Phần 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

​​[Những cuộc gặp gỡ không thể đoán trước trong đời giống như những cuộc chia ly đã được lên kế hoạch từ lâu]

Sau khi Trương Quỳnh Dư rời đi, Tằng Ngải Giai cuối cùng cũng có thời gian để thư giãn, gần đây, vì chuyện của Chu Di Hân nên Tằng Ngải Giai rất bận.

Tằng Ngải Giai cởi áo khoác treo trên ghế, lấy điện thoại di động trong túi ra, chậm rãi ấn nút quay số.

"Thẩm tổng, xin hỏi có cái gì yêu cầu sao?"

"Giúp tôi điều tra một người"

"Được rồi, xin hỏi là ai?"

"Chu Di Hân, hãy kiểm tra mọi thứ về cô ấy trong 5 năm này, và tôi sẽ nhận được câu trả lời trong vòng hai tuần."

"Vâng."

Tằng Ngải Giai kỳ thật có thể tìm được Chu Di Hân, 5 năm trước chỉ cần tùy ý phái người đi tìm, Chu Di Hân vị trí thực mau là có thể tìm được, chính là Tằng Ngải Giai chưa bao giờ đi tìm, cô sợ hãi Chu Di Hân đã không yêu mình, kia chính mình tìm cũng vô ích, cũng chỉ là tự mình đa tình.

Tằng Ngải Giai nằm liệt trên ghế, hồi tưởng 5 năm trước từng thứ, Chu Di Hân giống như trước nay không thay đổi qua, thay đổi hình như chỉ có Tằng Ngải Giai chính mình.

Đột nhiên phản ứng lại chính mình còn không có cho Chu Di Hân đưa đồ ăn, rón ra rón rén mở cửa, tuy rằng trên giường người nọ nhắm mắt lại dường như đang ngủ giống nhau, giả bộ ngủ, kỹ thuật diễn cũng thật tệ.

"Chu Di Hân, đừng giả vờ, ngồi dậy ăn cơm đi." Sau khi đưa đồ đạc cho người trên giường, cô cởi xiềng xích ra rồi rời đi.

"Em có thể tùy ý đi lại không?" Chu Di Hân ngập ngừng hỏi, mặc dù cô không biết Tằng Ngải Giai đang nghĩ gì.

"Giới hạn ở căn nhà này." Tằng Ngải Giai vốn dĩ chỉ muốn Chu Di Hân đi lại trong phòng này, Chu Di Hân đột nhiên hỏi ra một vấn đề, Tằng Ngải Giai không muốn làm Chu Di Hân thất vọng, nên cô chỉ có thể để Chu Di Hân đi bộ xung quanh trong nhà.

"Cảm ơn." Chu Di Hân rất ngạc nhiên, cô không ngờ rằng Tằng Ngải Giai sẽ tháo xiềng xích ra nhưng sự ngạc nhiên đó lại đi kèm với sự mất mát. Bây giờ cô ấy đang tháo kiềng xích ra, nếu vậy lần sau cô có bị đuổi đi không.

"Uhm, không có gì." Tằng Ngải Giai không thể hiểu tại sao Chu Di Hân lại muốn nói lời cảm ơn với chính mình. Cô đã làm quá nhiều điều không thể chịu đựng được với em ấy, quên đi, nhân gia nói cảm ơn chính mình nói cái không khách khí không phải là tốt rồi sao.

Chu Di Hân mở ra cơm hộp, Tằng Ngải Giai trí nhớ cũng thật tốt, còn nhớ rõ chính mình thích ăn cái gì, không thể không cảm thán vẫn là rất cẩn thận, đều sẽ đặt chính mình thích ăn đồ vật.

Lúc này Tằng Ngải Giai ở trong thư phòng, một bên làm việc một bên nhìn laptop bên trong người nọ nhất cử nhất động, khóe miệng thường thường sẽ khống chế không được nhếch lên, Tằng Ngải Giai chính mình đều cảm thán có điểm giống như một kẻ biến thái, hướng bên trong phòng ngủ đặt máy theo dõi, không có ai làm như vậy cả.

Lại qua hai tuần, này hai tuần lặp lại đồng dạng sự tình, Tằng Ngải Giai ở công tác thời gian làm việc, hai ngày cho Chu Di Hân tiêm vào một lần dược tề lại giúp nàng giảm bớt cơn nghiện, lặp lại ăn cơm, làm việc, làm tình, ngủ.

Chu Di Hân cũng là giống nhau, mỗi ngày ăn Tằng Ngải Giai cho nàng đặt các loại đồ ăn khác nhau, nhàm chán thì xuống dưới lầu xem TV, ngẫu nhiên ngồi xổm ở Tằng Ngải Giai thư phòng bên ngoài nghe lén, hai ngày bị tiêm vào một lần dược tề, ngẫu nhiên Tằng Ngải Giai còn sẽ cho nàng di động chơi trò chơi, thỉnh thoảng Trương Quỳnh Dư sẽ đến trò chuyện với chính mình, hai người dường như không còn như lúc ban đầu, rất khó hòa hợp, mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt.

Tằng Ngải Giai đang làm việc trong phòng như thường lệ thì đột nhiên có một cuộc điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh.

"Này, mọi thứ đã được kiểm tra chưa?"

"Chủ tịch Tằng, chúng tôi đã kiểm tra mọi thứ về cô Chu và sẽ gửi nó vào điện thoại của cô sau."

"Được, cúp máy trước."

Cuối cùng cũng có câu trả lời cho câu hỏi sau bao nhiêu năm ...

Không mất nhiều thời gian để Tằng Ngải Giai nhận được một tin nhắn tài liệu về Chu Di Hân. Câu trả lời đã ở trong tầm mắt. Đột nhiên, cô không đủ can đảm để đối mặt với nó. Tằng Ngải Giai sợ biết sự thật, không biết có phải vậy không, Chu Di Hân có phải hay không yêu Tằng Ngải Giai không biết, cũng không dám nghĩ tới, suy nghĩ một hồi vẫn không có mở ra văn kiện, ngược lại là gọi điện thoại cho La Hàn Nguyệt.

"Này, Ngải Giai, có chuyện gì vậy?" Khi La Hàn Nguyệt nhìn thấy Tằng Ngải Giai gọi điện cho cô tại phòng làm việc, cô gần như nghĩ rằng đó là một giấc mơ. Tằng Ngải Giai sẽ chủ động gọi cho cô?! Ngày thường đều là chính mình gọi qua, sẽ không lại có việc muốn hỗ trợ đi......

"La tổng, có hay không hứng thú bồi ta uống một buổi tối? Ngươi kia bạn gái nhỏ sẽ không ghen đi." Tằng Ngải Giai cười trêu ghẹo La Hàn Nguyệt, Lý San San cũng coi như là bạn cũ quen biết lâu năm, tự nhiên là sẽ không ghen.

"Hành hành hành, liền biết cậu liền như thế a, buổi tối 8 giờ chỗ cũ đi, tớ còn công tác đâu, trước treo, tạm biệt." La Hàn Nguyệt ở điện thoại kia đầu nhịn không được mắt trợn trắng, xác định là là kêu chính mình đi uống rượu sao? Không phải là lại làm chính mình hỗ trợ chuyện gì đi? Sự thật chứng minh La Hàn Nguyệt trực giác là đúng.

"Hành, 8 giờ gặp, tạm biệt." Tằng Ngải Giai đạt thành mục đích sau cũng treo điện thoại, vậy chỉ có thể yêu cầu La Hàn Nguyệt đọc tài liệu xong và cùng chính mình nói, chính mình thật sự là không có dũng khí đi mở ra cái kia đáp án văn kiện......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro