Chương 2: Song sinh vũ hồn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đường Diễm Nhu sững sờ nhìn Tứ Diệp Thảo trên tay mình, nàng là nhân ngư, vũ hồn không phải cá mà là cỏ? Ông trời ơi cái gì đang xảy ra vậy?

"Trời ạ, dĩ nhiên lại là tiên thiên mãn hồn lực!"

Mãi đến lúc này Đường Diễm Nhu mới bị tiếng cảm thán của Tố Vân Đào làm giật mình, sau lại nghe tiếp lời giải thích của hắn đối với Đường Tam: "Mỗi người tại lúc vũ hồn lực thức tỉnh trừ việc chính hình thái quyết định nó cường đại hay không, hồn lực dù nhiều hay ít cũng rất quan trọng. Đại đa số những người đang ở thời điểm vũ hồn thức tỉnh không có hồn lực tựa như mấy đứa nhỏ này vậy. Bọn họ nhất định cả đời không cách nào trở thành Hồn sư. Mà chỉ cần có hồn lực xuất hiện, dù chỉ một tia, đều sẽ có thể thông qua ý thức tiến hành tu luyện, mà khi vũ hồn giác tỉnh, hồn lực rất trọng yếu, quyết định Hồn sư khởi đầu tu luyện cao hay thấp, hồn lực tiên thiên càng cao, sau này tu luyện tốc độ càng nhanh chóng, đồng thời bởi vì bước khởi đầu cao cũng tự nhiên lĩnh hội trước người khác. Vì tiên thiên mãn hồn lực chính là tại lúc vũ hồn giác tỉnh là lúc tiên thiên có khả năng đạt tới cao nhất hồn lực."

Có lẽ là bởi vì tiên thiên mãn hồn lực của Đường Tam làm Tố Vân Đào kinh hãi, không thấy phiền liền giải thích: "Cấp bậc vũ hồn của chúng ta là như thế này, mỗi thập cấp là một xưng hiệu. Chỉ cần sau khi vũ hồn giác tỉnh, có thể tự xưng là Hồn sĩ. Đương nhiên là nhất cấp Hồn sĩ. Dựa theo vũ hồn lực mạnh yếu để phân cấp bậc. Vì tiên thiên mãn hồn lực, hay chính là lúc vũ hồn giác tỉnh, hồn lực có thể đạt tới tiên thiên cao nhất thập cấp cảnh giới. Ta còn chưa bao giờ gặp qua người có tiên thiên mãn hồn lực, lúc đầu ta giác tỉnh cũng chỉ là nhị cấp hồn lực mà thôi."

Tố Vân Đào giải thích xong, lại nhìn bé gái nấp sau lưng Đường Tam, hứng khởi nói: “Kia là em gái ngươi? Nếu vậy thì cũng lên kiểm tra hồn lực đi.”

Đường Diễm Nhu không dấu vết nhìn Đường Tam một cái, thấy hắn gật đầu mới bước đến đặt tay vào cầu thủy tinh màu xanh.

Cũng giống như Đường Tam, chỉ khác là Đường Tam bị quả cầu xanh hút đi Huyền Thiên Công, còn nàng thì bị nó rút dần năng lượng kỹ năng, đời trước nàng nhận được chúc phúc của Aeon, năng lượng hẳn là vẫn còn dùng được. Tay Đường Diễm Nhu run lên, mà Tố Vân Đào đang đứng xem cũng đồng dạng run theo.

“C-Cửu cấp hồn lực!”

Tố Vân Đào ngốc trệ nhìn trân trân vào hai người, ánh mắt phảng phất như là đang nhìn hai con quái vật đang giương nanh múa vuốt. Chỉ là vài giây sau hắn lại thở dài đi ra ngoài, lão Kiệt Khắc biết tin còn thất vọng hơn cả Tố Vân Đào, lão lẩm bẩm: “Một đứa tiên thiên mãn hồn lực, một đứa cửu phẩm hồn lực, vậy mà lại là phế vũ hồn! Trời ạ.”

Tố Vân Đào cuối cùng không đợi Đường Tam tiếp tục hỏi mà rời khỏi thôn, không có Tố Vân Đào, Đường Tam chỉ có thể chạy đến trước mặt Kiệt Khắc, hỏi về vấn đề mà hắn đang rất muốn biết: "Kiệt Khắc gia gia, hồn hoàn là cái gì? Phải thế nào mới thu được hồn hoàn?"

Lão Kiệt Khắc tựa hồ vẫn còn đang đắm trong cuộc nói chuyện với Tố Vân Đào, trả lời một cách vô thức: "Ta cũng không biết hồn hoàn là gì, muốn đạt được hồn hoàn, dường như phải săn giết hồn thú. Đó là việc làm rất nguy hiểm, chỉ có Hồn sư mới tiến hành."

Vừa nghe đến đoạn săn giết hồn thú, Đường Diễm Nhu đứng bên cạnh Đường Tam rùng mình một cái, bản năng của nàng vô cùng kháng cự mấy từ này. Hiển nhiên Đường Tam cũng chú ý đến, hắn vội nắm lấy bàn tay nhỏ như búp măng của nàng mà trấn an.

Lúc đầu Đường Diễm Nhu còn cười cười nói không sao, nhưng khi Đường Hạo và lão Kiệt Khắc xảy ra tranh cãi, mà vấn đề từ trên người Đường Tam chuyển xuống người nàng, nàng liền cười không nổi nữa.

“Tiểu Tam không được đi đến học viện, còn Nhũ Nhũ là tuyệt đối không thể!”

Lão Kiệt Khắc tức đến mức râu đều dựng ngược, lời qua tiếng lại không được thì lão rời đi, chỉ để lại vài câu nói cho ba cha con. Đường Diễm Nhu yên lặng không một tiếng động lẻn ra ngoài, nàng biết tiếp theo đây là tình tiết quan trọng, không thể vì một con hồn thú như nàng mà bị phá hỏng được.

Đường Diễm Nhu đi lang thang khắp nơi, hết ngắt hoa rồi tới hái quả. Tộc nhân ngư các nàng là sinh vật sống dưới lòng đại dương sâu thẳm, là sinh linh dưới sự quản lý của Hải Thần. Từ sự kiện Vũ Thần Điện đem quân đến muốn đánh chiếm Hải Thần Đảo, cho dù thất bại nhưng nàng lại bị bọn họ chú ý đến. Nàng có thể che dấu khí tức hồn thú có lẽ là vì sự chúc phúc của Aeon đời trước, hơn nữa kỹ năng của nàng nâng cấp hoàn toàn theo phòng ngự, Aeon chúc phúc là Hòa Hợp cho nên mới có thể tránh được một kiếp. Nếu không, muốn che dấu hồn lực hồn thú là rất khó, trừ khi có thể lấy được Tương Tư Đoạn Trường Hồng.

Bỗng nhiên trên trán bị người dùng lực búng một cái, Đường Diễm Nhu lấy hai tay che lại chỗ bị búng, hậm hực nhìn Đường Tam. Chỉ một hành động nhỏ như vậy cũng khiến hắn phì cười, nàng nhìn hắn cười cũng cảm thấy lóa mắt, nhưng cũng chỉ trong chốc lát Đường Diễm Nhu đã lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Cha Hạo, ca ca, thật ra con còn có một vũ hồn nữa.”

Nói rồi nàng xòe bàn tay trái ra, trên lòng bàn tay xuất hiện một cây thương dài có lưỡi thương là hình trăng khuyết, giọng Đường Diễm Nhu nhẹ nhàng: “Con gọi nó là Trường Nguyệt Thương.”

Trường Nguyệt Thương là vũ khí ở kiếp trước của nàng, nàng cũng không ngờ nó sẽ theo nàng đến tận đây. Thật ra cây thương dài này cũng không phải là vũ khí ban đầu của Đường Diễm Nhu, mà là có một chàng trai tóc đỏ đã tặng cho nàng, vì thế nó đã đi cùng nàng đến khi sinh mệnh tận diệt. Mà suy cho cùng, chàng trai tóc đỏ kia, nàng không còn có thể nhớ được hắn là ai, khuôn mặt trông như thế nào.

Khi nhìn thấy vũ hồn thứ hai của Đường Diễm Nhu, trong mắt Đường Hạo xuất hiện một đạo ám quang, hắn hé miệng muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, cuối cùng lại đem những lời vừa mới nói với Đường Tam nói lại một lần nữa với nàng.

"Bất luận ngươi sau này tu luyện hồn lực như thế nào, ta muốn ngươi đáp ứng ta giống như anh trai của ngươi, không được cho vũ hồn trường thương thu thập hồn hoàn, thậm chí không cho bất luận kẻ nào chứng kiến nó xuất hiện. Càng đừng cho người khác biết ngươi là song sinh vũ hồn. Trừ khi gặp phải trường hợp nguy hiểm đe doạ tính mạng, nếu không thì không được sử dụng trường thương. Ngươi có thể làm được chứ?"

Đường Diễm Nhu kiên định gật đầu: “Được ạ!”

Đường Hạo nói: “Tốt lắm, đi ăn cơm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro