hắn là con của chú tôi 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ph ần 81

Khi dắt xe vào trong nhà xong,Sơn ôm tôi thật chặt .Tôi biết trứoc màn kịch sẽ diễn ra như vậy .Tôi liền bảo hắn :

-Anh Sơn à...Gượm chút đã ,em muốn nói chuyện với anh .?

Khi ngọn lửa tình yêu đã bị gió cản lối ...con tim sẽ mất sự hưng phấn rất nhiều , Sơn cũng đành kìm nén cảm xúc để nghe lời nói của tôi ,

Hắn hỏi :

-Quang hỏi gì ..Anh nghe nè.?

Tôi lấy chiếc phong bì có mấy triệu mà anh đưa cho hôm quá ,Tôi bảo :

-Anh làm như thế là anh khinh em đó Sơn à. Ba má anh tuấn đâu có để chúng em thiếu thốn gì ...Mong anh nhận lại ,em xin cám ơn lòng tốt của anh nhé ?

Sơn buồn lòng và nói với tôi :

-Quang lại khách khí với anh đấy thôi ...Có phải anh vô duyên lắm không vậy ?

Tôi cười rồi nói :

-Anh đẹp trai và có duyên lắm chứ ,Nhất là phong cách ăn mặc và kiểu dáng đi đứng của anh, em thấy lãng mạn lắm Sơn ơi ...

Hắn thấy như được thôi thúc bởi thế mạnh của mình .

Hắn nói nhỏ với tôi :

-Vậy Quang chiều anh nhé...

Tôi chưa kịp nói gì Sơn đã bồng bế tôi vào căn buồng trong của chúng tôi .Hắn thật khỏe và có cánh tay chắc nịch .

Khi đã nằm trên giường trong hơi thở vội vã của Sơn

Tôi phải vờ vĩnh bảo nhỏ với Sơn :

-Từ từ đã anh Sơn à...Em muốn uống nước quá ...

Hắn đã cởi xong áo ,nghe tôi nói vậy ,Sơn bảo :

-Em cứ nằm đấy anh ra ngoài mang vào cho em uống nhé ...

Khi Sơn ra ngoài rồi .Tôi vội nháy máy điện thoại nhắn tin cho Tuấn .lúc này anh đang ngồi chờ tin nhắn ở quán bà Sáu Béo ...Từ đó về nhà của chúng tôi ,Chừng 10 phút đấy thôi .

Trời ơi ...Tôi lo quá ,Tôi phải nhắn tới cả 3 lần cho chắc ăn ...Y như là tin báo Bão khẩn cấp vậy ...?

Khi Sơn mang nước vào ...Trời ạ ,hắn làm nhanh quá ...Tôi thấy Sơn đưa nước cho tôi và cởi chiếc quần dài của hắn .Rồi hắn cởi quần áo của tôi .

Hắn thì thầm :

-Đêm nay cho anh vào bến mộng của tình trai nhé Quang ơi ...

Tôi chợt bảo :

-Sơn ơi ...Nếu anh muốn như vậy ..Anh ra tủ rót một cốc rượu nhỏ vào đây ...Em đang muốn uống đó,có như thế em mới có thể quên Tuấn của em được...

Sơn thấy tôi nói phải quá ,hắn đi như bay ra tủ rượu ,rót một cốc rượu thật to ...Mang vào cho tôi ...Trời ơi...còn có hai phút nữa thôi ...Sao Tuấn lâu về quá nhỉ ...?

Tôi cố nhâm nhi uống để kéo dài thời gian .Còn lại bao nhiêu tôi đưa cho Sơn .Sơn đưa một hơi hết sạch và nuốt vội vã .

hắn bảo :

-Quang ơi ..Anh muốn quá em à...

Rồi hắn cởi phăng nốt chiếc quần mong manh trên cơ thể tôi và hắn...Khi Hắn định ngả người vào giường của tôi ,thì anh Tuấn đã đẩy cửa bước vào ...

Anh nói như quát ,như điên như dại :

-Dừng lại ...Thôi ngay cái trò bỉ ổi đó đi Sơn ...

Sơn đang cơn hưng phấn ,chợt thấy anh Tuấn xuất hiện ,Ngực áo anh phanh ra trong cơn nóng bực tức ...

Sơn đâu có Sợ chúng tôi cơ chứ ..Hắn cứ để y nguyên tấm thân a đam mà bước gần bên Tuấn ,hắn nói như van xin :

-Em yêu anh và Quang mà anh Tuấn ...Mong anh chấp nhận và rủ lòng thương với em ...Em muốn hôn anh quá rồi ...Tuấn ơi ...Cho em chơi chung nhé ...

Hắn nói rồi ngửa khuôn mặt mình chờ đợi anh hôn,bàn tay hắn đình ôm vào vòng eo của Tuấn .

Anh nắm chặt tay Sơn rồi bảo :

-Không có chuyện đó đâu Sơn...Mong em hãy hiểu cho anh Và Quang ...Đâu phải các anh không biết thương xót cho những nỗi cô đơn của người khác ...Nhưng hai đứa chúng anh đã nguyện thề bên nhau suố đời rồi mà ...Xin em đừng làm cho cuộc sống éo le và phức tạp nhé ..Sơn ơi ...

Anh nới xong liền nắm tay Sơn vào buồng rôi bảo hắn :

-Em mặc quần áo lại đi ,rồi chúng ta nói chuyện ....

Vở kịch đã được hạ màn thật hoàn hảo .Tôi cho Sơn đọc nhật ký của tôi .khi thấy giọng văn của tôi tả về anh Vũ ...Sơn hỏi nhỏ :

-Có phải anh Vũ Sắp về nước đó hả Quang ơi ....

-Ưà..phải đó anh Sơn à...Anh Vũ Đa tình lắm ,Nhưng là với tình trai như tụi em thôi anh à...

Tôi cười rồi lấy ảnh Vũ Sơn xem .Phải công nhận anh Vũ là người chụp rất ăn ảnh ....ở ngoài đời ,anh cũng đẹp trai lắm ..Nhưng lên ảnh thì nó như được nhân lên bội phần ..có lẽ nó dấu diếm được cái chiều cao bất mãn của anh ...vì anh cũng giống tôi chỉ cao chừng 1m 67 hay 1m 68 gì đó...

Tôi bảo Sơn :

-Anh ấy cũng được lắm anh Sơn à ,buồn nỗi là ...thấp hơn anh cả chục phân đó.

-Ồ...Nhưng ai biết ý của người ta đâu ...Tôi là người vô duyên nhất đó thôi ...Xin chơi chung mà mấy người đâu có chịu ...

Anh Tuấn lấy tờ giấy chứng nhận của chúng tôi ra cho hắn xem ...Và đôi dây chuyền của chúng tôi nữa...Hắn trố mắt ngạc nhiên khi đọc những lời hứa trong bản cam kết...Và đọc tên chúng tôi trên hai mặt dây chuyền ...Anh Tuấn nói thêm :

-Mong Sơn đừng mơ mộng hão huyền mà tự dày vò bản thân mình nữa..Nếu Sơn đồng ý ...Chúng tôi sẽ giúp Sơn đến với anh Vũ ..nhé...Được không Sơn ?

-Nếu vậy em xin cảm ơn anh trước nhé ,Nhưng cứ đợi hôm này mình ra sân bay đón Vũ ,Còn phải thăm dò hắn đã anh héng...

-ừa ..cứ thỏa thuận như thế nhé Sơn .

Tôi không ngần ngại bảo Sơn :

-Anh cứ đọc cuốn nhật ký này của em thì anh sẽ hiểu thôi Sơn à...Thật ra tình yêu mà không có thủy chung thì con người ta mãi mãi phải kiếm tìm thôi .

-Đúng rồi ...Sơn nói với tôi :

-Nhưng trước đây anh luôn nghĩ tình trai thì thoải mái và tung tăng như cá như chim mà em ...

anh Tuấn phì cười :

-Đứng rồi đó Sơn à...Như cá như chim ,nhưng là chim liền cánh ,và cá chung đôi ...haaaaa

Sơn cười theo anh rồi nói :

-Sao anh không nói ngay mấy hôm trước ,làm em cứ muốn chơi chung với anh và Quang đó Tuấn à ...

Anh Tuấn nhìn Sơn rồi bảo :

-Em muốn ăn chung hay ngủ chung cũng được còn chơi chung ...thì xin em hãy thận trọng nhé ...

Sơn gật đầu ngoan ngoãn và bảo :

-Bây giờ em đã biết hai người này nọ với nhau như vợ chồng rồi ..Thì em đâu thế nữa Tuấn à...Cho em xin lỗi anh và Quang nhé...

Tôi bảo với Sơn :

-Anh Sơn à...Người ta có câu...Đánh nhau rồi mới nhận anh em ...Bây giờ nếu anh với anh Vũ mà thành đôi ..thì anh em một nhà rồi đó thôi ...hi...

Tất cả chúng tôi cùng cười vui vẻ ...Sơn nói tiếp giọng lẳng lơ :

-Hôm nay ..hai người gài bẫy tôi ...Tôi bắt đền đó ...Bây giờ không như những người khác muốn nhìn hai người hôn nhau .Tôi muốn hai người phải hôn tôi liền bây giờ đó anh Tuấn à ...

Tuấn gật đầu nhân nhương anh bảo :

-Lại đây anh tặng em một lần để nhớ nhé Sơn...

Anh hôn một bên má ,tôi hôn một bên ,Nụ hôn chỉ thoáng qua thôi ,mà cả ba chúng tôi cùng đỏ mặt vui vẻ ...

Khi Sơn ra về rồi ...Tôi bảo Tuấn :

-Anh làm em hú hồn à ...chỉ chậm mấy phút thì em đã nằm gọn trong vòng tay của Sơn rồi đó ...

anh vuốt tấm lưng trần của tôi thân ái rồi nói :

-Anh căn giờ kỹ quá mà...Chỉ tai anh ngốc tới lúc nhận tin nhắn xong mới trả tiền chủ quán ..mất tới cả 5 phút đó em à...

-Đó ...Anh nói chỉ tới ly rượu là anh đã nắm được Sơn ở ngoài phòng khách ,Thế mà uống xong rồi vẫn chẳng thấy anh đâu ...Khi hắn chuẩn bị lên giường ..anh kêu đúng lúc quá héng...haaaa....

Tôi cười thích thú ..Anh chọc lét tôi rồi bảo .:

-Biết thế tôi đặt camera...Rùi về chậm thì hay hơn..Cho người ta cười thoải mái héng....Hiiii...

-Trời ...Anh tính bán đứng em đó hả ..Thiệt là ma cô quá thôi ...Liệu đó anh à...

Tôi đấm nhẹ lứng cho anh ,Rồi ngồi lên tấm lưng trắng muốt tình yêu của chúng tôi ...

Bàn tay mười ngón của tôi đan soắn vào các thớ thịt của Tuấn ...Tôi nhẹ nhàng mát xa cho người yêu của mình ...

Chưa đêm nào chúng tôi thấy thú vị như đêm nay ...

Ph ần 82

Trên đường ra phi trường đón Vũ .Tôi và Tuấn cùng đi vơi Sơn .Anh Tuấn ngồi ghế trên ngang hàng với tài xế .

Còn tôi ngồi bên Sơn .

Quốc lộ bây giờ rộng và đẹp quá ...Cả thành phố nườm lượt người xe qua lại .Tiết trời mùa đông nhưng vẫn còn ấm áp ,chả khác gì mùa thu .Chúng tôi ăn mặc như tụi con trai con nhà bình dân vậy .Vì ai cũng lo nếu mặc đẹp quá ,mà gặp Vũ ,Sẽ làm má anh mủi lòng thương cảm ....mất vui.

Sơn ngồi bên tôi ,hắn thầm thì nói :

-Anh không ngờ ...Nhật ký của Quang Viết hay quá ...Em có thể viết tiểu thuyêt được đó Quang à...

Tôi mỉm cười và bảo với Sơn :

-Anh nói quá rồi đấy Sơn à ...? Viết tiểu thuyết như các nhà văn hả ...? Em Đâu có đủ vốn liếng của cuộc sống để mà xây dựng cốt truyện ?...Tôi cười khi thấy Anh Tuấn đang mỉm cười và hơi đỏ mặt khi nghe Sơn nói như thế ...

Tôi nói tiếp :

-Em mong sao ,cuốn nhất ký giúp cho anh hiểu được chúng em thôi Sơn à...Đó là bí mật của đời em mà ...Anh thấy em có đáng ghét không Sơn ...?

-Ồ...Không đâu em à ..

Sơn cười rồi nhìn tôi rồi bảo tiếp :

-Anh nghĩ người ta bảo Đóa mà ...Em có khác chi ...Bông hoa Gay ? ...Tất cả mọi người thích em ...Mở đầu từ cái suy nghĩ đơn giản nhất ...Chắc em biết chứ ?

-Ồ...Hay quá ...Sơn ơi ..Anh nói đi ,em chưa được nghe ai đánh giá về em đâu Sơn à...Có lúc em cứ nghĩ ...Tại mình đa tình ...Hay ...Tại nhan sắc nó làm cho em thành con người như vậy nhỉ ?

-Những thứ đó chỉ là một phần đóng góp cho tính cách của em mà thôi ...Anh nói cho em biết ..Bởi tình yêu con trai ..Tuy dễ mà khó ...Em từ nông thôn lên thành phố ...Ông trời lại ban cho em một tấm nhan sắc tuyệt vời ...Ánh mắt ,làn môi và dáng dấp của em ...Đều khiến cho mọi người muốn ôm hôn em đó ...Rồi tất cả đều muốn đến với em ...vì họ đều nghĩ ..Em là người nhà quê ...Chân chất và lành lặn ...Và rất dễ chinh phục ...Ngay cả anh cũng nghĩ như vậy ...Khi muốn đến với em ...?

-Thật thế hả anh ?

Tôi sững sờ khi Sơn đưa ra cái lí do thật là cay nghiệt đó ...

Trời ơi ...Có lẽ đúng thôi ...Vì các chàng trai thành phố đều nghĩ ...Dân quê điều đầu tiên là thật thà chất phát ,điều thư hai là trình độ hiểu biết kém ,cho nên dễ bị sa đà ...trước những cơn dông của phù hoa đô thị ...Điều thư ba nữa là ...Tấm thân của trai gái nhà quê đều trong trắng trinh nguyên...Bởi do kinh tế văn hóa trình độ thấp ...Thì làm sao mà thác loạn được chứ ...?

Sơn thấy tôi suy tư ,Anh bảo tiếp với tôi :

Ánh mắt của trai gái thành thị đều nghĩ là như vậy mà ...? Quả thực em đã là người như thế ...? Ngày xưa ...Khi mà em khát thèm Khang ngay từ cái ngáng chân định mệnh tuy ngang tàng nhưng hấp dẫn ...Rồi em a dua theo hắn ..chơi trò ú tim với Vũ ...Để cho mắc vào lưới tình ,gậy ông đập lưng ông của Vũ ...Rồi tới Vinh ...Cũng chỉ là do cái thông cảm của tình bè bạn cùng lứa tuổi ...Rồi với Tuấn ...Em hoàn toàn ngã gục trước lời đề nghị của anh ấy ...Bởi Tuấn đã cho em tất cả niềm tin để được sống thật với con tim của mình ...

-Ồ...Cám ơn anh nhé Sơn ơi ...Lúc nào em cũng cảm thấy tội lỗi với anh Tuấn ...Khi đến với những người trên ,Em đều có suy nghĩ đơn giản tình trai nó như là cuộc chơi đùa của cơn gió tình cảm thôi Sơn à...

-Đó ...Chính vì vậy mà anh mới nhảy vào trồng cây si trước cửa con tim của em và anh Tuấn đấy..Quang à...Nếu anh biết hai người đã đủ đầy cả tình riêng và ý chúng của gia đình ..Thì anh đâu có như vậy ..Bây giờ nghĩ lại ...Xấu hổ quá đi thôi ...Và cả cái tối được diễn kịch với hai người đó ..Anh là thằng khờ ..trong mắt em và Tuấn đúng không ?

Tôi bật cười khúc khích...Tôi không nói gì ,nhưng Tuấn của tôi cũng mỉm cười khoái chá ..Vì anh là kẻ viết ra nội dung của vở kịch để thử thách niềm tin với Sơn đó thôi ....

Tôi hỏi Sơn :

-Anh thấy anh Vũ thế nào ...Được không Sơn ?

-Haaa...Anh biết em sẽ hỏi về điều này đấy ...Ngốc ơi ...không lẽ em không biết là tại vì sao mà anh cùng đi đón Vũ ...hay sao ...Hiiii..,

-Chết đó nha...Em và Tuấn hy vọng là như vậy .Ít nhiều thì tình trai cũng sẽ giúp cho hai người đỡ khổ đau khi tình cảm đang rạn vỡ trong con tim của mình ...Sơn à ..Anh Vũ ...đa cảm lắm đó ...

-Nếu như trong nhật ký của em miêu tả ,Thì anh cũng đang cần một bàn tay yêu chiều và tình cảm đấy Quang à...Chỉ lo ...Người ta chê anh thui à ...

-Hiiii..Anh yên tâm đi ...Em đã biết trước là anh Vũ sẽ ok ...Về kỳ này...Anh ấy đang chông chênh tình cảm lắm ...Anh cố giúp chúng em nha Sơn ....

................

Vũ đã ra ngoài với chúng tôi ...Trời ơi ...Đi Mỹ ..mà ốm vậy hay sao ...Da anh hơi tái xanh ,thân người thì mỏng manh quá ...Có lẽ anh đã đau khổ và khóc rất nhiều...

Khi gặp má anh ...Anh đã ôm chầm và nức nở như một đứa trẻ ...Tôi biết ...Anh đang trách người mẹ của mình bằng những giọt lệ uất ức ...Giá như anh can đảm nói ngay giới tính của mình cho ba má anh hay ...Thì đâu có để cho tình đời dang dở chứ ?

Má anh ôm con khóc nức nở :

-Con của má đây Sao ...? Trời ơi ..Sao con tôi ốm quá vậy ...? Cũng tại má mà ra Vũ ơi ...Má xin lỗi con...

Anh Tuấn đỡ má anh rồi nói :

-Bác à...Có gì về nhà hãy nói ...Bác làm anh Vũ Khổ thêm đó ...

Ba anh nói nhỏ :

-Tuấn nói phải lắm đó ...Bà thì vẫn vậy ...Thương con không đúng lúc rồi ...Bây giờ con nó về nhà ,nguyện vẹn như thế là hạnh phúc rồi ...Thôi ta ra xe đi...

Ông nói xong cùng chúng tôi ra ngoài .Anh Vũ đi bên chúng tôi .Sơn đẩy xe cho anh...

Vũ vỗ vai Tuấn rồi bảo :

-Hai người vui vẻ chứ Tuấn ?

-Dạ...Vui lắm anh Vũ ơi ...Sống Bên Quang ..Thì buồn làm sao được chứ ?

Vũ gật đầu ,và chợt hỏi Sơn ;

-Bạn đây là ...

Tuấn bảo với Vũ :

-Đây là Sơn ...Bạn của tụi em đó ...Còn đây là anh Vũ đó ...Sơn ơi ...Hai người bắt tay làm quen chút nha ?

Sơn dừng xe đẩy lại .Vũ đưa cho tôi ôm hộ anh hai bó hoa của chúng tôi và ba má anh mới tặng .

Bắt tay Sơn anh nói :

-Mình rất vui làm quen với Sơn ?

Sơn bắt tay anh ,Rồi hắn tự tin khoác cánh tay dài qua vai anh Vũ ...Hắn cao lớn hơn anh mà ...Hắn nói nhỏ giọng tình cảm :

-Em mong anh Vũ Không chê Sơn nhé ?

Cả hai người nhìn nhau và hơi đỏ mặt .Chúng tôi đã làm tư tưởng trước cho cả Vũ và Sơn rồi mà ...

Tình trai quả thật rất khó gần để mà yêu nhau ... khi mà con người ta cứ phủ che quanh mình những bộ áo quần gợi cảm và phong cách nam tính ...

Nhưng khi đã tìm và hiểu nhau thì lại dễ dàng và thật nhanh chóng thân thiết ...Cái vỏ bọc kia ...lại là bức tường để che chắn các con mắt soi mói của xã hội ....

Tôi bảo :

-Hai người vui thì chúng tôi cũng vui rồi đó ...Bây giờ Tuấn và Quang lên xe với hai bác nhé ...Hai người đi chung một xe ...

Anh Vũ thấy tôi bố trí đúng quá ...Nhưng anh không muốn là kẻ vồ vập ,anh bảo chúng tôi :

-Làm như thế có ngại cho hai người không hả Tuấn ? Hả Quang ? Chúng mình chưa nói được với nhau mà ?

Tuấn cười tủm tỉm anh bảo Vũ :

-Làm theo Quang đi anh Vũ à...Anh mà để cho Sơn của chúng em buồn ...Thì chúng em không chơi với anh nữa đó ...

Anh Vũ và cả Sơn đều đỏ mặt Vũ liền nói giọng thật quan tâm với Sơn :

-Anh hy vọng Sơn đồng ý đi chung với anh chứ ?

Sơn cười thật thích thú ..Hắn buông câu nói đầy nam tính và tự tin :

-Rất hân hạnh ...Xin mời anh lên xe .

Chúng tôi về tới nhà thì trời đã chiều .Má anh Vũ bảo tôi xuống phụ má làm cơm ..Tuấn vui vẻ dọn dẹp bàn ăn và xếp đặt bàn ghế ...

Thi thoảng xuống bê thức ăn lên ,anh lại nháy mắt với tôi ,và huýt những điệu sáo môi quen thuộc .

Anh bảo nhỏ :

-Anh Vũ đang vui lắm đó ...Quang à ...

Má anh cười bảo tôi :

-Quang à...Má thấy hình như anh Vũ cũng quí thằng Sơn ...Như con hôm nào vậy đó ...?

-Dạ ...Tôi đáp với má :

-Sơn nhìn thế thôi ,nhưng quí anh Vũ lắm má à ... Cũng may cho ảnh ?Con sắp này bận học ,Không tới nhà thường xuyên được ...Hai bác cứ coi Sơn như con héng ...? Có được không ạ...?

-Ồ...Thì má của Sơn đang lo cho Vũ việc làm đó con à ...Ba má cứ nhận tất cả tụi bay làm con luôn cho rồi ..Cả Tuấn ,cả Khang nữa ...Chúng bay chơi với nhau tình cảm hơn cả ruột thịt mà ..Có được không hả Tuấn ...?

Tuấn cười vui vẻ ,Anh lại gần ôm nhẹ đôi vai của má anh Vũ ...Anh hôn vội bà vào một bên má ,chả khác gì ở nhà anh thường hôn má của mình vậy ?

Tuấn bảo :

-Má nhận tất tụi con...Không nuôi nổi đâu má ơi ...?

Bà chân thật mắng yêu anh :

-Ba má anh ...Tuấn ơi ...Tụi bay cứ ừ đi...Ba má nào để cho Đói chứ ...?

Vũ và Sơn đã vào phòng ăn từ lúc nào ...Anh thấy Tuấn đang làm nũng má của mình anh bảo :

-Mấy người lại định tranh cướp tình cảm của má tui hả ?Tui không nhường đâu đó NHA ?.

Chúng tôi cùng cười ..Anh Vũ bảo với chúng tôi :

-Nếu được như vậy thì năm nay má phải mua nhiều bánh trưng ăn tết lắm đó .

Má anh cười rồi bảo :

-Có bây nhiêu đây thôi ...mà con trai tui cứ lo đói hoài ...hả Vũ ?

-Ồ...Má và mọi người chưa biết đó thôi Vì Tết năm nay cả Khang cũng về đó má ?

-Vậy hả con ...? Bao giờ thì Khang về thế ?

Vũ cười vui vẻ ,anh ném niềm vui và câu nói vào đôi mắt mở rộng của tôi đang chăm chú lắng nghe và chờ đợi ...

-Đúng ngày 25 âm lịch thì Khang xuống máy bay ...Hắn về nghỉ đông ...Chừng 20 ngày thôi má à ...Tuấn và Quang biết chưa vậy ...?

Tôi hơi chững lại ? Sao Khang không cho tôi biết nhỉ ? Hay hắn mới quyết định về nghỉ đón tết ở quê nhà ?

Tôi bảo với Vũ :

-Em không hay biết gì cả anh Vũ à ..? Có khi nào anh nói xạo không vậy ?

-Haaa...Anh cười tươi như thuở nào ...

Anh nhìn tôi và nói :

-Hôm kia anh mới biết đó Quang à...Chắc là hắn mới có chương trình của nhà trường ...Mai anh bảo nó điện thoại cho em héng ?

Bữa cơm đón Vũ thật chan hòa tình cảm .Nhìn thấy người xưa trở lại vui như thế ...Tôi cũng yên tâm .

Tôi nhìn Sơn ,Khi thấy hắn cứ bước một bước hai chung lối với Vũ ,trong căn nhà chật hẹp .Tôi thoáng thấy lòng mình nhẹ nhàng và buồn cười lắm ...

Khi Ba anh nâng ly chúc sức khỏe rồi cười bảo với má anh :

-Bà thấy không ...?Thằng con trai bà cứ như trẻ con vậy đó ...?về chưa được một ngày mà tôi thấy nó đâu có khác gì ngày xưa ...

Tôi thoáng đỏ mặt và đoán già đoán non ..Khi Sơn mang đồ của Vũ lên Phòng ...Không biết hai người đã hôn nhau để mở màn cho thủ tục chào hỏi chưa nhỉ ...?

Hi...Mình tệ quá ...Cứ nghĩ chuyện của thiện hạ ...

Ngồi bên Tuấn ,tôi thấy anh cũng rất vui ,anh bảo tôi :

-Năm nay anh Khang về quê ăn tết ...Chúng mình phải đi chơi cho thật đã Quang à...

-Vâng ..Em nghĩ chắc vui lắm đó ...?

Tôi tự hỏi lòng mình ?

Không biết Khang của tôi có thay đổi nhiều không ?

Khang có cao lớn nữa không ?

Khang đã có cô nào vừa ý với tình yêu của hắn không ?

Và Khang có còn lãng mạn như thưở nào không nhỉ ..?

Ph ần 83

Tôi và Tuấn được chú tôi Cử ra Sân bay đón Khang .Trong lòng tôi thấy mừng vui khôn kể ..Chúng tôi xa nhau đã gần một năm rồi .

Không biết Khang có nhớ tôi không nhỉ ?Còn đối với Hắn ,Tôi thấy rất nhớ và thương hắn vô cùng .

Trong tất cả những người tôi quen ở trên thành phố .Có lẽ em tôi là người có cuộc sống tình cảm gia đình thê thảm nhất .Má mất sớm...Tuy ba cố gắng dành tất cả tình cảm cho con .Nhưng cũng đâu thể bằng mọi người có gia đình vuông tròn trong cuộc sống được .

Tôi nhớ ngày xưa khi mỗi lần hỏi về thím tôi .Khang là đứa rất lì nó không bao giờ cho tôi biết ...Lần nào tôi hỏi thì nó đều chỉ tay lên bầu trời rồi bảo :

-Quang lên trên trời mà hỏi ...?

Rồi ánh mắt của nó chững lại và niềm vui trên khuôn mặt thì lụi tắt ...

Bây giờ khi xa nhau một thời gian dài như vậy ?Mong sao chó cái tính hồn nhiên của em tôi vẫn như thuở sinh viên tràn đầy mơ mộng ...

Tôi ôm một bó hoa nhỏ ,và cùng Tuấn đứng ở cửa ngoài phòng xuất cảnh .Sân bay ầm ĩ tiếng cười tiếng nói và chen chúc bước chân và rối mù ánh mắt, bởi các sắc màu của áo quần chen nhau nhộn nhịp .

Anh Tuấn bảo tôi :

-Khang sắp ra rồi đấy em à .Đúng chuyến máy bay từ f răng fưộc này đó ...Chắc hắn đang chờ xin dấu nhập cảnh hay tìm hành lý để ra ngoài ...

Tôi gật đầu rồi nói với Tuấn :

-Họ về ăn tết đông quá anh nhỉ ? Không biết Khang có nhớ nhà lắm không ?

Tuấn thấy tôi hỏi vừa bâng quơ ,vừa tản mạn .anh biết tôi đang hồi hộp gặp người em họ thân yêu của mình .

Anh cười bảo :

-Cái đó phải hỏi người ta ...Chứ anh đâu có phải là Khang nè....

Tôi đỏ mặt quá ,như một kẻ ăn vụng bị người ta bắt gặp ...Tôi mỉm cười gượng gạo :

-Thì anh hiểu rõ đến từng giờ hạ cánh của máy bay mà ...Vậy em mới hỏi chứ...

Tuấn cười hì hì ,Rồi anh nói như reo :

-Khang ra kìa...Em ...?

Tôi nhìn theo anh ...Đúng rồi ...Khang đã trở lại ...Hắn đó ....Chà ....biết nói sao nhỉ ?

Tuấn cầm tay tôi rồi Giơ hai cánh tay chúng tôi lên cho Khang nhìn thấy .Hắn đã nhìn thấy chúng tôi và giơ tay chào lại .

Hắn mặc bộ đồ mới lạ .và mô đen lắm .Chắc là bộ đồ của sinh viên bên đó .Chiếc quần may loại vải dày dặn màu xám nhạt ,có dán mấy kiểu túi may trên bắp vế ,lầm cho đôi chân như cột trụ khỏe mạnh .Còn thân hình Khang ,bên trong ,hắn mặc một chiếc áo xuân thu cổ tròn dài tay và có những dòng kẻ ngang hơi đậm rất đẹp ,còn bên ngoài vẫn khoác một chiếc ghi lê để giữ cho thân hình khỏi bị lộ liễu cái vẻ cường tráng của cơ thể ...

Gần một năm .hắn không cao lên là mấy ,Nhưng màu da của Khang ...Thì chỉ có dân bên Tây âu mới được mịm màng và trắng như vậy ....

Tiến đến bên chúng tôi Khang rộn ràng :

-Hê lô Quang...Lớn ghia vậy nè...

Hắn chào rồi bước lại bên tôi ,giữ nhẹ mái đầu tôi và hôn vào một bên má của tôi .Hắn giữ đầu tôi chắc hắn muốn nụ hôn của hắn khỏi bị thất lạc hay sao nhỉ ?Tôi thầm mỉm cười và nghĩ ...Tên này vẫn hồn nhiên như trước .

Hôn tôi nhẹ nhàng xong .hắn tới bên Tuấn hắn chào :

-2222...Tuấn ....Thế nào ...? Cuộc sống tốt đẹp chứ ? Hắn nói xong ôm Tuấn vào lòng .mái đầu Khang áp vào má của Tuấn .

Tuấn hơi bất ngờ ,anh đỏ mặt và nói :

-Thanks Khang nhé ...? Vẫn như ngày xưa anh à ....?

Nói xong Tuấn cầm bó hoa từ tay tôi đưa cho Khang ,anh bảo :

-Chúc mừng anh đã bay về an toàn nhé ...Bây giờ chúng mình chụp vài kiểu ảnh ở sân bay nghe Khang ?

-Ok ...hai người cùng tôi ra ngoài cửa chụp vài cảnh cho thoáng nhé ...

Khang nói như vậy .

Anh Tuấn đẩy xe hành lý ,để cho tôi đi bên hắn và trò chuyện cho thoải mái .

Hắn hỏi tôi :

-Nhanh quá ,đã gần một năm rồi ..Tôi cứ nghĩ gặp Quang hôm nay phải cao lớn hơn tôi đó ....haaa...

Biết hắn đang trêu mình tôi nói :

-Tôi mà cao nhanh như vậy ?chắc là xấu hổ lắm đó ...Thôi đành ôm phận ...Bất mãn với chiều cao Khang à ...

Hắn bẹo má tôi rồi bảo :

-Biết Là Quang hay chấp nhận rủi ro mọi điều mà ....Thôi thấp một tý ...Nhưng chui rào ở quê ,vào bẻ trộm trái cây mới lẹ héng....

-Hi...Tôi cười vì giọng têu tếu thân quen ...Tôi bảo Khang :

-Mình chụp ảnh xong về nhà luôn nhé ...Chắc chú mong Khang lắm đó ...

..............

Chú tôi phấn khởi nhìn thấy Khang trở về trắng trẻo và hồng hào hơn trước ,Ông hỏi thăm ba má và gia đình của Huyền bên đó và tình hình cuộc sống của Khang .

Chúng tôi ăn cơm vội vàng ở nhà chú tôi rồi chúng tôi xin phép về luôn .

Tôi nói :

-Thưa chú ....Khang vừa đi máy bay hơn chục giờ còn mệt .Chúng con xin phép qua nhà Tuấn để cho Khang và chú trò chuyện rồi Khang đi nghỉ sớm đi ...Mai mốt chúng con lại sang chơi ạ.

Khang cười vui bảo với chúng tôi :

-Sáng mai ,hai người sang đây cùng với Khang đi chơi chợ ...và mua hoa nhé ?

Tuấn cười vui lắm anh nhìn hắn bảo :

-Đúng đó .ngày mai 26 tết rồi ,em đang tính mình phải đi chợ sớm ,nếu gặp cây mai nào ưng ý thì mua luôn anh Khang à ...Sáng mai chúng em sang đón anh nhé .

Khang nở nụ cười trắng hồng của khuôn mặt ,để chào tiễn chúng tôi ,ánh mắt của hắn sáng long lanh muôn ngàn tia nhấp nháy .

Hắn nói với tôi :

-Ngày mai sang nhé ...Anh nhỏ ...? Mai sang khang có quà cho hai người ...Toàn socôla hảo hạng ...Ăn vào mau lớn lém đóa à...

Tôi lặng lặng xấu hổ anh Tuấn nói thêm :

-Quang đang mong ăn kẹo socôla của Đức lắm ...haaa...Đành phải chờ tới mai vậy ...? Thôi chúng em về héng ...?

Tôi véo tai anh rồi bảo :

-Trời ạ ....cả người nhà cũng chơi lại tùi nà...

Anh cười ha hả rồi nổ máy ,đưa tôi về nhà ...

Hôm sau ,chúng tôi đi chơi chợ Hoa...Bao nhiêu là cây cảnh đẹp và lạ mắt .Nhưng điều đầu tiên là cả ba chúng tôi phải chọn cho gia đình một cành Mai Thật đẹp về dáng ,tươi về Sắc ,và lắm nụ ít hoa ...để làm sao cho tới ngày tết thì hoa nở càng nhiều càng đẹp .

Loanh quanh mãi thì Tuấn cùng Khang quyết định mua hai cây mai có thế trồng trong chậu rất đẹp ,Bông và nụ rất nhiều ,dáng cây như có tán khỏe mạnh và đúng như mong muốn của những người yêu hoa.

Tuấn phấn khởi lắm .chúng tôi thuê xích lô chở về nhà ...Vừa đi Khang vừa nói :

-Không ngờ Tuấn tinh thông về loại hoa mai này quá vậy ?

Tuấn cười rồi bảo :

-Tết sắp đến rồi mà anh ,Cây mai này anh trang trí ở phòng ngoài gần bàn uống nước là đẹp nhất ,vì nó tiện và gần gũi cho ánh mắt thưởng thức ....của mọi người ,Khang à ...Ngày mai chúng ta đi mua thêm mấy loại khác nhé ...Như mua thêm hoa cúng bày trên bàn thờ tổ tiên ,và mua thêm mấy một bình bông đặt trên bàn uống nước...

Chúng tôi về nhà và mang theo chậu mai lớn và đẹp lắm ...AI cũng hỏi thăm là mua bao nhiêu thế ,và hỏi là mua ở đâu ...Tết mà ...Ai cũng cần hỏi cho biết giá ...Vì Hoa và quả ngày tết ...luôn là hàng vô giá .

Buổi tối khi vừa ăn cơm xong ,Đang xem chương trình ti vi nói về thời sự trong nước ...Bỗng có tiếng vỡ loảng xoảng ở dưới phòng bán hàng của má Tuấn ...Linh cảm chẳng lành ...Anh và tôi vội vàng chạy Xuống ...

Tết mà ...Bọn ăn cướp chúng cũng thèm khát tiền lắm .và chúng thường nhằm vào cơ hội giáp tết để khoắng của .

Tuấn chạy nhanh xuống thấy má anh bị bọn chúng đánh ngất nằm ở dưới chân quầy .Chúng không thấy chìa khóa nên vội đập tủ kính để vơ vét số trang sức mà má anh bày làm hàng mẫu ...

Một thằng to béo đáng vội vã ôm số vàng hắn vừa vơ vét để ....chạy ra ngoài cửa .anh Tuấn đuổi kịp ...Một tay anh bóp mạnh vai thằng béo đau điếng nrồi để rơi túi vàng xuống đất ...

Tay Tuấn túm cánh tay hắn giật ngược lại thật mạnh ...Rồi anh nhảy cao người tung một cước hiểm vào đùi của tên béo ,Hắn như bị gãy xương đùi nên ngã gục trước cửa ra vào ...

Một tên cướp khác đang chờ đồng bọn trên chiếc xe máy nổ sẵn ...Nó muốn tẩu thoát cùng đồng bọn ...Nên đã rút súng bắn xả vào Tuấn ...

Đoàng ...Đoàng ..

Hai tiếng nổ vang lên làm cả khu phố nhốn nháo .Tên cướp bắn Tuấn thấy tình hình không thể cứu nổi đồng bọn của nó .Nó liền lao đi một mình trốn chạy ,trong dòng xe và người hối hả ...

Bà con xung quanh đã kịp tới bắt gọn và trói tên béo đang nằm như con lợn trước cửa ...

Tiếng nổ oan nghiệt đã găm vào cơ thể của người yêu tôi .Tôi chạy tới nơi thì anh đã ngã gục ..Tôi luống cuống xé ngay chiếc áo lót của mình để băng vào dòng máu đang chảy trên ngực anh ...Trời ơi ...Máu chảy ra nhiều quá ...Tôi không thể ngăn dòng máu tươi loang lổ kia được ...Tôi gọi to thảm thiết và rối rít :

-Anh Tuấn ...Tuấn ơi ...Đừng làm em sợ nhé ...Em nè ...Quang đây ...Tuấn ơi ...

Giọng tôi lạc loài trong sầu đau ,tôi la lên :

-Má ơi...ba ơi ...Gọi cấp cứu nhanh lên ...Anh Tuấn chết mất nè....anh chảy máu nhiều quá ..

Tôi cuống quít gọi tên anh ...Một lát sau ....Khi má và ba anh tới nơi kêu la khóc lóc cùng tôi ...Trời ơi ...Tết đến nơi rồi mà sao nỗi buồn lại xảy ra đau đớn quá .

Má anh Khóc tức tưởi ...

Tuấn bỗng nhiên từ từ mở mắt ,tất cả chúng tôi mừng vui reo lên :

-Ô tỉnh lại rồi ...Tuấn ơi ...

Chỉ có mỗi ba anh thì nức nở kêu lên :

-Con trai ơi ...hức ...hức...con đừng phụ ba phụ má mà bỏ đi nhé con ơi ...ơi trời ơi ...

Ông rống lên như tiếng voi cha tìm con giữa khu rừng rậm rạp.

Má anh bảo :

-Tuấn ơi ...hức hức...Ba má nè con ...hu....Con mệt lắm không ? xe bác sĩ sắp tới rồi đó ...Cố ráng lên con à ...hu..hu...

Anh mở mắt to ,nhìn khắp lượt ,hình như anh đã dồn hết công lực của mình để gặp gỡ lần cuối với người thân ...Tuấn bảo tôi :

-Quang ơi....Anh thấy mệt mỏi lắm ...hình như không xong rồi ...em tha lỗi cho anh nhé ...Dù anh không còn nữa ...Thì xin em hãy sống theo lời dặn của cơn mơ hôm nào ...Nhớ đó ...Chớ có hủy hoại tấm thân em à ...Còn ba ,còn má của anh ....anh nhờ cậy ở nơi em đó Quang ơi ....hức hức ...Anh nức nở và quằn quại ...

Tôi khóc và đau đớn theo anh ...bao nhiêu nước mắt chảy theo lời trăng trối của anh ...

Tôi nói :

-Tuấn ơi ...Đừng bỏ em và ba má mà ra đi như thế ...,Ngày mai mình còn đi chợ tết mua sắm nữa mà ....Trời ơi ...hu hu...

Anh mở mắt lần nữa rồi thều thào :

-Ba ơi ...Má ơi...Con thấy tâm can con lạnh quá ...Rét quá....Nếu con chết rồi ...Ba má hãy coi Quang như con hồi còn sống nhé...

Nước mắt của Tuấn chảy theo từng lời trăng trối ...cuối cùng anh bảo :

-Ba má và Quang hãy tha lỗi cho con...Con không muốn chết đâu ...Nhưng bây giờ con đành phải chịu mang tội là đứa con bất hiếu ....cướp công ba má nè...

anh chăng trối trong khổ đau tức tưởi ...Rồi anh nghẹo đầu từ từ và chết đi để lại khuôn mặt thanh thản ....

Ba anh gầm lên :

-Tuấn ơi....sao lại cướp công cướp của của ba má như vậy hả con ơi ...

Má anh thì ngất sỉu ...Còn tôi thì đau lòng quá ...tôi gục đầu vào ngực anh mà oán trách trời cao ...sao nỡ bày chuyện đời cay nghiệt ...

Ph ần 84

Khi công an đến khám nghiệm hiện trường ,thì cũng lại là lúc tất cả bạn bè của chúng tôi đến đông đủ ...

Cao xanh... ngập đầy tiếng khóc, lời than ...

Vũ đến và mếu máo khổ quá ,Hắn nấc trong khổ đau :

-Tuấn ơi ...Mày không dậy ngáng chân tao nữa đi nè ...hay mày lại đây búng tai tao nữa đi ...Tao không đuổi mày để búng lại đâu...Hu..Hu...

Tôi đau lòng quá ...Nước mắt chảy hoài mà không cạn ...Rồi tới má anh Vũ ...Bà khuỵu xuống bên tôi mà gào lên đau đớn :

-Tuấn ơi ...Con vừa nhận lời làm con của má đấy thôi ...Sao chưa báo hiếu chút gì cho má, mà con đã vội bỏ đi mãi mãi rồi con ơi ...Hu...Trời ơi ....Sao nỡ giết con tôi ...

Anh Vũ phải dìu mẹ mình vào bàn ngồi ...Trời ơi Tôi khổ quá ...Khi thấy cả bầu trời tiếc thương cho cuộc đời ngắn ngủi của Tuấn .

Khi má tôi và anh hai tôi tới ...Bà ôm chặt tôi mà nức nở :

-Hu...Hu...Khổ thân con tôi quá Tuấn ơi ...Sao con vội bỏ ba bỏ má và chúng bạn mà đi như vậy ...con ơi ...hu...Trời cao ơi ...sao không bắt mấy mạng già này thay thế cho con chúng tôi ...Nó còn trẻ như vậy ...Sao đã lìa trần ...Hu...ới trới cao đất dày ơi ...

Anh hai tôi dìu má ,anh nói với tôi giọng thật nhỏ :

-Em phải bình tĩnh đó Quang à...Số phận đành chịu thôi ...Nhưng công việc lo toan cho Tuấn ,Em phải nhờ bạn bè và mọi người giúp đỡ đó..Anh đặt tay và vỗ nhẹ vào lưng tôi nói thêm :

-Cứng rắn lên em à ...

Khi pháp y tới khám nghiệm tử thi ...Là lúc mà tôi thấy đau lòng nhất ...

Khang đã ở bên cạnh và sắn sóc cho tôi ...Họ đòi mang anh đi viện để mổ tử thi ...Nhưng gia đình không muốn vậy .Và cuối cùng họ cùng phải mổ và khám nghiệm ngay tại nhà của Tuấn ....

Tôi thương xót ,anh đã chết trong đau đớn bằng đạn độc ...Bây giờ lại nát thân trong dao mổ ...Tuấn ơi ...em khổ quá ...Nhìn thấy anh bỏ đi trong tình cảnh thương tâm như vậy ...Em như đứt đi từng khúc ruột trong lòng ...

hu...hu...Giá như ...Anh chết như trong cơn mơ thuở nào để rồi hai chúng mình cùng thả xác thân nổi trôi trên mặt sông êm ái...Hu..hu...bây giờ ....làm sao mà em chết theo anh được đây ....Tôi nức nở bật lên thành lời :

-Tuấn ...ơi ..Em đau lòng quá ...

Một bác sĩ bảo :

-Tội nghiệp ...thằng em nó thương anh quá ...Khóc sầu não quá nhỉ ?

Tất cả các bác sĩ khám nghiệm và công an .họ đều nghĩ tôi là em trai của Tuấn .Nên họ nói như vậy ....

Má anh thì đâu còn tỉnh táo nữa ...Ba anh thì cũng đã phải vươn lên và cố gắng giải quyết công việc để nhanh chóng thực hiện chuyện đưa người yêu tôi nhanh chóng trở về miền đất lạnh ...

Tất cả những công việc lễ nghi an táng ...ba anh Vũ và Chú tôi lo lắng ...

Còn công việc nội trợ thì có má anh Vũ và má tôi ...

Mọi người phân công nhau cố lo cho đám tang của Tuấn thật trọn vẹn ...

Buổi sáng hôm sau ,Thầy Kiên và Dũng Cũng từ xa mới đến ...Cùng một lũ sinh viên của trường ...Họ đến chia tay Tuấn của Tôi .

Ai cũng nhìn khuôn mặt anh lần cuối , qua mặt kính của chiếc quan tài ...Anh nằm đó mắt nhắm như đang mải mê trong giấc ngủ vĩnh cửu ...Bao nhiêu tiếng gọi ,Bao nhiêu tiếng khóc ...chả thể làm cho anh tỉnh giấc trở lại được nữa ...

Tên Dũng mếu máo bảo tôi :

-Nghe anh nhắn tin ,em cứ tưởng anh Tuấn lại đùa trêu trong dịp tết ...Hích ...khi em hỏi lại anh Bằng ..Thì mới hay...đất dưới chân em đang sụt lở...hu...Quang ơi ...Em thấy thương Tuấn quá ...

Anh Kiên động viên Dũng :

-Xem em kìa...Khóc mà không chịu nhìn Quang đây ...Ốm quá rồi ...sao em còn xúc động nữa làm chi...Dũng ...ơi ...hự ..

Anh cũng không giữ được giọt lệ của mình khi rơi vào vai Dũng ...

Khang của tôi , thì luôn ở bên tôi ,Hắn thật sự vững tâm như cục đá ...Mọi công việc trong nhà .hắn cũng với ba anh Tuấn thu xếp nhanh nhẹn ...Vậy mà hắn vẫn luôn không để rời ánh mắt trông chừng tôi ...Hắn luôn nói với tôi giọng tưởng chừng như vô cảm :

-Quang bây giờ ...Làm cái gì phải suy nghĩ cho chín chắn nhé ...Người chết thì không muốn chết ...Cái số đã vận vào rồi ....Thì đành chịu thôi ?...Nhưng người sống thì phải ...cố mà lo nốt những ước mơ của người chết chưa làm được ...Nhớ không Quang ...

-Hu...Nhưng tôi khổ quá Khang ơi...Chả thiết sống nữa ...

khang bóp nhẹ vào vai tôi bảo tiếp :

-Muốn chết thì đợi ông trời đến mang đi ...Quang à ...Khờ quá ...Vậy còn ba má của Tuấn và ba má của Quang đó thôi ...Con người sinh ra đâu có phải từ kẽ nứt kẽ nẻ của trái đất như tôn ngộ không ?...cho nên cuộc sống của con người đầy vai trách nhiệm đó ...Chớ có tự mình hủy hoại thân thể ...mà thiên hạ họ cười chê ...

-----------------

Đám tang của Anh chở đầy hoa trắng ...Tình yêu của tôi lẻ loi đi về nơi miền hoang đất lạnh ...Tôi chẳng biết làm sao...Khi mà ông trời đã cố tình không trao cho tôi một vòng tay vĩnh cửu ...

Đã bao lần tôi nghĩ ,là sẽ sống bên anh cho tới ngày đầu bạc ...Cả anh cũng vậy ?AI ngờ ....đâu ...cánh cửa tuổi 20 chưa kịp mở ...mà anh đã vội phụ tình tôi ...

...Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi ....

Vĩnh biệt anh...Tôi hứa sẽ cố gắng trong cuộc sống để sau này thay anh mà chăm sóc cho ba má anh khi tuổi già ...

Cái tết đầu tiên tôi đón xuân một mình ở nhà Tuấn ...Buồn dăng khắp bầu trời ...Sầu vương đầy màu khói ...Nước mắt thì cạn dòng mất rồi ..tâm lực tưởng chừng như thoi thóp ...

Chúa ơi ....May cho tôi quá .lúc này Khang luôn ở bên cạnh tôi ...Hắn lo đèn nhang cho anh Tuấn và lo lắng cơm nước cho gia đình ...Cả Vinh Và anh Vũ nữa ...Vinh thì chiều nào cũng mua đồ ăn mang sang cho má anh Tuấn ...Lúc nào mắt hắn cũng đẫm lệ ...

Cái tết sao đắng ngắt làn môi và xám lạnh ánh mắt ....

Sau cái tang của anh được một Tuần ...Thì ba má anh nói với tôi và Khang :

-Quang à ...Ba Tuấn bảo với tôi :

-Tuấn mất đi vội vã quá ,Ba nghĩ từ nay con cứ ở với ba má nhé ...Con ở luôn cắn phòng của Tuấn ...Còn đây ...

Ba anh lấy ra môt cuốn nhật ký của Tuấn đưa cho tôi :

-Của Tuấn viết đó con à ,Khi nào rảnh con đọc nhé ...Đọc để hiểu được chân tình của nó dành cho con đó ..

Nói với tôi xong ông bảo với Khang :

-Con về tết mà lại không được nghỉ ...?Thôi đã vậy thì cứ ở đây với hai bác cho vui cửa vui nhà ...

Khang cảm ơn rồi nói với ba má Tuấn :

-Thưa hai bác ...Cháu muốn đưa Quang sang nhà vài hôm cho tiện ạ...Vì từ ngày về anh em cháu chưa có nói chuyện gì ...Qua bên nhà cháu .cháu cần dặn dò Quang một số công việc mà cuộc sống cần phải vậy ạ ? buổi trưa hàng ngày chúng cháu lại sang đây với hai bác ...thưa hai bác như vậy có được không ạ ?

-Được đó Khang ...Nhưng khi nào cháu đi sang bên kia rồi ...Thì bác sẽ nói chuyện với ba cháu ...cho quang sang đây luôn héng...

-Dạ được ạ...bấy giờ chúng cháu xin phép về nhà ...hai bác nghỉ thôi ...

Tôi chào ba má anh rồi bước theo Khang .

Tay tôi ôm cuốn nhật ký của Tuấn ...Không biết anh viết những gì trong đó nhỉ ?

Tôi có thấy anh viết hồi nào đâu ?

Và anh viết văn có hay không vậy ?

Chúa ơi ...Tôi đã từng tự hào vì Tuấn của tôi hào hoa và đa tài ...Vậy mà hôm nay tôi mới được biết cái tài cuối cùng của đời anh ...mà tai anh chưa được nghe con tim tôi đánh giá ...

Về tới nhà ...khang dắt xe vào rồi đóng cửa xong .

Ngôi nhà trước đây đối với tôi rất thân quen ....Hôm nay,khi bước quay trở lại đi bên hắn ...

Tự nhiên tôi như người xa lạ .Hắn nhìn tôi tình tứ .

Bàn tay phải Khang bẹo vào má tôi ,hắn nói nhỏ :

-Đã lạ nhà rồi hả ? Trông kìa...Nhà của người ta mà cứ như con gái đi lấy chồng ...về thăm nhà cũ ấy ...

Khang vừa nói vừa tình tứ trêu tôi ..

Hắn làm tôi tự nhiên thấy tủi phận quá ...Tôi đâu thể hồn nhiên như ngày nào được nữa...

Ai đã cướp mất linh hồn của tôi ?

Tôi đứng như trời trồng giữa phòng khách ,Nước mắt ở đâu lại tuôn về xối xả ...Tôi khóc lóc như cơn mưa chiều hạ ;

-Hu...Hức...hức ..Tôi khổ quá Khang ơi....hức...

Hắn bước lại ôm tôi vào lòng ...hắn nói như nựng tôi :

-Tôi xin lỗi ...Tôi ngu ngốc ...Đã gợi lại cảm xúc ngày xưa của đôi ta...Quang ơi ...Khóc nữa đi ...Khóc cho vợi bớt nỗi niềm của bước chân khi ngã quị...

Được thể ...Tôi gục đầu vào Ngực của hắn mà nức nở ..Còn đôi bán tay Khang thì bóp nhẹ khắp vai và lưng của tôi ,hắn nói thì thầm ...Giọng nghẹn ngào :

-Có Khang về rồi đây ...Quang ơi ...Xin đừng buồn

Ph ần 85

Tôi khóc nức nở trong vòng tay của hắn .Còn hắn ,thì nhẹ nhàng vỗ về tôi hết sức tình cảm .

Hắn dìu tôi ngồi vào ghế ở phòng ăn ...Hắn ngồi cạnh bên và hát nức nở bằng một khúC ca bất hủ :

...Bao nhiêu năm rồi ...Còn mãi ra đi ...

...Đi đâu loanh quanh... Cho đời mỏi mệt...

...Trên đôi vai ta ...Hai vầng Nhật ...Nguyệt...

...Rọi mãi trăm năm...Một cõi đi về....

Trời ơi ...Từng câu ,từng lời của bài hát từ khuôn miệng hồng nhạt của hắn ...Đang bóp nghẹt trái tim tôi ...Tôi nhòa lệ mà không tuôn chảy ...Trước mắt tôi ...Là bóng hình người xưa ...Như ảo như mơ ....Mờ nhạt thân thiết ...

Khang hát không đệm đàn ...Từng câu hắn tuôn ra ,nhấn trong tiếng nấc ...Khuôn mặt của hắn cũng nhạt nhòa tái tê...Đôi mắt đàn ông tưởng như vô tình kia..Bỗng dưng mờ đục...Vì dòng lệ lòng đang rưng rưng quằn quại ...

Hắn rót hai ly nước lọc hắn uống vội một ly...Và hắn đưa cho tôi một ly...Khi tôi uống cạn ly nước lọc...trong im lặng ...Vì Chúng tôi không thể nào nói với nhau bằng lời được nữa .

Hắn nói :

-Quang ơi...Hôm nay Khang mới bắt đầu khóc thương cho cuộc đời bạc phận của Tuấn ...hức..hức...Hắn lau vội giọt lệ vừa lăn vội xuống má của hắn ..

Hắn đứng lên ...Và lấy cây đàn ghi ta của Tuấn tặng tôi hôm sinh nhật ...

Đôi bàn tay hắn so lại cung đàn ...Rồi hắn ngồi dạo đàn ....Miệng thì nhả những ca từ ...Làm đớn đau trần thế :

...Em ở nơi nào...? Có còn mùa xuân không em ...?

...Rừng ngàn lá gió...Từng đêm nhắc nhở thì thầm...

..Nắng ở trên đầu...Nắng trong lòng phố....

...Gió ở trên non...Gió cuốn mây về...

Trời ơi....Hắn làm cho dòng lệ của tôi tuôn rơi nhanh quá ...

Tuấn ơi ...Anh đang ở đâu ...? Hãy về đây với lời ca tiếng nhạc đang sát muối vào lòng Quang ...

Tôi khổ quá ....Không biết Hắn đang hát cho tôi ...Hát cho Tuấn ...Hay cho bản thân cuộc đời Hắn nhỉ ...?

Vì đứa em tôi cũng bị rơi mất mối tình đầu tiên nhiệt ngã đó thôi ...Tôi hức hức trong lòng theo những lời ca chua xót ....

...Sao em ...Vẫn ngồi mà nghe cô đơn ....

...Mà nghe ...Nức nở trong lòng ...

...Và thương đôi mắt nhỏ ...

...Em buồn vì mình xa nhau....

...Vì mình thương nhau ...Nên mới giận hờn...

Vì mình yêu nhau ...Nên mới....Nhớ nhau ...Hoài ....

Khúc ca Tuôn ra trọn vẹn từ khuôn miệng ướt át của người xưa ...

Hắn hát bằng giọng con tim luyến láy khổ đau và rên rỉ .

Mái tóc lãng tử của hắn buông lòa xòa trước vầng trán thông minh ....Đôi mắt hắn nhòa lệ ..hắn bỗng buông đàn và nức nở :

-Tuấn ơi ...Em đang ở đâu ....Hức hức....Trời ơi ...Sao em tôi khổ quá vậy ?...Bầu trời thì vẫn đầy màu mây ước vọng ...mà em đã trở thành người thiên cổ ...Mất rồi....hu...hu

Khang khóc thành lời ...Khổ đau rung đôi bờ vai trong từng cơn nấc ...

Hắn làm cho con tim tôi cũng quằn quại gấp bội ...Nhìn hắn hát ...Mà tôi tưởng như Tuấn của tôi đang hát cho tôi nghe những lời ai oán của số phận ...

Tôi tới ôm Khang rồi nói nức nở :

-Khang ơi ...Cuộc sống này khổ đau quá ...Phải chăng người viết bài hát này là muốn tặng cho đời gay của chúng tôi ...hu...hu...Cả mấy thứ sắc hương của những bông hoa Quỳnh nở muộn về đêm nữa...Ông trời ơi ...Sao cay nghiệt với chúng tôi quá vậy ...hu...

Thấy tôi khổ đau như nát như tan ,Khang đã gạt dòng lệ và ôm tôi ...

Hắn thầm thì :

-Quang ơi ...Khang bỗng nhiên thấy nhớ Tuấn quá ...Bằng sư thương yêu và cảm phục đối với Tuấn ....Trong thời gian chúng mình xa nhau ...Khang không ngờ Tuấn đã giành cho Quang một cuộc sống nguyên vẹn ...Cho Dầu là Gay ...Nhưng Tuấn đã làm được những điều thật dũng cảm ...Khang phục hắn vô cùng ...

Thấy Khang nói như thế ...Tôi cũng yên tâm và một chút tự hào về Tuấn .và tôi cũng muốn biết ..Cuộc đời của tôi sau này sẽ ra sao ...?

Tôi hỏi Khang :

-Cuộc đời của Quang ..coi như đã chết ...?Khang ơi ...Cuộc sống và tình yêu ...Là hai đầu mối của một cuộc sống con người ...Quang thật sự chán đời lắm rồi Khang à....?

-Oh...Chớ có làm điều gì mà mắc lỗi với Tuấn nhé Quang ...Thôi Khang chỉ khóc một đêm nay dành cho Tuấn thôi ....Còn bây giờ ...Quang hãy cố vui vẻ như ngày xưa chúng mình mới quen nhau nhé...Tuấn là ngọn gió ,hay làn mây ...hay giọt nắng ...Thì hắn cũng sẽ thấy mừng khi Quang không bị khuất phục trước nỗi đau trời giáng này...

Hắn nhìn tôi tình cảm ,bàn tay Khang lau nhẹ những vết ướt trên khuôn mặt tôi ..Hắn nói giọng quyền uy như hôm nào :

-Anh đưa em đi tắm nhé Quang ...?

Trời ơi ....Sao hắn lại mê sảng như vậy ...? Hắn xưng anh với tôi ...ngọt ngào như Tuấn của tôi vậy nhỉ ? Tôi bảo Khang :

-Xin Khang đừng rỡn đùa trên nỗi đau của Quang nữa ...?

Hắn bẹo má tôi rôi bảo :

-Quang à ...Nhiệm vụ của anh bây giờ ...Là không để tâm hồn của em rơi vào trạng thái tình cảm bị trầm uất đâu ...biết chưa nè ...? Hãy coi Khang như Tuấn của em hôm nào ...Được không vậy ? Khang nghĩ ...Tuấn sẽ ủng hộ Khang mà thôi ...Nào ..Ngoan đi em ...Anh tắm cho em nhé Quang ...Tắm xong em sẽ khuây khỏa và nhẹ nhõm ngay thôi ....

Tôi cũng đành nghe theo ý muốn của người xưa...Vẫn những hành động thân yêu của thưở trước ,hắn tắm chung với tôi ,bằng đôi tay tình cảm ...Nhưng vẫn còn ngại ngùng trong nỗi đau vương vấn quanh tôi ...

Hắn nhẹ nhàng và quan tâm với tôi như đời tôi chưa hề vướng bụi ...

Tôi tự hỏi trong lòng :

Có phải Khang đang thương hại tôi không nhỉ ?

Có phải những cái vuốt ve chân thành tình cảm của Khang... sẽ làm tôi nguôi ngoai được nỗi nhớ với Tuấn hay không ?

Tôi thấy thật là ái ngại ...

Tôi hỏi Khang :

-Sang bên đó Khang đã có yêu ai chưa vậy ?

Khang đặt tôi vào Giường rồi hắn nằm bên nói nhỏ :

-Tôi vẫn như vậy thôi Quang à..Sau khi Huyền mất ...Tôi không thể nào mà thương ai được nữa...Nhiều đêm cô đơn bên xứ lạ ..Tôi vừa nhớ Quang ...Vừa giận Quang và vừa mừng cho Quang hạnh phúc bên Tuấn đấy ...?

Trời ơi ...Khang của tôi ngày xưa ...? Sao lại hận tôi cho được ...?T ôi hỏi hắn :

-Quang có lẫm lỗi gì nặng lắm với Khang phải không ?

Khang ôn tồn với tôi :

-Cuộc sống là như vậy Quang à...Chỉ khi sang tới bên đó ,Thì Khang mới hiểu được là ...Thế nào là tình đầu ...Những lúc cô đơn...Khang luôn nghĩ ...Giá như Tuấn không công khai Giữ Quang bên hắn ...Thì bằng mọi giá Khang đã đưa Quang sang du học với Khang rồi...Trách Quang ư...?Tôi chỉ là dỗi hờn cho tình cảm yêu trai của mình mà thôi ...?

-Nhưng sao Khang không bước tiếp vào tình yêu đôi lứa ...Cho đúng nghĩa với xã hội ...?

-Không thể nào bước tiếp được nữa...? Quang ơi ...Khi sống bên ba má của Huyền...Họ coi Khang như con đẻ của họ đó ...Càng làm như vậy...Thì làm sao Khang có thể lấy người con gái khác được chứ .? Bao nhiêu ngày rằm và mồng một ...Mỗi lần thắp nhang cho Huyền ...Khang đều hứa sẽ ở vậy suốt đời thôi ...Chỉ làm một con người chăm chút đèn nhàng cho người yêu xấu số ...Hết quãng đường mỏi mệt của duyên phận đó Quang...?

-Quang cũng sẽ là người như vậy Khang à...Sẽ Luôn là người khói hương cho Tuấn ...

Hắn gật đầu và nói với tôi :

-Khang sẽ đưa Quang sang sống với Khang bên đó nhé....ở đó chúng mình sẽ cùng chăm lo cho linh hồn của Huyền và Tuấn ...Và Quang ơi ...Chúng ta chờ cho thời gian nguôi ngoai ....Rồi Quang sẽ là của Khang mãi mãi nghe ...Anh nhớ và thương em vô cùng đấy ...?

Khang lại thầm thì xưng hô theo giọng điệu của tình yêu đôi lứa ?

Tôi thấy cũng tội nghiệp cho em tôi ..Chắc hắn biết tôi là người cam chịu và đa cảm ...

Cho nên hắn đã bày tỏ mọi nỗi niềm riêng của hắn ...

Ít ra Khang cũng như là chiếc phao....vứt xuống dòng sông đầy nước để cứu kẻ đang chết đuối là tôi ...

Thấy tôi không nói gì ..Khang kéo tôi gối đầu vào cánh tay mạnh khỏe của hắn ...Hắn xoay người tôi nằm nghiêng ...Để úp khuôn mặt đang đỏ của tôi vào lồng ngực mà tôi đã đam mê một thuở ...

Khang vỗ về tôi giọng tình cảm :

-Hãy coi anh như Tuấn ...Đang dìu em vào giấc ngủ Quang à...Em ngủ ngoan đi ...

Hơn chục ngày kể từ khi Tuấn mất ...Hôm nay tôi lại được thả giấc ngủ trong thảo nguyên đầy hương vị tình trai...

Tuy giấc ngủ còn chông chênh ...Nhưng tôi cũng thấy bình tâm một chút .Hy vọng trong tâm hồn chợt sáng , khi con thuyền tâm hồn tôi lại đang bơi ...trong bến xưa của Tình đầu....

Ph ần 86

Trong giấc ngủ vừa qen vừa lạ ...Có lẽ do mùi cơ thể của Khang lâu ngày đã mờ phai trong ký ức ,làm cho tôi như lạ lẫm với hắn vậy ..

Tôi nằm bên hắn , một giờ sau không thể nào ngủ được nữa ...Hơi thở thơm như hương hoa ngày nào của Khang đã làm tôi khó ngủ .

Hay là tại mùi nước hoa sex boy của Hắn làm cho tôi có cảm giác không quen ...Nhớ anh Tuấn quá ...Tôi chợt nhớ tới cuốn nhật ký của anh đã để lại cho tôi ...

Tôi nhẹ nhàng trở ra phòng khách .Tôi bật đèn và giở cuốn nhật ký của người thương ...Kỷ vật của một con tim chung tình còn sót lại nơi trần thế ...

Tôi giở cuốn sổ ra đọc ...

Khác với cách viết nhật ký của tôi .Tuấn chỉ viết lên những cảm xúc và đánh giá của anh trong từng sự việc ..Anh không viết đều đặn theo bước chân ngày tháng ...

Anh chỉ viết theo những sự kiện quan trọng nhất của đời anh ...Khi mà con tim anh bắt đầu thấy thương yêu cuộc sống .

Anh đã viết :

Ngày...

Tôi và Vinh đã chú ý và thấy thích hắn ...Hắn là một tên nhà quê mới lên thành phố ...Oh ...thánh thiện quá ...Khi tôi thấy một khuôn mặt xinh trai với đôi mắt rộng và đáng yêu biết chừng nào .

Tôi đã biết cách nhìn nhận về những gương mặt xinh tươi ...Với quầng mắt chiếm một phần năm của khuôn mặt ấy ,ánh mắt như mở rộng hơn ...đẹp và dịu hiền như các cô người đẹp đi thi hoa hậu vậy ...

Tên Vinh nói thầm với tôi :

-Tuấn à...Tên Quang này hay quá ...Tụi mình chơi với nó được đấy ?

Tôi không nói thật lòng mình .Tôi nói với Vinh bằng một giọng khinh miệt :

-Híc ...Sao mày lại thích chơi với tụi nhà quê thế hả Vinh ? Mất thể diện ...?

Chúng mình như vậy sao có thể kết bạn với nó chứ ...Chắc mày thích mùi hôi hám của dân quê hả ...haaa...

Tôi cười và nhìn Vinh Khinh khỉnh ...?

Nhưng trong lòng tôi đã bị ánh mắt của Quang chinh phục .Cả đôi môi đỏ thắm và cái mũi gọn nhỏ phẳng phiu với làn da trắng mịn màng...

Cả ngày hôm đó tôi đã nghĩ cách phải làm cho nó nghĩ tới tôi ...Và hôm sau ,khi hắn bước qua trước hai đứa chúng tôi đang đứng ngoài cửa lớp ...Tôi nhanh chân chìa ra ngáng nó ...

Vậy mà nó đã si top lại như biết trước cái ý định của tôi vậy nó bảo tôi :

-Các cậu ghét mình đến thế kia hả ? Nếu vậy ...Trưa nay ...Tụi mình sẽ gặp nhau để nói chuyện ...

.....

Ngày....

Hắn đã thân với chúng tôi ,vô tư và tự nhiên như tâm hồn của cây lúa ...Trời ơi ...Tôi thấy mê dân nhà quê mất rồi...khi tới lớp hôm nay ...hắn mặc một bộ đồ thật sành điệu ...Không bụi ,không du côn như các mốt của chúng tôi thường theo đuổi ...

Quần áo Hắn mặc lịch sự và dịu dàng như bản nhạc đồng quê ...Hắn đã nhận lời cùng tôi tới dự sinh nhật của Vinh...

Tôi thích hắn ngay đêm đó ...Nhưng má tôi có sai đi công chuyện ...Tôi đành phải gác lại một tấm si mê của mình ,vừa chín tới ...

Tôi luôn nghĩ ...Hắn là con trai nhà quê ...Trước sau cũng phải nhuốm màu cuộc sống của thành thị ...Khi đó Sức mạnh của vật chất ...Và phong độ của thằng đàn ông nơi tôi ...sẽ chiếm được Quang dễ dàng ...

......

Ngày ...

Tôi đã hôn được Quang ...Lạy chúa ....Một nụ hôn tội lỗi ...Không biết hắn có căm ghét và sợ tôi không nhỉ ? Bởi khi một thằng bạn trai hôn vào khuôn miệng của mình đằm thắm ...Điều đó đã nói lên là bạn đang đùa giỡn và thả con tim mình vào bầu trời yêu thương của tình trai đó thôi ...

Tôi lo hắn giận tôi ...Rồi khinh bỉ tôi ..Hay thầm thì trò chuyện với mọi người trong lớp ....Điều đó sẽ là điều sỉ nhục đớn đau nhất đối với những người có thiên hướng về tình trai ...Mà họ kêu một cái tên miệt thị ..là Gay ..là pê đê...nhục nhã .

Chúa ơi ...Quang đã không làm như vậy ...Hắn vẫn dửng rưng và coi tôi như một thần tượng ....Tôi vẫn nam tính và hoàn hảo trong ánh mắt của tụi bạn trai và gái cùng lớp ...Điều này...Càng làm tôi ham muốn có được Quang sống trong cuộc đời của mình ...

Nếu Quang đồng ý sống chung tình cảm với tôi ...Thì Tôi nguyện sẽ một đời với hắn...lạy chúa ...Xin hãy cho con thêm sức mạnh để con đến và có được Quang trong đời ...

.......................

.....Nước mắt tôi ứa ra thổn thức ...Khang đã dậy ,đến bên tôi tự lúc nào...Thấy tiếng lòng của tôi thở dãi não ruột ....Khang lẳng lặng cầm cuốn nhật ký ,Rồi thả giọng êm êm đọc cho tôi nghe tiếp...

Ngày...

Khi tôi đã hiểu được những điều gì đang vây quanh Quang ....Những ánh mắt khác lạ thân thiện của Vũ ..Của Vinh ....Tôi chợt hiểu là mình cần phải làm gì để có Quang trong đời ...Nhạy cảm của những người yêu trai là ở trong ánh mắt ...Khi tôi thấy ánh mắt của thằng Vinh và anh Vũ nhìn Quang tình tứ quá trên cả mức bình thường quá ...Tôi phải nhanh tay thôi ...kẻo rồi lại hối tiếc về sự thổ lộ chậm trễ .

Tôi đã quyết định nói với ba má của tôi ...

-Trời ơi ...Má tôi kêu trời :

-Sao con lại bệnh hoạn như thế ? Không thể nào má chấp nhận cho con một tình yêu vớ vẩn như thế được ...?

và má đã khóc trước đứa con đang là niềm hy vọng của mình ...

Ba tôi nói :

-Tuấn ơi ...Con nghĩ gì mà lại để cho con tim con đi vào ngõ cụt ..Giá như con cứ lẳng lặng mà dấu diếm hành vi yêu thương tội lỗi đó ...Thì ba má cũng đỡ đau lòng ....Đằng này ...Con làm tiêu tan hết sự yêu thương và niềm hy vọng của ba má đang đặt ở nơi con ...?

Tôi nức nở :

-Ba Má hãy tha tội cho con ...Trong cuộc sống của một đời người ..Nếu phải giam mình trong tình yêu hời hợt và giả tạo ...Thì thà chết còn hơn ...Quang xinh trai và khỏe mạnh ...Ba má hãy ừ cho con vui vẻ nhé ...Tình yêu có thể làm cho con người ta vươn lên mạnh mẽ đó ba má ơi ...

Ba tôi lắc đầu ...Má tôi thì nhiếc móc tôi :

-Con chớ thấy ba má yêu thương mà lạm dụng tình cảm nghe Tuấn ,Ba nói rồi đó ...Nó chỉ là cảm xúc thoáng qua ,Nếu con muốn ...Thì có thể coi nó như một người bạn trai mà...như thằng Vinh đó ...Ba má đâu có cản con chứ ?Hôm sinh nhật nó ...Quang có qua nhà với con ...Má thấy nó xinh xắn dễ thương thật ...Nhưng để mà sống với nhau như vợ chồng hả ...? Má cấm con chơi và qua lại với nó nữa nghe ...?

Ba má bỏ về phòng của họ ...

Tôi đã phải hành động theo đường lối của tôi .

Tôi nhịn ăn và nằm lỳ ...Suốt hai ngày trời ...Lạy chúa ...Cơm và thức ăn ba má mang lên cho tôi ...Tôi đâu thèm ăn...May cho tôi thông minh đã kịp mua mấy phong lương khô dấu kín ba má ...Nhằm trường kỳ cho cuộc kháng chiến trong một tuần của mình ...

Ba má tôi đã đồng ý và bảo tôi dẫn Quang tới gặp ba ...

Hạnh phúc đã mỉm cười với tôi ...

......

Ngày...

Tôi có tệ lắm không nhỉ ...? Hôm nay tôi đã đọc trộm nhật ký của người yêu ...Em tôi viết hay quá ...Trời ơi ...không ngờ một nửa thân yêu của tôi đã yêu thương cả đứa em họ của mình say đắm đến vậy ...?

Quả thật sức hút của Khang cũng làm cho tôi nhiều khi phải xao động và thèm muốn hắn...Mặc dầu biết chỉ là ảo vọng .

Tôi biết Khang nói do thói lười biếng của con tim mà con người ta dễ buông thả tình yêu của mình lạc đường ..lạc lối ...trước ngã ba của tình yêu .

Cho dù là tình trai ...Nhưng nó cũng làm cho tâm hồn người ta trẻ trung và yêu thương mọi người hơn nhiều lắm lắm cơ mà ...

Càng đọc nhật ký của Quang ...Tôi càng thêm yêu thương một nửa của đời mình ....Người yêu tôi mặn mòi chất phác ...Có lẽ nào ai mà hờ hững cho được cơ chứ ...?

Tôi thề mãi mãi yêu em ...cho dù em có phụ tôi ...Nhưng tôi đã nghĩ...Nếu em phụ tôi ...Chắc là tôi sẽ đóng cửa con tim suốt đời...

Tôi sẽ khắc sâu trong trái tim của mình bằng một câu trọn kiếp

.......

Ngày ....

Càng sống bên Quang tôi càng tin tưởng em ,Em đã yêu tôi nồng nàn và luôn luôn mới mẻ ...Cả tôi cũng vậy ? Tình trai ư ...? Ngọt lắm ...Nếu như người ta luôn làm mới nó ..đánh bóng nó ...trong nụ cười ,câu nói ...trong dáng dấp phong trần ...và luôn gửi cho nhau nồng nàn ánh mắt bờ môi .Và không thể để cho bóng hình của kẻ thứ ba xâm nhập ...

Mấy tên ở trong trường đã muốn đến với em ,Em đều nói cho tôi hay để cùng đưa ra những biện pháp ngăn chặn hiệu quả nhất ...

Đêm nay khi em đang ngủ ....Sao nước mắt chảy dầm dề như mưa ngâu tháng bảy ...

Tôi hé mắt nằm im nghe ngóng tiếng thổn thức của người yêu ...

Trong cơn mơ ..Có lẽ nào người yêu tôi lại phản bội tôi không nhỉ ?Tôi thấy Quang nằm bên tôi run rẩy và nức nở ...Tôi đang chờ để nghe tiếng con tim em vọng thành lời...

Trời ơi ....Tôi biết rằng trong giấc ngủ vô thức ....Những lời lẽ của con tim buông ra luôn là những lời chân thành nhất ....Tôi có ác với em không ?

Khi mà tôi không lay để đánh thức Quang dậy ...Cứ để em ú ớ trong cơn mơ sợ hãi ..

Chợt thấy tiếng người yêu tôi nức nở :

-Tuấn ơi ...hãy đợi em với ...Em đang chết cùng anh đây này ...Tuấn ơi ...

Tôi lặng tim ...Đớn đau ...Em đang gọi tên tôi ...Cơn mơ nào má ác thế kia chứ ...Tôi lay Quang dậy thật nhiều giọng thôi thúc :

-Quang ơi ...Tỉnh lại đi em ...Anh Tuấn đây mà ...

Khi câu chuyện trong mơ được kể bằng bờ môi nhợt nhạt ...Tôi bảo Quang :

-Em ơi ...Cho Dù có xảy ra như thế ,thì anh mong em đừng hủy hoại mạng sống của mình theo anh ...Em phải sống và còn phải lo lắng cho ba má của hai đứa chúng mình nữa chứ ...

Tôi ôm em tha thiết và tràn đầy tin tưởng ...Chúa ơi ...Xin người hãy rủ lòng thương mà che chở cho cuộc đời của chúng con...

Hai con tim yêu nhau đang lạc lối trên đường trần cay nghiệt ...

......

Ngày....

Đi đón Vũ bên em ,Tôi đã thấy nụ cười của em đượm buồn thoang thoảng ,Tôi biết em đang thương hại hoàn cảnh tan nát của người xưa của mình .Nhưng cũng may bây giờ đã có Sơn thay thế ...Cho nên nụ cười của em chỉ một thoáng héo hắt chạy qua...

Đón Khang trên phi Trường mà lòng dạ em và tôi bồi hồi nôn nóng ...

Tôi biết mối tình đầu bao giờ cũng là linh hồn của tinh yêu ...Nụ hôn đầu nó như là món ăn khai vị của bữa tiệc ...

Tôi không trách người yêu của tôi .Vì tôi biết lòng mình cũng đôi khi còn ngả nghiêng trước sắc đẹp uy quyền đầy nam tính của Khang ...Vị thiên thần ngủ quên nơi trần gian ...một báu vật chúa trời đã để quên nơi đất Sài thành ...Như một nửa của tôi đã từng nói vậy ?

Tôi chỉ mong anh Khang của chúng tôi đã tìm được một nửa tiếp theo của đời anh ...Có như vậy chúng tôi mới yên tâm mà vui vầy với hạnh phúc riêng tư của mình .

Tình yêu hay tình thương đều là như vậy ...? Có cho thì mới có hưởng ...?Điều này chúng tôi đã hành động và giúp đỡ các cặp tình nhân quanh mình...

Hi...Tôi luôn nghĩ một câu đơn giản nhất ...Muốn ngõ nhà mình sạch sẽ ...bạn hãy quét rác quá tay sang ngõ nhà hàng xóm một chút ...Thì tất cả sẽ sạch đẹp dài lâu mà thôi ...

..........

Ngày...

Ngày mai chúng tôi sẽ Rủ Khang đi chơi chợ hoa ...Tôi thích cây mai Vàng của đất Việt mình lắm ...

Hoa mai cánh vàng và mỏng manh như sợi nắng ...Nhưng cành mai thì gân guốc khỏe khoắn như cánh tay của ông cha từ ngàn năm để lại ...Khang chắc phải thích hoa mai lắm ...

Tôi thoáng tiếc giá như hai chậu hoa Quỳnh của chúng tôi mà nở vào tháng này thì hay biết mấy .Vì Tôi muốn cho Khang hiểu được sự trắng trong của màu sắc cánh hoa ,sự thơm ngát thoảng thoảng của nhụy hoa Quỳnh ...Chả khác gì tình yêu con trai đâu ..

Mãi dấu mình trong son săt...Khang ơi ...khi nào anh trở lại nước Đức xa xôi Tuấn sẽ mua tặng anh một chậu Quỳnh nhỏ ...Hoa này dễ trồng và nụ hoa to và trắng trong như bông sen bồ tát đó Khang À ...

Mong tết năm nay chúng mình sẽ thật hạnh phúc ...Tôi sẽ đưa Quang và khang tới thăm nhà thầy Kiên ...Nhà tên Dũng Tên Sơn ...Tên Bằng...Những người bạn mới của chúng tôi đã nảy sinh ra từ những éo le của tình trai ...ham muốn sắc đẹp của người tôi Yêu ...Tình yêu con trai mãi Buồn rười rượi như gió mùa thu ...Và mơ màng như vầng trăng cuối tháng vậy ...?

.......

Từng chữ từng câu ...Khang đọc cho tôi nghe ...Đọc xong hắn bảo :

-Không ngờ Tuấn hành văn tưởng như rời rạc ,Nhưng càng đọc thì mới thấy cũng chặt chẽ và sâu sắc lắm Quang à...

Tôi nhìn hắn ,bằng khuôn mặt ướt át...Tôi bảo Khang :

-Không ngờ Tuấn của tôi cũng am hiểu quá nhỉ ? Bây giờ thì bầu trời càng như u ám thêm đó Khang à...

Khang nhìn tôi rồi hỏi :

-Thế Quang đã mơ một giấc mơ báo trước về cái chết của Tuấn hả ?

Tôi gật đầu trong đau khổ .Khang bảo thêm :

-Gần sáng rồi đấy Quang à...Bây giờ mình vào nằm tiếp và Quang kể cho Khang nghe giấc mơ oan nghiệt ấy nhé ...?

Khang lại dìu tôi vào phòng ngủ .Khi tôi đã nằm ngay ngắn trên giường ...Hắn luồn cánh tay vào mái đầu tôi ,Tấm lưng trần như một dải lụa đặt nghiêng bên tôi ...rồi Khang thủ thỉ :

-Em kể đi ...Anh muốn nghe Quang kể nà ...?

Tôi chẳng muốn bắt bẻ cách xưng hô của hắn nữa ...

Tôi kể cho Khang nghe giấc mơ của tôi hôm nào ...

Giọng buồn trong nước mắt ..Tôi muốn kéo dài câu chuyện ...Mong sao cho trời mau sáng ....

Ph ần 87

Một đêm gần bên Khang .Tâm hồn tôi càng thêm đau khổ .

Hắn ra sức chiều chuộng vỗ về nhằm làm cho tôi đỡ bị trầm cảm .Nhưng hắn đâu có hay ...Những tình cảm đó của Khang dành cho tôi ...Càng làm cho con tim tôi day dứt và nhớ tới người yêu của mình mà thôi ...

...Sao em ...Vẫn ngồi mà nghe cô đơn...

...Mà nghe nức nở trong lòng...

...Và thương đôi mắt nhỏ ...Em buồn vì mình xa nhau ...

..Vì mình thương nhau lên mới giận hờn...

...Vì mình yêu nhau...Nên mới nhớ nhau hoài ...

Ca từ bất hủ còn đó ...Bài hát Nhớ nhau hoài còn kia...

Làm sao tôi có thể hòa nhập cuộc sống được nữa...Khi mà trên đời này tôi đã bị mất một nửa cuộc đời đang lúc vào xuân kia chứ ....?

Tôi sống mà như chết đó thôi...

Tất cả đều là hư vô ,là ảo ảnh ...? Tất cả là hạt bụi trong một kiếp con người ....

Trưa hôm sau ...Khang đẫn tôi sang Nhà Tuấn .Hắn ngồi nói chuyện với ba má của anh .

Còn tôi ..Tôi vào phòng hạnh phúc của chúng tôi mà thu xếp dọn dẹp ...Bàn thờ anh khói hương nghi ngút ...

Bữa cơm nào ba má anh và tôi cũng sắp riêng cho anh một mâm cơm với những món ăn hàng ngày anh thường yêu thích ...

Tôi nhìn người yêu ngồi trên bàn thờ cô độc ...Cho dÙ ánh mắt của anh vẫn sáng lung linh trên tấm hình đẹp nhất ..càng làm cho tôi thương nhớ anh khôn nguôi .Anh nhìn vào khoảng không gian vô cảm ...Anh ơi ...Anh có thấy em đang khổ đau không nhỉ ?

Khi bữa ăn trưa với gia đình ăn trong không khí não lòng ảm đạm ...Khang đã đề nghị ba má anh ,cho tôi sang Du Học cùng với hắn...

Nhưng tôi đâu có chịu tôi nói với mọi người :

-Con Xin cảm ơn lòng tốt của ba má và Khang ...Trước mắt...bây giờ con không thể rời xa ba má và nấm mộ đơn điệu của anh Tuấn được ...Xin ba má hãy thư thả cho con suy nghĩ thêm đã ...

Khang đã thất vọng về tôi .hắn nhìn tôi bằng ánh mắt ngần ngại .

Tôi biết hắn rất lo cho tôi trên bước đời còn lại...Nhưng ...Hắn đâu có hiểu rằng ...

Từ một dòng trong trang đắt giá nhất trong nhật ký của Tuấn ...Khi anh muốn nói về sự phản bội của tôi ...nếu đều đó xảy ra..

Tối hôm đó Tôi xin Khang được ngủ lại trong căn buồng hạnh phúc của chúng tôi hôm nào ...

Khang không thể níu kéo tôi sang nhà hắn được .

Tôi cũng thương em tôi lắm chứ .Nhưng tình thương Khang bây giờ chỉ ở góc độ ruột rà mà thôi ...

Hắn đành ra về với đôi chân buông gót rã rời của hắn ...buồn bã lê theo bước chân của HẮN để trở lại ngôi nhà đơn côi của mình...

Tôi khổ quá rồi ..Tôi đa đoan quá rồi ...Tại sao ông trời lại không cho chúng tôi được sống bên nhau trọn đời nhỉ ?

Trong kiếp đớn đau của con người ...Cái khổ tâm nhất ,là đàn đứt dây tơ...Là tan đàn sẻ nghé...Là cái sống và cái chết ngăn cách hai con tim đang yêu nhau da diết...

Tuấn ơi...Em nhớ anh nhiều lắm đấy anh có hay không vậy ?Anh dặn dò em như thế nào...? Đó là việc của anh ...?

Còn em hành động ra sao ,lại là chuyện của con tim em khi nó muốn vậy ?

Tuấn ơi ...Anh biết rồi đấy thôi ...? Nếu ở hai cõi ...Đi Và Về ...Mà con người không thể đến được với nhau nữa...

Vậy thì chúng ta cùng về chung một cõi để mà đoàn tụ và yêu thương bên nhau ...?

Như vậy có tốt lắm hay không ? Người yêu dấu ơi ...Xin hãy chờ và đón đợi em nhé ...?

Em chán cuộc sống này mất rồi ...Như câu hát ...Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt ...đó thôi ...

Tôi thu xếp ba lô Và mang theo hai bộ quần áo mà anh rất thích ..Bởi hai chiếc áo này chúng tôi thường mặc vào mỗi khi biểu diễn nụ hôn trước các bạn bè đang chứng thực cho mối tình trai của chúng tôi ...

Tôi viết mấy phong thư để lại cho mọi người...

Cho ba má tôi cho ba má anh ...Cho Khang ..Cho Vũ ..Cho Vinh...

Tất cả đều đã mang hơi thở và dòng máu của tôi trong cơ thể của họ ...Tôi viết lên ngàn lần câu xin lỗi...Chỉ có cái chết mới là chốn hạnh phúc của chúng tôi bây giờ ...

...................

Sáng hôm sau tôi thuê xe ôm và ra đi thật sớm .

Tôi trở lại quê hương....Nơi nghèo khó đã sản sinh ra tôi .

Cho dù tôi có một tâm hồn đau khổ ,lạc loài trong tình đời...Nhưng...Có phải không ? tại cái khí trời giao mùa ...năm nào ...đã vô tình tạo ra một sinh linh oan nghiệt ...Trời ơi ...Sao tôi thấy khổ đau lớn hơn cả lứa tuổi 19 của mình đến vậy ?..

Tôi vào thị trấn để chờ cho trời tối .

Tôi khoác ba lô và đeo kính mát ...Làm cho các bạn học cũ ,dù có gặp cũng không thể nào mà nhận ra tôi được nữa.

Tôi gọi một ly cà phê nâu ,cái màu quyến rũ và hương thơm nồng mà Tuấn và tôi rất thích...

Tôi mua một bao thuốc ba số ...Phì phèo hút và nhả khói mơ màng ...Tất cả mọi tính cách của tôi tạo ra ,làm cho chả có ai mà nhận diện được tôi cả .Tôi uống cà phê và nghe tiếng nhạc vàng của nhà chủ quán đang mở ...

Trời ơi ...Bài hát ÁO CƯỚI EM CHƯA MẶC MỘT LẦN....Sao như lời tâm sự chua chát của đời tôi lúc này như thế ...

...Tôi với nàng ...Hai đứa nguyện yêu nhau...

...Tha thiết từ lâu ..Cho tới ngày bạc đầu...

...Để giao ước ..Tôi trao nàng nhẫn cưới ...

...Em cũng tặng tôi ...Khăn hồng thêu cành hoa mai...

...Tôi vốn nghèo ,em cũng chẳng cao sang .

...Tay trắng cùng nhau .mơ ước dệt mộng vàng...

...Ngày hôn lễ...em không đòi châu báu...

...Mơ ước một đôi ...Áo thêu để nhớ duyên đầu...

Nước mắt tôi lại rơi ...Đúng rồi ...Ngày hợp hôn của chúng tôi chỉ bằng đôi áo thư sinh mỏng manh này đây làm quà sính lễ ...

...Ngờ đâu...Dây đứt lìa đàn....Nụ hôn...Chưa thắm vội tàn...

...Chưa vui đã sầu ...Ly tan...Vội đi bỏ đôi áo mới ...

...Ai mặc bây giờ em ơi ....

Giọng ca của một nam ca sĩ ngọt ngào mà đau đớn ...Tôi nức nở trong lòng mà nhớ thương cho giọng hát còn khàn khàn của Tuấn hôm nào...

Chiều tím bắt đầu bôi nhọ bầu trời của thị trấn ...

Tôi lững thững bước về nơi dòng sông hò hẹn đoàn viên của tình tôi ...

Tôi đang tìm cảnh vật thân quen Trong cơn mơ vận mệnh hôm nào...

Tuấn ơi...Em đi tìm anh đây nè...Vinh ơi ...Xin Vinh hãy nhớ tới câu chuyện tình của hai chàng trai Vũ Biển ..VÀ bảo Ngọc nhiều nhé .Phải chăng nó đã vận vào tình yêu của chúng tôi rồi đấy ...

Làn nước mắt mờ ảo nhạt nhòa đã dẫn tôi tới bờ sông định mệnh...Tôi nhặt mấy viên đá mồ côi cho vào ba lô của mình ,Rồi ỳ ách khoác nó trên vai trong tâm trạng vô cảm ...

Khi tới bờ sông thân thương một thuở ấu thơ ...Tôi ngẩng đầu lên nhìn khung trời mùa xuân lần cuối ...

Ngàn ánh sao đêm thưa thớt đang nhấp nháy cười với tôi .

Tôi hy vọng đó là ánh mắt của Tuấn đang ngóng đợi tôi ...Trên một chiếc xe mang đầy ánh sáng...Để đưa linh hồn tôi về cõi hư ảo ,về bên anh với cuộc sống thần tiên...không có khổ đau ...

Nước mắt tôi tràn trề nhìn vào dòng sông đang mùa vơi con nước...Tôi mong dòng nước yêu thương sẽ rửa sạch được nỗi buồn của tâm hồn tôi ...

Gió mùa xuân nhẹ như linh hồn của dòng sông .

Tôi bỏ áo quần dài của chúng tôi lên bờ và kèm theo một lá thư tuyệt mệnh...

Bỏ nốt đôi giày ra...Bàn chân tôi như đang đi trên mây trên gió vậy ...

Tôi khoác ba lô nặng đá...và bước ra giữ dòng sông hiền hòa ...

Trời đêm xuân im ắng vô chừng ...Mọi cảnh cũ trong mộng hôm nào như đang chứng thực tấm chân tình của con tim tôi dành cho anh Tuấn...

Tôi nức nở kêu gào :

-Tuấn ơi ...Anh hãy đón em ...Em đang tìm anh đây này...Hu...hu...Giọng tôi như lạc như tan trong bốn bề vắng vẻ ...

Tôi xoay ba lô về phía khuôn bụng của mình ...Hai bàn tay tôi ôm chặt nó ...Như ôm thân hình của Tuấn hôm nào ...

ra tới giữa dòng sông...Đôi chân của tôi xoải ra ...trả lại cuộc sống những hơi thở còn sót lại nơi trần thế ...

Tôi úp mắt lên dòng sông yêu thương...Bàn tay ôm chặt khối sầu định mệnh...

Tôi chìm dần xuống ..Mê man rồi tan biến linh hồn đương xuân

Vĩnh biệt ...Những người tôi yêu trên con đường tình trai đầy nước mắt...

Ph ần 88

Con sông đang mùa nước cạn .Tôi muốn chìm xuống để mà chết đuối ,nhưng đâu có được .

Đôi chân tôi cứ chống xuống theo phản xạ tự nhiên ,rồi tấm thân thì cứ nhoai nhoai lên để tìm cõi sống .

Tôi vừa nổi thân lên lần đầu , đã nghe thấy tiếng gọi :

-Quang ơi ...Hùng đây ...Hùng phố cũ đây nè....Chờ mình đang cứu Quang đây?

Tôi lơ mơ thoáng nhớ tới tên thằng bạn ở thị trấn học cùng tôi hồi cấp hai trường làng .

Nó đã nhảy ùm xuống và túm tóc tôi nhấp nhô trên mặt nước ...Tôi mệt mỏi và ú ớ ...Hùng nó cao lớn và khỏe mạnh lắm ...Lên bờ nó nắm đôi cẳng chân tôi mà quay luôn mấy vòng quanh người nó ...Nước dòng sông đang ở đầy trong khuôn bụng tôi ,tuôn ra xối xả ...Khi nó quay xong ,Hùng đặt tôi rồi nó thở hơi hô hấp nhân tạo vào mũi vào miệng tôi ,nó luống cuống lắm ...Trên bờ sông bây giờ đã rộn tiếng chân người .

Tôi thấy tiếng của Khang và anh hai tôi đang gọi và chạy lao tới chỗ tôi đang nằm .Tôi nằm thiêm thiếp ,mỏi mệt .

Khang kêu gọi thảm quá :

-Anh Quang ơi ...Khang đây ...cae anh hai nữa nè ...Tìm Quang dọc triền sông không thấy ..Sao lại trốn đến tận nơi này hả? hức hức..

Giọng Khang nghẹn ngào như không nấc được trong hơi thở sợ hãi .

Anh hai tôi cám ơn Hùng đã cứu tôi kịp lúc .Một lúc sau thì ba của Tuấn và ba tôi cũng đã tìm tới .Tôi nghe ba tôi bảo :

-Hùng và Khang thay nhau cõng Quang về nhà cho bác nhé ..Chắc em nó đang lạnh đấy .May quá rồi.

Về tới nhà thì tôi cũng đã tỉnh lại ,tuy trong người còn bần thần muốn ngủ .Tôi thật đau lòng khi thấy cả chú tôi và má anh Tuấn cùng ngồi với má tôi ở nhà ...

Má tôi và má anh Tuấn khóc nức nở .má tôi bảo :

-Hu Quang ơi ...Con có biết làm như vậy thì dại lắm không? Nếu con chết thì làm biết bao người không thể sống được nữa ?

Má Tuấn đến bên tôi và nói :

-Con tôi thật là khờ quá? Cuộc sống thì phải biết trân trọng tính mạng chứ?Quang ơi ,sao con tồi tệ quá vậy?

Ba tôi bước đến bên tôi ,dáng mạnh mẽ và bực tức.Ông dang cánh tay mạnh mẽ của mình tát vào mặt tôi một cái tát như trời giáng .Tôi bật lên như lò so đau đớn và tỉnh táo .

Ba tôi gầm lên :

-Đồ mất dạy ? Mày tưởng chết như thế là hay ho lắm sao? Mày chết đi thì để cho chúng tao mang tiếng suốt cuộc đời với xóm làng này hả?

Rồi ông ôm tôi mà nức nở :

-Con nhìn đi...Bàn thờ tổ tiên còn đó ...Có lẽ nào chúng tao lại phải cúi lạy vong linh của mày trên cao đường côi cút này hả con ơi? hức hức...Tao nghĩ đời tao...Cái số tao nó khổ?...Má con bay xa tao thì được hưởng phúc đi đứng của con người ...Ai dè ...mày được nuông chiều thì đâm ra đổ đốn thế hay sao? hức hức...Ba mày dù túng thiếu ,nhưng cái nghĩa cái tình với tổ tiên mồ mả tao vẫn chăm lo đấy thôi ...Quang ơi ...Ba thấy con dại quá ...hu...

Tôi khóc tức tưởi trong vòng tay của ba ,mọi người cùng dàn dụa nước mắt .Anh hai tôi và Khang đã dọn bàn để mọi người ăn cơm kẻo đói .

Hùng được ba tôi giữ lại ăn cơm cùng với chúng tôi .

Riêng tôi Khang đã nấu một chút cháo để cho tôi ăn cho khỏi mệt .

Trong lúc ngồi bên anh hai tôi .Hùng đã kể lại câu chuyện của hắn cho mọi người nghe :

-Buổi trưa hôm nay ,khi đang ăn cơm ở trong nhà ,em đã nhìn thấy một thanh niên thành phố vào quán hàng của nhà em uống nước .Em đã ngờ ngợ nhận ra đó là Quang ,nhưng chưa dám khẳng định,bởi hắn đeo cặp kính mát che kín mất non nửa khuôn mặt của mình.Và kỳ lạ ở chỗ là hắn lại phì phèo hút thuốc lá và uống cà fê.

Tò mò cũng chẳng để làm gì ,Em đã chán mấy cái tình cảm của một số người lên thành phố làm ăn ,khi về quê có tý của thì lại tỏ ra hợm hĩnh khinh khi những người thân nơi cắt rốn của mình .Em nghĩ nếu là Quang thật ,thì đây có thể là hành động che dấu thân phận của nó để khỏi phải gặp những người thân ở vùng quê chất phác này .

Em mở dvd nghe cái đĩa trách thói đời bạc nghĩa và khổ đau ...Thi thoảng em lại nhìn ra ngoài ngắm nhìn trộm tên thanh niên đẹp trai đang thẫn thờ hút thuốc ..Khi tới bài Áo cưới em chưa mặc một lần...

Em thấy lạ quá ...Tên thanh niên xinh trai như vậy ? Sao lại đổ lệ với dòng ca từ cổ hủ chứ? Hắn chợt bỏ vội cặp kính để lau giọt nước mắt nhạt nhòa ...Trời ơi ...Đúng là thằng Quang con bác Hai rồi ...Em nghĩ trong bụng ...

Nhưng em chợt kìm nén tình cảm lại... bởi những cái thói ngông nghênh của nhiều con người có của..đã làm ảnh hưởng lớn tới tình cảm chân chất của tấm lòng nông dân nhân hậu nơi quê nghèo.

Em nghĩ..Sao thằng này không về nhà nhỉ? Nó ngồi cả gần buổi chiều đó thôi?Không đợi ai cả? Vì đợi ai ...Thì nó phải mong ngóng chứ? Từ đây về nhà có 1km thôi mà ...Em cứ suy nghĩ và nhìn trộm cái khuôn mặt buồn buồn của hắn .Khi tím chiều đã rơi màu sẫm,Quang mới đứng lên trả tiền cho má em.

Nó cám ơn xong rồi lững thững đi về phía bờ sông ,mà không rẽ theo con đường nhỏ về làng.

Linh cảm cho em hay,chắc thằng này đang thất tình hay sao?

Nghe nói nó đang học đại học kia mà?Vả lại nó đâu có phải là đứa con trai mê gái tới mức độ huỷ hoại thân mình như thế chứ?T hấy nó đi về phía bờ sông,Nơi ấy thì có gì cơ chứ ?Hay nó quên đường về rôi?

Trí tò mò đã khiến em phải theo dõi nó. khi nấp ở một bụi cây dứa dại nhỏ bé khá xa nơi bờ sông .Em đã thấy nó khóc thút thít ,vừa đi vừa nhặt những hòn đá mồ côi để cho vào ba lô của mình...Em đã hiểu ...Thằng này muốn tự tử trên dòng nước quê hương.

Em định về kêu bác hai ..Nhưng thế thì không kịp mất?

Khi nó bỏ lại trên đống quần áo một phong thư tuyệt mệnh .Em thấy là em nghĩ đúng ...Em chạy xuống tới nơi khi thấy nó đang chìm ..Em gọi tên nó và xưng danh tên em ...Lúc thân hình nó vừa nổi ..Em lội nhanh ra giữa dòng sông và túm đầu nó lôi vào bờ...

May quá ..Dòng sông quê mình không có một oan hồn nào trú ẩn phải không anh hai ?

Hùng phố cũ đã nói lên cảm xúc chân thật của mình với mọi người .Nó bảo giá như chúng tôi vẫn thường liên lạc với nhau .Chắc là chả thể có cái trò ngớ ngẩn ấy xảy ra trên bến sông hiền dịu của quê tôi .

Hùng cười rồi bảo với tôi :

-Quang à...Suýt nữa thì cậu làm cho dòng sông quê mình không ai dám cho trẻ con tới tắm vè sau này đâu đấy ...

Tôi xấu hổ và gật đầu cảm ơn nó .

Ba tôi nói thêm :

-Rồi cả làng sẽ nói chỗ ấy là có ma hay yêu quái ,con thấy không? khi đó ba má có còn dám nhìn ai nữa chứ ?

Đã gần 9h khuya ,chúng tôi lại cũng nhau trở về thành phố.Má tôi hôm đó phải ở lại với ba tôi để mà hàn gắn lại những ngày tan đàn xẻ nghé .

Khi ngồi trên xe chú tôi bảo :

-Quang à...Chú cứ lo con mà làm sao ,thì má con và Chú là người bị ba con đánh đòn đau cho đó .Khổ quá ,chú đâu có ngờ con lại dại dột đến như vậy ?Con thử nghĩ xem ,nếu con chết đi ?Má con làm sao mà sống được chứ?Ba con cứng dắn như vậy,nhưng ông ấy nói là ông ấy thương con nhất nhà mà?Chiều nay ông ấy nói? Nếu con mà chết ,Ông ấy sẽ chết theo con đó Quang?

Tôi thật đau lòng quá? Khangngồi bên tôi, hắn chẳng nói gì cả?

Chắc hắn cũng giận tôi lắm?Vì tôi đã không nghe theo lời dặn của hắn?

Đã mấy lần hắn nói nếu tôi mà dại dột chết đi thì hắn cũng chẳng muốn sống nữa...

Tôi thấy hắn đang cố tình lãnh đạm với tôi thì phải?

Ba anh Tuấn bảo :

-Buổi sáng ba má vào phòng kêu con ăn sáng ,không thấy con đâu?Ba thấy con để lại phong thư và hai sợi dây chuyền ,ba đã hiểu? Ba má kêu Khang sang bàn bạc ,Rồi kêu má và anh hai con tới ,Ba khẳng định một điều chắc con lại tìm cái chết nơi bờ sông ác mộng hôm nào...Cũng may có Hùng cứu giúp? Bởi Khang và anh hai thì cứ mải tìm con ở bến nước quanh làng.Ai ngờ con lại quYên sinh nơi xa như thế chứ? Từ nay con không được nghĩ dại dột nữa Quang nhé?

Bao nhiêu lời khuyên giải ,tôi thấy mình thật là tội lỗi ?

Chúa ơi? ...có phải sống cũng khó?....Mà chết cũng khó hay không ?

Anh Tuấn ơi ...Hay vì anh sống khôn thác thiêng ,nên anh đã dùng quyền uy của mình nhập vào tên Hùng phố cũ để bắt em quay về nơi đường trần muôn lối?

Tôi thì thầm với Khang:

-Tôi làm cho nhiều người khổ vì tôi quá..khang ơi ?

Hắn ngồi hàng ghế sau bên tôi .Thấy tôi nói vậy ? Khang đặt hai ngón tay lên môi của tôi như ngăn câu nói lại ,Hắn bảo nhỏ:

-Qua rồi Quang à,bây giờ đừng nói mà thêm rầu lòng .Từ nay tôi sẽ giám sát Quang thật chặt đó biết không?

Hắn bẹo nhẹ vào má tôi rồi nói tiếp :

-Bây giờ hãy ngủ một chút cho lại sức đi Quang ...?

Tôi nghe lời Khang và ngửa đầu lên thành ghế ,Hắn luồn cánh tay vào vai tôi rồi nói nhỏ:

-Quang ngả đầu vào cánh tay Khang mà ngủ ..Nếu xe xóc thì khỏi đau cổ đó Quang à...Tôi sẽ nâng giữ giấc ngủ cho Quang êm ái nha ...

Một ngày rắc rối nhất mà tôi đã gây ra cho biết bao người khốn khổ ? là như vậy đó?

Tôi thật là tồi tệ quá đi thôi?

Vừa nhắm mắt tôi vừa lơ mơ nghĩ mình thật quá khờ?

Tự tử như vậy thì làm sao mà chìm được chứ?

Có phải người ta phải uống rượu hay trói chân trói tay thì mới chết được?

Tôi lơ mơ mà thiếp đi lúc nào chẳng biết

Ph ần 89

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy ,thì đã tám giờ rồi.

Tôi đã được Khang đưa trở lại căn nhà thân yêu của chú tôi hôm nào .Căn nhà đầy những kỷ niệm vui buồn của một một thời kỷ niệm .

Hắn đã tới và hỏi tôi :

-Dậy rồi hả Quang? Có mệt lắm không?

Tôi lơ mơ nghĩ lại về những chuyện xảy ra trong ngày hôm qua ,cho tới khi tôi ngủ thiếp trên xe trong tinh thần hoang mang mệt mỏi của mình.

Thấy Khang đang nhìn tôi với nét mặt lo âu buồn bã .

Tôi nói với hắn :

-Sáng rồi hả Khang? Sao dậy lúc nào mà không gọi tôi luôn một lượt?

Hắn thấy tôi đã tỉnh hắn nói :

-Dậy chả để làm gì cả ,Cho nên tôi muốn Quang ngủ cho lại sức,bây giờ Quang dậy ăn sáng nhé .Ba đang chờ chúng mình đó .

Thấy hắn nói tới chú tôi đang ngồi chờ bên phòng ăn .Tôi vùng dậy và đi làm vệ sinh cá nhân buổi sáng ngay .

Khi trở lại phòng ăn.Thấy chú tôi và Khang đang ngồi nói chuyện .Tôi chào :

-Con chào chú ạ...Chú đã hết mệt hay chưa?

-Ưà...Quang đã dậy rồi hả? Ngồi ăn sáng đi con?

Tôi biết sau bữa ăn sẽ là cuộc nói chuyện căng thẳng xảy ra .Khang ngồi cạnh tôi .Hắn đá chân vào cẳng chân tôi như ngầm ra hiệu cho tôi yên tâm.

Bởi vì Khang biết ,chú tôi cũng thương tôi nhiều lắm .

Bữa ăn sáng là món bánh cuốn nóng ngon tuyệt .Chắc là vì tôi đói quá , vì cả ngày hôm qua chẳng ăn uống gì ,chỉ một ăn chút cháo buổi tối mà Khang cho tôi ăn ở nhà ba tôi .

Thấy tôi ăn ngon lành ,khang nhìn ba hắn nháy mắt .Ánh mắt của chú tôi và hắn lóe ra những tia sáng ,thay cho nụ cười trong những lúc bình thường.

Tôi biết cả hai người đang vui mừng vì thấy tôi đang dần bình phục tâm trạng biểu hiện rõ trong tính cách ăn uống .

Thấy Khang như vậy ,Tôi liền dẫm chân mình lên chân hắn để cảnh cáo ...

Trong lúc ăn mà mất trật tự quá thì đâu có ngon.

Hắn hơi đau và nhăn mặt .Dù Một thoáng thôi ,nhưng đâu có qua được ánh mắt hiểu biết của chú tôi .Thấy vậy chú tôi bảo :

-Khi nào ăn xong ,Chú muốn nói chuyện với anh em tụi bay đó Quang à?

Tôi vâng lời ,chú tôi lại đi lên lầu trên của mình ,như đang bận chút chuyện riêng vội vã .

Chú đã lên lầu rồi ,tôi nhìn Hắn rồi bảo :

-Bộ chưa nhìn người ta ăn lần nào hay sao mà cứ nháy mắt với ba hoài ...Làm ăn mất ngon đó .

Hắn đỏ mặt cười khoái chí ...Hắn trêu tôi :

-Quang thấy những người ăn trong lúc đang đói chưa...Haaa...vui lắm ...buồn cười lắm..

Tôi ngáng chân hắn rồi bảo :

-Bộ đang nói tôi đó hả?

-híc híc....Khang cười khúc khích :

-Còn ai vào đây nữa chứ? kỳ quá hà?

Tôi nhìn Khang ,thấy khuôn miệng của em tôi tươi tắn và ánh mắt thật tinh nghịch .Tôi hỏi lại hắn:

-Thử biểu diễn cách ăn lại cho tôi coi,được không Khang?

Hắn chả ngần ngại gì cả.Hắn gắp những miếng bánh cuốn ăn vội ,kiểu như người ta chưa nhai mà đã vội nuốt ,và chưa nuốt đã vội đút thêm bánh mới vô miệng? Kiểu ăn như sợ người khác ăn tranh ăn hết của mình .

Tôi thấy buồn cười quá ,tôi nói với Khang:

-Hiii...Thôi ...Được rồi ...Làm nữa ....Lại chết nghẹn bây giờ đó Khang ơi?

Hăn dừng đũa và hỏi tôi:

-Khang làm có giống không vậy hả Quang?

Tôi nhún vai nhìn hắn rồi buông một câu nhận xét:

-Vụng...Vụng vô cùng...Tôi đâu có tính ăn xấu xí như người ta đâu? Người ta miệng rộng hoác thì mới ăn vội ăn vàng như thế chứ? hiii.

Tôi mỉm cười với hắn .Hắn đỏ mặt hây hây ,chạy tới bên tôi .

Đôi bàn tay Hắn nắm đôi tai tôi mà day mà kéo .

Hắn kêu lên:

-Tôi lại mắc lừa hả? Người ta đã ví tôi giông như Trư Bát Giới miệng to hả...Huu...Tức chết đi được nà trời ...Tui mãi là chàng Trư ...Ngốc nghếch....Sống bên tên Tôn Ngộ Không thông minh trêu chọc ,thiệt là khổ quá. Cho nợ một lần đó nha Quang .

Hắn nói rồi ôm tôi từ phía sau lưng .Rồi hắn đặt khuôn mặt lên mái đầu của tôi ôm ấp .Rồi như chợt nhớ ra một điều gì hắn bảo :

-Ồ ...có một ngày thôi mà tóc Quang đã bạc hết rồi nè...Trời ơi ...Không lẽ lại giống Bạch Mao Tiên Cô hả? Khổ cho mái tóc quá , Quang ơi ...Đôi tay khang nhẹ luồn các ngón tay lên mái đầu của tôi ,

Hắn bảo thêm:

-Để Khang nhổ tóc bạc cho mà coi ,Trắng như cước vậy đó?

Thật thế hay sao? Tôi hơi hoang mang,bởi tôi luôn suy nghĩ ,những người tóc bạc sớm đều là do xấu máu ,hay do tuổi cao và mất ngủ nhiều ,nên mới nhanh bạc tóc như vậy .

Hắn kéo tôi lại chỗ ghé chú tôi ngồi khi nãy hắn bảo:

-Ngồi đây cho sáng sủa ,Khang nhổ cho Quang xem nhé...Đó ...Được rồi? Bây giờ nhắm hờ mắt lại mà cảm nhận sự đớn đau của ngọn tóc khi lìa trần nhé...

Tôi nhắm mắt lại theo ý muốn của Khang ...Hắn nhổ một hồi .mái đầu tôi thật đê mê sảng khoái ,hình như những đau buồn và nghĩ suy cũng nhẹ nhõm theo bước chân của những ngọn tóc khi nhổ bung ra .

Hắn nhổ một lát rồi cúi xuống sàn ,Gom lại những sợi tóc bạc ,Hắn đặt vào bàn tay tôi rồi cười nói với tôi:

-Nè ..Nhìn đi ...Thấy chưa? Ai bảo sầu cho lắm vào? chỉ một lần nữa thì tóc rụng và thưa lắm đó ...Bạc trắng như cước đó...híc híc...

Lạ nhỉ? Ba và má tôi cũng đâu đã bạc tóc? cả chú tôi cũng mới chỉ loáng thoáng thôi mà? Không lẽ do tôi suy nghĩ và nhớ Tuấn quá mà tóc đã bạc nhiều đến vậy hay sao?

tôi nói với Khang:

-Thôi bạc càng tốt Khang à?càng ngắn cuộc đời càng may? Tôi không bận tâm với những vớ vẩn này đâu?

Hắn cười rồi nói:

-Không lo ,mai Khang mua thuốc uống chống bạc tóc cho Quang? Nhưng Quang phải cố sống cho vui tươi thoải mái nhé?

Chú tôi đã nghe thấy chuyện của chúng tôi ,Chú bước tới vừa cười vừa bảo:

-Không phải thuốc thang gì đâu Quang à.Em Khang nó đùa con đấy? Những sợi tóc bạc này nó vừa nhổ cho chú đấy .

Rồi quay sang Khang ông mắng yêu hắn :

-Khang ...Sao lớn rồi mà còn trêu anh như trẻ con vậy? Con thật làm ba buồn quá vì con...

Khang cười nói với chú tôi :

-Ba ...Sao ba lại để lộ chuyện của con vậy? Khi nãy Quang đã biểu con miệng rộng ...Bây giờ con phải trả bài đối đáp với Quang Rằng Tóc đã bạc trắng chứ .Híc híc ...

Hắn nói rồi khúc khích.

Chú tôi bảo :

-Cái này gọi là nói xấu về sắc đẹp của nhau ,chớ đâu phải là đối đáp.Các con học hành làm sao vậy? Tiếng mẹ đẻ còn chưa thông thạo thì làm sao mà ăn cơm ở xứ người được chứ?

Tôi đã hiểu ra là Hắn đã trả thù xong cho trò đùa của tôi .Tôi cảm ơn chú .và nhìn hắn đang cười tự mãn.

Tôi bảo Khang:

-Vậy là huề nha? Bận sau chớ có đùa ác ý như vậy nữa?

Hắn vui vẻ bảo:

-Có thế chứ ,Bộ Quang tưởng Khang ngốc như Trư Bát Giới thiệt hả? Hỡi tiểu sư huynh ngốc nghếch?

Chú tôi cười rồi bảo :

-Thôi ,Chú đang muốn nói chuyện cho con biết Quang à? khang sẽ ở lại thêm một thời gian để lo thủ tục cho con xin đi du học .Chiều nay chú cũng phải đi làm xa rồi ,Anh em tụi bay ở nhà nghỉ ngơi ,nhớ thường xuyên ôn bài vở nhé.Khi nào rỗi ,Khang đưa anh đi thăm và cám ơn các bạn bè đã góp công góp sức lo cho đám tang của Tuấn nhé?

-Dạ...Chúng con nhớ ba à...

Khang nói với chú tôi ngoan ngoãn ,Rồi hắn nói với tôi:

-Quang à...Khang đã điện sang bên kia cho ba má Huyền xin phép cho Khang nghỉ học chừng nửa năm nữa đó .Ở nhà Khang lo thủ tục cho Quang ,Khi nào xong chúng mình cùng đi sang đó chung một lượt nhé ?

Tôi không nói gì ,chỉ khẽ gật đầu chấp nhận.Chú tôi bảo thêm :

-Quang à ,Chú rất buồn khi thấy giới tính của con lệch lạc như vậy?Cho mãi tới hôm qua khi má con nói thì chú mới hay? Thảo nào mà con cứ một hai đòi chết theo Tuấn? Chú rất hiểu cuộc sống là phải có tình yêu? Nhưng ai cũng ủy mị và ích kỷ như việc con làm ngày hôm qua ...Thì còn gì ý nghĩa của tình yêu nữa chứ...Bây giờ con phải nghe chú và em Khang ,cố gắng học hành và giành cho mình một sự nghiệp ...Đời người ....nhanh lắm con à ...chợt đến chợt đi như gió thoảng mây trôi...Ba con nói đúng đấy Quang à...đừng để cho những người đẻ ra mình phải cúi lạy vong hồn của những đứa con xấu số ...Đành là mang tiếng bạc phước bạc đức ...Như cái chết của Thằng Tuấn là do những con quỉ đội lốt người nó ám hại đó thôi ...Như thế cũng là một lẽ đành phải cam chịu. với cuộc sống dối gian ,do con người biến thái mang lại ...Nếu như con chết đi hôm qua,tiếng đồn của miệng lưỡi thế gian này sẽ như đám mây mãi u ám trong nụ cười ánh mắt của người thân con đó ...Con à.

Tôi nghe chú nói thấy trong lòng như kim châm muối sát ,một phút nông nổi của tôi đã làm bao người phải lo lắng .Tôi chợt trách mình thật là nhu nhược.Chút nữa thì cả thế gian chê cười tôi là một chàng Gay mê muội nhất trong bầu trời tình trai .

Chú tôi nói thêm:

-Chiều nay Khang dẫn con đến phòng bán vé máy bay để đổi lại ngày bay của em .Bây giờ Khang phải trông nom con cho tới khi nào con bình tâm và có chút niềm tin thì mọi người mới yên tâm được .Nhớ ngoan các con nhé.

Chú lên chuẩn bị rồi đi làm đây?

Chú tôi lên phòng riêng của chú .Khang bảo với tôi:

-Bây giờ Quang vào nhà tắm một chút cho thoải mái đi ,trưa nay mình đi ăn phở nhé ,Rồi đến phòng đổi vé máy bay cho Khang ,Chiều tối phải qua nhà Vũ Đấy Quang à.Nó vừa điện tới hỏi thăm em ...Cả hai bác ấy nói với Khang là tối qua nhà ăn cơm với gia đình? Quang chịu không?

Tôi bảo Khang:

-Ừ ...Đi đâu cũng vậy? Nhưng mỗi buổi sáng bây giờ Quang đều muốn sang thăm ba má anh Tuấn một chút .Rồi thắp cho anh một tuần nhang...Được không khang?

-Đúng thế đó Quang? Ba má Tuấn cũng nói là khi nào ngủ dậy là phải sang bên đó đấy ?

Tôi thấy Khang khổ vì tôi nhiều quá .Tự nhiên lại như cây đèn cù chạy loanh quanh giữa những tâm hồn sầu muộn .

Tôi nói với Hắn :

-Đổi vé của Khang như vậy? Tôi thấy mình là người đáng trách quá? Giá như tôi sống chín chắn hơn ,thì mọi người đỡ phải lo cho tôi đến vậy?

Hắn nhìn tôi và đỏ mặt nói nhỏ:

-Có gì đâu mà phải nghĩ ngợi chứ? Quang ơi ,Khang cũng đang làm theo tiếng lòng của mình đấy thôi? Quang biết không? Nỗi khổ lớn nhất của đời người là cô đơn ...khi nó đang gậm nhấm tâm hồn...

Hắn nói phải lắm,Tôi cũng thấy chạnh lòng ,vì sợ nỗi cô đơn ám ảnh nên tôi mới tìm tới cõi chết chứ?

Khang ơi? Đã hiểu vậy sao lại ngăn cản tôi?

Như đọc được ý nghĩ của tôi? Khang bảo giọng thầm thì và buồn mênh mang như trách móc tôi xa xôi :

-Có phải một mình Quang cô đơn đâu? Quang đang suy nghĩ nông cạn ,cho nên đâu có hiểu được nỗi cô đơn của người khác? Tôi còn cô đơn hơn Quang cả nghìn lần đấy thôi? Nhưng tôi đâu có nông cạn.Tôi chỉ luôn nghĩ rằng Tình yêu là duyên phận -Nếu mình tin tưởng vào sức mạnh của Tâm linh ,Thì phải

kiên trì chờ đợi ...Ai đã nói rồi nhỉ? Của mình thì mình sẽ tìm và thấy nó đến trong vòng tay mình thôi? Quang hiểu không hả ?

Tôi thoáng mỉm cười nhìn vào khuôn miệng của người nhà .Tôi thật ái ngại khi nghĩ hai chiếc răng của thiên thần đã bị gãy hôm nào ,và tôi thấy sao bây giờ Khang lại hay lý sự thế nhỉ?

Có phải vì hắn đang muốn giữ mạng sống của tôi bên cuộc đời của hắn?

Hay là hắn đang khoe cái ý chí nam nhi của hắn trước sự cô đơn đang gậm nhấm đời hắn?

Hay hắn đang mong chờ Thuyền xưa trở về bến cũ nhỉ?

Tôi cũng đành mặc cho số phận buông trôi như lời hắn nói ...Của mình thì nó sẽ mãi mãi bên mình đấy thôi?

Tôi vào buồng tắm để gột rửa những lấm bụi phong trần của ngày hôm qua.

Ph ần 90

Thời gian không có tâm sự vui buồn như tâm trạng của con người ,nên nó cứ trôi hoài vô cảm.

Thấm thoắt Tuấn của tôi đã mất được hơn một tháng rồi .Sau ba mươi bảy ngày Tuấn mất ...

Ba má anh đã tổ chức làm lễ siêu độ vong linh cho anh để cầu xin trời phật cho anh được siêu thoát và được về nơi miền cực lạc của miền hư ảo nơi đất Phật Tổ linh thiêng .

Cả nhà chúng tôi và những người họ hàng và bạn của anh đều đưa anh lên chùa làm lễ .

Trên gương mặt mọi người tuy buồn ,nhưng cũng đã phảng phất niềm vui vì ai cũng tin anh sẽ được về ở nơi linh thiêng an lành của trời đất .

Gíó Thoảng ,hương bay ,Trong cuộc sống hiện đại ,hình như cái mùi hương bay trầm mặc ,cùng với những tiếng mõ ,lời kinh xen lẫn.... như muốn đưa tâm trạng của con người ta tìm về nơi hướng thiện trong tâm .

Cầu siêu vong linh của anh cho tới chiều thì chúng tôi trở về nhà .

Anh Vũ ,Thầy Kiên và Bằng ,rồi Dũng ...Đều phải đi luÔn về trường và đơn vị.

Trong lòng ai cũng cảm thấy như đến đây để được gặp Tuấn một lần cuối .Trong trái tim tôi cũng nghĩ là như thế .

Tôi luôn bày tỏ nỗi lòng của mình với Phật Tổ từ bi ...Cầu xin người hãy rủ lòng thương và che chở cho người yêu của tôi ...không phải cô đơn lưu lạc nơi đất lạnh muôn đời .

Chúng tôi trở về nhà .Ba má anh lúc này cũng đã bớt được nỗi đau cắt ruột cắt gan của mình .

Trong bữa ăn thanh đạm hôm ấy ...Ai cũng thấy nhẹ nhõm được phần nào trong tâm, trước cái chết của Tuấn .

Ba anh bảo :

- Bây giờ anh Tuấn đã được gửi trong chùa rồi ,ba mong sao vong linh nó nhanh chóng siêu thoát cho được thanh thản ...Quang à ..Con không nên buồn bã làm gì nữa nhé .Như vậy càng làm cho hồn phách của Tuấn không yên ,con hiểu chưa?

Tôi gật đầu ngoan ngoãn nghe lời ba anh nói .Má anh bảo với tôi và Khang :

-Bây giờ con cứ xem như là con của ba má vậy? Không được tự ty mà day dứt trong lòng ...Cả Khang nữa đó ...Sau này đi du học rồi ...Thì ba má sẽ chu cấp tiền lo cho con ăn học .Mong sao con cố gắng phấn đấu cho bằng mọi người .Ba má cũng cao tuổi rồi .Con nhớ hàng năm cứ ngày 26 tháng chạp thì thắp cho anh một nén hương ,chén nước... Cho nó khỏi tủi vong linh đó .Má tin nó sống khôn chết thiêng sẽ phù hộ cho các con suốt đời thôi .

Má nói giọng đều đều theo đôi mắt ướt át ...Làm sao người mẹ có thể quên ngay được khúc ruột đã mất của mình kia chứ ?

Khang ôn tồn nói với ba má anh :

-Chúng con xin cám ơn hai bác .Sau này sang bên kia chúng con sẽ làm theo lời hai bác căn dặn .Nếu Quang đi du học với con bên đó rồi,ở nhà hai bác nên giữ gìn sức khỏe cho cẩn thận,mong hai bác chớ có đau lòng nhiều quá ...Còn về cuộc sống ở bên đó ,hai bác không phải lo lắng gì cả ,chúng con có thể tự lo được hai bác ạ .

Ba anh nhìn chúng tôi rồi nói tiếp :

-Khang à...Đi du học ...Là học hành và nghỉ ngơi ,thăm thú phong cảnh ,chứ không phải là vừa học vừa làm như khẩu hiệu của những người nghèo đâu con à.Hai bác lo lắng cho Quang ,thì hai đứa cũng đừng nên ngần ngại mà để cả hai anh em đều phải nai lưng ra kiếm tiền rồi nuôi bản thân đi học ,Như thế không tập trung được các con ạ .

Khang gật đầu vâng lời .Tôi thì làm sao mà hiểu được cuộc sống nơi đất khách ấy nó như thế nào chứ?

Má anh vào phòng ngủ ,một lát thì mang ra hai sợi dây chuyền của chúng tôi ngày xưa .Má rưng rưng bảo với tôi và Khang:

-Hai con nghe má nói này...Các con phải gìn giữ đôi dây này nhé? Nó là kỷ vật của Tuấn và Quang và cũng là cái nghĩa của ba má đó ...Các con hiểu không? Hôm nay má trao lại cho hai đứa? Khang ơi? Con giống Tuấn lắm đó ...Cả chiều cao và dáng dấp...Má mong con thay mặt Tuấn và chăm sóc cho Quang? Được không con? Má mong con nhận sợi dây này cho khỏi tủi lòng ba má...

Má nói xong thì Khang bước tới quì dưới chân bà ...Hắn nói trong khuôn mặt đang đầm đìa nước mắt ,hắn thiết tha:

-Má ơi...Con đâu biết thế nào là một đứa con có má....Má lo cho Tuấn quá ..Làm cho con cũng thấy phát ghen với đời ...Trong biết bao đêm cô đơn không mẹ...Con phải ôm cô đơn mà ngủ trong nước mắt...Hức ..Con xin ba má nhận cho con một lạy này...Và coi con như Tuấn còn sống ba má nhé ....Con hứa sẽ làm theo lời của ba má chỉ dạy ...

Thấy Khang thật tội nghiệp ...Má Tuấn liền đeo sợi dây chuyền của anh cho Khang .

Má kêu tôi :

-Quang lại đây đi con .

Tôi cũng tới bên má và quì bên Khang ,Người mẹ nhân hậu đeo hộ tôi sợi dây của bà đã tặng chúng tôi hôm nào ...Khi má đeo xong cho chúng tôi ,má nói với chúng tôi :

-Được lắm ...Má mong đôi dây này từ này sẽ luôn đem may mắn tới cho hai đứa trong đời .Các con phải cố gắng thật nhiều đấy nhé ...Thôi đứng cả lên đi

Chúng tôi thật cảm động trước sự yêu thương của ba má anh Tuấn .Ba anh nói thêm với chúng tôi :

-Cuộc sống luôn chẳng có nguyên tắc gì cả ,các con à . Thằng Tuấn từ nhỏ tới lớn nó được ba má chiều chuộng .Không bị một cái roi vào mông hay là mốt cái cốc lên đầu ..khi nó mặc lỗi bướng bỉnh...Ba má yêu thương nó như thần như thánh vậy? Tại cái số kiếp thì phải chấp nhận thôi các con ạ .

Nói xong ông quay ra hỏi Khang :

-Tình hình bây giờ của Quang làm tới đâu rồi hả Khang?

Hắn ôn tồn thưa :

-Ba à...Có khả năng tháng tới thì họ phỏng vấn Quang ở đại sứ quán thôi?Sau khi phỏng vấn xong chờ họ cấp vi rum rồi mua vé là xong .Ba má khỏi lo lắng nhiều ...Gíá như ..Còn Tuấn mà đi chung thì hay quá ...

Má cười ,gượng gạo bảo với Khang:

-Có con và Quang thay thế cho Tuấn ,ba má cũng vui nhiều lắm đấy khang à.

Ngày xưa khi quen biết các con ,về nhà nó cứ nói với má là anh Khang tội nghiệp quá ,Mồ côi mẹ từ nhỏ ,ba thì cứ đi làm theo công trường ở xa mãi mãi .Vậy mà con vẫn chăm chỉ học hành ....Con tôi thật khổ quá ...?

Má ca cẩm xong rồi bảo thêm bằng giọng mong mỏi :

-Kiếp vận của con người đấy các con ạ .Từ nay về sau má mong hai đứa bay hết khổ ...Ai cũng nói -sướng trước thì khổ sau ...hay khổ trước thì sướng sau đó ...

Khang nghiêng đầu buồn bã ,rồi nói với má :

-Con sống tự lập từ nhỏ ,nên quen rồi ba má à...Nhớ cái lần gặp Tuấn ...Con cứ đánh giá hắn là một thanh niên không được ngoan cho lắm ...Ba má tha lỗi cho con nhé ...Hắn hồi đó còn mặc mốt áo quần bụi bặm ,và nói năng ngang ngang lắm ...Hi ....Khang mỉm cười ,hình như khang đang nhìn thấy hình bóng của Tuấn hôm nảo hiện về .

Khang nói tiếp :

-Sau sinh nhật của Quang ...Tuấn đã đổi thay hoàn toàn ...Ba má có thấy như thế không?

Ba anh cười mỉm rồi nói :

-Thấy chứ sao không? Quen Quang rồi ba thấy nó chất cả đống quần áo mỐt bụi bặm của nó ,rồi nó nói với ba :

-Ba mặc đi ba ,toàn quần áo mốt mới đó ...

Hi ..thằng quỉ nhỏ ,nó làm ba tức cười quá ...Ba hỏi nó:

-Sao con đòi mua bằng được? Bây giờ lại bỏ hả?

Nó nói với ba:

- Ba lạc hậu quá ...Nay mai vào đại học ,không mặc được nữa ba à .Mà mặc cái này bây giờ con thấy lạc hậu quá rồi ,ba mặc thử cho con xem? bỏ đi thì tiếc quá...

Nó cười thích thú và bắt ba mặc thử ...Con biết đấy ,Cái mốt quần tụt ...của chúng nó...Haaa. làm ba tức cười ...

Ba bảo Tuấn :

-Thằng quỉ ,mày muốn ba mặc như vậy để cho công an người ta bắt ba hả?

Nó vỗ tay rồi nịnh ba :

-Ba mặc như vậy ,trông trẻ trung quá ,nhìn cứ như tụi con đấy ba à...

Cuối cùng ông bảo :

-Thế đấy các con à ...Nó đi đâu thì thôi ,cứ về nhà là quấy náo loạn cả lên ,hết trêu má lại đùa ba...

Ba nói chuyện cũ trong nỗi niềm thương cảm .Tôi nói với ba má và Khang:

-Năm học phổ thông anh ấy cũng ngang tàng lắm ba má à . Sau khi không làm ngã được con mấy bận ngáng chân...Con đã yêu cầu gặp nhau tay ba để nói chuyện phải trái ...Cái dáng đi mạnh mẽ của anh và cái lưng hơi thõng như lưng của chú gấu con mới trưởng thành ...Con cũng nghĩ Tuấn là một học sinh chưa ngoan lắm như có lần Khang nói với con? Nhưng khi quen nhau rồi con mới hiểu ra một điều rằng ...Con người ta ai cũng có điểm yếu của mình ...ở Tuấn ..anh có yếu điểm là ít bạn bè quá để tâm sự ...Cho nên anh cố tạo gia cái dáng dấp phong trần của mình để cho mọi ánh mắt bị nghĩ sai về anh ...Hi ..sau khi sống với con ...Anh đã luôn khắc phục tính nhân hậu và hình thức ăn mặc của mình trong cuộc đời sinh viên đó ba à...

Chúng tôi nói chuyện tới gần mười giờ khuya thì Khang xin phép ba má cho chúng tôi về nhà.

Bầu trời đầu xuân ấm nóng ,Hắn đưa tôi trở về căn nhà yêu thương của mình . hắn khẽ huýt một điệu sáo linh tinh vui vẻ ...

Trên con đường đang hối hả dòng người và xe xuôi ngược .

Khang nói nhỏ với tôi :

-Quang thấy rồi nhé .Tôi đã thay Tuấn từ ngày hôm nay đó ,bây giờ mà Quang không nghe tôi ,thì tôi sẽ mách ba má đó .

Tôi không muốn cho Khang phân tâm trên nẻo đường đầy nguy hiểm .Tôi lẳng lặng như chưa từng nghe câu hắn vừa nói .

Còn hắn ,thì lại nghĩ tôi đồng ý .Hắn nói thầm với tôi :

-Đêm nay là phải cho Khang ngủ chung đó Quang à ...Khang mong mỏi quá rồi...Được không vậy?

Tôi nhẹ nhàng bảo Khang:

-Đang ở ngoài đường mà ...Sao lại nói tới ngủ? ...Híc híc ...Tập trung đi Khang ơi ...

Hắn đưa cánh tay ra sau rồi yêu cầu :

-Nghéo tay đồng ý cái cho chắc ăn nào....

Vẫn cái tính ương ngạnh của hắn ,Tôi biết nếu không chiều theo hắn thì nguy hiểm lắm .Tôi đành nghéo ngón tay mình với Khang ...

Hắn cười vui vẻ lắm ...

Chúa ơi...Hắn đang cố đưa con trở về với bầu trời luyến ái của tình trai...?

Tuấn ơi ...Nếu như hắn làm như lời ba má mong đợi ...Thì em có phải là kẻ phản bội anh không nhỉ?...

Tôi băn khoăn gửỉ câu hỏi lên bầu trời đang nhấp nháy ngàn sao ?

Chỉ có tiếng gió đang thì thào ...Trả lời tôi cùng với âm thanh của con đường náo nhiệt tiếng còi xe.

Ph ần 91

Khi vào tới nhà ,Hắn liền bước lại bên tôi .Hắn rút một bông hồng trong lọ hoa mới thay hôm qua .

Hắn đưa cho tôi rồi bảo :

-Quang ơi ..Hãy nhận bông hoa này của Khang nhé ,Hy vọng trái tim chúng ta sẽ mãi thắm đỏ như bông hồng nhung này vậy?

Tôi ngần ngại quá .Cái chất lãng mạng của hắn phải chăng đang trỗi dậy nhỉ ?

Nếu tôi nhận hoa của khang như vậy ,liệu tôi có là thằng con trai luôn ngả nghiêng trước mọi mối tình trai mời gọi hay không ?

Tôi thẫn thờ hỏi Khang :

-Khang làm như vậy ,Quang thấy ngại lắm Khang à.Bây gờ Quang đâu có như cái thuở ngày đầu trong trắng nữa .Vả lại hình như làm như thế ,là có tội với ba má và Tuấn đấy thôi .

Hắn hơi đỏ mặt ,Hắn nâng khuôn mặt tôi vừa nhìn vừa nói giọng chân thật và tha thiết :

-Quang ơi ,Khang đã nói với ba má Tuấn ,hết nỗi niềm của Khang rồi đó .Khang cũng lo cho vấn đề quan hệ huyết thống và tình cảm họ hàng của chúng mình lắm chứ ,và với cả ba má của Tuấn nữa ...Nhưng cuối cùng ba Tuấn cũng phải nói với Khang là ...Nếu điều đó xảy ra trong tình cảm của anh em con...Thì nó cũng là tình yêu định mệnh ...Và ba Tuấn đã khuyên Khang chờ tới hôm nay ...Sau ngày cầu siêu cho vong hồn của Tuấn được trở về nơi miền cực lạc ...Quang không thấy ư?...cả ba và má đã hành động để cho chúng mình đến với nhau rất cụ thể từ ...hồi nãy đấy thôi ....

Khang mải mê nói chuyện về lần tâm sự của hắn với ba má Tuấn .Sau một hồi hắn nói thêm :

-Bây giờ ...Người chết cũng chết rồi ..Có một nhà văn nổi tiếng đã nói:

- ...Ta cũng sợ chết như ai lắm chứ ...Thế mà khi ta chết rồi ...Ta lại mỉm cười nghĩ bụng ..Sao mình ngốc nghếch thế nhỉ?...Khi còn sống ở trần gian ..Lại cứ sợ chết cơ chứ ...Hi...

Hắn cười tủm tỉm rồi bảo thêm nữa :

-Quang thấy không nà ..Trong cuộc sống Tâm hồn người ta muốn thanh thản ...Mà cứ để cho thể xác bị kìm hãm mọi bức súc ...Thì đâu có thể nào mà nói thanh thản được nữa chứ? Mối liên quan của của thể xác và tâm hồn thật quan trọng phải không Quang?

Hắn nói cũng có lý lắm chứ ...Tôi cũng cảm thấy là như vậy? Vì tâm hồn không muốn thế ,Nhưng thân xác nào mà lại không đòi hỏi những vuốt ve yêu thương của tình yêu ...Thấy tôi đã xiêu xiêu ...

Hắn kích động thêm:

-Quang đặt một nụ hôn vào bông Hoa của Khang đi ...Khang muốn nhớ mãi hình ảnh này đấy .

Tôi ngại ngùng quá ...Nhưng...Ba má Tuấn cũng đã hậu thuẫn cho hắn rồi ...Vả lại ...Cả tháng nay chúng tôi đã nằm riêng trong sự cô đơn dằn vặt...

Tôi nhẹ hôn bông hoa thơm ngát của Khang ...

Hắn cười thật tươi rồi bàn tay đưa lên nâng chiếc dây chuyền của Tuấn đang lấp lánh trên khuôn ngực trắng trẻo và rắn rỏi của Hắn ...Khang bảo nhỏ :

-Hãy hôn vào kỷ niệm đi Quang...

Tôi thấy Khang, em tôi thật chân tình và tâm lý ...Tôi hôn lên chiéc mặt vàng của sợi dây có khắc dòng chữ Kiều MinhTuấn bằng nét nghiêng nghiêng tuyệt đẹp ...

Chúa ơi ..Cơ thể hắn lấp lánh sợi dây huyền ảo ...Cái cổ dài và trắng như phấn của hắn hôm nào lại ngả xuống khuôn mặt của tôi .Hắn theo vết xe trơn trượt của tình yêu mời gọi ..Hắn gắn môi tôi và hôn ...Bao nhiêu tình cảm tràn trề ,đang theo về thực tại ...

Sau một nụ hôn trao gửi con tim của hắn .khang bảo nhỏ với tôi :

-Mình đi tắm Quang nhé ...Hôm nay chúng mình lại đi chung một con thuyền để bơi vào bến mộng xưa ...Đó...

Nói xong ...hắn dắt tôi vào buồng tắm ...Miệng hắn hát nhỏ nhẹ bi bô khúc ca từ bất hủ :

...Bao nhiêu năm rồi ,còn mãi ra đi ...

...Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt..

...Trên đôi vai ta hai vâng Nhật Nguyệt...

...Dọi mãi trăm năm...Một cõi đi về...

Hắn đang trách tôi? Hay đang thương hắn nhỉ ?

Chúng tôi tắm xong thì Khang lấy ra mấy bộ đồ lót mà hắn mua cho tôi .

Hắn bảo tôi mặc vào...

Trời ạ...Cái loại đồ lót này ,làm bằng chất liệu gì thế nhỉ ?Mỏng tang nhưng ôm ấp chặt chẽ thân thể ...Màu trắng của nó tinh khiết như ánh trăng mùa thu vậy . Nó khiến cho tôi thật bức xúc vô cùng...

Hắn nói nhỏ :

- Hàng mới đó Quang à...Hôm nay nhìn người yêu tôi mong manh như vầng mây trắng quá ,Quang có thích không vậy ?

Tôi đỏ mặt nhìn hắn .Hắn biết tôi đã thích thật sự mấy thứ quà tặng kiểu này rồi hắn bảo :

-Trả công tôi mua và mang về cho Quang nhé...

Rồi hắn gắn chặt môi hắn lên khuôn miệng của tôi ...Đam mê đã trở lại với tôi ngay từ giây phút lãng mạn đó .

Khang bế tôi vào phòng ...Hắn ôm hôn tôi nồng nàn quấn quít .Những cọ sát của cơ thể người xưa đã làm cho thân xác tôi như muốn bay theo mây theo gió trên trời ...

Khang quấn quít bên tôi .Tấm thân trắng như dải lụa của hắn đang phấp phới tự tin và cuốn theo tình yêu của chúng tôi say đắm .

Hắn thầm thì yêu thương :

-Anh nhớ Quang quá...Chỉ có em mới làm cho anh yên tâm mà bước vào cõi tình trai mơ mộng này ...Quang ơi ...Anh muốn quá ...Em hôn con đi ...

Chúa ơi ...Trong lời yêu thương tỉ tê đó ...Hắn đã làm cho tôi bước lạc vào bến mê của yêu thương tự lúc nào ...

Tôi đa tình hay đa cảm nhỉ? Nhưng tôi nghĩ là Khang nói đúng ..Hơn tháng nay thân xác tôi cũng thèm khát trong tiềm thức của mình lắm chứ ...

Không có lẽ đòi hỏi tình dục lại là tội lỗi hay sao? Tôi miên man trao tâm hồn và thể xác của mình cho thằng em họ yêu dấu ...

Khi cơn mưa sắp đổ .hắn tha thiết mời gọi và quyến rũ tôi:

-Quang ơi ...Kêu tên anh đi nào...Nhanh lên ...Anh đang muốn nghe tiếng gọi từ trái tim em đấy ...Gọi đi...Quang ơi ...Có yêu anh Khang không hả?

Tôi cũng như cây khô cây héo đang chờ gặp cơn mưa tới .Để mong sao cho cành lại xanh lá .Nụ lại đơm hoa ...Vui chào đón bầu trời thanh bình yên ả ...

Tôi tha thiết với em tôi:

-Anh ..Khang ơi ...Em yêu anh lắm mà ...

Tôi sợ hắn lại đùa cợt ,khi thấy tôi đỏ mặt ...Tôi ra đòn tình để kích thích em tôi:

-Khang ơi ?...Anh có yêu em không.?...hả?...Nói ...đi...?

Tôi quả là đa tình và có nghệ thuật trong luyến ái ...

Cái chất nam tính trong con người của hắn đã trỗi dậy ...

Hắn la lên :

-Không yêu Quang ..Yêu...Không yêu...Yêu....Anh yêu em mà. Quang ..ơi...

Cơn mưa tình đã đổ xuống cùng với câu nói ... anh yêu em mà Quang ơi ...của hắn .

Hắn xuýt xoa đổ gục trên tấm thân mây trắng của tôi .

Em tôi sảng khoái lắm và hắn cũng đam mê lắm .hắn nghỉ một chút rồi hắn bảo :

-Anh làm cho em nhé ...Nào...Quang?

Đôi môi tràn trề ...và khuôn lưỡi đa tình của Khang lại đưa vào miệng tôi những dòng mật ong của mùa thu đầy mật ...hắn làm tôi đê mê quá ...Trời ơi ...Tôi phải rên rỉ bao nhiêu bận mới xả được cơn mưa tình ái của tôi ...Trên cánh đồng nứt nẻ bởi hạn hán quá lâu ngày...

-Khang ơi ...Em yêu anh lắm ...

Tôi thì thầm với thằng em họ tôi tha thiết ...Hắn nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng trắng mờ của tôi đang nằm trên khuôn bụng mỏng manh của hắn ...

Tôi nghiêng đầu của mình bên chiếc cổ ,mà tôi thấy nó đẹp nhất trần gian ...Cái mùi thơm ở cơ thể hắn đã làm tôi như tìm lại được cảm nhận si mê một thuở .

Hắn nói thầm thì :

-Sao em lại đối xử với anh lạnh nhạt lÂu quá hả Quang ?Em có biết là anh nhớ em lắm không?

-Anh Khang ơi ..Quang không muốn để anh lại chìm vào bến tình trai khổ đau mà ...Tại xã hội đâu đã chấp nhận được các mối tình cay đắng bệnh hoạn của giới Gay kia chứ?

Hắn ôm chặt tôi như muốn gắn tấm thân của chúng tôi bằng sức mạnh của đôi cánh tay trần khỏe khoắn ...

Khang bảo :

-Nay mai sang nước ngoài .Quang sẽ thấy ,các cặp Gay yêu nhau ,họ đi ra đường chả khác gì những cặp vợ chồng hạnh phúc đâu ? Anh muốn sống với em thực sự đó Quang à...Sao em cứ nói là tình Gay cay đắng hoài không thôi ? Không có lẽ các cặp vợ chồng của tình yêu trai gái đều hạnh phúc hay sao? Tại sao Xã hội nước mình họ chưa chịu tổng kết các vụ ly dị đã xảy ra mỗi ngày một tăng nhỉ ? Phải chăng cái thói cổ hủ luôn làm mực thước để che đậy những mái nhà hạnh phúc trong giả tạo ...

Tôi thấy khang thật chín chắn rất nhiều .

Tôi nói với Khang:

-Mình không nói tới vấn đề đó nữa khang à ..Chỉ biết chuyện của chúng mình thôi ...Em cứ lo là lỡ sau này..Anh đổi ý ...lấy vợ sanh con...?Đời em chắc lại phải kiếm tìm tới cái chết đó?

Hắn ghì chặt cánh tay kếo mái đầu tôi xuống ...Hắn hôn chặt môi tôi ...Sau nụ hôn tình cảm và hơi mạnh mẽ đó .

khang bảo :

-Chỉ có thời gian mới chứng mình được câu nói thôi em à ...Bây giờ ...Mình yêu nhau nữa ...em nhé....

Ph ần 92

Như con hổ đói lâu ngày ,Khang và tôi đón nhận những nụ hôn như là khẩu vị khát vọng tình yêu bị bỏ quên lâu ngày .

Tôi hiểu lắm chứ . Hơn một tháng ,ngủ riêng giường, riêng phòng .Khang vẫn tôn trong cái khối sầu lẻ loi của tôi và hắn thật là nghiêm túc .

Hắn bây giờ đang nằm ngủ ngoan với khuôn mặt tràn trề hạnh phúc .

Tôi Gác đầu lên cánh tay trần của người yêu năm cũ vừa thương vừa tủi lòng cho kiếp số của chúng tôi .

Tôi không thể nào ngủ được nữa .Cái mùi nước hoa thoảng thoảng cùng với mùi thơm quyến rũ nóng ấm của thân thể Khang làm cho tôi luôn khao khát những ham muốn vô bờ.

Tôi nhìn nghiêng khuôn mặt của hắn .Các đường nét thẳng cong của khuôn mặt xinh trai như nét phác họa tuyệt vời...

Khang đã từng phải ôm khối sầu ,khi tình đầu trai gái dang dở ...Và hắn cũng tững ôm cô đơn gậm nhấm từng đêm .Ôm tủi bóng hình lạnh lẽo bơ vơ trong những đêm trông chờ giấc ngủ đến .

Thế mà tôi đâu có hay biết kia chứ .Tôi cứ nghĩ là hắn đang tắm mình trong hồ xanh hạnh phúc ở xứ người rồi ? Sao hắn lại để tâm hồn và thân xác của mình tìm về nơi tình trai chẳng hay ho gì cả?

Hắn lười biếng tập tính từ lúc nào nhỉ?

Tôi thấy Khang ngủ ngon quá ,Hắn đang thở nhẹ nhàng bên tôi .Nhìn cái miệng đàn ông của hắn kia kìa ,tôi thấy bờ môi đã hơi nhạt màu hồng của thuở tuổi 20 của hắn .Bây giờ ,mấy hàng râu ria của hắn hình như đã cứng cáp và chững chạc lên nhiều thì phải .

Hi ...Từ hôm nay tôi đã thấy hắn luôn chủ động rùng hàm râu hơi cứng cáp của mình để chọc buồn trên khắp cơ thể tôi ...

Tôi cứ suy nghĩ vẩn vơ ....Và thiếp đi trong vòng tay của người yêu lúc nào không hay....

............

-Dậy thôi ...Mèo ơi ...híc híc...

Nụ cười và tiếng gọi của Khang làm tôi chông chênh thức tỉnh .Hiii...Tên này lại lấy năm sinh của tôi là năm con Mèo Ra để trêu chọc ...

Tôi hé mắt nhìn hắn .Hắn đang cười nhìn tôi Khì khì.

Tôi thấy trong vòng tay của mình đang ôm gọn cái gối bông của Khang. Hắn ma lanh quá thôi ...Hắn dậy và cho tôi ôm vào cái gối giả ...làm thân hình của hắn .

Tôi cười giả bộ bảo Khang:

-Bây giờ mới biết ...Người ta đã nói dối .Và khéo lừa tôi rồi ...ma lanh quá nhỉ?

-Dậy thôi ....Mèo à...Tình yêu mà ...Giả mà thật ,thật mà giả đấy thôi ...Tình là dối gian mà ...Biết hay không hả?

Khang nói xong Hắn lại chồm lên giường ...Thả tấm thân mềm mại của hắn đè trên người tôi .Hắn cười híc híc....Rồi cứ loay hoay khuôn mặt của hắn có hàm râu cứng đơ , lên khuôn mắt của tôi .

Hắn thì thầm :

-Anh chưa cạo râu đâu đó...Bây giờ nó là vũ khí tự vệ của anh ...Dành cho người yêu đấy ...chít chít...Ai biểu trách anh hả?

khang làm tôi rát mặt quá ,Nhưng cái cảm giác chà sát của hắn cùng với hơi thở nồng nàn và đôi mắt đắm say kia ...Đã làm tôi thấy vui vẻ và hạnh phúc nhiều lắm .

Tôi kêu bên tai khang:

-Tại anh dậy ..sao lại luồn gối vào để em ôm ngủ ...Cứ tưởng ôm ai đó anh à ...Thật là Sầu quá hà...

Khang đã hiểu là tôi cũng yêu hắn như thế nào rồi .Hắn biết tôi trách là trách yêu vậy thôi ,chứ làm gì tôi chẳng biết tình ý của Khang là muốn cho tôi kéo dài thêm giấc ngủ ....

Hắn rụi rụi rê rê bộ râu đa tình chán chê ,Rồi hắn lại hôn tôi một nụ hôn thật tình cảm .

Hắn nói nhỏ :

-Nụ hôn buổi sáng dành cho Quang đó .Bây giờ dậy tắm qua loa rồi chúng mình qua nhà Tuấn một chút nhé .Rồi buổi chiều anh lại đưa em đi chơi ...Được không Quang?

-Bây giờ anh nói gì em phải nghe rồi đó Khang à...Nhưng khi có chú hay những người thân của Quang ,anh không được xưng hô như vậy nhé .

-Ok...Anh quên không dặn với em là như thế ...Nếu để ba của anh biết được ông sẽ bị xốc đấy Quang à. Hôm rồi ba má Tuấn cũng khuyên anh .Cho dù chúng mình có sống bên nhau ,cũng không nên để lộ tình cảm của mình ra ngoài em à...

Tôi thấy Khang bắt đầu thận trọng .Phải chăng trong cuộc đời nghiệt ngã ..Đã sinh ra cái thói đa nghi của con người cho dù là đang thánh thiện và hiền lành .

Tôi hỏi :

-Anh lại cẩn thận quá rồi ,Anh muốn sống bằng vỏ bọc của một đời gay khép kín hả?

Hắn nhìn tôi hấp háy ,hắn cười và khen:

-Em nói đúng rồi đấy ,Dù sao Kín đáo thì vẫn hạnh phúc hơn chứ? phải không em?

Tôi cố tình khai thác suy nghĩ của Khang tôi nói:

-Em với Tuấn ngày xưa vẫn bán công khai đấy thôi anh à,có sao đâu nè?

Hắn bẹo má tôi rồi nói :

-Ngốc ơi ,Nghe anh nói nè ...Nếu chúng ta công khai giới tính của mình ,Thì cuộc đời sẽ bị phiền toái lắm đấy ...Nào ngồi đây anh nói cho em nghe...

Tôi ngoan ngoãn ngồi lên đùi của Khang theo cánh tay hướng dẫn của hắn .

khang kể chuyện cho tôi nghe về một số cuộc đời Gay bị trộm cướp trong giới Giang Hồ tàn phá.

Đa phần những người Gay bị giết đều là những người hiền lành ,chăm chỉ làm ăn ,Nhưng họ lại công khai giới tính của mình và yêu thương bừa bãi?

Cuối cùng Khang nói :

-Em biết không? Những kẻ lừa tình ,Giết người ...Đều bị xã hội phê phán giới Gay...Nhưng nhiều người Gay lại không biết trong số người phạm tội đó. Đa phần là những kẻ đốn mạt ..Lười lao động ...Có tý nhan sắc đẹp trai ..Là chúng rủ nhau đi Cua ...Trai Gay...Các quán mát sa trá hình ...Toàn là con trai quê đã có vợ con ra thành phố làm việc ...Hi...Tụi sinh viên nghèo khó...Cũng xông vào thị trường béo bở là bán thân cho Gay để thu về lời nhuận từ cơ thể của chúng ...Cái đáng buồn là những kẻ tội phạm đó khi bị công an bắt...thì đứa nào cũng nỏ mồm kêu van là chúng bị Gay ...Híc híc...Khang nở nụ cười chua chát .rồi hắn nhìn tôi nói thêm :

-Quang thấy không...Các quan tòa của mọi phiên tòa ,Họ cũng có phần thương dân Gay lắm đấy ,Cho nên có thằng con trai đực rựa 100% ...Đòi các ông Gay có tiền hàng trăm đola mỗi tối ,Vậy mà khi bị bắt cũng giả vờ khóc nức nở và kêu là hắn bị gay.hi...hi để được nhẹ tội mà .

Tôi thấy khang biết nhiều quá về chuyện buồn của gay .

Tôi hỏi hắn :

-Sao Khang biết hay vậy? Anh lấy thông tin ở đâu thế?

Hắn bảo tôi :

-Từ báo đài và các trang WEB Gay tiếng Việt ...Các vụ án thường được đưa ra cho mọi người đọc và suy ngẫm đó thôi..Tóm lại Chúng ta hãy cố làm Gay Kín em nhé ...

Tôi gật đầu đồng ý với khang ,Tôi cũng thấy yên tâm ở những lời lẽ Khang vừa phân tích .Thật ra cuộc đời luôn rắc rối và nhiều ma quỉ lắm ...

- Giê su ma...Lạy chúa ...Cuộc sống vẫn đầy quỉ sa tăng ẩn nấp mọi nơi .Nếu bản thân chúng con không biết tự vệ ,Mong chúa rủ lòng thương mà che chở cho tội lỗi của chúng con ...a...men...Tôi lầm bầm cầu nguyện như thế...

Khang mỉm cười rồi hắn đọc tiếp lời tôi thành kính :

-Giê Su Ma ..Lạy chúa tôi ...Trên bước đời đầy cám dỗ ...Nhưng cũng có nhiều thiên thần lẻ loi, trong sáng. Quang của chúa Đã tìm được con chiên lạc đàn của người ...để đưa trở về cùng với bầy chiên ngoan của chúa ...Mong người hãy toại nguyện cho chúng con ...Hạnh phúc mãi như những giọt nắng vàng tựa như mật ong rơi nơi đồng cỏ ...Chúng con nguyện mãi bên người...a...men...

Vì ở quê Gia đình tôi theo đạo thiên chúa ,Tôi biết trong đạo thiên chúa cũng có luật luôn tẩy chay và thiêu sống ,những người đồng tính tội lỗi .Nhưng thời thế đổi thay ...và cồng đồng Gay cũng lớn và nhân lên gấp bội rồi...Hi...Mỗi người một giàn hỏa thiêu ..Không lẽ phải chặt tất cả cây rừng trên thế giới để hủy diệt những người đồng tính hay sao...Chúa ơi...Tâm tư con đang suy nghĩ thật vô cùng tội lội ...Mong người che chở và thương tình .

Sau phút giây nguỵen cầu nghiêm túc bên nhau tôi đã hoàn toàn đồng ý với lối sống kín đáo của tình Gay của Khang với tôi .

Đúng là cuộc sống cũng cần phải biết cảnh giác chứ ?

Mấy người trước đây chúng tôi đã gặp như Bằng như Sơn ,chúng tôi cảnh giác cũng đâu có thừa hành động của mình .

Tôi bảo Khang :

-Cũng phải thôi Khang à...Cuộc đời là thế ...Như người Thái có câu...Buổi tối nào cũng vậy ...Con gà thì ngủ say...Nhưng con Cáo nó có chịu ngủ đâu...

Hắn cười ha hả:

-Haaa...Em tôi lại thích lên rừng rồi hả ...haaa trời ơi...Lại thích cả câu châm ngôn của người Thái nữa...Híc híc....Quang ơi ...Anh yêu em quá trời luôn...

Ph ần 93

Nửa năm sau ngày Tuấn mất .Tôi đã làm xong thủ tục xin xuất cảnh du học .

Cuộc đời quả là cay nghiệt lắm lắm .Có nửa năm thôi mà biết biến cố xảy ra...

Tôi sống trong buồn vui đan chen lẫn lộn trong thời gian đó ...

Khi thì vui bên Khang trong những nụ cười hồn nhiên của hắn.

Lúc thì buồn với những kỷ niệm vô cảm đau lòng mà Tuấn đã để lại cho tôi ... Tôi rất thương anh ...Con người đào hoa mà bạc mệnh đã sớm đi về miền đất lạnh .

37 ngày đưa anh lên chùa .50 ngày cầu vong cho anh siêu thoát ...100 ngày để cho linh hồn của anh mãi trôi phiêu dạt ,không thể nhớ tới đường trần quen lối đang ngày đêm thương nhớ về anh .

Ngày hôm nay .Tôi sẽ bay về nơi xứ lạ ...

Con chim lìa tổ nào mà không có tâm trạng bâng khuâng lưu nhỉ ?

Nơi Thành phố đông dân .Luôn ồn ào nào nhiệt .

Chả ai có thể nghĩ trong tâm hồn nhiều con người cũng có nhiều ký ức buồn đau thê thảm .

Cảm ơn Thành phố yêu dấu nhé

Thành phố không sinh ra tôi .Nhưng thành phố lại nuôi nấng các giấc mơ cuộc sống của tôi .Và cho tôi biết bao điều may mắn ,mà ai cũng tưởng chỉ có ở trong mơ hay trong các câu chuyện cổ tích...

Tôi thoáng nhớ về những kỷ niệm bắt đầu từ cái tổi 17 thơ ngây và tuyệt diệu nhất đời mình ...

Cám ơn Khang nhiều lắm ...Tại sao tôi lại gọi Khang là hắn .bởi Hắn chính là người đã đánh thức giới tình Gay của tôi ...

Tôi cũng đã là người lôi kéo hắn bước vào với cuộc sống tình Gay của mình...

Bao nhiêu lần tôi đã mặc cảm rằng mình thật là thậm tệ...Ai đời lại đi yêu Hắn ...Đứa con của ông chú nhân hậu nhất trần gian, người không sinh ra tôi ,nhưng cho tôi bước đi trên con đường của mơ mộng phù hoa.

Dẫu bao lần tôi buồn và mặc cảm với tội lỗi của mình .Những lần như thế ,Hắn đều bảo với tôi :

-Quang ơi ...Anh mới là người có tội đó ,Ai bảo lần gặp em đầu tiên .Anh đã muốn phải làm một cái gì cho em thật tức .Nếu có thể nhìn thấy em khóc là anh cũng thích lắm đấy ...Em biết đó ,Một mình anh sống thui thủi ...Khi thấy ba đưa về một thằng con trai nhỏ bé ngộ nghĩnh ...Anh đã thích vô cùng và muốn chọc quấy em rồi...Hi nhanh quá ...

Hắn nói rồi cứ nhìn vào khoảng không trước mặt ,Còn tôi thì lại nhìn hắn để tìm lại bóng dáng thiên thần của tôi ,trong những ngày má căng hồng ,da mỏng trắng .

Tôi biết rằng ,cuộc đời chả có ai là vui mãi ,và chả có ai là buồn mãi...

Bao đêm cầm cây bút ghi những kỷ niệm của đời tôi vào nhật ký ,Tôi cũng hiểu được điều này ...

Cái thơ ngây thuở trước ,vô tư và trong trắng...Cho nên ngọn bút lời văn cũng mềm mỏng và mơ mộng như nụ cười của người quen trong kỷ niệm .

Còn bây giờ ,sau khi đã trải qua trăm đắng ngàn cay...Cây bút chỉ biết có thở than là hay hơn nụ cười ...

Chúng tôi đã già rồi phải không nhỉ ?

Hắn của tôi bây giờ ...sau một ngày mà quên cạo râu ,thì râu sẽ cứng như cước đó ..

Còn tôi nụ cười đã nhuốm chung màu bàng bạc ...hơi héo hắt mất rồi.

Uớc gì được trở lại ngày xưa....Trở lại thời kỳ ban đầu của cánh cửa con tim,khi còn chưa chào đón một ánh mắt người tình ...

Chắc tôi sẽ chả chọn ai cả ...Hi...Yêu mà khổ quá...vậy thì cứ khóa chặt cửa buồng tim ...Cho tâm hồn đỡ lung lay rời rạc .

............

Máy bay đã đưa chúng tôi bay trên độ cao 10 ngàn km ...Chúng tôi bay theo vệt ánh sáng của mặt trời...Ngồi bên hắn ,Tôi được hắn nhường cho ngồi sát vào nơi cửa sổ của máy bay .Khi độ thăng bằng của máy bay đã ổn định.

Hắn bảo :

-Em kéo cửa sổ lên mà quan sát cảnh đẹp của trời mây .

Tôi làm theo hắn ..Nhìn qua ô cửa sổ bé nhỏ ,Tôi Reo lên thích thú :

-Tuyệt quá? Sao nhìn xuống những đám mây xa xa ...Giống như muôn ngàn ngọn núi trong chuyện cổ tích nhỉ? anh ơi .

Khang nói:

-Ảo giác đó em à ...Cũng như khi mình đứng ở dưới mặt đất để quan sát cầu vồng muôn sắc đó thôi .Đẹp như màu thuốc vẽ ...Vậy mà màu sắc đẹp đó ,nó lại là những giọt nướcnhỏ li ti....được ánh nắng mặt trời chiếu dọi , làm lên cái huyền ảo trong con mắt nhân gian ...

Tôi nghe bên tai lời giảng giải của hắn giọng đều đều .Còn hắn thì vừa đọc sách vừa chú ý tới tâm trạng của tôi .

Đẹp thật .Tôi nghĩ rằng khoa học quả như là phép màu của thần tiên ...Ngày xưa khi Tôn Ngộ Không chỉ cần lắc mình một cái là đã bay được 10 ngàn dặm ...Còn Khoa học bây giờ phải mất cả giờ đồng hồ mới làm được điều đó .

Tôi ngồi ngắm mây thoải mái ,không chán mắt .

Bay trên độ cao như thế ,Không có khung cảnh mây trôi .Chỉ có cảnh mây xếp chất chồng như đống như gò muôn màu ngàn tía ...Và máy bay như đưa người ta đang bay theo triền núi vậy ...

Tôi ngồi trở lại ngay ngắn .Cũng chỉ tại cái ánh mắt đa tình của hắn cứ mải nhìn tôi thân thiết làm tôi thấy đỏ mặt .

Tôi nói với Khang :

-Trông ánh mắt của anh kìa...Chả khác gì anh chàng đánh giày ottơvơ 16 tuổi ,ở kinh thành paris đã chôm chỉa vườn tình của chàng phò mã xấu xí...

Hắn cười rồi nói :

-Thế hả? ...Còn em thì sao nhỉ?...Nghe anh nói này? ...Em chẳng khác chàng Saclơ grăngđe đâu đó ...Đã yêu người ta rồi lại mải miết chạy theo tình ...Để người em họ phải khổ đau nức nở .

Khang nới đúng phải không nhỉ?

Kết thúc của câu chuyện đó là nàng ơgieni găng đê đã không lấy chồng ...Số tài sản nàng để lại cho hai người đầy tớ trung thành là 17 triệu făng ...Đã làm cho tên Sắc lơ đẹp trai phải tiếc của .Bởi số tiền đó ...cả đời hắn đi buôn bán nô lệ đâu thể kiếm được nhiều như thế ...híc..Tức quá ..Hắn lại ví mình với kẻ xấu xa đó hay sao .

Tôi Trách Khang :

-Em không cần biết là anh có bao nhiêu triệu đola ,nhưng em không giống cái ngẩn ngơ của tên sác lơ đốn mạt .Em khôn hơn hắn ở chỗ là em đã quay trở lại với người em họ rồi mà ...hi...Liệu hồn đấy anh nhé...Rồi tôi sẽ chôm hết của cho anh coi .

Khang thích chí cười vui vẻ nói với tôi :

-haaa...May quá ...Tôi đã biết cất giấu của cải của tôi rồi đó...Tôi cất nó ở đây nè...

Hắn vỗ vào ngực hắn .Tôi giả bộ cù lần ,trêu khang:

-Anh cất ở túi hả? Lát nữa khi ngủ say ,em lấy lúc nào mà chẳng được .

Hắn cười thích thú ,vì hắn biết tôi đã hòa mình vào tiểu xảo vui của hắn .Khang tình tứ :

-Ngốc à...Anh cất tài sản ở trong con tim anh cơ mà ...

-Trong tim em cũng chôm được..Hỡi chàng acpagông bủn xỉn ...

Hắn và tôi cười vui ,rồi hắn bẹo má tôi một cái nói tiếp :

- Ac pa gông mà ở với em thì hòm tiền của hắn cũng toi mất thôi .Ngay anh đây ,cất kỹ như vậy ...Mà còn bị chìa khóa vạn năng ở trong mắt em mở được ...Thôi anh thua em mất rồi...

Chúng tôi mới đùa với nhau hơn một gờ đồng hồ ,Vậy mà đã tới giờ ăn của hành khách .Các cô gái chàng trai tiếp tân ăn mặc thật lịch sự và duyên dáng .

Khi nhận khẩu phần ăn .Hắn từ từ mở giúp tôi từng món một .Khang nói nhỏ :

-Nếu em không say ,thì ăn uống bình thường Quang à.Còn nếu say và mệt mỏi ,Thì dùng nước uống và ăn một chút thức ăn cho khỏi nôn nao nhé.

Tôi đáp lời Khang:

-Em không mệt không say đâu Khang.Chúng mình đang ở bên nhau hạnh phúc mà .Vả lại em muốn cùng anh ăn uống bữa tiệc đầu tiên của cuộc đời ở trên đầu mây đầu gió đấy thôi...Anh thích không hả Khang?

-Hiii...Đi với em anh mới có cảm nhận như vậy đấy Quang à...Đúng là bữa tiệc của hội Đào Tiên em à...Sao không thấy Tây Vương Mẫu hay Ngọc Hoàng đâu em nhỉ ?

Tôi nói với Khang :

-Anh thật là khờ quá ...Tây Vương Mẫu là em đây mà ...Còn Ngọc Hoàng ...Là anh đó thôi .Và các thần dân của thiên đình chả đang ăn xung quanh chúng ta , mỗi người một xuất ...Một chỗ ngồi ,đấy thôi ...Khang ơi ...

Khang vui quá .Hắn bảo với tôi :

-Quang ơi ...Anh thật là may mắn ...Nếu cuộc sống này mà không có em sống bên cạnh thì thật là đau khổ ...Anh cám ơn em nhiều nhé ...Nàng sehesat ...Nhân vật kể chuyuện trong nghìn lẻ một đêm ơi? Nàng đã Làm cho cả thế giới mãi ngủ im lìm đắm say trong thế kỷ 11 rồi đấy .

Chúng tôi vui đùa bên nhau trên con đường của mây của gió ...Tôi có hạnh phúc không nhỉ ?

Sao ông trời lại cứ đẩy đưa số phận của tôi ,làm nó cứ lăn tròn như trái bóng ,trên mũi giày của các công tử con nhà giàu ...

Để rồi lại lăn trở trở về bên gót chân thân yêu của đứa em họ tôi .

Tôi biết rồi mai này...Cho dù cuộc đời có thay trăng đổi sao bao nhiêu lần đi nữa ...

Thì mãi mãi tôi chỉ có yêu một mình hắn mà thôi .

cho dù ...Hắn là con chú tôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro