Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hứa Dương Ngọc Trác sau khi nhìn thấy tin nhắn của đối phương liền mỉm cười.

"Tớ đã biết, cậu đi đúng giờ tới đón tớ đi, thần tiễn thủ!"

Hứa Dương Ngọc Trác sau khi lên đại học ngẫu nhiên cũng sẽ tự chính mình viết lời bài hát, nhưng thay vì tự mình hát, lại đem bản quyền bán đi.

Trương Hân hỏi nàng vì cái gì.

"Bởi vì không muốn lẫn tiến vào những chuyện kỳ quái ở bên trong, cảm thấy làm chuyện gì đều bị hạn chế.

Trương Hân gật gật đầu, xác thực, cô là một vận động viên thu được nhiều sự chú ý hơn nhưng cũng có rất nhiều chuyện không thể tùy tâm sở dục.

Hứa Dương Ngọc Trác là thừa dịp nghỉ đến đây, cũng không có ý định ở lâu, cho nên mang đồ cũng không nhiều, liền kéo cái rương hành lý, đi ra đã nhìn thấy Trương Hân cúi thấp đầu ở đằng kia xem điện thoại.

Cẩn thận đi qua cúi người chặn màn hình điện thoại của cô.

"Được a kim mao! Hiện tại tiếp tớ đều không tập trung rồi!"

"Aiya, không phải, là huấn luyện viên vừa mới phát tin nhắn nói về việc sắp xếp cho mấy ngày này.

"A? Vậy cậu sẽ rất bận sao?"

"Sẽ không, tớ xin nghỉ, huấn luyện viên nói tớ vừa thi đấu xong cũng có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian.

"Tốt a! Vậy cậu sẽ dẫn tớ hảo hảo dạo chơi Bắc Kinh. "

"Không thành vấn đề."

Trương Hân kéo rương hành lý của nàng, nắm tay nàng đi ra ngoài.
________________________

"Bất quá Bắc Kinh, thật sự rất đông đúc.

Về đến nhà sau khi mua sắm hết đồ, Hứa Dương Ngọc Trác nằm nghỉ ngơi ở trên ghế salon trong căn hộ Trương Hân thuê.

"Uyên Ương, chính mình ở nhà có nghe lời không?"

Trương Hân sau khi cất kỹ đồ, một chú chó nhỏ đi tới, Trương Hân sờ lên đầu của nó, chuẩn bị giới thiệu cho Hứa Dương Ngọc Trác.

"Oa! Trương Hân! Con chó thật đáng yêu! Cậu nuôi nó lúc nào đấy! Cũng không nói cho tớ biết!

"Tớ hai ngày trước trận đấu vừa hết trở về nhặt được đấy, cảm thấy quá đáng thương liền mang về, mấy ngày nay vội vàng mang nó làm kiểm tra các loại, còn chưa kịp nói cho cậu biết.

"Woa, thật đáng yêu ah, cuộc sống nhỏ của cậu trôi qua còn rất tốt."

"Tớ huấn luyện cũng rất mệt a!"

"Đúng đúng đúng"

Hứa Dương Ngọc Trác nhìn người kia đang thu thập đồ vật cùng nàng nói chuyện, câu có câu không mà đáp lại vuốt ve chú chó nhỏ trong ngực, Uyên Ương thật biết điều, cũng rất nghe lời, bị Hứa Dương Ngọc Trác ôm vào trong ngực cũng không có lộn xộn di chuyển đi.

Hứa Dương Ngọc Trác lập tức liền sinh ra cảm giác chính mình giống như đã sinh sống ở chỗ này hơn mấy chục năm, Trương Hân là người yêu vừa vặn làm xong công việc trở về, mà mình ôm lấy chú chó cưng của hai người nhìn xem cô thu thập, sau đó cùng đợi đối phương làm đồ ăn ngon gọi các nàng ăn cơm.

Hứa Dương Ngọc Trác bị tưởng tượng của mình làm cười ra tiếng, Trương Hân khó hiểu mà nhìn sang, nhìn bộ dạng ngớ ngẩn của đối phương làm Hứa Dương Ngọc Trác càng vui hơn.

Đúng vậy, kỳ thật Trương Hân thật sự rất thích hợp làm người để ân ái, săn sóc ôn nhu tính khí cũng tốt.

Lúc ăn cơm Hứa Dương Ngọc Trác nhìn nhìn Uyên Ương trên mặt đất đang ăn thức ăn cho chó, lại nhìn một chút người đối diện ăn cơm.

"Uy, hai ngươi giống như."

"Ừ? Giống ở chỗ nào! Không giống!

Trương Hân lúc mới bắt đầu còn không kịp phản ứng, kịp phản ứng về sau dùng âm thanh lớn mà phản bác Hứa Dương Ngọc Trác.

Hứa Dương Ngọc Trác nhìn thấy mục tiêu đã đạt được, chép miệng chậc lưỡi nói tiếp

"Trương Hân, tớ có vẻ như sắp chia tay với Trần Quân"

___________________

Trần Quân không đạt được thành tích lý tưởng trong bài thi cao khảo của mình, không thể ở lại Quảng Châu, mà là đi đến thành thị không xa, Hứa Dương Ngọc Trác khéo hiểu lòng người nói.

"Không có sao a, dù sao cũng không phải rất xa, em có thể ngồi xe di chuyển tới thăm anh, rất nhanh. "

"Em mới không hiểu!"

Hứa Dương Ngọc Trác cũng không biết đối phương đang chú ý cái gì, nhưng cũng không có trách hắn, chỉ cảm thấy là vì chuẩn bị thật lâu vẫn là thất bại có chút không vui. Nhưng cũng là cảm thấy kỳ quái, sự khác biệt là giống như cùng người yêu đang ở trước mắt, nhưng là so với, nghe thấy Trần Quân nói muốn rời đi, cũng không có khổ sở như ngày đó tiễn đưa Trương Hân rời đi. Nàng tự an ủi mình, Nhất định là Trương Hân rời đi xa hơn, gặp mặt càng khó mà thôi.

Trương Hân sau khi nghe sửng sốt một lát, mới để đũa xuống.

"Làm sao vậy? Hắn khi dễ cậu rồi?

"Không có a, chẳng qua là, cảm thấy chúng tớ cũng không giống như là người đi cùng một đường, khả năng lúc trước không có phát hiện chẳng qua là do áp lực cùng lo nghĩ của kỳ thi cao khảo sắp tới che dấu, hiện tại sau khi tách ra những vấn đề này mới hiện ra rõ ràng mà thôi.

_____________________

Lại nói tiếp, tại sao lại cùng đối phương quen biết?

Hứa Dương Ngọc Trác nhớ rõ đối phương vừa bắt đầu truy cầu chính mình hình như là vào thời điểm Trương Hân đi ra ngoài tập huấn, chính mình không có ai cùng đi về nhà, đối phương rất ân cần mà tiễn đưa mình tới cửa, cũng không có việc gì còn mua trà sữa cho mình.

Đương nhiên, Hứa Dương Ngọc Trác cũng không phải dễ dàng như vậy bị đánh gục như vậy, chính thức phát sinh thay đổi là có một ngày Viên Nhất Kỳ xin phép nghỉ không tới trường học, chính nàng cũng có chút không thoải mái, lúc đang ở trên chỗ ngồi khó chịu, đối phương không biết đến từ đâu đưa một bình nước đường đỏ cho nàng.

"Bạn học tớ nói cái này khả năng sẽ giúp cậu giảm bớt một chút, cẩn thận bị phỏng "

Hắn đứng ở chỗ cửa sổ phòng học của mình, phía ngoài ánh mặt trời vừa vặn cũng xuyên qua nhánh cây dây dưa, leo lên trên khuôn mặt nhu hòa của đối phương.

_________________

Nàng giống như nhìn thấy Trương Hân đã lâu không gặp, cũng là tự an ủi chính mình vào thời điểm không thoải mái bằng giọng nói ấm áp như vậy. Sự ôn nhu tương tự như vậy khiến nàng cảm động, về sau thỉnh thoảng nàng cũng nguyện ý đáp ứng lời mời của đối phương, cùng đi xem phim, cùng đi ăn cơm.

Sau đó Hứa Dương Ngọc Trác đã không cảm nhận được sự ôn nhu quen thuộc dâng trào vào ngày đó nữa, nhưng là giống như sau khi phản ứng qua mọi thứ đều như vậy mà nước chảy thành sông.

________________

Sau khi ăn cơm chiều thu dọn bát đũa xong, Hứa Dương Ngọc Trác nằm ở ghế sô pha nhìn lên thấy chú chó con đang buồn bã ỉu xìu.

"Trương Hân, chúng ta dắt chó đi dạo đi.

"Có thể.

Trương Hân kéo Uyên Ương, bên tay phải kéo Hứa Dương Ngọc Trác, hai người cũng không có nói chuyện, cảm thụ được chạng vạng tối gió nhẹ, tiểu hài tử ngẫu nhiên sẽ chạy qua các nàng làm nổi lên một chút gió, cách đó không xa còn có các dì đang nhảy múa ở quảng trường, lão gia gia ở trong đình chơi cờ vua.

"Thật tốt a"

Hứa Dương Ngọc Trác thỏa mãn mà tựa trên bờ vai của Trương Hân

"Xác thực rất tốt."

"Ôi chao, bất quá tớ nói Trương Hân, thời gian cậu cũng tới Bắc Kinh cũng lâu rồi, trong đội các cậu hoặc là ở bên trong trường học của các cậu sẽ không có ai để ý cậu hay sao?"

Trương Hân bị vấn đề của nàng hù đến, bị sặc nước miếng một lúc, Hứa Dương Ngọc Trác Nhất ở bên cạnh vừa vỗ vỗ, vừa nói.

"Tớ mới hỏi cậu một chút, cậu liền phản ứng lớn như vậy sẽ không thật sự có tình huống a!

"Tớ mới không có! Khục khục......Tớ chỉ là bị cậu hù đến."

"Được rồi, nhưng cậu thật sự là không có ý định yêu đương sao? Hoặc là nói cậu không có thích qua ai?"

_________________

Trương Hân nhìn những chiếc lá bị thổi bay đến phát ngốc một lúc, nhớ tới chiếc hộp lưu trữ, cười chua xót.

"Có lẽ từng có."

"Cái gì gọi là có lẽ...."

_________________

Hứa Dương Ngọc Trác còn chưa kịp tiếp tục truy vấn đã bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt, lấy ra xem là Trần Quân gọi tới, nàng nhíu mày chọn trả lời.

"Alo?"

"Ở Bắc Kinh, cùng Trương Hân, đúng."

"Anh thì sao?"

"Ồ, rất tốt, đột nhiên gọi tới là có chuyện gì muốn nói sao?"

"... Ừ, tốt, anh cũng là."

"Được, tạm biệt"

_________________

Trương Hân ở một bên lắng nghe, cảm giác biểu hiện của Hứa Dương Ngọc Trác ngưng lại một lát về sau cũng thay đổi không có phản ứng gì lớn. Sau đó trông thấy nàng cúp điện thoại đang muốn ấp úng mở miệng nói chút gì đó.

"Hắn gọi điện thoại nói cái gì?"

"Trương Hân, một lát chúng ta trở về tớ nghĩ muốn uống một chút."

"A? Ah ah, được."

"Còn cậu, cậu muốn uống gì?"

"Tớ nghĩ.. .Ice American a, có trận đấu mấy ngày hôm trước nên lâu không uống."

"Đi"

_____________

Đã đến quán cà phê Trương Hân mới bỗng nhiên kịp phản ứng, đoạn đối thoại vừa mới kia không thể hiểu thấu được.

______________

"Uyên Ương, chúng ta về nhà rồi."

Hứa Dương Ngọc Trác đem Uyên Ương vào, sau đó chính mình thay dép lê xong cũng nằm vật xuống trên ghế salon.

"Hứa Dương Ngọc Trác, vừa trở về rất dơ, tắm rửa lại nằm a!"

"Tớ đã biết! Uyên ương, nhìn thấy không, mama của con thật sự rất cáu a."

"Uông!"

"Ha ha ha ha ha ha ha, cậu xem, Trương Hân, Uyên Ương cũng đồng ý đấy!"

_______________

Trương Hân một bên thu thập quần áo của Hứa Dương Ngọc Trác một bên cho chút nước vào trong bát của Uyên Ương, chợt nhớ tới lời mà Hứa Dương Ngọc Trác vừa mới nói.

"Chúng ta về nhà rồi", về nhà cái từ này ở trong miệng nàng nói ra thật sự rất ấm áp.

Trương Hân cúi đầu cười cười, lại bỗng nhiên nhăn lại lông mày.

Cho nên hôm nay Trần Quân gọi điện thoại cho nàng đến cùng là nói gì?

________________

Thu thập xong nằm trên ghế salon, Hứa Dương Ngọc Trác dựa vào Trương Hân, lại để cho cô tùy tiện điều chỉnh TV xem. Trương Hân tập trung tinh thần xem danh sách phim, suy tư tìm xem một cái có vẻ ổn.

"Trương Hân, lần này không phải giống như, tớ là thật sự chia tay."

Trương Hân bị nàng đánh cho không kịp trở tay, không cẩn thận một cái tùy tiện bấm trên điều khiển, trên TV đột nhiên truyền ra âm thanh chói tai, cô vội vàng điều chỉnh âm thanh nhỏ hơn, sau đó nhìn về phía Hứa Dương Ngọc Trác.

"Làm sao vậy?"

"Không sao cả, hắn nói, cảm thấy chúng ta không quá phù hợp, tớ cũng cảm thấy, coi như xong.

"Vậy cậu có ổn không?"

Nhìn thấy Trương Hân đang khẩn trương, Hứa Dương Ngọc Trác tâm trạng tốt mà mỉm cười.

"Biểu hiện này của cậu là thế nào, nó khiến cho cậu giống như mới chính là người chia tay. Tớ còn ổn, không tốt sao, cậu muốn cùng tớ đi uống rượu không?

_______________

Trương Hân nhìn thấy đối phương cười đến không ngừng, có chút tức giận không thể giải thích được.

"Hứa Dương Ngọc Trác! Cậu đừng có cười như vậy, tớ đang thật sự rất nghiêm túc hỏi cậu!"

Không khí dừng một hai giây, chỉ có âm thanh Uyên Ương ở bên cạnh nhỏ giọng thở dốc còn có đối thoại ở trên TV về sau bị chỉnh nhỏ.

"Bằng không thì tớ phải như thế nào! Tớ còn phải khóc một trận ư! Cậu không có người nói qua luyến ái có tư cách gì nói tớ, hướng tớ hét cái gì a!"

Hứa Dương Ngọc Trác cũng cảm thấy rất ủy khuất, hét lớn trở lại.

____________________

Trương Hân nhìn đối phương khóc mới phản ứng lại, tiến lên phía trước đem nàng ôm vào trong ngực.

"Thực xin lỗi, Hứa Dương Ngọc Trác, thực xin lỗi, tớ không nên hét vào mặt cậu."

"Tớ mới không tha thứ cho cậu!"

Hứa Dương Ngọc Trác đập một cái xuống lưng của cô, chuỗi vòng trên tay cũng đập vào lưng Trương Hân, Trương Hân nhíu nhíu mày, cái gì cũng không nói.

"Được được được, cậu nói cái gì thì chính là cái đó."

"Vốn chính là, Trương Hân, đều là lỗi của cậu, cậu lúc ấy vì sao lại không ở đó, vì cái gì không mà không ở đó?"

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tớ nên ở đấy, đều tại tớ."

________________

Hứa Dương Ngọc Trác dựa vào trên vai của cô nức nở, Uyên Ương cũng đi qua cọ cọ vào chân nhỏ của nàng, nhưng nàng không biết mình vì cái gì khổ sở như vậy, thời điểm cùng Trần Quân tách ra cũng không có buồn như vậy, cùng Trần Quân lúc chia tay cũng không có buồn như vậy, nhưng Trương Hân hét lên với nàng, nàng đã cảm thấy mình đời này cũng không có gặp qua ủy khuất như vậy. Thật vất vả dỗ Hứa Dương Ngọc Trác ngủ, Trương Hân nhìn bộ dáng của nàng ngủ cảm thấy nhẹ nhàng mà thở dài.

_________________

Tớ cẩn trọng mà che dấu bí mật, có lẽ đều là không tốt lắm đối với chúng ta.

_________________

Ngày hôm sau Trương Hân mang theo Hứa Dương Ngọc Trác đi Tử Cấm Thành, còn đi đến chỗ Hứa Dương Ngọc Trác nghe nói súp khoai tây ăn thật ngon.

Sau khi Hứa Dương Ngọc Trác thổi thổi ăn hết một miếng chép miệng chậc lưỡi.

"Cái gì nha, không có ngon như chúng ta trước kia chúng ta ăn ở Quảng Châu.

"Bắc Kinh bên này xác thực cùng Quảng Châu không giống nhau.

''Trách không được Hân Hân của chúng ta đều gầy."

Hai người buổi chiều quyết định đi thăm các cửa hàng, không đi các điểm tham quan đông đúc, buồn bực đến hoảng sợ.

_________________

Trương Hân hai ngày sau đó mang theo Hứa Dương Ngọc Trác đi đến rất nhiều địa phương, trước lúc chạng vạng tối sẽ về nhà, sau khi cơm nước xong xuôi mang theo Uyên Ương đi tản bộ, sau đó lại một người một ly uống về nhà.

____________

"A..., thì ra phòng bắn cung của các cậu cũng có tiểu nhân hèn hạ như vậy"

"Đúng vậy, bình thường cũng nhìn không ra."

"Cậu phải cẩn thận a.....

"Yên tâm đi, tớ cẩn thận lắm."

____________

Trương Hân cùng Hứa Dương Ngọc Trác sau khi chấm dứt hành trình một ngày, hai người nắm tay nhau cùng về nhà, trên đường trò chuyện chút ít chuyện bát quái lẫn nhau và của người xung quanh. Còn chưa đi qua, đã trông thấy ở không xa dưới đèn đường có hai thân ảnh, xem ra giống như là một đôi tiểu tình lữ lưu luyến không rời, làm mấy thứ gì đó để tạm biệt ở giữa tình lữ.

Sự Lúng túng khó xử trong thế giới của người lớn.

Trương Hân cảm giác mặt mình đều muốn thiêu cháy rồi, đi cũng không được ngừng cũng không xong, Hứa Dương Ngọc Trác về sau mới phản ứng, cũng thấy được có chút xấu hổ, nhưng là vẫn là lôi kéo Trương Hân mau đi qua.

_______________

Sau khi về nhà hai người đều có chút không được tự nhiên, Trương Hân đi qua rót nước cho Uyên Ương, thúc giục Hứa Dương Ngọc Trác đi tắm rửa.

Vừa chơi đùa với Uyên Ương vừa oán giận trong lòng.

Bây giờ tiểu tình lữ như thế nào lại như vậy a không chú ý bị ảnh hưởng nhiều đi.

Sau khi thu thập xong, Trương Hân co quắp mà nằm chết dí ở bên cạnh Hứa Dương Ngọc Trác, nàng không có trì hoãn tới đây.

"Trương Hân, cậu đã từng hôn chưa?

"A?"

Trương Hân trong bóng tối mở to hai mắt, cho là mình nghe lầm.

___________

"Tớ nói cậu đã từng hôn chưa?"

____________

Trương Hân không biết tình thế là thế nào lại phát triển đến nước này, cô nhìn thấy Hứa Dương Ngọc Trác đè ở trên người cô, tuy rằng nhìn không thấy chính mình, nhưng cô cũng cảm giác được mặt của mình đỏ đến đến cổ.

"Cậu có muốn thử không?"

Trong đầu Trương Hân loạn thành một đoàn bột nhão rồi, không biết trong hoàn cảnh này nên nói cái gì cho tốt.

"Tớ.....Cái này...... Không phải..... Không quá phù hợp a."

Hứa Dương Ngọc Trác nhìn Trương Hân đang ấp úng, có chút khổ sở. "Đều như vậy rồi, ngày mai tớ phải rời đi rồi, cậu vẫn là không muốn nói với tớ sao?"

Trương Hân lúc này mới tỉnh táo lại.

"Nói cái gì?"

"Chiếc hộp đựng đồ trong suốt đó, hôm trước lúc đợi cậu đi ra ngoài mua thức ăn, Uyên Ương chạy loạn , tớ nhìn thấy.

Trương Hân ngây ngẩn cả người, người ở trên người lại tiếp tục nói.

"Tớ đều nhìn thấy, cậu vì cái gì không nói cho tớ? Tại sao phải nhìn tớ cùng người khác ở bên nhau? Cậu biết không, nhiều khi tớ cùng hắn ở cạnh nhau tớ đều cảm thấy là cậu, mặc dù nói như vậy không tốt, nhưng đúng là như vậy, tớ trước kia chẳng qua là cảm thấy hai người quá giống nhau rồi, về sau tớ nhìn thấy tờ giấy cậu viết cho tớ nhưng chưa đưa cho tớ, tớ mới biết được, không phải là hai người quá giống nhau, là bởi vì hắn rất giống cậu, tớ mới lựa chọn hắn.

_______________

Hứa Dương Ngọc Trác nằm úp sấp trong ngực Trương Hân, Trương Hân cảm giác được nàng đang khóc, nhưng cô không biết mình nên làm những gì.

"Nhưng cậu là vì cái gì không nói cho tớ? Nhưng tại sao những lúc trước kia cậu vì cái gì không ở đó?"

Cậu vụng trộm trốn đi phòng bắn cung mỗi ngày, từng khoảng khắc cậu vụng trộm trốn ở vị trí của cậu nhìn tớ, từng khoảng khắc cậu vụng trộm nhìn bóng lưng của tớ.

Cậu vì cái gì không thể thoải mái cùng ở bên cạnh tớ, không thể lớn tiếng thoải mái gọi tớ lại, không thể thoải mái đuổi theo.

"Bởi vì tớ sợ hãi. Bởi vì tớ sợ hãi trông thấy cậu cùng hắn cười đến rất vui vẻ, sợ hãi cậu nghe không được, sợ hãi cậu nghe thấy được lại cho rằng không có nghe thấy, tớ sợ hãi đối với cậu liền làm bạn bè cũng không có làm được."

"Nhưng cậu để cho tớ cùng người khác ở cùng một chỗ làm trễ nãi rất lâu rất lâu.

Trương Hân vươn tay ôm lấy nàng.

"Nhưng cậu nhất định không biết, chúng ta đã trở về bù đắp lại rồi. "

Mỗi một giây dừng lại ở bên cậu, tớ đều yêu cậu, giấu ở bên trong mỗi bữa cơm chúng ta cùng nhau ăn, trong mỗi lần nắm tay, ở bên trong mỗi bước chân.

Vào thời điểm mà cậu không biết, tớ và cậu đã trải qua cuộc sống mà tớ kỳ vọng nhất.

Trương Hân trong bóng tối hôn nàng một chút.

"Bạn gái thân yêu của tớ, không có sao, vào lúc cậu không biết tớ đã đem yêu cả phần của cậu.

Hai chuỗi vòng tay trong đêm tối lại một lần tụ hợp.

Các nàng may mắn cùng nhau thực hiện được nguyện vọng.

_____________

Sau đó trong thời điểm phỏng vấn có phóng viên phát hiện Trương Hân đã tháo chuỗi vòng tay của mình.

"Xin hỏi ngài vì cái gì lại tháo vòng tay ra? Là do không tin sao?"

Trương Hân cười cười.

"Không phải, là người yêu của tôi nói tôi không cần dựa vào những thứ này cũng có thể thắng, mang theo lấy lại lộ ra tôi rất giống lão thái thái.

_____________

Viên Nhất Kỳ về sau nghe nói các nàng ở cùng một chỗ mắng to Trương Hân không trượng nghĩa, lén lút đem Hứa Dương Ngọc Trác lừa gạt đến tay, lúc trước còn diễn khổ tình kịch lừa gạt nước mắt của mình.

"Thì ra em đã sớm biết!"

"Nói nhảm! Trương Hân ở trước mặt chị cùng trước mặt người khác hoàn toàn không giống nhau có được không!"

"Vậy em không nói sớm!

"Làm ơn! Loại chuyện này muốn người khác hỗ trợ ư, còn không phải chị ngốc không nhìn ra!"

"Viên Nhất Kỳ! Em tại sao có thể có bộ dạng như vậy cùng tỷ tỷ nói chuyện a!

Trương Hân nhìn hai người như cũ nhiệt tình cãi nhau, nhớ tới vấn đề nhiều năm trước cô ở trong lòng tự hỏi mình.

"Bắn cung, cà phê, cùng Hứa Dương Ngọc Trác cái nào quan trọng hơn."

Cô nhìn qua người kia đang không ngừng lải nhải, cười trộm một chút.

"Đương nhiên là Hứa Dương Ngọc Trác rồi."

『END』

__________________

Hôm nay xem công diễn quá đã rồi 👏👏👏. Dương tỷ và A Hân đỉnh quá, nhạc hay người đẹp :))) , Tôn Ngữ San cũng rất tốt a 🤧🤧🤧.

Lập flag đê :))) , trận PK giữa Hân Dương và Đản Xác. Hân Dương thắng sẽ có fic (H hay ko tùy nhé).

Mọi người ngủ ngon ❤️💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#snh48