[Trans] Trăng sáng trong tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tên gốc: 月亮在手中
Tác giả: 怪兽不瘦.
Link lofter: https://xgste.lofter.com/post/1f0a94fe_2b870042c

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup❗️❗️❗️

———————————————

[Tà dương tàn lụi, trăng sáng trong tay.]

"Cut!"

Đạo diễn vừa dứt lời, chị trợ lý vội đưa chiếc điện thoại vẫn đang rung không ngừng suốt từ nãy đến giờ cho Ngao Tử Dật.

"Ai đó?"

Ngao Tử Dật nhìn vẻ hóng hớt của trợ lý, cậu giả vờ giấu điện thoại ra sau lưng: "Không nói cho chị đâu."

Lúc điện thoại vang lên âm báo nhắc nhở đến lần thứ ba, Ngao Tử Dật ấn dừng. Trên giao diện trò chuyện của Wechat, cậu ấn ấn gõ gõ, xóa đi rồi gõ lại, gõ lại xong rồi xóa đi rất nhiều lần. Ở trước mặt cậu là nhật ký trò chuyện mấy năm nay.

2019.2.24

—— Sinh nhật vui vẻ.

—— Cảm ơn.

2020.2.24

—— Sinh nhật vui vẻ.

—— Cảm ơn.

2021.2.24

—— Sinh nhật vui vẻ.

—— Cảm ơn.

2022.2.24

—— Sinh nhật vui vẻ.

—— Cảm ơn.

Cửa sổ trong phòng nghỉ không đóng, một cơn gió lùa vào, Ngao Tử Dật kéo áo bông lại, che kín mình thêm một chút, sau đó cậu xóa dòng chữ sinh nhật vui vẻ ở trong khung trò chuyện đi.

01:01

—— Nhiệt độ giảm rồi, mặc nhiều hơn nhé.

—— Sinh nhật vui vẻ, Đinh Trình Hâm.

Chắc chỉ một giây sau, người kia trả lời.

—— Cảm ơn.

Ngao Tử Dật nắm điện thoại thật chặt, đầu ngón tay cậu đỏ đến mức tưởng chừng như sắp nhỏ máu. Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, dòng chữ "Đối phương đang nhập" cứ hiện lên rồi lại biến mất, giống như trái tim của cậu lúc này đang bị người khác nắm lấy rồi lại thả ra vậy.

Bên kia không nói gì nữa, mãi đến khi trợ lý mở cửa phòng nghỉ, hỏi cậu rằng "Đồ đạc đã thu dọn xong rồi, chúng ta về khách sạn được chưa?" thì Đinh Trình Hâm vẫn chưa nhắn thêm gì.

Ngao Tử Dật gật đầu, cậu ra khỏi phòng nghỉ, cơn gió lạnh buốt táp vào mặt, cùng với đó là âm báo tin nhắn.

—— Ngao Tử Dật, tớ ở Tam Á.

Ngao Tử Dật thoáng sững người. Đinh Trình Hâm đang ở Tam Á, điều này cậu biết, thế nhưng trong tiềm thức của cậu thì Đinh Trình Hâm sẽ đón sinh nhật vào mùa đông.

Hóa ra, Đinh Trình Hâm cũng có thể đón sinh nhật vào mùa hè.

Hóa ra, Đinh Trình Hâm cũng có thể quen với việc không có cậu ở bên.

Sinh nhật năm nào đó của Đinh Trình Hâm, hình như khi ấy bọn cậu mới quay chương trình xong, mọi người thay đồ ngủ lúc nãy mặc để quay chương trình ra, chỉ có Ngao Tử Dật vẫn ngồi yên tại chỗ, kề cà mãi chẳng chịu thay quần áo.

"Mau thay quần áo đi để còn về nhà."

Ngao Tử Dật ngẩng đầu lên nhìn Đinh Trình Hâm, cậu khẽ chớp mắt: "Tớ không muốn về, tớ muốn đi ăn đồ nướng."

"Cậu bị điên à, nửa đêm nửa hôm, lạnh chết luôn đấy!"

Sau đó Đinh Trình Hâm nhìn Ngao Tử Dật mặc một cái áo bông to đùng, bên trong vẫn mặc bộ đồ ngủ bé khủng long, cậu đứng run rẩy trong gió rét gặm hai trái bắp bự bự.

"Lạnh chết mất thôi! Cậu xem, nếu mà tớ sinh ra vào mùa hè thì có phải tốt không."

"Nếu cậu sinh vào mùa hè thì lúc đấy cậu sẽ lại thở than bảo ước gì mình sinh vào mùa đông."

Đinh Trình Hâm cười cậu, nhưng mà Ngao Tử Dật chẳng giận đâu. Chỉ là động tác gặm bắp của cậu sững lại, cậu bỗng ngẩng đầu lên nhìn Đinh Trình Hâm.

"Nếu như tớ sinh vào mùa hè, liệu có phải tớ sẽ gần cậu thêm một chút không?"

Trong giây phút ấy, Đinh Trình Hâm chợt cảm thấy cơn gió đêm đông có vẻ như cũng không lạnh đến vậy.

Phải đấy, anh sinh vào cuối tháng hai, người ta có thể nói đây là gió lạnh đêm đông thì tại sao bọn cậu không thể bảo đây là gió ấm đầu xuân chứ?

Đinh Trình Hâm không trả lời Ngao Tử Dật, anh ngẩng đầu ngắm nhìn ánh trăng.

Hồi lâu sau, anh mới cất lời.

"Tớ ngẩng đầu nhìn ánh trăng, liệu ánh trăng có nhìn tớ không?"

Ánh trăng sẽ không, nhưng tớ thì có.

Ngao Tử Dật nuốt lời này vào trong bụng cùng những hạt bắp.

Cậu có tin vào tiên tri không?

Đây là lời Ngao Tử Dật hỏi Đinh Trình Hâm trước khi cậu rời công ty, khi ấy hai bọn cậu đang cùng nhìn ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ.

"Ngao Tử Dật, tớ đang giận đấy."

"Tớ biết mà." Ngao Tử Dật mỉm cười, "Nhưng chúng ta chẳng thể thay đổi được gì cả."

"Chúng ta có thể!" Đinh Trình Hâm nói xong muốn kéo tay Ngao Tử Dật, nhưng lại bị cậu tránh đi.

"Tớ nhìn ánh trăng là được rồi, ánh trăng không cần nhìn lại tớ."

Đinh Trình Hâm vẫn luôn cảm thấy mình là một người khá theo khuôn mẫu, nhưng tới giờ anh mới nhận ra rằng chẳng phải là vậy.

"Chỉ cần cậu muốn, ánh trăng cũng sẽ..."

"Đinh Trình Hâm à, hôm sinh nhật cậu, tớ nghe thấy có người bảo với tớ rằng, đưa cậu đi, đi đâu cũng được. Tớ vẫn luôn băn khoăn không biết giọng nói ấy ở đâu ra, mãi đến khi về nhà, tớ mới nhận ra rằng, có lẽ đấy là giọng nói nhắc nhở tớ rằng, đây có thể là lần cuối cùng tớ được đứng trước mặt cậu, nói chúc cậu sinh nhật vui vẻ rồi."

"Ngao Tử Dật này, mặt trăng ngày hôm đó rất đẹp, rất tròn nhỉ?"

"Ừm."

Đinh Trình Hâm không nói gì, cũng không cản Ngao Tử Dật lại nữa.

Ngao Tử Dật nào có biết ánh trăng đêm ấy thế nào. Cậu chỉ biết rằng, hôm đó Đinh Trình Hâm rất đẹp, cậu chỉ mong rằng cậu con trai đang ngắm nhìn mặt trăng tròn vành vạch kia có thể mãi mãi hạnh phúc, mãi mãi viên mãn.

Nhưng mà Ngao Tử Dật à, trăng hôm đó là trăng khuyết, chúng ta cũng chẳng thể đoàn viên được nữa rồi.

02:02

—— Cậu có hối hận không?

Hối hận sao... Ngao Tử Dật chăm chú nhìn vào ánh sáng của màn hình điện thoại, cậu biết Đinh Trình Hâm đang ám chỉ cái ngày mà anh mơ tưởng hão huyền là có thể thay đổi được hiện thực.

Có lẽ sự tự tin của Đinh Trình Hâm lúc này xuất phát từ việc anh thật sự đã thay đổi được hiện thực trước khi lại bị tổn thương.

Có hối hận không?

Ngao Tử Dật nghĩ, chắc là có nhỉ.

Hối hận chứ. Hối hận vì ngày hôm đó không ngắm nhìn thật kỹ ánh trăng trong mắt cậu như thế nào, ánh trăng trong mắt cậu đẹp đẽ như thế, chắc nó cũng đang ngắm nhìn cậu thôi.

—— Không đâu.

Ngao Tử Dật bảo lái xe dừng lại ở ven sông, cậu mở cửa xuống xe, lúc bước chân cậu dừng lại, đúng tầm chuông điện thoại vang lên.

"Ơi?"

"Cậu ngẩng đầu lên nhìn đi."

"Ừm, tớ nhìn rồi."

"Ngao Tử Dật ơi, từ năm năm trước tớ đã muốn nói với cậu rồi, cậu không cần sinh vào mùa hè đâu, vốn dĩ cậu không cách xa tớ."

"Đinh Trình Hâm, hạnh phúc viên mãn nhé."

2023.2.24

02:24

—— Sinh nhật vui vẻ, ánh trăng của tớ.

_ _ _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro