18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Đẹp quá.' Hồ Xuân Dương thốt lên khi xem bản dựng hoàn chỉnh 'khung cảnh đẹp đến mức chỉ muốn chạy đến thôi.' Cậu chăm chú xem dù thỉnh thoảng ngại ngùng khi máy quay cận cảnh mặt mình. 'Quay rất đẹp, sắp xếp và dẫn dắt rất tốt' cậu quay về phía Lý Vấn Hàn khen ngợi 'anh giỏi quá.'

Lý Vấn Hàn nghĩ mình không nên đắc ý nhưng nhìn cậu bạn trai đang thán phục anh cũng cảm thấy tự hào đôi chút.

'Còn một đoạn, em xem tiếp đi.'

'Không phải là hết rồi sao?' Hồ Xuân Dương hỏi vì chữ credit cuối phim cũng đã chạy xong.

Lý Vấn Hàn chỉ cười không đáp, màn hình lại sáng lên và mặt của Hồ Xuân Dương xuất hiện làm cậu sửng sốt, cảnh này không có trong kịch bản nhưng ngay lập tức nhận ra, là cảnh tỏ tình của anh.

'Sao cái này cũng quay lại vậy?' Mặt Hồ Xuân Dương đỏ tưng bừng khi màn hình hiện cảnh cậu chạy về phía Lý Vấn Hàn và ôm anh.

'Hô cắt rồi nhưng máy của Phùng Tuấn Kiệt vẫn chưa tắt.' Lý Vấn Hàn hài lòng nhìn vào màn hình, lúc đó Phùng Tuấn Kiệt mặt vô cùng bất đắc dĩ đưa cho anh đoạn phim này và anh chỉ muốn nhào tới cảm ơn cậu ta.

'Ôi trời ơi.' Hồ Xuân Dương ôm mặt khi cảnh anh và cậu hôn nhau cũng được thu vào ống kính. Mặt cậu đỏ bừng, gục xuống đầu gối trong khi Lý Vấn Hàn vô cùng hào hứng xem không sót một giây. Hồ Xuân Dương ngẩng đầu lên thấy anh đang định tua lại, cậu hất tay anh ra, gập màn hình máy tính lại.

'Em ngại gì chứ.' Lý Vấn Hàn cười thành tiếng nhìn Hồ Xuân Dương giờ đến tai cũng đỏ 'hôm đó có rất nhiều người còn gì.'

'Anh đừng có nói nữa.' Hồ Xuân Dương chẳng hiểu nổi tại sao lúc đó cậu lại chẳng quan tâm đến người xung quanh mà hành động như thể chỉ có hai người, giờ nghĩ lại chỉ muốn đào lỗ chui xuống thôi.

'Em nghe này.' Lý Vấn Hàn nắm chặt vai của Hồ Xuân Dương 'anh đã nắm trong tay tư liệu đen của em, em mà chia tay anh thì anh sẽ tung lên mạng đấy.'

'Anh...' có lẽ từ trước đến giờ chỉ có Lý Vấn Hàn là người có khả năng làm Hồ Xuân Dương không nói nên lời. Cậu hất tay anh ra, nằm úp mặt xuống giường như muốn chối bỏ hiện thực.

Lý Vấn Hàn thôi cười, nằm xuống bên cạnh, đưa tay vuốt tóc và dỗ dành Hồ Xuân Dương. Từ lúc cậu xuất hiện, rất nhiều chuyện bất ngờ và lần đầu tiên xảy ra với anh. Lý Vấn Hàn thật sự muốn ở cạnh cậu thật lâu để cùng nhau trải qua thật nhiều thời gian và nhiều trải nghiệm khác nhau trong đời.

.

Lý Vấn Hàn nghĩ cũng may Hồ Xuân Dương đã chuyển đến phòng anh nếu không thì không biết mấy ngày mới được gặp nhau. Bây giờ là cuối học kì, ai cũng bận rộn với chuyện học hành, thi cử. Hồ Xuân Dương còn việc ở hội sinh viên, chuẩn bị cho cuộc thi thơ văn, đến chương trình phát thanh kí túc xá còn không tham gia được. Lý Vấn Hàn tình cờ nhìn thời khóa biểu của cậu mà choáng với lịch học kín hết mọi ngày trong tuần. Anh cũng xoay như chong chóng với bài tập ở lớp, bộ phim dự thi đã được gửi đi, cũng sắp đến lúc thông báo kết quả.

Hà Sưởng Hy và Trần Hựu Duy đã làm hòa và lại yêu đương thắm thiết như trước. Bộ ảnh của Trần Hựu Duy chụp Hà Sưởng Hy đã đạt giải, Hà Sưởng Hy giờ có nhiều lời mời làm người mẫu hơn. Còn trang web của Trần Hựu Duy cũng thu hút rất đông người xem.

'Xem này.' Phùng Tuấn Kiệt vừa che mặt vừa xem trang web của Trần Hựu Duy 'mấy cái ảnh này rõ ràng là có gian tình mới chụp được.'

'Gian tình cái gì' Lý Vấn Hàn cười 'hai người đó yêu đương công khai có thèm giấu diếm đâu.'

'Phải rồi, lúc nào cũng kè kè bên cạnh làm như sợ cả thế giới không biết hai đứa nó là một cặp.' Phùng Tuấn Kiệt liếc Lý Vấn Hàn 'sao bạn bè tôi ai cũng vậy hết?'

'Cậu thử mở lòng nhìn xung quanh xem, biết đâu có rất nhiều người để ý mình đấy, không phải mới đi quay cho khoa biểu diễn à, mấy bạn nữ bên đó rất thích cậu.' Lý Vấn Hàn vỗ vai và Phùng Tuấn Kiệt chỉ lắc đầu.

.

Hội chữ thập đỏ gửi giấy mời Lý Vấn Hàn đến tham dự lễ trao giải, như vậy khả năng anh đạt giải rất cao, ít nhất cũng vào đến chung khảo. Đến một ngày trước buổi lễ Lý Vấn Hàn mới biết anh có thể đi cùng một người nữa và lập tức nghĩ đến Hồ Xuân Dương. Phim ngắn này anh viết ra với cảm hứng từ cậu, do cậu đóng chính, dĩ nhiên anh muốn cậu đi cùng để nhận giải.

Lý Vấn Hàn vui vẻ về kí túc xá nhưng Hồ Xuân Dương không có trong phòng, có lẽ cậu chưa đi học về. Anh nhắn tin cho cậu nhưng mãi không thấy trả lời, anh bấm điện thoại gọi nhưng chỉ là giọng nói đều đều báo không thể liên lạc.

Có chuyện gì với Hồ Xuân Dương rồi? Lý Vấn Hàn hoảng hốt, có phải cậu đã gặp chuyện gì không? Tai nạn hay còn tệ hơn? Anh run rẩy gọi cho Dương Tuyên.

'Lúc nãy Dương Dương chạy ra khỏi lớp học với vẻ gấp lắm, hình như ở nhà có chuyện.' Dương Tuyên nói.

Lý Vấn Hàn thở phào vì Hồ Xuân Dương không xảy ra chuyện, nhưng ở nhà xảy ra chuyện gì mới được? Và tại sao không thể liên lạc được với cậu? Lý Vấn Hàn mang tâm trạng bồn chồn, lo lắng gọi điện thoại liên tục, đáp lại anh chỉ là giọng nói đều đều báo điện thoại không thể liên lạc.

Lý Vấn Hàn ngồi trong phòng, thẫn thờ nhìn điện thoại trên tay. Ít ra đến lúc này Hồ Xuân Dương không có chuyện gì nhưng anh vẫn không ngăn bản thân lo lắng cho cậu và Lý Vấn Hàn nhận ra, anh vẫn không thực sự biết gì về cậu. Chỉ cần điện thoại của Hồ Xuân Dương có vấn đề hay cậu tắt điện thoại thì anh không còn cách nào liên lạc với cậu. Anh không biết một người bạn nào khác thân thiết của cậu ở trường hay kí túc xá, lại càng không biết đến bạn ở quê nhà. Anh từng đến nhà cậu, nhưng để liên lạc được với cậu lúc này anh chẳng có thông tin gì cả. Nếu cậu thật sự muốn rời bỏ anh sẽ vô cùng đơn giản với một cái va li và đổi số điện thoại. Mà thật sự cũng chẳng cần làm thế, Hồ Xuân Dương có thể nhẹ nhàng nói với anh cậu không muốn gặp anh nữa và bước đi như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Lý Vấn Hàn cười khan khi bản thân tự suy diễn ra một đống chuyện, nhưng anh biết đây là nỗi sợ hãi từ lâu trong lòng kể từ khi sa vào lưới tình của Hồ Xuân Dương. Anh đã yêu cậu quá nhiều còn cậu chưa một lần nói yêu anh, cậu quá bí ẩn, điều đó thu hút Lý Vấn Hàn nhưng anh không thể nắm bắt được trái tim cậu. Hồ Xuân Dương không như những người khác, cậu không phụ thuộc vào bất kỳ ai, hay bất kỳ điều gì, kể cả anh.

Lý Vấn Hàn ngồi xuống bàn học của Hồ Xuân Dương, lật cuốn sổ để ngay ngắn trên bàn. Cậu đã viết gần kín cuốn sổ với những câu thơ và đoạn văn, ngày tháng và chú thích được ghi cẩn thận, bao nhiêu trong đó là dành cho anh? Liệu có một ngày cậu thật sự không thể tìm được cảm hứng từ anh nữa và muốn tìm cảm xúc mới? Nếu ngày đó xảy ra liệu Lý Vấn Hàn có ngăn cản được cậu hay không?

Điện thoại của Lý Vấn Hàn nhấp nháy, tim anh giật một cái khi tên người gọi hiện trên màn hình.

'Anh.' Giọng Hồ Xuân Dương từ bên kia vọng lại nghe thật xa lạ.

'Em đang ở đâu?' Lý Vấn Hàn trầm giọng hỏi, trời đã tối và anh không bật đèn, mọi thứ đột nhiên trở nên mờ ảo.

'Em về quê.' Lý Vấn Hàn nghe tiếng xôn xao bên kia đầu dây 'thầy giáo mất đột ngột nên em vội về, định gọi cho anh thì điện thoại lại hết pin, đi vội quá quên mang đồ sạc, xuống máy bay mãi mới sạc được.'

Cục đá được nhấc khỏi lòng Lý Vấn Hàn, anh nhìn quanh, cả căn phòng chìm trong bóng tối. 'Tình hình giờ sao rồi? Khi nào em về?'

'Cũng ổn rồi, em đang ở chỗ làm lễ tang, chắc mai mới về được.' Có tiếng người gọi Hồ Xuân Dương ở đầu dây bên kia, tiếng lao xao và tiếng nhạc não nề.

'Em cứ lo việc của mình, chú ý một chút.'

'Vâng.' Hồ Xuân Dương nói, Lý Vấn Hàn nghe tiếng của cậu đối đáp với ai đó trước khi điện thoại tắt hẳn.

.

Hà Sưởng Hy giúp Lý Vấn Hàn chuẩn bị trang phục, chỉnh sửa tóc tai cho buổi lễ, cậu ta cứ đùa bảo đây là bước đầu tiên trước khi Lý Vấn Hàn lên nhận những giải thưởng lớn hơn, không chỉ trong nước mà cả quốc tế nữa.

'Anh đẹp trai quá, người ta tưởng anh là minh tinh chứ không phải đạo diễn mất.'

'Coi chừng bạn trai của cậu nghe được đấy.' Lý Vấn Hàn liếc nhìn Trần Hựu Duy đứng ở góc phòng nhưng Trần Hựu Duy chỉ chăm chú xem ảnh trong máy.

Buổi lễ lớn hơn Lý Vấn Hàn tưởng, được phát trực tiếp trên đài truyền hình thành phố, nhưng không khí buổi lễ lại nghiêm túc như hội thảo khoa học. Bầu không khí chỉ sôi nổi hơn khi bắt đầu trao giải chính thức. Lý Vấn Hàn tự tin nhưng cũng không đặt nặng vào giải thưởng, bộ phim này hoàn thành mọi yêu cầu của anh, cả nội dung lẫn hình ảnh, Lý Vấn Hàn hài lòng về nó, vậy là đủ rồi.

Đến hạng mục Lý Vấn Hàn dự thi, anh ngồi thẳng người, mỉm cười nhìn lên màn hình khi phim của mình hiện lên bảng đề cử, đứng dậy cúi đầu cảm ơn những người xung quanh và bước lên bục nhận giải. Lý Vấn Hàn có vài phút để phát biểu cảm nghĩ, anh cảm ơn nhà trường, cảm ơn các thầy cô trong khoa, phát biểu cảm xúc khi được đóng góp công sức hỗ trợ người khuyết tật và dành những giây cuối cùng để cảm ơn ê kíp làm phim, nhắc đủ tên tất cả mọi người, để tên Hồ Xuân Dương cuối cùng. Khi ngồi về chỗ Lý Vấn Hàn nghĩ Hồ Xuân Dương sẽ hiểu những gì anh muốn nói, cậu chắc chắn hiểu cả những điều anh không nói. Cậu không chỉ là chàng thơ, cậu còn là tri kỉ của anh.

.

Đi qua nhân gian mới biết tình yêu đều có kì hạn
Ông trời có mắt, nên tan nát cõi lòng là điều không thể tránh khỏi
Cho rằng chịu tổn thương vài lần là sẽ học được thêm nhiều thứ
Đi qua nhân gian mới học được cách tự bảo vệ mình
Nói ra cũng thật xấu hổ
Chỉ cần có cơ hội là đắm chìm không thể nào buông (*)

Tiếng nhạc văng vẳng bên tai lúc Lý Vấn Hàn về đến kí túc xá, anh lẩm nhẩm vài câu khi mở cửa phòng và tiếng nhạc tắt hẳn khi cánh cửa sập lại.

'Chúc mừng anh.' Hồ Xuân Dương đứng bật dậy bước về phía anh, trên người cậu còn nguyên áo khoác ngoài, túi xách ném bừa ở góc phòng.

'Em về lúc nào?' Lý Vấn Hàn nhìn chăm chú Hồ Xuân Dương đang tiến về phía anh.

'Vừa tức thì.' Hồ Xuân Dương đứng đối diện Lý Vấn Hàn, cậu khẽ cười, ánh mắt lấp lánh 'em đã xem buổi lễ trên đường đi, anh rất tuyệt.'

Lý Vấn Hàn thấy một vết bầm ở khóe môi Hồ Xuân Dương, còn rươm rướm máu. 'Sao thế này.' Anh chạm nhẹ lên vết bầm, bao tử nhảy lên một cái.

'Không cẩn thận đập vào cửa.' Hồ Xuân Dương đáp, mắt mở to khi Lý Vấn Hàn xích lại gần hơn, nghiêng đầu đặt môi lên khóe môi cậu, đầu lưỡi lướt qua vết bầm.

'Đau không?' Anh nắm vai cậu kéo lại gần hơn.

'Không đau lắm.' Hồ Xuân Dương khẽ lắc đầu.

Lý Vấn Hàn nhìn chăm chú làm Hồ Xuân Dương hơi nhíu mày, nhưng cậu không thắc mắc, cũng không né tránh, chỉ nhìn lại anh. Hồ Xuân Dương chưa bao giờ tránh né bất kì chuyện gì, cậu luôn thẳng thắn đối diện với anh.

'Anh không nên yêu em nhiều như vậy.' Lý Vấn Hàn lên tiếng 'anh không nên dành quá nhiều tình cảm cho em, anh còn không biết em có yêu anh không.' Lý Vấn Hàn thú nhận 'anh lo lắng và không hề tự tin.'

Hồ Xuân Dương đưa tay chạm vào mặt Lý Vấn Hàn, bàn tay cậu lướt từ trán, xuống mũi, môi rồi đặt ở cổ anh. 'Anh có biết người ta nói gì về anh không?' Cậu hỏi rồi trả lời 'anh là kẻ nguy hiểm.' Lý Vấn Hàn nhướn mày nhìn Hồ Xuân Dương, nhưng cậu nhìn theo bàn tay luồn vào gáy, khẽ vuốt lớp tóc sau gáy 'anh có nhớ một người bạn gái cũ học khoa của em?' Hồ Xuân Dương di chuyển tay vuốt mớ tóc mái 'hai người chia tay vào năm ngoái, chị ấy tốt nghiệp rồi, bọn em cùng trong hội sinh viên, có một lần chỉ có hai người trong văn phòng, chị ấy đột nhiên nói với em 'Lý Vấn Hàn, chị chẳng thể hiểu nổi anh ta.'

Hồ Xuân Dương bật cười khi Lý Vấn Hàn nhíu trán như cố nhớ lại, anh nhớ mình đã từng hẹn hò với một người ở khoa phát thanh nhưng chẳng thể nhớ nổi khuôn mặt hay người đó như thế nào.

'Em lúc đó cũng chỉ nghe loáng thoáng về anh, nhưng có lẽ chị ấy muốn tâm sự nên lắng nghe. Chị ấy bảo "quan hệ của cả hai đang hết sức bình thường thì anh ta đột ngột nói lời chia tay, mà ngẫm lại anh ta có lẽ chưa bao giờ thật sự yêu chị, dù ở cạnh nhau đầu óc anh ta vẫn không đặt ở chị, Lý Vấn Hàn, cái con người đó rất dễ yêu nhưng khó giữ và không thể nắm bắt."

Lý Vấn Hàn tự tin tình cảm của anh sẽ được đáp lại, Hồ Xuân Dương sẽ yêu anh nên anh không hỏi hay nói ra suy nghĩ của mình, đáng lẽ anh nên làm điều đó sớm hơn. Anh tóm bàn tay của Hồ Xuân Dương, siết chặt, kéo cậu sát vào người. Cả hai dán sát vào nhau, kề mặt và Hồ Xuân Dương tiếp tục nói.

'Nên khi gặp anh em đã rất cảnh giác, em không muốn sa vào một mối quan hệ nguy hiểm.' Hồ Xuân Dương khẽ cười 'anh thật khiến người khác dễ yếu lòng.' Lý Vấn Hàn nhướn mày lên, nhớ lại những chuyện đã qua, ai là người sa vào lưới tình trước? 'Em vốn không nghĩ đến chuyện hẹn hò với anh.' Hồ Xuân Dương lại cười khi thấy mặt anh nhăn lại 'nhưng em nghĩ rằng anh yêu em.'

'Sau tất cả những gì anh đã làm mà vẫn không làm em nghĩ anh yêu em thì...' Lý Vấn Hàn thở dài.

'Lúc xem lễ trao giải em rất tự hào, em muốn tất cả mọi người biết anh là bạn trai của em.' Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim tích tắc từ cái đồng hồ mà Hồ Xuân Dương đặt lên đầu giường. 'Dù vậy em cũng không muốn bản thân dành quá nhiều tình cảm cho anh, em muốn giữ lại một chút cho bản thân mình, vì nếu như có một ngày anh không còn yêu em nữa thì em phải làm sao? Em chưa từng yêu, không có kinh nghiệm thất tình, em sợ mình sẽ không vượt qua được.'

Thôi rồi những ngày hớn hở
Thôi rồi yên tĩnh đời ta!
Ta không còn tìm đâu thấy nữa
Không còn thấy lại bao giờ! (**)

Lý Vấn Hàn nhớ đến câu thơ mà Hồ Xuân Dương đã từng ngâm nga, anh nhớ mình định hỏi là thơ của cậu hay của ai khác nhưng lại thôi, chỉ yên lặng lắng nghe, khoảnh khắc riêng tư đó chỉ có hai người, chỉ thuộc về anh.

'Nếu em không yêu anh thì anh không biết phải làm gì, anh cũng không có kinh nghiệm thất tình.' Lý Vấn Hàn biết anh và Hồ Xuân Dương quá giống nhau, cả hai chưa từng yêu nhiều đến vậy khi gặp đối phương và lo lắng sẽ không biết sẽ làm sao nếu người kia bỏ đi 'anh chưa từng yêu ai nhiều như em.'

'Em yêu anh.' Tim Lý Vấn Hàn nảy thình thịch trong ngực, mọi băn khoăn, lo lắng đột nhiên biến mất như thủy triều rút khỏi bãi cát, chỉ còn lại cảm giác nhẹ nhõm đến mức mọi chuyện trên đời không còn gì để lo lắng nữa. Yêu và được yêu, người ta có lẽ cả đời chỉ tìm kiếm điều này.

Lý Vấn Hàn nghĩ anh cũng chỉ cần có thế mà thôi. Hồ Xuân Dương hơi hé môi khi anh nghiêng mặt, cậu chầm chậm đáp lại anh, môi cả hai cuộn vào nhau nhẹ nhàng như sóng nhỏ rì rào trên mặt biển. tay cả hai đặt trên người nhau, nhẹ nhàng như trấn an đối phương.

'Anh đã nghĩ đến chuyện tương lai với em.' Lý Vấn Hàn nói, môi kề môi và hơi thở phả lên mặt.

'Anh muốn em đi Mỹ, nhưng em sẽ đi với tư cách gì?' Hồ Xuân Dương đặt lên ngực Lý Vấn Hàn, khẽ miết nhẹ lên đó 'em cũng không muốn lãng phí của một năm của anh, em đã nộp đơn xin học bổng vào một số trường ở California, em cũng đăng kí nhiều học phần để có thể tốt nghiệp sớm.'

Lý Vấn Hàn nhận ra trong mối quan hệ của họ, không chỉ mình anh là người cố gắng. Hồ Xuân Dương chưa bao giờ ngừng cố gắng kể cả với những điều cậu không hề có kinh nghiệm. Lý Vấn Hàn tin tưởng Hồ Xuân Dương có thể hoàn thành tốt vai diễn trong phim nhưng cậu cũng đã rất nỗ lực để học thoại thủ ngữ, để đáp ứng tất cả yêu cầu của anh. Lý Vấn Hàn đòi hỏi rất cao và nghĩ rằng Hồ Xuân Dương sẽ làm tốt một cách đương nhiên mà chưa bao giờ nghĩ cậu cũng chỉ là một sinh viên bình thường, có những thứ chưa bao giờ trải qua.

'Vậy là em đồng ý với anh.' Không chỉ cùng đến một nơi rất xa mà còn cả tương lai phía trước. Lý Vấn Hàn kéo Hồ Xuân Dương vào ngực, từ bây giờ anh sẽ không còn là người đứng tại chỗ muốn cậu bước về phía mình nữa, anh sẽ bước đi cùng cậu trên con đường sắp tới.

'Em nghĩ tương lai chúng ta sẽ làm được rất nhiều điều.' Hồ Xuân Dương vòng tay ôm anh 'em sẽ viết nên những tập Faust và anh sẽ làm những bộ phim như Quentin Tarantino.'

'Cùng với nhau.' Lý Vấn Hàn siết chặt Hồ Xuân Dương trong tay, cảm nhận môi cậu trên môi anh.

Với chàng thơ, tri kỉ và người yêu bên cạnh, Lý Vấn Hàn nghĩ không điều gì là không thể, vì yêu và được yêu anh cũng đã làm được rồi.

Hết

(*) Đi qua nhân gian - Úc Khả Duy. meiryuuga dịch
(**) Bài ca tuyệt vọng của nàng Gretchen – Goethe (Thế Lữ và Đỗ Ngoạn dịch)
Faust – tên tập kịch thơ của Goethe
Quentin Tarantino: đạo diễn nổi tiếng người Mỹ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro