Chương 160

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với "màn câu hôn" bất ngờ từ trên trời rơi xuống này của Bạch Kỳ Thiên, Tịnh Di đơn giản dùng một cái gật đầu để đáp ứng.

Mọi việc đã định, tâm nguyện mà Bạch Kỳ Thiên ấp ủ suốt mấy ngày nay rốt cuộc cũng đã hoàn thành. Anh dời mắt qua chỗ khác, không muốn để người con gái bên cạnh nhìn thấy được niềm vui không thể kiềm chế đang lan tràn.

Tịnh Di đứng ngay gần cười thực ngọt ngào, giống như cái nắng tháng tư nhu hòa, thần sắc tỏa ra rực rỡ lại ấm áp. Chỉ có điều, phản ứng của Tịnh Di dường như quá mức bình tĩnh so với tưởng tượng. Ngoại trừ phút đầu ngỡ ngàng ra thì sau đó cô không hề có bất cứ sự phấn khích nào, hoàn toàn chỉ là một lời đáp ứng nhẹ nhàng.

Bạch Kỳ Thiên không lí giải được. Thẩm Tịnh Di, người con gái này căn bản là chưa bao giờ dễ đoán.

Màn đêm buông xuống, hai người trải nệm nằm ngay bậc thềm của căn nhà. Trên đầu là bầu trời đêm tĩnh mịch, đâu đó mới thấy vài ánh sao nhấp nháy hút lấy tầm mắt.

- Em có bất ngờ với món quà của tôi không?

- Ừm, bất ngờ chứ.

- Vậy sao, nhìn em không được vui? – Bạch Kỳ Thiên thu hết dũng khí mới có thể nói ra câu này.

- Có sao? – Tịnh Di vẫn như cũ mập mờ khiến người khác không tài nào hiểu được.

Đợi thêm một lúc nữa vẫn không thấy cô trả lời, anh mới chầm chậm quay ra, bất tri bất giác liền va phải dung nhan diễm lệ trầm mặc của người con gái.

Cô đã bước sang tuổi 25. Khuôn mặt trắng sứ, tinh xảo không chút khuyết điểm, hiển nhiên là được thừa hưởng toàn bộ từ người mẹ xinh đẹp. Mặc dù lớn lên trong cảnh nghèo khó nhưng khí chất từ cô tỏa ra vẫn ẩn chứa nét quý phái, thuần thục. Từng cử chỉ điệu bộ đều rất vừa phải, hiếm khi nào làm quá, nhiều khi khiến người khác có cảm giác cô hơi cứng nhắc, lạnh nhạt. Sống mũi thanh thoát, đôi môi đỏ hơi mím theo thói quen, sắc mặt bình thản khó dò. Rơi vào mắt anh chính là con ngươi trong veo như nước hồ thu của cô. Sự tương phản giữa thuần khiết và cương nghị, giữa yếu đuối và kiên cường của Tịnh Di càng khiến cho cỗ hương vị hấp dẫn xung quanh cô tản ra càng nhiều.

Người con gái ưu tú như cô, dù sống trong bất kỳ hoàn cảnh nào vẫn sẽ giống như loài xương rồng mạnh mẽ quật cường.

- Bạch Kỳ Thiên này.

Tiếng gọi của cô nhẹ như tiếng sáo, kéo anh ra khỏi luồng suy nghĩ miên man.

- Gì vậy? – Anh đáp.

- Dạo này không thấy anh nói "Tôi nghe" mỗi khi em gọi.

- Cảm giác hơi xa lạ nên đổi rồi. – Bạch Kỳ Thiên làm như không để ý, đặt tay dưới gáy, mắt hướng về bầu trời đêm.

- Vậy sao?

Tịnh Di mím môi chặt hơn. Được một lúc, lại thấy giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.

- Bạch Kỳ Thiên. Gỉa sử... chỉ là giả sử thôi, nếu như "bóng ma" trong lòng em mà anh nói đến không chịu nghe lời, tiếp tục quấy phá em, đến độ em không chịu nổi nữa, nhất định rời đi thì anh sẽ làm gì?

- Sao lại nghĩ đến tình huống đó, em nhất định sẽ khá hơn, đừng lo lắng quá.

- Em chỉ nói giả sử thôi mà, anh trả lời em đi.

Tịnh Di không chịu, nhất quyết muốn nghe đáp án từ miệng người đàn ông. Cô trở mình, nằm bò lên người anh, hai mắt sáng lấp lánh đầy mong đợi. Bạch Kỳ Thiên cũng hết cách, anh chưa bao giờ có thể từ chối cô.

- Nếu vậy, anh sẽ đi cùng em.

Con ngươi trong mắt cô thoáng co lại.

- Vậy giả sử, nơi em đến rất xa, xa hơn cả thể giới này, cũng không phải đến hành tinh STAR, anh cũng theo em đi ư?

- Được, nếu em muốn.

- Vậy nếu như em nói em muốn một mình rời đi vĩnh viễn không quay lại thế giới này, anh... anh cũng theo em đi chứ?

Lúc này, Bạch Kỳ Thiên lại trầm mặc. Đứng trước ánh mắt bức bách của cô, anh lại lựa chọn không lên tiếng.

- Tịnh Di, nghĩ xa như vậy làm gì. Cứ như bây giờ không phải tốt sao.

- Bạch Kỳ Thiên, trả lời em đi. Nếu em nhất định muốn rời khỏi anh, anh liệu có chấp nhận không?

- Nếu điều đó làm em vui, anh thành toàn cho em.

Hai người nhìn thật sâu vào mắt nhau, không ngôn từ nào có thể diễn tả được suy nghĩ rối loạn trong đầu họ lúc này. Cuối cùng, Tịnh Di cũng là người chịu thua. Cô "chậc" một tiếng, rời khỏi người anh, nằm về chỗ cũ, vắt một tay qua mắt, miệng lẩm bẩm đủ để người bên cạnh nghe rõ.

- Nếu anh nói muốn giữ em lại, em vẫn tình nguyện ở lại với anh mà.

Phải nói sao với người đàn ông ngốc nghếch này đây. Cô quá hiểu suy nghĩ của anh, cũng biết anh đang muốn làm gì.

Nhiệm vụ trong thế giới ảo của cô thực ra chưa từng kết thúc. 

Nơi có biển xanh sóng vỗ, có Bạch Kỳ Thiên, có hòa bình này... âu vẫn chỉ là ảo ảnh huyễn hoặc mà thôi.

Ban đầu cô không nhận ra, nhưng linh tính mách bảo cô càng ngày càng mãnh liệt.

Suốt hai tháng qua, cô âm thầm quan sát những việc mà Bạch Kỳ Thiên làm cho mình, từng việc đều như đang ngầm ám chỉ với cô tất cả chỉ là mơ. Nấu những món ăn lạ mắt cô chưa từng thử qua, dẫn cô đến những địa điểm xa lạ, luôn tìm cách viện cớ đến chỗ tiến sĩ Nha Ái để trốn tránh cô. Anh dùng mọi cách để gợi ý cho cô rằng "thực tại" này không có thật.

Tất cả mọi việc anh làm cho đến thời điểm hiện tại chỉ muốn chứng mình anh yêu cô, rằng cô hãy mau chóng rời khỏi thế giới hư ảo này mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro