Chương 6: Muốn xem, tự mình cởi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị gia này cũng quá quá ngây thơ rồi? Cư nhiên nhìn đến thời khắc mấu chốt lại bỏ chạy??!!!!  Thực không có tiền đồ!  Đi càng tốt! Bạch Hiền trực tiếp vứt bỏ cái yếm cùng quần lót nhảy vào trong thùng tắm. Nước ấm áp thấm vào da thịt, rất nhanh đem hàn khí trong cơ thể xua tan, cả người dần ấm áp lên.
     Khối thân thể này đặc biệt sợ lạnh, trong trí nhớ  mỗi khi đến mùa đông đều phải mặc rất nhiều y phục, trong phòng cũng luôn luôn có vài cái lò sưởi.
     Nghĩ nghĩ không hiểu, cậu cũng không suy nghĩ nữa.      Nhắm mắt, con ngươi tinh tế suy tư về kế hoạch tiếp theo, hai ngày này trước đem Vương Phủ đi quen đã, sau đó mới xuất phủ đi đi dạo. Nếu không khi ra ngoài lại không tìm được đường về mới thật là dọa người .  
    Tắm xong,  lại bảo Tiểu Huệ chuẩn bị cơm, sau khi ăn no ấm người, trực tiếp nằm xuống ngủ.
     Hôm nay, thật sự là quá mệt mỏi . Không nghĩ đến vừa vào ngủ cậu lại gặp ác mộng. Giống như mọi ngày, ác mộng này lại chân thực khiến cậu lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, rất không dễ dàng mới mơ mơ màng màng nằm ngủ.     
  Trong lúc nửa tỉnh nửa mê ,  cảm giác có người đi tới trước giường.  Bạch Hiền nhảy dựng người ngồi dậy, vừa thấy, lại là Phác Xán Liệt      

- Chiến Vương gia ngài chẳng lẽ cảm thấy vừa rồi chưa nhìn cẩn thận, lại trở về tiếp tục?

- . . . . . .  

- Muốn xem cũng được, tự mình cởi đi! Ta còn muốn đi ngủ.

Vô tâm ngáp một cái, Bạch Hiền  tùy ý kéo chăn bông xuống lộ ra thân thể chỉ mặc độc mỗi quần lót. Lăn qua lăn lại một đêm, cậu hiện tại mệt mỏi cực kỳ, một lòng chỉ nghĩ đến đi ngủ.
     Vốn Phác Xán Liệt quay lại là muốn hỏi chuyện tình về bát quái trận. Trước một kích thích như thế, hại hắn đem chính sự đều quên mất, sau khi trở về nằm trên giường ngủ không được lăn qua lộn lại, trong đầu mạc danh kỳ diệu đều là một màn nhìn đến trước khi rời đi kia.   
   Mãi đến hơn nửa đêm, hắn vẫn ngủ không được, bất đắc dĩ đứng dậy đến thư phòng xem sách. Kết quả, sách cũng xem không vào, sau cùng quyết định đến nơi đây tìm cậu.
     Hại hắn ngủ không ngon giấc, chính  đầu sỏ gây nên cũng đừng muốn ngủ!
     Nhưng hắn không nghĩ tới tiểu tạc mao này cư nhiên lại  phơi bày trước mặt hắn  lần nữa!      Tuy hắn tâm bất định, nhưng nói như thế nào cũng là nam nhân bình thường, làm sao chịu được kích thích như vậy?     

- Không biết thẹn! Nhanh mặc y phục lên, bổn vương có chuyện hỏi ngươi.

     Phác Xán Liệt vừa nói vừa xoay người sang chỗ khác, ngồi ở ghế tựa bên giường.  Vừa nghe lời này, Biện Bạch Hiền thật muốn nhảy dựng lên chửi má nó.  Ngươi buổi tối chạy tới bây giờ còn giả bộ thanh cao cái gì?   Không biết thẹn? Ngươi mới không biết thẹn!   Tức giận thì tức giận, cậu vẫn là chậm rãi đứng lên tìm y phục mặc vào. Không phải vì cảm thấy thẹn, mà là hôm nay thật sự quá lạnh. Mãi mới thấy buồn ngủ, lại bị gọi dậy, cậu một bụng nộ khí.      

- Nói đi, có chuyện tình gì khẩn cấp đáng để Chiến Vương gia ngài hơn nửa đêm tới thẩm vấn.

   Phác Xán Liệt bị thái độ tùy ý cùng giọng điệu chất vấn của cậu có chút khó chịu. Dù sao hơn nửa đêm chạy đến làm phiền người ta quả thật không phải hành vi tốt.      
Hạ mi mắt xuống , hắn hắng giọng một cái, biểu tình mất tự nhiên trên mặt biến mất, định thần hỏi:

- Bổn vương hỏi ngươi, ban ngày ngươi làm thế nào thông qua bát quái trận ?

   Biện Bạch Hiền chân mày nhíu lại.  Là người tập võ thị lực của cậu khác hẳn với thường nhân, nhìn ban đêm cũng giống như ban ngày.  Cho nên, sắc mặt nháy mắt khẽ biến thành hồng của vị gia này đều liền bị cậu nhìn thấy.
     Lại liên tưởng đến hai hàng máu mũi khi xem cậu khi tắm kia, trong lòng  không khỏi suy đoán, Chiến Vương gia đại danh đỉnh đỉnh không phải đến bây giờ cũng không có đụng qua người khác đi?
     Phác Xán Liệt năm nay đã hai mươi lăm tuổi, cái gì khái niệm hai mươi lăm tuổi? Ở hiện đại mà nói khả năng là vừa mới tốt nghiệp đại học hoặc là vừa mới kết hôn, nhưng ở cổ đại thì lại khác . Thời đại này thời điểm nam tử mười sáu mười bảy tuổi cũng đã đại hôn, nữ tử mười lăm mười sáu tuổi là có thể lập gia đình .
     Nếu không phải Biện Bạch Hiền phải ở trên núi Thanh Phong đợi cho đến mười tám tuổi cũng đã sớm lập gia đình .  
    Dựa vào tuổi đại hôn tính toán, với tuổi tác này của hắn, trên cơ bản là phụ thân vài đứa bé. Cậu mấy ngày nay xem trên sách ghi lại rất nhiều nam tử thời điểm mười ba mười bốn tuổi đều có người thông phòng.      Nam nhân này nếu thực đến bây giờ còn chưa có chạm qua nữ nhân vậy cũng thật là là so với khủng long còn quý hiếm hơn !
     Suy nghĩ đến đây, Bạch Hiền bỗng nhiên nổi lên ý trêu cợt, cũng không trả lời vấn đề của hắn, đứng dậy chân thành đi đến bên cạnh hắn, nhướng mày đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, mãi đến khi  thấy vẻ mặt hắn càng ngày càng mất tự nhiên mới ngừng lại.  Cúi người, cậu tiến đến bên tai hắn nhẹ giọng nói:

- Vương gia, ngươi hẳn không phải đến bây giờ vẫn là xử nam chứ?

     Nghe vậy, Phác Xán Liệt sắc mặt sung huyết đỏ bừng, không phải xấu hổ mà là tức giận. Hiện tại, hắn thực hận không thể đem tiểu ghê gớm treo lên hung hăng đánh một trận.  Người này quá ác liệt, thật không cảm thấy thẹn, cái gì cũng dám nói.  Biện Bạch Hiền sảng khoái cười . Nhìn phản ứng sinh động này của hắn cũng không cần trả lời, vị đại gia này nhất định là xử nam!      

- Trận pháp kia là ta phá.

Nhận thấy được hắn tức giận, cậu cũng không tiếp tục trêu chọc lập tức chuyển đề tài. Nếu không nam nhân cầm thú kia coi mang cậu làm thí nghiệm thì làm sao bây giờ?
     Thấy cậu đột ngột chuyển đề tài, Phác Xán Liệt sửng sốt một chút, rất nhanh liền khôi phục trấn định. Giống như vừa mới chưa phát sinh cái gì. Nhíu mày, hắn cẩn thận đánh giá Bạch Hiền,  như là nghiền ngẫm tính chân thật của những lời này.      

- Ngươi biết trận pháp? Thật là ngươi phá ?    

- Đương nhiên, một cái bát quái trận nho nhỏ đối với ta tới không có gì khó, vốn là hướng phải đi.....Bất quá cái trận pháp này còn có chút thiếu hụt, nếu cải tiến một chút, muốn phá cũng cần có chút công phu.

    Sợ Phác Xán Liệt không tin, giọng nói của cậu thong thả đem phương pháp phá giải diễn giải lại một lần, dứt lời, lại thuận tiện đánh giá  một chút.      

- Có thể cải tiến? Nói một chút xem! Có chỗ thiếu hụt ta biết, nhưng suy nghĩ vài biện pháp đều thấy không đủ hoàn mỹ.

     Tựa hồ hưng trí, Phác Xán Liệt túm lấy tay cậu, ngay cả bổn vương cũng không dùng, trực tiếp gọi là ta. Cái trận pháp này là hắn một lần vô tình biết được sau đó làm thí nghiệm trong phủ. Cũng vì hắn đã nhận ra chỗ thiếu hụt, cho nên mới không có mang tới chiến trường. Nếu cậu thật có thể đem lỗ hổng bổ sung, như thế đem trận này pháp dùng trên chiến trường sẽ mang đến lợi ích không tưởng được.  Bạch Hiền đối với trận pháp cũng là si mê, thấy hắn đối với cái này cũng có nghiên cứu, lập tức không chút giữ lại mà đem suy nghĩ trong lòng nói ra.
     Cậu càng nói, Phác Xán Liệt càng giật mình.  Vốn tưởng rằng cậu chỉ là có thể phá giải mà thôi, thật không nghĩ tới trình độ trên trận pháp lại cao thâm như vậy. Đem suy nghĩ của cậu cùng phương pháp của hắn dung hợp lại, vừa vặn có thể bù lại chỗ thiếu hụt trong trận pháp. Càng nói càng kích động, sau cùng hắn đơn giản đem Bạch Hiền tới giữa trận, một lần nữa bố trí lại.      Một hồi bận rộn, rốt cục thời điểm bình minh cũng đại công cáo thành.  Xem bát quái trận trước mắt đã gần hoàn mỹ này. Hắn nhìn dung mạo thanh tú trước mắt, dáng vẻ đang nở nụ cười. Lúc này, ánh mặt trời mới lên đang chiếu trên mặt, chiếu vào nụ cười vô cùng tự tin của cậu, khiến cậu càng thêm mỹ lệ! Giờ khắc này, hắn dường như một lần nữa nhận thức tiểu tạc mao này, phát hiện cậu giống như một cái bảo tàng chất chứa thâm hậu, tùy thời đều có khả năng mang đến cho người ta kinh hỉ.  Theo bản năng, hắn thốt ra:      

- Ta cho phép ngươi lưu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro