11-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

Với suy nghĩ như vậy, bàn tay vốn đang xoa bóp chầm chậm tiến về phía trước, xoa lên phần dương cương của người yêu, tay kia cũng bắt đầu công kích hai điểm hồng nho nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve, đôi môi áp sát cần cổ duyên dáng, ngậm lấy một phần da thịt, thoáng dùng lực, lưu lại ấn ký.

Thân thể trong lòng không tự chủ bắt đầu giãy dụa, dường như muốn thoát khỏi quấy rầy, lại dường như mời gọi, mong muốn người đang châm lửa càng thêm tiến tới gần kề ...

" Ngươi ... Đã đủ chưa ..."

Người này ! Muốn giả bộ cũng không được ...

Âm thanh vô lực khàn khàn thoát ra, phảng phất như rượu ngon say lòng người tưới lên tàn lửa đỏ, lửa lập tức cháy bùng hừng hực. Động tác của Hạ Phong cũng trở nên kịch liệt.

" Chưa đủ ... Chưa đủ ..." Thầm thì nói.

Đợi lâu như vậy, mất nhiều tâm cơ như vậy, chỉ có một đêm sao đủ?

Không nói cho y biết khi bản thân trở lại thế giới không có y, đã nhớ nhung vòng tay ôm ấp của y như thế nào.

Không nói cho y biết khi bản thân có thể hóa thành hình người, khi có đủ pháp lực, chuyện đầu tiên làm là dùng tam giới kính, tiêu hao lượng lớn tinh lực xuyên qua khoảng cách tam giới chỉ vì muốn liếc nhìn y một lần.

Không nói cho y biết khi nghe nói mạng của y sắp kết thúc thì lòng hoảng loạn đến mức nào.

Không nói cho y biết khi thấy cả người y đẫm máu ngã gục trong rừng cây thì có biết bao tuyệt vọng bất lực.

Không nói cho y khi ngưu đầu mã diện tới bắt hồn thì đã tức giận đến mức nào đem bọn chúng đánh đuổi.

Không nói cho y khi máu của chính mình tiến nhập trong miệng y, khi đồng tâm chú khắc sâu vào linh hồn, khi y cuối cùng cũng thuộc về bản thân, loại tâm tình này... loại tình cảm này...

Hãy mau yêu ta, ta muốn có được tình cảm chân thực của ngươi...

" Sao vậy ?" Trưởng Tôn Minh Đức mờ mịt nhìn người trước mặt.

Bàn tay nắm lấy hạ thân đột nhiên tăng thêm lực đạo.

Qua một đêm được chăm sóc huấn luyện, thân thể đã trở nên rất mẫn cảm, dục vọng không thể ức chế kéo đến, đem phần ý thức nhỏ nhoi còn lại của y bao phủ.

" A ... Hạ Phong...Đừng dùng sức ... A..."

Dùng lực ngăn cản lời nói khiến hắn không thể kềm chế, đem hai chân người yêu quấn lấy trên lưng, hai tay ôm lấy mông người yêu, hơi nâng lên ... tách ra ... cuối cùng tiến tới ...

" A... nóng, nóng quá ..."

Khí vật tiến nhập thân thể như bàn ủi, chạm tới nơi yếu ớt nhất trong cơ thể, mở to mắt chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu đối phương. Khuôn mặt hắn chôn sâu trong lồng ngực y, mút mạnh trái nhỏ đã trở nên đỏ tươi, lại được đằng chân lân đằng đầu bắt đầu cắn nhẹ.

" Đừng ! Hạ ..."

Hắn cuối cùng cũng ngẩng đầu, khuôn mặt vốn nhu nhược diễm lệ lúc này tràn ngập cường thế cướp đoạt.

Sắp rồi...

Sau nụ hôn sâu khiến Trưởng Tôn Minh Đức dường như không thở nổi, Hạ Phong nghiêng đầu tới gần, cắn vành tai mẫn cảm của y, liếm liếm, động tác phía dưới gia tăng một chút.

" Gọi Phong là được rồi..." Hơi thở nhẹ vang lên bên tai.

" Không, không được ... ta ... Phong !" Lệ ứa ra nơi khóe mắt Trưởng Tôn Minh Đức, không thể chịu nổi vui thích lớn như vậy, y chỉ có thể bất lực gọi.

" Minh Đức ..... Ta yêu ngươi ..." Nói xong, Hạ Phong cắn lên vai Trưởng Tôn Minh Đức, rất mạnh. Mà Trưởng Tôn Minh Đức cũng không tỏ ra yếu kém, hai tay ôm lấy lưng Hạ Phong, lưu lại từng vệt máu.

Sau khi hổn hển một lúc, Trưởng Tôn Minh Đức cuối cùng mệt đến hôn mê, Hạ Phong yêu thương nhìn y, ôm vào lòng, trên mặt bỗng lộ ra nét tươi cười kỳ quái.

Dán vào vành tai do tình cảm mãnh liệt mà trở nên đỏ hồng, Hạ Phong khe khẽ nói: " Vì con của chúng ta, nhất định phải mãnh liệt hơn nữa ..."

Chương 12

Vợ chồng mới cưới có quyền lợi gì ?

Câu trả lời thứ nhất : không cần dậy sớm thỉnh an cha mẹ chồng .

Câu trả lời thứ hai : cho dù có liên tiếp ba ngày trong phòng ngủ không đi ra ngoài cũng không bị người khác nói ra nói vào .

Câu trả lời thứ ba : cơm nước tận miệng , không cần phải cực khổ đi tới đại đường cùng ăn với cả đám người .

Ngày hôm nay có lẽ là ngày thứ ba nhỉ ...

Trong phòng ngủ , trên giường , Trưởng Tôn Minh Đức toàn thân vô lực nằm úp sấp , không thể động đậy , mắt nhắm nghiền nhìn như đã ngủ nhưng trong đầu chưa từng có một giây nhàn rỗi .

Rốt cuộc vấn đề là ở đâu ?

Mấy ngày nay trong những lúc rảnh rỗi ( chủ yếu là trong khoảng thời gian gián đoạn ) y luôn tự hỏi vấn đề này .

Trải qua mấy ngày sinh hoạt có thể nói là " nghiêng trời lệch đất " , y nghĩ mình dường như trở thành một người khác .

Ông trời , y chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể miệt mài như vậy . Nhưng mỗi khi Hạ Phong đụng chạm y , thân thể sẽ không tự chủ được nóng lên , vô cùng khát cầu đối phương . Lúc vừa mới bắt đầu , y luôn luôn tận lực áp chế , nhưng cuối cùng mỗi khi y hồi phục tinh thần , đều luôn phát hiện mình không thể kềm nén được mong muốn đáp lại hắn .

Mà hậu quả của việc này chính là lần nào cũng bị Hạ Phong lăn qua lăn lại đến gần hấp hối , chỉ có thể mặc kệ tên kia giúp hắn thu xếp . Thực sự là không còn chút sức lực nào , ngay cả đến những vấn đề nhân sinh cơ bản nhất cũng đều phải để hắn hỗ trợ giải quyết .

Đều là lỗi của hắn !

Vừa nghĩ đến Hạ Phong , Trưởng Tôn Minh Đức liền tức đến không có chỗ phát tiết .

Tên kia căn bản là cáo đội lốt cừu mà .

Thử hỏi một người có thể đem một gã thành niên nam tử ôm lấy một cách thành thạo , sau đó đi tới đi lui , mặt không đổi sắc , sao có khả năng bị y ép buộc được ?

Cho dù có giả thiết khi đó y đã đánh mất lý tính , nhưng toàn thân đều là vết thương , lại mất nhiều máu như vậy , có muốn cũng là hữu tâm vô lực . Hơn nữa mỗi khi nhắc tới chuyện này thì Hạ Phong đều tỏ vẻ úp úp mở mở , giấu đầu lòi đuôi , càng làm y thêm hoài nghi .

Ai ~

Chỉ là hiện giờ tranh luận chuyện này cũng không có ý nghĩa , đều đã bị hắn ăn sạch sẽ rồi ...

Bất quá nghĩ kỹ lại , đường đường là con trai độc nhất của võ lâm minh chủ , thành thân với một nam nhân còn chưa tính , lại còn bị hắn đem ...

Cuộc đời ta sao lại biến thành như vậy ? Nhất định là có chỗ nào sai rồi ! Chết tiệt , thực sự là một lần sa chân lưu hận muôn đời . Không , là lỗi của tên kia , nếu không phải hắn dử dụng quỷ kế ...

Ngay lúc Hạ Phong một thân nữ trang , đầy mặt hàm xuân bưng bữa sáng tiến vào phòng ngủ thì thấy ái phi thân yêu đang dùng ánh mắt tràn ngập hận ý theo dõi hắn , bộ dáng như muốn đem hắn thiên đao vạn quả .

" Bảo bối , ngươi làm sao vậy ? Thân thể khó chịu ? Nơi đó vẫn còn đau sao ? Không phải đã bôi thuốc rồi sao ? " Hắn vẻ mặt thân thiết nhích lại gần .

Nghe hắn nói vớ va vớ vẩn , Trưởng Tôn Minh Đức mặt đỏ như máu , hung hãn trừng hắn , quật cường quay đầu đi .

Còn dám hỏi , không phải đều là lỗi của ngươi sao ?

" Vậy , " Không muốn để y trốn tránh ánh mắt , Hạ Phong quay đầu y lại , nở nụ cười kinh tâm động phách , khiến Trưởng Tôn Minh Đức hoa cả mắt , " Lẽ nào ... Bảo bối còn chưa hài lòng kỹ thuật của ta ? Yên tâm , ta nhất định sẽ nỗ lực gấp bội ! "

Loại chuyện này không cần ngươi phải nỗ lực ! Trưởng Tôn Minh Đức trong lòng phẫn nộ gầm rú . Chỉ là miệng không thể thốt ra một câu khó nghe nào , đều nghẹn trong cổ họng . Chẳng hiểu sao , không chửi nổi .

chương 13

Chẳng lẽ hắn thực sự là yêu tinh ? Chẳng lẽ thực sự đã trúng độc của hắn ?

Không được , nhất định không thể tiếp tục như vậy !

" Ngươi ..." Thật không ngờ âm thanh lọt vào tai lại khàn như vậy , rõ ràng là tại nhiều ngày quá độ . Trưởng Tôn Minh Đức cố nén xấu hổ , khó khăn mở miệng hỏi , " Ngươi định ... lúc nào đi ?"

Hạ Phong vừa nghe xong , mặt lộ vẻ kỳ quái , " Đi ? Đi đâu ?"

" Ngươi không có nhà sao ? Đương nhiên là về nhà ."

" Ta đã là danh chính ngôn thuân nương tử của ngươi nha ? Ở đây không phải cũng là nhà của ta sao ." Hắn cười xán lạn , ân cần bưng bát , múc một thìa cháo đưa đến miệng người yêu .

" A! "

Bất đắc dĩ , Trưởng Tôn Minh Đức trong miệng đầy đồ ăn , không thể là gì khác hơn là dùng ánh mắt biểu đạt tâm trạng . Y vừa cố sức nuốt , vừa phẫn nộ nhìn chằm chằm Hạ Phong .

Cũng chịu thôi , con người mà , dù gì cũng không thể có lỗi với dạ dày được .

" Ăn từ từ thôi ." Hạ Phong cưng chiều nhìn y , cẩn thận tỉ mỉ đút , sợ y bị nghẹn , " Được rồi , ta vừa đi thỉnh an cha mẹ chồng ."

Phụt !

Cừ thật , may là phản ứng cấp tốc , thân thủ nhanh nhẹn . Hạ Phong nhìn đồ ăn bị phun lả tả xung quanh líu lưỡi .

Trưởng Tôn Minh Đức trừng lớn mắt : " Ngươi vừa nói cái gì ?"

Y nhấc mình muốn ngồi dậy , nhưng cả người bủn rủn vô lực , hơn nữa phía sau không khỏe , khiến y lại ngã sấp xuống .

Hắn một mình đi thỉnh an ? Nếu Hạ Phong không chú ý để phụ thân phát hiện con dâu là nam nhi ...

" Phải , phải , phải , ngươi đừng kích động ." Hạ Phong nhanh tay giúp y xoa bóp thân thể , " Con dâu đi gặp cha mẹ chồng chẳng phải là chuyện đương nhiên sao ?"

" Thế nhưng , thế nhưng ... ngươi , ngươi , ngươi ..."

" Yên tâm , bọn họ không phát hiện gì cả , nếu lộ không phải bây giờ cũng đã nháo ngất trời rồi sao ? Kỳ thực ... xem ra cha mẹ rất thích ta !" Sắc đỏ bò lên trên mặt Hạ Phong , " họ còn nói muốn nhanh một chút có thể bồng cháu ..."

Trưởng Tôn Minh Đức suýt nữa không hít thở nổi : " Ch , Cháu ? " Ta xin ngươi , ngươi đỏ mặt cái gì ?

" Đúng a , thế nên chúng ta phải chăm chỉ lên một chút , như vậy mới có thể hoàn thành tâm nguyện của cha mẹ chồng nha ."

Trưởng Tôn Minh Đức nghĩ mỗi một âm tiết phát ra đều trở nên run rẩy . Có ai đến nói cho ta biết người này rốt cuộc suy nghĩ cái gì ?

" Nỗ lực cái đầu ngươi á ! Chúng ta hai người sao có thể sinh hài tử ! Sao có thể ? Ngươi , ngươi , ngươi điên rồi !"

" Yên tâm đi ." Hạ Phong xấu xa nhìn y , mỉm cười nói , " Nếu điên chúng ta cùng điên ."

" Ai muốn điên cùng ngươi ... Ưhm ..." Môi bị phong kín , cảm giác hít thở không thông cộng thêm đầu óc choáng váng , trái tim đập nhanh dù đã trải qua vô số lần nhưng vẫn không có cách chống cự lại .

Này , người này , lần nào cũng chỉ biết dùng chiêu này ... Không được , nhất định không thể ... lại bị hắn mê hoặc ...

Rốt cục , Trưởng Tôn Minh Đức cũng vẫn như mấy lần trước , té xỉu , hết chuyện .

Hạ Phong cười lắc đầu , giúp y điều chỉnh lại tư thế , kéo chăn đắp , sau đó bỗng nhiên sắc mặt nghiêm chỉnh nhìn y ngủ .

Xem ra , con đường tương lai vẫn còn rất dài .

Thế nhưng cho dù thế nào đi nữa , nhất định phải đem bảo bối cùng về huyễn giới mới được . Bởi vì theo như số mệnh của y , lúc này Trưởng Tôn Minh Đức đã sớm là người chết , nhân giới đã không còn sự tồn tại của y . Máu kỳ lân cùng chú ngữ tuy đã cứu mạng y , nhưng đồng thời cũng tước đi thân phận nhân loại của y .

Cùng kỳ lân đồng thọ , cùng kỳ lân đồng mệnh .

Ai ~~ phải để bảo bối cam tâm tình nguyện dùng thân phận vương phi vứt bỏ nhân giới cùng hắn quay về huyễn giới ... Có vẻ chuyện này ... còn lâu mới thành a .

Chương 14

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi , toàn bộ giang hồ đều biết thiếu chủ Truy Nguyệt Sơn Trang , võ lâm đệ nhất tài tuấn – Trưởng Tôn Minh Đức không biết ở nơi nào tìm được thê tử xinh đẹp như hoa , thiên hạ vô song . Không chỉ nhanh chóng thành hôn mà còn vô cùng sủng ái , hai người cả ngày dính cùng một chỗ , ân ái không gì sánh được . Trưởng Tôn Minh Đức quả thực đã đem nàng đặt trong tim yêu thương . Tin tức đột ngột này khiến những kẻ ái mộ Trưởng Tôn Minh Đức trên giang hồ đều tức đến thổ huyết bỏ mạng .

Có thể đem tin này quảng bá võ lâm chỉ trong ba ngày , về hiệu xuất , về chất lượng nhiều mặt , ngoại trừ công thêm mắm thêm muối của người hầu trong sơn trang còn có sự cố tình nhúng tay của hai vị chủ sự Truy Nguyệt Sơn Trang .

Trưởng Tôn Hiền tuy rằng ngoài miệng không nói gì nhưng Tiêu Vũ Lam biết cả hai đều rất thỏa mãn vị con dâu " nhu nhược hiền thục , mỹ lệ ôn nhu " này .

Từ khi nhìn thấy rõ khuôn mặt thật của các tiểu thư khuê các tại hôn lễ của nhi tử , cảm giác chán ghét các nàng càng sâu sắc . Để tránh các nàng ở trong phủ dây dưa , Tiêu Vũ Lam vốn định cố ý để người hầu rải tin hai người vô cùng ân ái thân mật , mục đích là để những nữ tử này sớm hết hi vọng .

Bất quá hiện tại không cần phải tận lực làm như vậy nữa , nhi tử cùng con dâu tốt khỏi phải nói , bọn người hầu lắm chuyện lại càng đúng ý .

Thế nhưng cũng thật không ngờ , cứ tưởng hai người chiến tranh lạnh một thời gian , kết quả nhi tử thương yêu con dâu như vậy , ha ha , xem ra ngày có cháu bế là vô cùng có hi vọng !

Hành lang Truy Nguyệt Sơn Trang .

" Chào thiếu gia ." Hộ vệ hành lễ , kèm theo nụ cười mờ ám .

" Chào thiếu gia ." Đầy tớ hành lễ , kèm theo nụ cười mờ ám .

" Chào thiếu gia ." Nha hoàn hành lễ , kèm theo nụ cười mờ ám .

" Chào thiếu gia ." Tổng quản Lý Truyền hành lễ , kèm theo nụ cười mờ ám .

" Chào ... Chào ..." Trưởng Tôn Minh Đức vẻ mặt mờ mịt , không giải thích được .

Phòng khách .

" Phụ thân "

" Ừ ." Trưởng Tôn Hiền ậm ừ , khuôn mặt từ trước đến nay vốn nghiêm nghị lần đầu hiện ra nét cười mờ ám .

"... Nương ."

" Tốt tốt tốt ." Tiêu Vũ Lam miệng đáp , khuôn mặt cao quý mỹ lệ mang theo nụ cười ám muội khiến người khác cảm thấy có chút quái dị ?

Trưởng Tôn Minh Đức thật muốn dụi mắt nhìn kỹ lại , cha mẹ sao lại có loại vẻ mặt này ? Giống y như mấy người bên ngoài kia .

" Cha mẹ , các người rốt cuộc đang cười cái gì ?" Thực sự nhịn không được , Trưởng Tôn Minh Đức hỏi .

Thấy nhi tử tự nói trước , nhị lão cùng liếc nhau một cái , cuối cùng Tiêu Vũ Lam mở kim khẩu .

" Đức Nhi , thân thể ngươi ... sao rồi ?"

" A ? Sao ? " Trưởng Tôn Minh Đức đần ra .

" Ai da , cần gì phải bắt nương nói rõ ra mới được ," ngay cả Tiêu Vũ Lam cũng có chút xấu hổ , " Nương biết là ngươi cũng muốn chúng ta sớm có cháu bồng nên mới ... khụ , nhưng cũng không nên liều mạng a , như vậy rất hại sức khỏe ."

" ! "

Bất chợt , Trưởng Tôn Minh Đức sắc mặt xanh xanh đỏ đỏ , môi tím ngắt .

" Ta , ta , ta , ta , ..."

" Ai ~ , chúng ta đều là người từng trải , không cần thẹn thùng , chuyện này rất bình thường ." Tiêu Vũ Lam ra vẻ ta rất hiểu , " tuy nhiên chuyện khuê phòng , dù sao cũng không cần làm ra âm thanh lớn như vậy , để người khác nghe được không tốt đâu ..."

Bùm bùm bùm !

Trưởng Tôn Minh Đức đại não nổ tung , khuôn mặt tuấn tú bạo hồng , nháy mắt mất đi khả năng ngôn ngữ .

Hơn nửa ngày sau

Ta , nhất , định , phải , giết , hắn !

Cực lực đè nén dục vọng muốn giết người , Trưởng Tôn Minh Đức miễn cưỡng nở một nụ cười cứng đờ . " Vậy nàng hiện giờ đang ở đâu ?"

Chương 15

" Đang ở dưới bếp , nói muốn tự thân xuống bếp nấu bữa trưa để chúng ta thưởng thức tài nghệ . Đức Nhi , ngươi thực là cưới được người vợ tốt ."

" ... "

Trưởng Tôn Minh Đức nhìn nương vẻ mặt vui mừng , lại nhìn phụ thân trong mắt tràn đầy khen ngợi , tức đến nổ phổi .

" Ta , bây , giờ , xuống , bếp , tìm , nàng ." Đem từng chữ nghẹn họng nói ra xong , y lập tức đứng dậy hướng bếp phóng đi .

Thấy y nhanh như chớp đã đi mất , nhị lão nhìn nhau , mỉm cười , nhi tử cùng con dâu tình cảm thật tốt ...

Như mũi tên nhọn rạch toang không gian , Trưởng Tôn Minh Đức với khí thế hừng hực đằng đằng sát khí nhắm về phía bếp .

" Hạ Phong ! Ngươi ra đây cho ta !"

Đá văng cửa bếp , Trưởng Tôn Minh Đức nhịn không được giận dữ hét .

" Tướng công sao vậy ?" Nghe ái phi thân yêu " hô hoán " , Hạ Phong cao hứng bừng bừng quay đầu lại .

" A !"

Trưởng Tôn Minh Đức bị khuôn mặt đột ngột xuất hiện khiến cho hoảng sợ , " Ngươi là ai ? "

Chỉ thấy Hạ Phong mặt đen nhẻm , cả khuôn mặt chỉ thấy mỗi đôi mắt bị hun đến sưng đỏ .

" Ngươi đang làm gì !"

" Làm cơm a ." Hạ Phong giống như hiến bảo vật đem thành phẩm đưa đến trước mặt Trưởng Tôn Minh Đức , bộ dạng như đang mong chờ phần thưởng .

Trưởng Tôn Minh Đức sắc mặt vô cùng khó coi nhìn vào thứ đen sì sì không biết bên trong có những thành phần bất minh nào , khó khăn mở miệng nói .

" Đừng nói với ta ngươi định đem cái thứ này cho họ ăn !"

" ... "

Nhìn thành phẩm , Hạ Phong bất đắc dĩ nói , " Có vẻ như không được a ..."

" Không biết làm vì sao còn muốn làm ?"

Trưởng Tôn Minh Đức giọng nói hòa hoãn lại , khi y phát hiện mười ngón tay của Hạ Phong dày đặc vết thương , cơn tức giận liền thoáng cái biến mất hầu như không còn , vốn định mắng cho hắn một trận , hiện tại lại không biết mở miệng thế nào .

Hạ Phong nghe vậy vô tội nói , " Thế nhưng thê tử nếu không biết làm cơm biểu hiện nàng không có đức hạnh , một người thê tử không có đức hạnh sớm muộn gì cũng sẽ bị bỏ rơi ..."

" Ngươi nghe ai nói vậy ?" Trưởng Tôn Minh Đức rất là phiền muộn . Là tên nào nói cho hắn những chuyện ký quái này ?

" Nhưng đây đều không phải là quy định sao ? Ta trước đây đã gặp rất nhiều nữ tử bởi vì như vậy mà bị cha mẹ chồng mắng , tướng công đánh , cuối cùng bị bỏ rồi tự sát ..." Ô ô , hắn cũng muốn làm ra sơn trân hải vị nhưng không có bản lĩnh đó a . Bếp trong cung sau khi bị thiêu cháy rồi đầu bếp thà chết cũng không chịu khuất phục đứng ở cửa , đao kề cổ rơi lệ nói : " Vương thượng ! Nếu người dám tiến đến nữa , thần , thần chỉ có thể chết cho người xem !"

Nhìn Hạ Phong hình dáng thương cảm , hai mắt sưng đỏ đến chảy nước mắt . Ai ~ thật là tức không nổi nữa .

" Ngươi thấy đều là những trường hợp đặc biệt , cha mẹ sẽ không quan tâm ngươi có thể xuống bếp nấu ăn hay không , được rồi , để đầu bếp làm đi ." Trưởng Tôn Minh Đức vẻ mặt ôn hòa khuyên bảo .

" Thế nhưng ... Ta muốn thể hiện tấm lòng một chút thôi ..." Hạ Phong nói . Đùa à , muốn bắt cóc nhi tử duy nhất của họ , nếu không tận lực lấy lòng sao thành công được ?

" ... Quên đi ," Trưởng Tôn Minh Đức lại bị đánh bại , " Ta giúp ngươi ." Nói xong , xắn tay áo lên chuẩn bị bắt đầu .

" A ? Bảo bối biết nấu ăn ?"

" Ưhm ." Trưởng Tôn Minh Đức không biết Hạ Phong vì sao cười đến ngu ngốc , cầm lấy một củ khoai tây định bổ đôi . " Sao vậy ?"

" Ha ha a , không , không có gì , mau bắt đầu đi ." Hạ Phong tích cực chủ động làm trợ thủ , vừa len lén nhìn Trưởng Tôn Minh Đức .

Tuyệt vời a , bảo bối có thể nấu ăn a ! Hắc hắc , sau này nhất định phải để bảo bối làm cơm cho một mình ta thôi .

" Đúng rồi , bảo bối ngươi tìm ta có chuyện gì ?"

Đang thái rau , Trưởng Tôn Minh Đức đột nhiên khống chế không được đem dao chém mạnh , thớt nháy mắt bị chém làm đôi .

" ... Đúng rồi ta còn chưa có hỏi ngươi ..." Nhìn Trưởng Tôn Minh Đức một lần nữa đem miếng thịt đặt trên nửa cái thớt chặt , rất nhanh miếng thịt biến thành thịt vụn khiến Hạ Phong không tự chủ được rùng mình một cái .

" Có phải có rất nhiều người nghe chúng ta ... "

" Cái gì ?" Hạ Phong nuốt nước bọt .

" Ý của ta là ... mọi người có phải đều nghe thấy ..." Trưởng Tôn Minh Đức hạ quyết tâm , mặt đỏ lên hỏi , " âm thanh lúc chúng ta hành phòng (*)?"

" A , bảo bối ngươi yên tâm ," còn tưởng chuyện gì , Hạ Phong không thèm để ý nói , " Bọn họ nghe là nghe tiếng nữ nhân kêu , không phải ngươi ... Oa !" Đột nhiên trước mắt lóe hàn quang , dao phay cách mũi hắn không đầy một tấc .

" Đủ rồi ! Câm , miệng , cho , ta !"

" Ha ha ha ... Được được được ..." Mồ hôi lạnh chảy xuống , " Làm cơm , làm cơm , ... Ha ha ..."

Ai ~ , gần đây bảo bối tính tình càng ngày càng táo bạo ...

A ? Lẽ nào .... Chẳng lẽ ... nhưng có vẻ không nhanh như vậy a ? Được , tìm dịp nào hỏi thừa tướng một chút , ha ha ....

Thừa tướng a , ngươi tự cầu phúc đi .

.

.

.

(*) : ý nghĩa giống động phòng , nhưng động phòng là để chỉ đêm tân hôn , còn hành phòng là dùng trong các trường hợp bình thường . Nói một cách dễ hiểu thì là sinh hoạt vợ chồng (^v^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro