Y đã nói hết nước hết cái với nàng rồi, sao nàng vẫn giữ thái độ như vậy? Nàng đang dỗi y? Vì đêm qua y không về sao? Đúng! Y bị Junghwa giữ lại. Ít nhất nàng ta còn biết tìm y, biết nói những lời dịu dàng ân ái, biết lấy lòng y. Thấy y sắp đi mà mắt rưng rưng lệ, lưu luyến chẳng nỡ rời. Còn nàng thì sao? Nàng có biết hay không, y sợ tối cuối cùng trước khi rời đi, nếu ở với nàng sẽ khiến Junghwa hờn oán, sẽ… Dẫu y làm gì cho nàng, nàng cũng không hề nhìn thấy. Nàng vĩnh viễn chỉ nhớ rõ y hại LE, hại a mã của LE, cưỡng hôn nàng. 

Y thúc chân vào bụng ngựa, tăng tốc chạy như bay! 

Xa nhau một thời gian cũng tốt. Đến khi nàng không còn oán hận y như vậy nữa… Y bỗng muốn nôn mửa, thôi đi, mắt không thấy thì tim khỏi phiền!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro