Thân phận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái giám nối nhau thành một hàng dài bưng những đồ dùng cần thiết cho hôn lễ vào gian phòng nhỏ của Hyelin. Rena bận bịu đến toát mồ hôi, nơi nào còn trống cũng xếp đầy đồ đạc, thái giám vẫn liên tục ùn ùn bưng thêm vào. Rất nhiều tiểu cung nữ đứng ngoài cổng viện xem náo nhiệt, đối hẳn với vẻ mỉa mai ngày trước, ai nấy đều hâm mộ than thở không thôi, cố ý lớn giọng chuyện trò để lấy lòng bọn người hầu của Hyelin: “Ahn vương gia quả thực coi trọng cách cách!” 

Hyelin dựa vào gối cao, nửa nằm nửa ngồi trên sập, lẳng lặng lật giở từng trang sách, chẳng để ý gì đến mọi việc bên ngoài, dường như không hề liên quan đến bầu không khí phấn khởi hào hứng chung quanh. Những quyển tạp văn và truyện cười do LE tặng đã xếp thành chồng cao, cùng làm bạn với nàng qua nhiều đêm không ngủ. 

“Cách cách, Park Bom bối lặc đến.” Hyelin vừa đưa khăn tay lau mồ hôi vừa chạy ùa vào, vẻ mặt đầy nghi ngờ, không thể nào tưởng được Park Bom bối lặc lại đích thân đến thăm cách cách nhà mình. Ngay lão tổ tông, cũng chỉ vào dịp lễ tết mùa xuân hắn tới tiến cung vấn an mà thôi. 

Hyelin cũng rất bất ngờ, ngồi thẳng lên, sững sờ một lát rồi mới đứng dậy đón tiếp, bấy giờ Park Bom đã chậm chậm bước vào rồi. 

Hai bên im lặng nhìn nhau. Park nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Rena đang ngẩn ngơ đứng đó. Sống lưng ớn lạnh, Rena lập tức hiểu ý nhún mình cáo lui. Park Bom bối lặc và Ahn vương gia rất giống nhau, mặt càng không đổi sắc càng khiến người ta sợ hãi. Lúc lui ra ngoài, Rena còn tự động đóng cửa lại, linh cảm được Park Bom  bối lặc cất công đến thăm cách cách thì hẳn sẽ có chuyện quan trọng cần nói. 

“Park Bom ca, mời ngồi.” Hyelin đích thân châm trà. Chắc Park Bom vung roi thúc ngựa chạy từ bãi săn về đây, áo choàng dài màu nhạt đã phủ một lớp bụi mỏng. 

Park Bom ngồi xuống ghế nhưng không uống trà cũng không nói gì nhiều, lấy một gói vải gấm nhỏ từ trong người ra cho Hyelin: “Cầm lấy!” 

Theo phép lịch sự, Hyelin cẩn thận đón lấy, không muốn hắn thất vọng nên mới giả vờ tò mò mở ra, bên trong gói vải là một tấm da dê đã ngả vàng, bên trên vẽ chi chít đồ hình, có người và hình bát quái, phức tạp rối rắm, hơi giống phù chú thần bí mà những tên lừa đảo trên giang hồ hay sử dụng. Nàng không có lòng dạ nào tìm hiểu, chỉ lấy làm lạ vì sao Park Bom lại đưa vật này cho nàng. 

“Đây là bản đồ Bát Bộ Bát Trận.” Park Bom  giải thích ngắn gọn, “Hoàng thượng phái ta tìm kiếm từ lâu, có liên quan đến một kho báu khổng lồ thời tiền Minh. Hai năm trước ta tìm được rồi, vẫn giữ bên người, sợ hoàng thượng trước ta tìm được rồi, vẫn giữ bên người, sợ hoàng thượng giáng tội xuống thì không đợi được đến ngày đánh Chuẩn Cát Nhĩ.” Hắn điểm vào cuối câu một tiếng cười nhạt. 

Bàn tay cầm tấm da dê run lẩy bẩy, suýt nữa đánh rơi. Hyelin hiểu ý Park Bom. Bản đồ Bát Bộ Bát Trận này có ý nghĩa lớn với hoàng thượng và với Đại Thanh, lớn đến mức Park Bom có thể dùng nó để giữ mạng. 

“Ngày mai hoàng thượng trở về, muội đem dâng vật này lên, dẫu không giúp muội làm vương phi của Tĩnh Hiên, nhưng làm bình thê cũng được.” 

“Park Bom ca...” Hyelin cố nén nước mắt, lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, thế gian này vẫn còn một người chịu nghĩ cho nàng như vậy, nàng thật sự cảm kích đến tận đáy lòng, nhưng ân huệ này, nàng không thể nhận được, bèn nhẹ nhàng cầm lấy tay Park Bom rồi đặt tấm da dê vào. “Muội không cần đâu, huynh giữ lại đi!” 

Đây là bảo vật để hắn giữ mạng, nàng không thể nhận được. 

“Cứ cầm đi!” Park Bom cười dài, nhét tấm da dê vào tay nàng. “Giờ đây ta đã không còn cần đến nó nữa. Hoàng thượng sẽ không giết ta đâu.” 

Hức còn định từ chối nữa, nhưng Park Bom nhìn nàng bằng ánh mắt hết sức nặng nề, rồi lắc đầu chặn ngang lời nàng: “Ta phải dẫn binh đi trước, đến đóng ở biên cương chờ lệnh. Suy đi tính lại, thân là huynh trưởng mà chưa giúp được gì cho muội. Muội đem dâng cho hoàng thượng, người sẽ hiểu được ý của ta, khôi phục phong hiệu Hòa Thạc cách cách cho muội. Tuy muội không phải là đại phúc tấn, nhưng phẩm cấp cao hơn nàng ta, về sau ít nhất cũng không bị nàng ta sỉ nhục.” 

Biết nàng đã tuyệt vọng buông xuôi, Park Bom mới chịu khó thuyết phục nhiều như vậy, có lẽ hiện giờ nàng quá chán nản để mà tính toán chuyện tương lai, nhưng đời còn dài, hắn cười khổ, năm tháng tàn nhẫn chẳng vì ai mà dừng. 

Vận mệnh hết lần này đến lần khác hành hạ nàng, hắn đều chứng kiến hết, không khỏi chua xót trong lòng, nhưng chỉ giúp nàng được vậy thôi. 

“Hyelin, muội hãy nghe lời ta khuyên đi, coi như là ái ngại cho cảnh ngộ của ta cũng được.” Park Bom thở dài, bản đồ kho báu này thực ra cũng chẳng giúp ích gì cho tương lai Hyelin, nhưng hắn chỉ làm được đến vậy. Hắn cũng chỉ là một người bó tay trước vận mệnh mà thôi. 

Hyelin trầm lặng hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu. 

Đêm đó, nằm trong chăn siết chặt bản đồ da dê, nàng chợt lo sợ cho những năm tháng sắp tới. Trái tim chai sần bỗng thức tỉnh vì lời nói của Park Bom. Nàng chỉ là trắc phúc tấn, là vợ lẽ. Hạng người này nàng gặp quá nhiều trong lãnh cung rồi. Người từng hiển hách, người từng mờ nhạt, nhưng khi bị đàn ông bỏ rơi, họ đều có chung một kết thúc. Lúc vừa vào lãnh cung, nàng sợ nhất là nhìn vào ánh mắt họ, ánh mắt nặng nề đục ngầu, lạnh lẽo ám ảnh, điều duy nhất mà họ làm mỗi ngày là ngồi chờ chết. 

Chỉ có người từng trải qua tăm tối mới biết sợ bóng đêm. 

Cuối cùng, nàng giấu bản đồ vào người, đi đến chính điện của hoàng thượng, ít nhất nàng cũng thử vì mình một lần, ít nhất nàng không nên phụ ân tình Park Bom ca dành cho. Nàng cũng thấy sợ hãi. 

Có lẽ nàng đi quá sớm, cung nữ thái giám phụ trách quét dọn vừa xong việc, bốn bề lặng phắc, ngay cả tiếng chim hót lọt vào tai nàng cũng chẳng khác gì tiếng khóc nỉ non. 

Đi qua nơi ở của Hani, nàng bất giác rảo bước nhanh hơn. Nhưng đi được vài bước, nàng dừng lại. Trên đường chỉ có mình nàng, bước chân nhẹ nhàng, cung tường nơi này thì mỏng, chỉ có tác dụng phân cách hai lối đi, nên nàng nghe thấy rõ ràng giọng của Junghwa. 

“...Hani, chàng không thể cưới thiếp rồi hẵng để nàng ta vào cửa được sao?” Junghwa nhẫn nhục cầu xin. 

Hani không đáp. 

“Xin chàng mà.” Junghwa òa lên khóc, hết làm nũng lại van xin,Hyelin tựa hồ nhìn thấy khuôn mặt nhu mì đẫm lệ của nàng ta, ai mà chẳng đem lòng thương xót cơ chứ! 

“Vậy có ảnh hưởng gì đến nàng? Hyelin chỉ là trắc phúc tấn thôi.” Hani lạnh nhạt buông một câu an ủi, nhưng lòng nhói đau. 

Nàng chỉ là trắc phúc tấn mà thôi. 

Hyelin cứng đờ người đứng trên lối đi, cách bọn họ một bờ tường, nàng định bỏ chạy không nghe, nhưng người cứ như đóng đinh tại chỗ. 

“Hyelin...cũng là cách cách.” Junghwa nghẹn ngào, “Còn được lão tổ tông yêu thương. Quan trọng nhất là...” Nàng ta òa lên khóc, uất ức đau khổ ôm eo Hani. Quan trọng nhất là y yêu thích Hyelin! Để đoạt được Hyelin, y bỏ công bỏ sức, thậm chí còn mắng mỏ cả a mã nữa. Junghwa là người thông minh, đương nhiên sẽ không nói thẳng ra nỗi căm hận của mình, làm vậy chỉ đưa bản thân vào tình trạng xấu hổ hơn mà thôi. Nàng dựa vào lòng y, òa khóc nức nở: “Hani, thiếp sợ lắm! Chia sẻ chàng với người phụ nữ khác, thiếp không dám oán hận, thiếp chỉ sợ...chỉ sợ...tương lai sẽ trắng tay.” 

Nỗi bi thương của nàng ta khiến Hani hơi hơi cảm động. Thiếu nữ này ít ra còn biết trân trọng những gì y ban cho, còn biết chờ mong sự sủng ái của y. 

“Trắng tay ư?” Hani ôm chặt thân hình run rẩy của nàng ta. “Nàng sẽ trở thành vợ cả của ta, hoàng thượng muốn nàng làm đích phúc tấn của ta, nàng có ta rồi làm sao trắng tay được?” 

“Hani, thiếp có chàng thật sao?” Junghwa cuối cùng cũng ngơ ngẩn hỏi lại. 

“Ừ, nhưng gì ta hứa với nàng sẽ không thay đổi.” Y mỉm cười. 

“Hani...” Junghwa hạ giọng nức nở, “Năm tháng về sau, thiếp sợ lắm!”

Hyelin ngẩng mặt nhìn lên, ngắm áng mây thong thả trôi trên bầu trời, chỉ như thế này, thì đôi mắt cay xè mới không rơi lệ. 

Junghwa cũng đáng thương, nàng ta cũng sợ hãi giống nàng. 

Nàng nghe được những lời Hani nói với Trác Mục Lãng, biết hoàng thượng có ý riêng khi ban chỉ cho hôn nhân giữa Junghwa và Hani. Hyelin chống tay vào tường quay người lại, lối đi men theo cung tường trải dài khuất khúc. Nàng khiến hoàng thượng khó xử để làm gì? Nàng gây khó dễ cho một kẻ vô tội như Junghwa để làm gì? 

Vận mệnh đã quyết làm tổn thương nàng, còn cố giãy giụa vô ích làm chi nữa. Dẫu nàng trở thành bình thê, dẫu nàng có thể giành lại phong hiệu Hòa Thạc cách cách thì sao chứ? Nàng cũng chỉ là trắc phúc tấn mà thôi! 

Nàng cũng chỉ là trắc phúc tấn của Hani! 

Nàng sẽ khiến hoàng thượng, lão tổ tông, thậm chí cả Park Bom ca ca khó xử! Dù gì Park Bom ca cũng giấu nhẹm kho báu này đã hai năm, đó vốn là đại tội, hắn chịu tội khi quân để giúp nàng tranh giành chút danh phận, liệu hoàng thượng có tiếp tục tha thứ cho hắn không? 

Nàng cứ tiếp tục giãy giụa ngu ngốc chứ? Vô ích thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro