Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba người đợi một lúc lâu nhưng mẹ của đứa nhỏ vẫn chưa trở lại, trong lúc đó, Trương Hân phát hiện cô bé cứ nhìn chằm chằm vào quầy hồ lô ngào đường.

"Em muốn ăn sao?"

Cô bé do dự, nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sức quyến rũ của hồ lô, bèn gật gật đầu.

Trương Hân đứng dậy bước nhanh đến bên sạp, nàng nhanh chóng mua hai xâu hồ lô về, sau đó đưa cho cô bé một xâu.

Xâu còn lại đưa cho Hứa Dương Ngọc Trác.

Vừa rồi Hứa Dương Ngọc Trác để ý đến từng cử chỉ của Trương Hân, cô thấy Trương Hân mua hai xâu thì nghĩ rằng Trương Hân cũng muốn ăn, nhưng cuối cùng nàng lại đưa cho mình.

Thấy cô do dự không nhận, Trương Hân bèn nói: "Tôi không thích hồ lô ngào đường, cái này là mua cho cô."

Hứa Dương Ngọc Trác tiếp nhận, "Vậy tôi sẽ thích ăn sao?"

"Không chắc nữa." Trương Hân ngồi lại đúng vị trí, "Chỉ là cảm thấy chắc hẳn cô sẽ thích."

Hứa Dương Ngọc Trác xé lớp màng bọc trong suốt bên ngoài ra, để lộ quả sơn trà bụ bẫm được bọc trong một lớp đường màu đỏ đẹp mắt, khiến người ta chỉ muốn ăn ngay. Cô từ tốn cắn một miếng, vị ngọt ngào của lớp đường hòa quyện với vị chua nhẹ của sơn trà từ tốn lan tỏa trong khoang miệng của cô.

"Tại sao cô lại không thích ăn cái này vậy?" Cô cảm thấy hồ lô ngào đường ăn cũng khá ngon.

Trương Hân trả lời: "Lúc trước tôi ăn thử thì thấy quả sơn trà ở bên trong chua quá, tôi không thích."

"Chắc do lúc đó vận may không tốt nên mới chọn trúng quả chua thôi" Hứa Dương Ngọc Trác cười cười, cô đưa xâu hồ lô đến gần miệng của Trương Hân, "Cô ăn thử xem, rất ngọt."

Nàng nhìn viên hồ lô đã bị cắn, lộ ra lớp quả màu đỏ mọng, nhìn như màu đỏ trên môi của Hứa Dương Ngọc Trác.

Nàng nhìn chằm chằm nhìn một vài giây, ma xui quỷ khiến lại hé miệng cắn một viên. Bên ngoài nước đường ngọt ngào, còn quả sơn trà bên trong có độ chua ngọt phù hợp, không quá chua nhưng cũng không quá ngọt ngấy.
Thấy Trương Hân không lộ ra nét mặt gì, Hứa Dương Ngọc Trác lại hỏi: "Cô có muốn ăn thêm không?"

Nàng vẫn chưa ăn xong viên hồ lô ban nãy, một nửa của nó vẫn đang ở trong miệng làm căng cả quai hàm của nàng, Trương Hân lại nhai nhai, "Không cần đâu."

Hứa Dương Ngọc Trác nhìn nàng, sau đó lấy khăn giấy trong túi ra, Trương Hân duỗi tay định nhận lấy thì đối phương đã nhanh tay dùng khăn giấy lau đi vệt nước đường trên khóe miệng nàng.

"Ách..."

Động tác thân mật bất ngờ này khiến Trương Hân ngượng ngùng, nhưng nét mặt của Hứa Dương Ngọc Trác vẫn bình tĩnh như thường, cô lại cầm tờ giấy khăn cho nàng nhả hạt quả sơn trà ra.

"Mẹ!" Bé gái đột nhiên đứng dậy, tiếng kêu của cô bé đánh gãy bầu không khí giữa hai người.

Mẹ của cô bé khệ nệ mang theo một đống đồ đi đến, sau đó còn không ngừng cảm ơn hai người, thậm chí còn muốn tặng hai nàng một ít sữa bò mà mình vừa mua, nhưng Trương Hân đã uyển chuyển từ chối.
Nhìn hai bóng lưng một lớn một nhỏ dần đi xa, Trương Hân nhẹ nhàng nói, "Giờ chúng ta đi ăn nhé."

Mùa đông vốn là mùa đông đúc của quán lẩu, mà bây giờ còn là ngày nghỉ đông, nên hai người phải ngồi ở nơi chờ của cửa hàng, nhân lúc đấy hai người cũng tranh thủ chọn món.

"Tôi gọi vài món này, cô có muốn ăn thêm cái gì không?" Trương Hân đưa thực đơn cho nàng, Hứa Dương Ngọc Trác nhìn qua, "Cứ gọi chừng đó đã, nếu không đủ thì gọi thêm."

"Được rồi." Hương vị lẩu trong quán làm dạ dày của Trương Hân như kêu gào, nàng quay sang Hứa Dương Ngọc Trác, "Cô ăn cay được không?"

"Tôi không ăn cay."

"Vậy để tôi gọi thêm một phần canh nữa."

Phía trước còn có năm bàn, nhiều thì không tính là nhiều, nhưng nói ít cũng không đúng lắm, Trương Hân nhìn những người đã ăn xong, thấy mỗi người cầm một cốc trà sữa bèn quay sang hỏi Hứa Dương Ngọc Trác: "Cô uống trà sữa nữa nhé?"
Vì thế Trương Hân đi mua hai cốc trà sữa, Hứa Dương Ngọc Trác áp tay vào cốc trà sữa nóng của mình, lại nhìn sang cốc trà sữa đầy đá của Trương Hân, hỏi: "Trời lạnh như thế này mà cô còn uống đá sao?"

Trương Hân lời lẽ chính đáng nói: "Trà sữa nóng không có linh hồn!"1

"..."

Cuối cùng cũng đến lượt hai người, bây giờ phải đi chọn gia vị pha nước chấm.

Là một người sành ăn, Trương Hân đã chuẩn bị công thức nước chấm sẵn cho mình, chờ đến khi nàng pha xong nước chấm thì Hứa Dương Ngọc Trác đã sớm trở lại chỗ ngồi.

Nàng theo bản năng liếc nhìn dĩa nước chấm của đối phương, sau đó phát hiện chỉ có một dĩa nước tương.

"Cô không pha nước chấm mà lấy mỗi nước tương thôi sao?"

"Tôi không biết chọn cái nào nên chỉ lấy mỗi nước tương." Hứa Dương Ngọc Trác trả lời, "Mấy cái gợi ý của quán tôi đã thử qua hết rồi, không hợp khẩu vị."
Trương Hân như hiến dâng lễ vật mà đưa dĩa nước chấm của mình cho Hứa Dương Ngọc Trác, "Cô nếm thử xem, nếu ngon thì tôi pha cho cô một phần giống vậy."

Hứa Dương Ngọc Trác dùng chiếc đũa nhẹ nhàng chấm một chút, sau khi thử xong cũng không có biểu hiện gì không thích, thế là Trương Hân đứng dậy, đi pha nước chấm cho cô.

Khi nàng trở lại thì thức ăn đã được đưa lên, Trương Hân lại bận bịu đem từng món thả vào lẩu.

Sau khi thức ăn đã chuẩn bị xong xuôi, hai người bắt đầu bàn chuyện chính sự.

"Như lúc trước đã bàn thì ngày mai cô sẽ về nhà cùng tôi, vậy cô đã sắp xếp thời gian được chưa?"

Hứa Dương Ngọc Trác gật đầu, "Chuẩn bị hành lý nữa là có thể xuất phát rồi."

"Ừm..." Trương Hân nghĩ nghĩ, "Chúng ta sẽ lên đường vào 8 giờ sáng mai, 7 giờ rưỡi tôi sẽ đến đón cô có được không?"
"Được."

"Mai tôi sẽ đem một phần đồ ăn sáng cho cô, chúng ta vừa đi vừa ăn sẽ tiết kiệm thời gian hơn, tầm chiều chúng ta sẽ đến nhà tôi."

Sau khi quyết định xong thời gian xuất phát, hai người chuyển qua bàn về việc sẽ nói với bố mẹ về bối cảnh gặp mặt của hai người các thứ như thế nào.

Mấy ngày nay Trương Hân đã suy nghĩ ra vài phương án rồi.

"Hay nói chúng ta là bạn học cấp 3, sau khi tốt nghiệp đại học rồi đi làm thì gặp lại nhau, thế là từ bạn bè chuyển thành bạn gái được không?"

Hứa Dương Ngọc Trác hỏi: "Vậy lỡ như dì muốn xem ảnh hai chúng ta thời cấp 3 thì sao bây giờ?"

"Ừ nhỉ." Cách này không được rồi, "Vậy nói chúng ta là đồng nghiệp, sau đó phát triển thành người yêu thì sao?"

"Cũng có thể." Hứa Dương Ngọc Trác gật đầu, nhàn nhạt nói: "Nhưng tôi không biết nhiều về công ty của cô, cũng không rõ lắm về mấy cái công việc của lập trình viên."
"..."

Liên tiếp vài phương án đều không được, Trương Hân bất lực nhìn trời, thở hắt ra.

"Vậy đi." Trương Hân thỏa hiệp, "Khi nào mẹ tôi hỏi thì cô cứ nói sao cho đừng lộ tẩy là được, nếu bà muốn hỏi nhiều hơn thì tôi sẽ yểm trợ cho cô."

Nàng do dự nói, "Vậy được không?"

Lần này Hứa Dương Ngọc Trác không phản bác nữa, thế là giải quyết xong chuyện quan trọng, giờ chỉ còn việc xử lý nồi lẩu này nữa thôi.

Giữa chừng Trương Hân nhận được một cuộc điện thoại.

"Alo, Trương Hân ơi, tôi với bạn trai làm hòa rồi, chắc đêm nay không đi xem phim với cô được rồi..."

"Vậy hả, thế cô đi xem với bạn trai đi." Không cần phải canh thời gian tới giờ hẹn để đi xem phim nữa làm Trương Hân rất vui vẻ.

Đồng nghiệp lại nói tiếp: "Đêm nay chúng tôi có việc nên không xem được, tôi sẽ gửi mã QR sang cho cô, cô và bạn cô ăn cơm xong thì cùng nhau đi xem đi, coi như là tôi tạ lỗi nha~"
"A. Hả?" Trương Hân còn muốn nói thêm thì người đồng nghiệp đã nhanh chóng cắt lời: "Quyết định vậy nhe! Yêu cô nhiều moah moah maoah!"

Sau đó liền cúp máy.

"..." Trương Hân nghẹn lời nhìn đồng nghiệp gửi mã QR sang.

Hứa Dương Ngọc Trác hiếu kỳ hỏi: "Làm sao vậy?"

Trương Hân nhìn Hứa Dương Ngọc Trác, "Ừm... Lát nữa cô có rảnh không? Lúc đầu tôi với đồng nghiệp tính đi xem phim nhưng cô ấy bận nên gửi vé sang cho tôi."

"Tôi có."

Trương Hân vui mừng, nàng còn lo lắng Hứa Dương Ngọc Trác không được thì phải tìm người khác đi xem cùng, "Nhưng 9 giờ mới chiếu." Nàng xem thời gian, "Mà bây giờ mới 7 giờ hơn, phải đợi hơn một tiếng nữa cơ."

"Không sao, lát ăn xong chúng ta tản bộ một chút đi."

Sau khi ăn xong hai người đi tản bộ dưới lầu của quảng trường, xung quanh có rất nhiều cặp đôi đang sóng vai nhau, còn có cả chỗ cho thuê xe giành cho mấy đứa nhỏ.
Hai người im lặng đi cạnh nhau, không có ai mở miệng nói chuyện khiến không khí có chút trầm mặc cùng xấu hổ.

Bỗng nhiên một đứa nhỏ chạy chiếc xe ô tô mini chạy thẳng đến chỗ hai người, Trương Hân hốt hoảng cầm lấy tay Hứa Dương Ngọc Trác kéo sang.

Nhưng sau đó, đứa nhỏ đánh tay lái sang hướng khác.

"Phù." Trương Hân nhẹ nhàng hô một hơi, "Làm tôi sợ muốn chết."

"Tôi cũng sợ."

Hai người liếc nhau, ăn ý mà bật cười.

Không khí xấu hổ dường như đã giảm đi một chút, Hứa dương Ngọc Trác chủ động hỏi nàng xem trước kia nàng thường làm gì vào dịp tết.

"Ừm... Sẽ cùng anh chị em họ ra ngoài chơi, nhưng mà mấy người đó có hơi nhây, nếu làm cô khó chịu thì nói với tôi nhé, tôi sẽ đòi lại công đạo cho cô."

"Được."

"Vậy cô thì sao?"

"Tôi sao? Chủ yếu là ở nhà thôi."

"Vậy thì chán lắm." Trương Hân cười nói, "Năm nay cô về nhà tôi, tôi sẽ đem cô đi chơi cùng. À đúng rồi, ba mẹ cô đồng ý để cô không ở nhà ăn tết hả?"
Hứa Dương Ngọc Trác bỗng nhiên trầm mặc, cô nhìn sự nghi hoặc trong mắt Trương Hân, nhấp môi cười: "Bọn họ không có ý kiến."

"Vậy là tốt rồi." Trương Hân gật gật đầu, "Đến lúc đó cô đem đặc sản của nhà tôi lên cho họ nữa nha. Thể nào mẹ tôi cũng nhét đầy cốp xe cho xem."

Các nàng bàn về chuyện ăn tết rất tự nhiên, như thể hai người thật sự là người yêu của nhau, hoàn toàn quên Hứa dương Ngọc Trác là người được nàng thuê làm bạn gái trong chín ngày.

Đến khi gần tới giờ xem phim, Trương Hân mới đến lấy vé xem phim, thuận tiện xem poster của bộ phim.

Phong cách của poster có chút u ám, còn có cả mấy động tác mạo hiểm cùng hiệu ứng mạnh các thứ.

Trương Hân cười gượng: "Nhìn hơi khủng bố ha."

Hứa Dương Ngọc Trác: "..."

Hai nàng ôm Coca cùng bắp rang vào chỗ ngồi của mình, trên màn ảnh đang chiếu đoạn đầu của bộ phim, đây còn là một bộ phim 3D, chắc hẳn sẽ rất sống động.
Nhưng khi chiếu đến mấy cảnh tượng rùng rợn thì nàng mới cảm thấy cái hiệu ứng 3D này thật không phát huy đúng chỗ.

"A!" Trương Hân thầm mắng một tiếng, khung cảnh phim đột nhiên thay đổi làm nàng giật mình, hận không thể chửi một tiếng má nó, nàng duỗi tay muốn cầm lấy tay vịnh, lại vô tình đυ.ng phải một bàn tay.

Bàn tay kia gắt gao nắm chặt tay vịnh, có thể thấy được sự sợ hãi từ đó, Trương Hân quay đầu nhìn Hứa Dương Ngọc Trác, ánh sáng từ màn ảnh chiếu xuống, lộ ra gương mặt căng thẳng của cô.

Trương Hân hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay của người kia như muốn trấn an cô ấy.

Màn hình lại tiếp tục chuyển cảnh, Hứa Dương Ngọc Trác run lên, nàng nắm chặt tay Trương Hân.

Trương Hân cảm nhận được sự sợ hãi của Hứa Dương Ngọc Trác, bèn thì thầm vào tai nàng: "Hay là chúng ta ra ngoài đi, không cần phải xem nữa."
Hứa Dương Ngọc Trác cắn môi, sau đó lắc đầu cự tuyệt, Trương Hân thấy thế cũng từ bỏ ý định ra ngoài.

Tay đối phương thả lỏng một ít, từ nắm chặt chuyển sang mười ngón đan nhau với tay của Trương Hân, nàng cũng không nghĩ nhiều mà vô thức tiếp nhận động tác này của cô.

Dường như khi làm vậy, mọi sự sợ hãi đều biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro