Truth or Dare

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Hàn Diệp - Toàn Viên] Truth or Dare

Tác giả: 假装蒹葭
Link Convert: Link
Edit: Cecilia
Beta: Mượn Hoa Hiến Phật
Tình Trạng: Hoàn

_______________________

[Toàn viên/ Hàn Diệp] Truth or Dare

“…Phương diện chiến thuật đã chuẩn bị khá ổn rồi.” Dụ Văn Châu sửa sang lại tư liệu trên tay một chút, “Lĩnh đội còn muốn bổ sung thêm gì không?”

Diệp lĩnh đội ngậm thuốc lá chưa đốt trong miệng, vỗ tay một cái, tổng kết: “Tất cả đều là chuyên nghiệp, anh không nói nhiều làm gì. Thi đấu tốt, hãy nhớ giành vinh quang về cho nước nhà. Tan họp tan họp.”

Mười mấy tuyển thủ ngồi dưới rất cho mặt mũi, nhao nhao vỗ tay.

“Hôm nay tan họp rất sớm nha.” Phương Duệ nói.

“Cũng đã hơn bốn năm ngày rồi, những gì nên nói đều nói kha khá rồi.” Dụ Văn Châu nói, “Bọn tôi tin tưởng mọi người.”

“Dù sao bây giờ về phòng cũng không có gì để làm, không bằng chúng ta thư giãn một tí, chơi trò chơi đi.” Lý Hiên đề nghị.

“Chơi cái gì?” Có người cho mấy cái gợi ý, “Trò chơi giết người? Ai là nội ứng?” (1)

“Không chơi mấy trò hại não đấy, chúng ta phải thư giãn.” Có người cự tuyệt chơi những trò chơi chiến thuật.

“Vậy trò đơn giản nhất đi.” Sở Vân Tú giải quyết dứt khoát, “Truth or Dare!”

Đối với trò này tất cả mọi người đều không có ý kiến gì, mọi việc liền quyết định như vậy. Xét thấy số lượng người hơi nhiều, Đường Hạo cống hiến một bộ bài, từ một đến K cộng thêm một lá Joker, vừa vặn mười bốn lá, mỗi người lấy một lá. Dụ Văn Châu lấy một số mảnh giấy trắng đã được cắt nhỏ, phân biệt để cho mỗi người viết đề mục Truth và Dare.

Hoàng Thiếu Thiên một bên viết một bên cười trộm, khiến cho Trương Giai Lạc ngồi cạnh hắn không nhịn được mà rướn cổ lên nhìn lén nội dung hắn viết, cả kinh nói: “Đệch, ông cũng quá ác đi.”

Hoàng Thiếu Thiên vội vàng đem tờ giấy gấp lại: “Chớ quấy rầy chớ quấy rầy, không được nhìn của tui! Viết của ông đi!”

“Móa, tui cũng muốn.” Trương Giai Lạc vùi đầu múa bút thành văn, viết xong cũng không nhịn được mà vụng trộm vui vẻ.

Đương nhiên, ngoại trừ những thanh niên một lòng muốn hố người khác này, vẫn còn có không ít những người sống yên ổn đang nghĩ đến sự nguy hiểm sau này, cân nhắc đến việc bản thân cũng có khả năng rút trúng trừng phạt, liền viết không ít những đề mục bình thường. Đề mục viết xong cũng không để lẫn hết vào nhau, chia Truth và Dare ra, xếp thành hai hàng ngang, mười bốn người trong phòng miễn cưỡng xếp thành vòng tròn, chuẩn bị bắt đầu trò chơi.

“Truth or Dare, theo luật không thể nói dối, thử thách cũng phải cố gắng hoàn thành.” Tự động kiêm luôn chức chủ trì, Dụ Văn Châu cầm lấy bộ bài, tỉ mỉ nghiêm túc mà đảo đi đảo lại rất nhiều lần, “Vậy chúng ta bắt đầu? Ai rút?”

“Ông cầm thì ông rút đi.” Mọi người biểu thị đội trưởng đội tuyển quốc gia vẫn có thể tin được.

“Được rồi.” Dụ Văn Châu gật đầu. Hắn cũng không do dự, tiện tay rút từ trong bộ bài ra một lá, giơ ra trước mọi người, hỏi: “Ai rút được lá K?”

Mọi người nhao nhao quan sát lẫn nhau, tìm kiếm người may mắn bị rút trúng đầu tiên. Chu Trạch Khải một mực trầm mặc giơ tay lên, đem bài của mình cho mọi người xem, quả nhiên là một lá K.

Căn bản không nghĩ tới người đầu tiên dính chưởng lại là Súng Vương tân đệ nhất Vinh Quang, một đám người ồn ào cười: “Vòng thứ nhất là Tiểu Chu nha! Vận khí không tệ.”

“Truth or Dare?” Dụ Văn Châu hỏi.

Chu Trạch Khải do dự một lát, cuối cùng chọn cái không cần phải nói nhiều: “…Dare.”

Dụ Văn Châu gật gật đầu, lật tờ giấy thứ nhất trong hàng Dare lên. Hắn nhìn nội dung trên đó một chút, biểu lộ có chút cổ quái. Hắn đồng tình nhìn Chu Trạch Khải một chút, thì thầm: “Đến đại sảnh khách sạn, xin số điện thoại của người khác phái đẹp nhất.”

Chu Trạch Khải: “…”

“Lạy trúa, quá ác, là ai ra đề thế!” Nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp đồng thời cười to một trận. Trong lòng mọi người ngoại trừ việc cười trên nỗi đau của người khác còn có chút sợ hãi. Cảm giác ấy, vẫn là không nên đề cập tới.

“Thực sự đau lòng Tiểu Chu!” Sở Vân Tú đập bàn cười.

“Mới bắt đầu mà đã đáng sợ thế!” Tiêu Thời Khâm cảm thán. Thân là một trong Tứ đại chiến thuật sư của Liên Minh, hắn vừa vui lại vừa dự cảm được một việc —— tiếp theo chỉ sợ tất cả mọi người đều không tốt hơn.

“Mặc dù cái này đối với Tiểu Chu chính là khiêu chiến, nhưng khách quan mà nói, cái này tương đối dễ hoàn thành.” Trương Tân Kiệt phân tích nói.

“Đại sảnh cũng toàn là người nước ngoài đi, phải nói Tiếng Anh.” Vương Kiệt Hi nói.

“Há há há há há há há đã trúng người nửa ngày chưa chắc đã nói ra được một chữ, lại còn phải nói Tiếng Anh, cái này độ khó khá cao nha!” Hoàng Thiếu Thiên cười đến không thở nổi, “Đây là dược hoàn!” (2)

Diệp Tu thật vất vả mới ngưng cười được, bắt đầu chính nghĩa ngôn từ mà khiển trách đám người này: “Được rồi, đừng cười nữa, có để người ta đi thực hiện thử thách không?”

Chu Trạch Khải mấp máy môi, mày nhíu chặt lại, hiển nhiên cái này đối với hắn là khiêu chiến độ khó cực cao. Hắn nắm chặt tay, đứng lên, kiên định mà đi ra ngoài cửa. Tôn Tường cuối cùng cũng nhớ ra người tiếp nhận khiêu chiến chính là đội trưởng nhà mình, tranh thủ thời gian lôi điện thoại ra, tìm một số từ Tiếng Anh giao tiếp đơn giản cho Chu Trạch Khải.

Súng Vương cảm kích nhìn hắn một cái, như vớ được phao cứu sinh. Một đoàn người lũ lũ lượt lượt đi ra khỏi phòng, chui vào thang máy đi xuống dưới sảnh.

“Tìm ai bắt chuyện đây?” Trương Giai Lạc lén lén lút lút nhìn trái nhìn phải, đại sảnh bây giờ có không ít khách, trong đó người khác phái xinh đẹp cũng không ít.

“Bên kia bên kia.” Tô Mộc Tranh lặng lẽ chỉ chỉ về phía khu nghỉ ngơi ở đại sảnh, một mỹ nhân tóc vàng dáng người mẫu đang đứng bên cạnh ghế sofa, bên chân còn có hành lý, có vẻ như là đang đợi xử lý thủ tục.

“Cô gái xinh đẹp đó! Cổ đi, nhanh lên!” Phương Duệ quơ quơ quả đấm, biểu thị cố lên.

Chu Trạch Khải nuốt nước miếng, sải bước đi tới. Mỹ nhân tóc vàng phát giác được có người đi tới, tháo kính râm xuống, giương mắt lên nhìn Chu Trạch Khải. Làm đệ nhất soái ca của Liên Minh, Chu Trạch Khải thời điểm đi bắt chuyện với người lạ cực kì có ưu thế —— chí ít đối phương không có quay đầu bước đi, mà là nghi hoặc cười thân thiện một cái với hắn.

“…” Chu Trạch Khải phi thường sốt ruột, lòng bàn tay đã bắt đầu toát mồ hôi. Đám hóng hớt vây xem cũng đang sốt ruột như hắn vậy.

“Hello?” Đối phương vẫn kiên nhẫn như cũ đợi hắn lên tiếng —— có thể thấy là có một gương mặt tuấn tú đẹp trai thực sự rất tốt.

“…” Chu Trạch Khải miễn cưỡng tỉnh táo lại nghĩ nghĩ, lộ ra vẻ mặt chuyên dụng để đóng quảng cáo tuyên truyền, dùng Tiếng Anh đơn giản khích lệ nói: “You’re Beautiful.”

Cô gái xinh đẹp đặc biệt vui vẻ, che miệng cười: “Really? Thank you.”

Chu Trạch Khải gật gật đầu, hắn nhớ lại những từ dùng để bắt chuyện mà mình vừa mới nhìn trên mạng, từng bước từng bước đem những từ đơn cứng nhắc thảy ra ngoài: “Can I get your phone number?”

Cô nàng xinh đẹp hoạt bát nháy nháy mắt mấy cái với hắn. Nàng từ trong túi lấy ra một thỏi son, thuần thục viết xuống tay của Súng Vương mỗi chuỗi chữ số, sau đó dùng tốc độ cực nhanh mà nói một lèo khiến cho Chu Trạch Khải ngu ngơ nghe không hiểu được câu nào. Hắn chăm chú nghe, lỗ tai bén nhạy bắt được một từ có thể nghe hiểu: Room number.

…Số phòng.

Chu Trạch Khải: “…?!?!”

Cô nàng xinh đẹp cười mỉm đem son môi nhét vào tay hắn, xòe tay ra, chờ đợi đáp án của hắn.

Súng Vương trợn mắt há mồm, lỗ tai trong nháy mắt đỏ bừng lên. Hắn không biết làm sao lại há to miệng, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải, đành thuận theo ý đối phương, vội vàng viết xuống một số phòng, sau đó liền đỏ bừng mặt mà rời đi.

Một đoàn người bất động thanh sắc lên lầu trở về phòng, cửa phòng vừa đóng, tất cả liền vây quanh lấy Chu Trạch Khải, chụp lấy chụp để hắn cùng với dòng số trên tay hắn làm lưu niệm: “Lợi hại lợi hại, không hổ là Gương Mặt của Liên Minh chúng ta! Cái này thực sự dễ như trở bàn tay, dễ như trở bàn tay!”

“Cổ nói với ông cái gì thế? Ông viết gì lên tay cổ thế?” Lý Hiên tò mò hỏi.

“…” Gương mặt Chu Trạch Khải lại đỏ lên, hắn trầm mặc mười mấy giây, mới mở miệng trả lời, “…số phòng.”

“ Á á á! Người ngoại quốc chính là phóng khoáng như vậy!” Cả đám một bên cười một bên vỗ tay ồn ào, “Tiểu Chu làm tốt lắm! Hoàn thành vượt mức yêu cầu!”

Làm bạn cùng phòng của hắn, Tôn Tường rơi vào trầm tư: “Tui có nên đi tránh nạn một chút không? Có ai thu lưu tui đêm nay không?”

“Tới tới tới, đến phòng bọn tui này!” Đường Hạo khảng khái chào mời.

Bạn cùng phòng của hắn, Lý Hiên cũng biểu thị nhiệt liệt hoan nghênh: “Cho ông mượn ghế sofa, tự mang chăn gối của mình sang nhá.”

“Cơ hội tốt thì phải nắm chặt lấy nhá!” Trương Giai Lạc cười lớn vỗ vỗ bờ vai của Chu Trạch Khải.

“…Không phải.” Chu Trạch Khải phi thường sốt ruột, lại bị trêu chọc mấy phút, mới nói được một câu giải thích, “Viết linh tinh.”

“Ách, ông là viết bừa một số phòng?” Phương Duệ phiên dịch thử.

Chu Trạch Khải thở dài một hơi, xấu hổ gật nhẹ đầu.

“Đứa nhỏ thành thật này.” Có người cảm thán.

“Đổi lại là ông thì ông dám chắc?” Có người trào phúng, “Không không không, căn bản là sẽ không có em gái nào đi xin số phòng của ông đâu. Sao có thể so được với Tiểu Chu cơ chứ!”

Dụ Văn Châu ho khan một cái, ổn định mọi người lại: “Tiểu Chu như vậy coi như là đã hoàn thành xong rồi. Chúng ta tiếp tục vòng tiếp theo thôi!”

Đám người hưởng ứng, cãi nhau ầm ĩ trở về chỗ ngồi, chờ bắt đầu vòng thứ hai. Dụ Văn Châu bỏ lá K lại vào bộ bài, đảo một lần, rút ra lá thứ hai: “Lần này là số 7.”

“Tôi là số 7.” Tô Mộc Tranh nha một tiếng, lắc lư lá bài trong tay.

“Truth or Dare?” Dụ Văn Châu hỏi.

Đã chứng kiến được cái thử thách hung tàn ở vòng đầu tiên, Tô Mộc Tranh căn bản không do dự, liền có lựa chọn: “Truth.”

Dụ Văn Châu gật gật đầu, từ hàng Truth rút ra một tờ, cười đọc: “Ở đội tuyển khác, quan hệ với tuyển thủ nào tốt nhất? Quan hệ tốt đến mức nào?”

“Đương nhiên là Vân Tú nha!” Tô Mộc Tranh thở dài một hơi, cười híp mắt khoác tay Sở Vân Tú, hai cô gái nhìn nhau cười một tiếng, “Quan hệ tốt đến mức muốn làm phù dâu cho người ta.”

Vấn đề này tất cả mọi người đều đoán được đáp án, căn bản không có gì, khiến cho đám tuyển thủ nam nào đó đang ngồi chờ mong em gái Tô trả lời thật shock nhao nhao thất vọng thở dài, thúc dục sang vòng tiếp theo.

Dụ Văn Châu đáp ứng yêu cầu của mọi người, tiếp tục rút bài: “Joker, tôi nhớ là là của Diệp Tu đúng không?” Bài là do hắn phát, trong đó có lá Joker khiến cho hắn cực kỳ có ấn tượng, đó là lá của Diệp Tu.

Diệp Tu bất đắc dĩ gật gật đầu.

“Há há há há há há! Rốt cuộc cũng đến ông!” Người bị rút trúng chính là Diệp lĩnh đội, một đám người lập tức tỉnh táo tinh thần, ma quyền sát trưởng rất chờ mong được đánh xuống, “Dare! Dare!”

Diệp Tu không hề dao động đưa ra lựa chọn: “Anh chọn Truth."

Dụ Văn Châu một lần nữa rút một tờ từ hàng Truth. Hắn trừng mắt nhìn, nín cười thì thầm: “Mời miêu tả một chút về người yêu hiện tại hoặc là hình mẫu lí tưởng.”

“Ố, là ai ra đề thế, bát quát như thế!” Lý Hiên tán dương, “Tui thích!”

“Không đủ kích thích mạo hiểm.” Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu tiếc hận, “Miêu tả về hình mẫu lí tưởng thì có gì khó đâu, tùy tiện nói mấy cái ưu điểm là được. Chẳng lẽ ổng đã thoát đoàn rồi sao? Có chết tui cũng không tin.”

Lông mày Diệp Tu nhảy lên, tỉnh táo trả lời: “Quen lâu rồi, rất tốt.”

Khoảng khắc hiếm có, Hoàng Thiếu Thiên bị vả mặt tắt tiếng: “…?!?!”

Hoàn toàn yên tĩnh.

“Tên này vậy mà đã thoát đoàn…” Có người suy yếu mà hoảng sợ nói.

“Không thể nào?” Phương Duệ vắt hết óc nhớ lại, nhằm từ trong kí ức tìm kiếm một chút dấu vết để lại, “Vì sao tui một chút cũng không biết được? Lão Ngụy chắc chắn cũng không biết, bằng không thì ổng đã chia sẻ cái thông tin rất được hoan nghênh này ra ngoài rồi.”

“Vì cái gì mà ngay cả Diệp Tu cũng thoát đoàn, mà tui vẫn còn là cẩu độc thân! Không phục!”

“Không ai biết sao? Thần bí vậy.” Tôn Tường nói.

“Người đó là ai?” Trương Tân Kiệt tỉnh táo lại, nhạy bén hỏi.

“Quen biết đã lâu…” Vương Kiệt Hi ý vị thâm trường lặp lại.

Tất cả ánh mắt của mọi người hướng về phía Tô Mộc Tranh.

Tô Mộc Tranh tranh thủ thời gian khoát tay mà phủ nhận: “Đừng nhìn tôi như vậy! Không phải là tôi!”

Một số người ngược lại lại nhìn Sở Vân Tú, nàng khoanh tay, sau đó biểu thị: “Đương nhiên không phải tôi.”

“Câu trả lời này quá sơ sài, không được.” Tiêu Thời Khâm nói, “Phiền Diệp Thần miêu tả kỹ càng hơn.”

“Không sai! Miêu tả kỹ hơn!” Trương Giai Lạc phụ họa nói, “Lão Diệp ông cũng được đấy, cư nhiên lại dấu diếm lâu như vậy? Đến cùng là ai, mau nói!”

“Là fan hâm mộ? Hay cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp?” Đường Hạo nói.

Diệp Tu bị náo loạn nửa ngày, có chút hồi hận về câu trả lời vừa rồi. Xem ra là đám người này nhất định sẽ không buông tha cho hắn, nhất định không chịu sang vòng tiếp theo, hắn nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ bổ sung thêm hai câu: “Cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp. Mấy cậu cũng quen.”

Đám người kia ngồi xuống lẳng lặng suy nghĩ: Bọn hắn quen, quen biết với Diệp Tu đã lâu, tuyển thủ chuyên nghiệp…

Vẫn có người không nhịn được mà vụng trộm nhìn về phía Tô Mộc Tranh.

Tô Mộc Tranh dở khóc dở cười: “Thực sự không phải là tôi mà —— ”

“Cậu biết đối tượng của Lão Diệp là ai sao?” Sở Vân Tú nhíu mày, “Được lắm Mộc Mộc, vậy mà cũng không nói cho mình biết?”

Tô Mộc Tranh lè lưỡi, chắp hai tay trước ngực xin khoan dung: “Cái này nói ra thực sự không tiện cho lắm.”

“Được, càng nói càng khiến tui tò mò.” Trương Giai Lạc nói, “Nếu mà không biết được đáp án, mấy ngày này tui nhất định là trằn trọc không ngủ được.”

“Không sai, nếu tập thể mọi người mất ngủ, thi đấu thua thì đều là tại ông.” Có người ồn ào, “Đến lúc đó ông chính là tội nhân! Mau thành thực khai báo!”

Diệp Tu cự tuyệt tiếp tục trả lời: “Muốn bổ sung thì anh cũng đã bổ sung rồi, nhanh qua vòng kế tiếp.”

“Không sao, tiếp theo vẫn còn có cơ hội! Hôm nay nhất định sẽ moi ra được!” Hoàng Thiếu Thiên vuốt vuốt tay áo, từ trong tay Dụ Văn Châu cầm lấy bộ bài, cho lá Joker vào rồi đảo hai lần, “Tiếp tục tiếp tục.”

Hắn lẩm nhẩm Joker Joker, kết quả lại rút trúng lá số 4: “Số 4 là ai?”

Trương Tân Kiệt nhấc tay: “Là tôi.”

“Chọn cái gì thế?” Hoàng Thiếu Thiên nói, “Đừng có chọn Truth mãi nữa, Dare kích thích hơn.”

Trương Tân Kiệt thuận theo: “Vậy chọn Dare đi.”

Hoàng Thiếu Thiên rút ra một tờ Dare, cười trộm thì thầm: “Nhét khăn giấy vào lỗ mũi, giữ nguyên đến khi vòng tiếp theo kết thúc.”

So với cái thử thách mà vòng thứ nhất Chu Trạch Khải rút phải, cái này mặc dù có chút xấu hổ, nhưng cũng coi như là dễ hơn nhiều. Hắn đảo mắt nhìn một loạt các vị tuyển thủ đang cười trộm, đẩy kính, nhận lấy hộp giấy từ tay Tiêu Thời Khâm. Trương Tân Kiệt không nhanh không chậm rút một tờ giấy, xoắn xoắn lại, rất bình tĩnh tự nhiên mà dùng khăn giấy chặn lỗ mũi lại.

Nhìn hắn nghiêm trang mà thực hiện cái loại chuyện này, tất cả mọi người đều ôm bụng cười như điên, nhao nhao giơ điện thoại lên chụp làm kỷ niệm. Mũi Trương Tân Kiệt bị khăn giấy chặn lại, hắn đành phải mở miệng để thở, ồm ồm thúc giục: “Nhanh sang vòng tiếp theo.”

Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục đảo bài: “Joker Joker Joker…Ài, là số 5. Vương Kiệt Hi ông đừng có trốn nữa, tui vừa nãy thấy bài của ông rồi. Nhanh chọn đi, trả lời trong một giây, Dare, vẫn là Dare hở?”

Vương Kiệt Hi: “…Tui chọn Truth.”

“Ớ, ông thật không có ý tứ gì hết!” Hoàng Thiếu Thiên khiển trách hắn một tiếng, duỗi tay dài tới hàng Truth trước mặt Dụ Văn Châu mà bốc một lá. Hắn nhìn thoáng qua một cái, khoa trương oa ồ lên một tiếng, dọa cho Vương Kiệt Hi giật mình.

“Hoàng Thiếu, đừng đùa.” Vương Kiệt Hi nói.

“Được được.” Hoàng Thiếu Thiên đọc, “Đã đi xem mắt chưa? Dự định bao giờ kết hôn?”

“Phong cách ra đề mục thực sự rất giống nhau!” Tiêu Thời Khâm nói.

“Quá bát quái, quá bát quái.” Phương Duệ đau lòng lắc lắc đầu.

Vương Kiệt Hi nghĩ nghĩ, trả lời: “Có đi xem mắt rồi. Tạm thời chưa có dự định kết hôn, đại khái là đợi giải nghệ xong rồi tính.”

“Xem mắt thành công hay thất bại?” Có người hỏi.

“Ah…thất bại.” Vương Kiệt Hi lúng túng nói.

“Như ông là dân B thị mà cũng xem mắt thất bại á?” Trương Giai Lạc cảm thấy việc này cùng việc Diệp Tu đã thoát đoàn từ lâu là giống nhau, đều không thể tưởng tượng nổi. Hắn vừa nói xong, liền bị Sở Vân Tú ngồi bên cạnh cho một cước, đồng thời nhận về vô số những ánh mắt khiển trách.

Á! Trương Giai Lạc đã hiểu.

“Xem ra con gái bây giờ cũng không được rồi…” Đường Hạo lầu bầu một câu. Ánh mắt khiển trách lại tập trung lên người hắn, Trương Giai Lạc cũng theo số đông mà nhìn khiển trách hắn.

“Ha ha ha, Vương Mắt Bự còn phải ở Vi Thảo nuôi con, ba ba độc thân sao có thể xem mắt thành công được.” Diệp Tu phảng phất như không nhận ra được loại không khí ngột ngạt trong phòng, thần thái tự nhiên mà cười trêu chọc.

Vương Kiệt Hi nhún vai, bình thản nói: “Dù sao tôi cũng không vội.”

“Vòng tiếp theo đi.” Mục sư đệ nhất Vinh Quang không nhịn được mà mở miệng thúc giục, “Tôi tháo khăn giấy xuống được chưa?”

Trương Tân Kiệt mà không nói là tất cả mọi người cũng không nhớ được là mũi hắn đang bị nhét một cái khăn giấy, lập tức không nhịn được mà cười vang. Thật vất vả để ngưng cười, Hoàng Thiếu Thiên dụi dụi bên mắt vừa rồi mới cười ra nước mắt, nói: “Được rồi, ông tháo xuống đi. Chúng ta tiếp tục. Joker Joker Joker…Mịa! Là tui!”

“Há há há há há há há há há Hoàng Thiếu đến lượt ông lên.” Đám người tiếp tục cười vang.

“Tui chọn Truth!” Hoàng Thiếu Thiên lấy thế nhanh như chớp bốc một đề mục ở hàng Truth lên, “Nếu như không phải là tuyển thủ chuyên nghiệp, thì sẽ lựa chọn nghề nghiệp gì? Í, cái này tui thích!”

“Hoàng Thiếu, ông không phải bảo chọn Dare mới kích thích sao?” Tôn Tường khinh bỉ hắn.

“Bởi vì tui có dự cảm, cái đề Truth này sẽ rất phù hợp với tui! Đến lượt ông thì ông nhớ chọn Dare nhá!” Hoàng Thiếu Thiên dõng dạc, “Đến, để tui trình bày cho mọi người nghe một chút về lý tưởng ban đầu của tui…”

“Hoàng Thiếu có thể đi làm diễn viên lồng tiếng, rất phù hợp.” Lý Hiên cắt lời nói.

“Một là giảng, hai là lồng tiếng. Rất thích hợp!” Sở Vân Tú bổ một đao.

“Không được, không được.” Diệp Tu lắc đầu, “Tiếng phổ thông không chuẩn.”

Hoàng Thiếu Thiên: “…cút cút cút cút mau mau cút!”

“Tiếp tiếp, cái này không muốn nghe!” Mọi người mãnh liệt yêu cầu bỏ qua.

“Đệch.” Hoàng Thiếu Thiên buồn bực nhịn xuống, tiếp tục rút, “Joker Joker Joker…Há há há! Trời xanh có mắt! Là Joker thật!”

Diệp Tu: “…Má nó.”

“Truth! Truth!” Mọi người vỗ bàn, vỗ đùi, phi thường chỉnh tề mà hô khẩu hiểu.

Diệp Tu bất đắc dĩ nhận mệnh: “Truth đi.”

Hoàng Thiếu Thiên khặc khặc cười quái dị, rút một tờ giấy lên, nhìn tờ giấy mà trợn mắt bịa đặt: “Mời miêu tả một chút về quá trình đến với nhau của ông cùng đối tượng thầm mến.”

“Cậu là bịa chuyện!” Diệp Tu đang muốn đoạt lấy tờ giấy, Hoàng Thiếu Thiên liền vo tờ giấy thành đoàn rồi quăng ra một góc hẻo lánh nào đó trong phòng, lần này là không có chứng cứ.

“Vì thành tích của đội tuyển quốc gia, anh vẫn là nên trả lời đi.” Dụ Văn Châu cười nói.

“Ài, biết vậy thì đã không thèm nói rồi.” Diệp Tu có dự cảm, hắn hôm nay sẽ ở chỗ này mà nói ra. Hắn nghĩ nghĩ, tận lực mà mơ hồ nói: “Đã quen lâu rồi, đều có hảo cảm với đối phương, thế là ở cùng nhau. Nếu không thì quá trình là cái gì?”

“Kỹ càng một chút.” Phương Duệ nói, “Tỉ như là quen biết nhau như nào? Năm bao nhiêu tuổi?”

“PK trên game nên quen nhau, khi đó khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi gì đó.” Diệp Tu nói.

Có người cực nhanh nhận ra, cả kinh nói: “Mười sáu mười bảy…Mịa nó, đây không phải là thời kỳ sơ khai của Vinh Quang sao?”

“Vậy chắc chắn là mấy người đầu tiên tiến vào Liên Minh chuyên nghiệp nhở?” Tôn Tường cẩn thận suy nghĩ, “Mấy người này tui không có biết.”

“Cũng không phải là em gái Tô, những nữ tuyển thủ còn lại trong Liên Minh mà ta quen biết cũng không đúng?” Trương Giai Lạc nói.

Chu Trạch Khải: “…Nam?”

Súng Vương thả một cái AOE, lập tức lạnh ngắt như tờ.

Diệp Tu ngược lại lại cười: “Tiểu Chu đoán rất chuẩn nha.”

“Đệch đệch đệch!!” Phương Duệ nghĩ đến một khả năng, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, “Ông đừng nói là Lão Ngụy đấy nhá?!”

Hoàng Thiếu Thiên rùng mình một cái: “…”

“Làm sao có thể!” Diệp Tu bị cái suy đoán này của hắn dọa sợ, “Lão Ngụy có cho anh cũng không hưởng!”

Phương Duệ lập tức thở phào —— Hắn cũng không biết gánh nặng mình vừa trút xuống được là gì.

Chứng kiến Sách Giáo Khoa của Vinh Quang come out, tất cả mọi người trong phòng, đều không có một chút điểm phòng bị, bị nổ cho lật ngửa người, choáng váng một trận. Cũng không biết là có muốn tiếp tục suy đoán nữa không.

Tô Mộc Tranh phảng phất như nhìn thấy vô vàn dấu chấm hỏi cùng chấm than trong không khí. Nàng vụng trộm cho Diệp Tu một cái ánh mắt, ý tứ hỏi: Cái này thực sự không sao chứ?

Diệp Tu gật gật đầu, biểu thị hết thảy đều đã nắm chắc.

Quan sát hai người giao tiếp ánh mắt, Trương Tân Kiệt trầm tư một lát. Kết hợp với những điều kiện mà Diệp Tu đưa ra lúc trước, đáp án kỳ thật là rất ba chấm rồi; chỉ là cái này vượt qua mọi dự liệu của mọi người, nên mới không có ai nghĩ đến mà thôi. Hắn cùng Tô Mộc Tranh trao đổi ánh mắt, đối phương hướng hắn mà nở một nụ cười xinh đẹp.

“Vòng này coi như đã xong đi. Chúng ta tiếp tục.” Dụ Văn Châu ho khan một cái, từ trong tay Hoàng Thiếu Thiên lấy lại bộ bài. Hắn đảo bài, rút ra lá tiếp theo, lúng túng nói: “…Ách, số 10, chính là tôi. Tôi chọn Truth đi. Thiếu Thiên, cậu rút cho mình một cái?”

Hoàng Thiếu Thiên lấy lại tinh thần, rút cho hắn một tấm đề mục Truth, nói: “ Thưởng thức vị tuyển thủ khác phái nào nhất?”

Dụ Văn Châu không hề do dự, đưa ra câu trả lời ngay lập tức: “Tô Đội? Biểu hiện ở trận chung kết mùa giải trước để lại cho người ta ấn tượng rất sâu sắc. Hi vọng mùa giải tiếp theo Hưng Hân cũng có thể biểu hiện đặc sắc như thế nữa.”

Hắn nói Tô Đội, mọi người nhất thời không kịp phản ứng xem là hắn đang nói tới ai. Cho đến khi Tô Mộc Tranh cười híp mắt trả lời cảm ơn, có người mới bừng tỉnh đại ngộ. Dụ Văn Châu đặc biệt giảo hoạt, trả lời giống hệt như là đang trả lời phỏng vấn, một chút bất ngờ cũng không có, nhưng ít ra còn thả lỏng cho một đám người vừa mới bị thông tin khủng quật sấp mặt khi nãy.

Sở Vân Tú chậm lại, không đầu không đuôi nói: “Tôi vẫn không biết là ai.”

Mấy người khác cũng đồng tình. Lý Hiên cẩn thận hồi tưởng một chút, đưa ra một khả năng: “Chẳng lẽ là cựu đội phó của Gia Thế? Khí công sư đó…”

“Ngô Tuyết Phong?” Phương Duệ lúc trước cũng có nghiên cứu về phối hợp giữa Pháp sư chiến đấu cùng Khí công sư, cho nên cũng biết vị đội phó này, “Chắc là không phải đâu, nghe mấy ông nói thì người đó định cư ở nước ngoài rồi?” Hắn hướng Diệp Tu chứng thực.

Diệp Tu gật đầu: “Đúng vậy, Lão Ngô đang ở nước ngoài.”

“Vậy thì còn có thể là ai?” Hoàng Thiếu Thiên buồn bực. Hắn la hét: “Tiếp tục tiếp tục, Joker Joker Joker!”

Dụ Văn Châu theo lời mà tiếp tục vòng tiếp theo, rút một lá bài: “Số 2 là ai?”

“Là tui!” Tôn Tường giơ tay. Hắn quả nhiên lựa chọn Dare, thân rướn về phía trước, từ hàng Dare mà rút một đề mục. Hắn vừa nhìn tờ giấy, cả người liền mộng bức: “Đờ mờ, tui muốn rút lại!”

“Mau mau cút! Không cho rút lại!”

Mấy người ngồi gần hắn nhanh chạy lại mà áp chế hắn, Đường Hạo từ trong tay hắn cướp lấy tờ giấy, đọc nội dung, lập tức cười như điên: “Há há há há há há há! Đề mục tự mình rút lấy, phải hoàn thành đấy nhá!”

“Tui đọc một chút? Gửi cho người thứ mười bốn trong Wechat tin ‘Ở nhà vệ sinh không có giấy, SOS cầu cứu’…” Trương Giai Lạc đọc xong, vui vẻ, “Hoàng Thiếu! Đây là đề mục ông viết này!”

“Rốt cuộc cũng có người rút trúng!” Hoàng Thiếu Thiên cùng Trương Giai Lạc vỗ tay chúc mừng.

“Điện thoại đâu? Tôn Tường, điện thoại đâu?” Phương Duệ nhìn chung quanh một chút, từ trong túi áo khoác của Tôn Tường mà rút điện thoạt hắn ra, “Mịa, khóa vân tay! Tay đâu!”

Tôn Tường - bị áp chế trên mặt đất: “…”

“Tới tới tới!” Có người cầm ngón trỏ của hắn lên, ấn vào màn hình, khóa mở…

Tôn Tường: “…?!?!?” Cái điện thoại di động rách nát này!

Phương Duệ cười đến điện thoại cũng không cầm vững, hắn ấn mở Wechat tìm được người thứ mười bốn: “Là Đỗ Minh ớ, được lắm! Tui muốn nhắn, ai đến đọc nội dung đi?”

“Tui ở nhà vệ sinh công cộng, hết giấy rồi, cầu ông mang giấy vệ sinh tới cho tui.” Trương Tân Kiệt điều chỉnh một chút câu chữ trong tờ giấy, nói.

Tôn Tường: “Mau dừng tay!”

Phương Duệ: “Tui gửi đi rồi. Í, trả lời rồi này!”

Ngô Sương Câu Nguyệt: Ông đang ở Zurich Thụy Sĩ mà đại ca?!?! Chẳng lẽ muốn tui chuyển phát nhanh cho ông? Tranh thủ thời gian mà tìm đội trưởng đi.

“Cái này trả lời thế nào?” Phương Duệ cười đến hít thở không thông, hắn khó khăn thở hổn hển hai cái, hỏi.

“Để anh.” Diệp Tu cầm lấy điện thoại, gõ, “Không được, cái này quá mất mặt.”

Đám người lại được một trận cười to, Tôn Tường nằm ngửa trên mặt đất, đã từ bỏ giãy dụa.

Ngô Sương Câu Nguyệt: Tìm đội trưởng mất mặt, vậy tìm tui thì không mất mặt à?!

Ngô Sương Câu Nguyệt: Ầy, dù sao cũng là đồng đội, tui cũng không muốn ông cô độc bất lực ở nhà vệ sinh công cộng bên nước ngoài. Vầy đi, tui chỉ ông cách cầu xin giúp đỡ hen.

Ngô Sương Câu Nguyệt: Help! Tissue!

Ngô Sương Câu Nguyệt: Kêu lớn là được, tui vừa Baidu xong, chắc chắn không sai.

“Đỗ Minh cái tên này!” Sở Vân Tú tưởng tượng một chút hình ảnh Tôn Tường cô độc bất lực tại nhà vệ sinh ở nước ngoài, vừa mới ngưng cười lại tiếp tục.

“Cái này trả lời thế nào? Chúng ta trưng cầu một chút ý kiến của người trong cuộc đi.” Diệp Tu đưa di động tới trước mặt Tôn Tường, để hắn đọc tin nhắn của Đỗ Minh.

Tôn Tường ngẩn người: “…Cái này đọc như nào?”

“Ha ha ha ha ha ha ha!” Diệp Tu cũng không nhịn được, đánh nhầm mấy lần mới gửi được tin đi, “Cái này đọc như nào ha ha ha ha!”

Đỗ Minh ở bên kia mãi không có trả lời, đoán chừng cũng là cười như điên rồi. Người ở bên này cũng không may mắn thoát khỏi, tập thể cười đến đau bụng, Tôn Tường thừa dịp mấy người đang đè lên hắn cười đến không có khí lực mà tranh thủ thời gian tránh thoát, đoạt lại điện thoại.

Ngô Sương Câu Nguyệt: Tui đã Screenshots.

Ngô Sương Câu Nguyệt: Tui muốn gửi cho mọi người, tui muốn treo ông. Tui cười đến nỗi bàn phím bị nước vào rồi.

Tôn Tường sốt ruột đến mức trực tiếp lên giọng nói: “Đừng! Ông phải nghe tui giải thích!”

Ngô Sương Câu Nguyệt: Tui không nghe tui không nghe!

Tôn Tường liều mạng giải thích: “Dừng tay! Bọn tui là đang chơi Truth or Dare!”

Ngô Sương Câu Nguyệt: Tui mặc kệ tui mặc kệ!

Tôn Tường hai mươi giây nói liền tù tì ba câu: “Đỗ Minh đại đại! Van ông! Đừng!”

Ngô Sương Câu Nguyệt lại một lần nữa im lặng, đoán chừng là lại cười đến đau bụng rồi. Tất cả mọi người ở đây đều có thể thấy toàn bộ quá trình, ngoại trừ Tôn Tường đang buồn bực muốn chết mà nhắn tin, không còn một ai có thể đứng thẳng, tập thể đều đang ôm bụng tựa vào vật thể bên cạnh mình, thỉnh thoảng run rẩy mấy cái, biểu lộ đặc biệt thống khổ.

“Má ơi, Tôn Tường, ông đừng nói nữa.” Trương Giai Lạc yếu đuối cầu khẩn bên cạnh tiếng cười.

Tôn Tường vẫn còn đang sụp đổ: “Dừng tay! Đỗ Minh ông trả lời tui đi, đừng phát ra ngoài! Tui mua bàn phím mới cho ông!”

Đỗ Minh cuối cùng cũng gửi một bản thu âm tới. Tôn Tường vừa mới tràn trề hi vọng trở lại, lại nghe thấy Đỗ Minh nói: “Tissue!”

Cái này cho tất cả mọi người trong phòng thêm một kích, tiếng cười vừa mới ngớt lại bùng nổ một lần nữa.

“Đệt!” Tôn Tường muốn điên rồi, “Tui thật sự là đang chơi Truth or Dare!”

Đỗ Minh không có trả lời. Tôn Tường chán nản ngồi xuống, đặc biệt sụp đổ.

“Khụ khụ khụ, không sao.” Tiêu Thời Khâm thở hổn hển, cuối cùng cũng nhớ tới mà an ủi đồng đội cũ của mình, “Để Tiểu Chu giải thích cho cậu ta đi.”

“Đội trưởng! Anh phải bảo cậu ta đừng có phát ra ngoài nhá!” Tôn Tường cực lực yêu cầu, “Còn có phải xóa lịch sử nói chuyện đi!”

Chu Trạch Khải dụi dụi nước mắt, gật gật đầu: “Ừm.”

“Vậy vòng này coi như xong, chúng ta tiếp tục đi.” Thấy Hoàng Thiếu Thiên cùng Dụ Văn Châu vẫn chưa dừng cười, Trương Tân Kiệt đã điều chỉnh tốt hô hấp, cầm bộ bài rút một lá, nói, “Số 9 là ai?”

Đường Hạo nhấc tay, còn chưa kịp nói gì, Tôn Tường đã cướp lời: “Nhìn cái bộ dạng này của ông là chắc chắn ông sẽ chọn Truth rồi! Nghĩ hay lắm! Đến oẳn tù tì với tui, thua phải chọn Dare!”

Đường Hạo xắn tay áo lên: “Chơi thì chơi, ai sợ ai! Búa kéo bao! Đệch mịa!” Hắn buồn bực nhìn của mình so với cái kéo, nhịn không được mắng một câu.

Tôn Tường nắm chặt hai tay a một tiếng, vừa vẫy tay vừa hô cực kỳ có tiết tấu: “Dare! Dare! Dare!”

Trương Tân Kiệt hỗ trợ, từ trong hàng Dare rút ra một đề, đọc đề mục: “Cùng với vị cùng giới đầu tiên tính từ bên phải sang mười ngón đan xen ba lượt.”

Ánh mắt mọi người di chuyển từ bên tay phải của Đường Hạo sang, dừng lại trên người Phương Duệ, người đang có ý định đổi chỗ.

“Là ông! Không được chạy!” Bên cạnh duỗi ra mấy cánh tay đem Phương Duệ trở về đúng vị trí, nằm không cũng trúng đạn Phương Duệ liên thanh kêu oan: “Không! Tui không làm! Cũng không phải là tui rút trúng! Ai, là ai ra đề đây!”

Người ra đề mục, Trương Giai Lạc tự hào quơ quơ quả đấm.

“Phối hợp một chút đi!” Vương Kiệt Hi nói.

“Đường Hạo nhanh, đối tượng hợp tác của ông đã bị đè xuống, nhanh lên nhanh lên!” Hoàng Thiếu Thiên liên tục thúc giục.

“Bên trên là ai đấy là ai muốn đến đấy! Không được tới đây tui cảnh báo ông!” Phương Duệ giãy dụa không có kết quả, cuối cùng cũng bị Đường Hạo cưỡng ép nắm tay, hai tên con trai mười ngón đan xen. Một đám người liền lôi điện thoại ra chụp lưu niệm, hai người lúng túng tựa hồ như tựa lưng vào nhau, một người liều mạng cúi đầu, một người thì lấy tay còn lại dứt khoát che mặt.

“Chụp xong nhớ gửi cho Lão Lâm một tấm.” Không có điện thoại, Diệp Tu nhắc nhở.

“Tui muốn nói với Lão Lâm! Bạn tốt của ổng có người khác rồi!” Trương Giai Lạc nói.

“Thực sự rất đau lòng!” Sở Vân Tú nói, “Tôi đã gửi.”

“Cút cút cút cút cút cút!” Phương Duệ đem đầu chôn đến càng sâu hơn, tay phải của Đường Hạo hết lần này lần khác đều nắm chặt muốn chết, hắn căn bản không rút tay ra được, đành phải nói, “Được rồi được rồi! Vòng tiếp theo nhanh bắt đầu đi!”

Trương Tân Kiệt không nhanh không chậm, tiếp tục rút bài, “Tiếp theo…Lại là số 5, Vương Đội.”

Vương Kiệt Hi phi thường phiền muộn: “Lại là tôi?”

“Nên làm quen đi.” Diệp Tu nói.

“Lại đây, oẳn tù tì!” Trạng thái Tôn Tường hôm nay đặc biệt dũng mãnh, một người giữ ải vạn người không thể qua, chém đội trưởng Vi Thảo rớt ngựa, “Há há há, lại là Dare!”

Vương Kiệt Hi yên lặng thu hồi nắm đầm, nói: “Rút cho tôi một cái đi.”

Trương Tân Kiệt tiếp tục rút đề. Hắn nhìn đề mục trong tay, lông mày nhảy một cái: “Thực hiện một hành động gợi cảm cùng quyến rũ.”

Vương Kiệt Hi: “…”

Vương Kiệt Hi: “…”

Vương Kiệt Hi: “…”

“Há há há há há há! Gợi cảm cùng quyến rũ!” Có người buồn cười đề nghị, “Marilyne Monroe!”

Vương Kiệt Hi đặc biệt im lặng: “Độ khó quá cao, tôi không làm được.”

Lý Hiên nói: “Để mấy em gái lên đi, dạy luôn tại đây!”

Sở Vân Tú hết sức vui mừng, hỏi: “Muốn học loại động tác nào? Mọi người cho đề nghị đi!”

“Dạy Mắt Bự ném mị nhãn đi.” Diệp Tu nói, “Học xong chiêu này, tuyên truyền Vi Thảo về sau có thể cứu vớt lại được rồi.”

Vương Kiệt Hi: “…”

“Ha ha ha ha ha ha ha cái này được!” Mọi người nhiệt liệt vỗ tay đồng ý, “Cái này phải quay lại mới được!”

“Tới tới tới, Vương Đội, nhìn bên này, nhìn kỹ.” Sở Vân Tú vỗ tay một cái, giảng giải những điểm cần để ném mị nhãn, “Khóe miệng mỉm cười, mắt phải nhìn trực diện! Động tác không thể quá chậm, nhưng cũng không thể quá nhanh. Trước tiên phải ánh mắt giao nhau ba đến bốn giây, sau đó nhẹ nhàng chớp mắt mắt trái…”

Sở Vân Tú vừa nói vừa làm mẫu, hướng về phía không khí mà liếc mắt đưa tình: “Đại khái chính là như vậy, rất đơn giản. Anh thử xem?”

Vương Kiệt Hi dở khóc dở cười, bất đắc dĩ hướng Sở Vân Tú mà chớp chớp mắt trái, dẫn đến một trận cười to.

“Là tại hạ cân nhắc không chu toàn.” Sở Vân Tú thành khẩn nói xin lỗi, “Anh nháy mắt phải đi.”

“Quá qua loa! Phải nhập tâm vào!” Tô Mộc Tranh giơ điện thoại lên, “Nhìn bên này, nhìn Camera ném mị nhãn đi.”

Vương Kiệt Hi: “…Không được truyền ra bên ngoài.”

“Sẽ không truyền ra cho người ngoài!” Trăm miệng một lời lên tiếng làm chứng.

Vương Kiệt Hi điều chỉnh lại tâm tình, quay đầu hướng về ống kính điện thoại của Tô Mộc Tranh, cố gắng cười cười một cách tự nhiên, nhẹ nhàng chớp chớp mắt phải, sau đó thì dời mắt đi chỗ khác: “Cái này được chưa?”

“Ố ố——” Đám người kéo dài thanh âm cảm thán một tiếng.

“Hiệu quả rất tốt, đẹp trai đến vô lí?” Một đoàn người chen lấn bên người Tô Mộc Tranh xem lại video, cảm thán nói, “Vương Đội ở phương diện này rất có thiên phú nha!”

“Tuyên truyền của Vi Thảo thực sự có thể cứu được rồi!”

“Vi Thảo hẳn là phải cho anh một ít phí tư vấn, Vương Mắt Bự cậu về nhớ đánh báo cáo xin nhá!” Diệp Tu nói.

Cũng không muốn có thiên phú ở phương diện này, Vương Kiệt Hi: “…Vòng tiếp theo đi.”

Sau khi mọi người ồn ào ổn định lại chỗ ngồi, Trương Tân Kiệt mới bắt đầu rút bài: “Lần này là người chưa từng bị rút trúng, số 8 là ai?”

“Là tui!” Lý Hiên tranh thủ thời gian xoa xoa bàn tay, tự động chuẩn bị tham gia oẳn tù tì, bày ra tư thế Đại tướng thủ lôi đài, “Tới đi! Búa kéo——”

Tôn Tường: “Bao.”

Lý Hiên: “Móa nó!”

“Tuyển thủ Lý Hiên của chúng ta đưa ra lựa chọn giống với tuyển thủ thứ hai Vương Kiệt Hi là Búa, kết quả vẫn bị tuyển thủ Tôn Tường mèo mù vớ cá rán đánh bại!” Hoàng Thiếu Thiên kiêm bình luận viên, nói với tốc độ cực nhanh, “Vận may của tuyển thủ Tôn Tường không tệ! Anh đã hoàn thành một chọi ba! Xem ra vận rủi hôm nay của anh đều bị cái đề mục kia hút hết đi rồi!”

Tôn Tường: “Cút!”

“Trận lôi đài đầu tiên liền quyết định ông lên đầu đi!” Có người quyết định bừa một cái.

“Đừng ngắt lời, để rút đề cho Lý Hiên!” Tiêu Thời Khâm đưa tay lên, tại hàng Dare không còn mấy cái mà bộc một tấm, “Mang giày cao gót đi catwalk một vòng ở bên ngoài hành lang!”

“Há há há há, Lý Hiên ông đi giày size bao nhiêu?” Trương Giai Lạc hỏi.

“40…” Lý Hiên trả lời, “Không có giày vừa đâu!”

“Tôi 38, có thể dùng của tôi! Để tôi đi lấy cho anh mượn!” Tô Mộc Tranh soạt soạt trở về phòng, đem cho Lý Hiên một đôi giày cao gót màu đen mũi nhọn cao 8 phân. Lý Hiên vừa trông thấy đôi giày kia, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch: “Này em gái Tô, cô là đi thi đấu mà, mang giày cao như vậy làm gì?”

“Tạm được, cũng không tính là quá cao, đi dạo phố vẫn được.” Tô Mộc Tranh thong dong trả lời.

Lý Hiên nuốt nước miếng một cái, mang giày rồi đi về cuối hành lang giữa vô vàn ánh mắt của quần chúng vây xem, khó khăn đem chân chen vào bên trong sự tra tấn cao 8 phân kia. Hắn một bên đi một bên lẩm bẩm: “Hay là vẫn thôi đi, đi không vừa, tui sợ sẽ giẫm hỏng giày…”

“Không sao hết, lên đi!” Sở Vân Tú vỗ vỗ vai hắn.

Chân Lý Hiên chỉ chen vào được một nửa trước, gót chân giẫm lên thành giày, ngay cả đứng thẳng cũng không dễ. Hắn xiêu xiêu vẹo vẹo tiến lên phía trước, hai tay quơ quơ loạn xạ trên không trung nhằm giữ thăng bằng, mỗi bước đi bới vì đau đớn mà đều kêu á một tiếng, một đường toàn á á á á, dùng loại bộ pháp ma quỷ ngã trái ngã phải đi đến cuối hành lang bên kia.

“Đã quay xong!” Có người báo cáo.

“Đã gửi cho Ngô Vũ Sách.” Sở Vân Tú lúc này hành động đặc biệt nhanh.

“Đậu má…”Lý Hiên cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng của những người đi trước.

“Í, Ngô Vũ Sách online, trả lời rồi này.” Sở Vân Tú nhìn thoáng qua tin nhắn, bật cười ha hả, “Lý Hiên! Cậu ta hỏi anh có phải là muốn tiếp nhận Quỷ Khắc hay không? Cậu ta rất vui lòng mà đổi với anh!”

“Còn lâu!” Lý Hiên vội vàng cởi giày, chân vừa chạm đất hắn liền có cảm giác nửa trước của bàn chân bị biến dạng rồi, ngón chân truyền đến một trận đau nhức, “Cậu ta có phải là cũng đi giày cao gót rồi không? Vân Tú cô có cần đồ nam không?”

Sở Vân Tú làm ra cái tư thế thắt nơ, đắc ý nói: “Anh chưa xem bao giờ sao? Tôi từng mặc âu phục chụp cả một bộ ảnh tuyên truyền đấy.”

“Hư Không mấy người khi nào cũng nên mặc đồ nữ mà chụp một bộ ảnh tuyên truyền đi?” Có người trêu ghẹo nói, “Chắc chắn sẽ chiếm trang đầu!”

“Loại trang đầu này vẫn là nên lưu lại cho ông đi!” Lý Hiên chân trần trở về phòng, trên tay là đôi giày cao gót, “Đi đi đi, đừng có đứng ở bên ngoài nữa, chúng ta trở về phòng chơi tiếp!”

“Tuyển thủ Tôn Tường đã một chọi ba, liệu anh có thể tiếp tục kéo dài lịch sử bất bại của mình hay không? Chúng ta hãy cùng rửa mắt mà xem!” Bình luận viên Hoàng lại login, “Hãy cùng chờ đợi Đệ nhất vú em của Vinh Quang chúng ta rút ra người khiêu chiến tiếp theo!”

Đệ nhất vú em của Vinh Quang: “…J, Hoàng Thiếu lên đi.”

“Đệch, Trương Tân Kiệt ông là cố ý!” Hoàng Thiếu Thiên oán trách một câu, “Tránh ra đều tránh ra! Bình luận viên cũng muốn xuống sân đánh lôi đài!”

“Có cảm giác như là đang xem Phan Lâm cầm thẻ tài khoản đi thi đấu…” Có người nói.

“Sát khí của bình luận viên Hoàng đặc biệt nặng nha! Lần này anh có thể hay không ngăn cản tuyển thủ Tôn Tường hoàn thành một chọi bốn, rửa hận báo thù cho những tuyển thủ vừa thất bại thảm hại lúc trước? Chúng ta cùng rửa mắt mà đợi xem!” Lý Hiên ung dung nhận lấy việc bình luận.

“Ha ha ha ha ha ha ha ông cho rằng chắc chắn lần này tui sẽ ra búa đúng không nhưng còn lâu! Lần này tui sẽ ra kéo! Ra kéo đi! Ông tin không? Kỳ thực tui cũng muốn ra búa, cũng không thể là ba búa liên tiếp đều thua được!” Hoàng Thiếu Thiên tốc độ nói nhanh kinh người, mọi người phảng phất như có thể thấy được bong bóng thoại đang nổi lên từ đầu hắn.

Bình luận viên Lý Hiên cũng vô cùng gấp gáp mà tường thuật lại: “Bình luận viên Hoàng đang sử dụng tuyệt kỹ của mình, Miệng Pháo Công Kích! Khán giả đều biểu thị chiêu này sử dụng đặc biệt hiệu quả, không biết tuyển thủ Tôn Tường có hay không bị quấy nhiễu?”

Hoàng Thiếu Thiên líu lo không ngừng nửa ngày, đột nhiên hét lên: “Nào tới đây, chuẩn bị sẵn sàng một hai ba! Búa Kéo Bao!”

Tôn Tường giật mình không kịp chuẩn bị, theo bản năng mà ra kéo.

“Dừng tay!” Hoàng Thiếu Thiên sách một tiếng, quay đầu nhìn về phía Trương Tân Kiệt, người đang chuẩn bị rút đề mục, “Trương Tân Kiệt ông dừng tay! Vì phòng ngừa việc ông có ý định trả thù, để người khác rút đi…Để Tô Mộc Tranh rút! Vận may của em gái Tô rất tốt!”

Tô Mộc Tranh cười, rút cho hắn một tấm: “Cõng một người trên lưng, chống đẩy mười cái.”

“Cược năm mươi đồng, đây chắc chắn là đề Trương Tân Kiệt ra!” Có người nói.

Trương Tân Kiệt, chăm chỉ tập thể dục mỗi ngày, đẩy đẩy kính mắt: “Cái này khá đơn giản.”

“Hoàng Thiếu ông làm được không?” Tiêu Thời Khâm nói, “Đừng vận động quá sức, mấy ngày nữa còn phải thi đấu.”

“Ai, tiện nghi cho ổng.” Cân nhắc đến vấn đề thi đấu, mọi người cũng chỉ còn cách là giảm độ khó xuống.

Dụ Văn Châu đề nghị: “Không cần phải cõng nữa, chỉ chống đẩy mười cái thôi.”

“Em gái Tô làm tốt lắm!” Hoàng Thiếu Thiên cho nàng hai mươi ba like, “Quay về sẽ mời cô ăn kem!”

Nói xong, hắn chuản bị tư thế, hey hey bắt đầu chống đẩy. Để chứng minh là bản thân rất điêu luyện, hắn một bên hít đất một bên hát Quốc ca, luyện tập để bao giờ đoạt giải Quán Quân sẽ hát: “Đứng lên, những người không muốn làm nô lệ…”

Trương Giai Lạc đứng bên cạnh, lớn tiếng đếm giúp hắn: “Sáu, bảy, tám, tám, tám, tám…”

Đến khi Trương Giai Lạc đếm được cái thứ tám lần thứ sáu, tiếng hát của Hoàng Thiếu Thiên cuối cùng cũng dừng lại: “Đờ mờ, Lão Trương đủ rồi!”

Mọi người cười như điên, Trương Giai Lạc vẫn chưa dừng lại: “Tám, tám, tám…”

Hoàng Thiếu Thiên dứt khoát tự mình đếm: “Chín, mười! Xong!”

“Động tác không đạt tiêu chuẩn.” Trương Tân Kiệt đánh giá.

Hoàng Thiếu Thiên đang muốn quay sang phản bác ông giỏi thì làm thử đi, nhưng lại nhớ đến, tên này làm được, làm tốt nữa là đằng khác —— tất cả mọi người đều đã được chứng kiến màn trình diễn tàn bạo của người này trong phòng tập thể hình ở khách sạn, hắn tựa như người sắt không biết mệt mỏi là gì, một hơi chạy hết mười cây số, sau đó lại lau mồ hôi rồi tiếp tục tập thể dục. Lại cộng thêm cả tính cách nghiêm khắc đúng giờ nữa, mấy tuyển thủ cùng đi đến phòng tập với hắn đều nghi ngờ, hắn chẳng lẽ là một con robot mang hình hài con người…

“Tiếp theo để em gái Tô rút bài đi!” Có người nói, thế là bộ bài được đưa về tay của Tô Mộc Tranh.

Tô Mộc Tranh đang đảo bài, Tiêu Thời Khâm đột nhiên nói: “Tui luôn cảm thấy, hình như chúng ta đã quên cái gì đó…”

“Tui cũng thấy vậy.” Có người phụ họa, “Có ai nhớ ra được không?”

Tất cả mọi người cố gắng nhớ lại.

Chu Trạch Khải dẫn đầu phát hiện ra điểm vô lí: “…A.”

Mọi người nhìn theo hắn, cuối cùng nhìn thấy Đường Hạo cùng Phương Duệ vẫn còn đang mười ngón đan xen.

“Há há há há há, hai ông sao vẫn còn nắm tay!” Tôn Tường cười to chỉ tay vào hai người.

“Xin chúc mừng hai vị khách mời đã thành công bên nhau!” Diệp Tu, người đã cùng Tô Mộc Tranh xem mấy cái chương trình hẹn hò, dẫn đầu vỗ tay.

Trong tràng vỗ tay, hai vị khách nam liếc nhìn nhau, da đầu như muốn nứt ra, nhanh như cắt mà buông tay đối phương. Đường Hạo im lặng xoa tay không ngừng, Phương Duệ thì lau tới lau lui lên quần, thở ngắn thở dài: “Đau lòng bàn tay phải hoàng kim của tui!”

Tiêu Thời Khâm vỗ vỗ tay mấy cái, lại chậc lưỡi: “Không phải, hình như không phải cái này…”

Tô Mộc Tranh nín cười quay đầu đi, lặng lẽ nháy mắt mấy cái với Diệp Tu.

Diệp Tu nghe thấy ý trời: “…”

Mọi người lại một lần nữa rơi vào trầm tư, cuối cùng cũng là Dụ Văn Châu nhớ lại đầu tiên: “…đối tượng của Diệp Tu.”

“Á!” Hoàng Thiếu Thiên vỗ đùi, “Ông không được trốn! Đừng tưởng lơ đi là mọi người có thể bỏ qua! Còn lâu!”

Diệp Tu bình chân như vại: “Là do mấy cậu tự quên, đừng có đội nồi cho anh.”

“Thiếu chút nữa là quên, nguy hiểm thật nguy hiểm thật! Đều là do Tôn Tường buồn cười quá!” Có người nói.

Tôn Tường: “Là lỗi của tui?!”

Vương Kiệt Hi: “Rút bài đi.”

Tô Mộc Tranh đặt bộ bài xuống, tiện tay rút một lá, bất ngờ lại là Joker: “Ấy…!”

“Vận may của em gái Tô quả nhiên rất tốt!” Có người vỗ tay đôm đốp reo hò.

Diệp Tu muốn hút thuốc, nhưng nhớ tới trong khách sạn cấm khói thuốc, đành phải thôi. Hắn bất đắc dĩ hỏi: “Sao không oẳn tù tì nữa?”

“Không cần, Truth hay Dare cũng như nhau thôi.” Sở Vân Tú nói, “Cũng không cần rút đề, bọn tôi muốn biết cái gì anh cũng rõ.”

“Đoán thử?” Tôn Tường hỏi, “”Một chút manh mối nữa thôi, là có thể đoán được chân tướng.”

“Hiếm lắm mới bị rút trúng ba lần, đã định là hôm nay ông không thể thoát được rồi.” Phương Duệ nói, “Dù sao thì ông cũng phải công bố! Thế nào, lần này liền cho đáp án đi? Tuyệt đối sẽ không lộ ra ngoài!”

“Đúng đúng, tuyệt đối không lộ ra ngoài!” Mọi người nhao nhao cam đoan.

“Được thôi.” Diệp Tu nghĩ nghĩ, hàm sức ám chỉ, “Chính thức bên nhau là lúc hắn thật vất vả dẫn chiến đội đi đoạt quán quân.”

Vương Kiệt Hi phản ứng rất nhanh, dẫn đầu làm sáng tỏ: “Không phải tôi.”

Dụ Văn Châu: “Cũng không phải tôi.”

Chu Trạch Khải cũng lắc đầu.

Sáu đội đã từng đoạt quán quân, đội trưởng của Lam Vũ, Vi Thảo cùng Luân Hồi đều phủ nhận, đội trưởng của Hưng Hân với Gia Thế chính là người trong cuộc Diệp Tu, người còn lại là ai?

Im lặng đáng sợ.

Rất nhiều người mồ hôi lạnh đã tuôn ra: “Giỡn hả…Lão Diệp ông nghiêm túc đấy hả?”

Đã đoán được câu trả lời, Trương Tân Kiệt đẩy kính mắt, gật gật đầu: “Quả nhiên là thế.”

“Nghĩ không ra?” Diệp Tu cười cười.

“Chưa bao giờ nghĩ tới…” Có người nói.

“Yêu đương cùng với túc địch mười năm, tui đã được mở rộng tầm mắt…”

Dụ Văn Châu cảm thán: “Giấu cũng quá kĩ.”

“Đâu, đâu.” Diệp Tu khiêm tốn nói.

“Ông cái tên này không có điện thoại, bình thường đều là nói chuyện trên QQ!” Phương Duệ ngược lại có chút vui mừng, “Cho nên nói, không đoán ra được cũng không phải là lỗi của chúng ta.”

“PK đánh nhau như tán tỉnh, mắng nhau chính là thổ lộ, tui cũng có thể hiểu!” Lý Hiên nói, “Nhưng tư thế ngược cẩu như này của mấy ông là không được!”

“Fan Bá Đồ cùng fan Diệp thù sâu như biển, mấy ông có thể suy nghĩ một chút đến cảm nghĩ của fan hâm mộ được không!” Trương Giai Lạc phi thường thống khổ.

“Có nghĩ đến!” Diệp Tu nói, “Không phải mấy người cũng không biết sao?”

Mọi người nghẹn lại: “…Hình như có chút đúng.”

“Tim anh cũng đủ lớn.” Sở Vân Tú chú ý đến một điểm khác, “Nếu như có ai đó thổ lộ với tôi ngay sau khi chặt đứt ba chức vô địch liên tiếp của tôi, tôi khẳng định là muốn đập chết người đó.”

Diệp Tu sờ cằm cười cười: “Có lý. Không bằng cô đi hỏi hắn thử xem?”

Sở Vân Tú: “Không, tôi từ chối.”

Vương Kiệt Hi: “Anh nói thẳng ra như vậy có sao không?”

“Đều là người một nhà hết mà!” Diệp Tu nói đùa một câu, sau đó nói, “Dù sao thì bọn anh sau khi giải nghệ cũng sẽ công bố, để mấy cậu chuẩn bị tâm lý trước, đến lúc đó thì đừng quá kinh ngạc.”

“Bây giờ tui đã rất kinh ngạc rồi…” Đường Hạo nói.

Tất cả mọi người đều bất ngờ, bọn họ căn bản không thể tưởng tượng được cảnh Hàn Văn Thanh cùng Diệp Tu ngọt ngọt ngào ngào mà nói chuyện yêu đương. Diệp Tu đã sớm suy đoán được tình huống này, bởi vậy cực kỳ bình tĩnh. Tô Mộc Tranh đảo đảo bộ bài trong tay, cười hỏi: “Có muốn chơi tiếp vòng kế không?”

“Tiếp?” Có người do dự hỏi.

Tô Mộc Tranh gật đầu, từ trong bộ bài rút ra một lá: “Số 1 là ai?”

“Là tui.” Trương Giai Lạc nhìn Tôn Tường, người hiện đang không còn chút sức lực nào để chơi búa kéo bao nữa, liền tranh thủ thời gian mà tự mình rút một đề mục Truth, “Trào phúng đội trưởng của bản thân? Cái đề này cũng đến đúng dịp ghê…”

“Cái đề này rốt cuộc là muốn hố ai?” Có người không nhịn được mà mở miệng trào phúng. Trong những người ngồi ở đây, có không ít đội trưởng, đội viên chỉ lẻ tẻ hai ba người.

“Được rồi, im lặng để Lão Trương nói!” Có người lén lén lút lút lôi điện thoại ra, thở dài một tiếng.

“Đã có duyên rút được đề này, tui liền thay mặt cho mọi người nói mấy câu vậy.” Trương Giai Lạc vẻ mặt nghiêm túc, “Kỳ thực lúc biết được chuyện này, trong lòng tui khá là buồn bực. Hai người cư nhiên lại quen với nhau nhiều năm như vậy ngay dưới mí mắt của bọn tui, còn không có ai nhận ra nữa, tui cảm thấy chúng ta quá thất bại rồi.”

Không ít tuyển thủ gật đầu đồng ý.

“Tui vẫn luôn cho rằng đội trưởng nhà mình là một người đàn ông ngay thẳng, không nghĩ tới ổng lại là thế. Lúc trước đi tuyên chiến với Diệp Tu đều cứng rắn mà nói một câu ‘Ngày mai trên sân gặp’.” Trương Giai Lạc bắt chước ngữ khí của Hàn Văn Thanh, xụ mặt nói, “Tui thực sự không thể nhìn ra được là hai người đang yêu nhau…”

Diệp Tu chen vào nói một câu: “Cái này không phải là diễn, lời này hắn đã nói mười năm rồi.”

“Không được chặn lời, không được ngược cẩu!” Có người cảnh cáo.

“Nhưng mà dù có thế nào đi nữa, hai người quen nhau đã lâu, vẫn còn có thể yêu xa như vậy trong nhiều năm, thực sự không dễ chút nào. Tóm lại là, chúc hai người hạnh phúc…” Trương Giai Lạc những gì muốn nói đều đã nói hết, lại nghĩ nghĩ, bổ sung thêm một câu, “Về sau lúc chuẩn bị công bố nhớ thông báo cho bọn tui trước nhá, để bọn tui có thể giống như Tô muội tử hôm nay bảo trì cười mà không nói, mua hạt dưa cùng với nước ngọt mà đi xem náo nhiệt. Vậy mới không uổng công bọn tui hôm nay bị dọa cho gần chết. Tui nói xong rồi!”

Đám tuyển thủ nhao nhao vỗ tay, Sở Vân Tú nói: “Nói xong rồi? Được, Hàn Đội cũng vừa mới trả lời.”

Trương Giai Lạc lập tức quay đầu lại, nhìn thấy giao diện Wechat trên màn hình điện thoại Sở Vân Tú, người vừa mới gửi đoạn ghi âm đi, dở khóc dở cười nói: “Có thu âm trực tiếp thì phải báo với tui một tiếng trước chứ…”

“Tới tới tới, nghe xem Hàn Đội nói gì!” Sở Vân Tú chỉnh âm lượng điện thoại lên lớn nhất, bấm vào đoạn thu âm mà Hàn Văn Thanh gửi tới.

“Tôi đã biết, cảm ơn mọi người!” Giọng điệu Hàn Văn Thanh rất bình tĩnh, cho thấy hắn đã sớm nói chuyện với Diệp Tu, biết người kia sẽ công khai tình cảm của bọn họ.

Hắn hời hợt chuyển sang chủ đề khác: “Mấy ngày nữa là thi đấu, mọi người chuẩn bị thế nào rồi?”

Sở Vân Tú vừa nhấn xuống nút thu âm, liền có một đám xông lại mồm năm miệng mười mà chen lời: “Không cần phải nói, đều đã chuẩn bị sẵn sàng, không có vấn đề gì!”

“Đợi xem trực tiếp đi!” Có người nói, “Tui cảm thấy chúng ta có thể thắng 10-0!”

“Thi đấu cố lên!” Hàn Văn Thanh gửi lời chúc.

“Chờ một chút, Hàn Đội không có gì muốn nói với Lão Diệp sao?” Sở Vân Tú hỏi.

Hàn Văn Thanh: “…Thi đấu cố lên.”

Diệp Tu bật cười: “Cũng không phải là tôi ra sân, muốn cố lên thì phải bảo mấy vị tuyển thủ cố lên chứ? Thôi, bên anh cũng khuya rồi, nhanh đi ngủ đi. Ngủ ngon!”

Hàn Văn Thanh: “Chúc ngủ ngon.”

Hiện trường ngược cẩu đã kết thúc. Mọi người im lặng một hồi, có người hỏi: “Còn chơi nữa không?”

“Dừng dừng!” Hoàng Thiếu Thiên đau lòng nói, “Chơi chơi chơi chỉ biết chơi! Không phải mấy ngày nữa là thi đấu sao! Mê muội mất hết ý chí bây giờ!”

“Dù sao, tui cũng không có thời gian để chơi nữa, tui muốn về phòng nghiên cứu lại mấy cái video mà lĩnh đội đưa.” Phương Duệ dẫn đầu đứng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước ra khỏi phòng không ngoảng lại.

“Tui phải đi luyện lấy cảm giác.”

“Tui muốn đi đến sân thử!”

Đám tuyển thủ nối đuôi nhau rời đi, Diệp Tu im lặng ngồi đấy, đưa mắt nhìn bọn họ đi. Cho đến khi âm thanh đóng cửa nhẹ nhàng truyền tới, hắn mới nhịn không được mà cười ra tiếng.

“Phương Duệ không phải ở phòng này sao, cậu ta là muốn đi phòng nào vậy?”

_________________

Chú thích:

(1) Trò chơi giết người: là trò Ma Sói
Ai là nội ứng: Người chơi sẽ được nhận một bức ảnh hoặc câu nói, của Nội Ứng sẽ khác với những người chơi còn lại. Mỗi vòng từng người sẽ nói một từ để hình dung bức ảnh hoặc câu nói đã cho. Sau khi miêu tả xong, người chơi sẽ bỏ phiếu xem ai là Nội Ứng. Người nào bị bỏ phiếu nhiều nhất sẽ bị loại. Nếu Nội Ứng đi đến vòng cuối cùng thì Nội Ứng thắng, còn nếu không thì thua.
Nếu chưa hiểu thì: Link

(2): Dược hoàn = sắp tạch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro