4.0

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi phải làm gì nếu bạn gái tôi biến thành mèo khi tôi thức dậy?

Trời vừa rạng sáng, ánh sáng xuyên qua khe hở trên tấm rèm cản sáng và chiếu vào căn phòng ấm cúng.

Trương Hân dụi đôi mắt ngái ngủ của mình, đưa tay tắt đồng hồ báo thức đầu giường nhắc cô dậy sớm tập thể dục, giống như mọi buổi sáng, cô ôm lấy bạn gái trong vòng tay nhưng lại bất ngờ chạm vào một cái đuôi đầy lông. Cổ cũng có lông, không giống Hứa Dương Ngọc Trác mà giống như một loại động vật nhỏ nào đó.

Trong giây lát, Trương Hân sợ hãi đến mức nhanh chóng tỉnh dậy và ngồi dậy, cô nhìn thấy Hứa Dương Ngọc Trác đang ngủ bên cạnh mình với đôi tai mèo, đôi tai mèo mịn màng và có màu hồng, thật đáng yêu.

Nhưng bây giờ, mặc dù Trương Hân rất yêu quý chú mèo con này nhưng cô vẫn có chút hụt hẫng.

Tôi phải làm gì nếu bạn gái tôi biến thành mèo khi tôi thức dậy?

Người đang ngủ bị hành động của cô đánh thức, sốt ruột kéo chăn bông trên người, miễn cưỡng mở mắt.

"Trương Hân!"

Cảnh tượng giận dữ tố cáo vừa quen vừa lạ, Trương Hân chớp mắt không thể tin được, vỗ nhẹ vào má mình.

"Chắc chắn là mình vẫn đang mơ!"

"Trương Hân, cậu không phải nằm mơ, hôm nay mình tỉnh lại đã như thế này!"

 Hứa Dương Ngọc Trác thanh âm bình tĩnh, tựa hồ đang nói chuyện không liên quan đến nàng. Trương Hân nhìn chằm chằm vào đôi tai mèo Hứa Dương Ngọc Trác và đưa tay ra kéo chúng, mặc dù Hứa Dương Ngọc Trác đã nói như vậy nhưng cô vẫn không muốn chấp nhận cảnh tượng trước mắt, nhìn thấy đuôi sau lưng Hứa Dương Ngọc Trác, cô đành phải chấp nhận đôi tai mèo của Hứa Dương Ngọc Trác, chuyện này không đùa đâu.

Sự bế tắc bị phá vỡ bởi cảnh báo thứ hai đến Trương Hân

Xin lỗi, Hứa Dương Ngọc Trác đặt điện thoại di động đang đổ chuông sang một bên và nhìn Trương Hân, người thực sự bắt đầu do dự vì điều này có nên ra khỏi giường hay không, và đột nhiên có chút tức giận.

"Mình....Dương tỷ..."

Trương Hân chưa kịp nói ra những lời khó chịu đó, Hứa Dương Ngọc Trác đã lập tức túm lấy cổ áo Trương Hân, ấn cô xuống giường, cúi đầu nhìn cô, ác độc nói: "Nếu cậu dám nói muốn ra ngoài tập thể dục, mình sẽ cắn cậu! "

"Đó là những gì mình định nói!"

Mèo nhỏ tức giận và cắn người kia, chưa kể giờ đây nàng đã trở thành một con mèo kiêu hãnh. Bởi vì động tác đó của Hứa Dương Ngọc Trác, hầu hết các nút trên bộ đồ ngủ của cô đều bị hở ra, để lộ xương quai xanh trắng nõn của Trương Hân, những chiếc răng nanh mọc ra do biến thành mèo hơi ngứa khiến nàng rất muốn cắn vào chúng, nhưng Đại Kim Mao của nàng cũng có thể sợ đau, ngay cả khi cô ấy của nàng không bao giờ nói rằng nó đau.

Nhìn đôi môi hồng hào ngọt ngào ấy, Hứa Dương Ngọc Trác không khỏi tiến lại gần, lúc hôn nhau nàng vẫn ngửi thấy mùi thơm êm dịu của cà phê, có lẽ cà phê đã thấm vào người Trương Hân nên ngay cả sáng sớm khi cô vừa thức dậy nó cũng không ngoại lệ. Nụ hôn có mùi cà phê không ngọt cũng không đắng, tóc của Hứa Dương Ngọc Trác cọ vào cổ Trương Hân hơi nhột nhột, nụ hôn ấm áp mềm mại như đang ở trên mây hay ngâm trong hũ mật ong, hơi thở quyến rũ hòa quyện với hương vị cà phê len lõi trong khoan miệng của cả hai..

Trương Hân bị ép xuống dưới cơ thể của Hứa Dương Ngọc Trác, khi Hứa Dương Ngọc Trác nằm xuống, nàng cắn nhẹ bằng răng, như thể đang thực hiện những gì mình vừa nói, nhưng nàng không muốn cắn Trương Hân một cách thô bạo mà rất cẩn thận sử dụng những chiếc răng nanh sắc nhọn của mình. Cổ cô đau nhức nhưng không hiểu sao khiến Trương Hân cảm thấy khoái cảm mà cô chưa từng trải qua.

Ngón tay lạnh lẽo xuyên qua bộ đồ ngủ, từng chút một đi vào bên trong, nóng lạnh xen kẽ khiến Trương Hân không tự chủ được rùng mình, nhưng sau khi quen với cái lạnh lại càng thoải mái hơn, thậm chí còn ham muốn hơn.

Nửa tỉnh nửa mê, Trương Hân ôm lấy thân thể Hứa Dương Ngọc Trác, dùng sức đưa hai người càng ngày càng gần, thỉnh thoảng cảm giác nằm dưới nàng hưởng thụ cũng không tệ, nhưng đôi tai lông lá lại theo sát động tác của Hứa Dương Ngọc Trác. Xoa xoa má cô, khiến người ta không khỏi xấu hổ...

Cô thực sự không muốn chơi loại trò chơi này!

"Dương... Dương tỷ, nếu không chúng ta đợi hóa thân trở lại... chuyện này sẽ thật kỳ quái!"

"Không, có lẽ sau khi làm xong nó sẽ biến trở lại?" Cô không biết ý nghĩ này của Hứa Dương Ngọc Trác từ đâu đến, Trương Hân chỉ muốn phản bác nhưng con mèo trên người cô đã cắn vào da thịt mềm mại, đau đớn khiến cô không nhịn được.

"Trương Hân, cậu có biết cậu phải chuyên tâm khi làm chuyện này!" Nói xong, Hứa Dương Ngọc Trác lại hôn Trương Hân, mèo con có chút tức giận, muốn nhắc nhở chủ nhân tâm tư đang tán loạn kia.

Trương Hân cảm thấy nàng rất dễ thương và buồn cười, cô đưa tay qua mái tóc hồng của Hứa Dương Ngọc Trác và nhẹ nhàng vuốt ve đôi tai mèo, Trương Hân nhéo đôi tai nhạy cảm, khiến toàn thân của Hứa Dương Ngọc Trác run lên.

"Dương Dương, cậu thoải mái sao?"

Hứa Dương Ngọc Trác dựa vào trong ngực Trương Hân thở hổn hển, đuôi không khỏi vẫy vẫy, nhưng mèo là loài động vật kiêu ngạo, sao chúng có thể thừa nhận được?

"Trương Hân, mặc kệ cậu nói thế nào, hôm nay mình nhất định sẽ là 1!"

Đôi môi của Trương Hân hơi mở ra và yết hầu của cô hiện ra theo nhịp thở, Xu Hứa Dương nhìn nó và nghĩ đến nhiều lần họ đã trải qua trong quá khứ, không có gì lạ Trương Hân luôn không thể chịu đựng được .

Sau khi gỡ bỏ quần áo trên người, Hứa Dương Ngọc Trác dùng đôi tay run rẩy ôm lấy đùi Trương Hân, tiểu huyệt đang nở rộ trong rừng rậm, hấp dẫn khiến người kia muốn hái.

"Cậu có biết?"

Khi Hứa Dương Ngọc Trác từ từ tiến vào, cuộc thẩm vấn bị gián đoạn và biến thành một tiếng thở dài, mèo con tức giận hung ác cắn và liếm ngực, sự an ủi gấp đôi khiến Trương Hân thậm chí còn bất giác cuộn tròn.

Cô thở hổn hển ngắt quãng, động tác của Hứa Dương Ngọc Trác không thô lỗ, nhưng cũng không khéo léo nhưng nàng quan tâm đến cảm xúc của cô, dịu dàng và ân cần đây là điều mà bất cứ ai biết Hứa Dương Ngọc Trác đều có thể cảm nhận được.

Trương Hân đi theo sự dẫn dắt của Hứa Dương Ngọc Trác và rơi vào dục vọng, tình yêu của họ lan đến từng ngọn tóc, đan xen vào hơi thở và nhiệt độ cơ thể của họ hòa quyện vào nhau, giống như một cảnh quay dài trong phim, thời gian ngắn ngủi đóng băng.

Nước mắt sinh lý trượt từ khóe mắt Trương Hân chảy vào tóc cô và cuối cùng biến mất, Hứa Dương Ngọc Trác nhìn người khoé mắt đã trở nên đỏ kia, cảm thấy có chút áy náy, nàng dừng lại và đưa bàn tay còn lại của mình ra chạm vào đỉnh đầu Trương Hân nhẹ nhàng dỗ dành.

"Sao cậu lại khóc? Có đau không?"

Nhưng Đại Kim Mao có ác ý đã nắm lấy tay nàng và khẽ liếm vào đầu ngón tay nàng gây ra một cơn ngứa nhẹ khiến đôi tai mèo của Hứa Dương Ngọc Trác co giật.

"Umm... ahh...."

Sự trung thành trong đôi mắt tiểu cẩu cẩu của Trương Hân đã được thay thế bằng sự xảo quyệt, cô cảm thấy thích thú với đôi tai mèo run rẩy của Hứa Dương Ngọc Trác, lại trêu chọc.

"Mình thấy thoải mái quá, vậy làm lại lần nữa nhé?"

Trước đây Hứa Dương Ngọc Trác không bao giờ có thể tưởng tượng được những lời này sẽ phát ra từ miệng Trương Hân, một người thẳng thắn và ngốc nghếch nói ra những lời tán tỉnh thật nhàm chán và điệu đà, nhưng nàng lại rất yên tâm trước sự ấm áp và thân mật đó. Cái chạm nhẹ vào tai Hứa Dương Ngọc Trác, lập tức kéo nàng lại với nụ hôn nồng cháy.

Sự thật đã chứng minh, ham muốn ở thế giới người lớn là ham muốn không được thỏa mãn, trong phòng ánh nắng cam chiếu lên hai thân thể đang ôm nhau, để lại vệt nắng buồn bã kéo dài trên bức tường trắng tinh không tì vết.

Con mèo kiêu ngạo và mềm yếu nhưng có vẻ cô vẫn thích cừu nhỏ nằm dưới cô hơn......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro