23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23

Park Junghwa nghi hoặc nhìn LE, chỉ thấy sắc mặt của nàng trong nháy mắt tái nhợt, ánh mắt cũng âm trầm đi xuống, nhưng chỉ chốc lát sau, nàng giống như biến sắc thay mặt vậy, đổi một bộ mặt tươi cười, vô cùng thành thục đứng dậy tự mình đi mở cửa.

- Ba ba, ngài làm sao lại đến đây?

LE nhiệt tình thân mật, nhưng thần sắc cả kinh khiến cho Park Junghwa đang ngồi trên salon cũng cảm thấy sởn cả tóc gáy. Ba ba? Chẳng lẽ là phụ thân Seo Hyelin, kế phụ LE? Là cái người thần bí nhưng lại có thể khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi trong tiềm thức thôi miên của Seo Hyelin kia sao?

Đẩy cửa mà vào chính là một nam nhân khôi ngô cao to, dựa theo tuổi tác mà nói thì hắn làm sao cũng phải hơn 50 rồi, nhưng cả người được bảo dưỡng không sai, một thân Âu phục màu đen, trên tay mang theo một chiếc nhẫn với viên phỉ thúy lớn như trứng bồ câu, góc cạnh rõ ràng, đặc biệt là cặp mắt kia, phi thường thâm thúy, cùng Seo Hyelin một chút cũng không giống nhau, trái lại bất kể là từ vẻ bên ngoài hay khí tràng bên trong đều có chút như là LE, hắn nhìn LE gật gật đầu, không có nhiều thân mật, trực tiếp đi vào.

Park Junghwa liền vội vàng đứng lên, nhìn một thân trang phục ông trùm xã hội đen như thế này liền biết không dễ gì trêu chọc.

LE phụ thân phát hiện Park Junghwa, mày kiếm của hắn nhíu nhíu, trên dưới đánh giá nàng.
Ánh mắt thật sắc bén, Park Junghwa âm thầm tán thưởng, có thể là do bệnh nghề nghiệp, nàng đối với ánh mắt người khác đặc biệt mẫn cảm, đặc biệt là loại ánh mắt làm cho người ta cảm giác ngột ngạt như thế này.

- Ba ba, đây là bằng hữu của tôi, Park Junghwa, một..........bác sĩ. Park Junghwa, đây là cha của tôi, Seo Lu.

LE ở phía sau giải thích, Park Junghwa nghe xong nháy mắt cười với nàng, nàng liền biết, LE là một kẻ nói năng chua ngoa nhưng mềm yếu, nếu như không phải sợ lão già kia hoài nghi nàng, làm gì mà phải nhanh nhanh chóng chóng giải thích thân phận của nàng?

- Tôi còn có việc, nếu bá phụ đến rồi, hai người tán gẫu đi.

Park Junghwa rất biết thời cơ xin rút lui, LE nhìn nàng rời đi, thở ra một hơi.

- Bác sĩ?

Seo Lu ánh mắt nhìn chằm chằm vào LE, LE có chút né tránh, thái độ rất cung kính,

- Đúng thế. Ngài làm sao lại đến đây?
Rất khéo léo nói sang chuyện khác, Seo Lu ngoắc ngoắc khóe môi, tiếng nói của hắn lành lạnh,

- Ta nghe nói Lyn gần đây làm việc không tệ. Tỷ muội các ngươi có vẻ đã có hiểu ngầm lẫn nhau, đồng thời cùng đi xem bác sĩ ah.

LE mím mím môi, không nói lời nào. Seo Lu lạnh lùng cười:

- Lyn, nàng cũng thật là cánh cứng rồi, không biết trời cao đất rộng.

LE lập tức ngẩng đầu, căng thẳng nhìn Seo Lu,

- Lyn, nàng còn nhỏ.............là tôi không đúng.

Seo Lu nở nụ cười, hắn nhìn chằm chằm LE con mắt xem,

- Còn nhỏ? Là do ngươi không đúng?

LE bị ánh mắt của hắn bức cúi đầu, Seo Lu phất phất tay,

- Quên đi, đêm nay gọi nàng về nhà ăn cơm.

- Vâng

LE cung kính trả lời, Seo Lu nhìn chằm chằm nàng nhìn một hồi, thở dài:

- Nói cho Lyn, đừng nghịch quá lợi hại, ta già rồi , không muốn lại đi bận tâm cái gì , còn việc nàng sắp xếp ở bên cạnh ta mấy người kia ——

Seo Lu lạnh lùng cười

- —— sợ là không thể quay về

Có thể là trong phòng nhiệt độ đột nhiên lên cao, nghe xong lời này trên trán LE mồ hôi liền chảy ra, nàng im lặng đứng ở một bên không nói một lời, dáng vóc tiều tụy như là một tín đồ thành kính.

Seo Lu lại ngồi một hồi, uống một chén trà, không mặn không nhạt cùng LE hàn huyên vài câu rồi mới rời khỏi.

Hắn vừa rời đi, LE lập tức gọi điện thoại ra ngoài.

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một nam nhân vóc người cao to khôi ngô đi vào.

- Đại tiểu thư

Nam nhân vừa nhìn qua đã biết chính là người có luyện qua công phu, âu phục hầu như không che đi được bắp thịt của hắn, cả người phi thường có khí thế đứng bên người LE. LE thâm thấp nói nhẹ một hơi,

- A Mộc, ngươi tìm mấy người bảo vệ Lyn.

A Mộc kinh ngạc nhìn nàng,

- Đại tiểu thư, lão gia.....hắn như thế nào đi nữa cũng sẽ không đối với Nhị tiểu thư ——

LE buồn bực nhíu nhíu mày,

- Ta không cho phép bất kì kẻ nào khiến nàng ấy chịu đến nửa điểm thương tổn.

- Vâng

* * * * * *

Seo Hyelin tuy rằng ở phương diện sinh hoạt tự do tản mạn đã quen rồi, nhưng về công tác, nàng xác thực xứng đáng với miêu tả nghiêm khắc hà khắc.

Hiếm thấy, Seo tổng ngồi ở trên ghế lão bản, xuất thần nhìn chằm chằm tay mình . Ngón tay của nàng rất đẹp, móng tay cũng rất đẹp, nàng còn cố ý chọn màu phấn hồng để sơn móng tay, mỗi cuối tuần cố định đi làm bảo dưỡng. Mà, so sánh với nhau, Ahn Hani bàn tay tuy rằng cũng chỉ là gầy gầy xanh xanh, cũng không có sơn móng hay là gì, hoàn toàn tự nhiên, xem ra so với nàng thì ít đi rất nhiều mức độ lộng lẫy.

Kim Hyomin vừa bước vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nàng ngẩn ra, lập tức hỏi:

- Lyn Lyn, cậu đây là lại làm sao vậy?

Seo Hyelin lấy lại tinh thần, nàng nhìn Kim Hyomin, hai người đều đã nhận thức nhiều năm, đối với lẫn nhau đều hiểu khá rõ, nàng biết Kim Hyomin cũng không phải là một người thích đi vòng vèo, liền cũng trực tiếp hỏi:

- Hyomin, tôi hỏi cậu một câu cần phải nói thật, cậu thật sự yêu thích bác sĩ Ahn sao?

. . . . . . . . . . .

Ban ngày ban mặt mà lại bị Seo Hyelin trực tiếp hỏi vấn đề thế này, Kim Hyomin đặc biệt thẹn thùng che che khuôn mặt,

- Yêu thích ah

Seo Hyelin mặt lập tức biến sắc, nàng híp mắt nhìn Kim Hyomin, không nghĩ tới nàng ta vẫn đúng là có ý nghĩ dám đánh chủ ý lên người bác sĩ Ahn. Kim Hyomin vừa nhìn Seo Hyelin vẻ mặt này liền không vui ,

- Cậu làm cái gì mà nhìn tôi như vậy? Thật giống như tôi có nhiều ý đồ xấu xa đối với bác sĩ Ahn hay là cái gì tương tự vậy, tôi nói là "yêu thích" ah, không phải loại kia yêu thích, là tương tự với sùng bái kính ngưỡng cậu hiểu không?

Seo Hyelin lạnh lùng nhìn nàng,

- Không hiểu.

Kim Hyomin thở dài,

- Tôi biết ngay là cậu không hiểu, aiza, tuy rằng, tôi biết trong ngày thường, Seo tổng luôn coi tôi là một tên cư xử thô lỗ, nhưng tôi đã nói với cậu rất nhiều lần, tôi thông minh lắm, cho nên tôi lựa chọn sùng bái bác sĩ Ahn, nhưng là tôi phát hiện trong lòng nàng có người, hơn nữa ý nghĩ của nàng cùng ánh mắt đều là quá xa, tôi có bỏ cả đời ra truy cũng không thể đuổi kịp.

- Cậu biết là tốt rồi.

Seo Hyelin lạnh lùng nói, Kim Hyomin chớp chớp mắt nhìn nàng,

- Hơn nữa tôi cũng biết một điều, Lyn Lyn, cậu cũng yêu thích bác sĩ Ahn

Seo Hyelin liếc nàng một chút,

- Yêu thích của tôi cùng cậu không giống nhau.

Kim Hyomin gật đầu,

- Tôi biết a, từ thời học sinh, tính khí của cậu chính là như vậy, quật cường cố chấp, tính sở hữu cao, không có chuyện gì làm ngoài cái việc thích khoe khoang rồi làm ra cái cảm giác mình là đệ nhất thiên hạ vô địch thiếu nữ xinh đẹp, hứ, nội tình ra sao thì tự chính mình rõ ràng nhất.

Seo Hyelin sâu sắc hít một hơi khí lạnh, thuận tiện cho Kim Hyomin một cái liếc mắt. Kim Hyomin cười cợt, mím môi môi không nói lời nào.

Seo Hyelin trầm tư một chút, ánh mắt của nàng lại rơi vào trên tay của chính mình, khẩn trương, nàng giơ tay lên, đầu tiên là xoa xoa tóc của chính mình, lại sờ sờ mặt của chính mình.

Kim Hyomin: . . . . . .

Nàng ở một bên quả thực là kinh ngạc đến ngây người, tuy rằng Kim Hyomin vẫn luôn biết Seo Hyelin là một người rất độc lập, nhưng kiểu gì cũng không nghĩ tới là lại còn có sở thích tự sờ bản thân!

- Cậu tới, Hyomin

Seo Hyelin thần thần bí bí dáng vẻ khiến cho Kim Hyomin có chút sợ hãi, nàng đi tới bên người Seo Hyelin. Seo Hyelin trên dưới nhìn nàng,

- Khí chất của cậu xác thực cùng với nàng có chút giống nhau đây

- Cậu là nói bác sĩ Ahn sao, đó là, chúng ta ——

- Được rồi, đừng nói chuyện, vừa nói chuyện trong nháy mắt liền không giống.

Seo Hyelin không vui phất tay, Kim Hyomin cau mày:

- Cậu gọi tôi đi tới gần là để làm gì?

- Đưa tay cậu đây cho tôi mượn dùng chút

Seo Hyelin vừa nói vừa nắm lấy tay Kim Hyomin, cũng không để cho người ta có chút phản ứng, lập tức liền cầm tay nàng kề sát ở trên mặt của chính mình. Kim Hyomin tóc gáy đều sắp dựng thẳng hết lên đến rồi.

Seo Hyelin gò má dán thật chặt lên tay nàng, con mắt có chút thẳng,

- Hừm, cũng......cũng không có cảm giác như vậy.....

Kim Hyomin như gặp được quỷ, lập tức lấy tay ra khỏi mặt ai kia, sắc mặt nàng đỏ chót nhìn Seo Hyelin,

- Cậu làm cái gì thế nha!

Seo Hyelin cười híp mắt nhìn dáng vẻ cực kỳ túng quẫn của nàng,

- Suốt sắng như vậy làm gì?

Đang nói, Seo Hyelin điện thoại di động liền có một cái tin nhắn, nàng xem xong sắc mặt liền thay đổi, lập tức đứng dậy, cầm túi lên liền đi ra ngoài,

- Tôi có việc gấp, cậu cứ tự tiện

Kim Hyomin còn đang mờ mờ mịt mịt nhìn mình tay, ngây ngốc đứng tại chỗ, nàng vốn là trắng, mà lúc này, không biết làm sao, trên mặt nàng vết hồng càng ngày càng rõ ràng.

Dọc theo đường đi, Seo Hyelin đem xe lái thật nhanh, trên đường điện thoại LE lại gọi tới, Seo Hyelin xoa bóp hai bên trán, tiếp máy nghe.

LE âm thanh rất ôn nhu,

- Lyn, đêm nay về nhà ăn cơm đi

Seo Hyelin nhíu nhíu mày, biết lời này căn nguyên ở ai, nếu như đặt ở trước đây, nàng là kiên quyết không dám từ chối, mà lúc này, tâm tư của nàng tất cả chỗ khác,

- Không được, Ahn Hani bị bệnh, tôi muốn đến xem nàng.

- Đến xem nàng bị bệnh?

LE âm thanh lập tức trở nên nghiêm túc,

- Không được, đây là ý tứ của lão già, em nhất định phải trở về

Seo Hyelin cắn cắn môi,

- Tùy tiện

Nói xong, nàng cúp điện thoại, lòng như lửa đốt đánh tay lái, Ahn Hani làm sao sẽ bệnh đây? Nàng không phải bác sĩ sao? Như thế nào sẽ để sinh bệnh, chính mình sẽ không tự chăm sóc bản thân mình sao? Đúng rồi, nhất định đúng rồi, nhất định là gần đây công tác vốn là bận bịu, còn muốn giúp nàng phá bỏ tâm ma, áp lực quá to lớn khiến thân thể phản ứng lại .

Cuối cùng cũng coi như đến được phòng làm việc, Seo Hyelin vừa kịp đánh xe vào vị trí lập tức liền hoang mang hoảng loạn đi vào bên trong, vừa vào phòng nghỉ ngơi, liền nhìn thấy Ahn Hani cau mày nằm ở trên giường, sắc mặt vàng như nghệ, trên trán đang dán miếng hạ sốt lạnh như băng. Đôi môi luôn luôn hồng hào cũng có chút khô nứt, cả người như là bị rút mất linh hồn, cô đơn như vậy nằm trên giường.

- Đây là làm sao? Tại sao lại không đi bệnh viện?

Seo Hyelin vài bước như ăn cướp bước đến bên người nàng, vuốt vuốt Ahn Hani cái trán, ngước mắt đảo quanh tròng. Từ trong phòng, Park Junghwa ngậm cái cổ vịt đi ra,

- Aizu, kêu la cái gì, Seo tổng, cô làm sao bây giờ mới đến ah?

Seo Hyelin quay đầu nhìn nàng,

- Sốt cũng đã lên tới gần 40⁰ tại sao lại không đi bệnh viện? Cô còn dám có tâm tình đứng đó mà gặm cổ vịt?

Park Junghwa nhún vai một cái,

- Hani không cho tôi đưa nàng đi, nói cái gì cũng muốn gặp cô một lần cuối.

- Cô nói bậy!

Seo Hyelin nghiến răng nghiến lợi nhìn Park Junghwa, tay nàng tại Ahn Hani nóng bỏng khuôn mặt lại mò mẫm sờ soạng, nàng thâm thấp hít một hơi, cắn cắn môi, liền muốn đỡ Ahn Hani eo, đem nàng nâng dậy đến.

Park Junghwa phun ra vịt cái cổ, vội vã đi cản:

- Cô đừng có mà lộn xộn, lỡ đâu chỗ nào không đúng thì tự gánh lấy hậu quả ah

Seo Hyelin nghe xong liền không dám nhúc nhích, căng thẳng nhìn Ahn Hani, ánh mắt nhìn thấy khuôn mặt hao gầy của nàng, lòng như dao cắt.

Park Junghwa xem Seo Hyelin dáng vẻ ngu như vậy, không dám manh động, có chút buồn cười, nàng dựa vào khuông cửa, xấu xa cười nói:

- Seo tổng, cô có nghe nói qua cái gì gọi là Nụ Hôn Thiên Sứ không? Cái này nói nghe mặc dù có một chút thái quá, thế nhưng trải qua nhiều năm nghiên cứu của tôi cùng với Hani, sức mạnh của tình yêu rất vĩ đại, không thể lơ là nha~

Seo Hyelin tâm tư đều ở đặt ở trên ngươi Ahn Hani, nàng bình thường là một người rất khôn khéo, nhưng phàm là đối mặt với những chuyện có liên quan tới Ahn Hani là lại như là biến thành một kẻ ngu nga ngu ngơ không chủ kiến.

Park Junghwa tiếp tục ở bên cạnh ồn ào,

- Cô liền hôn nhẹ nàng, hôn nhẹ nàng là nàng liền tỉnh rồi.  

*** 23 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro