41 - 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

41.

Xuyên qua hắn, tôi nỗ lực tìm kiếm một ít dấu vết.

Nhưng hắn chỉ là hắn, bóng dáng tình cờ xuất hiện, chỉ là ảo giác của tôi.

Bởi vì hành vi tự sát của tôi, Bowen không để tôi mặc sức sa sút nữa, cậu một lần nữa hẹn bác sĩ tâm lý, tôi không từ chối. Thứ sáu trời đổ mưa lớn, tôi bây giờ vừa thấy mưa đã thấy phiền, lúc định ra ngoài, nghe tiếng mưa lập tức rụt trở về. Tôi định nói với Bowen để hôm khác đi, chuông cửa liền vang lên, sau đó là giọng Thẩm Yến từ ngoài cửa truyền đến, "Triệu Ôn Gia, mở cửa."

Tôi mở cửa ra, hắn đứng bên ngoài cười với tôi, tôi hỏi, "Có chuyện gì à?"

Hắn nói: "Người đại diện của em tìm tôi, nói hôm nay em phải đi bệnh viện, tôi đưa em đi."

Tôi nói không đi nữa, hắn lại nói không phải đã hẹn trước rồi sao? Tôi nhíu mày, "Anh đừng quản chuyện không đâu."

Hắn sửng sốt một chút, không nói gì, chỉ nhìn tôi. Dưới ánh mắt của hắn, bỗng nhiên tôi cảm thấy chột dạ. Tôi nghe thấy ngoài cửa sổ mưa rơi lộp bộp, tiếng nói của hắn hòa vào tiếng mưa nghe không rõ nữa, hắn thấp giọng nói: "Tôi không cảm thấy đây là quản chuyện không đâu."

Tôi ngẩn ngơ, quay lưng đi vào, tôi nói, "Vậy anh chờ tôi một chút."

Tôi theo hắn xuống lầu, xe hắn để dưới hầm xe, hắn mở cửa xe giúp tôi, tôi nhìn hắn một chút, hắn liền cúi đầu. Tôi lên xe, hắn vòng qua phía trước, mở cửa xe. Trong không gian chật chội, tôi ngửi thấy hương nước hoa, mùi gỗ thông, là tôi mua.

Xe khởi động, hắn mở nhạc lên, sau đó hỏi tôi, "Ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi."

"Ăn cái gì?"

Tôi không trả lời, hắn lại hỏi lại lần nữa. Tôi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe vừa ra khỏi hầm, bầu trời âm u, tôi nói: "Bánh đậu xanh hôm qua anh mua cho tôi, tôi hâm nóng lại rồi ăn."

Hắn liền nở nụ cười, tiếng cười giống hệt trước đây. Tôi lặng lẽ che ngực lại, hít mạnh một hơi.

Đi vào bệnh viện, đúng lúc gặp được bác sĩ tâm lý đang nói chuyện với nhân viên trực quầy, cô nhìn thấy tôi đi cùng Thẩm Yến, hơi ngạc nhiên. Tôi vào phòng, Thẩm Yến an vị ở ghế sô pha bên ngoài. Cửa nhẹ nhàng khép lại, hắn như con mèo chiêu tài vẫy tay với tôi.

Tôi xoay người, thấy bác sĩ cười với tôi, cô hỏi tôi gần đây sống thế nào? Tôi đáp, không tốt lắm.

Tôi nói với cô, trước đây tôi hay nằm mộng, bây giờ đến mộng cũng không còn nữa. Tựa vào sô pha, tôi nói tôi từng tự sát, nhưng được Thẩm Yến cứu trở về.

Tôi nhắc đến Thẩm Yến, bác sĩ đăm chiêu, cô nói: "Kỳ thực khoảng thời gian trước, Thẩm Yến tới tìm tôi, hỏi tôi có cách nào làm cho nhân cách đã biến mất của anh ta trở về không?"

Tôi nhìn về phía cô, cô nói tiếp: "Chuyện của hai người, tôi cũng biết khá nhiều, tôi hy vọng hai người đều có thể tốt lên, trị liệu tâm lý là một quá trình gian nan và lâu dài, Ôn Gia, anh có từng nghĩ tới chưa, Thẩm Yến vẫn luôn là Thẩm Yến, anh ta hiện tại chỉ là khỏi bệnh mà thôi."

Tôi lắc đầu, "Tôi không thể nghĩ như vậy, như vậy quá tàn nhẫn với anh ấy."

Bác sĩ thở dài một hơi, tôi cúi đầu, nghe thấy cô nói: "Trước đây có một thuyết pháp, hai nhân cách kỳ thực cũng có thể xem là ý thức tự mình phân hóa, bệnh nhân chia bản thân làm hai phần, chúng ta tạm thời gọi hai phần này là người quan sát bản thân và người bị quan sát bản thân."

"Sau khi chia làm hai phần, người quan sát bản thân biến thành chủ thể, người bị quan sát bản thân lại thành khách thể. Nói cách khác, người quan sát bản thân thường là bản thân lý tưởng, mà người bị quan sát bản thân chính là bản thân thực tế ".

"Bản thân lý tưởng là mục tiêu đạo đức xã hội yêu cầu người đó phải đạt được, Thẩm Yến từ nhỏ sống dưới ánh mắt người nhà, anh ta không muốn làm cha mẹ thất vọng, cẩn thận trù tính xong hết tương lai của mình, anh ta buông bỏ rất nhiều, cũng cố gắng rất nhiều, từng bước đạt đến giá trị xã hội hoàn hảo. Mà bản thân thực tế liên quan đến những thứ thực tế của anh ta, như tư tưởng và thái độ, nó biến thành chốn thiên đường, mộng tưởng của anh ta, bao gồm cả tình yêu, cũng giống như trái cấm."

"Chính vì ý thức tự mình phân hóa, nên tư tưởng, hành vi của tính cách chủ thể mới hình thành, hình thành để đè nén ý muốn của mình, loại bỏ hành vi trải nghiệm, sau đó liền xuất hiện mâu thuẫn."

"Bản thân lý tưởng không giống với bản thân thực tế, người trước là lý thuyết, người sau là hiện thực."

"Nhưng bản thân lý tưởng không hẳn luôn đúng, nó thường lớn hơn hiện thực rất nhiều, có khi lại sẽ lạc hậu hơn hiện thực, lý tưởng và hiện thực mâu thuẫn lẫn nhau, mang đến đau khổ không thể xem thường."

"Nếu bản thân lý tưởng nhân nhượng bản thân hiện thực, như vậy bản thân lý tưởng không chính xác sẽ tự mình thay đổi, lúc nó hoàn toàn tương đồng với bản thân hiện thực, chủ thể bản thân hiện thực sẽ biến mất, ý thức của người đó sẽ hoàn toàn thống nhất."

Nước trong cốc đã hết. Ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh từ lâu, bác sĩ nói với tôi: "Thẩm Yến lý tưởng và Thẩm Yến hiện thực đã thống nhất, Ôn Gia, dưới góc nhìn của tôi, chỉ là anh ta đã khỏi hẳn, nhân cách chủ yếu và thứ yếu đều là anh ta. Cho dù hành vi có thể khác biệt, nhưng thứ duy nhất không thay đổi là anh ta yêu anh." ①

——

Chú thích của tác giả: ① từ 《 Bách Khoa Toàn Thư thanh niên Trung Quốc 》bản năm 1992.

Chú thích của editor: Nói một cách đơn giản, đại khái là Thẩm Yến tách ra 2 nhân cách: Thẩm Yến lý tưởngThẩm Yến thực tế. Thẩm Yến thực tế yêu Ôn Gia, Thẩm Yến lý tưởng phản đối chuyện đó. Đến khi Thẩm Yến lý tưởng chấp nhận chuyện mình yêu Ôn Gia thì hai nhân cách không còn mâu thuẫn nữa, Thẩm Yến lý tưởngThẩm Yến thực tế hợp lại làm một, biến thành Thẩm Yến hiện tại. Mọi người hiểu hông, chứ tui thấy tui là tui quắn não rồi đó =)))))))))))))))

42.

Tôi bước ra khỏi phòng, Thẩm Yến tựa vào sô pha, nhắm mắt ngủ thiếp đi. Ngoài cửa sổ, trời âm u, đầu hắn hơi ngẩng lên, lông mi trên dưới đều rất dài. Tôi đến gần hơn, đưa tay định đánh thức hắn. Lúc sắp chạm đến hắn, tôi dừng lại.

Tôi quay đầu nói với cô nhân viên trực quầy cứ để thêm chút nữa, cô gật gật đầu. Tôi lấy quyển tạp chí, ngồi vào đầu kia, ghế sô pha hơi lún xuống, lòng tôi không yên, lật lật tạp chí, thỉnh thoảng quay đầu nhìn hắn.

Hắn ngủ rất say, có lẽ là mệt, khoảng cách như thế mà tôi vẫn nghe được tiếng hít thở nặng nề.

Tôi nhìn khuôn mặt quen thuộc đó, rồi như quỷ thần xui khiến, tôi siết chặt tạp chí trong tay, nhích lại gần hắn. Cánh tay cứng ngắc duỗi thẳng, đốt ngón tay căng thẳng đến trắng bệch, ngón tay tôi tỉ mỉ sờ sờ lông mày hắn, cảm thấy lông tơ lướt qua lòng bàn tay, tôi muốn bật khóc.

Tôi há miệng, không tiếng động gọi Thẩm Yến. Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên, tôi lập tức bấm tắt, nhưng hắn vẫn bị đánh thức. Hàng mi hắn khẽ run rẩy, cau mày, mở mắt ra.

Tôi vẫn còn giữ nguyên động tác lúc nãy, hắn lại mơ màng nhìn tôi, gọi một tiếng Ôn Gia, sau đó dang hai tay ôm lấy tôi.

Tôi cảm giác được mặt hắn vùi vào cổ tôi, hắn thì thầm, "Ôn Gia, anh buồn ngủ quá."

Đôi môi khép mở, tất cả hơi nóng phả hết lên cổ tôi, cột sống tôi mềm nhũn.

43.

Tôi lập tức đứng lên đi ra ngoài, hắn tỉnh táo lại, gọi với theo, "Triệu Ôn Gia, em đi chậm một chút."

Tôi không dừng lại, có điều ngồi xe của hắn, rốt cuộc vẫn phải đứng bên cạnh xe chờ hắn. Hắn một tay đút túi quần, chậm rãi đi về phía tôi, bước chân cố tình đi rất chậm, xoay xoay chìa khóa quanh ngón tay, hệt như một tên lưu manh.

Hắn nói: "Em xem, cuối cùng cũng phải chờ tôi thôi."

Tôi quay đầu sang hướng khác, không thèm nhìn hắn. Hắn đi đến bên cạnh, tay đặt lên tóc tôi, dùng sức xoa một cái, giọng nói mang ý cười, "Ôn Gia thật đáng yêu."

Tôi không cách nào không suy nghĩ lung tung, lúc ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn đã vòng sang bên kia.

Tôi ngồi vào xe, thắt dây an toàn. Hắn một tay đỡ vô lăng, một tay đưa sang, tôi thấy tay hắn đặt lên vai tôi, ngón tay khẽ vuốt, hắn nói: "Dính sợi chỉ, lấy xuống giúp em."

Tôi ép người vào lưng ghế dựa, nhìn ngón trỏ và ngón cái hắn nắm lấy đầu sợi, kéo xuống. Hắn lại mở bàn tay, ngón tay tôi nằm giữa kẽ tay hắn, năm ngón đan vào nhau, lòng bàn tay hắn thật ấm áp.

Tôi dùng sức lui về, muốn tránh khỏi hắn, tay hắn lại vững vàng nắm lấy tay tôi. Đốt ngón tay tôi đau âm ỉ, tôi thấp giọng nói: "Thả tôi ra."

Hắn kề sát vào người tôi, hơi thở rất nóng phả lên tai, tôi run lẩy bẩy, nghe được tiếng hắn nói, "Ôn Gia, lúc nãy ngủ quên, tôi lại mơ thấy em."

Chúng tôi cách nhau rất gần, tiếng nói của hắn cứ như thầm thì, hơi khàn khàn, tôi không dám hít thở, hắn nói, "Em đang khóc. Em khóc dưới thân tôi. Tôi cứng."

Tôi mở to mắt, không tin được mà nhìn hắn. Không biết hắn nghĩ gì, hai hàng mi nhẹ nhàng khép lại. Tôi gian nan liếc xuống, thấy nhô lên một cục. Tôi đẩy hắn ra, tay vẫn bị hắn siết chặt, tôi khẽ quát: "Thả tôi ra."

Có lẽ thấy tôi thật sự cuống quít, tay hắn buông lỏng ra, nhưng không hề lui về mà lại nghiêng sang, hai tay chống hai bên người tôi, tư thế áp bức khiến tôi thấy hoảng loạn. Hắn nhìn chằm chằm tôi, vẻ mặt cứ như một loài thú nào đó. Tôi nói: "Thẩm Yến... Anh muốn làm gì?"

Hắn hít một hơi, bầu không khí biến thành khô nóng bất an. Chúng tôi hơi thở giao hòa, cổ họng tôi phát khô. Hắn chậm rãi lùi về sau, hai tay quy củ đặt trên tay lái, không ai nói tiếng nào, xe im lặng đến đáng sợ.

Xe dừng ở trước nhà, lúc tôi sắp xuống xe, Thẩm Yến gọi tôi, hắn hỏi: "Tôi làm tài xế cho em, có phải em nên mời tôi ăn cơm không?"

Tôi nhìn hắn khó hiểu, "Tôi không biết nấu cơm."

Hắn nói: "Tôi nấu."

Hắn dùng gương mặt đó chơi xấu, giọng điệu nói chuyện bất ngờ khiến tôi cảm thấy quen thuộc. Tôi hơi thất thần, bàn tay đang kéo cửa xe dừng lại, hắn vẫn đang cầu xin, "Tôi đói sắp chết rồi, để tôi nấu đi."

"Tùy anh." Tôi bỏ lại hai chữ, đi ra ngoài. Hắn bước xuống xe, chầm chậm chạy đến bên cạnh tôi.

Tôi bước nhanh mấy bước, hắn đưa tay kéo vạt áo tôi, "Đi chậm một chút."

Tôi dừng lại trước cửa thang máy, hắn đứng bên cạnh tôi. Cửa thang máy mở ra, mặt kính bên trong là tôi và hắn, hắn cao hơn tôi một cái đầu, đang cúi đầu nhìn tôi.

Thức ăn trong nhà có gì tôi cũng không biết, đều là Bowen và hắn mua. Hắn vào nhà liền đi vào bếp, mở tủ lạnh lấy từng món ra. Hắn hỏi tôi muốn ăn gì, tôi nhìn thấy đậu đỏ trên kệ bếp, mím mím môi, chọn đại hai món ăn.

Thức ăn hắn nấu luôn rất ngon, không giống tôi.

Hắn làm một bàn đầy thức ăn, tôi cau mày nhìn hắn, "Chỉ có hai người chúng ta, căn bản ăn không hết."

Hắn đặt muôi súp xuống, bưng bát ra ngoài đặt lên bàn dài, nói với tôi: "Hôm nay sinh nhật tôi, làm thêm mấy món."

Tôi ngây ngẩn cả người, lúng túng nhìn hắn, thấp giọng nói: "Tôi quên mất."

Hắn đang bày biện thức ăn, trên mặt vẫn còn ý cười, hắn nói, "Tôi lâu rồi không tổ chức sinh nhật."

Một khắc đó, tôi đột nhiên cảm thấy hắn không đáng hận như vậy. Nếu tôi là hắn, có lẽ so với hắn tôi lại càng không cách nào khống chế tâm trạng, hắn không giết tôi, đã là tận tình tận nghĩa rồi.

Hắn nhất định rất tức giận, cuộc đời hắn bởi vì tôi mà hỏng bét hơn một nửa, gia đình sự nghiệp vốn đã trù tính xong tất cả, hắn có lẽ thậm chí còn không thích đàn ông. Mà hai năm đó, tôi ngày nào cũng dây dưa, nói cho hắn biết tôi yêu hắn, bắt hắn xem video xem ảnh, ầm ĩ lên án hắn vì sao không yêu tôi.

Nhưng tất cả những chuyện này không phải lỗi của hắn, hắn là người vô tội nhất, hắn chỉ muốn trở về.

Thẩm Yến kéo ghế, để tôi ngồi xuống. Tay hắn giữ lấy vai tôi, véo nhẹ một cái. Hắn ở sau lưng tôi, giọng điệu nghe như thỏa mãn, hắn nói: "Em đã nói, sau này sinh nhật tôi em sẽ đón cùng tôi."

Tôi gật đầu, hắn nói tiếp, "Ôn Gia, bắt đầu lại từ đầu được không, coi tôi là hắn cũng được, tôi muốn cùng em làm lại từ đầu."

"Chuyện này không công bằng với anh."

Hắn dùng mu bàn tay vuốt vuốt cằm tôi, hắn cúi đầu, tôi cảm giác được hơi thở hắn cách tôi ngày càng gần, hắn nói: "Lúc đó tôi che giấu bệnh tật, chuyện này đối với em cũng không công bằng."

Hắn dùng "tôi", dường như người yêu đương năm năm với tôi chính là hắn. Cả người tôi run rẩy, lòng như bị đạn bắn thủng thành một lỗ. Hắn từ phía sau ôm lấy cổ tôi, mặt chôn vào cổ, một lần lại một lần nói với tôi, "Cho tôi một cơ hội đi, Ôn Gia."

Tôi kéo tay hắn ra, không quay đầu lại, gần như là chạy trốn mà đi vào nhà bếp. Tôi chặn hắn lại, che mặt mình, nói, "Sinh nhật anh, tôi đi nấu cho anh bát mì."

Hắn sửng sốt, nở nụ cười.

Nấu mì trường thọ năm năm, sắp sửa qua năm thứ sáu, khả năng nấu nướng của tôi vẫn không tiến bộ chút nào. Mì sợi bỏ vào nước sôi, có lẽ luộc quá lâu, lúc vớt ra đã nhão nhoét hết cả. Lòng tôi rối như tơ vò, lúc bỏ gia vị tay run lên kịch liệt, muối và tiêu có lẽ bỏ khá nhiều, tôi lại cảm thấy nước dùng trông không dễ nhìn lắm, lại bỏ thêm một muỗng sa tế, hồng hồng đỏ đỏ nhìn hấp dẫn người.

Bưng mì ra ngoài, đặt trước mặt Thẩm Yến, hắn cầm đũa ăn một miếng, mặt biến sắc, lập tức phun ra ngoài.

Hắn che miệng, âm thanh nghẹn lại, nói, "Triệu Ôn Gia, em tính giết tôi à?"

Tôi ngơ ngác nhìn hắn, "Anh không ăn sao?"

"Không ăn."

Vẻ mặt hắn kiên quyết. Tôi nhìn hắn, vài giây sau, hắn run rẩy cầm đũa lên, "Kỳ thực ăn cũng được, tôi ăn."

Tôi liền nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm lấy đũa của hắn, "Ăn không ngon thì đừng miễn cưỡng, trước đây mỗi lần anh ăn mì tôi làm đều bị đau bụng."

Nói xong câu đó, chính tôi cũng sửng sốt. Hắn không phản bác, còn hùa theo: "Ôn Gia, tài năng của em đổ hết vào chỗ khác rồi."

Tôi hỏi hắn đổ vào chỗ nào, hắn nói: "Đẹp, tính tình tốt, vẽ tranh giỏi..." Hắn không biết xấu hổ ba hoa khen ngợi, tôi nghe đến mặt nóng lên, dùng tay che miệng hắn lại, cả giận nói, "Đừng nói nữa."

Hắn cười híp mắt, giả vờ sắp cắn tay tôi, tôi sợ rụt tay về. Hắn nắm lấy cổ tay tôi, dễ dàng kéo tôi vào lòng. Hắn xoa xoa lưng tôi, tôi nghe được tiếng tim hắn đập, còn có giọng nói rầu rĩ nặng nề từ lồng ngực hắn truyền đến, hắn nói: "Mèo con xù lông rồi."

Nước mắt tôi thấm ướt hết quần áo hắn, tôi không biết vì sao mình lại mẫn cảm như vậy. Tôi cảm nhận được sức lực của hắn, từng đường nét trên bàn tay hắn tôi cũng có thể nhận ra, sau đó tôi òa khóc.

Tôi như đứng ở chỗ giao nhau giữa thực tế và hồi ức, phía sau là gió lạnh gào thét, Thẩm Yến bước xuống thuyền, đi về phía tôi. Hắn đưa tay ra, nói với tôi, Triệu Ôn Gia, đến bên tôi đi.

44.

Thẩm Yến bắt đầu theo đuổi tôi. Hắn hẹn tôi đi xem phim ăn cơm, đều là những việc rất bình thường, chúng tôi lại làm không biết mệt.

Một bộ phim dài đến ba tiếng, xem xong tôi có thể tán gẫu với hắn đến khí thế ngất trời, có lúc xui xẻo, chọn một bộ phim nhàm chán cực kì, hắn xem một nửa rồi ra ngoài hút điếu thuốc, tôi tựa vào ghế ngủ gà ngủ gật, hắn ngồi xuống bên cạnh tôi hỏi tôi ngủ chưa, tôi ngửi thấy mùi bạc hà, mở một mắt, hắn nhét vào miệng tôi một viên kẹo bạc hà.

Lúc bộ phim khiến người mệt mỏi kết thúc, hắn nhích lại gần hôn tôi.

Có vị bạc hà, hơi đắng một chút, hắn nói, Ôn Gia, làm bạn trai tôi đi.

Tôi không trả lời, chỉ ôm lấy cổ hắn.

45.

Tôi như trở về quãng thời gian trước đây, chúng tôi ở bên cạnh nhau, tán gẫu về phim ảnh, thức ăn, bàn chuyện đi đâu du lịch, hắn lên kế hoạch chu toàn, bảo tôi cứ để hắn an bài.

Tôi thỉnh thoảng sẽ ngẩn người, hắn hỏi tôi đang nghĩ gì đó? Tôi nói, nghĩ đến anh.

Có lúc hắn sẽ cười, có khi lại dùng sức hôn tôi, đến mức môi tôi đều bị cắn nát.

Chúng tôi đi rất nhiều nơi. Giữa tháng mười hai, hắn dắt tôi đi Otaru. Tuyết rơi không ngớt, chúng tôi trú chân trong nhà gỗ nhỏ, đốt lò sưởi, trong phòng rất ấm áp.

Hắn mua vài cây pháo hoa nhỏ, cầm trong tay như đuôi sao băng. Hắn đứng trong bóng đêm, hạt tuyết lấp lánh như đá quý. Hắn nhanh chân chạy đến một chỗ không xa lắm, tôi đuổi theo đến đó, thấy được một người tuyết so với tôi còn muốn to hơn.

Hắn cắm pháo hoa lên người người tuyết, cột một bó vào sau lưng nó. Hắn nhìn tôi, tôi cũng nhìn hắn, tôi đoán được hắn sắp làm gì.

Hắn nói, "Em xem, anh đắp cho em một người tuyết còn lớn hơn lúc trước."

Tôi không nói lời nào, dùng tay che miệng lại. Hắn đi đến trước mặt tôi, quỳ một chân xuống, mở hộp ra. Giữa ánh sáng pháo hoa và tuyết lấp lánh, hắn nói với tôi: "Ôn Gia, chúng ta kết hôn đi."

Hoàn

Sa: Còn mấy phiên ngoại, có tí thịt thà nghen. ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro