Hận mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1

Những cơn mưa mùa hạ nồng nồng mùi đất. Tất thẩy mọt người đang hối hả tìm về nơi ấm áp mà họ thuộc về.Lặng lẽ một bóng người đang lững thững dưới trời mưa xối xả, mặc kệ mưa.Thân hình sũng nước, bước chân vô định và ánh mắt bước về xa xăm. Chẳng ai để ý đến một cô gái bé nhỏ đang trầm mình trong làn mưa ấy; mọi người tất bật, thế giới chuyển xoay. Nó cười khẩy, ngửa cổ lên trời để những giọt nước chảy xuống mặt , xuống cổ. Mưa. Nó ghét mưa, nó khinh mưa, nó chẳng sợ gì mưa nên ko thèm chốn mưa như những người khác. Mà ko, phải nói là nó thù mưa. Mưa oan nghiệt, mưa khắc khoải, mưa khiến nó đau khổ. Nó hận ko thể làm mưa biến mất.

---------------------------------------------------

- Ba ơi ra xem này, mưa đẹp ghê cơ

- Quỳnh àh, ba đang bận chút xíu, chờ ba một lúc nha!

- Ba ko ra chơi với Quỳnh, ba ko thương Quỳnh nữa àh ?!

- Đâu có, ba thương Quỳnh nhất mà, nhưng bây giờ ba phải làm việc để còn đưa con gái yêu của ba đi chơi nữa chứ. Con ngoan ra kia đợi ba một lát nha.

- Hìhì, Quỳnh đùa ba thôi, Quỳnh biết ba thương Quỳnh lắm mà. Thôi ba cứ làm việc đi, Quỳnh ko phiền ba nữa. Mà Quỳnh tặng ba cái này nhá Chụt

Con bé con 5 tuổi thơm xong vào má của ba nó thì khẽ khép cửa chạy nhanh ra ngoài. Tiến lại cửa sổ, nó lặng nhìn mưa. Từng giọt mưa cứ chảy, chảy mãi. Nhìn làn mưa trắng nó vui lắm vì nó rất yêu mưa, yêu nhất trên đời, có lẽ chỉ sau người ba thân yêu của nó mà thôi. Nó thấy hạnh phúc khi được ngồi ngắm mưa và biết ba mình đang say mê làm công việc mà ông thik.Hạnh phúc.......................

---------------------------------------------------

- Cô chủ, cô chủ đã về rồi ạh. Chết, sao cô chủ lại ướt hết thế này, để tôi chuẩn bị quần áo và nước tắm._ Bà quản gia nhà nó cuống quýt

- Biết rồi, sao nói nhiều quá vậy.Tôi lên phòng đây, nhớ chuẩn bị nhanh đấy_ Nó lạnh lùng

- Dạ thưa cô chủ. Ah, cô đã ăn tối chưa ạh, để tôi còn chuẩn bị.

- Được rồi. Mà bà ấy.....

- Dạ bà chủ tối nay ko ăn cơm nhà

- Tôi lên phòng đây.

Lên phòng, nó nằm ngửa ra ghế xa lông. Đáng lẽ ra nó ko nên hỏi, nó phải biết bà ta chẳng bao giờ ăn tối ở nhà chứ. Tệ thật. Mà thôi cứ coi như là một đứa con có hiếu đi. Có hiếu. Nó lại nở nụ cười nửa miệng quen thuộc. Bà quản gia lại xuất hiện:

- Thưa cô chủ đi tắm rồi xuống dùng bữa_ Bà qg khép nép

- Cô cứ xuống trước đi

- Dạ.

Nó uể oải dậy đi tắm. Ở nhà này có thể nói là chỉ có nó và bà quản mà ko, phải nói là chỉ có mỗi bà quản gia ở vì chính nó cũng đâu có mấy khi ở nhà đâu. Ăn uống xong xuôi, nó lại lên phòng. Reeeng, điện thoại reo là Linh em nuôi nó:

- Gì vậy ?

- Chị ơi tí có tiệc ở Devil đấy, chị em mình đến quậy đi chị

- Hôm nay mệt, hok thik đi

- Đi đi chị, có cả bọn Angel đấy, đi quậy lanh banh bành lên đi chị, ở nhà chi cho buồn. Đi chị nhá. 5 phút nữa em sẽ có mặt để đón chị.

- Uh thì đi, cũng đang chán.

Hoan hô chị Quỳnh đi rồi, lần này cho bọn Angel teo đời lun. Thế hả sướng wa'.Chị ý là nữ hoàng muh..... - Tiếng mấy đứa léo nhéo trong điện thoại.

- Gì mà lọan cào cào hết cả dzậy, có đến đón ko?

- Dạ em đến ngay, chào chị nhá.

Nó dậy thay quần áo, vừa xong đã thấy tiếng con bé Linh eo éo dưới nhà. Thấy nó ra cửa, bà quản gia lại hỏi:

- Cô chủ lại đi ?_ Bà quản gia hỏi nó mắt thoáng buồn.

- Ờ, khỏi chờ.

Chiếc xe lao vun vút trên đường, xuyên vào trong màn đêm đen đặc.

Chap 2

- Ba ơi ba, ba đi đâu thế?_ Đứa bé mắt to tròn hỏi ba nó.

- Ah, ba đem tài liệu đến cho bác Lâm, bé Quỳnh còn nhớ bác Lâm ko?_ Ông Quân_ ba nó vừa nhìn nó trìu mến vừa xoa đầu

- Dạ vẫn nhớ, bác Lâm là bác có cái bụng bự phải ko ba?! Ui chết Quỳnh lỡ mồm mất rồi, đáng lẽ ra Quỳnh ko đc nói bác như thế...

- Uh. Thôi ba đi nghen, con ở nhà nhớ ngoan.

- Dạ chào ba.

Ông Quân liền vội vã bước ra khỏi nhà với xấp báo cáo định đến nhà ông giám đốc. Chợt thấy tiếng ù ù báo hiệu trời sắp mưa, Quỳnh liền cầm ô chạy theo ba mình " Nhanh nhanh đem ô ra cho ba kẻo ba lại bị ướt." Đang chạy cô bé bỗng nghe thấy những tiếng động thật kinh khủng. Ke.é..t.........rầ ..ầmm.............hu...ỵch....cốp. Xuống đến tầng một, nhìn xuống đường, Quỳnh sững người khi nhìn thấy ba mình đang nằm giữa đường, giữa một vũng máu đang loang dần bởi nước mưa. Xung quanh nó mọi người xì xầm chỉ trỏ :

- Anh ấy dũng cảm ghê, ko có anh ấy thì đứa bé kia cũng chết rồi...

- Uhm, có thể coi đó là một hành động anh hùng....

- Tội nghiêp wá, anh ấy hình như có một đứa con gái mới có năm tuổi thôi, giờ thì nó phải làm sao?

- Chẳng biết còn họ hàng gì ko hay phải cho vào trại mồ côi

- Mẹ ơi, chú ấy chết rồi hả mẹ????

........

Tiếng khóc của đứa bé mà ba nó vừa cứu vang khắp phố trong chiều mưa buồn. Quỳnh vẫn đứng sững rồi mắt nó mờ dần đi, tai ù dần, trời đất xung quanh nó sụp đổ. Bóng tối. Mưa.

Quỳnh giật mình tỉnh dậy. Lâu lắm rồi nó mới mơ lại giấc mơ này. Hồi ba nó mới mất ngày nào nó cũng mơ mãi một giấc mơ, là ba nó đang nằm giữa một vũng máu. Ác mộng.Nó dậy, đi làm vệ sinh cá nhân rồi thay đồng phục đến trường.Vừa đến thì:

- Hi honey, đi học sớm thế? Thui cúp học đi chơi với bọn anh đi_ Nam- tên có tiếng hay lăng nhăng & quậy ở truờng nó.

- Biến, ngứa mắt.

- Ơ hay con ranh này, mày hỗn nhỉ?!!!

- Hôm nay sủa to ghê cơ, lại bám được đứa nào rồi hả ?

- Con ^^, hok dạy mày một bài học thì tao hok còn tên là Nam

- Giỏi thì làm đi.

Nam liền xông vào nó định cho mấy phát nhưng khi tay gần mặt nó thì bị giữ lại bởi Tuấn_ bạn nó. Rồi Tuấn vặn ngoéo tay tên Nam ra đằng sau. Nó nhìn, nhếch mép cười:

- Thế nào nãy hung hăng lắm cơ mà

Nam quay sang nhìn bọn đàn em:

- Chúng mày làm gì đi, sao đứng đực đấy.

- Dạ dạ....

Chưa dứt lời thì cả bọn đã bị giữ chặt bởi một bọn mặt mũi lạnh lùng, đáng sợ. Nó bắt đầu:

- Giờ đến màn xử phạt. Anh àh, nãy anh bảo ai là con ranh_ Nó cười.

- Ah, ờ....

Chưa để Nam nói hết câu, nó liền giơ tay lên tát bốp vào khuôn mặt baby ấy. Năm ngón tay in hằn lên má. Nó lại tiếp tục:

- Và anh bảo ai là con ^^???

Lần này là một cú ngay chỗ hiểm. Nam trợn tròn mắt đau hok nói lên lời.

- Cuối cùng để xử phạt vì việc anh dám xúc phạm đến nữ hoàng của mọi người , em quyết định sẽ tịch thu đồ của anh. Mọi người,bắt đầu đi.

Tuấn thả tay Nam ra để bọn kia xông vào xử phạt "tên tội phạm" và ra chỗ của Quỳnh.Nó đang vừa ngắm tên nhóc dám láo với nó bị xử phạt vừa xoắn tóc nghịch chơi. Sau một hồi, nó mới lên tiếng:

- Đủ rồi, để lại cho nhóc ấy cái underwear đi_ Rồi quay sang Nam ( giờ chỉ còn độc mỗi một chiếc underwear trên người )_ Da anh trắng phết nhỉ lại mịn nữa. như dzầy mà hok có gì trên đó thì thật là đáng tiếc đó.Em thấy anh có vẻ hay trêu ghẹo con gái nên em sẽ ghi một dòng là "Tôi rất thik ghẹo gái" lên người anh nhá. Mọi người tiến hành đi

Tách ,Tách ,Tách. Máy ảnh bấm lia lịa. Nó lại quay sang tên " thik ghẹo gái" :

- Để kỉ niệm em sẽ cho anh vài pô. Anh muốn xem ảnh thì mai lên forum trường nha

Và nó nghiêm mặt lại. Phập. Con dao của nó đâm mạnh xuống đất, ngay khoảng trống giữa hai ngón tay Nam; thằng bé hoảng hồn, mặt trắng bệch.

- Nhóc àh, lần sau có sủa gì thì nhớ nhìn kĩ xem trước mặt mình là ai nhé.Bibi.Mọi người đi thôi.

Nói xong nó quay mặt đi mất cùng Tuấn. Cả bọn người cũng nhanh chóng biến mất luôn để lại mấy tên run rẩy:

- Nữ hoàng? Không lẽ đó chính là Queen???!!!

Vừa đi cùng nó lên lớp, Tuấn vừa liền thoắng:

- Đi với bà lần nào cũng dzui !!!

- Nói nhiều quá !

- Nghe nói hôm qua Nữ hoàng thắng Thiên thần hả?

- Gì nữa đây ?!!

- Thì tối qua bà làm cho mấy pé Angel bẽ mặt phải ko? Tiếc quá, hôm qua tôi có hem với ẻm nên ko đi xem bà được.Chẹp chẹp, tội lỗi thật, ko được xem bà nhảy phí cả cuộc đời. Tuy mấy pé kia cũng xinh, nhảy cũng đẹp nhưng so với bà thì....

Vụt. Bàn tay nó dừng cách mặt thằng bạn chỉ có vài phân.

- Còn nói nữa là ko nể nang gì nữa đâu đấy

- Rồi. Bạn thân mà cũng dọa. Kinh.

Con bé Linh chẳng biết ở đâu chạy đến:

- Chị Quỳnh, anh Tuấn._ Sau đó nhảy ra ôm Tuấn_ Ui anh iu, nhớ anh wá hà.

- Anh cũng nhớ pé lắm_ Quay sang nó_ Bọn này đi nha.Bye_ Nói xong dzọt thẳng

Nó chẳng nói gì chỉ thầm nghĩ chẳng biết hai đứa này yêu rùi bỏ bao lần nữa. Lặng lẽ nó bước tiếp.

Vào lớp, muộn gần 10 phút. Nó cứ đi vào lớp như chỗ ko người.Máu npống sôi lên, ông thầy đạp bàn quát:

- Em kia đứng lại, em nghĩ đây là đâu mà cứ vào như ko thế hả. Mụn gần mười phút rồi đấy. Em.....

Nó ngước mắt lên nhìn, ông thầy lập tức im bặt. Ánh mắt của nó ý, quá lạnh lẽo đến mức có thể khiến người đối diện đóng băng.

- Thầy còn muốn nói gì nữa ạh ?

- Àh thôi.. thôi em về chỗ đi. Chúng ta tiếp tục học._ Ông thầy lau trán.

Gần hết tiết nó đứng lên xin xuống phòng y tế. Căn phòng trắng toát, dù sao nó cũng ko thik nơi quá màu mè. Cô y tế đi vắng. Nó thiếp đi ngay trên giường nghỉ.

Chợt có tiếng động ngoài hành lang...

Chap 3

- Thưa thầy, thầy cứ để em tự tham quan là được rồi ạh, ko cần phiền thầy đâu.

- Uh, vậy thì em cứ tự đi đi nhá. Kia là phòng y tế ....

- Vâng, chào thầy.

Bóng người bước vào phòng y tế, rồi nhìn đến chỗ giường nghỉ. Thấy nó, mặt người kia khẽ cau lại rồi giãn ra. Cúi mặt xuống mặt nó, người kia thì thầm:

- Queen mà ngủ thiếu cảnh giác vậy sao ? Nhìn dễ thương thế này cơ àh?

Định đưa tay lên vuốt mặt nó thì... Phập. Chiếc phi tiêu cắm ngay vào tay tên đó, bởi ... tay nó:

- Đừng có động cái bàn tay dơ bẩn của anh vào mặt người khác. Tởm. Biến đi.

- Hóa ra đâu có ngủ, cũng phải. Một người như cô đâu mất cảnh giác thế. Mà ko ngủ thì giả vờ làm gì vậy ?_ Vừa nói tên con trai vừa cười rồi rút chiếc phi tiêu ra, máu nhỏ tong xuống đất_

Tay tôi hơi bị nhiều người muốn chạm đấy, dơ bẩn gì chứ ?

- Đồ điên. Nếu anh ko động vào tôi thì tôi cũng chẳng định làm gì anh cả. Ai bắt vớ vẩn. Ngu ráng chịu.

Nói xong nó lại nhắm mắt vào ngủ tiếp. Thằng con trai kia tự đi kiếm băng mà băng vào. Băng xong lạ quay ra ghé sát mặt vào mặt nó mà thì thầm :

- Queen àh, từ hôm nay King quyết định sẽ chiếm ngôi của Queen, sẵn sàng nhé. Cuộc chơi

sắp bắt đầu rồi.

Tên thần kinh_ nó thầm nghĩ_ Mặc xác mi, ko quan tâm.

Thằng bé kia ko hiểu sao lại đưa tay ra vuốt tóc nó.Lần này nó nổi giận thực sự, bật dậy tung ngay một cú nhằm giữa mặt thằng kia mà đá. Tên kia ko vừa, lập tức lấy tay đỡ.. Nó hất mạnh tay tên kia ra rồi hét lên:

- Cút ngay!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Tên khốn. Đừng có động vào tóc người khác.

- Anh Nguyên ơi ra đây chơi đi, ở đây có nhiều hoa lắm.

- Uh , anh ra ngay_ thằng bé con chạy vội ra_ Wa, đẹp thật!!!!!!!!

Hai đứa trẻ, một 8 tuổi, một 7 tuổi nắm tay nhau chạy trên cánh đồng hoa xanh mướt. Nắng

chiều nhàn nhạt, khẽ chiếu lên hai khuôn mặt bầu bĩnh, ửng hồng với cặp mắt tròn xoe đen láy. Thằng bé khẽ vuốt tóc con nhóc, thầm thì :

- Quỳnh ơi, tóc em mềm lắm, đẹp ghê cơ. Sau này em đừng cắt tóc nữa nhá, nuôi tóc dài cho đẹp

- Anh thik em nuôi tóc dài àh?

- Uh, anh thik lắm...

---------------------------------------------------

Tên con trai ko tỏ vẻ gì, lững thũng bước ra ngoài, trên môt còn nở một nụ cười khó hiểu. Có tiếng người chợt hỏi:

- Ơ, em Quân vẫn đang đi tham quan trường đấy àh ? Mà tay em làm sao thế kia ?

- Dạ. Ko sao đâu cô .Thôi chào cô em đi.

Tiếng bước chân xa dần. Nó vẫn trong phòng y tế thầm nghĩ:

- Tên Quân àh?! Người như anh ta đâu xứng với cái tên ấy. Đáng khinh._ Rồi nó sờ tay lên tóc_ Chiều nay phải đi gội đầu thôi.

Tối.Tại một căn nhà hoang ngoại thành ven thành phố.

- Chúng em chào chị ạh_ Cả bọn đồng thanh và cúi gập người chào.

- Chị mới đến ạh?!_ Một thằng kính cẩn

- Uh.

- Tối nay sao hả chị, quậy đâu đây? Dạo này buồn wá!!!!_ Lại một thằng khác

- Thế mấy đứa thik thế nào ?

- Úi tùy chị quyết thôi. Bọn em đâu dám. Mà hay đi nhảy chị nhá??!!! Ngứa ngáy chân tay wá.

- Mày bảo ko dám thế vừa đòi gì đấy ? Mà mày đi để tìm gái chứ gì?!

- Ah anh Tuấn, Lâu lắm mới thấy anh. Mà chị hỏi thì em phải trả lời, ko trả lời thì vô lễ với chị

mà anh.Còn gái gú thì .... em đâu thiếu. Hehe

- Mày thì chỉ giỏi cái mồm.

- Thôi Tuấn , Cường.Hai đứa im mồm đi. Điếc tai quá

- Sao bà lại quát tôi chung với thằng này ? Vớ vỉn quá._ Tuấn hậm hực.

- Rốt cục là tối nay đi đâu hả chị? _ Con bé nào đấy hỏi lại.

- Thôi đc rồi. Tối nay lên sàn.Chỗ cũ, ok?

- Dạ_ Đồng thanh_ The Dark thẳng tiến.

........

- Chị ơi đua ná ?

- Đua đua đua

- Đua nha chị

- Uh, mệt với mấy đứa quá_ Nó nói

- Chị bảo đua bọn mày ơi

- Đuaaaaaaaaaaaaaaaaaaa nàooooooooooo!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Mười mấy cái xe rồ ga chạy vút đi trong đêm tối, bụi bay lẫn vào màn đêm. Đích đến là sàn nhảy nổi tiếng trong thành phố The Dark. Đến nơi, bước vào trong là tiếng nhạc ầm ĩ đến nghẹt thở nhưng lại khiến bọn nó, những đúa quá quen thuộc cảm thấy háo hức muốn nhún nhảy ngay lập tức. Nó cũng vậy. Ngay lập tức nó bước ra sàn và bắt đầu dance. Tuấn bước ra theo và nhảy cùng.Những người xung quanh cứ nhảy chậm dần rồi dừng lại hẳn nhìn hai đứa nó, đưa huýt sáo, đứa vỗ tay, đứa thì cổ vũ. Chát ... chát.... xình... tiếng nhạc cứ ầm ĩ nện vào tai người, nó và Tuấn cứ say sưa nhảy. Hết bài , nhạc tắt, chúng nó cũng dừng nhảy. Xung quanh vỗ tay ầm ầm.Nó bước ra, một thằng khá đẹp trai, bóng bẩy ra mời rượu làm quen nó. Chưa kịp uống thì điện thoại của nó bỗng đổ chuông..............

Chap 4

Nó nhìn vào cái điện thoại, cái số nó ko hề mong muốn. Nó từ chối cuộc gọi nhưng số máy ấy cứ gọi liên tục. Tức mình, nó bắt máy rồi gắt vào trong điện thoại :

- Lại chuyện gì nữa đây ?

- Con ăn nói với mẹ con như thế đấy hả ?

- Bà có việc gì nói nhanh nhanh đi

- Mẹ muốn con về nhà ngay lập tức, mẹ có chuyện muốn nói.

- Về nhà. Tự dưng lại bảo tôi về nhà, chắc lại mới kiếm cho tôi một " ông bố " mới chứ gì?!_ Nó

gằn giọng.

- Về ngay!!!!_ Tiếng hét vang lên trong điện thọai_ Tao nói mày về nhà ngay có hiểu ko hả?!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Đấy, tôi biết bà chẳng ăn nói tử tế được mấy câu đâu mà.

- Đồ con gái mất nết, mày ăn nói thế mà nghe được àh. Nuôi mày ăn học để mày cãi tao vậy sao. Tao nói VỀ NHÀ, ko nói nhiều.

- Ko về. Bà muốn làm gì thì làm.

Nói xong, nó tắt phụt máy, quăng bụp vào góc rồi cầm lấy ly rượu thằng nhok kia vừa đưa nốc cạn. Ở đầu dây bên kia, mẹ nó cố gắng gọi lai cho nó nhưng: " Thuê bao quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc được........". Máu nóng dồn lên, bà ta cầm cái điện thoại ném mạnh xuống đất. Cái điện thoại vỡ làm mấy mảnh kêu loảng xoảng.Nghe tiếng, bà quản gia và ông khách chạy ra:

- Thưa bà, có chuyện gì vậy ạh, ko lẽ cô chủ lại ko chịu về? _ Bà quản gia

- Thôi bỏ qua đi em, còn nhiều thời gian mà_ Ông khách lạ mặt dỗ dành

- Con với cái, ko ra thể thống gì cả. Anh à, em xin lỗi_ Bà dịu giọng

- Ko sao đâu.

Gần sáng, nó về nhà trong tình trạng say khướt. Chỉ có bà quản gia ra dìu nó, còn mẹ nó thì đã đi từ tối với ông kia. Nó thây kệ.

Sáng. Nó dậy, chẳng hiểu sao thấy đau đầu khủng khiếp. Chắc tại hôm qua uồng nhiều rượu quá. Nó ngồi trong phòng rồi nhìn lướt qua cửa sổ và bất chợt dừng lại. Ngoài ô cửa, những giọt nước đang chảy dài, lướt qua những chiếc lá xanh mướt, rồi rơi xuống đất. Lại mưa. Nó đứng phắt dậy, kéo rèm cửa vào che cửa sổ lại vì nó rất ghét mưa. Lại vùi đầu vào đống chăn đệm, nó quyết định ko thèm đi học. Nó nằm lặng im; tiếng mưa vẫn rơi bộp bộp. Nó tức. Nó vứt đồ đạc loảng xoảng như để át đi tiếng mưa; nó cáu vì ko thể làm mưa ngừng lại. Nó ghét mưa hơn tất cả những gì nó ghét : những đứa từng bị nó đánh, những thằng từng xúc phạm nó, những con bé từng định chơi đểu nó.......... và mẹ nó. Nó ghét, ghét lắm. Nó tức lắm vì nó là ai chứ. Nó là Queen, là nữ hoàng của nhiều người, là người có thể làm bất kì điều gì nếu muốn, là con gái của tổng giám đốc một tập đoàn lớn nhất nhì nước. Nhưngg nó lại chẳng thể bắt mưa ngừng lại khi ko hề muốn nhìn thấy mưa. Mưa là sự đau khổ của nó, là sự đau đớn của nó. Nó vẫn đang hất tung đồ đạc đi, mái tóc nó rối bù. Sờ lên mái tóc của mình, nó cảm thấy hỗn loạn, chẳng biết phải làm sao. Nghiệt ngã.

- Con ranh. Mày liệu mà tránh xa anh Nguyên ra. Anh Nguyên là một người suất sắc. Tuy chỉ mới 10t nhưng lại có thể giải được bài tập của những học sinh lớp 6. Cái loại mồ côi như mày chẳng xứng được đứng cạnh anh ý. _ Một đứa con gái đẩy một đứa khác vào tường rồi nói.

- Chị nói gì em ko hiểu ?

- Nói thế mà ko hiểu hả ? Sao mà ngu thế?! Tao nói là một đứa mồ côi như mày đến gần sẽ làm bẩn anh Nguyên ra nên liệu hồn mà biết cư xử, đừng có đến tìm anh ý nữa.

- Em với anh ý chơi thân với nhau, các chị có quyền gì mà cấm em gặp anh ý ???????

- Con này giỏi nhỉ, nói mà ko nghe, để xem mày còn ngoan cố đến lúc nào._ Con bé lớn hơn vênh mặt rồi quay sang mấy đứa còn lại_ Bọn mày đâu, đem cho tao cái kéo.

Cầm tóc nó lên, con nhỏ kia giựt mạnh:

- Mày dùng mái tóc này dụ dỗ anh ý đúng ko? Vậy thì tao sẽ cho nó biến mất.

Con bé cầm ngay kéo xén mạnh, mấy đứa con gái đi cùng cũng xông vào phụ giúp. Sau một lúc tóc nó nham nhở như đầu cái chổi xể. Mấy đứa kia lại hè nhau đẩy nó ra ngoài sân. Trời đang mưa to.Xong, cả bọn quay người ra đi, bỏ lại nó ướt sũng, nhớp nháp toàn bùn.

.......

- Quỳnh, Quỳnh ơi, em ở đâu ???_ Tiếng một thằng bé hét

Nó vẫn ngồi im, cố rúc vào một góc hiên của ngôi nhà bỏ hoang cạnh trường học. Thằng bé tên Nguyên lại tiếp tục:

- Quỳnh, có nghe anh nói ko, ra đi. Mưa quá anh ko nhìn thấy em.

Bỗng có một con bé ở đâu chạy đến, một tay cầm ô một tay níu tay thằng bé lại nũng nịu :

- Anh Nguyên ơi, anh đi tìm dây chuyền hộ em với, ko biết nó rơi ở chỗ nào rồi.

- Trang. Anh đang bận, để lúc khác anh tìm cho

- Ứ ừ. Anh phải tìm cho em ngay bây giờ cơ. Nó là quà của mẹ em mà, Anh Nguyên tìm cho em đi. Huhu_ Con bé òa khóc.

- Được rồi, anh tìm. Thôi nín đi.

- Dạ

Nguyên chạy vội đi tìm với ý nghĩ cố tìm nhanh để còn đi tìm Quỳnh. Thằng bé cố tìm, lật hết

mấy ngọn cỏ lên. Trời đang mưa to, nước mưa làm hạn chế tầm nhìn lại ,quả thật khó lòng để tìm.Trời đang tối dần. Nguyên cứ lúi húi tìm mà ko để ý rằng mình đã đến sát sườn đồi. Xoạttttttttttt. Thằng bé trượt chân ngã xuống:

- Áaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!! Ai cứu với!!!!!!!

- Anh Nguyên, anh Nguyên ơi. Anh đâu rồi_ Con bé Trang hét ầm lên.

Nó đứng đấy nhìn,chết lặng.

...................

- Thế nào rồi ?

- Thưa bác sĩ. nhịp tim giảm, huyết áp đang hạ.

- Chấn thương ở đầu rất nguy hiểm, nói với gia đình, cần phẫu thuật ngay.

- Vâng.

.....................

Quỳnh lén lẻn vào bênh viện của Nguyên.Bước vào phòng nhìn thấy Nguyên đầu băng kín mít, nó thấy xót xa. Quỳnh bước lại gần, nhìn Nguyên đang nằm đó. Nó cứ đúng như thế rồi bỗng dưng tay Nguyên cử động. Mắt cậu bé mở dần ra. Quỳnh sung sướng reo ầm lên :

- Ah anh Nguyên, anh tỉnh rồi, để em đi tìm bác sĩ.

Nguyên níu tay cô bé lại, trán cau lại rồi ngước đôi mắt lên nhìn Quỳnh:

- Cô bạn là ai ?

Quỳnh lặng người, mở to đôi mắt đang dần đầy nước.

---------------------------------------------------

Nó chợt nhớ ra cái tên dám chạm vào tóc nó hôm qua. Nó lầm bầm :

- Tên thần kinh dám chạm vào tóc người khác. Được rồi, muốn chơi chứ gì?! Vậy ta cũng sẽ

chơi. Tên là Quân hử, ai cho phép được dùng cái tên ấy, ko xứng một tẹo nào. Rồi xem ta sẽ bắt mi phải đổi tên. Chờ đấy. Cuộc chơi bắt đầu rồi.

Đoàng. Một tiếng sấm rền vang như báo hiệu về một trận đấu sắp xảy ra.

Sáng. Vừa mới thò mặt vào trường thì nó đã bị con bé Linh lôi đi:

- Chị Quỳnh ui, sao mấy hôm nay hok đến lớp dzậy? Lớp chị có học sinh mới náh, đẹp trai cực, kute ơi là kute. Khéo em cũng phải cua mới được.

- Tên đó tên Quân phải ko?

- Dạ, sao chị biết ???

- Mày đi điều tra tất tật về thằng đó cho chị, đừng bỏ sót bất cứ điều gì. Cố gắng moi được càng nhiều tin mật càng tốt.

- Tại sao lại phải thế hả chị?_ Con bé thắc mắc.

- Vì đó sẽ là kẻ thù của chị.

- Hả?!!! Em ko hiểu

- Ko cần hiểu, cứ nghe lời là được rồi.

Rồi nó quay người đi thẳng.

Nó định bụng đi về lớp. Đang đi thì **ng ngay mặt tên " xấu xa " ( với nó là như thế ) đang đi cùng một đứa khác. Thằng nhóc đi cùng nhìn thấy nó liền cúi gập người xuống chào :

- Em chào chị ạh.

Nó ko nói gì, chỉ bước thẳng, ko thèm nhìn lấy một giây. Nhưng nó bị gọi giật lại :

- Quỳnh!

Nó vẫn ko thèm quan tâm, coi như là ko khí. Nhưng :

- Quỳnh. Đỗ Khánh Quỳnh, biệt danh là Queen. Sinh ngày 03/11/1992, cung Scorpio ( Thần Nông ), nhóm máu O. Con của ông Đỗ Hoàng Quân - đã mất và bà Phạm Bảo Châu - tổng giám đốc tập đoàn đá quý Golden. Hiện đang học tại lớp 11 trường Anh Gia.

- Làm trò gì vậy ? Điều tra về tôi đấy àh ?

- Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà. Với lại profile của cô, tôi thuộc lâu rồi. Biết sao ko?

- Ko quan tâm. Cũng biết điều tra cơ àh, thông minh hơn tôi nghĩ đấy.

Nó lại nở nụ cười nửa miệng rồi đi về lớp. Quân ko gọi lại nữa, có vẻ cũng đi luôn.

Quỳnh bước vào lớp. Cả lũ đồng loạt đứng dậy:

- Chúng em chào chị ạh.

- Uh, ngồi xuống đi

Cả lớp lúc này mới dám ngồi xuống và tiếp tục những gì mình đang làm dở. Nó đi về phía góc lớp, quăng cái cặp xuống bàn, rồi ngó ra ngoài cửa sổ.Điện thoại nó đổ chuông. Cái thằng ở The Dark hôm trước rủ nó đi biển. Nó nhận lời. Đang chán. Với nó đi học chỉ là khi chán quá chẳng có việc gì để làm .Chỉ một lúc sau đã thấy tiếng xe ở dưới cổng trường. Nó cầm cặp lững thững xuống. Đến nơi, nó leo tót lên xe thằng kia. Chiếc xe rồ ga, bụi tung mù mịt, rồi biến mất.

Một lúc sau khi nó đi thì Linh sang tìm nó:

- Chị Quỳnh có đây ko mấy người?

- Ko có đâu

- Có anh nào đến đón chị ý rồi.

- Vậy hả. Chị này hay thật, bảo người ta đi điều tra mà chưa kịp báo cáo đã đi chơi mất là sao. Tức ghê.

- Ơ Linh, sao em ở đây ? Sắp vào lớp rồi đấy.

- Kệ. Mà anh đến tìm chị Quỳnh hả. Khỏi, chị ý đi chơi rồi. Thôi em với anh nghỉ luôn đi ha. Mà ra đây em bảo

- Bảo gì?_ Tuấn đến gần chỗ Linh.

- Anh biết tên học sinh mới chứ?

- Uh, sao ?

- Ko hiểu sao đấy lại là kẻ thù của chị Quỳnh. Chị ý bảo em điều tra về tên này.

- Vậy sao. Lại vụ gì nữa ko biết.

- Thôi, đi chơi thôi.

Vừa nói, Linh vừa kéo Tuấn đi mất.

Ở một chỗ khác :

- Kế hoạch của mày bắt đầu rồi đấy hả Quân?

- Uh

- Mày định sau khi tiếm ngôi con nhỏ đó thì làm gì ? Tao ko biết mày làm thế vì cái gì nhưng ta có thể chắc chắn là ko phải vì mấy thứ quyền lợi của bang gì gì đấy.

- Chẳng làm gì cả.

- Là sao? Vậy mày làm thế để làm gì? Vì mày ghét con bé đó ?

- Cũng ko hẳn. Chỉ là con bé này có một số đặc điểm ko nên có.

- Tao chẳng hiểu gì cả.

- Chẳng cần mày hiểu. Ah mà tao trùng tên với bố nó đấy.

- Vậy à.

Ko gian chợt rơi tõm vào im lặng. Mỗi người đeo đuổi một ý nghĩ riêng. Ko ai trong hai người biết người kia nghĩ gì hay định là gì. Thời gian cứ trôi dần. Đồng hồ nhích dần đến con số 12.

Reeeeeeeeeeeeng. Đồng hồ kêu. Bây giờ là mười hai giờ đúng.

- Bắt đầu đi!_ Quân đứng dây

Một thằng mặt mũi gian xảo đứng lên tuyên bố:

- Hôm nay, tại đây và vào lúc này, chúng ta ở đây dể thi hành hình phạt dành cho kẻ phản bội, dám đem tin tức của bang ra nói với bang khác. Bắt đầu. Lôi nó ra đây.

Hai thằng, mặt mũi bặm trợn lôi một thằng khác ra. Thằng này người gày gò, bị trói và dán mồm bằng băng dính. Sau khi ấn thằng kia xuống đất ( tư thế đang quỳ), hai đứa lại đứng vào hàng. Thằng có mặt trông gian xảo lại tiếp tục:

- Theo khoản 5 điều 3 luật của bang chúng ta, những kẻ dám bán tin tức của bang ra ngoài thì sẽ bị xử vào hình thức xử phạt nặng nhất nhưng với trường hợp này, do phạm nhân chưa kịp làm gì và cũng chưa gây bất kì tổn hại nào cho bang nên hình phạt sẽ được giảm xuống là....tự tay dùng dao đâm vào hai chân mình mối bên ba nhát và săm hai chữ " phản bội " vào người mà ko được dùng bất kì hình thức giảm đau nào. Ngoài ra còn phải lạy mỗi người trong bang một lạy, đặc biệt với King thì phải lạy 5 lạy. Cuối cùng, sẽ bị đuổi ra khỏi bang. Với những thông tin mà mình nắm đc, hãy cẩn thận vì ko biết lúc nào gia đình sẽ gặp nạn đâu. Giờ thì... Xử phạt

Những gì được nói đã được thi hành. Gần sáng, các nghi thức xử phạt kẻ phản bội tiến hành xong. Và tên đó chỉ còn có thể lết mà thôi.

- Đó là cái giá của kẻ phản bội, cũng may là chưa làm gì nếu ko ko biết còn thân mà lết nữa ko.

Mưa. Một chiều mưa nhòe nước. Trời tối dần.Ánh đèn từ những ngôi nhà ấm áp hắt ra, loang loáng mặt đường. Những dáng người lầm lụi, bước đi trên đường. Những con người cô đơn ko được đợi chờ. Phố xá nồng nặc mùi mưa. Bước chân ai vô định trên đường đi hay trên đường đời. Ko lối thóat. Mọi người ai cũng muốn tìm cho mình một nơi hạnh phúc, thật tốt khi tìm được nhưng nếu ko thể tìm được thì sao, hay tìm được nhưng ko thể đi đến thì thế nào ? Mưa cứ rơi mặc kệ dòng đời đang chảy. Có cô gái ngồi bên khung cửa, ngắm mưa, đeo vào tai chiếc headphone rồi tự dưng bật khóc, thương thay cho cuộc tình của chính mình; có cậu bé nhìn ra màn trời đầy nước rồi lo lắng cho mẹ mình sợ bà bị ướt; có chàng trai lặng nghe tiếng mưa rơi rồi ngẫm về tương lai chông chênh ko vững chãi; có ông bố nhìn đống hàng bán ế rồi thương các con mình sẽ đói; có bác bán áo mưa hí hửng vì hàng bán chạy..... Cuộc đời mỗi người là một mảnh ghép, ghép vào để tạo nên thế giới nhưng chẳng ai có thể biết được thế giới ấy có đẹp ko vì cái thế ấy có cả niềm đau, sự tuyệt vọng, mất mát, sự hận thù..... nhưng cũng có hạnh phúc, tình yêu và những hi vọng. Có ai biết đâu là nụ cười hay là nước mắt...........

Có tiếng đập ầm ầm cửa phòng nó:

- Chị, chị ơi, em đến rồi nè.

- Gì mà mày làm om sòm lên vậy hả con nhóc này_ Nó gắt nhẹ

- Gì chứ. Thì chính chị bảo em đi điều tra về tên học sinh mới còn gì. Điều tra xong rồi thì phải báo cáo chứ. Hôm qua đến lớp tìm thì chị phắn mất rồi còn đâu. Chán ơi chán

- Thôi đc rồi, có gì đưa đây.

- Dạ. Hôm qua ko đưa cho chị nên cũng bổ sung thêm được khá nhiều thông tin.

Linh vừa nói vừa đưa tập hồ sơ dày cộp cho Quỳnh.

- Đầy đủ rồi đấy chị. Đại khái là thế này : Tên Vũ Đình Quân, sinh ngày 03/11/1992. Ơ, cùng ngày với chị đấy. Nhóm máu AB. Có bố là viện trưởng một viện nghiên cứu nổi tiếng, tên viện đó là gì em quên rồi chị xem trong đó ý, tên Vũ Đình Sơn,mẹ ruột đã mất. Sau đó, ông Sơn tái giá. Mẹ hiện nay tên Nguyễn Kim Hoa là giám đốc của hai công ty chuyên về thời trang,tiếp quản của mẹ ruột tên Quân này, tên là gì thì em quên nốt rồi . Lúc bé, tên này từng làm người mẫu cho công ty của mẹ, nhưng đến khi mẹ kế về thì ko chịu làm nữa. Học hành cũng ko đến nỗi, từ lớp 1 đến lớp 7 là học sinh giỏi nhưng sau đó chỉ được học sinh tiến tiến. Từng là một playboy có hạng với khả năng cua gái siêu phàm nhưng gần đây ko thấy nữa. Trên giang hồ thường được gọi là King, làm chủ một bang, nắm giữ các trường phía đông, tên Thanh Long.Bọn đàn em thân cận khoảng 50 đứa, râu ria thì nhiều. Và đúng như chị nói, tên này là kẻ thù vì có vẻ như tên đó đang định nhắm vào địa bàn của chúng ta.

- Vậy đấy hả. Một người có tuổi thơ hoàn toàn bình thường, cuộc sống cũng bình thường, ko có gì đặc biệt.

- Ah em quên. Còn hai thông tin cần lưu ý : quan hệ với mẹ kế ko tốt, nghe đâu lúc bà này mới về tên đó bị hành hạ giữ lắm; thông tin thứ hai là tên này từng bị bạn gái chém vào bả vai khâu 8 mũi. Hai thông tin cuối này là tin mật đấy chị, ít người biết lắm.

- Em làm tốt lắm. Nhắn với Tuấn tối nay họp ở nhà chị.

- Rõ_ Linh giơ tay kiểu quân đội _ Nhưng chị ui đi shopping đê.

- Ùh thì đi.

Linh hứng chí cười khanh khách.

Tối. Ba đứa nó họp ở nhà Quỳnh, ko vì nguyên nhân nào khác ngoài việc sắp bị xâm phạm lãnh địa.

- Tôi cũng đã nghe Linh nói qua và cũng đã thử tìm hiểu về bang nhóm của hội này. Việc chúng nó định nhắm vào chúng ta là có thật và việc Quân_ kẻ đứng đầu chuyển đến trường ta học ko nhằm mục đích nào khác._ Tuấn

- Uhm. Nhưng bang này có nhiều cái kì cục lắm chị ạh, em thấy gần giống như là một giáo phái ý, xử phạt thì nhất thiết phải là 12h đêm và phần lớn được thực hiện khi trời mưa. Khó hiểu!!!_ Linh

- Tại người đứng đầu có vấn đề_ Quỳnh

- Hứ. Tại chị ghét người ta nên nói thế.

- Chẳng nhẽ như thế mà ko ghét. Đó là kẻ thù đấy cô em ạh. Đừng có thấy người ta đẹp mà xiêu lòng.

- Gì chứ ?! Em tự biết mình phải làm gì mà. Boy đẹp thì em thuơng nhưng đã là kẻ thù thì em sẽ ko nương tay đâu.

- Cô có làm được thế ko dzậy ?!!

- Chị cứ khinh thường em thế nhỉ!

- Thôi cho tôi can, lạc đề rồi đấy. Giờ chúng ta ở đây là để nghĩ xem sẽ làm gì với bọn Thanh Long kia._ Tuấn hét lên để stop lại vụ tranh luận vô nghĩa giữa nó và con Linh.

- Chẳng làm gì cả. Vì cứ để chúng nó ra tay trước rồi từ đấy sẽ có lý do chính đáng để tấn công_ Nó nói

- Vậy có vẻ bị động quá chị ạh_ Đến lượt con bé Linh.

- Cũng ko hẳn_ Lần này là Tuấn_ Nếu bang đấy định xâm chiếm địa bàn của những bang khác đã được phân chia từ trước là sai. Nếu chúng tấn công chúng ta sẽ có được sự ủng hộ của các bang khác.

- Tại sao lại ủng hộ, em ko hiểu?

- Vì ko biết bao giờ sẽ đến lượt mình. Sự yên ổn vốn có sẽ bị phá vỡ, địa bàn các bang sẽ bị xáo trộn, ko ai biết trước như thế nào. Và nói thẳng ra thì nếu chúng ta đổ thì sẽ có ko ít người phải đổ theo._ Tuấn

- Chính xác. Nhưng chúng ta sẽ ko ngồi im. Hãy báo với mọi người hãy cẩn thận và bình tĩnh vì có khả năng lớn là chúng sẽ dùng cách cà khịa để buộc chúng ta ra tay trước._ Quỳnh

- Dạ._ Linh

- Nhưng tôi nghĩ bà ko chỉ có thế phải ko?

- Hìhì. Chiều nay tôi đã nghiên cứu kĩ tập hồ sơ này rồi.Trò chơi lần này có lẽ sẽ thực sự thú vị đây.

- Biết ngay là lại sắp có trò gì rồi mà_ Linh & Tuấn đồng thanh.

- Nhưng bắt đầu từ ngày mai ngày nào cũng phải đến trường đấy. Còn phải xem tình hình trường thế nào. Nếu ko mất từ trong mất đi đấy. Ah Linh lên forum của trường đi.

- Chờ em một tí........Ặc ặc chị ơi, tên Quân đấy trở thành hotboy cả trường mình rồi. Nhìn này, phiếu nhiều kinh.

- Biết ngay mà. khởi động rồi đấy. Mọi người cũng về chẩn bị đi.

......

- Sống hôm nay đâu ai biết ngày sau thế nào._ Nó tự nói với chính mình.

Quân ngồi trong phòng lặng im. Chỉ trong mấy ngày mà Quân đã trở thành hotboy của trường Anh Gia, đúng như kế hoạch. Tiếng nói của cậu ta đã trở nên có trọng lượng hơn. Kế hoạch đánh chiếm Anh Gia cũng từng bước được thực hiện. Sẽ sớm thôi, việc Queen ko còn làm chủ được Anh Gia nữa.Nhưng có một thứ ko ai biết, là kế hoạch lần này của Quân ko phải vì muốn mở rộng địa bàn như mọi người nghĩ mà chỉ đơn giản là vì Quân ghét đứa con gái tên Quỳnh đó. Ở nó, Quân nhìn thấy cái tính cách mà cậu ta ghét nhất., làm cậu ta nhớ lại cái quá khứ đau khổ mà cậu ta từng cố quên. Quân chợt rùng mình nhớ lại năm 10t.

---------------------------------------------------

Tại một nhà hàng sang trọng, có một ông bố đang giới thiệu với con mình về:

- Quân àh, đây là cô Hoa_ tay chỉ vào cô gái đi cùng_ Từ nay cô ấy sẽ là mẹ của con. Ra chào mẹ đi con._Ông Sơn - ông bố đó nói.

- Cô chào con. Cô tên là Hoa, hân hạnh được làm quen với con_ Cô gái tên Hoa vừa nói vừa giơ tay ra như định làm bắt tay làm quen với thằng bé con, con của ông bố kia.

- Ko. Con đã có mẹ rồi, con ko cần thêm mẹ nữa._ Đứa bé nói rồi hất mạnh tay của cô gái kia ra.

- Quân. Con làm cái gì đấy. Ai cho phép con có những hành động hỗn láo thế hả?! Con phải biết rằng mẹ con đã mất lâu rồi và từ nay cô này sẽ là mẹ của con. Ra chào mẹ nhanh lên._ Ông Sơn quát.

Cô gái đi cùng khẽ mỉm cười, nghiêng đầu chờ đợi,

- Ko. Đấy ko phải là mẹ của con!!!!!!!

Nói xong thằng bé tên Quân chạy vụt đi, để lại hai con người ngơ ngác. Một trong hai người với ánh mắt đỏ dần lên. Tức giận. Và thằng bé ko hề biết rằng hành động của nó ngày hôm nay mở đầu cho chuỗi ngày đau khổ của nó.

.....

Một đêm mưa mùa đông lạnh giá.

Trong một biệt thự sang trọng với những thứ đắt tiền và tinh xảo đủ thấy sự giàu có của con người sỡ hữu chúng, có hai con người một lớn một bé. Ngoài trời đang mưa rất to, sấm chớp đùng đùng, thỉnh thoảng lại có một tia sét rạch ngang trời. Ánh sáng mờ nhạt le lói của mấy cây nến trong căn biệt thự đêm mưa mất điện chẳng đủ để nhìn rõ mặt người .Bỗng có một tia sét đánh xuống, hắt cái ánh sáng xanh lè của nó lên khuôn mặt người đàn bà khiến khuôn mặt giận dữ càng thêm đáng sợ. Lạnh lùng và tàn nhẫn, người đàn bà thẳng tay quất cái thắt lưng bằng da xuống người cậu bé đang cởi trần. Một cái, hai cái, rồi ba cái......in hằn những vết lên lưng đứa bé nhỏ tuổi. Người đàn bà hung dữ vẫn chưa có ý định dừng lại. Tiếng cậu bé kêu la lẫn vào tiếng mưa:

- Dì dừng tay lại đi, đau quá!!! Tôi... tôi sẽ mách bố.

- Mày giỏi thì mày cứ mách, xem bố mày tin tao hay tin mày nào.

- Dì độc ác vừa thôi.Áaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Mày vừa nói gì? Nói lại cho tao nghe xem nào! Mày là phận con, mày phải gọi tao là mẹ. Là mẹ mày có hiểu ko?? Hả? Hả?_ Mỗi câu là lại thêm một vết tím trên người cậu bé đang run rẩy vì đau và lạnh.

- DÌ....DÌ KO PHẢi LÀ MẸ TÔI!!!._ Thằng bé hét lên.

- MÀY NGẬM MỒM VÀO CHO TAO_ Người đàn bà ấy hét theo.

Rồi một người nữa ở đâu đến:

- Xin bà chủ hãy dừng tay lại. Bà say rồi nên nghỉ ngơi đi. Xin bà hãy để tôi xức thuốc cho cậu chủ.

- IM MỒM!!!_ Tiếng người đàn bà rít lên qua từng kẽ răng. Bà ta cầm chai rượu đập xuống mạnh bàn, x** lung tung vào mặt những người gần đấy rồi và lại hét lên_ MÀY BẢO AI SAY HẢ?! Tao ko say, ko hề say. Tao sẽ đánh, đánh đến khi nào nó gọi tao bằng mẹ mới thôi.....

Người đàn bà định tiến về chỗ thằng bé con định đánh tiếp nhưng mới đi được mấy bước thì lảo đảo ngã vật ra sàn. Mấy người chạy ra đỡ bà ta. Thừa lúc ấy, cậu bé chạy vụt lên phòng khóa cửa lại. Mặt nó đầy nước mắt.Nó ko hiểu, thực sự ko hiểu. Người đàn bà ấy cứ đòi làm mẹ nó, cứ ép buộc nó phải gọi là mẹ nhưng mỗi khi trời mưa, bố vắng nhà thì lại vừa uống rượu vừa hành hạ nó. Nó đã có mẹ rồi, sao lai cứ bắt nó phải gọi một người hoàn toàn xa lạ là mẹ chứ ? Mà mẹ nó hiền lắm có bao giờ đánh nó thế này đâu. Những vết thương trên người nó đang rỉ máu. Xót quá! Những vết thương này sẽ lành lại và bị lãng quên nhưng có một điều nó tin chắc rằng sẽ ko bao giờ quên là nó sẽ ko bao giờ tha thứ cho người đàn bà vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng ấy lại độc ác ý. Mãi mãi.

---------------------------------------------------

Bộp. Có người đập vào vai làm Quân giật mình:

- Nghĩ gì mà thần mặt ra thế mày?

- Ko có gì. Mà mày đến lâu chưa Thái?

- Uh, mới thôi. Đủ để ngắm cái bản mặt ngố tàu của mày

- Mày bảo ai ngố đấy thằng kia.

- Biết rồi còn hỏi.

- Mày........( đập nhau túi bụi....Xong ). Mà kế hoạch tiến hành đến đâu rồi ?

- Thì cũng vẫn như dự kiến. Nếu khiêu khích ko được thì sẽ đánh vào các trường dưới sự quản kí của Queen. Còn việc tìm ủng hộ từ trong trường thì do mày lo thôi.

- Tao nghĩ lúc đầu thì chỉ đánh cảnh cáo thôi. Việc cần thiết hơn là tìm cách tăng uy tín của Thanh Long để tìm thêm ủng hộ

- Mày nói cũng phải.

- Thông báo với anh em hết chưa? Làm gì cũng phải thật cẩn thận ko được làm những việc ngoài kế hoạch.

- Đã thông báo đầy đủ.

- Từ mai ngày nào cũng phải có mặt ở trường.

- Biết rồi. Mà từ trước đến giờ chỉ có mày lười đi học thôi, tao ngày nào chả đi.

- Mày đi cua gái thì có.

- Playboy muh. Ngày xưa mày cũng có khác gì tao, tự dưng lại ko làm nữa làm ta buồn chết đi được.

- Buồn cái đầu mày ý._ Quân vừa nói vừa cốc vào đầu thằng bạn_ Thôi ko đùa nữa. Mai tao sẽ lên chọc tức con nhỏ đó.

- Mày đừng có khinh người, theo tao biết thì nó ko phải là đứa đơn giản đâu.

- Tao biết chứ. vì ko đơn giản nên tao mới có hứng thú chơi cùng chứ. Mày cứ chờ đi.

- Mong mày sẽ ko làm người khác thất vọng, Quân ạh.

- Biết màh. Thôi đi đi, tao mệt rồi.

- Vậy tao đi đây

- Uh.

Quân nằm xuống giường và chờ đợi ngày mai- ngày mà trận chiến bắt đầu trên tất cả các mặt trận. Rồi tự dưng Quân lại nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng và kiêu ngạo của cái con bé Quỳnh kia, mà ko phải gọi là Queen mới chính xác chứ nhỉ, y như nó là King vậy. Trận chiến giữa King và Queen ai sẽ thắng ? Ko ai biết chính xác câu trả lời.

Cơn mưa nặng hạt kết thúc để lại sau đó là những giọt nước đọng trên lá cây rồi rơi xuống lộp bộp. Những hạt nước óng ánh như những giọt thủy tinh long lanh đầy sắc màu. Nhưng khi ta đưa tay ta hứng, chưa kịp chạm vào thì đã vỡ tan.......

Quỳnh đến trường. Bây giờ là một trong số ít những lúc hiếm hoi nó muốn đến trường. Vừa đến, nó đã thấy tên oan gia của nó đi cùng với một vài thằng khác trong trường. Nhìn thấy nó nhưng lạ thay ko đứa nào cất tiéng chào. Nó nhếch mép cười:

- Hôm nay mấy người câm hết rồi hả?

Vẫn ko đứa nào đáp lại lời nó mà lùi dần về phía sau tên Quân " chết tiệt ". Nó lại cười:

- Mồm ko cần dùng đến vậy để con này cắt rồi quăng cho con Becgiê ăn cho khỏi phí nhá ?!

- Dạ...dạ... em chào chị ạh_ Nói xong chạy biến.

- Mấy thằng nhóc này ngộ quá ha_ Nó vừa nhìn theo bóng mấy thằng nhóc vừa cười, rồi quay sang Quân_ Định cho hội này đầu quân Thanh Long thật hả King? Tội nghiệp quá?

- Ngay từ đầu đâu có định sử dụng mấy thằng nhát chết đó. Ko cần phải tội nghiệp tôi, chỉ cần tội nghiệp cái người có một lũ vừa ngốc nghếch vừa dễ lung lay đi theo thôi._ Quân vừa nói vừa cười hiền ( nụ cười chết người dùng để leo lên bậc hotboy ).

- Ê ê khoan. Bộ mấy người đó ngoan với tui là nhát gan sao? Nhận xét này có vẻ mang ý nghĩa chủ quan quá. Đường đường là King ko thể suy nghĩ một cách NÔNG CẠN vậy phải ko?! Mà nghe nói tối qua King tuyên bố khi làm chủ Anh Gia sẽ khiến cuộc sống của học sinh trong trường tốt hơn bây giờ phải ko? Nghe sợ wá hà !

- Queen mà cũng biết sợ sao?! Mà từ nãy tới giờ sao cứ gội tôi là King vậy. Tôi tên là Quân, là QUÂN biết ko?!!! Hay thực sự chấp nhận tôi là vua rồi nên gọi thế?

- Vua có nhiều loại muh, ví dụ như thằng chột sẽ làm vua xứ mù đó. Còn tên thì giờ mới biết. Thông cảm. Àh mà cho tôi gửi lời hỏi thăm bà Hoa, MẸ CẬU nhé.

- Cái gì?!_ Quân nhăn mặt rồi bình tĩnh lại_ Cô thực sự là một người kiêu ngạo đấy. Mà giờ biết tên tôi rồi thì nhớ gọi đấy. Nhắc lai lần nữa là tôi tên Quân. Mà nghe nói mẹ cô hình như lại sắp cho cô một ông bố mới nữa thì phải. Chúc mừng nhé.

- Gì cơ?!_ Đến lượt nó nhíu mày lại nhưng lấy lại được phong độ ngay_ Cám ơn đã quan tâm nhưng tôi nghĩ cậu nên dành sự để tâm ấy cho vết thương trên bả vai của cậu thì hơn. Tôi cũng có quen một bác sĩ giỏi lắm có cần thì để tôi giới thiệu cho, bảo đảm sẹo sẽ biến mất hoàn toàn.

- Ko cần cô lo đâu. Thôi tôi có việc đi trước. Chào.

- Uhm. Bye bye.

Vừa đi cả hai cùng có chung suy nghĩ: " Biết nhiều chuyện của tôi quá nhỉ. Để xem dùng được những gì nào? "

Lời tuyên bố của Quân với toàn trường có vẻ đã có tác dụng. Rất nhiều học sinh trong trường có vẻ lung lay, đặc biệt là con gái. Biết chuyện này, Quỳnh, Tuấn, Linh đã ngồi lại bàn luận:

- Cái lũ ngốc ấy áh, đơn giản là chả hiểu gì về mấy vụ này cả. Sao chúng nó ko nghĩ được là việc bảo vệ ko liên quan gì đến khuôn mặt nhỉ. Bực cả mình. Giờ anh chị định tính sao?_Linh tức giận.

- Quả thật rất nhiều học sinh trong trường đang có ý định ủng hộ King làm chủ. Chẹp chẹp._ Tuấn nói rồi sau đó quay sang nó thắc mắc_ Ê, bà làm sao mà cứ ngồi tủm tỉm một mình thế?

- Đúng rồi. Chị ko lo tí nào àh? Nếu là ở ngoài đánh vào thì còn dễ đối phó chứ nếu từ bên trong lục **c thì e rằng sẽ khó đấy. Mà sao chị cứ ngồi điềm nhiên bình chân như vại thế nhỉ ?

- Linh, bình tĩnh nào. Quỳnh, rốt cục bà định làm gì? Với cái đầu tinh quái của bà chắc chắn sẽ ko để King thắng dễ dàng vậy đâu đúng ko?!

- Tôi đang chờ một cú điện thoại._ Giờ nó mới chịu nói.

- Là sao? _ Hai cái mồm đồng thanh

- Chờ tí khác biết. Đằng nào vụ này hai người cũng phải tham gia mà

Vừa nói xong lập tức điện thoại của nó kêu ngay

- Thế nào rồi?

- Chị ơi, mấy đứa ở Trọng Nghĩa, Anh Khai, Đường Phan bị hội Thanh Long đánh lén.

- Thế có đứa nào bị sao ko?

- Dạ ko. May mà bọn em chạy được.

- Thế được rồi. Mấy đứa phải cẩn thận đấy.

- Vâng. Em chào chị.

Rồi nó quay sang Linh và Tuấn:

- Tuấn hãy thông báo với tất cả các bang khác về việc bang Thanh Long đánh lén chúng ta còn Linh đi thông báo là Queen rút ko bảo hộ trường Anh Gia nữa mà nhường cho Thanh Long. Thông báo càng rộng rãi càng tốt. Nhanh nhá.

- Rốt cục mấy chuyện này là sao? Bà định làm gì vậy, sao lại bỏ Anh Gia ? _ Tuấn thắc mắc.

- Bảo thì cứ làm đi. Sắp có chuyện vui rồi.

- Tôi ko muốn làm một việc mà mình ko biết lý do._ Tuấn bực bội

- Với cương vị là Queen, tôi RA LỆNH cho ông làm việc đó. Còn gì thắc mắc nữa ko?_ Nó cao giọng.

- Được thôi. Nếu là lệnh thì tôi sẽ chấp hành._ Tuấn nhún vai

- Yên tâm đi. Tôi sẽ ko làm gì ảnh hưởng đến lợi ích của mọi người đâu. Ông biết điều đó mà phải ko Tuấn_ Nó dịu giọng xuống.

- Hai người hãy đi làm những việc mà tôi nói đi nhá.

Tối hôm đó, nó gọi cho Linh:

- Linh àh

- Chị Quỳnh ạh. Chị gọi cho em có việc gì ko?

- Ờ.Em làm xong việc chị bảo chưa ?

- Dạ rồi, có việc gì nữa ko chị?

- Ngoài điều tra về người khác ra em nghĩ là mình giỏi việc gì nhất ?

- Sao tự dưng chị lại hỏi vậy ạh? Mà em nghĩ có lẽ em giỏi việc... khích bác người khác nhất, có lẽ là vậy.

- Uh. Vậy em hãy phát huy điều đó nhé. Cứ làm thế này này.......

- Dạ. Em hiểu rồi.

Nó cúp máy rồi ngồi xuống. Nó đang chờ xem Thanh Long phản công như thế nào. Nhưng nó biết chắc ván này mình đã thắng. Chờ đợi và nhâm nhi chiến thắng.

Thông tin về việc Queen nhường lại Anh Gia cho King quản lý nhanh chóng truyền đi khắp nơi cùng lúc ấy thông tin Thanh Long đánh lén người của Queen cũng được truyền đi với tốc độ tên lửa ( đầu tiên là chỉ trong nội bộ giang hồ sau đó đồn đại khắp nơi )

Tại một biệt thự sang trọng, trong một căn phòng bài trí cực kì trang nhã, có một boy đang nghe điện thoại:

- Anh Quân ơi, ko hiểu sao người của Thanh Long bị cấm vào tất cả những nơi vui chơi giải trí trong thành phố và các nơi lân cận, bao gồm tất cả vũ trường, bar, pub, ngay cả những khu vui chơi giải trí thông thường cũng bị cấm. Giờ bọn chúng nó chán đời đi quậy lung tung, trêu ghẹo cả mấy đứa con gái của mấy trường quanh đây nữa. Anh ơi phải làm sao bây giờ ?

- Cái gì? Được rồi, mày về bang đem theo mấy thằng nữa ra lôi chúng nó về. Ngay lập tức. Làm nhanh lên.

- Vâng vâng em làm ngay.

Vừa cúp máy xuống thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên:

- Anh ơi, anh ơi. Mấy thằng bang mình ko hiểu bị đứa nào khích bác mà lại lôi nhau ra đánh

nhau ầm ĩ ở công viên The World. Giờ em ko biết phải làm thế nào để chúng nó thôi ko đánh nữa. Phải làm sao đây anh??????????_ Một đứa nói với giọng cực kì hốt hoảng.

- Được rồi, tao sẽ ra đó ngay.

- Vâng anh đến nhanh ko thì em cũng chịu.

Thằng con trai liền lấy xe phóng đến The World. Đang đi thì điện thoại lại réo tiếp:

- Anh Quân_ tiếng dứa con gái eo éo trong điện thoại_ mấy đứa chúng nó ko hiểu làm gì mà người của mấy bang khác đến bang mình tính sổ. Rốt cục là sao hả anh?

- Mấy thằng, ngu như chó.

- Anh có biết gì thì nói đi để em còn biết đường xử lí chứ!

- Quát tháo cái gì?!! _Quân gắt ầm ĩ_Chúng nó ko được vào máy chỗ chơi đêm nên chán đi quậy phá lung tung. Chắc lại đi ghẹo con gái trường khác rồi.

- Vậy thì em phải làm sao đây???? Tại sao lại đi xâm phạm bang khác chứ, giờ phải làm gì đây????

- Mày tự nghĩ lấy đi. Việc của mày là phải giải quyết những việc tại trụ sở mà. Mà cho người lôi mấy thằng đó về đấy rồi, chắc sắp về tới rồi, liệu đường mà giải quyết.Đừng có gọi nữa.

Quân hét lên rồi cúp máy cái bộp. Chỉ trong một buổi tối mà có quá nhiều chuyện xảy ra khiến Quân phát điên. Cậu ta lao nhanh đến The World để giải quyết mấy thằng đang đánh nhau kia. Đến nơi, Quân thấy mấy thằng đang đánh nhau dữ dội. Vất vả lắm Quân mới khiến chúng nó dừng lại. Nhưng khi hỏi ra thì ko đứa nào biết cái đứa khiến mấy đứa chúng nó xông vào đành nhau là đứa nào, chỉ biết đó là một đứa con gái. Quân lờ mờ đoán ra tác phẩm của những rắc rối tối hôm nay là ai. " Là Queen, chỉ có cô ta mà thôi. Mình đã quá khinh địch rồi." Nhưng Quân cảm nhận rằng mọi việc vẫn chưa dừng ở đó.

Reeeeeeng. Lại một cú điện thoại. Vừa mở máy, Quân đã hét lên trong điện thoại:

- LẠI CHUYỆN GÌ NỮA ĐÂY ???

- Cái này tao phải hỏi mày mới đúng. MÀY LÀM ĂN KIỂU GÌ ĐẤY HẢ ? ĐẾN NHÀ TAO NGAY!_ Thái nói xong liền cụp máy luôn.

Hai phút sau, Quân đã có mặt ở nhà Thái. Vừa nhìn thấy Quân, Thái đã lôi xềnh xệch ra chỗ cái máy tính.

- Mày nhìn đi. Tao ko hiểu mày làm gì mà lại thành ra thế này. Chiều nay tao đã báo với mày về thông tin Queen bỏ Anh Gia lại cho Thanh Long rồi, cũng nhắc mày phải cẩn thận và trước hết phải cho người bảo vệ dân Anh Gia. Nhưng mày đã làm những gì??????????????????

- Tao biết. Nhưng đột nhiên tất cả các địa điểm vui chơi đều cấm người của Thanh Long vào rồi tất cả loạn hết cả lên. Tao nghĩ tất cả những việc này đều có bàn tay của Queen.

- Ko con bé ấy thì là ai?! Chiều nay, cùng lúc khi thông tin Queen bỏ Anh Gia được mọi người biết cũng là lúc việc Thanh Long đánh lén người của Queen bị phát tán. Và bây giờ thì mày nhìn đi. Tất cả thông tin về việc người của Thanh Long đi trêu ghẹo, gây sự với những người dưới sự bảo hộ của bang khác, rồi việc người trong bang tự đánh nhau tất cả được trình bày rõ ràng tỉ mẩn trên mạng. Mày nhìn đi, nhìn đi

Quân nhìn vào màn hình máy tính, ko thốt lên được lời nào. Cách làm của Queen hoàn toàn khác với những gì nó đã dự tính. Thật ko ngờ.

- Đó nhìn rõ đi. Biết việc Thanh Long đánh lén, người của các bang đều cho rằng Thanh Long ko xứng đáng có Anh Gia nên đã tấn công người của Anh Gia. Ko được bảo vệ, học sinh của Anh Gia bị đánh đập đã thế còn bị người của Thanh Long trêu ghẹo. Những con người đó đã lên mạng kêu la về sự yếu kém của King. Những lời than thở đấy thực sự ko thể biết đau là thật, đâu là giả, nhưng cũng đủ để số người ủng hộ TL vốn đang nhích dần lên tụt một cách thảm hại. Đến nay, toàn thể học sinh trường Anh Gia đã phản đối việc TL tiếp quản trường và đang kêu gọi Queen quay về. Hiện nay uy tín của TL đã xuống dốc ko phanh trong mắt học sinh các trường cũng như trong mắt người trong giới. Bao nhêu công sức gây dựng uy tín giờ chỉ còn là con số 0. Có thể nói lần này TL đã thua một cách thảm hại. Queen quả đúng là một người cao tay.

- Lần này thua thảm rồi. Bây giờ phải tạm nhả Anh Gia ra thôi. Từ lúc này sẽ phải cố gắng giải quyết các vấn đề của TL, cố tìm cách lấy lại uy tín rồi sẽ đấu tiếp với con nhóc đó. Lần này sẽ ko đấu vớ vẩn nữa. Có lẽ Queen sắp tuyên bố tiếp quản lại Anh Gia rồi. Thôi, tao về bang đây, mày đi cùng tao luôn đi.

Ở một nơi khác, có một người đang mỉm cười. 1-0

Nắng. Hừng hực. Cơn mưa dầm dề vừa dứt là lại nắng ngay được. Kim đồng hồ nhễ nhại chạy từng chút một. Có gì đâu, cũng tốt mà. Vối nó ko mưa là tốt. Vì mưa khiến nó bực mình kinh khủng. Có mưa thì niềm vui chiến thắng của nó sẽ ko được tron vẹn .Gió. Gió hiu hiu thổi nà. Mát quá. Nhẹ nhàng nó chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, nó mơ thấy nhiều thứ lắm. Nó mơ thấy ba mẹ và nó cùng nhau đi chơi, rùi ba nó còn mua kẹo bông cho nó, còn mẹ nó cầm ô che cho nó khỏi nắng. Nắng to lắm nhá. Từng tia nắng vàng ruộm chiếu sáng khắp nơi. Vậy mà nó vẫn thấy vui. Cả nhà nó cười đùa vui vẻ, rộn cả một góc. Đáng yêu thật. Nó cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới. Mọi thứ đều lung linh trong mắt nó.

Nó ngồi bật dậy. Nó mơ cái gì thế này ? Điên khùng. Sao nó lại mơ về cái quá khứ chết tiệt mà nó cứ ngỡ đã ngủ quên. Nó chợt nhếch mép cười khẩy. Quá khứ ấy tươi đẹp quá ha, nhớ lại sao mà mình khờ thế. Hạnh phúc gì chứ ? Hiện thực luôn phũ phàng hơn rất nhiều. Cái quá khứ ấy đã chết lâu lắm rồi. Giờ thì ba nó đã mất còn mẹ nó đã thay ko biết bao nhiêu người đàn ông rồi. Và nó thì sao? Nó bây giờ ko còn là một đứa con gái khờ khạo, dễ thương hay cười ngày xưa nữa, giờ nó là Queen, một con người lạnh lùng, là chủ của cả một loạt các trường cấp ba trong một vùng. Nó được mọi người kính nể, nghe lời; nó sẵn sàng ra lệnh đánh một người đến chảy máu mà ko hề có bất cứ cảm giác thương xót gì. Nó bây giờ chai lỳ cảm xúc. Và cũng lâu lắm rồi nó chưa hề cười một cái cho đúng nghĩa. Nó có đáng thương ko? Tất nhiên là nó ko hề đáng thương rồi; nó có thể làm bất kì những gì mình muốn cơ mà. Nó được làm chủ bản thân mình cơ mà, đâu có gì phải buồn. Đừng có mà nói cái từ " đáng thương " ấy trước mặt nó, nếu ko nó sẽ cho vào bệnh viện ngay, như cái thằng lần trước vậy. Bất giác nó quay ra mở ngăm kéo ra. Ảnh ba nó. Nó lặng nhìn tấm ảnh thật lâu......................

Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má nó. Nóng hổi. Sao nó lại phải khóc chứ? Nó liền đưa tay lên quẹt ngang giọt nước mắt ấy, nhưng lau xong giọt này thì giọt khác lại rơi. Bất lực. Nó ngồi im để cho những giọt nước mắt thi nhau rơi. Sao lại thế? Nó ko thể hiểu nổi. Hiện nay nó đang nghĩ gì chính nó cũng ko thể hiểu được. Nó đang cố nhớ xem rốt cục nó thay đổi từ lúc nào. Cái con bé Quỳnh trong sáng ngày xưa biến mất từ lúc nào. Từ lúc ba nó mất? Lúc nó bị bọn trẻ trong trường bắt nạt vì là trẻ mồ côi? Hay lúc nó biết được sự thật là mẹ nó bỏ nó và ba đi theo người đàn ông khác chứ ko phải là vì muốn giúp ba con nó ? Và phải chăng là khi nó bị người đầu tiên nó thik trong đời cho đợi ba tiếng đồng hồ dưới mưa rồi hôm sau chửi nó là ngu ngốc ngay giữa sân trường? Hay khi nó phát hiện người yêu của nó yêu nó chỉ vì tiền????????? Nó ko biết, ko thể nào nhớ nổi hết cuộc đời nó có tất cả bao nhiêu lần đau khổ. Sự thơ ngây của nó, ước mơ của nó bị người ta đánh cắp, nó biết đi đâu để tìm lại đây? Hỗn lọan. Nó gục đầu xuống bàn.

Nó mở cửa, ra gara rồi leo lên xe phóng như bay ra đường. Nó cần phải đến một nơi, nơi duy nhất khiến nó bình tâm trở lại..........

Lại một lần nữa nó đến nơi đây. Cứ mỗi lần nó thấy đau khổ là nó lại đến nơi này, một nơi yên bình khiến người ta có cảm giác ko còn vương vấn gì cuộc sống ngoài kia. Nó phát hiện ra nơi này cách đây hai năm trong một lần đi ngang qua vùng này nhưng trời mưa ko thể về được. Và lần ở lại đó đã cho nó biết nơi này.

Nó ko biết phải làm gì nữa. Đứng trên cầu và lặng im nhìn dòng nước chảy. Hiền hòa và lặng lẽ. Ngược với cái yên ả đấy là lòng nó, đang xô bồ, dữ dội. Bát chợt nó thấy dường như mình đã sai lầm khi sống cách sống như vậy. Ba nó nhìn nó sao mà........ Ko, nó ko sai. Nó đâu có làm gì sai chứ. Đâu phải do nó muốn mà nó trở nên như vậy. Những con người đang tâm giét chết sự thơ ngây của nó, tuổi thơ yên bình của nó mới đáng bị nguyền rủa. Tất cả tội lỗi là do mọi người ép nó phải trở nên như thế. Vậy mà còn dám nói mấy câu dạy đời nó sao. Khốn nạn thật. Nước mắt nó ko còn rơi nữa. Có lẽ do nó đã tìm được đúng con người của mình, nhớ ra đúng việc mà mình cần làm.

Rồi những người gây ra đau khổ cho nó sẽ biết được nó làm gì...............

Một ngày mới lại bắt đầu

Từ hôm tuyên bố tiếp quản lại Anh Gia giờ nó mới bước chân vào trường. Dạo này các trường đều im ắng, Thanh Long cũng ko có động tĩnh gì và King thì biến mất tăm mất dạng. Nó chẳng muốn đến trường vì chán. Nghe nói Thanh Long giờ đã ổn định lại sau một loạt rắc rối, " Tên này cũng được đó chứ, loạn cào cào vậy mà ổn định lại sau chỉ mấy ngày "- nó thầm nghĩ. Nhưng mà sao lại ko đi học chứ? Ko đi thì nó biết chơi với ai. Buồn quá àh! Nó lững thững bước vài trường. Mấy đứa đi đường nhìn thấy nó đều cúi đầu chào một cách kính cẩn. Giờ thì ngoan lắm rồi, sau vụ lần trước có lẽ thấy tởn hẳn. Liệu sau vụ đó TL có từ bỏ ko nhỉ?

Hôm nay lại có học sinh mới, lại đúng vào lớp nó.

- Hôm nay lớp mình có thêm một học sinh mới, các em phải giúp đỡ bạn đấy nhé. Vân, ra làm quen với các bạn đi em._ Thầy chủ nhiệm

- Chào các bạn, mình tên là Vân vừa mới chuyển đến lớp. Rất vui được làm quen với các bạn. _ Cô học sinh mới nhỏ nhẹ.

- Mọi người phải giúp đỡ bạn mới nghe chưa?_ Nó đứng lên nói, rồi quay sang ông thầy chủ nhiệm_ Thưa thầy em ra ngoài.

Nói xong, ko thèm liếc ông thầy lấy một phát, nó đi thẳng ra ngoài. Học sinh mới liền:

- Bạn ơi, mình nghĩ bạn cần có thái độ tôn trọng giáo viên hơn.

Mấy đứa ngồi trong lớp hoảng hồn, mồ hôi túa xua. Có đứa nhắc khẽ:

- Nói gì đấy ngốc. Sao lại dám nói thế với chị Quỳnh hả?!

- Chị áh. Vậy là hơn tuổi bọn mình àh? Ko lẽ lưu ban?_ Vân thắc mắc.

- Con nhóc kia, mày ăn nói kiểu gì đấy hả ? Mày biết chị ấy là ai ko àm dám ăn nói xấc xược thế hả?! Tao lại cho phát đạp bi giờ.

- Ơ....... thế là sao?

( đoạn đối thoại này được nói rất nhỏ nhằm ko để cho nó và ông thầy nghe được, mặc dù nó nghe thấy hết rồi, từ câu sau là lại nói bình thường )

- Tôi nghĩ là học sinh thì vẫn nên kính cẩn với giáo viên. Bạn nên quay lại xin lỗi thầy đi !

Nó cười hay chính xác hơn là nhếch mép một cái rồi quay sang ông thầy đang đứng đấy:

- Thầy có muốn em xin lỗi ko?

- Àh àh ko cần đâu em_ ông thầy rút kính ra lau_ em cứ đi đi !

Nó quay ra nhìn Vân, nhún vai. Rồi quay sang bọn trong lớp đang ngơ ngác nãy giờ:

- Mấy đứa phải đối xử tốt với bạn đấy nhá. Làm gì lung tung là đừng có trách._ quay sang_

Thầy cũng dạy bài mới đi ạh.

- Thôi lớp học bài nào

Nó quay người. Trước khi đi còn liếc học sinh mới một phát rồi nở một nụ cười khó hiểu. Con bé học sinh mới nhìn thấy thắc mắc.

Quỳnh leo lên sân thượng của trường, mà gọi là leo cũng ko đúng vì trường nó có thang máy. Dựa lưng vào tường, ngồi bệt xuống đất, mắt nó hướng về xa xăm. Chẳng ai có thể đoán được nó đang nghĩ gì. Trên trời, những đám mây trằng cứ lững lờ trôi trên nền trời xanh ngắt. Xa xa, có cánh chim đang lượn từng đàn. Yên bình quá đỗi nhưng ai biết sóng gió nào sắp ập đến.

Nó tỉnh dậy. Chẳng biết nó nằm đây được bao lâu rồi. ( chuyển tư thế từ ngồi sang nằm từ lúc nào tg cũng ko bít ). Nó ngồi dậy ngẫm nghĩ. Tên chết tiệt sao ko đi học chứ? Kiểu này phải tìm cách lôi đến trường thôi. Ko thì những gì nó bỏ công ra làm thành công cốc àh. Phải làm thôi.

Nó cầm điện thoại rồi gọi ngay cho Quân. Số điện thoại tên này nó biết lâu rồi, trong cái bản báo cáo mà con Linh đưa cho nó ý:

- Alo_ Quân trả lời_ Đứa nào đấy?

- Mất lịch sự vừa thôi

- Ơ hay thần kinh àh._ toan cụp máy

- Ế đừng cụp máy. Tui Queen đây. Tại lần đầu nói chuyện điện thoại với King, đâu biết bất lịch

sự thế nên hơi xúc động.

- Cô gọi điện đến để chửi đểu tôi đấy hả. Vậy thì im đi, đang bận.

- Có chuyện mới gọi chứ. Sao dạo này ko đi học vậy?

- Ko phải chuyện của cô.

- Tôi muốn ngày mai cậu đi học ngay.

- Tại sao? Tôi ko muốn

- Tại................................. Thế nhá._ Nó cụp máy.

Thế này mới đúng chứ. Ngày mai tên đó chắc chắn sẽ đi học. Có chuyện vui rồi.

Sáng hôm sau King có mặt ở trường ( tại sao thì chỉ có hai người biết ). Ở trường ko có bất kì tiếng nói xấu gì King cũng như Thanh Long, việc này là do Queen đã nhắc nhở. Tóm lại là bình thường như ngày đầu Quân đến trường. Quân bước vào lớp. Khuôn mặt đẹp trai của Quân đã đập vào măt một đứa con gái trong lớp hiện giờ vẫn chưa có bạn do đã nói những lời ko nên nói. Con bé cứ đắm đuối nhìn Quân. Vẫn lạnh lùng, Quân nhìn lướt khắp lớp rồi hỏi:

- Queen của mấy người,đứa con gái tên Quỳnh đâu rồi?

- Chị ý ko có trong lớp_ Đứa nào đó trả lời

- Chị ý đợi ở vườn sau của trường. Đi thôi_ Con bé Linh ở đâu đến nói

Quân bước thao Linh đi tìm Quỳnh để lại đứa con gái tên Vân nuối tiếc ( ko đuợc ngắm nữa ) và đầy thắc mắc ( tại sao ko gọi Quỳnh là chị như bao người khác ). Nhưng Vân nghĩ nó vẫn phải chờ mới có thể làm những gì mình muốn.Quân ra đến nơi. Đúng là Quỳnh đang chờ nó. Quân bước lại, cúi xuống nhìn nó rồi hỏi:

- Thế nào đây?Quân ra đến nơi. Đúng là Quỳnh đang chờ nó. Quân bước lại, cúi xuống nhìn nó rồi hỏi:

- Thế nào đây?

- Thì cứ ngồi xuống đã, bình tĩnh nào

- Rốt cục là cô muốn gì?

- Đứng thế tôi cứ phải ngửa cổ lên mỏi lắm.

Quân đành ngồi xuống. Nó nghiêng đàu quay sang nhìn Quân cười. Quân thực sự ko hiểu con bé này định làm gì.

- Có gì nói đi_ Quân nói mà ko quay sang nhìn nó

- Có gì đâu mà nói_ Nó nhún vai và ngừng cười

- Định giỡn mặt tôi đáy hả ?

- Đâu dám_ nó lại cười lần này thì trông gian hơn_ Chỉ là muốn trêu cậu tí thôi

- Mấy chuyện dó mà đem ra đùa hả?_ Quân gắt lên

- Gì mà cáu hoài vậy_ nó ko cười nữa_ như tôi đã nói tôi sẽ ko tiến hành kế hoạch phá hoại Thanh Long nữa và chúng ta đình chiến ok?

- Tại sao cô nghĩ là tôi sẽ đồng ý?

- Vì đơn giản cậu buộc phải đồng ý. Thanh long giờ mới chỉ ổn định được phần nào chưa thể ngay lập tức như trước và cậu biết vào lúc này đâu thể thắng tôi.

- Điều kiện là gì?

- Trước hết tôi muốn cậu là cho tôi một việc. Còn mấy thứ khác để sau sẽ nói.

- Gì chứ? Định khiến tôi thành nô lệ chắc.

- Đâu có. Cứ yên tâm đi tôi sẽ ko bắt cậu làm những việc quá đáng đâu. Và khi cậu khôi phục xong uy tín của Thanh long, cậu có thể chấm dứt mấy việc này mà. Ko phải sao.

- Vậy cô muốn tôi làm gì?

- Thế này này_ nó kéo tai Quân sát lại gần thì thầm_ ................... đó đó, cú thế nhá. Tôi tin là cậu làm được.

- Tại sao phải làm vậy?_ Quân nhìn nó đầy thắc mắc

- Đừng hỏi. Thôi cậu về lớp đi.

Bóng Quân khuất dần sau lùm cây. Nó tự nói với chính mình:

" Tôi biết cậu là loại người ko dễ dàng gì để tôi đe dọa. Và việc cậu nghe lời tôi chỉ là để thừa cơ cắn trộm tôi một phát. Nhưng việc này tôi sẽ ép cậu phải làm bằng được và để xem cậu có đủ sức làm gì tôi ko"

Nó cười buồn rồi ngước lên trời. Những đám mây đang vần vũ báo hiệu một trận mưa lớn. Đối tượng đầu tiên.

( Từ đoạn sau "nó" là chỉ Quân nhá, lúc nào chỉ Quỳnh tg sẽ báo sau ^0^)

Nó quay lại lớp. nó vẫn biết đứa con gái nó phải đối phó rất thông minh cực kì kiêu ngạo và lạnh lùng có thừa nhưng thường thì nó ko thể hiểu nổi những việc con nhỏ đó đang làm và sắp làm. Lần này chính nó cũng ko hiểu sao chính mình lại đồng ý nhanh đến thế. Có lẽ tại nó muốn ở gần để có thể hiểu con nhóc đấy hơn mà sau này còn đối phó. Nhưng cái việc mà nó bị bắt làm thì nó ko muốn làm tí nào. chắc tối nay lại phải thức đêm nghĩ kế vậy. Chà, chán thật. Nhưng mà cũng đã lâu rồi nó ko làm việc này, chẳng biết kết quả sẽ ra sao nữa. Mới nghĩ một tí đã đến lớp rồi. Bước vào lớp, nó nhìn một lượt rồi dừng lại ở chỗ con bé trông lạ hoắc. Nó tiến đến rồi vứt bộp cái cặp xuống bên cạnh chỗ đó. Ngồi phịch xuống ghế, nó lấy ipod ra cắm tai nghe vào tai rồi gục mặt xuống. Bọn trong lớp vẫn mở tròn mắt ngạc nhiên. Có vài tiếng xì xào nhỏ nhưng nó chẳng quan tâm. Nó thấy tiếng nói của đứa con gái có mấy lần đi theo Quỳnh thì phải"

- Im lặng đi. Cậu ta muốn làm gì đó là quyền tự do của người ta, xì xào cái gì. Chị Quỳnh cáu bây giờ.

Cáu? Đâu có. Lúc nó gục xuống thứ cuối cùng nó nhìn thấy là nụ cười của Quỳnh, một nụ cười ẩn chứa rất nhiều điều. Rồi nó thiếp đi.

Hai ngày sau. trường Anh Gia lại có thêm học sinh mới. Là ba đứa con gái. Mấy đứa này là " bạn " học sinh mới của lớp nó. Quân biết điều này vì vừa đến trường là ba con nhỏ đó chạy đi tìm Vân- hs mới của lớp nó luôn. Ầm ĩ ko chịu được. Nó ra ngoài. Trong lớp mấy con nhỏ hí hửng chẳng thèm để ý gì đến xung quanh :

- Đến rồi nà, đến rồi nà. Bọn tui nhớ bà chết mất.

- Tui cũng dzậy mà. Mấy hôm ko có mấy bà học cùng buồn chết mất lun

- Thiệt hok đó

- Thiệt mà.

Rồi mấy con nhỏ chụm đầu lại, nói nhỏ:

- Đủ mặt rồi, tốt rồi ná. Bi giờ bọn mình sẽ tiến hành theo kế hoạch

- Bạo lực học đường_ Đồng thanh_ haha,hihi,hehe...( đủ kiểu cười )

- Thực ra có một chuyện tui cần nói thêm với mấy bà. Tôi tìm thấy đối tượng rồi.

- Hả hả ai cơ ? Bà lại định cua vớ vẩn đấy hả?

- Ai bảo là tôi vớ vẩn?! Lần này là thật đó.

- Lần nào bà chẳng bảo thế! Thế đâu nào?

- Thì là người khi mấy bà vừa vào thì đi ra đó. Đang đứng ở kia kìa_ Vừa nói Vân vừa chỉ tay ra chỗ Quân

- Đó hả. Nhìn kĩ cũng đẹp trai quá ta. Được, duyệt đó

- Nhất trí nhá.

Nói xong Vân quay ra nhìn nó. Vẫn là một khuôn mặt lạnh lùng và Vân quyết tâm sẽ biến khuôn mặt lạnh lùng ấy thành mặt cười. Tự dưng thấy nóng nóng, nó quay lại thì bắt gặp Vân đang nhìn nó. Bốn mắt nhìn nhau, nó liền nở nụ cười nửa miệng hút hồn. Vân há hốc miệng, mắt mở trân tran như bị hút vào cái hố đen thăm thẳm ấy .Sau đó hai tay ^^^^^ túi quần nó dông thẳng. Đang đi nó nhìn thấy Quỳnh. Nó cầm tay Quỳnh lôi đi. Đến chỗ mấy phòng học bỏ hoang (do xây dãy nhà mới) nó mới dừng lại:

- Tôi phải làm thế thật ?

( gật đầu )

- Ko khác được ?

( lại gật )

- Ko làm có được ko?

( lắc )

- Nhưng về lớp mà xem, ồn ào ko chịu được

- Cầm tay vậy sao tôi về?

Nó nhìn xuống. Tay Quỳnh hiện đang trong tay nó. Nó nở một nụ cười ( gian ), và nhanh chóng ngồi xuống một trong những cái ghế ở đó ( dãy nhà này tuy bỏ hoang nhưng vẫn còn bàn ghế tuy để hơi bị lung tung ), rồi kéo mạnh để Quỳnh ngồi lên đùi nó. Nó vòng qua eo Quỳnh, tay còn lại vẫn cầm tay con bé rồi nó cúi xuống thì thầm:

- Thôi khỏi về lớp. Ở với tôi vui hơn mà. Đúng ko?

Quỳnh ko nói gì, cứ để im tay trong tay nó và vẫn đang trong tư thế ngồi trên đùi nó. Rồi đột nhiên con bé quay lại, nhìn sâu vào mắt Quân, cười nhẹ rồi từ từ đưa mặt lại gần...........

Quỳnh giật mạnh tay ra khỏi tay nó rồi đưa tay lên đầu nó khẽ vuốt chỗ tóc gần mang tai của nó, tay còn lại vòng qua cổ. Mấy lọn tóc nâu loăn xoăn của Quỳnh tung bay trong gió khẽ chạm vào má nó. Vẫn tiếp tục áp mặt lại gần, mặt Quỳnh tiến sát mặt Quân lắm rồi, chỉ còn một chút nữa thôi là................ Đột nhiên cô nàng dướn người lên đưa môi lại gần tai nó. Quỳnh thì thầm phả hơi vào tai Quân, nóng nóng, buồn buồn :

- Dành mấy thứ này cho người cần dùng ý nhá.

Nói xong, Quỳnh đứng phắt dậy, vuột ra khỏi người nó. Nó nhìn Quỳnh ngơ ngác một lúc rồi lại cười, lần này là cười hẳn ra tiếng. Tự dưng nó thấy cô nàng này thú vị ghê. Quỳnh quay mặt lại liếc nó một phát rồi nói:

- Tôi biết cậu là người đáng để tôi nhờ cậy mà. Mà cậu ko định về lớp mà cứ ở đây cười nhăn nhở như khỉ thế này hả ?

- Ko. Chẳng qua là cô thú vị hơn tôi tưởng thôi.

- Gì chứ. Thế lúc nãy cậu mong chờ gì hơn sao? Đáng iu ghê.

- Nói chuyện kiểu đấy khiến người khác khó chịu lắm đấy_ nó đứng phắt dậy, tất nhiên là cao hơn Quỳnh rồi_ Ko biết sao?

- Ko cần biết. Từ trước đến nay tôi làm việc gì chưa từng quan tâm xem người khác nghĩ gì.

- Ngang ngược quá.

- Thôi đi về lớp nào

- Rồi, đừng có hối

- Người đâu mà chậm như rùa áh?! Mà cậu phải nhớ giao kèo giữa chúng ta đó. Cậu phải làm tốt nếu ko tôi ko biết mình sẽ làm gì đâu.

- Nói nhiều.

Hai đứa bước vào lớp cùng một lúc. Cả lớp há hốc nhìn nó và cô nàng cạnh nó. Tất nhiên, những ai biết những gì xảy ra ở Anh Gia mấy ngày trước sẽ ko khỏi choáng khi thấy hai thủ lĩnh, vâng hai thủ lĩnh đi chung với nhau. Tuy có người ko hề biết gì về việc tranh chấp đó ( học sinh mới của chúng ta ) vẫn ko khỏi ngạc nhiên, vì cô nàng đang có ý định cua anh chàng Quân mà, giờ xuất hiện địch thủ sao ? Nhưng đó cũng ko phải là tất cả lí do. Còn một điều nữa cũng góp phần khiến học sinh của cả một lớp áh khẩu là hai người đứng cạnh nhau quá đẹp, như một bức tranh vẽ vậy. Nó thì khỏi nói nhá ( hotboy đó nha ) còn người cạnh nó thì cũng khỏi phải bàn, nổi tiếng từ xưa rồi. Cả hai đều đẹp một cách lạnh lùng ( ngày xưa nó dùng nụ cười chết người trời ban để làm hotboy nhưng sau đó khi ko cần nữa thì cũng khỏi cười luôn ai dè lại đẹp theo kiểu khác, botay.com ). Cả hai ko đổi sắc mặt liền ai về chỗ người đấy, ánh lên trong mắt là những tia nhìn lạnh lẽo. Ko ai dám nhìn nữa, mà quay về với việc mình đang làm ( hok dám xì xào câu nào ).

Vào tiết, cô nàng bên cạnh gửi giấy sang cho nó:

" Chào bạn, mình là Vân, học sinh mới của lớp. Mình và bạn ngồi cạnh nhau cũng được mấy hôm rồi nhưng chưa chính thức làm quen với nhau, giờ hai chúng ta làm quen nhé "

Nó đọc tờ giấy, ngán ngẩm. Nó viết nguệch ngoạc vào tờ giấy rồi vứt trả lại

" Uh "

Vân nhận được trả lời lại hí hoáy viết tiếp

" Uhm. thế bạn tên là gì? Nói cho mình biết để còn dễ xưng hô "

" Quân "

" Vậy chiều nay Quân có rảnh ko? Bọn mình đi chơi coi như mừng làm quen nhau ha ?!"

Giờ thì nó thấy chán hẳn. Cô nàng đó có nhất thiết là phải chủ động vậy ko? Muốn nó đi vậy nó sẽ đi, dù sao nó cũng cần đi mà

" Cũng được. Vậy bạn muốn hẹn ở đâu ?"

" Àh ở chỗ opq đường xyz.... nhá 2h ok? "

" Uh, chiều."

Vân ko gửi giấy sang nữa, nó thấy vui quá khi sắp được quay lại với sự nghiệp ngủ nghê của mình. Nhưng nó nhìn thấy Quỳnh đang nhìn lơ đãng ra ngoài cửa sổ. Dù thế nào đi chăng nữa nó vẫn phải công nhận Quỳnh rất xinh. Mái tóc nâu uốn xoăn ôm lấy khuôn mặt hình ovan ( tóc nó cũng màu nâu nhưng nhạt hơn ), da trắng; đôi mắt nâu to tròn chẳng bao giờ ánh lên niềm vui ( cái này nó đoán cô nàng đeo kính sát tròng vì nó nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Quỳnh mắt Quỳnh có màu đen ), háng lông mi cong vút, đôi môi hồng hồng..... trông Quỳnh rất khác ngày đầu tiên nó gặp, trong chín chắn hơn, người lớn hơn ko thấy cái ngang ngược mà chỉ thấy có một sự bí ẩn quyến rũ kì lạ. Nó cứ miên man suy nghĩ mà ko nhận ra rằng từ nãy đến giờ nó nhìn Quỳnh chằm chằm nhưng cô bạn ngồi cạnh nó thì có. Và cô ta bực mình.

2h chiều Quân đến chỗ hẹn, khoảng 5 phút sau thì Vân đến và đi cùng mấy đứa bạn ( ai thì biết rồi đấy, ba cô nàng chảnh chọe chứ ai ):

- Chào Quân đến lâu chưa?

- Uh tôi cũng vừa mới đến. Đây là.....

- Ah đây là bạn của mình: Uyên, Hương và Hằng. Các bạn ấy cũng vừa mới chuyển đến trường mình đấy.

- Thế àh. Vậy giờ mình đi đâu đây?

- Mình sẽ dẫn bạn đến một chỗ này hay cực. Đi thôi

Vân dẫn Quân đến một cái quán nằm ở tầng 12 của một tòa nhà cao tầng. Quán được bài trí cực kì lãng mạn. Sau đó, chúng nó còn đi nhiều nơi nữa. Vân tỏ ra rất tự hào khi đi cùng nó và luôn tỏ ra mình là người dễ thương. Nó cũng bớt tỏ râ lạnh lùng đi một chút. Đến lúc về, trời bỗng đổ mưa ( lúc này đã chièu tối rồi và mưa nữa nên trời càng tối hơn ) . Ba cô nàng đi cùng Vân bắt taxi về trước mất. Nó và Vân cũng gọi taxi:

- Vân về đâu?

- Àh cho mình xuống.........( đọc địa chỉ )

- Bác tài ơi, cho bạn cháu đến .......... ( cái địa chỉ vừa nãy )

Đang đi thì bỗng có một tiếng sầm Ầm.... Vân hét lên rồi ôm chặt lấy Quân và áp sát ngực vào tay Quân :

- Mình sợ sấm lắm.

Nó nhìn cô nàng đang ôm chặt lấy nó, bất lực. Cực chẳng đã nó nói một câu an ủi:

- Thôi đừng sợ, ko sao đâu.

- Từ bé mình đã sợ sấm rồi_ Vân nói giọng nhão nhoét.

- Mình bảo ko sao đâu mà

- Uh uh. Áh mình xin lỗi, mình ko cố ý ôm Quân đâu_ Vân bây giờ mới biết mình đang ôm Quân ( chắc là thế )

- Ko sao, mình biết mà.

Sau đó thì hai đứa ko nói câu gì nữa. Đã đến nhà Vân, một ngôi nhà ba tầng to lớn. Trời đã ngừng mưa. Vân leo ra khỏi xe rồi quay lại nói với Quân:

- Hôm nay mình vui lắm.

- Tôi cũng vậy. Để trả lễ, tôi muốn thứ bảy này Vân sẽ đi cùng tôi được chứ.

- Uh, để Vân xem đã. Thôi mình vào nhà đây, chào Quân nhé

- Chào Vân.

Nói xong chiếc xe lao nhanh rồi mất hút. Quân rút điện thoại ra gọi:

- A lô, tôi đây.

- Thế nào nói chưa?

- Nói rồi nhưng chưa đồng ý?

- Định kiêu một chút ý mà. Ko sao đâu chắc chắn sẽ đồng ý. Bây giờ đến nhà tôi ngay đi nhá

- Uh, đến ngay.

Chiếc xe chở Quân lao nhanh trên đường, tiến đến ngôi nhà có người đang đợi nó

Quả thật là Vân đã đồng ý đi cùng với Quân. Tối thứ 7, Quân đến trước nhà đón Vân:

- Mình đi nào._ Vân nhỏ nhẹ

- Hôm nay Vân xinh lắm!!!_ Nó khen Vân kèm theo một cái nháy mắt

- Uh, cảm ơn Quân đã khen_ Con bé cười._ Mà mình đi đâu vậy?

- The Dark_ Nó đáp gọn lỏn.

- The Dark là......._Vân vừa hỏi vừa leo lên xe nó

- Vũ trường_ Nó nói xong liền rồ ga phóng thẳng

Vân liền ôm chặt lấy nó......

Đã đến nơi. Vân cùng Quân bước vào The Dark một cách hiên ngang ( dù sao cũng quen đến những chỗ như vậy rồi ). Tiếng nhạc xập xình làm người ta muốn lắc lư theo nhạc. Quân cười nhìn Vân:

- Bạn ra nhảy đi, mình muốn được nhìn bạn nhảy. Chút nữa mình sẽ ra sau, mình còn bận chút chuyện.

- Vậy để mình ra trước ha, tí nữa Quân ra nhá.

Vân muốn Quân được xem tài nghệ của mình nên ra sức trổ tài. Nhỏ lắc lư một cách cuồng nhiệt. Cứ thê mnăm phút rồi mười phút nhưng vẫn ko thấy Quân ra. Nhỏ quay lại nhìn thì thấy một cảnh tượng ko muốn nhìn Quân và Quỳnh đang nói chuyện với nhau có vẻ ko chú ý gì đến xung quanh cả. Bản nhạc kết thúc, bắt đầu bài mới. Quỳnh bước ra sàn và bắt đầu nhảy. Những cái lắc hông nhịp nhàng, thân mình uyển chuyển làm hco nhièu người phải ngỡ ngàng. Quân bước ra nhảy cùng trong sự ngỡ ngàng của Vân. Hai người say sưa nhảy ko để ý gì đến xung quanh. Còn Vân, tia đỏ đã hiện lên trong mắt.

Kết thúc bài nhạc, Quỳnh bước ra chỗ cái bàn đang có mấy người đợi sẵn. Nó nhìn Quỳnh rồi mỉm cười ( nụ cười chết người ) rồi bước ra chõ Vân đang đứng

- Vân thấy thế nào? Chỗ này cũng được đó chứ.

- Uh, rất tuyệt Mà đó là...............

- Vân cũng nhận ra àh? Mà tất nhiên rồi nhỉ, bạn cùng lớp mà. Cô ấy nhảy rất tuyệt phải ko?

- Ơ ơ......_ Vân ko nói được lời nào nữa

( Lưu ý: Tuy Vân thấy rất lạ khi mọi người đều gọi Quỳnh là chị nhưng vẫn chưa biết đó là ai do bản tính ko thik quan tâm người khác )

Vân đang thực sự ko hiểu gì. Tại sao nó rủ Vân ra mà lại ko thèm nhảy với Vân mà lại đi nhảy với người khác. Nỗi bực dọc trong lòng Vân tăng dần lên khi thấy Quân cười với Quỳnh nụ cười khác hẳn với khi cười với Vân. Vì vậy, Vân đã quyết tâm phải có bằng được Quân ( Vân là một con người đầy kiêu hãnh mà ). Quyết tâm. Vân đâu hay có người đang nhìn mình và cười thầm.

Hai ngày sau, tại sân sau trường Anh Gia có mấy bốn con gái đang quây một đứa con gái khác lại:

- Mày tưởng mày ngon lắm hả?! Tao nói cho mày biết nhá. Cái loại mày đem cho con ^^^ nhà tao nó cũng ^^^^^ thèm._ Nói xong ẩy con nhỏ kia vào tường

- Đúng rồi, cái con ranh này đem cho nhà chứa chắc cũng ko thèm lấy áh.

- Uhm, vênh vênh váo váo nhìn ngứa mắt ghê. Cứ như là cái bãi...... ( hok thik vik mấy từ này tẹo nào )

- Mày nghe đây_ một con nhỏ giơ ngón giữa ra_ tao sẽ phải xử mày.

- Nhưng tôi đâu có làm gì mấy người_ Con nhỏ bị quây lúc này mới lên tiếng

- Mày làm bọn tao ngứa mắt. Thế là đủ rồi. Bọn mày xử nó đi

Một đứa con gái cầm một cái kéo rồi cắt tóc con bé kia thành nham nhở. mấy con còn lại xông ra đánh con nhỏ kia thâm tím mặt mày. Đánh xong cả bọn bỏ đi, tr3ớc khi đi còn nói một câu:

- Lần sau thì chừa nghen con

Mấy đứa con gái ngốc nghếch ko biết rằng ở trên sân thượng có người đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Người đó chép miệng:

- Bao năm rồi vẫn chỉ có một cách thức đó

Rồi quay sang người con gái đi cùng:

- Linh em làm ngay nhá, tối nay tiến hành xử phạt. Gì chứ làm loạn trong Anh Gia là ko được.

- Dạ.

Và ngay tối hôm đó, một cuộc xử phạt được tiến hành

Chiều. Có mấy người đến tìm cô nàng tên Vân:

- Cô là Vân?

- Đúng, có chuyện gì nào ?

- Mời cô đi theo chúng tôi!

- Mấy người xấu xí thế mà cũng đòi tôi đi sao,đừng có mơ.

- Hỏi lại lần nữa cô có đi ko.

- Ko_Vân đáp, mặt vênh lên

Phập. Một người lấy tay đập ngay vào gáy của Vân, cô nàng ngất đi.

- Ko đi cũng phải đi, đồ phạm nhân

Tối, tại căn nhà hoang ở ngoại thành thành phố.

Vân mở mắt ra đã thấy mình đang ở trong một căn nhà, xung quanh là cả một đống người nhưng lại cực kì im lặng

- Tỉnh rồi đấy àh?

Vân giật mình khi nghe thấy tiếng nói. Cô nàng ngước lên và ngạc nhiên khi thấy người nói là Quỳnh

- Cô, cô là Quỳnh?! Mấy người làm cái trò gì đấy hả ? Sao lại bắt tôi đến đây ?

- Thực ra là chúng tôi mời cô đến nhưng ai bắt cô ko nghe_Người bên cạnh Quỳnh-Linh lên tiếng.

- Mấy người muốn gì đây?

- Cái giọng điệu khó ưa ngàn năm ko đổi_ Quỳnh nói

- Cô làm như cô hiểu tôi lắm vậy. Đồ khó ưa như cô tôi đâu có quen.

Bốp, một thằng con trai giang thẳng tay đánh vào mặt Vân kèm theo một câu:

- Con kia! Mày có tin là mày nói thêm câu nữa tao cắt lưỡi mày ko? Ai cho phép mày ăn nói hỗn hào thế với chị ý hả ?

- Cường ! Trật tự nào._ Quỳnh

- Chị ý ?!!!! Mấy người kêu một con nhỏ là chị mà ko thấy ngượng mồm hả ? Cô ta là ai mà sao mấy người sợ thế chứ ?_ Vân nhếch mép m** mai.

- Là Queen, nữ hoàng trường Anh Gia. Đáng để gọi là chị chưa ?_ Cường

- Xí. Nữ hoàng gì chứ, ko xứng

- Hôm nay gọi cô đến đây ko phải để xem cô kiêu căng_ Quỳnh_ Lôi mấy đứa chúng nó ra!

- Dạ

Mấy đứa vào trong rồi lôi thêm mấy đứa con gái nữa ra phòng lớn. Vừa nhìn thấy nhau, mấy đứa đã rú ầm lên:

- Vân, bà cũng bị đem tới đây àh?

- Hương, Hằng, Uyên mấy bà cũng ở đây sao ?

- Chiều nay đang đi shopping thì mấy thằng đó_tay chỉ mấy thằng con trai_ lôi bọn tôi tới đây.

- RỐT CUỘC MẤY CHUYỆN NÀY LÀ SAO ĐÂY? CÁC NGƯỜi MUỐN GÌ ?_Vân hét lên

- Chiều nay lúc đánh người khác mấy cô vui lắm mà?

- Hả?!_mấy cái mồm há ra

- Ngân! Ra đi em

Một con bé bước ra, mặt mày vẫn còn thâm tím. Đó chình là đứa con gái bị đánh lúc sáng

- Hóa ra là con ^^^ đó đi mách mấy người để trả thù hả?_Vân cười khinh bỉ

- Người Anh Gia được Queen bảo vệ. Mấy người mới đến có mấy hôm mà đã định làm loạn rồi. Vì vậy mấy người sẽ phải bị xử theo luật_Linh

- Bảo mới vệ cái gì, bọn này ko cần biết.

- Ko biết thì bây giờ biết. Luật lệ đặt ra là để cho mấy người láo lếu như cô mà.

- Luật vớ luật vẩn. Để xem mấy người dám làm gì

- Tưởng bọn này ko dám àh?! Cô nên nhớ ở đây có nhiều con trai lắm đấy

- Hả hả_Mấy con bé quay sang nhìn mấy thằng đứng đó và bắt đầu sợ

- Tưởng toàn người gan to bằng trời cơ mà. Biết sợ rồi àh ?_Linh cười khẩy, rồi quay sang Quỳnh_ Chị ơi giờ xử thế nào đây.

- Uhm_Quỳnh đăm chiêu suy nghĩ

Bỗng cánh cửa bật mở. Một người con trai bước vào.

- Tối nay có xử phạt mà ko báo tôi một tiếng là sao?_ Thằng con trai đi vào, nhìn thấy Vân rồi nói_ Úi, sao xinh thế.

- Ông nhe nhởn vừa thôi Tuấn, biết vậy mới ko gọi.

- Nhưng dù sao cũng ko thể để tôi ra rìa thế chứ_ Tuấn nói rồi quay sang nhìn con bé Ngân_ Còn pé nào nữa đây, cũng xinh ghê

- Tuấn!_ Quỳnh và Linh đồng thanh

- Rồi rồi. Ghê quá. Mà sao mà phải xử?

- Đánh dân trong trường._ Linh

- Có mấy trường bảo trường nào?

- Anh Gia.

- Thế định xử sao?

- Chưa biết, chị Quỳnh đang nghĩ.

Quỳnh ra cửa sổ đừng ngắm trời đêm. Đêm ko trăng nhưng rất nhiều sao. Mỗi ngôi sao như số phận một con người.

Ầm, cánh cửa lại mở lần nữa. Lại một người con trai nữa bước vào:

- Queen, gọi tôi đến làm gì?

- King!_ Cả bọn người sửng cồ hết cả lên

Vân và mấy con bạn ngạc nhiên ko hiểu chuyện gì đang xảy ra

- Đây ko có chỗ cho cậu đâu._Tuấn gằn giọng

- Mọi người bình tĩnh_ Quỳnh vừa nói vừa cười_ Là tôi gọi cậu ta đến đó.

- Làm gì?_ Đồng thanh

- Mấy trò phạt phiếc này thì người Thanh Long lắm trò hơn nhiều. Hơn nữa đây là làm vì Anh Gia nên tôi nghĩ cậu ta sẽ ko từ chối.

- Vì Anh Gia là sao_Quân nhíu mày.

- Vì con bé này đã đánh người của Anh Gia, lại còn cắt nham nhở tóc người ta. Mới vào trường mấy hôm mà đã định làm loạn lên rồi._Quỳnh nhún vai.

- Nói cái kiểu ấy là đủ hiểu rồi. Cuối cùng định phạt Vân như thế nào?

- Cũng ko có gì đâu. Thế bình thường là Thanh Long thì sẽ làm như thế nào?

- Rạch mặt._Quân đáp gọn lỏn

Vân và mấy đứa con gái kia hoảng hồn. Mấy người ở ngoài thì trố mắt, ko hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Nhưng do chưa biết nên cũng có thể nhân nhượng_ Quân tiếp

- Haha_Quỳnh cười_King nổi tiếng là người ko hề biết đến hai chữ nhân nhượng vậy mà bây giờ lại bảo chúng tôi nhân nhượng một đứa con gái sao? Hay là cậu có ý gì với cô ta?

- Đấy ko phải chuyện của cô_Quân lạnh lùng

- Uhm.... Vậy ko rạch mặt nữa, rạch chỗ khác vậy_ nói xong quay sang Ngân_ Em chọn xem muốn rạch chỗ nào nào

- Dạ em.........._Ngân ngập ngừng khi nhìn thấy Vân đang lườm mình

- Thôi để chị quyết cho. Chân nhá, ok?_ Quỳnh vừa nói vừa cười

- Tôi về_Quân đứng lên

- Ế sao về sớm thế ? Xem bọn tôi xử phạt nốt rồi về

- Mấy chuyện này vốn đâu liên quan gì đến tôi.

Nói xong Quân bước ngay ra cửa ko thèm nhìn lại. Vân định níu Quân lại nhưng ko dám vì Van hiểu chuyện này ko thể giúp được. Cô nàng quay ra năm nỉ Quỳnh:

- Chị ơi, chị tha cho em. Em ko cố ý đâu. Tại con nhỏ này_ đưa tay ra chỉ Ngân_ nó nghêng ngang quá nên em mới ức. Chị ơi, chị tha cho tụi em đi chị.

Mấy đứa còn lại cũng bắt chước năn nỉ theo

- Phải đấy, phải đấy chị. Chị tha cho tụi em đi chị ơi.

Quỳnh cười nhìn mấy đứa:

- Mấy đứa xin lỗi Ngân đi

- Vâng vâng_ quay sang Ngân_ Ngân ơi chị xin lỗi, em tha thứ cho chị nhá

- Dạ dạ_Ngân đáp

- Chị ơi, thả bọn em ra được chưa?

- Ai nói thả? Bảo xin lỗi chứ có bảo tha đâu._ quay ra_ Mấy đứa đem đi đi

- Dạ_ đồng thanh.

Mấy thằng con trai lôi Vân và mấy đứa bạn đi xử. Còn lại trong phòng là Quỳnh, Tuấn và Linh:

- May bà ko rạch mặt nhỏ đó. Mặt xinh vầy rạch nát ra thì uổng lắm

- Ông im đi_Quỳnh quát

- Chị Quỳnh...._Linh ngập ngừng_ Chị đang định làm gì vậy? Sao gọi King đến đây làm gì?

- Phải đó! Bà giấu bọn tôi chuyện gì hả?

- Ko có chuyện gì to tát đâu._ Quỳnh đáp_ Mà cũng chẳng liên quan đến mọi người. là chuyện của cá nhân tôi mà thôi. Hai người đừng hỏi nữa. Về thôi

Nói xong, Quỳnh bước ra cửa, leo lên chiếc BMW đi mất.

Sinh nhật năm 9 tuổi: Gặp mặt lần đầu

- Quân. Con nhanh lên nào. Chúng ta còn phải đến nhà cô Châu nữa. Hôm nay cô ấy mừng sinh nhật cho con gái.

- Nhưng hôm nay cũng là sinh nhật con mà._ Quân phụng phịu

- Nhưng bao nhiêu năm rồi cô ấy mới gặp lại được con gái, nên cô ấy muốn mở tiệc thôi mà. Với lại cô bé ấy bằng tuổi con đó.

- Thật ạh?! (mắt tròn vo)

- Uh. Đừng bướng nữa. Đi thay đồ nhanh lên con.

Nó chạy lên nhà thay đồ để đi cùng mẹ tới nhà bà Châu - tổng giám đốc tập đoàn đá quý Golden. Thực sự thì cũngchẳng phải do nó thấy thik thú gì, thâm chí là nó còn đang tức, hôm nay cũng là sinh nhật nó mà, vậy mà nó lại phải đi dự sinh nhật người ta, nhưng nó cũng tò mò về cái con bé sinh cùng ngày với nó, vậy là nó đi .

Tại biệt thự nhà bà Châu.

Nơi đây đang diễn ra một bữa tiệc cực kì sang trọng, điều này khiến Quân hơi choáng vì nó nghĩ một tiệc sinh nhật sẽ rất đầm ấm và vui vẻ kia hơn nữa nó ko thể nào nhìn thấy mặt nhân vật chình của buổi tiệc này đâu cả. Mẹ nó đang nói chuyện với bà Châu, nó liền lẻn ra ngoài. Ko hiểu sao nó thấy người đàn bà ấy cứ có vẻ xa cách lạnh lùng thế nào ý nên nó ko thik. Nó bước ra vườn, cảnhr vật ban đêm khiến nó thấy thik thú

Nó ngồi xuống cái xích đu gần đó. Bỗng nó thấy lạnh hết cả người và rồi nó nhận ra nó ướt sũng. Quân ngước mắt lên. Hiện lên trong mắt nó là một cô bé mặc một bộ váy trắng tinh, mái tóc đen tuyền ( tuy hơi ngắn ) và đôi mắt cũng đen láy trông như thiên thần. Nhưng hành động thì như ác quỷ, trời lạnh như thế này mà lại dội nước lên người ta ( đang là tháng 11 ). Chợt có cơn gió thoảng qua, nó rùng mình vì lạnh nhưng vẫn quyết tâm làm cho ra lẽ :

- Ê, làm cái trò gì đấy hả? Có biết trời đang lạnh lắm ko ?_ Thằng bé bực tức.

- Ko quan tâm_ Con bé kia đáp gọn lỏn

- NÓI THẾ MÀ NGHE ĐƯỢC ÀH ? _ Quân đứng lên và hét

- Tôi nói gì đấy là quyền của tôi_ Con bé trả lời mà ko thèm nhìn vào Quân một lần nào rồi lặng lẽ ngồi xuống cái xích đu.

- Tại sao lại dội nước LÊN ĐẦU TÔI ?_ Nó cố giữ bình tĩnh nhưng ko được. Rồi như nhớ ra cái gì nó quay sang nhìn con bé kia_ Ế ế ko được trả lời là thik làm thì làm đâu nhá!

- Ai bắt cậu ngồi vào chỗ của tôi._Con bé vừa đung đưa cái xích đu vừa trả lời, mắt vẫn cứ ngước lên nhìn trời.

Quân nhìn xuống cái xích đu và cáu điên lên:

- CHỈ VÌ THẾ THÔI MÀ DỘi NƯỚC VÀO TÔI TRONG MỘT ĐÊM LẠNH NGẮT THÁNG 11 ÀH ?_ Nó lại hét

Con bé quay sang nhìn nó, đôi mắt đẹp nhưng vô cảm và ko nói gì. Quân lại tiếp:

- Cậu tên gì?

- Hỏi làm gì?

- Bắt đền.

- Đi dự sinh nhật mà ko biết người ta là ai àh?

- Có phải bạn đâu mà biết. Mẹ bảo đi thì đi thôi.

- Tôi ko biết tên cậu sao tôi phải cho cậu biết tên ?

- Được rồi, tôi tên Quân.

- Quỳnh. Xong rồi thì đi đi.

Sau lần đó, Quân ốm hơn hai tuần liền. Mẹ nó vẫn ko biết gì về việc đó nhưng nó thề nó sẽ báo thù.

------------------------------------------------------------

Trường học, chạm trán lần hai.

Năm Quân học lớp 8 khắp vùng đồn về việc mọt con bé con liên tiếp đành thắng nhiều người đứng đầu các trường cấp hai quanh vùng và nghiễm nhiên trở thành chủ. Và con bé đó tên Quỳnh. Nó quyết tâm tìm xem con bé đó có gì giỏi mà lại có thể thắng nhiều đến thế nên đã tìm đến tận trường.

- Con nhỏ nào tên Quỳnh ra đây xem nào!_ Quân hất hàm.

- Có chuyện gì nào?_ một giọng nói lạnh băng thốt lên

Quân quay ra nhìn. Đập vào mắt Quân là một con nhỏ cao nhưng hơi gầy, mặc váy caro đỏ ( đồng phục ), cà vạt lả lơi trên cái áo trằng ko thèm cài hết cúc ( bỏ một cúc trên và buộc túm ở dưới ). Mái tóc đen ép mềm, có light vài sợi màu đỏ ôm lấy khuôn mặt trắng, đôi mắt đen láy. Trên người trang sức lủng lẳng ( vòng cổ, vòng tay, bông tai.......) và đặc biệt là sợi dây chuyền đầu lâu trên cổ, trông ngổ ngáo ko chịu được. Con nhỏ tên Quỳnh lại nói tiếp:

- Có chuyện gì nó đi nhanh đi xem nào. Lại muốn đấu chứ gì ?

- Ko sai_ nó nhếch mép_ đây muốn thử xem người khiến bao đại ca gục ngã là như thế nào.

- Ra sân sau đi

Nó theo Quỳnh ra sân sau trường đó. Hai đứa lao vào nhau, mà gọi là lao vào cũng ko hẳn vì cả hai đứa cùng có võ mà dùng từ này khiến hình dung nó hơi bị lạc hướng. Sau một hồi Quân bị quật ngã xuống. Quỳnh một tay nắm cổ áo Quân, tay còn lại giơ lên chuẩn bị đấm. Bỗng có một ánh chớp chói lòa. Quân ngước lên nhìn Quỳnh, gương mặt lạnh lùng đang chuẩn bị ra đòn ấy làm Quân chợt nhớ đến khuôn mặt người mẹ kế. Nó liền giơ chân đạp một phát vào bụng con bé kia. Quỳnh bất ngờ, lùi lại. Lại thêm một ánh chớp nữa. Trời sắp mưa rồi. Quỳnh tiến lại gần rồi nhanh như chớp hạ gục Quân.

- Sắp mưa rồi tôi ko có thời gian rảnh để chơi với cậu

Nói xong, Quỳnh xách cặp về mất. Quân đứng lên, nhổ một đống máu từ trong mồm ra. Từ lúc đó Quân quyết tâm sẽ phải hạ gục Quỳnh.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Lời tác giả : E hèm. Thực ra, chuyện xảy ra lúc 9t cả Quân và Quỳnh đều đã quên. Còn chuyện năm học lớp 8 thì chỉ còn mình Quân nhớ ( lúc đó có quá nhiều người đến đòi đánh nhau nên Quỳnh đã quên rồi ). Có mỗi thế thui.

Vân đang cố gắng khiến những vết thương ở chân lành một cách nhanh nhất trước khi đem đi xóa sẹo và cùng lúc điều tra về cả Quân lẫn Quỳnh. Và kết quả thì thực sự rất bất ngờ ( kết quả như nào thì biết rồi đấy ). Và quyết tâm có được Quân càng tăng lên vùn vụt.

........................

( từ sau nó lại chỉ Quỳnh nhé )

Hai tháng sau.

- Chị Quỳnh ơi! Cô nàng Vân lớp chị suốt ngày cứ bàm riết lấy cái tên Quân ấy nhỉ ?! Nhìn ngứa mắt thế!

- Liên quan gì đến mày đâu mà ngứa mắt.

- Thì em cứ nói thế. Mà em nghe nói là con nhỏ đó thik tên Quên thật đấy. Lúc đầu chỉ vì sĩ diện thôi nhưng giờ thì thật rồi.

- Ko phải chuyện của mày quan tâm chi vậy.

- Sở thik muh.

- Thôi chị có việc đi đây. Ở đấy mà tò mò chuyện người ta.

- Cái chị này.

Nói xong Quỳnh về nhà. Rồi nó rút điện thoại gọi:

- Wei !._đầu dây bên kia nhỏ nhẹ

- Bạch Đan Nhân?! Là tôi đây.

- Đỗ tiểu thư! Dạo này tiểu thư thế nào? Có chuyện gì ko ạh ?

- Ngày trước cô từng nói sẽ sẵn sàng làm tất cả mọi việc tôi nói đúng ko?

- Dạ. Nếu ngày xưa tiểu thư ko cứu mạng thì tôi cũng chẳng còn sống trên đời này nữa. Vì vậy tôi đã thề là nếu là vì tiểu thư thì chuyện gì tôi cũng sẽ làm.

Hai năm trước:

Một mụ phốp pháp đang cầm roi đánh một cô gái ( mọi người cứ coi hai người ở dưới nói chuyện bằng tiếng trung nhá )

- Giời ơi, sao trên đời lại óc đứa ngu như mày nhỉ. Cả tháng trời mới có người gọi mà mày lại khiến khách bực mình là sao hả đồ ngu?!_ vừa nói vừa đánh

- Bà chủ tha cho con. Áh, bà chủ ơi_ vừa nói vùa khóc

- Tha cho mày àh ? Cái loại mày tao phải đánh chết. Mày là đồ vô dụng. Mấy tháng nay mày có kiếm được đồng nào đâu. Tao đánh mày, đánh chết

Mụ vừa nói vừa vụt thật mạnh xuống. Máu ứa ra từ người cô gái gầy gò. Bỗng : ( đoạn dưới nói bằng tiếng việt. Đây là vùng giáp biên giới Việt Trung nên những người Hoa ở đây có thể nói bằng tiếng việt )

- Dừng tay

- Đứa nào lắm mồm đấy_ rồi quay sang nhìn Quỳnh ( đang đi chơi )_Mày nói đúng ko? Có liên quan gì đến mày mà xía vô.

- Thả cô gái này ra

- Mày bảo thả là tao phải thả sao? Biến.

- 50 ngàn được ko?

- Hả

- Tôi nói sẽ trả 50 ngàn, thả ra đi

- Vâng vâng tôi thả ngay_ rồi quay sang cô gái nọ_ Đời mày may lắm nghe con.

...............

- Thành tâm cảm ơn ơn cứu mạng của tiểu thư. sau này nếu tiểu thư cần gì dù phải nhảy vào dầu sôi biển lửa tôi cũng cam lòng

- Cứ gọi tôi là Quỳnh. Mà cô tên gì?

- Tôi tên Đan Nhân, Bạch Đan Nhân. Mà gọi tiểu thư vậy thì thật thất lễ. Xin hỏi tiểu thư họ gì ?

- Đỗ. Mà cô cầm lấy 25 ngàn này đi làm ăn_ rút tiền ra đưa cho cô gái kia_ Mà cô có số điện thoại ko ?

- Dạ ko

- Vậy cầm lấy cái này_đưa điện thoại cho_ Sau này tôi sẽ liên lạc với cô. Cô phải nhớ những gì mình đã nói đấy. Là chuyện gì tôi sẽ nói với cô sau. Đừng có chỉ nói suông ko thì đừng trách tôi

- Tất nhiên rồi ạh. Tôi sẽ làm tất cả vì tiểu thư

--------------------------------------------------------

- Vậy hãy sang Việt Nam đi. Đến địa chỉ này ........ ( đọc địa chỉ nhà ). Cần làm chuyện gì, tôi sẽ nói.

- Vâng. Tôi sẽ sang ngay.

Ở một chỗ khác:

- Quân ơi, chờ mình với.

- Có chuyện gì vậy ?

- Mình chỉ muốn đi cùng Quân thôi mà

Hai người lặng lẽ bước song song với nhau. Một lúc sau, Vân quay sang nhìn Quân :

- Quân suy nghĩ kĩ về những điều mình nói chưa ?

- Chuyện gì cơ?

- Quân đừng giả ngây. Quân trả lời mình đi, đồng ý hay ko ?

- Vân, tôi thực sự.....

- Quân trả lời đi !

- Tôi ko muốn thấy Vân thế này tẹo nào. Còn về chuyện đó, tôi cũng đã nói là coi như tôi ko nghe thấy gì rồi.

- Tại sao chứ? Tại sao Quân ko nghe Vân ?Sao lại phải coi như ko có gì ? Quân ghét mình vậy sao?

- Tôi ko có ý đó.

- Vậy tại sao? Nếu Quân ko thik mình thì tại sao lại đối xử tốt với mình như vậy ? Tại sao chứ ?

- Hình như Vân đã ngộ nhận điều gì rồi. Nói thẳng thì tôi.....

- Quân_ Vân cắt ngang lời Quân nói_ Chiều nay 2h mình sẽ chờ ở The World, Quân nhất định phải đến đấy. Mình đi trước đây.

Vân rảo bước thật nhanh, rồi nhanh chóng rẽ vào một con đường nhỏ. Trời bắt đầu mưa. Lúc đầu chỉ là từng hạt nhỏ, bay bay như những hạt bụi, nhưng rồi mưa lớn dần, từng hát nặng trĩu. Vân ngồi phịch xuống cái ghế đá, nước mắt hòa lẫn với nước mưa.

Vân ko thể hiểu nổi Quân muốn gì. Quân đối xử rất tốt với Vân, cuối cùng đã khiến Vân yêu Quân thật lòng chứ ko phải như hồi trước nữa. Nhưng khi Vân ngỏ lời thì Quân lại bảo coi như chưa có chuyện đó. Tại sao chứ ?Vân ko hiểu. Chiều nay, Vân sẽ bắt Quân phải trả lời tất cả những câu hỏi của Vân. Nhưng nếu Quân ko đồng ý thì chính Vân cũng ko biết mình phải làm gì..Rốt cục Vân làm thế là đúng hay sai ? Giá như Vân cú như ngày trước, coi con trai chỉ là đồ chơi có lẽ sẽ ko phải đau lòng như thế này. Đúng rồi, chiều nay Vân sẽ biết được mình phải làm gì. Nếu Quân ko chịu làm bạn trai Vân thì Vân sẽ quên hết mọi chuyện, coi như chưa từng có chuyện gì, ko bám Quân nữa. Nhất định thế.

Còn Quân. Sau khi Vân bỏ chạy, Quân rút điện thoại ra gọi:

- Chiều nay 2h ở The World.

2h chiều cùng ngày tại công viên The World

Quân đến, Vân đã chờ sẵn ở đó

- Vân chờ có lâu ko?

- Cũng mới thôi.

Vân quay sang nhìn Quân, ánh mắt đầy tình cảm. Quân biết điều đó. Quân nói mà ko nhìn Vân

- Có chuyện gì Vân nói đi.

- Mình..... mình muốn nói Quân có muốn làm bạn trai mình ko?

- Lại là chuyện đó àh?! Tôi...........

- Tất nhiên là cậu ta sẽ ko đồng ý_ một cô gái ở đâu xuất hiện_ Vì cậu ta là của tôi.

- Cậu.... cậu.... Sao cậu lại ở đây ? Quỳnh_Vân lắp bắp.

- Vì Quân đã gọi cho tôi_ Nó vừa nói vừa cười, rồi quay sang Quân_ Phải ko Quân?!

Vân quay sang nhìn Quân:

- Thế này là sao hả Quân ?

- Thì ngay sau khi cô hẹn Quân ra, Quân đã gọi tôi._Quỳnh trả lời

- Đúng ko Quân?_ Vân quay sang nhìn Quân chờ đợi

- Phải_ Quân lạnh lùng.

- Tại.... sao ...vậy?_ Vân nói giọng run run.

Cả hai người đều ko nói gì. Lúc này Quỳnh và Quân đang đứng cạnh nhau. Bất chợt Quỳnh kéo Quân xuống rồi đặt môi mình lên môi Quân. Vân ở ngoài trơn tròn mắt. Rồi Quỳnh bước ra trước Quân ( quay lưng về phía Quân ), tay vòng ra sau gáy Quân :

- Tôi nói lại một lần nữa, cậu ta là của tôi._ Quỳnh bắt đầu tiến lại gần Vân_ Cô tưởng những gì cậu ta làm cho cô là vì tình cảm chắc ? Ko, tất cả là do tôi.

- Quân! Ko lẽ tất cả những gì Quân làm cho mình đều là giả dối sao?

- Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó_Quân lạnh lùng_ tất cả do Quỳnh sắp xếp đâu phải tôi.

- Nói hay lắm_ Quỳnh cười nhạt_ Tất cả mọi chuyện đều do tôi làm. Bắt đầu từ chuyện cô chuyển đến Anh Gia, cô bám theo Quân, đánh dân Anh Gia rồi bị xử phạt và nhiều chuyện nữa...... tất cả do tôi sắp đặt hết đấy.

- Tại sao vậy?_ Vân quay ngoắt sang nó_ Tại sao cậu lại làm vậy ?

- Vì tôi muốn cô phải đau khổ_ Nó nói với vẻ mặt òcn lạnh hơn Quân lúc nãy_ Tôi muốn cô phải chịu đau khổ giống như tôi ngày xưa. Có thể rồi cô sẽ quên chuyện này nhưng chắc chắn nó sẽ đau trong một thời gian dài.

- Nhưng tôi có làm gì cậu đâu, sao cậu làm vậy chứ?_ Vân vừa khóc vừa nói.

- Ko làm gì àh?!_ X..ẹ..e..t, một tia sét đánh xuống. Mưa bắt đầu trút xuống. Có lẽ cơn mưa lúc sáng lại tiếp tục_ Hình như cô đã quên những gì cô làm với tôi rồi thì phải. Những gì cô làm với tôi ngày ấy giống y những gì cô đã làm với con bé Ngân. Vào năm tôi 9t mà ko chỉ mới 8t rưỡi thôi, cô cũng đã đánh tôi rồi cắt nham nhở bộ tóc mà người bạn yêu quý nhất của tôi thik. Khốn nạn.

- Cậu....cậu....là......

- Vẫn chưa nhớ ra hả ? Để tôi nói thêm nhé, người bạn đó của tôi tên Nguyên và vào đúng cái hôm đó anh ý đã mất trí nhớ. Chắc cô vui sướng lắm khi biết anh ấy ko còn nhớ một chút gì về tôi. Khéo cô còn mở tiệc ăn mừng ý chứ._ Tiếng nó lẫn vào tiếng mưa, chẳng rõ đang cười hay đang khóc.

- Cậu.... là con bé ở trại mồ côi lúc đó._Vân sụp xuống đất_ Sao có thể thế được? Cậu là .... cơ mà.

- Cô ko ngờ được phải ko? Con bé mồ côi ngày xưa giờ là tiểu thư của cả một tập đoàn đá quý nổi tiếng._ Nó cười khẩy_ Tôi ko bao giờ quên những gì cô làm cho tôi, và giờ đây tôi trả lại tất cả cho cô đấy. Tôi biết cô thik cậu ta thật lòng, đó là điều tôi muốn mà. Nhưng thực sự là toi cũng rất ngạc nhiên khi cô chưa hôn cậu ta đấy. Nụ hôn của cậu ta có vẻ như là mong ước của cô thì phải. Nhưng cô sẽ ko bao giờ có được cậu ta đâu_nó nhún vai_ vì Quân ko có tí teo tình cảm nào với cô cả. Hiểu chưa ?

- ....... ( Vân ko nói gì, đang khóc )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro