6.0

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu cậu

Trương Hân gần đây có chút thân thiết với cô bé khoá dưới cùng trường. 

Tâm trạng thật tồi tệ... Hứa Dương Ngọc Trác liên tục mở hộp trò chuyện với Trương Hân, thời gian vẫn còn đọng lại vào ngày họ cãi nhau.

"Mình đã nói rồi, em ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi, cậu có thể  đừng lúc nào cũng vô lý gây sự được không."

Hứa Dương Ngọc Trác có chút sợ hãi trước thái độ cứng rắn của Trương Hân.

"Bạn bè? Hỏi cô ấy xem, cô ấy có coi cậu là bạn không? Cô ấy không có bạn cùng phòng sao? Tại sao cô ấy bị bệnh lại cần cậu chăm sóc?"

"Trên đường đi mình vô tình gặp nên đưa em ấy đến bệnh viện thôi."

"Trên đường đi? Sao bây giờ bạn học Trương lại là người tốt như vậy? Lúc mình tìm cậu, cậu nói đang bận chọn đề tài tốt nghiệp. Còn cô ta tìm cậu, cậu liền có thể ghé qua?"

"Hứa Dương Ngọc Trác! Cậu không thể hiểu được sao? Cậu chỉ đang vô lý gây sự với mình!"

Một thoáng im lặng... 

"Được."

Giống như một con đà điểu trên sa mạc vùi đầu sâu trong bụi, Hứa Dương Ngọc Trác đóng sầm cửa rời khỏi nơi đó.

Căn phòng im lặng, điện thoại di động tắt và bóng tối bao quanh đều khuếch đại hơi thở rối loạn của Hứa Dương Ngọc Trác.

Sau vài tháng mất liên lạc liệu đó có phải là chia tay?

Nhưng có vẻ như cả hai đều đã đồng ý chia tay phải không?

Hứa Dương Ngọc Trác không phải thói quen đi ngủ sớm, mà là nàng ép mình nhắm mắt lại.

Nàng không biết đã nhớ cô ấy bao nhiêu lần kể từ khi hai người chia tay, nhưng xin đừng nhớ cô ấy...

Hứa Dương Ngọc Trác bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại vào sáng sớm.

"Này, Dương tỷ, hình như điều khiển sân khấu có vấn đề."

Hứa Dương Ngọc Trác có chút buồn ngủ nói: "Được rồi, tôi lập tức tới."

Việc thiếu năng lượng để thức dậy trước đây chưa từng có, có thể là do hôm qua nàng đã đi ngủ quá sớm.

Rèm cửa trong nhà thuê được Trương Hân mua nếu so với cá nhân nàng mà nói, chất lượng giấc ngủ của Trương Hân thực sự đáng lo ngại vì khả năng cản ánh sáng của cái rèm rất tệ.

Ánh sáng rực rỡ trong chốc lát chiếu lên rèm cửa khi nó được mở ra khiến Hứa Dương Ngọc Trác bất giác quay đầu lại, cẩn thận giơ lên bức ảnh trên bàn đầu giường, thứ mà cô đã vô số lần gỡ xuống khi tức giận, đó là ảnh của cô và Trương Hân.

"Không phải tôi đã bảo cậu kiểm tra nhiều lần sao? Tại sao đột nhiên lại xảy ra chuyện?"

"Thật xin lỗi, chị."

"Xin lỗi, nó có ích gì không? Đây là sân khấu cho buổi biểu diễn tốt nghiệp ngày mai của mọi người. Không thể xảy ra chuyện gì được. trước tiên hãy theo tôi để kiểm tra xem vấn đề nằm ở đâu."

"Này Hứa Dương, em tới rồi."

"Thầy Trần? Người điều khiển hiện trường đó..."

"A, vấn đề đã được tìm ra, là một sinh viên năm nhất tới hỗ trợ. Cô ta tự ý di chuyển thiết bị console, khiến hệ thống đột nhiên gặp sự cố, em nên nhanh chóng đến đó đi."

Hứa Dương Ngọc Trác vội vàng lao vào hậu trường.

"Trương, Trương Hân?"

Trương Hân chưa kịp nói, một cô gái đột nhiên xuất hiện từ phía sau cô.

"Tiền bối, thật xin lỗi, em thật sự không biết thứ đó không thể di chuyển được."

Đó là cô đàn em khoá dưới.

"Điều tôi ghét nhất là khi mọi người nói với tôi rằng họ xin lỗi, rằng họ yếu đuối, bất tài và không thể giải quyết bất kỳ vấn đề nào."

Trương Hân dẫn đầu phá vỡ thế bế tắc, quay về phía thầy Trần: "Thầy Trần, em thực sự xin lỗi. Em đã đưa cô ấy đến đây, lỗi của cô ấy là do em chịu trách nhiệm."

"Hừ, hiện tại đã biết làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi." Hứa Dương Ngọc Trác trong lòng lẩm bẩm.

"Này, ta đã hơn 40 tuổi rồi, một đứa nhỏ cũng không quan tâm. Ngày mai là buổi diễn tốt nghiệp của mọi người, cho nên cố gắng của chúng ta cũng không uổng phí, tối nay chúng ta đơn giản tụ tập một chút, ta sẽ chiêu đãi các ngươi.

" Em sẽ đến chứ? A Hân?

"À, tất nhiên rồi."

Thầy Trần quay người đi về phía Hứa Dương Ngọc Trác: "Vấn đề đã tìm ra, em đừng căng thẳng như vậy, tối nay nhớ tới ăn tối nhé."

Hứa Dương Ngọc Trác trong lòng gầm lên nhưng nàng vẫn mỉm cười đồng ý, nàng không còn cách nào khác, đành phải biến nàng trở thành nàng tiên nhỏ ân cần, xinh đẹp và hào phóng nhất trên đời.

Hứa Dương Ngọc Trác đứng ở cửa khách sạn hồi lâu không nhúc nhích.

"Dương tỷ? Đang suy nghĩ gì vậy? Đi thôi."

Quách Sảng nắm lấy cánh tay Hứa Dương Ngọc Trác lắc hai cái, Hứa Dương Ngọc Trác mới phục hồi tinh thần một chút.

"A? Ồ."

Trong nhà hàng mọi người ngồi thành vòng tròn, có một bạn nam cầm ly rượu lên: "Thầy Trần nói chúng em sợ có thầy ở bên không vui được nên trả tiền rồi rời đi. Chúng em thắng rồi." Tối nay chúng ta không say và sẽ không quay lại." Xung quanh có tiếng nói đồng tình. .

Quách Sảng ngồi ở bên cạnh Hứa Dương Ngọc Trác, dùng vai huých nhẹ nàng: "Không phải chứ? Trương Hân còn mang cô ta tới đây."

Hứa Dương Ngọc Trác nhìn về phía Trương Hân, cô gái khoá dưới đang ngồi lặng lẽ bên cạnh Trương Hân.

"Hai người thật sự chia tay?" Quách Sảng thận trọng hỏi, sợ một giây tiếp theo Hứa Dương Ngọc Trác sẽ nổ tung như pháo hoa.

"Có thể nói." Hứa Dương Ngọc Trác nâng chén trước mặt lên, uống một ngụm rượu.

Đúng lúc Quách Sảng đang định hỏi câu tiếp theo thì bị một giọng nam cắt ngang.

"Truth or Dare, thế nào? Các cậu có muốn chơi hay không?"

Sáo rỗng nhưng vẫn mới mẻ.

Hứa Dương Ngọc Trác say, trước khi say cô chỉ nghe được: Lời nói thật của Trương Hân: Mẫu người tôi thích là chị gái. Còn cô bé khoá dưới tựa vào vai Trương Hân, giọng ngọt ngào nói: "Sư tỷ, em hình như hơi say, chị đưa em về được không?"

Hứa Dương Ngọc Trác say mèm, gần như bất tỉnh.

Lúc bối rối mở mắt ra, nàng đã ở trong xe, mùi rượu khiến Hứa Dương Ngọc Trác toàn thân nóng bừng, nàng cởi hai cúc áo sơ mi đầu tiên, vô thức tiến lại gần vòng tay của người bên cạnh. .

Chuyện gì đang xảy ra vậy, Quách Sảng đã cao lên rồi?

Gần trưa hôm sau Hứa Dương Ngọc Trác mới hoàn toàn tỉnh táo, bị đồng hồ báo thức đánh thức, tỉnh dậy cảm thấy tức giận mà không hề ngạc nhiên.

Hứa Dương Ngọc Trác lười suy nghĩ mình trở về như thế nào, liếc nhìn bức ảnh cả hai trên đầu giường, tức giận đẩy nó ra sau, suy nghĩ một lúc, nàng mở ngăn kéo đầu tiên của bàn đầu giường, ném bức ảnh vào.

Đi vào phòng tắm và tắm rửa.

"Mình bị dị ứng với rượu à? Tại sao trước đây mình không phát hiện ra?"

Các vết đỏ có nhiều sắc thái khác nhau, lan từ cổ đến phần trên của ngực.

"Này, vẫn còn đau."

Lễ tốt nghiệp diễn ra đúng như dự kiến. Hứa Dương Ngọc Trác bước vào địa điểm hơi muộn, khom lưng chạy lon ton về chỗ ngồi của mình.

"Dương tỷ, mặc dù gần đây thời tiết có chút mát mẻ nhưng chị cũng không cần quàng khăn đi ra ngoài."

Hứa Dương Ngọc Trác cởi chiếc khăn quàng cổ ra. Dưới sự chiếu sáng của ánh sáng, dấu vết trở nên sâu sắc hơn.

"Chị không biết, có lẽ tối qua chị bị dị ứng với rượu." 

"Ừm...Dương tỷ, thực ra tối qua..."

Quách Sảng chưa kịp nói xong đã bị Hứa Dương Ngọc Trác cắt ngang: "Quách Sảng, bây giờ em cao bao nhiêu?"

"A? Sao đột nhiên lại muốn hỏi chiều cao của em?"

"Quên đi, đã muộn rồi, chúng ta xem kịch đi."

"Chúc mừng lễ tốt nghiệp!"

Pháo hoa được đặt trên sân khấu, những dải ruy băng từ trên đầu Hứa Dương Ngọc Trác chậm rãi bay xuống, cô duỗi lòng bàn tay ra, cái rơi vào tay cô có màu vàng kim.

"Trương Hân, yêu mình thật sự rất khó."

Hứa Dương Ngọc Trác luôn cảm thấy trường học của mình rất lãng mạn, lối đi chính dẫn vào lớp học hai bên là hàng cây hoa anh đào. Cô và Trương Hân hôn nhau khi hoa anh đào rơi, và đi qua đường phố với những ngón tay đan chặt vào nhau không biết bao nhiêu lần.

Cô đã nghĩ về tương lai của cô và tương lai với Trương Hân. Nhưng việc nói ra tình yêu thầm kín của mình với tất cả bạn bè là điều quá nặng nề đối với cô.

Buổi lễ kết thúc lúc sáu giờ và điệu nhảy cuối cùng bắt đầu lúc chín giờ.

Tốt lắm, có đủ thời gian để Hứa Dương Ngọc Trác thay quần áo.

Lúc này, Hứa Dương Ngọc Trác đứng trước gương cầm một bộ quần áo lên, mặc vào thân trên của mình xem xét sau đó đặt lên giường lại thay bộ khác.

"Ồ, thấy nó rất tuyệt phải không?"

"Ôi, Dương tỷ, chị muốn làm gì? Một nữ nhân thất tình khốn khổ đột nhiên biến thành một cô gái nhỏ thuần khiết?"

"Đúng!"

Thân hình của Hứa Dương Ngọc Trác thực sự rất đẹp. Chiếc váy xẻ sequin màu đỏ khoe đôi chân thon thả, đôi giày cao gót nhọn màu đỏ khiến cô cao hơn Quách Sảng rất nhiều.

Cô không dám nói về trọng tâm của toàn bộ hiện trường, nhưng dù Hứa Dương Ngọc Trác có đi đâu, cũng sẽ luôn có một hoặc hai con mắt dõi theo cô.

Một nam sinh đến bắt chuyện, đi tới trước mặt Hứa Dương Ngọc bưng hai ly rượu, nói: "Bạn cùng lớp, có muốn uống một chút không?"

"Không, tôi bị dị ứng với rượu."

Chàng trai đặt rượu trong tay xuống và nói: "Tôi có thể mời bạn nhảy được không?"

"Xin lỗi, tôi không giỏi việc đó lắm."

"Không thành vấn đề,tôi sẽ dạy cậu."

Cô không hề nói dối, Hứa Dương Ngọc Trác thực sự không biết nhảy. Thế là sau một động tác xoay người tuyệt đẹp, gót giày nhọn đã giẫm lên mu bàn chân của chàng trai.

"À không...Tôi xin lỗi, tôi không cố ý."

Chạy trốn khỏi hiện trường.

Vết hằn trên cổ cô vẫn chưa biến mất nên Hứa Dương Ngọc Trác đã đi vào nhà vệ sinh và định bôi thêm một lớp kem che khuyết điểm nữa.

"Sao đột nhiên lại bị dị ứng?"

Hứa Dương Ngọc Trác nghiêm túc nhìn mình trong gương, đột nhiên bị ôm lấy khiến cô loạng choạng, hộp kem che khuyết điểm không cầm chắc rơi xuống đất.

"Người đàn ông đó, hắn chạm vào chỗ nào của cậu?"

Bàn tay của người phía sau trượt dọc từ hông xuống eo và véo nhẹ cô.

"Ưmm..."

Đó không phải là đau, mà là ngứa.

Trương Hân đặt tay lên eo Hứa Dương Ngọc Trác và lật nàng lại đối mặt với cô.

Hứa Dương Ngọc Trác có thể thấy rõ Trương Hân mặc một bộ vest đen và thắt cà vạt theo phong cách thường ngày.

Cố gắng chống cự.

Nhưng không thể.

Trương Hân  bế người kia đến bồn rửa, nắm lấy bàn tay đang đập loạn trên người cô của Hứa Dương Ngọc Trác dùng một tay khống chế nó sau lưng.

Anh ta lấy một chiếc khăn giấy trên bức tường bên cạnh, mở vòi nước, làm ẩm nó rồi lau lớp kem che khuyết điểm trên cổ Hứa Dương Ngọc Trác.

Dị ứng chết tiệt.

"Cậu thật sự đã quên đây là cái gì rồi, hay là chỉ muốn cho mình xem thôi?" Nàng chưa kịp chửi rủa đã bị nụ hôn của Trương Hân nuốt chửng.

Nụ hôn của cô rất mãnh liệt, cô dễ dàng hé răng, tham lam rút hết không khí từ miệng Hứa Dương Ngọc Trác, lưỡi phác họa hình dáng môi Hứa Dương Ngọc Trác.

Nụ hôn của Trương Hân đi xuống cổ của Hứa Dương Ngọc Trác, lưỡi liếm qua xương quai xanh, để lại vết đỏ lốm đốm.

"Ưmm..."

Nó không ngứa, nó đau.

"Có phải cậu không làm việc đó lâu đến mức gần như quên mất dấu hôn trông như thế nào không?"

"Chân mình mềm nhũn nhưng may mình đang ngồi" Hứa Dương Ngọc nghĩ.

Đã mấy tháng chúng ta không gặp nhau, dục vọng đã nuốt chửng lý trí. Nhưng đây là nhà vệ sinh, nơi công cộng!

"Đừng, đừng ở đây."

Đã quá muộn, tay của Trương Hân đã trượt vào giữa hai chân của Hứa Dương Ngọc Trác.

Vào lúc này, điều Hứa Dương Ngọc Trác hối hận nhất chính là nàng đã chọn bộ váy này hai giờ trước.

Trương Hân đưa ngón tay xuyên qua lớp vải, Hứa Dương Ngọc Trác vốn đã nhạy cảm, mấy tháng nay còn không làm...

Những ngón tay muốn đưa vào nhưng chỉ có thể chạm  một đốt ngón tay do bị quần áo cản trở.

Trương Hân tìm đến môi nàng và hôn Hứa Dương Ngọc Trác.

Một giọng nữ từ cửa nhà vệ sinh truyền đến, Trương Hân cởi áo khoác khoác cho Hứa Dương Ngọc Trác. Nó gần như không thể che đi những vết đốm trên cổ Hứa Dương Ngọc Trác.

Cô đỡ Hứa Dương Ngọc Trác vào bãi đậu xe, gần đây thời tiết trở lạnh và trời lại về đêm,Hứa Dương Ngọc Trác vừa ra ngoài vừa rùng mình.

Nàng được Trương Hân đỡ lên xe.

Trương Hân ngồi vào ghế sau cùng nàng, Hứa Dương Ngọc Trác ngay lập tức hiểu cô muốn làm gì.

Cửa xe đóng chặt, nàng không thể trốn thoát.

Chiếc cà vạt quanh cổ Trương Hân là một món đồ rất tốt.

Hứa Dương Ngọc Trác, người bị trói chặt tay ở ghế sau của ô tô, đã mất đi một nửa khả năng chống cự.

"Cách âm rất tốt, nhưng vợ mình tạm thời không nên hét quá lớn."

"Ai là vợ của cậu..."

Hai ngón tay thọc vào trong miệng Hứa Dương Ngọc Trác, lời chưa nói biến thành những tiếng rên rỉ .

Thân dưới của Hứa Dương Ngọc Trác đã ướt đẫm vì quần lót của nàng đã bị cởi ra.

Hai mươi phút trước,Trương Hân vẫn còn nghĩ rằng đây là bộ quần áo đẹp nhất mà cô từng thấy Hứa Dương Ngọc Trác mặc.

Cô cúi xuống dùng môi và lưỡi xoa dịu bên dưới, từ từ mút môi âm hộ sưng tấy đỏ bừng, dùng chiếc lưỡi mềm mại cuốn vào lỗ đó nhưng hai ngón tay của Trương Hân vẫn chưa rút ra khỏi miệng Hứa Dương Ngọc Trác.

Chắc chắn rồi, rất nhạy cảm.

Hơi thở nóng bỏng chạm vào sự nhạy cảm của Hứa Dương Ngọc Trác. Trương Hân đã đưa Hứa Dương Ngọc Trác lên cao trào chỉ bằng lưỡi của mình. "Nhanh vậy sao? Vợ mình sắp chịu không nổi rồi à?"

Dùng mật dịch của Hứa Dương Ngọc Trác, cô hôn nàng, mút lấy lưỡi nàng, cắn môi dưới, mút  tai nàng rồi thổi nhẹ.

"Ở dưới đó ướt quá. Đúng rồi, ngón tay của mình cũng ướt."

Những ngón tay được bôi trơn bằng nước bọt dễ dàng trượt vào tiểu huyệt.

Cơ thể đã lâu không làm của nàng rất nhạy cảm, khoái cảm không ngừng tích tụ ở những bộ phận nóng bỏng, một tiếng rên yếu ớt thoát ra từ môi và răng khiến Trương Hân càng tăng cường độ, Hứa Dương Ngọc Trác muốn đưa  tay của nàng vào tóc cô như nàng thường làm khi quan hệ, nhưng tay bị trói, Hứa Dương Ngọc Trác chỉ có thể buông xuống không còn sức, tốc độ ra vào tăng lên và khoái cảm mãnh liệt.

Dùng hết sức lực, Hứa Dương Ngọc Trác rút vào ngực Trương Hân, hít lấy mùi vị quen thuộc.

Đêm đó nàng say rượu, chính là Trương Hân đưa nàng về.

Vậy những dấu hôn trên cổ cô đều thuộc về Trương Hân.

Trương Hân dùng răng cắn mở chiếc cà vạt đang trói tay Hứa Dương Ngọc Trác và để tay nàng đặt lên vai cô.

"Thật xin lỗi, mình đã nói rõ với cô ấy rằng mình sẽ không bao giờ liên lạc với cô ấy nữa. Mình không nổi giận với cậu, cũng không nên nói những lời cay nghiệt như vậy."

Vừa rồi cô ấy còn đùa giỡn, nhưng bây giờ cô ấy đang vùi đầu vào cổ Hứa Dương Ngọc Trác mà khóc.

Nàng xoa đầu Đại Kim Mao hư hỏng, muốn vỗ vai an ủi nhưng lại không biết mở lời thế nào.

"Vậy chúng ta... về nhà thôi."

Khi quay lại trường đại học, họ vẫn xinh đẹp nhất ở độ tuổi của mình nhưng đã khác trước.

Con đường hoa anh đào dài, ngôi trường cuối đường, những ngón tay đan vào nhau giữa đường.

"A Hân."

"Ừm?"

"Không, mình chị muốn gọi cậu thôi."

Trương Hân, thật ra yêu mình không khó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro