hamkji

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được lời nói cùng ngữ khí quan tâm của Linh nhi, cảm nhận được tình ý chân thiết của nàng, Mạc Hàm trong lòng cảm thấy rất ấm áp, vội vàng lên tiếng: "Cám ơn ngươi, vẫn là Linh nhi ngươi tương đối hiểu rõ ta, hắc hắc, không thu ngươi làm lão bà vậy đó là tổn thất của ta a."

Thủy Linh Nhi đỏ mặt mắng nhẹ: "Chỉ biết nói bậy, được rồi, ta và ngươi nói chuyện nghiêm chỉnh đi, ngươi đừng đổi đề tài." Mạc Hàm làm vẻ mặt vô tội nói: "Ta vừa rồi nói cũng là sự tình nghiêm chỉnh a, cưới lão bà, đây chính là chung thân đại sự của đôi ta, như thế nào không phải là chánh sự chứ?"

Thủy Linh Nhi căn bản là không đáp, không để ý đến hắn, trực tiếp thiết nhập chánh đề mở miệng nói: "Lại nói về ngươi đi, ta hỏi ngươi, ngươi là không phải từ nơi Quang Hỏa trưởng lão được một mặt Quang Minh ngọc bài?" Nghe được câu hỏi của Thủy Linh Nhi, vẻ mặt Mạc Hàm bổng vội vàng làm ra một bộ khẩn trương, mở miệng nói: "Đúng vậy, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn lấy lại a? Ngươi không thể làm vậy được, cái này chính là do ta lịch kinh thiên tân vạn khổ, lao lực cứu danh dự cho Quang Hỏa trưởng lão, Quang Hỏa trưởng lão mới đưa cho ta, ngươi cũng đừng tưởng như vậy mà lấy lại, đây chính là thứ đồ gia truyền của chúng ta sau này, chờ ngươi gả cho ta rồi thì lúc đó không phải cũng là của ngươi sao, bây giờ ngươi mà đòi lại, cũng bị Quang Minh giáo hội thu giữ. Nếu muốn mua lại, hắc hắc, ta đây có thể suy nghĩ lại."

Nghe Mạc Hàm nói xong, Thủy Linh Nhi cười nhạo nói: "Ngươi quỷ hẹp hòi này, ta có nói là muốn đòi lại sao? Ngươi khẩn trương làm cái gì a? Cái gì mà lao công khổ lực mới được Quang Hỏa trưởng lão tặng cho ngươi, ta thấy là ngươi cầm tới tay còn không phải tốn chút sức nào." Bị Thủy Linh Nhi cười nhạo, Mạc Hàm không có chút cảm giác nào, nghe Thủy Linh Nhi lần này lại thần kỳ không có phản đối ý tứ của mình nói muốn kết hôn cùng nàng, nghĩ đến khả năng nàng nghe xong chết lặng, đối với chuyện này có lực miễn dịch, hay chính là nàng trong lòng đã thầm thích mình rồi, cho nên cũng không phản đối lời mình nói. Mạc Hàm trong tâm đương nhiên là cho rằng điều thứ hai khả năng có thể nhiều hơn một chút.

Nghĩ tới đây, Mạc Hàm mỉm cười nói: "Chỉ cần ngươi không phản đối ý tứ vừa rồi của ta, vậy mọi chuyện đều có thể thương lượng được, hắc hắc." Thủy Linh Nhi nhất thời cũng không nghĩ tới Mạc Hàm muốn ám chỉ cái gì, cũng nên phải hỏi lại hắn, nhưng nàng chỉ lên tiếng nói: "Nói vậy công năng cơ bản của Quang Minh ngọc bài nọ Quang Hỏa trưởng lão đã nói cho ngươi lúc trước, còn có một cái công năng hắn hẳn là còn chưa có nói cho ngươi hay, đó chính là Quang Minh ngọc bài này có thể cảm ứng cùng năng lực suy giảm bản lĩnh của đám bất tử vong linh minh giới. Công năng cùng với thánh chén của giáo hội chúng ta giống nhau, chỉ là cảm ứng của nó lại bị hạn chế trong phạm vi rất nhỏ, chỉ khi có minh giới vong linh tới gần ngươi trong chu vi 50 thước chung quanh thì nó mới có phản ứng. Nói cách khác chỉ có lúc vong linh đến gần ngươi hoặc tại bên cạnh ngươi thì nó mới có phản ứng."

Nhìn thấy trên mặt Mạc Hàm lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cất tiếng hỏi: "Oa, ta đây không phải nhặt được bảo, chỉ là như thế nào khoảng cách cảm ứng gần như vậy cận a, nếu đối phương thật là minh tương thì ta đây chẳng phải là khi đã biết cũng vô dụng a? Cũng là chết chắc rồi." Thủy Linh Nhi mở miệng nói: "Ai kêu ngươi đi đối phó hắn, chỉ cần trong lòng ngươi biết thân phận chân thật của đối phương, mà đối phương lại không phát hiện rằng ngươi đã biết thân phận của hắn, ngươi tự mình có tâm cảnh giác là tốt rồi. Chờ đợi đến thời cơ tốt sẽ chậm rãi đối phó bọn họ." Nghe xong Thủy Linh Nhi giải thích, Mạc Hàm vội vàng giả ra vẻ mặt sùng bái nói: "Vẫn là Linh nhi ngươi thông minh, ta như thế nào lại không nghĩ tới a."

Thủy Linh Nhi đương nhiên biết Mạc Hàm chỉ giả ngốc khen mình để cho mình vui vẻ thôi, hắn như thế nào lại có thể không có chút suy nghĩ vậy a. Nghĩ tới đây, Thủy Linh Nhi ôn nhu mở miệng nói: "Được rồi, ngươi đi ra lâu như vậy, bị người phát hiện sẽ không tốt lắm. Ngươi vẫn nên nhanh một chút trở về đi thôi, tự mình nhất định phải chú ý chiếu cố cho bản thân, chú ý an toàn, biết không?"

Mạc Hàm mỉm cười bảo: "Ngươi yên tâm đi, ta còn chưa lấy được ngươi thì như thế nào lại gặp chuyện không may a, ngươi hãy chờ gả cho ta đi. Tốt lắm, ta đi, nếu không thật sự sẽ bị người ta phát hiện." Nói xong liền trực tiếp thi triển phi hành thuật, hướng về chỗ Lợi Á ngụ mà bay đi. Còn Thủy Linh Nhi chỉ là đứng ở tại chỗ, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Mạc Hàm, nhẹ giọng mắng: "Thật sự là tên Tiểu vô lại mà." Nói xong cũng nhịn không được mà nở nụ cười.

Lúc này nàng đột nhiên phát hiện Lai Nhĩ không biết lúc nào, đã đến sát bên người nàng, vẻ mặt đang mỉm cười nhìn nàng. Thủy Linh Nhi không khỏi càng hoảng sợ, mở miệng hỏi: "Lai Nhĩ thúc thúc, ngươi tới lúc nào mà lại không phát ra tiếng động a? Làm ta giật mình hoảng sợ, ngươi không biết là dọa người cũng có thể hù chết người a."

Lai Nhĩ nghe Thủy Linh Nhi nói xong, cũng không lên tiếng, chỉ là mỉm cười nhìn nàng. Thủy Linh Nhi thấy hắn im lặng mà trong lòng sợ hãi, mở miệng hỏi: "Lai Nhĩ thúc thúc, ngươi đang cười cái gì a, nhân gia trong lòng cảm thấy là lạ a." Lai Nhĩ nghe Thủy Linh Nhi đặt câu hỏi, mở miệng mỉm cười đáp: "A a, không có gì, ta chỉ là cảm giác được khẩu khí của thánh nữ bây giờ nói ra càng ngày càng giống Mạc Hàm huynh đệ nọ a, trước kia thánh nữ phát ngôn cũng không giống như vậy. Chẳng lẻ thật là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng a? A a."

Thủy Linh Nhi nghe Lai Nhĩ cười chế nhạo, vẻ mặt đỏ bừng cố chống chế: "Lai Nhĩ thúc thúc, tại sao ngay cả ngươi cũng cùng tên bại hoại nọ giống nhau chỉ biết khi dễ ta a, ta không để ý tới ngươi nữa." Nói xong liền xoay người ngượng ngùng chạy đi liễu, chỉ để lại Lai Nhĩ đứng tại chỗ mỉm cười lầm bầm lầu bầu bảo: "A a, đứa nhỏ này, cái này kêu là khi dễ ngươi a, cùng Mạc Hàm tiểu tử nọ so sánh thì coi như ta đã quá tốt a." Nói xong cũng tự mỉm cười đuổi theo bóng lưng Thủy Linh Nhi đang rời đi.

Mạc Hàm sau khi trở lại phòng của mình, vừa ngồi xuống liền phát hiện bên ngoài phòng có người cố gắng muốn tới gần mình. Chỉ tiếc là đều bị mình thiết hạ kết giới ngăn trở, Mạc Hàm dụng tinh thần lực một cảm ứng, phát hiện người bên ngoài đúng là Lợi Á, theo phía sau hắn còn có binh lính đang bưng một cái bàn. Vẻ mặt kinh ngạc nhìn căn phòng bị che ở cửa, Lợi Á không có cách nào đi vào thêm chút nào. Lợi Á cũng hiểu được cái này tựa hồ như một bức tường khí vô hình, đem hắn ngăn trở ngoài cửa, căn bản không cách nào đến gần. Lợi Á trong lòng vừa nghĩ thì hiểu ra rằng đây chính là hộ thân kết giới pháp sư bày ra lúc minh tưởng để bảo vệ an nguy của bản thân, cho nên mình mới không có cách nào tới gần.

Nghĩ tới đây, Lợi Á vừa định mở miệng gọi bổng nhiên cảm giác được cổ vô hình khí tường ngăn cản mình đã biến mất. Đúng là Mạc Hàm đã triệt tiêu kết giới của hắn. Chỉ nghe Mạc Hàm tại bên trong ôn hòa mở miệng nói: "Không biết Lợi Á đại nhân muộn như vậy còn tìm ta, xin hỏi có chuyện gì sao?" Mạc Hàm đương nhiên biết mục đích chuyến viến thăm của Lợi Á này, khẳng định là tới xem xét coi mình có phải còn đang ở trong phòng hay không, chỉ là cố ý vấn hạ như vậy thôi.

Nghe Mạc Hàm hỏi, Lợi Á vội vàng trả lời: "Nga a a , kỳ thật cũng không có gì , chỉ là hôm nay lúc ban ngày bôn hành quá vội vàng, chưa từng để cho đặc sứ đại nhân được ăn một bửa đầy đủ, trong lòng ta thật không yên cho nên tối nay ta đặc biệt gọi người vì đặc sứ đại nhân làm chút đồ ăn tồi, đưa tới nhờ đặc sứ đại nhân nếm thử, hy vọng đặc sứ đại nhân có thể thích."

Mạc Hàm biết hắn chỉ lấy cớ, nhưng cũng tỏ ra lịch sự nói: "Vậy đa tạ Lợi Á đại nhân, mời ngài vào".Lợi á nghe vậy,cũng không do dự, trực tiếp đẩy cửa vào phòng. Mà mấy thú tộc binh lính cũng bưng bàn tử (đồ ăn ý mà ) theo tiến đến. Vừa vào phòng Lợi Á tựu phát hiện mạc hàm đang ngồi ở trên giường, bộ dáng vừa mới minh tưởng xong, nhìn thấy lợi á tiến đến, mạc hàm vội vàng đứng lên, mỉm cười đích mở miệng nói "Lợi á đại nhân thật là có tâm,đã khuya như vậy còn phiền toái đại nhân, mạc hàm ta thật sự vô ý quá." .

Lợi á cũng mở miệng khách khí một phen, tự nói rằng không có việc gì, đây là chức trách của hắn , sau đó tại trong phòng ngây người vài cái,nói nhảm vài câu rồi viện cớ nói không muốn ảnh hưởng mạc hàm nghỉ ngơi , rìo xoay người cáo từ đi thẳng.Mạc hàm tự nhiên cũng hy vọng hắn sớm rời đi một chút , cùng loại người dối trá như thế nói chuyện, làm cho mạc hàm cảm giác cả người không thoải mái.

Sáng sớm ngày thứ hai , mạc hàm cùng bọn họ tà tà bứoc ra đi, nhắm thẳng hướng Mông thành xuất phát, dọc theo đường đi cũng không có gặp phải cái gì phiền toái, rất thuận lợi đến thú tộc đế đô Mông thành, vừa vào thành mạc hàm chợt phát hiện nơi này kỳ thật so với thành thị loài người phong cách cũng không sai biệt lắm, phía trước thấy người (DG: thú chứ) ở đây cũng thiệt nhiều, nơi này thật phồn hoa tựa hồ cũng không kém hơn mấy thành thị lớn của loài người.

Lợi Á sau khi sắp xếp cho mạc hàm ở tại dịch quán ,sau đó nói cho mạc hàm phải đi về phục mệnh, rồi khuyên mạc hàm ở chỗ này kiên nhẫn chờ đợi tin tức của hắn. Mạc hàm tâm lý mặc dù rất không nguyện ý, nhưng là mình ở nhà người ta, cho dù khó chịu cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng cho xong

.

Lợi á chỉ dẩn hoàn mạc hàm một sự tình cần biết,rồi rời đi, chỉ còn mạc hàm một mình nhàm chán đứng ở trong phòng. Ngây người một hồi, Mạc Hàm cảm giác được thật sự nhàm chán, nhìn lại lúc này thấy sắc trời cũng còn sớm, lại nghĩ nên đi dạo vài vòng bên ngoài , thuận tiện cũng kiến thức một chút nhân tình thế thái của thú tộc .

Sau khi Mạc hàm cự tuyệt bọn thú tộc binh lính phụ trách tại dịch quán cùng đi.,Rồi trực tiếp ra dịch quán đại môn, tại ngã tư đường Mạc Hàm chậm rãi đi không mục đích thả bộ trên phố. Thú tộc tại ngã tư đường thật là có thể nói nhìn thấy phong cách cũng thật đặc biệt, trên đường cũng có thể nói là ngư long hỗn tạp, một vài tộc tinh linh, cũng có chủng tộc bình thường tại các vương quốc loài người thường thấy là ải nhân, còn có không ít thương nhân loài người .

Bởi vì nhu yếu phẩm của thú tộc thực sự nghèo nàn, nên một số thương nhân loài người lớn mật bỏ ra vài cái xe ngựa rồi vận chuyển các thứ cần cho cuộc sống của thú tộc , là có thể đổi lại không ít da thú, chính là thứ mà quý tộc loài người đều thích ,một chuyến đi về như vậy thu được 1 vốn 4 lời, hoàn toàn có thể nói là siêu lợi nhuận, với lợi nhuận như vậy, mấy thằng cha thương nhân này còn có cái gì mà không dám đi mạo hiểm chứ, chỉ cần tìm một vài thú tộc quan lại bóng to 1 chút,rồi hảo hảo kết giao một phen, tự nhiên có thể cam đoan tự mình kiếm tiền tại địa bàn thú tộc mười phần an toàn, không có gì nguy hiểm..

Mà mấy tên tinh linh thì lại là đi ra du lịch, bởi vì địa bàn thú tộc người ở rất thưa thớt, một số hoa cỏ hòa dược thảo mà tinh linh rừng rậm cũng không nhất định sẽ có, tự nhiên hấp dẫn một số tinh linh đến đây, hơn nữa thú tộc cùng tinh linh luôn luôn có thể nói thị hòa bình sống chung, nên tinh linh cũng không tất lo lắng vấn đề an toàn của mình. Ải nhân tại đại lục thượng khắp nơi đều có, bọn họ có tay nghề chế tạo vũ khí trời sinh,nên có thể nói họ đi tới nơi nào đều rất được hoan nghênh.

Tại ngã tư đường nơi hai bên vách tường các phòng ốc , các bức vẽ các dã thú ,cũng là đồ đằng của thú tộc, trong đó nhiều nhất chính là thần giữ nhà của thú tộc , bức họa vẽ thần thú mang một bộ mặt nạ, mặt nạ mặt trên thêu một hình cái đầu mông hoàng tộc , đại biểu cho địa vị cao quý của hoàng tộc .

Thần thú đích trong tay trái cầm một ma pháp quyền trượng màu đỏ , Mạc hàm phỏng chừng đây chính là thần khí của thú tộc , thần thú chúc phúc trượng,mà tay phải cầm một tấm chắn, mặt trên tấm chắn khắc một quái thú ba đầu , phân biệt gồm một cái sư đầu, một cái ngưu đầu, còn lại là một cái đầu sói, hẳn là thị đại biểu cho ba thế lực chủ yếu của thú tộc.

Đi dạo vài vòng mạc hàm cảm thấy hết thảy chung quanh có rất nhiều điều đặc sắc, quả thật rất mê người, thật sự không dám tin tưởng đây là địa phương của thú tộc , quả thật cảm khái không thể tư nghị , khi Mạc hàm còn đang xuất thần ,thì đối diện truyền đến một trận âm thanh huyên náo , mạc hàm tò mò đi ra phía trước,vất vả chen qua đám đông thú tộc đang đứng chỉ chỏ thì thấy một ngưu nhân đang cùng mấy sư nhân đang cải cọ kịch liệt ,nghe hình như là mấy sư nhân vũ nhục ngưu nhân, mà ngưu nhân tức giận cùng bọn họ sinh ra cãi cọ.

Chỉ nghe trong đó một vị sư đầu nhân mặc quần áo hoa lệ màu xanh biếc tuổi còn trẻ mở miệng nói :" Lạp mỗ, ta đều nói nghe, ngưu tộc các ngươi căn bản không phải đối thủ của sư tộc chúng ta , ngươi đừn nên cố chấp để rồi mất mặt o đại hội luận võ, ngươi nên ở nhà mà ôm ngưu bà của ngươi đi, ha ha,rồi gọi cha ngươi giúp ngươi luyện thêm vài năm xem có hay không hy vọng, các ngươi thật là ngưu nhân ngu dốt như vậy thế nào có thể là đối thủ của sư nhân cao quý chúng ta , quả thực là đang nằm mơ, thua nhiều lần vậy , các ngươi còn không tĩnh ngộ a?đúng là đàn gãi tai ngưu a!haha" Vị sư nhân trẻ vừa nói xong, chung quanh mọi nhân đều cười nham nhở..^^

Chỉ thấy tên ngưu nhân tức giận đến độ mặt đỏ bừng, hai mũi xì tưng đám hơi nước( nước mũi quá ) rống lên:" Tạp lạp, ngươi đừng đắc ý, luận võ đại hội năm nay, ta nhất định phải đánh ngươi thành mặt trư chứ không phải mặt sư nữa, cho ngươi biết hậu quả việcvũ nhục chúng ta ngưu tộc thế nào, ngươi bất quá sau khi gặp được hai hoàng tử chỉ điểm vài chiêu miu quào, mới may mắn thắng chúng ta, có cái gì mà kiêu ngạo, cũng không phải bản lãnh của ngươi, các ngươi sư tộc chính là hai hoàng tử la hai tên linh cẩu, ngươi lại chính là xú linh cẩu."

Nghe Lạp Mỗ nói xong , mấy người sư tộc đang ở cười to đồng thời sắc mặt đại biến, Tạp Lạp lại càng gầm lên :" Ngươi dám vũ nhục hai hoàng tử cùng sư tộc chúng ta , hôm nay cho dù chính là ngươi cha tới, cũng đừng nghĩ bảo vệ được ngươi." Nói xong quay về bên người đích mấy sư nhân đi theo hét:" bắt hắn lại cho ta, dám phản kháng thì cứ dùng hết sức mà đánh, hắn dám vũ nhục chúng ta ,hoàng tộc vĩ đại ,cho dù ai tới cũng cứu không được hắn liễu."

Mà lạp mỗ sau khi nói ra cũng không khỏi thầm hối hận, mình nói ra những lời như vậy chình là tội lớn, mặc dù mình cũng không có ý thật sự vũ nhục hoàng tộc, nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, căn bản không cách nào vãn hồi. Mặc dù là sư nhân vũ nhục mình trước, nhưng cũng không thể vì lý do đó mà vũ nhục hoàng tộc a, hơn nữa sư nhân này nhất định thêm mắm nêm muối tạo thành tội danh a, hôm nay nếu thực sự rơi vào tay bọn họ , phỏng chừng là hung đa cát thiểu a, hay là về trước rồi tự mình cùng cha thương lượng tìm cách nhỉ?

Nghĩ tới đây , Lạp mỗ cũng không dám do dự , nhìn mấy sư nhân sắc mặt dữ tợn ,chậm rãi đích hướng mình đi tới , tâm lý Lạp Mỗ càng kiên định theo ý nghĩ của mình . Chỉ thấy hắn một tiếng chợt quát , đầu tiên ra tay quay về một vị sư nhân bên trái công kick tới , sư nhân nọ cũng là sớm có phòng bị , chợt lóe thân lại tránh được công kích của Lạp mỗ , mà Lạp mỗ tựu thừa cơ hội có khe hở , vọt người ra , muốn chạy khỏi vòng vây của đám sư nhân.

Ngay lúc này, lục y sư nhân Tạp Lạp nọ lạnh lùng nói: "Muốn ở trước mặt ta chạy trốn, ngươi cho rằng ngươi có khả năng đó sao? Lạp Mỗ." Chỉ thấy Tạp Lạp nọ lời nói vừa dứt thì người đã vọt đến phía sau Lạp Mỗ.

Mạc Hàm vừa nhìn đã rõ ràng, Tạp Lạp này tu vi ít nhất cũng là trung cấp kiếm sư thủy chuẩn, mà Lạp Mỗ nọ nhiều nhất chỉ cỡ sơ cấp kiếm sư. Tạp Lạp này căn bản không phải cùng một cái cấp bậc với Lạp Mỗ. Quả nhiên Lạp Mỗ nọ đang chạy trốn lại nhìn thấy thân ảnh Tạp Lạp phía sau liền xoay người đánh ra một quyền mang theo quyền phong mãnh liệt đánh tới ngực Tạp Lạp nọ. Tạp Lạp nọ cũng không tránh mà lại tung ra một quyền nghênh đón nắm tay của Lạp Mỗ. Chỉ thấy hai quyền tương giao, thân thể Lạp Mỗ phải thối lui lại cả mấy bước, mà Tạp Lạp nọ thân thể chỉ lay động một chút tiếp tục phóng người theo Lạp Mỗ đang lui về phía sau xuất ra một quyền công tới.

Lạp Mỗ nhìn thấy đã không thể tránh tránh, không thể làm gì khác hơn là cắn răng ra quyền đón nắm tay của Tạp Lạp. Hai cổ quyền phong lại tấn công, thân thể Tạp Lạp tại giữa không trung ưu nhã xoay người một cái thì đã vững vàng rơi xuống mặt đất. Mà Lạp Mỗ nọ sau khi chạm chiêu thì song cước bị năng lượng mãnh liệt ép lún vào đất sâu đến mắt cá, khóe miệng trào ra một tia tơ máu, xem ra có lẽ bị thương không nhẹ.

Chỉ nghe Tạp Lạp ra vẻ hào phóng nói: "Lạp Mỗ, ngươi nên thúc thủ chịu trói đi, miễn cho da thịt khỏi phải chịu khổ. Ngươi cùng ta đến trước mặt nhị hoàng tử, ta tự nhiên sẽ nói tốt cho ngươi một chút, nếu không......." Mặc dù Tạp Lạp không có nói ra miệng, nhưng ý tứ uy hiếp đã rất rõ ràng.

Lạp Mỗ quay về Tạp Lạp phun ra một bãi nước miếng, mở miệng mắng: "Phi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng lời của ngươi nói sao? Đi theo ngươi trở về ta còn giữ được mạng sao? Ngươi đừng nằm mơ." Tạp Lạp nghe Lạp Mỗ trả lời liền lạnh lùng nói: "Nếu ngươi chấp mê không tỉnh, cho ngươi cơ hội ngươi lại không quý trọng, vậy đừng trách ta." Nói xong Tạp Lạp lại phóng người về phía Lạp Mỗ công tới. Lạp Mỗ mặc dù biết không phải là đối thủ của Tạp Lạp, nhưng cũng vẫn không hề sợ hãi mà nghênh tiếp. Mạc Hàm đứng một bên xem không khỏi có hảo cảm nghiêng về ngưu nhân trực sảng.

Hai bóng người bay nhanh nhập lại cùng một chỗ, mà Lạp Mỗ nọ rõ ràng đang rơi vào thế hạ phong, chỉ có thể ở nơi này miễn cưỡng đỡ chiêu. Vốn dĩ với bản lãnh của Lạp Mỗ, mặc dù so ra kém Tạp Lạp nhưng cũng không thể bị thua nhanh như vậy. Chỉ là khi vừa mới bắt đầu căn bản là không có lòng ham chiến, không ngờ lại bị Tạp Lạp kích thương. Lạp Mỗ sau khi bị thương thì càng không cách nào cùng Tạp Lạp đối chiến, tốc độ công kích đều giảm xuống rõ rệt. Nói trắng ra thì tu vi của Tạp Lạp so với Lạp Mỗ cao hơn một bật đã tạo thành uy hiếp hữu hiệu.

Mà công kích của Tạp Lạp cũng không ngừng đánh trúng Lạp Mỗ, mỗi lần đều sẽ gây cho Lạp Mỗ một trận thương tổn. Chỉ là Lạp Mỗ cũng rất ương ngạnh, mặc dù cả người bị thương nhưng dựa vào thân thể cường tráng của hắn vẫn kiên trì như cũ. Ngay lúc này chỉ nghe Tạp Lạp nọ chợt quát một tiếng rồi cả người đều phát ra quang mang màu xanh biếc, tốc độ hai đấm đột nhiên gia tốc và mang theo quang mang màu xanh biếc đánh tới Lạp Mỗ. Lạp Mỗ kia dưới liên tiếp công kích đã quá sức chịu đựng. Cuối cùng thì căn bản không cách nào đỡ nổi một kích toàn lực này của Tạp Lạp, chỉ có thể trơ mắt nhìn nắm tay mang theo đấu khí bay nhanh đến tấn công vào người, trong mắt lộ ra một vẻ mặt không cam lòng.

Nếu Lạp Mỗ bị nắm tay mang theo đấu khí mãnh liệt này đánh trúng phỏng chừng không chết cũng phải trọng thương. Mắt thấy Lạp Mỗ sắp bị nắm tay mình đánh trúng, thần sắc trong mắt Tạp Lạp lộ ra một tia đắc ý, trên tay càng không chút do dự, muốn một chiêu quyền này đem Lạp Mỗ đánh chết ngay lập tức. Lạp Mỗ hai mắt cũng lộ ra thần sắc tuyệt vọng. Ngay lúc này nghe được một tiếng quát khẻ: "Hỏa Vân thuật." Tạp Lạp đột nhiên phát hiện một cổ năng lượng mãnh liệt bên trái mình vọt tới. Tạp Lạp biết nếu hắn không tránh thì cho dù có đánh trúng Lạp Mỗ, bản thân hắn cũng sẽ bị năng lượng kích thương này. Tạp Lạp cũng bất chấp không thương tổn được Lạp Mỗ chỉ vội vàng lách người ra, mà ngọn lửa đỏ rực kia cũng lướt sát thân thể Tạp Lạp mà qua, khiến cho Tạp Lạp xuất hạn mồ hôi lạnh đầy thân.

Còn đang thất thần kinh sợ bổng nghe bên cạnh vang lên một thanh âm nam nhân lên tiếng nói: "Các ngươi đều đồng là con dân thú tộc, các hạ có cần phải đuổi tận giết tuyệt không? Ta nghĩ thú hoàng cũng không hy vọng nhìn thấy con dân của mình nội đấu" Tạp Lạp theo hướng thanh âm nhìn lại chỉ thấy một người thanh niên nhân loại trẻ tuổi mặc bộ mục sư phục trắng toát, vẻ mặt mỉm cười nhìn mình.

Nhìn thấy đối phương chỉ là nhân loại còn dám ở chỗ này giáo huấn tự mình thì trong lòng nhất thời nộ hỏa dâng cao ba trượng, mở miệng mắng: "Ngươi là tiểu xú tử ở nơi nào tới lại dám ở chỗ này giương oai, ngươi biết ta là ai không? Ngươi thuộc cái thương đội nào? Lão bản là tên nào?" Tạp Lạp trong lòng đã lầm tưởng Mạc Hàm chỉ là dong binh do thương đội nào đó mời đến Bỉ mông thành. Chỉ là thành này có rất nhiều thương nhân đều cùng nhị hoàng tử có chút quan hệ, nếu không cố kỵ đến đối phương có thể là kẻ dưới tay thương nhân của nhị hoàng tử, Tạp Lạp đã sớm đem Mạc Hàm bắt lại rồi.

Mạc Hàm nghe Tạp Lạp nói xong. Mới đầu thì là sửng sốt, nhưng chớp mắt đã biết rõ ý tứ của Tạp Lạp. Tạp Lạp này đã lầm đem mình trở thành cố dong binh của thương đội nhân loại, nghĩ tới đây, Mạc Hàm mỉm cười nói: "Ta không phải cố dong binh, chỉ là một mục sư bình thường đại biểu cho Thiên Long đế quốc đến đàm phán cùng thú hoàng của các ngươi." Nghe Mạc Hàm trả lời, Tạp Lạp đã rõ ràng thân phận của Mạc Hàm, mở miệng cười nhạo: "Nguyên lai ngươi chính là cái tên mục sư không biết chết sống kia muốn ngăn cản thú hoàng của chúng ta phát khởi tràng thánh chiến này a. Ta còn tưởng rằng ngươi có ba đầu sáu tay nhưng xem ra thì cũng chỉ bình thường thôi a, ta thấy loài người các ngươi chính là một đám ham sống sợ chết, như thế nào có thể chiến thắng thú tộc vĩ đại chúng ta." Nói xong liền cất tiếng cười ha hả, mà mấy người sư nhân chung quanh hắn cũng theo Tạp Lạp đồng thời cười nhạo Mạc Hàm.

Mạc Hàm nghe thấy ngữ khí đối phương có ý cười nhạo, sắc mặt nhất thời trở nên băng lãnh. Bản thân mình bây giờ là đại biểu cho cả Thiên Long đế quốc, mà thái độ đối phương hiển nhiên là không để mình vào mắt. Nếu Bỉ mông hoàng tộc cũng là cái thái độ này, vậy đã biết cuộc đàm phán sẽ không có kết quả khả quan. Phải để cho thú tộc cuồng vọng này kiến thức một chút thực lực của mình chỉ có như vậy mới có thể để cho bọn họ rõ ràng, chiến dịch lúc này đây, bọn họ cũng không phải cánh duy nhất đạt thắng lợi.

Nghĩ tới đây, Mạc Hàm lạnh lùng mở miệng nói: "Các ngươi phải xin lỗi cho hành vi của các ngươi vừa rồi, nếu không các ngươi chuẩn bị đón nhận đại bi thảm đi." Nghe Mạc Hàm uy hiếp, mấy người Tạp Lạp cũng không tiếc nở nụ cười, bọn họ cũng căn bản không tin tại trên địa bàn của thú tộc mình, Mạc Hàm dám làm gì bọn hắn. Hơn nữa, Mạc Hàm dù sao cũng chỉ là mục sư, một đám những người này chẳng lẻ còn đối phó một người mục sư không được? Nghĩ tới đây, Tạp Lạp nhanh miệng nói: "Nga, chính là ta nói loài người các ngươi chỉ là một thứ vô dụng nhát gan quỷ, ngươi làm gì được ta nào?"

Mạc Hàm chỉ cười lạnh một tiếng, vừa định nói chuyện chợt nghe bên cạnh truyền đến một trận nữ thanh dễ nghe, mở miệng nói: "Là ai nói loài người chúng ta đều là nhát gan quỷ, nói lại một lần nữa ta nghe ." Mạc Hàm vừa nghe được thanh âm của đối phương thì sắc mặt vốn lạnh như băng lập tức biến mất, thay vào là vẻ mặt mỉm cười mở miệng nói: "Yên Nhiên , ngươi như thế nào lại ở nơi này a?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro