High Fever

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Tớ không phải là một editor chuyên nghiệp, nên sai sót là điều không thể tránh khỏi, nếu có góp ý gì thì mọi người cứ để dưới phần bình luận nhé. Cảm ơn mọi người rất nhiều.*


Sau khi thức khuya để cắt video và uống cà phê đá lần thứ n, Trương Hân cuối cùng đã phát sốt cao.

Thời điểm phát hiện ra có vẻ đã phát sốt rất lâu.

Kim Cát Nhã:"Nếu không, lão công không thể nào bám lấy lão bà mà làm nũng."

A Dương:"A Hân! A Hân cậu làm sao vậy A Hân!"

Hứa Dương Ngọc Trác vừa yêu vừa ghét con người này.

Lại đẩy cái đầu nóng rực của Trương Hân ra, nàng phải nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, chúng ta đi tiêm thôi."

"Ô —— tớ không tiêm——" Trương Hân lại cọ cọ đầu vào vai Hứa Dương Ngọc Trác, ứa nước mắt nhìn nàng, "Sẽ rất đau ..."

"Vậy uống thuốc?"

"Không muốn, đắng."

A Dương:"Vậy khi cậu uống cà phê thì không thấy đắng à?"

Kim Cát Nhã nhìn tên này đang ôm Hứa Dương Ngọc Trác đến chết không buông, khóe miệng giật giật:"Đây là ai a."

"Đại kim mao phát sốt."

Nhìn thấy Hứa Dương Ngọc Trác đang nói chuyện cùng với Kim Cát Nhã, Trương Hân thu mình vào vòng tay nàng, dụi trán vào cổ nàng cọ tới cọ lui. Hứa Dương Ngọc Trác có chút khó chịu, một tay đẩy cô ra:"Cậu định làm gì?"

"Ô ... Cơ thể của A Dương lạnh ... Ôm rất thoải mái ..."

Trương Hân một bộ ủy khuất, ôm chăn quỳ gối trên giường, đôi mắt ngấn nước của cô nhìn chằm chằm vào Hứa Dương Ngọc Trác, giống như một bé cẩu cẩu mới bị bỏ rơi.

Hứa Dương Ngọc Trác ngay lập tức tràn ngập tình mẫu tử.

"Được rồi, để cho cậu ôm ~"

Trương Hân chớp mắt, cẩn thận thả chăn bông xuống, nắm chặt tay Hứa Dương Ngọc Trác, sau khi thấy nàng bất động, lúc này mới tiến vào lòng nàng, tìm một vị trí thoải mái để tìm sự mát mẻ. Hứa Dương Ngọc Trác thực sự bất lực, ngẩng đầu nhìn Kim Cát Nhã:"Nếu không thì đem cậu ấy ôm vào bệnh viện đi."

"Vậy thì không cần ngày hôm sau, danh hiệu A Hân ca ca đã biến mất. Hơn nữa, tớ cảm thấy tên này đang bảo vệ đồ ăn như thế nào." Kim Cát Nhã nâng cằm mình lên, đôi mắt lộ ra ngoài của Trương Hân đang nheo lại, nhìn chằm chằm vào cô, giống như cẩu cẩu bảo vệ thức ăn. 

"Hừ, A Dương là của cậu, tớ đi, tớ đi ~"

Mặc kệ Hứa Dương Ngọc Trác ngăn cản, Kim Cát Nhã quay đầu bước đi.

Hứa Dương Ngọc Trác giữ người lại không có hiệu quả, đang nghĩ đến một người nào đó có thể mang A Hân đi bệnh viện, thì ở cổ đột nhiên truyền đến một chút đau đớn. Nàng choáng váng, sững sờ một lúc mới nhận ra Trương Hân đã cắn mình.

"Trương Hân! Cậu là cẩu à?!"

Trương Hân hoàn toàn không có ý thức được mình làm sai, ngược lại ôm khuôn mặt nóng rực dán vào chỗ vừa cắn, tức giận nói:"A Dương là của tớ, không ai được phép đụng vào!"

"Cát Nhã cũng không được chạm vào tớ?"

"Cũng không được! Tớ nói không được chính là không được!"

Hứa Dương Ngọc Trác vốn là muốn nổi giận, nhưng vì cô đang là một bệnh nhân nên lại dịu đi, sờ soạng cầm lấy di động, gọi một cuộc điện thoại.

"Uy? A Dương?"

"Dao Dao, em mau tới đây a, A Hân phát sốt."

Bên kia điện thoại im lặng nửa giây, một giọng nói tức giận của thiếu niên vang lên:"A Dương, chờ chút, chúng em sẽ tới ngay."

Hứa Dương Ngọc Trác bình tĩnh nhìn điện thoại cúp máy.

Ha ha, nàng biết rồi.

Trương Hân mở to hai mắt nhìn vào điện thoại một cách tò mò:"Kỳ Kỳ và Dao Dao?"

"Ân."

"Các em ấy tới đây làm gì?" Trương Hân dừng một chút, cảnh giác nhìn lên,"Tớ không muốn tiêm."

"Không tiêm, không tiêm."

"Nga."

Trương Hân, người đang phát sốt, đặc biệt lại bị lừa, Hứa Dương Ngọc Trác nói rằng không tiêm, cô liền thật sự tin rằng hai người này sẽ không đưa cô đi tiêm, cho đến khi cô bị ba người họ hợp lực nhét vào xe taxi.

"Tớ, tớ muốn A Dương..."

Trương Hân thu mình lại một cách đáng thương ở góc, đôi mắt đỏ hoe làm cho cả ba người đều mềm lòng. Thẩm Mộng Dao trầm mặc trong hai giây, đẩy Hứa Dương Ngọc Trác vào:"Nhanh bồi chị ấy đi, em cảm thấy chị ấy thật đáng thương."

Hứa Dương Ngọc Trác vội vã bước lên xe, chưa kịp ổn định chỗ ngồi thì đã bị đại kim mao màu xanh vồ lấy:"Ô —— A Dương gạt người —— Không muốn, tớ sẽ không tiêm thuốc đâu!"

"Đây thật sự là tỷ phu của tôi sao?Viên Nhất Kỳ cúi đầu lên xe, đóng cửa nói với tài xế:"Đến bệnh viện gần nhất, cám ơn."

Người lái xe là một thanh niên trẻ tuổi, giờ phút này anh ta đang nhìn người đang khóc trong vòng tay của Hứa Dương Ngọc Trác với vẻ mặt bàng hoàng.

"Cô ấy phát sốt, có chút hồ đồ.Thẩm Mộng Dao lúng túng cười, "Xin lỗi đã làm phiền anh."

Ánh mắt của người lái xe chuyển từ Trương Hân và Hứa Dương Ngọc Trác sang Viên Nhất Kỳ, sau đó nhìn Thẩm Mộng Dao đang ngồi trên ghế phụ lái, im lặng quay đầu, kéo phanh tay xuống.

"Đi."

"Ô a —— Dương Dương tớ không muốn tiêm ——"

Hứa Dương Ngọc Trác rất muốn bịt miệng tên này lại.

Viên Nhất Kỳ cùng Thẩm Mộng Dao ở phía sau lưng hai người nghẹn cười, giải thích với mọi người xung quanh:"Sốt cao, hồ đồ, rất xin lỗi."

Sau khi rời khỏi phòng cấp cứu, Hứa Dương Ngọc Trác ngồi trên ghế, đem Trương Hân đang khóc không thành hình vào trong vòng tay của mình, nhẹ giọng dỗ dành, "Ngoan, A Hân là ngoan nhất, chỉ cần tiêm thuốc, ân? Chỉ đau một chút liền hết, A Hân ca ca của chúng ta có thể vượt qua ~ "

Thẩm Mộng Dao, người đang bận đăng ký và Viên Nhất Kỳ, người đang giúp mang đồ, liếc nhìn nhau, im lặng lấy điện thoại di động ra.

Phải ghi lại khoảnh khắc khó quên này của chị ấy!

Khóc đến mệt mỏi, Trương Hân nấc lên, ủy khuất ôm cổ Hứa Dương Ngọc Trác:"Tớ muốn ăn pocky ..."

"Mua, mua, mua, mua, tiêm xong liền mua cho cậu."

Trương Hân lúc này mới ngừng khóc, thu mình vào vòng tay Hứa Dương Ngọc Trác, không phát ra tiếng động.

Ánh mắt mọi người lui tới đều là tò mò hoặc là ghét bỏ, Hứa Dương Ngọc Trác bất đắc dĩ che mặt, cằm lại truyền đến cảm giác có chút ngứa. Nàng cúi đầu, Trương Hân tựa đầu vào trong lòng nàng đã ngủ say.

... Mmp,cậu cho tớ đứng lên!

Làm ầm ĩ một hồi, cô phát sốt rồi nên thể lực không được tốt lắm, việc Trương Hân đi ngủ như thế này là điều dễ hiểu. Chẳng qua là khổ ba người đưa cô đến đây, sau khi oẳn tù tì quyết định để Viên Nhất Kỳ cõng cô trở về.

Bác sĩ kiểm tra cơ thể Trương Hân, lại sờ sờ trán cô, mở khẩu trang ra nói:"Người nhà của cô ấy là ai?"

Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao đồng loạt nhìn về phía Hứa Dương Ngọc Trác.

Bác sĩ xua tay:"Cô ở lại để hai người đưa cô ấy đi tiêm."

"Vâng, bác sĩ."

Hắc Miêu đem Trương Hân đi ra ngoài, Hứa Dương Ngọc Trác liền ngồi xuống chiếc ghế nàng đã ngồi. Bác sĩ thở dài ngẩng đầu nhìn nàng:"Bệnh nhân đã phát sốt rất lâu, như thế nào mới mang đến đây?"

"Cậu ấy ... Cậu ấy thường ở trong phòng một mình, chúng tôi không biết cậu ấy thế nào ..."

"Về sau bảo cô ấy nghỉ ngơi đi, đứa nhỏ này thiếu ngủ rất nhiều." Bác sĩ nghiêm túc cảnh cáo, "Còn phải tiêm hai mũi nữa, tức là còn đến đây hai ngày nữa. Không rõ lần này phát sốt có làm hỏng đầu óc hay không, cho nên hai người là người nhà phải chú ý đến cô ấy, biết không? "

"Vâng, bác sĩ."

Trương Hân lúc ngủ say vô cùng ngoan, khuôn mặt đỏ bừng vì sốt vô cùng đáng yêu. Khi Hứa Dương Ngọc Trác tìm thấy ba người, Thẩm Mộng Dao đang đắp chăn cho Trương Hân và Viên Nhất Kỳ. Thấy nàng đến, Thẩm Mộng Dao nhẹ nhàng ra hiệu cho nàng đừng nói, mở điện thoại lên.

[Tiểu Hắc cũng thức cả đêm, nên em để em ấy ngủ trước một giấc]

[Ân]

[Bác sĩ đã nói gì?]

[Bảo em xem A Hân ngủ, nhưng cũng phải chú ý xem người này có nóng tới hỏng đầu óc hay không]

[Ai, khi nào A Hân có thể tốt hơn?〗

[Chị có thể ôm chị ấy ngủ, em cam đoan chị ấy sẽ tốt hơn]

Hứa Dương Ngọc Trác ngạc nhiên ngẩng đầu, mỉm cười với Thẩm Mộng Dao.

[Em cùng Kỳ Kỳ cũng làm như vậy thì thế nào?]

[Không]

[Không thể nào]

[Mới không có ôm em ấy ngủ!]

Phủ nhận ba lần đồng nghĩa với thừa nhận.

Hứa Dương Ngọc Trác còn muốn nói thêm gì đó, lại thấy Trương Hân động đậy, hình như muốn tỉnh lại.

Chết tiệt, người này có thể ngủ một giấc ngon lành được không.

Hứa Dương Ngọc Trác, người đã hai lần bùng nổ ngôn ngữ thô tục, đặt điện thoại xuống, bước tới ngồi xổm trước mặt Trương Hân.

Quả nhiên, Trương Hân mở mắt ra, ánh mắt chậm rãi tụ lại, rồi dừng trên người Hứa Dương Ngọc Trác.

"Dương~"

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên ngàn vạn lần khiến hai người nổi da gà.

"Ân, là tớ."

"Dương Dương phải ôm một cái~" Trương Hân vươn tay không tiêm ra, "Nếu không tớ liền khóc."

Hứa Dương Ngọc Trác hoàn toàn bị Trương Hân đánh bại, đứng lên ôm lấy cô: "Ngoan, cậu ngủ một lát được không?"

"Ngô......"

Trương Hân nghiêng đầu, liếm chỗ bị cô cắn trên cổ Hứa Dương Ngọc Trác, rầu rĩ nói: "Xin lỗi, có phải rất đau không?"

"Không, không có đau."

Bị ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Mộng Dao nhìn chằm chằm, Hứa Dương Ngọc Trác chỉ cảm thấy mình cũng muốn phát sốt, trên mặt cũng nóng bừng lên.

"Vậy thì tớ ngủ đây, A Dương, ngủ ngon ~"

"Ân."

Trương Hân ôm Hứa Dương Ngọc Trác, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Mộng Dao đến gần bát quái, hạ giọng cười toe toét: "Dương Dương, chị để A Hân cắn ở đâu?"

Hứa Dương Ngọc Trác trợn mắt: "Em, câm miệng."

Trương Hân đã có giấc ngủ dài nhất trong ngần ấy ngày vì sốt cao.

Hứa Dương Ngọc Trác lo lắng nhìn cô, nghiêng đầu hỏi: "Cậu ấy có phải hay không lại ngất rồi?"

Kim Cát Nhã:"Không, cậu ấy không."

Hứa Dương Ngọc Trác ngồi cạnh A Hân, một bàn tay cùng cô mười ngón nắm chặt, dùng đầu ngón tay vuốt ve miếng băng vết thương ở mu bàn tay. Trong góc có đặt một túi pocky lớn, đây là hương vị yêu thích của A Hân.

Sau khi được đánh thức bởi Trương Hân, Hứa Dương Ngọc Trác nhận ra rằng nàng đã ngủ.

A Hân ngẩn người tỉnh dậy, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt của Hứa Dương Ngọc Trác, mím môi cười, sau đó cùng nàng mũi chạm mũi. Thấy nàng mở to mắt, Trương Hân cười hô một tiếng: "Dương~"

Con cả và con thứ hai đến thăm đã ngã xuống đất.

Để không làm phiền việc tốt của ba mẹ, hai đứa con hiểu chuyện ngồi xổm ở cửa.

Bật ghi âm.

"Dương ~ đói ~" Trương Hân xoa xoa bụng, ngực cọ vào cánh tay Hứa Dương Ngọc Trác, "Muốn ăn ăn ~"

Chết tiệt, dễ thương.

Hứa Dương Ngọc Trác cảm thấy nước mắt theo khóe miệng chảy ra.

Hứa Dương Ngọc Trác hiếm hoi vẫy tay độc đoán:"Ăn cái gì?"

"Ăn thịt" Trương Hân chớp chớp mắt, "Uống sữa."

Hứa Dương Ngọc Trác giật mình, đưa tay lên thăm dò nhiệt độ trên trán Trương Hân.

Vẫn còn một chút nóng.

Thấy Hứa Dương Ngọc Trác không trả lời, Trương Hân lại cọ cọ:"Cơm cơm ~"

"Ân mang cậu đi ăn cơm cơm ~"

Hai vị trưởng lão vội vàng gửi đoạn ghi âm cho nhóm chat HII.

Tiểu Trư Đề: [Đây là ai? A Hân?]

Dưa nhập khẩu Ukraine: [Không thể, không thể, không thể! A Hân như thế nào lại bắt đầu làm nũng !]

Cái gì Dao: [Chị đã thấy nó]

Tiểu Hắc không đen: [Tối hôm qua lại ở trên người Dương tỷ không chịu động đậy, tut tut tut tut tut]

Nana tráng miệng: [Chà ... chị làm sao lại nghĩ rằng A Hân lại muốn ăn A Dương?]

Lâm đại tiểu thư: [! ! !]

Lâm Nam: [Có vẻ như vậy]

Hứa Dương Ngọc Trác thông minh nhất: [...]

Nana tráng miệng: [! Quên mất rằng chính chủ cũng ở trong nhóm! ]

Tiểu Hắc không đen: [Tản ra!]

Hứa Dương Ngọc Trác thông minh nhất: [Đừng làm loạn nữa, ai giúp mình nghĩ cách dùng cháo trắng để lừa A Hân đó là thịt và sữa]

Tiểu Trư Đề: [Bạn tốt của bạn đã logout]

Giang sơn Khương Sam: [A Hân vẫn có thể nếm ra hương vị chứ?]

Hứa Dương Ngọc Trác thông minh nhất: [Hang]

Giang sơn Khương Sam: [Vậy hãy nói với cậu ấy đây là món cháo nấu từ sữa dê và thịt cừu trắng]

Giang sơn Khương Sam: [Tớ tin rằng A Hân sẽ tin điều đó]

Hứa Dương Ngọc Trác lặng lẽ chụp bức ảnh Trương Hân đang cầm bát cháo trắng ăn một cách vui vẻ.

Thật hiếm khi thấy người này uống nước có gas a.

Tôn Trân Ny trên tay cầm theo ruột ếch béo không dám di chuyển.

Quách Sảng nghiêng người:"Đại tỷ, hiện tại sẽ không là Dương ba Hân ma đi?"

Tôn Trân Ny đau lòng:"Nếu như."

"Dương, đói đói, muốn nữa."

Tôn Trân Ny nhanh chóng nhét đồ cho Hứa Dương Ngọc Trác, tự mình lôi kéo Quách Sảng đi:"Dương ma, chăm sóc cho Hân ba trước. Hai tụi em đi học đây."

Quách Sảng:"Ba, người một nhà, thật kinh tởm."

Hứa Dương Ngọc Trác để ruột ếch béo sang một bên rồi cầm lấy bát của Trương Hân:"Muốn nữa?"

"Ừ!"

Thêm một nửa bát nữa, Hứa Dương Ngọc Trác thừa dịp cô đang ăn, sờ sờ bụng cô, cười hỏi:"Cậu ăn no chưa?"

"Tớ no rồi.Trương Hân để bát xuống, liếm môi duỗi tay, "Tớ muốn Dương Dương ôm một cái."

Sau khi bị sốt, Trương Hân đã hoàn toàn biến thành một đại kim mao ăn bám và thích làm nũng.

À tóc xanh, là đại lam mao.

Cái đầu xanh đã ở xung quanh Hứa Dương Ngọc Trác cả ngày hôm nay, lúc tiêm nàng không được phép rời đi, thậm chí ngay cả buổi tối ngủ cũng muốn quấn quýt lấy nàng. Hứa Dương Ngọc Trác một bên tận hưởng niềm vui được làm 1, một bên cảm thấy dỗ dành đứa nhỏ này mệt mỏi quá.

Hứa Dương Ngọc Trác đang nằm trên giường, ngay sau đó bên cạnh liền truyền đến động tĩnh. Nàng nhắm mắt lại, mở miệng "A Hân."

Động tác của Trương Hân dừng lại một chút, sau đó vẫn là xốc chăn của nàng lên và chui vào, cả người giống như con bạch tuộc dán trên người nàng.

Hứa Dương Ngọc Trác cảm thấy kiệt quệ về thể chất và tinh thần, mặc cho cô làm náo.

"Muốn Dương Dương ôm một cái."

Ôm.

"Muốn Dương Dương hôn nhẹ."

Hôn.

"Muốn Dương Dương ngủ ngủ."

Ngủ ... Cái gì vậy?

Thật ra không quá kích thích như nàng nghĩ, Trương Hân chỉ ôm Hứa Dương Ngọc Trác, áp mặt vào lưng nàng, nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.

Dù cho tay thì không trung thực lắm.

Nhìn thấy biểu hiện không tồi của Trương Hân ngày hôm nay, Hứa Dương Ngọc Trác quyết định chịu đựng cô một lần.

Nhưng......

Ngày mai sẽ có công diễn, nàng cũng không biết người này có ngoan không.


Tốt, không hề.

Hứa Dương Ngọc Trác đẩy cái đầu đang cọ vào người nàng ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trương Hân!"

Trương Hân đáng thương nhìn lên: "Dương~"

"Hôm nay công diễn quan trọng !Cậu không thể dính vào tớ nhiều như vậy!"

"Ồ —— tớ không muốn !"

Thuyết phục không thành công, ngược lại còn làm cho Trương Hân dính chặt lấy nàng hơn vừa rồi.

Hứa Dương Ngọc Trác cố gắng tìm điện thoại di động của họ, mở túi phòng ra báo rằng họ bình an. Trương Hân không muốn buông tay, nhưng nhìn thấy khuôn mặt trầm xuống của Hứa Dương Ngọc Trác, đại kim mao ủy khuất phải cúi đầu buông ra.

"Uy, Dao Dao, tối nay phải làm sao bây giờ?"

"Ách, còn có trợ diễn, A Hân thật là."

"Nếu không thì cho Viên Nhất Kỳ thay thế đi, dù sao hai người cũng đã luyện tập qua."

"Cái gì?!" Thẩm Mộng Dao ở đầu bên kia điện thoại kinh ngạc, giọng nói càng lớn, "Em đi tìm cái chết hay sao mà cho Tiểu Hắc thay A Hân?!"

"Có thể để người khác học trong nửa ngày sao?" Hứa Dương Ngọc Trác chế nhạo, đáy mắt thoáng hiện đầu xanh lại quay lại, bất lực đẩy ra.

"Vì cái gì ??" Giọng của Viên Nhất Kỳ vang lên ngay lập tức, "A Hân sinh bệnh, liên quan gì tới chuyện em phải trợ diễn."

"Người này không thể rời khỏi chị nửa bước, chị cảm thấy làm cho cậu ấy nhảy cũng khó." Hứa Dương Ngọc Trác lắc đầu. "Nếu em không muốn trong lúc biểu diễn có một quả đầu xanh chạy lên, em nên thay đổi một người nào đó. "

"Vậy thì unit của em và chị? Unit của A Hân và Giai Ân?" Viên Nhất Kỳ gãi đầu, "Cũng không lên?"

"Chậc chậc, em và A Hân thay đổi một chút."

"Uy! Nửa ngày thì làm sao học được a !" Viên Nhất Kỳ bất lực, "Huống chi hôm nay là ngày thứ hai của thủ diễn !"

"A ... A Hân thật sự bị bệnh vào thời điểm không đúng."

Trương Hân ngoan ngoãn quỳ sang một bên, thận trọng nói: "Dương, tớ có thể nhảy."

Hứa Dương Ngọc Trác mắt sáng lên ngay lập tức.

"Nhưng ... nhưng cậu không thể ở quá xa tớ ..."

Hứa Dương Ngọc Trác mắt lại tối sầm.

A Dương: Ha ha.

Buổi trưa, mọi người team HII tụ tập náo loạn trên xe buýt.

Trương Hân nhìn những ánh mắt tò mò và bàn tán xung quanh mình, đem mặt vùi vào trong lòng của Hứa Dương Ngọc Trác.

Hứa Dương Ngọc Trác vỗ vỗ lưng cô: "Đã đồng ý rồi."

Trương Hân miễn cưỡng ngẩng đầu lên.

"Chậc chậc chậc, A Hân ca ca như vậy lại dính người."

"Nói đúng ra, tớ sợ ba ba tớ trở thành ma ma."

Trương Hân ánh mắt quét xung quanh một vòng, cuối cùng dừng ở Viên Nhất Kỳ.

"Tại sao?" Viên Nhất Kỳ cáu kỉnh nhìn cô, "Em vẫn đang tìm một người có thể giúp Dao Dao trợ diễn."

"Chị có thể." Trương Hân dừng một chút, "Nhưng em phải hứa với chị một điều."

"Chị nói"

"Đừng có chạm vào Dương Dương của chị một cách lung tung!"

Tất cả mọi người team HII đều bị sốc.

Hứa Dương Ngọc Trác đỏ mặt cúi đầu.

"Chị đang bảo vệ vợ mình sao?" Viên Nhất Kỳ không tức giận, "Chị cùng Hân Dao của Dao Dao làm em diss ngầm bao lâu rồi? Ân? Em vì một cái Hắc Dương còn bị người khác nói làm trái đạo đức."

"Chị mặc kệ, dù sao thì em cũng đừng..."

Hứa Dương Ngọc Trác lạnh lùng che miệng của cô: "Viên Nhất Kỳ, em đồng ý đi."

"Nga."

Viên - ủy khuất - Nhất Kỳ đành phải gật đầu.

"Goose Goose" của Thẩm Mộng Dao vang lên suốt chặng đường.


Buổi công diễn hôm nay không ổn lắm.

Mặc dù bốn bài hát đầu tiên vẫn hay như mọi khi, nhưng khi ở MC...

Trương Hân chị là như thế nào lại chạy đến bên người Hứa Dương Ngọc Trác.

Trong lúc đèn còn sáng, Trương Hân vươn tay nắm góc áo của Hứa Dương Ngọc Trác: "Dương Dương, muốn nắm tay."

"Đang công diễn." Hứa Dương Ngọc Trác lạnh lùng cự tuyệt.

Trương Hân nháy mắt lại cảm thấy ủy khuất, cúi đầu dụi vào mặt Hứa Dương Ngọc Trác.

"Ohhhhhhh !!!"

Dưới đài mọi người đều kinh hô.

[Làm sao vậy, làm sao vậy? ? ?]

[Mọi người ở nhà hát nói rằng A Hân đã thay đổi]

[A Hân đang dụi vào người Dương tỷ, bạn có dám tin không?]

Nhìn thấy đèn sắp bật sáng, Hứa Dương Ngọc Trác phải đẩy mặt cô ra, nắm lấy tay cô: "Có thể chứ"

"Hắc hắc..."

Trương Hân mỉm cười hài lòng, quơ quơ đôi bàn tay đang nắm lấy nhau.

May mắn thay, đèn đã bật sáng.

[wocwocwocwocwocwoc]

[Hân Dương hai người có thể hay không để ý một chút cảm xúc của đồng đội ?]

[A Hân thật ngây thơ]

[Hân Dương là muốn quan tuyên phải không?]

[Cảm giác như thế nào khi đu theo idol rồi bị nhét đầy đường?]

[Mệt mỏi]

[Gia đình ngọt ngào]

"Mình là cool cool Miên Dương, mọi người cùng nói với mình".

"Cool!"

Trương Hân giơ micro lên, cười rạng rỡ.

[Omo, nụ cười của A Hân thật tỏa nắng]

[A Hân ca ca hôm nay rất thích cười]

Phía trước đang nói về MC, Hứa Dương Ngọc Trác quơ quơ đôi bàn tay hai người đang nắm chặt: "Buông ra được không?"

"Không."

Trương Hân không chỉ cự tuyệt rõ ràng, tay còn dùng lực nhiều hơn nữa.

Hứa Dương Ngọc Trác bất lực: "Có thể thay đổi phương thức khác không?"

"Được chứ."

Những bàn tay nắm giữ ban đầu đã biến thành những ngón tay đan vào nhau.

"Ohhhhhhh !!!"

[Omo Omo, đây có phải là những gì tôi có thể nhìn thấy không?]

[Xinyang szd, tôi đã nói muốn mệt luôn rồi]

[Ảnh chụp màn hình để làm gì? Sững sờ!]

"Chủ đề MC hôm nay là - Có đồng đội nào tương phản, bán manh ở bên cạnh cậu không?" Hứa Dương Ngọc Trác giơ tay, "Cái này."

"Ohhhhhhh !!!"

"Hôm nay có hay không cảm thấy được chị ấy không ổn?"

"Có!"

Hứa Dương Ngọc Trác thở dài: "Tên này không để ý đến thân thể của mình, hai ngày trước phát sốt, sau đó ..." Nàng chỉ vào đầu mình, "Bây giờ cả người không ổn lắm."

"Hơn nữa đặc biệt rất dính Dương tỷ." Quách Sảng nhanh chóng bổ đao.

"Mình cho các cậu xem chị ấy dính như thế nào." Con trai cả Tôn Trân Ny ra hiệu, Quách Sảng nhanh chóng chạy đến.

"Người là Dương ma, ta là Hân ba."

[Simba]

[Simba lại tới nữa]

Tôn Trân Ny nằm trên vai của Quách Sảng, giọng nói ngọt ngào vô cùng: "A Dương ~"

"Trương Hân, cậu đi xuống cho tớ."

"Không ~"

Khán giả ở hiện trường: "Hu ————"

[Huh]

[Quá giả, quá giả]

Sau đó, bọn họ liền thấy Trương Hân ủy khuất mở miệng: "Mình không ..."

[woc]

[Cái này, cái này ... A Hân?]

Cô nắm tay Hứa Dương Ngọc Trác:"Dương Dương, bọn họ vu oan tớ ... A Hân ủy khuất..."

[Tôi không nghĩ đó là sự vu oan]

[Tôn Trân Ny, có phải bạn đã thu liễm không?]

Hứa Dương Ngọc Trác phải xoa xoa tóc của cô:"Không sao, không sao, đi xuống rồi đánh trả được không?"

"Ân......"

Tưởng Thư Đình nhìn máy ảnh rất nghiêm túc: "Nhớ cắt."

[Nghe rõ]

[Nhận được, nhận được]

[@昕羊-KimEli]

[Bốn đứa trẻ định hãm hại ba ba đến chết hahahahahahahahaha]

"Trong những ngày qua, A Hân của mấy người đều ở trong trạng thái này.."

"Không phải của bọn họ."

"Hả?" Hứa Dương Ngọc Trác nghe không rõ, "A Hân, cậu nói cái gì?"

"Không phải của bọn họ ..." Trương Hân lắc đầu, "Là của cậu."

"Ohhhhhhh !!!"

[Mẹ ơi, con nghiêm túc đấy! ! !]

[A Hân là đang nói rằng tớ là của cậu phải không? ? ?]

[Đây là trở về bộ dáng trước kia a]

Hứa Dương Ngọc Trác đột nhiên cảm thấy MC này không thể nói tiếp.

"Được rồi, MC của mình là như thế này ..."



Unit sắp trình diễn

Hứa Dương Ngọc Trác ấn Trương Hân ngồi xuống ghế, nghiêm túc căn dặn:"Ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, lát nữa Giai Ân sẽ đem cậu lên."

"Vậy còn Dương Dương?"

"Tớ lên trước."

Trương Hân cúi đầu:"Chính là... tớ có thể đứng ở sau tấm màn sân khấu được không? Tớ muốn, tớ muốn gần Dương Dương một tí..."

Hứa Dương Ngọc Trác bất lực đỡ trán.

Vạn Lệ Na buông di động:"Ai, A Dương a, đứa nhỏ A Hân này mấy năm trước xa chị quá rồi. Cho nên, khi chị ấy phát sốt chị ấy muốn ở bên cạnh chị, không ai có thể kéo chị ấy đi."

Vừa dứt lời, Trương Hân đã nắm lấy góc áo của Hứa Dương Ngọc Trác:"Dương Dương, tớ đuổi kịp, cậu.. cậu đừng để tớ xa cậu quá, được không..."

Thấy Hứa Dương Ngọc Trác không nói lời nào, Trương Hân nghĩ rằng có phải chăng nàng đang khó chịu vì sự bám dính của mình, đôi mắt đỏ lên vì lo lắng:"Tớ rất ngoan, tớ không đứng sau màn sân khấu đâu, tớ sẽ không quấy rầy A Dương nhảy, tớ..."

"Được rồi, A Hân." Hứa Dương Ngọc Trác dùng sức ôm lấy cô, "Đủ rồi."

"Ngô....Dương...."

"A Hân ngoan, chỉ cần cậu không quấy rầy unit, cậu có thể đứng ở bất cứ đâu."

Trương Hân kinh ngạc ngẩng đầu:"Thật sao?"

"Thật, ngoan."


#XinYang SuperTopic#

Nào, hãy nhìn vào đại kim mao đang ngồi xổm bên cạnh này.

[Video]

Chuyển tiếp 367 Bình luận 121 Thích 741

#XinYang SuperTopic#

Đại kim mao ủy khuất luôn cảm thấy rằng lão bà của mình sẽ bỏ chạy cùng những người khác

[Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]

Chuyển tiếp 232 Bình luận 97 Thích 697

#XinYang SuperTopic#

Xem Dương tỷ đi xuống nắm tay A Hân, A Hân có vui không ?

[Video]

Chuyển tiếp 369 Bình luận 131 Lượt thích 891

#XinYang SuperTopic#

CP của tôi là thật.

Chuyển tiếp 69 Bình luận 99 Thích 221


Trương Hân, người đã hồi phục, nhìn thấy các video lan truyền trên Internet một cách điên cuồng với tần số nhức đầu.

"A Dương! Tớ phát sốt, cậu tại sao còn để cho tớ lên công diễn!"

Hứa Dương Ngọc Trác ăn trân châu không chút áy náy nói: "Không sao đâu a, cậu lúc đó thật đáng yêu."

"Tớ Trương Hân, Không ! Có ! Đáng ! Yêu !



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro