Chap 15: Đập xe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng đã mấy ngày kể từ nụ hôn đầu tiên kia, Thư Lượng vẫn giống như người trên mây, lúc nào cũng cười ngây ngô, chiếc đũa lấy cũng không xong, bát cũng cầm ko nổi, bàn cũng muốn nát rồi, dù sao thì hắn cũng có tiền a.

Thường thường, hắn sẽ ngồi lẳng lặng nhìn cô, sau đó chậm rãi đỏ mặt, cô biết, hắn lại bắt đầu ảo tưởng rồi...

Mấy ngày kế tiếp, bọn cô quả thật quá ngọt ngào, đương nhiên, Lượng đáp ứng cô là sẽ giữ bí mật chuyện này, bọn cô cũng ngay tại thời điểm không có người, sẽ hôn hôn, nắm tay, chưa từng có hành động nào hơn nha, Trần Mặc nói cho ta biết, , từ lúc hắn biết Thư Lượng cho đến giờ, đây là thời gian thấy Lượng vui vẻ nhất, Lượng bình tĩnh hơn rất nhiều, ngẫu nhiên cũng nguyện ý cùng người nhà, bạn học nói chuyện với nhau vài câu, chúng ta vì hắn tiến bộ mà cảm thấy cao hứng.

Bông tuyết theo gió bay, hoa lộc nở, leng keng, leng keng, tiếng chuông nghe vang dội...

Lễ Noel đến, trên đường cái nơi nơi trong những quán ăn vang khúc nhạc Noel vui vẻ, tại đây, vào đêm đông rét lạnh lại tràn đầy một bầu ko khí ấm áp, trên ngã tư đường mọi người đang lui tới, chỉ cần nghe thấy âm thanh kkia, mỗi người trên mặt, đều đã không nhịn được nở nụ cười.

Ở quảng trường trung tâm thành phố, không khí thật náo nhiệt, người đến người đi như nước chảy, không phải là các cặp đôi, thì cũng là nhóm trẻ trai gái tụ tập.

Khoát Thư Lượng lâng lâng ngồi ở trong xe, trên mặt thủy chung lộ vẻ ngây ngốc tươi cười, này tính là thiếu niên trẻ con đi.

Sau khi đi vào quảng trường, đỗ xe thật tốt xong, chúng ta liền tiến vào khu vực đi bộ, dọc theo đường đi, vẻ ngoài tuấn tú của Lượng đưa tới không ít ánh mắt ái mộ của các nữ sinh, làm cho trong lòng cô có chút đắc ý cùng ghen tuông, đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình thì đột nhiên từ phía sau đẩy ra 1 cái ô đụng phải cô.

"Đây là đường xe chạy, không phải lối đi bộ, cô không hiểu chỉ dẫn đường sao?"Một nam nhân khoảng độ 30 theo trong xe đi ra, sau đó khom người xem xét, thương tiếc xe của hắn, một bộ dạng đau lòng không thôi.

Hôm nay là lễ Noel, có biểu diễn múa lửa, hạn chế đường xe chạy, đám đông cơ hồ đã sớm đem đường cái che mất, cũng không biết hắn như thế nào đi được vào. Nhìn động tác của hắn, trong mắt cô đã có chút giận dữ! Biểu tình này của nam nhân cứ như là chân cô đạp vào méo xe của hắn?

Tức chết cô!

"Anh đây là thái độ gì? Hôm nay giao thông đông đúc, anh tưởng tôi ko có việc gì đứng ở đây đợi phá xe anh sao? Xuống xe không xin lỗi trước, tựa như người điên mắng chửi ầm ĩ, có hiểu cái gì là lịch sự hay không!", khẩu khí tất cả đều là chỉ trích.

nam nhân kia chậm rãi đứng thẳng, bước về hướng cô, cúi đầu để sát vào mặt cô, vẻ mặt hung ác trừng mắt nhìn cô nói: "Tôi không có nghe sai đi? Cô nói xe của tôi đâm cô?"

Không phải chỉ là 1 cái xe thể thao thôi sao, cô ko hề kiêng kị hướng mắt trừng hắn, mặc kệ 2 người chóp mũi chỉ cách nhau 5 cm, vẫn cứ tự nhiên nói: "Không phải sao? Mắt anh nhìn thật ghê tởm còn tưởng mình là huyền nhãn sao, nói cho anh biết, nếu xe của anh thật sự chạm tôi bị thương, tôi liền biến nó thành 1 đống sắt vụn" so về khí thế cãi nhau cô từ trước đến giờ cũng ko phải quá thua đi.

Nhưng mà, cô mải cãi nhau, hoàn toàn xem nhẹ bên cạnh còn có 1 vị tiên sinh ko quá bình thường đi, Lượng rất tức giận, cô xem hắn nắm chặt nắm đấm, biết hắn đang rất ức chế, liền đối với hắn(Lượng) cười cười, nói không có việc gì, đúng lúc này, pháo hoa bắt đầu được bắn lên, nở rộ trên bầu trời, Lượng đột nhiên gầm nhẹ vài tiếng, để giảm bớt lòng phẫn nộ, đột nhiên cô mới nhớ tới hắn đối với thanh âm mẫn cảm, sớm biết như này đã không mang theo hắn đi ra ngoài rồi , Lượng thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng trên đường cũng thu hút chú ý của mọi người, cả tên chủ xe thể thao kia cũng nghe thấy,

Hắn đột nhiên nói : "Bộ dạng không sai đi, đáng tiếc lại là kẻ ngốc."

Ta thực tức giận, hắn không ngờ tự nhiên nói vậy, trước vừa đổ oan giờ đến mắng người, cư nhiên còn dám nói Lượng của ta như vậy! Vì thế ta liền mắng trả"Thoạt nhìn bình thường, đáng tiếc là không nói tiếng người."

Mà Lượng, đang nghe đến 2 chữ "Kẻ ngốc ", mà không đúng , một cỗ phóng chạy xa , sau đó rất nhanh lộn trở lại, nhảy đến chỗ nam nhân trên xe, oành một tiếng, chấn đá làm thân xe rung động.

Oành! Lại một tiếng.

Ta cùng tên chủ xe kia hoảng sợ chạy ra.

Thư Lượng đứng bên trên, ánh mắt hồng hồng muốn nổi lửa , không biết hắn lấy đâu ra cây gậy, hung hăng đập xuống dưới. Khí lực của hắn lớn như vậy, làm toàn bộ thân xe đều lay động.

Cô nhìn hắn gương mặt tức giận, sợ tới mức nói không ra lời.

"Cho ngươi chửi! Cho ngươi chửi!" Thư Lượng hô to.

"Lượng..."

Thư Lượng đột nhiên dùng lực ném gậy xuống dưới, ta sợ tới mức nhắm mắt lại. Cửa kính xe thủy tinh rầm một tiếng.

Tên chủ xe kia bắt đầu kinh hoảng đứng lên.

Thư Lượng cũng không nhìn chúng ta, chính là đập gậy xuống. Tay hắn cắt qua , máu theo cánh tay chảy xuống, hắn giống như điên rồi, bệnh tâm thần làm chủ cây gậy.

Những người vây xem, thực ăn ý làm thành cái vòng, đứng xa xa nhìn trò khôi hài. Có người gọi điện thoại kêu cảnh sát. Cuối cùng, vẫn là bảo tiêu của Thư Lượng đi lên chế phục hắn, chính là trong đó có một người không cẩn thận, trên đầu đã trúng 1 gậy, máu tươi chảy thẳng xuống, lúc này, chân của cô mềm xuống không đứng lên nổi,

Buổi tối, Trần Mặc đi đàm phán với tên chủ xe kia , tên kia có chút gia cảnh chính trị, ta theo về nhà Lượng, xem hắn nằm trên giường vừa uống thuốc an thần,

Cô thì thào "Xem ra, ác nhân còn có ác nhân trị, "

"Vân...em nói... Tôi là ác nhân sao?"Lượng chậm rãi mở mắt, không có tinh thần nói ,lúc này hắn, làm sao còn chút sức lực mà luống cuống vậy, ,

"Ngạch..." Ta không còn gì để nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro