6-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

" Vì ta ? " Trưởng Tôn Minh Đức hồ đồ .

" Bởi vì ngươi đã cứu mạng ta " Hạ Phong nhướng mày, khóe miệng hơi cong lên , Trưởng Tôn Minh Đức lập tức cả khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng , vội nhìn sang chỗ khác.

" Ân cứu mạng không có gì hồi báo , ta chỉ có thể lấy thân đền đáp "

" Ta , ta không nhớ rõ ... lúc , lúc nào đã , đã cứu ngươi ..." Kỳ quái ? Chẳng lẽ là độc vẫn chưa giải hết ? Vì sao chỉ cần hắn liếc mắt , thân thể sẽ không tự chủ nóng lên ?

" Ta nhớ kỹ là được rồi " Hạ Phong cười xấu xa , đi tới trước mặt Trưởng Tôn Minh Đức , lấy tay quay đầu y lại , khiến y nhìn thẳng vào mình.

" Dù sao giữa hai ta cũng là nhân duyên thiên định ..."

" ! "

Sao hắn lại biết ? Đáng ghét , rốt cuộc thì có chỗ nào không bình thường ?

" Yên tâm , tất cả đều rất bình thường . Chúng ta chỉ cần chờ ngày mai bình yên qua đi là được rồi "

Trưởng Tôn Minh Đức chật vật đẩy Hạ Phong ra , " Ngươi đang nói chuyện ma quỷ gì vậy ? Chỗ nào bình thường ? Ngươi , ngươi có thể sinh con sao ? "

Y nhớ lại vừa rồi tại thư phòng , cha y đã nghiêm túc nói : " Đức Nhi , Trưởng Tôn gia chúng ta chín đời đều đơn truyền (1) , tất cả sau này đều dựa vào ngươi . Ngươi nhất định phải nhanh lên một chút , thay Trưởng Tôn gia khai chi tán diệp(2) " . Nghe xong lời này , lúc đó y đã rất muốn nói với Trưởng Tôn Hiền : cha , nếu thật sự có thể khai chi tán diệp , mới thực sự là có quỷ !

" Ha , nguyên nhân bảo bối lo lắng chuyện này a ". Hạ Phong ra vẻ chợt hiểu , " Chuyện đó thì có gì đáng lo ngại ? Yên tâm , ta nhất định sẽ nỗ lực ".

Trên mặt Trưởng Tôn Minh Đức lập tức hiện vẻ kinh khủng , người này đang nói cái gì ? Lỗ tai của ta không có vấn đề a ?

" Được rồi , bảo bối ngươi đừng lo lắng , chuyện này cứ để ta lo " . Hạ Phong vỗ ngực .

" Ngươi ... " Trưởng Tôn Minh Đức triệt để nghẹn lời .

" Hơn nữa , nếu bây giờ nói ra sự thật , hậu quả sẽ ..."

Yên lặng .

Hạ Phong tưởng như vô ý đã nói trúng tim Trưởng Tôn Minh Đức !

Y chỉ cần vừa nghĩ đến phản ứng của phụ mẫu khi biết Hạ Phong không chỉ là nam nhân còn cùng y có quan hệ " phu thê " thì ...

Một vị phụ thân qui củ đến cực điểm nếu biết nhi tử duy nhất cùng một nam nhân ... Nhất định trước tiên giết y để an ủi liệt tổ liệt tông , sau đó sẽ vì xấu hổ mà tự sát .

Trời ạ ! Phải làm gì bây giờ ? Trưởng Tôn Minh Đức gần như ngửa cổ lên trời hét lớn .

" Yên tâm , " Hạ Phong cười dễ dãi , " thuyền tới đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng (3) . Bảo bối , ngươi phải tin tưởng ta ".

Tin ngươi có mà bán nhà (4) ! Tiếp nhận ánh mắt không hề tín nhiệm của Trưởng Tôn Minh Đức , Hạ Phong cũng không buồn bực , chỉ vươn tay nắm lấy y , siết chặt .

" Dù sao cũng chỉ cần để tất cả mọi người tin ta là nữ nhân là được rồi phải không ?"

" Nhưng ngươi không thể ... "

" Về chuyện hài tử , ha ha ~ bảo bối ngươi yên tâm , ta sẽ có biện pháp ". Hạ Phong cười thần bí , ánh mắt mỹ lệ như phát ra dục vọng mười phần chói lọi.

Thoáng chốc , Trưởng Tôn Minh Đức như cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra .

" Dù , dù sao cũng ... là như vậy ... Ta đi trước !"

Không được ! Trưởng Tôn Minh Đức nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa sổ , thoáng cái đã không thấy bóng .

Hạ Phong nhìn y chạy chối chết , trong long nảy sinh một luồng ấm áp.

Bất luận là chuyện khó khăn gì ta đều giúp ngươi giải quyết . Cho nên , xin ngươi , nhanh lên một chút , hãy yêu ta .

.

.

.

(1) đơn truyền : mỗi đời đều chỉ có 1 con trai duy nhất

(2) khai chi tán diệp : kiểu như sinh con đàn cháu đống ý

(3) thuyền tới đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng : ý nói chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết

(4) câu này thực sự là không biết luận ra thế nào nữa, nhưng mà đại thể ý nghĩa của nó là thế

Chương 7

Ngày hôm sau hôn lễ quả thực vô cùng hỗn loạn .

Trước tiên , cần phải khích lệ một chút , hiệu suất làm việc của Truy Nguyệt sơn trang xác thực rất cao .

Mặc dù thời gian gấp gáp , nhưng những vật dụng cần thiết dùng trong nghi thức thành thân trong vòng một đêm đã mua sắm đầy đủ . Đương nhiên , chuyện này cũng là do nhị lão mong có cháu đến sốt ruột , đã sớm giấu Trưởng Tôn Minh Đức mua sẵn cất trong nhà chỉ chờ đến ngày này .

Do chuyện xảy ra đột ngột , Truy Nguyệt sơn trang không kịp mời nhiều bạn bè thân thích đến dự .

Lại nói , ái tử của minh chủ võ lâm thành thân , hơn nữa với danh vọng của Trưởng Tôn Minh Đức trên giang hồ , đây đã được coi là một đại sự . Nhưng Trưởng Tôn Hiền thấy ái tử tựa như đối với chuyện hôn nhân này rất không hài lòng . Để sớm được bế cháu , cũng để tránh đêm dài lắm mộng , không còn cách nào khác là trước tiên để gạo nấu thành cơm , đem danh phận định ra trước rồi tính sau . Còn về việc mở tiệc chiêu đãi thân hữu , sau đó bổ xung là được .

Tuy nói thế nhưng cũng có rất nhiều nữ tử nghe tiếng không quản ngại đường xá xa xôi , ra roi thúc ngựa , phong trần mệt mỏi đến phá ... Á ... Dự lễ .

Sự thực chứng minh , nữ nhân quả nhiên là điên cuồng nhất , mà một đám nữ nhân hoàn toàn mất lý trí càng ... điên cuồng đến tột đỉnh .

"Ô ~~~ Ngươi thật vô lương tâm , sao có thể bac tình bạc nghĩa với ta như vậy ?"

Trên đại đường , Trưởng Tôn Minh Đức mặc hỉ phục đỏ thắm , thần tình rạng rỡ , khiến một đám nữ nhân ngắm đến tâm túy thần mê .

Nhưng vào lúc này , y cũng chỉ có thể bất đắc dĩ không nói gì đứng nhìn trận náo loạn này . Một đám nước mắt nước mũi tèm lem chỉ y oán trách "lừa dối tình cảm" khiến tâm tình y rất là phiền táo . Vừa nghĩ đến hôm nay khó có thể thuận lợi bái đường thành thân , trong lồng ngực bỗng nhiên nghẹn tức .

A ? Kỳ quái ? Chẳng phải ta vẫn luôn không muốn cùng tên kia thành thân sao ?

Trưởng Tôn Hiền cùng Tiêu Vũ Lam ngồi ở thượng vị "thưởng thúc" cục diện hỗn loạn , sắc mặt vô cùng khó coi .

Đó , đó thực là các tiểu thư khuê các vẫn thường đến làm khách ? Mắt thấy ái tử mặt càng ngày càng đen , nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười , nhị lão trong lòng chợt thấy áy náy .

Thảo nào hài tử này mãi vẫn không chịu thành thân , thân làm phụ mẫu còn ép y cùng đám nữ tử như lang như hổ này tiếp xúc ...

Ai ~ , hài tử a , thực sự là làm khổ ngươi rồi ...

Lúc này , tân nương đã được bà mối dìu đỡ chầm chậm tiến vào . Đại sảnh ồn ào trong phút chốc lặng ngắt như tờ . Tất cả ánh mắt nữ nhân đều đồng loạt như kiếm sắc hướng về phía nữ tử đang trùm kín khăn đỏ .

Không biết nữ nhân này ở đâu nhảy ra , dùng thủ đoạn "đê tiện" như vậy cướp đi kim quy trong lòng . Đáng lẽ nên sớm hạ thủ vi cường mới đúng ... Chúng nữ tử vô cùng hối hận ...

"Ngươi là ai ? Dám tranh tướng công với ta ? " Một vị nữ tử khai pháo , những người khác cũng không ngăn cản , dù sao mục đích của họ cũng là không để hai người thành thân . Như vậy ai cũng đều có cơ hội .

Nghe vậy , Trưởng Tôn Minh Đức chợt cảm thấy khó chịu . " Mã cô nương xin tự trọng , người này chính là nương tử của ta "

Vị cô nương họ Mã nghe Trưởng Tôn Minh Đức nói những lời này , nước mắt lưng tròng " Nàng là nương tử của ngươi , vậy ta phải làm sao ... Đêm đó chúng ta đã ..."

"Ngươi !" Cho dù tốt tính như Trưởng Tôn Minh Đức , nghe đến chuyện chụp mũ như vậy cũng không thể nhịn được . Nhưng thói quen từ nhỏ khiến y không biết "phản kích" lại "kẻ yếu" này như thế nào mới phải .

" Vị này là Mã cô nương phải không ." Tân nương lên tiếng dưới lớp khăn trùm . Thanh âm mềm mại uyển chuyển , nhưng vẫn có thể nghe ra trong giọng nói có ý trách cứ .

" Danh dự của cô nương gia ngàn vạn lần không nên tùy tiện tự hủy hoại , nếu không sau này sẽ thành trò cười , đến lúc đó cũng không thể oán trách ai được ."

" Ngươi , ngươi dựa vào đâu mà nói ta ? Ngươi có tư cách gì ? " Mã tiểu thư không phục nói . " Ai biết dã nha đầu ngươi từ đâu nhảy ra , dùng thủ đoạn gì ... "

Nghe đến đó , tân nương đột nhiên vén một góc khăn lên . Nhất thời , đại sảnh đường chỉ còn lại tiếng hít không khí . Trưởng Tôn Minh Đức lại càng ngơ ngác nhìn "tân nương" của mình không thể rời mắt .

Y vốn rất rõ Hạ Phong có bao nhiêu mê hoặc . Nhưng ngày hôm nay Hạ Phong mặc toàn thân y phục đỏ , lại còn trang điểm , quả thực là ...

" Dựa vào việc ta là thê tử chính thức có mai mối đàng hoàng của y ." Ngữ khí lạnh lùng , sau đó Hạ Phong đột nhiên nở nụ cười quyến rũ , nhích lại đứng cạnh Trưởng Tôn Minh Đức nói , " Tướng công , giờ lành sắp qua rồi , nếu không bái đường sẽ không tốt đâu ."

Tiếp đó , tân nương nắm lấy tay tân lang đi tới phía trước , dùng ánh mắt ra dấu với người chủ trì , nhân lúc mọi người đang ngẩn ngơ , cuối cùng cũng bái đường thành công .

Chương 8

" Xem ra đào hoa của ngươi cũng thật là nhiều a ." Vất vả mãi mới vào đến tân phòng , Hạ Phong ngồi vào trước gương tháo trang sức , không thèm để ý đến Trưởng Tôn Minh Đức bên cạnh . Khiến cho tân lang rất có cảm giác như bị bắt gian , không có cách nào , đành phải thành thành thật thật đứng ở một bên , chân tay luống cuống .

Được hoan nghênh cũng không phải là lỗi của ta a ... Trưởng Tôn Minh Đức oan ức nghĩ thầm .

" Bất quá như vậy cũng chứng tỏ ánh mắt của ta rất tốt , ha ha .... "

"..."

" Ngươi ..." Trưởng Tôn Minh Đức đang định nói gì đó bỗng nhiên ngưng bặt , si ngốc đứng nhìn Hạ Phong quay người lại .

Y phục nửa mở , trên ngực trắng như tuyết ẩn hiện tiểu quả đỏ hồng , khóe môi hơi cong lên , ánh mắt ướt át , không có nơi nào là không phá hủy lý trí ít ỏi của Trưởng Tôn Minh Đức .

" Ngươi , ngươi , ngươi , ngươi làm gì ... " Lắp bắp run rẩy , khuôn mặt Trưởng Tôn Minh Đức trở nên đỏ bừng . Y vội vã quay đầu qua một bên , không nhìn yêu tinh này nữa .

" Đương nhiên là động phòng rồi ." Hạ Phong ra vẻ ngươi biết rõ còn cố hỏi , ngữ khí cực kỳ vô tội khiến Trưởng Tôn Minh Đức có cảm giác như chuyện này vốn dĩ là đương nhiên .

" Động phòng ..." Trưởng Tôn Minh Đức si ngốc lặp lại ... Động phòng ? Động phòng ? Cùng ... nam nhân ? Ta ?

" Chờ một chút ! Ngươi là nam nhân a ... "

" Ta biết . Chúng ta không phải đã làm rồi sao ..." Dối trá mà lông mày không hề nhíu lấy một cái , Hạ Phong hùng hồn nói . Nghe vậy , Trưởng Tôn Minh Đức nghẹn họng , không nói được gì .

Nhân dịp này , Hạ Phong dùng một tay đẩy Trưởng Tôn Minh Đức ngã lên giường , ngồi khóa ở trên người y , từ trên cao chăm chú nhìn y .Từng sợi từng sợi tóc đen nhánh tán lạc , phủ xuống ôm lấy khuôn mặt y .

Lúc này Trưởng Tôn Minh Đức như chú bướm bị mắc vào mạng nhện , không còn chút sức lực nào để giãy dụa . Người phía trên dùng cái lưỡi hồng hồng khẽ liếm bờ môi xinh đẹp , ngọn lửa dục vọng cường liệt trong ánh mắt nóng bỏng đang nhìn y như muốn đem y thiêu cháy .

Trưởng Tôn Minh Đức cảm giác như bản thân bị yêu ma mê hoặc tâm thần , trong đầu chỉ còn lại ánh mắt rực lửa của hắn . Chìm đắm trong hơi thở của hắn , thân thể cũng dần dần không kiềm chế được nóng lên .

Khuôn mặt nóng bừng , chân tay cũng trở nên thiêu đốt , dục vọng cuộn trào mãnh liệt , khiến Trưởng Tôn Minh Đức không biết làm sao .

Vì sao ? Vì sao chỉ cần tên kia nhìn như vậy , bản thân đã không thể khống chế được dục hỏa ?

Lẽ nào .... Hắn thực sự là yêu mị mê hoặc thế nhân ? Hắn thực sự là tới để tìm ta ? Thực sự là ta đã cứu hắn ? Chẳng lẽ trên trời đã định sẵn , hắn là kiếp số của ta ?

Miệng khô lưỡi khô , Trưởng Tôn Minh Đức vô ý thức liếm liếm đôi môi khô khốc .....

" Không được !" Yêu mị cúi đầu hôn y , " đó ... là quyền lợi của ta ..."

Toàn thân bị khóa không thể động đậy . Miệng bị chiếm lĩnh , toàn thân rã rời . Võ công gì đó đều bị quăng lên chín tầng mây . Lưỡi quấn quít , y phục trên người dần dần bị cởi xuống . Tưởng tượng bàn tay như ngọc di chuyển trên thân thể , tim đập điên cuồng như sắp vỡ tung .

Vì sao ? Vì sao ? Vì sao lại trở nên như vậy ? Ta ... là ta thật sao ?

Nụ hôn kết thúc , Hạ Phong rời môi .

Một sợi chỉ bạc vương trên đôi môi ướt át đỏ thắm , trong đôi mắt mơ màng phản chiếu bóng bản thân , dưới tay lồng ngực phập phồng gấp gáp , tất cả đều khiến Hạ Phong không cầm lòng được , tiếp tục cúi đầu vừa liếm , vừa cắn .

" Buông , buông ra ... " Khó khăn lắm Trưởng Tôn Minh Đức mới tìm được kẽ hở , gian nan cất tiếng .

Chạy mau ! Nhất định phải mau chóng thoát đi ! Nếu không ...

Hạ Phong nghe vậy , mỉm cười , tay phải tìm đến trái thù du , gảy nhẹ , dễ dàng đánh nát bấy ý trí của Trưởng Tôn Minh Đức .

" Ưm !" Hai mắt nhắm nghiền , không nhìn đến dung mạo tuyệt lệ , mê hoặc tâm thần .

" Ngươi đã sớm chạy không thoát được rồi ..." Đúng vậy , ngay lúc ngươi ngã gục trong rừng cây , ngay lúc ngươi uống máu của ta , ngay lúc ngươi tỉnh lại . Ngươi , Trưởng Tôn Minh Đức , đã định trở thành của ta — duy nhất của ta .

Chầm chậm đưa tay xuống , tìm đến nơi yếu đuối của tình nhân ...

Đôi mắt đóng chắt của Trưởng Tôn Minh Đức thoáng chốc mở bừng , lập tức bắt gặp ánh mắt rực lửa đầu độc nhân tâm . Từ trong ánh mắt có thể thấy tình cảm mãnh liệt như đại hồng thủy , đem bản thân y nhấn chìm .

Dường như .... Đã nhìn thấy ánh mắt này ở đâu đó ...

Bàn tay chậm chạp chạm vào khuôn mặt người nọ , cảm giác trơn nhẵn như gốm sứ khiến Trưởng Tôn Minh Đức bất giác thở dài yếu ớt .

" Ô !" Đột nhiên , bàn tay nắm dữ điểm yếu của y bắt đầu chuyển động , dục vọng thình lình ập đến khiến Trưởng Tôn Minh Đức tiếp tục trầm luân ...

Ý thức như thoát khỏi cơ thể , tất cả cảm xúc dường như đều tập trung tại nơi bị nắm giữ . Bàn tay , đôi môi của người nọ , tất cả , tất cả dều thăm dò trên thân thể y . Trong mắt hắn , bản thân dường như không còn lưu lại chút gì . Thân thể , trái tim , hồn phách , toàn bộ đều dâng cho hắn , tựa như tế phẩm dâng cho thiên thần trong truyền thuyết , không thể phản kháng , chỉ có thể bất lực giãy dụa thở dốc ...

Mặc cho thân thể bị mở thành tư thế xấu hổ , đau đớn dường như nhỏ bé không đáng kể , giống như tất cả đều là vì hắn mà sinh .

Tự nhiên tiến nhập ... Tự nhiên chuyển động ... Tự nhiên như vậy ... Cao trào dâng lên ....

Lý trí của Trưởng Tôn Minh Đức đều bị vùi lấp trong khoái cảm , ngay cả bị thay đổi tư thế , xoay thân úp sấp trên giường cũng không phát hiện .

Nằm úp trên lưng tình nhân , một lần nữa tiến nhập thân thể hắn , không thể tự kiềm chế va chạm mãnh liệt . Bị dục vọng bao trùm , không kiềm lòng được cắn lên cổ người phía dưới , lưu lại dấu răng đỏ thẫm .

Khoảnh khắc sau cùng , ngay trong nháy mắt , Hạ Phong nhìn thấy trên tấm lưng màu mật ong , hiện ra đỏ tươi ... hình xăm Kỳ Lân .

Chương 9

Trong rừng cây rậm rạp, tiếng chim kêu không ngớt. Khi hoàng hôn buông xuống, cánh rừng vốn xanh um tươi tốt bắt đầu hiển lộ rõ sự kinh khủng và dữ tợn của nó.

Bóng đêm chầm chậm bao trùm khu rừng, dã lang đã bắt đầu hoạt động, từ sâu trong rừng thỉnh thoảng truyền đến tiếng tru khẳng định sự tồn tại của chúng.

Một bé trai nhỏ khoảng chừng năm, sáu tuổi một mình lang thang trong rừng rậm, mắt ngấn lệ nhìn quanh, hi vọng tìm được một chút dấu hiệu của con người. Nó đâu biết nơi này là vùng đất khủng khiếp được người dân địa phương gọi là Mê Vụ sâm lâm. Trước đây có rất nhiều người đã tiến nhập nhưng không thấy quay lại, vì vậy nên từ đó trở đi ngay cả người dân quanh vùng cũng không dám đi vào cánh rừng này. Người ngoài nếu muốn tiến đến chắc chắn sẽ bị người dân ở đây kéo lại, nhiệt tình miêu tả sự khủng bố của nơi này.

Trưởng Tôn Minh Đức bé bỏng không biết mình đang ở nơi nào.

Khó khăn lắm phụ thân mới chịu dẫn nó đi chơi, thế nhưng do tùy hứng ham chơi, lén trốn ra khỏi nhà trọ, kết quả đã vô tình đi đến nơi đáng sợ này.

Ô ...

Không, không được, ta không được khóc, cha nói, nam hài tử chảy máu không đổ lệ ... Nhưng, nhưng nơi này thực sự rất đáng sợ ...

Tuy rằng là nhi tử của minh chủ võ lâm, từ nhỏ đã được giáo dục khác hẳn với trẻ em bình thường, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi, hơn nữa lại là lần đầu tiên chạy tới loại địa phương như thế này, nếu nói không sợ thì rõ ràng là nói dối.

Vừa lạnh vừa đói, bé trai rốt cục đi không nổi, dựa vào cây đại thụ ngồi xuống, thân thể nho nhỏ cuộn tròn lại, hi vọng cách này có thể khiến cơ thể ấm hơn.

Trời đã tối hẳn, sương trắng tràn ra khắp rừng.

Rừng cây buổi tối cũng không phải là hoàn toàn tĩnh lặng, những âm thanh không biết từ loài động vật nào phát ra lọt vào trong tai Trưởng Tôn Minh Đức càng tăng thêm cảm giác kinh khủng trong lòng nó.

" Cha ... Ô ..." Trưởng Tôn Minh Đức khe khẽ nức nở.

Đột nhiên nó phát hiện ở một nơi không xa có một vật nhỏ màu đen nằm trên đất. Ánh trăng bàng bạc xuyên qua kẽ lá chiếu vào thân thể vật nhỏ nhưng vẫn chỉ như ẩn như hiện.

Trưởng Tôn Minh Đức tập trung tinh thần nhìn chằm chằm, lông tơ dựng đứng khắp người. Chắc không phải là quái vật gì đó chứ ?

Một lúc sau, nó có thể nghe vật nhỏ yếu ớt kêu, tựa như đang cầu cứu. Trưởng Tôn Minh Đức cuối cùng không nhịn nổi đứng lên, có chút loạng choạng tiến tới gần vật nhỏ.

Cẩn thận nâng vật nhỏ lên, thân thể ấm áp trong lòng khiến Trưởng Tôn Minh Đức cũng cảm thấy ấm lên theo. Ôm vật nhỏ trở lại dưới tàng cây, ngồi xuống, Trưởng Tôn Minh Đức bắt đầu chăm chú quan sát.

Thật là nhỏ, thân thể giống như một chú cún con.

Toàn thân đen nhánh, phủ một lớp lông tơ vừa nhỏ vừa ngắn, chỉ là phần lông màu đen ở cổ dài hơn, tứ chi nhỏ nhắn, thân thể mũm mĩm, mềm mại, đặc biệt khiến người yêu thích là cái sừng nhỏ xinh đáng yêu trên đỉnh đầu.

Đáng yêu quá ! Nhưng lúc này con vật nhỏ mắt nhắm nghiền, miệng ngáp ngáp liên tục như đang hấp hối.

Làm sao đây ? Trưởng Tôn Minh Đức không biết phải làm như thế nào mới tốt, huống chi bản thân nó hiện giờ cũng khó mà bảo toàn.

Nó nhẹ nhàng vuốt ve đầu con vật nhỏ, hi vọng có thể khiến con vật dễ chịu hơn một chút. Ôn độ trong lòng mất dần khiến Trưởng Tôn Minh Đức cảm thấy khổ sở ... Đột nhiên, con vật cắn ngón trỏ tay trái của nó.

Máu từ vết thương chầm chậm rớm ra, bé trai nhíu mày, định đưa đầu ngón tay lên liếm, nhưng con vật nhỏ đã ngậm lấy ngón tay bị thương của nó, ra sức hút.

Đau quá.

Chương 10

Trưởng Tôn Minh Đức chịu đau không rút tay ra, tiếp tục để con vật uống máu. Nó không muốn nhìn con vật cứ thế chết đi, nó không muốn sự ấm áp duy nhất biến mất ...

Vì vậy, Trưởng Tôn Minh Đức thân thiết ôm con vật vào lòng, ngón tay vẫn đặt trong miệng con thú nhỏ, cứ như thế ngủ thiếp đi.

" Thiếu gia ! Thiếu gia ! Người ở đâu !"

" Đức Nhi ! Ngươi ở đâu ?"

Âm thanh ồn ào khiến Trưởng Tôn Minh Đức giật mình tỉnh giấc, mở mắt nhìn. Nó đang ngồi một mình dưới gốc cây, con vật nhỏ trong lòng đã không thấy đâu. Xem xét ngón tay bị thương tối qua, nhưng không thấy bất kỳ vết tích nào.

Chẳng lẽ là mơ ?

Trưởng Tôn Minh Đức chưa kịp suy nghĩ đã nghe thấy âm thanh quen thuộc, vội vã hô lớn : "Bên này ! Con ở ngay bên cạnh ! Cha !"

Trưởng Tôn Hiền tìm được Trưởng Tôn Minh Đức nhịn không được sắc mặt trầm xuống, đang định mắng. Nhưng Trưởng Tôn Minh Đức vừa nhìn thấy cha liền khóc lớn, liên tục nói rất sợ.

Thấy hài tử như vậy, Trưởng Tôn Hiền cũng không trách cứ gì nữa. Hơn nữa, nếu không phải sáng nay đi theo con cún nhỏ (?) tìm đến đây, e là ái tử đã chết đói trong rừng rồi.

" Ai ~~ Thôi vậy, nhớ lần sau không được chạy lung tung nữa, biết không ?"

Trưởng Tôn Minh Đức ngoan ngoãn gật đầu.

Trưởng Tôn Hiền ôm hài tử cùng người hầu ly khai rừng cây. Mà phía sau, trong bụi cỏ cách đó không xa, có một đôi mắt lóe hồng sắc quang mang nhìn chăm chú bóng bọn họ, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa mới thôi.

Thế nào lại mơ đến chuyện khi còn bé ? Trưởng Tôn Minh Đức mơ mơ hồ hồ nghĩ.

Toàn thân như bị ngâm trong nước nóng, cảm giác ấm áp dễ chịu chảy khắp toàn thân, thoải mái đến mức muốn rên rỉ .

" Ưm ..." Kỳ quái, là âm thanh của ta sao ? Sao lại phiến tình như vậy ...

Môi bị thứ gì mềm mại ngăn chặn không thể lên tiếng, một vật nóng ẩm như con rắn nhỏ linh hoạt len vào trong miệng, trên dưới trái phải, chuyển động khắp nơi ... Ý thức càng trở nên mơ hồ ...

Thật thoải mái ~~ ưm ... Không được, đừng đi ! Rất ... ngon ....

" Ôi ~!" Hạ Phong nhanh chóng đem đầu lưỡi vừa bị tàn phá cứu trở về, thấy dáng vẻ chưa thỏa mãn của Trưởng Tôn Minh Đức, nhụt chí nghĩ thầm : ngươi coi đầu lưỡi của ta là đồ ăn sao ...

Lẽ nào kỹ thuật của ta kém như vậy thật sao ?

Lúc này xác thực hai người đang ngâm mình trong một bồn tắm lớn.

Hạ Phong ôm Trưởng Tôn Minh Đức đối diện với mình, để y dựa vào ngực, ngón tay theo đường cong lưng hạ xuống phía dưới tìm tòi, lướt qua khe nhỏ, dừng lại ở nơi đã sử dụng quá độ ngày hôm qua, nhẹ nhàng xoa bóp.

Không có cách nào, tối hôm qua là lần đầu tiên của Trưởng Tôn Minh Đức, hơn nữa dục vọng của hắn cũng thực sự quá mức cường liệt, không ngờ làm y bị thương.

Tội lỗi, tội lỗi ...

Mặc dù vết thương đã sớm khôi phục như cũ, chỉ còn lại cảm giác ê ẩm, nhưng chuyện hắn làm Trưởng Tôn Minh Đức bị thương là sự thực, mặc dù không phải cố ý.

Chỉ là ....

Trưởng Tôn Minh Đức ngủ say không hề phòng bị như trẻ con, ngâm trong nước nóng khiến hai má hồng hồng, hơn nữa bàn tay lướt qua da thịt trắng mịn đàn hồi, khiến Hạ Phong lần thứ hai mất đi lý trí, lang tính bộc phát.

Chỉ cần cẩn thận một chút là được rồi ...

Ý tưởng phi thường vô trách nhiệm nhất thời tràn ngập trong đầu Hạ Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro