Chương 123 Tự gây nghiệt, không thể sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Đều nói dung mạo muội muội không chỉ như tiên trời, hơn nữa tâm địa còn thiện lương, đêm qua vương gia cũng nói với bản vương phi như vậy. Sao hôm nay thấy tên ăn xin này, muội muội đến một chút lòng thương hại cũng không có vậy hả?"

Cái gì? Biểu huynh nói tâm địa nàng thiện lương, dung mạo như tiên trên trời? Dạ Tử Mộng nghe lời này, quả nhiên là mừng rỡ có chút như tiên rồi! Cười nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Tỷ tỷ nói gì vậy, mới vừa rồi muội muội chỉ là nói đùa với bọn họ một chút thôi!"

Nơi này dân chúng thường xuyên qua lại cũng đều ngừng lại, nhìn chuyện lạ ở cửa. Đó không phải là công chúa sao? Làm sao lại biến thành phụ nhân quét sân rồi? Tối hôm qua nghe nói Y công chúa hại tiểu thế tử, bị Mộng công chúa đại nghĩa diệt thân rồi. Trong lòng mọi người đều ôm nghi ngờ chuyện này, hôm nay nhìn thấy Mộng công chúa ở tại cửa ra vào quét sân thì càng thêm nghi ngờ.

Không lâu lắm, Hiên Viên Vô Thương như tiên xuất hiện ở cửa vương phủ, nhìn mấy tên ăn xin một chút, mở miệng về phía Vũ Văn Tiểu Tam: "Tam nhi, nàng nói đám ăn mày ở cửa này, nên xử lý như thế nào?"

"Dĩ nhiên là cho chút ngân lượng, đuổi bọn họ đi thôi!" Vũ Văn Tiểu Tam một bộ dáng đương nhiên.

Hiên Viên Vô Thương nhíu nhíu mày, hình như không hài lòng lắm.

Dạ Tử Mộng lập tức mở miệng: "Biểu huynh, Mộng nhi cảm thấy đám ăn mày không có nhà để về, vốn đã đáng thương, dù sao vương phủ chúng ta lớn như vậy, chứa chấp bọn họ cũng không sao!"

Lời này vừa rơi xuống, trên mặt Vũ Văn Tiểu Tam lộ một nụ cười quỷ dị, rồi sau đó ngay lập tức che giấu nụ cười đó đi, miễn cho bị nàng ta nhìn thấy.

Ngay sau đó Hiên Viên Vô Thương hình như cũng có chút không ủng hộ nhìn Dạ Tử Mộng. Mày kiếm nhíu chặt, một hồi lâu mới mở miệng: "Liền theo lời Mộng công chúa mà làm."

Tâm Dạ Tử Mộng có chút thấp thỏm, hình như biểu huynh không quá tán thành quan điểm của mình, sao còn phải theo lời của mình để làm?

Mơ hồ có chút dự cảm xấu, giống như bên trong có một bàn tay khổng lồ đang duỗi đến chỗ mình, hơn nữa còn là một âm mưu ngập trời!

Lời này vừa nói ra, dân chúng đều tán dương: "Mộng công chúa thật sự là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn!"

"Đúng vậy, đúng vậy! Dạ Mị đế quốc ta có công chúa như vậy, quả thật là may mắn của Dạ Mị ta!" Lại có người cảm thán.

Lúc này Dạ Tử Mộng giả bộ một bộ dáng lưu luyến, cầm cây chổi quét dọn. Quả nhiên, không lâu lắm đã có người nói lên nghi ngờ: "Nhưng đường đường là công chúa của một nước, còn là bệ hạ tự mình tứ hôn, làm sao sẽ thành phụ nhân quét sân đây?"

"Đúng vậy, chẳng lẽ là vương phi ghen tỵ?" Lần này tình cảm quần chúng cũng trở nên xúc động.

Vương phi là công chúa nước khác, khi dễ công chúa của nước họ, tính là chuyện gì! Chẳng lẽ cho là dân chúng Dạ Mị đế quốc bọn họ đều chết hết rồi sao? Tuy là có chút sợ Nhiếp Chính vương nổi giận, nhưng loại sợ hãi này rất nhanh bị tình yêu nước nhiệt tình chôn xuống.

Có vài người đã bắt đầu nói chút lời khó nghe rồi.

Mà sát khí trong mắt Hiên Viên Vô Thương cũng càng ngày càng đậm. Nếu không phải nha đầu này có hậu chiêu, hắn tất nhiên đã giết sạch những người ở cửa này!

Mỗi một câu Dạ Tử Mộng nghe được, từ từ truyền vào trong tai, cúi đầu ôn thuần quét sân, chỉ là khóe miệng không tự chủ lộ ra một nụ cười hả hê. Vũ Văn Tiểu Tam cùng ta đấu, ngươi còn kém xa lắm!

Đúng lúc này, Tiểu Nguyệt đứng ra ngoài: "Các vị phụ lão hương thân, không phải là vương phi nhà chúng ta đố kỵ, mà là đêm qua tiểu thế tử và tiểu công tử vô ý ở trên giường Mộng công chúa. Vậy mà trên đó cất giấu, cất giấu. . . . . . thứ không chịu nổi. Vương phi thiện tâm, không đành lòng đánh đuổi nàng ta ra ngoài, liền phạt nàng ta tới quét sân!"

"Hả? Cái gì?" Lời này vừa nói, dân chúng liền nổ oanh. Vật không chịu nổi, chỉ cần vừa nghĩ cũng biết rõ không phải là thứ tốt gì, không ngờ nhìn bộ dáng Mộng công chúa giống như rất cao thượng, thế nhưng cất giấu tâm tư xấu xa như vậy!

Vì vậy, mọi người lại rối rít khen ngợi, vương phi thật là thiện tâm, bọn họ mới vừa rồi còn nói xằng nói bậy, ồn ào cảm thấy nhục nhã cho công chúa nước mình, điều này thật sự là quá hoang đường rồi! Chuyện bỉ ổi như thế! Phi!

Dạ Tử Mộng giận đến suýt nữa ngất lịm, hôm qua lúc nàng vừa tới vương phủ liền bị bắt đi quét sân, tại sao nguyên nhân lại thành do mình giấu vật kia? Hiện nay ngược lại tốt lắm, trộm gà không được còn mất nắm gạo! Vốn là muốn khiến dân chúng ra mặt cho mình, ngược lại tát nước dơ lên cả người mình, tiện nghi cho tiện nhân đó! Muốn vì mình giải thích, nhưng cũng biết nếu giải thích, mọi người cũng sẽ không tin hai đứa bé một hai tuổi sẽ đi hại mình, chỉ đành phải im hơi lặng tiếng!

Vũ Văn Tiểu Tam cười hả hê, liền xoay người rời đi. Hiên Viên Vô Thương nhìn Dạ Tử Mộng có thâm ý khác một lần nữa, đi theo bước chân của Vũ Văn Tiểu Tam.

Cái nhìn này làm Dạ Tử Mộng xuân tâm nhộn nhạo, tựa như đã nhìn thấy cảnh tượng tuyệt mỹ biểu huynh rong ruổi trên thân mình!

Tiểu Nguyệt nhìn mặt ửng hồng của nàng ta, rõ ràng là bộ dáng lâm vào tưởng tượng, tự lẩm bẩm: "Mùa xuân, quả nhiên là thời điểm tốt để động dục!"

Lời này vừa nói ra, dân chúng nghĩ tới chuyện Dạ Tử Mộng cất giấu thứ không chịu nổi kia, nhìn lại một chút vẻ mặt ửng hồng của nàng ta không khỏi cười vang! Không ngờ Tứ Công Chúa lại là một nữ nhân dâm đãng! Ngoài mặt luôn giả bộ cao quý thanh lịch như vậy, ha ha ha. . . . . .

Dạ Tử Mộng vừa nghe trận cười này, trong nháy mắt sắc mặt trở nên khó coi, gầm lên với Tiểu Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, ngươi chẳng qua là một nha hoàn nho nhỏ, lại dám làm nhục bản công chúa như thế, ngươi phải bị tội gì?"

Tiểu Nguyệt có chút không giải thích được, nhìn nàng ta: "Công chúa điện hạ, ta nhục nhã ngươi khi nào hả? Ta chỉ là cảm thán một câu, lại không nói là ai, công chúa lại tự nhận, nào có quan hệ gì với ta?" Mấy năm nay nàng đi theo tiểu thư cũng không phải giả đâu!

Lời này vừa nói ra, dân chúng lại cười ầm lên một trận nữa! Dạ Tử Mộng đây là biểu hiện điển hình trong lòng có quỷ sao!

"Ngươi! Càn rỡ!" Nàng không giáo huấn được tiện nhân đó, chẳng lẽ còn không giáo huấn được tiện tỳ này hay sao? Nói xong giơ tay lên muốn đánh về phía mặt của Tiểu Nguyệt.

Giữa đường lại bị một cánh tay mạnh mẽ giữ lại, quay đầu nhìn lại, chính là Liên Vụ đi theo biểu huynh vào hoàng cung ngày trước, rồi sau đó ném mình và Dạ tử Y ra ngoài! Nụ cười lạnh lẽo, gắt gao nhìn hắn chằm chằm: "Buông ra, ngươi muốn bất kính với bổn công chúa sao?"

"Công chúa điện hạ, có lẽ ngươi không biết, Tiểu Nguyệt cô nương là muội muội của vương phi chúng ta, là quận chúa của phủ nhiếp chính vương. Thân phận công chúa cao quý, nhưng mà Quận chúa của phủ nhiếp chính vương ta cũng không phải là mặc cho người khi dễ . Còn nữa, công chúa điện hạ gả cho nhiếp chính vương, chính là một thị thiếp nho nhỏ, không thể đánh đồng với thân phận quận chúa của chúng ta, kính xin công chúa nhận rõ thân phận của mình!" Nói xong liền hất tay Dạ Tử Mộng ra.

Nha đầu này là người trong lòng của hai huynh đệ hắn, nếu hắn ở chỗ này nhìn nàng bị đánh, sợ rằng buổi tối hai người kia không thể không lột da của hắn! Về phần thân phận Quận chúa, trước đó vài ngày có chuyện xảy ra nên còn chưa nói cho vương phi biết, chỉ là đòi công đạo cho bọn họ một phen. Nói vương phi coi nha đầu này như tỷ muội ruột, cho nên bọn họ không thể để cho người ta khi dễ, nếu không vương gia cũng sẽ bị liên lụy!

Dạ Tử Mộng cười lạnh một tiếng: "Hừ, bản công chúa đánh nàng không được, vậy ngươi cũng chỉ là một tên thị vệ nho nhỏ, còn không thể đánh ngươi sao?" Nói xong muốn tát một cái lên mặt Liên Vụ.

"Công chúa có thể đánh, nhưng vương gia từng nói, ngoại trừ vương phi, bất luận kẻ nào đánh bọn thuộc hạ, bọn thuộc hạ có thể chém trước tấu sau!" Nói xong lạnh lùng nhìn nàng ta, hình như còn mong đợi cái tát của nàng ta!

Tay Dạ Tử Mộng đang muốn đánh lên mặt của hắn, cuối cùng cũng không thể không thành thật rụt trở về. Hừ lạnh một tiếng, cầm cây chổi tiếp tục quét sân!

Dân chúng không khỏi lại cười to, đây thật là điển hình bắt nạt kẻ yếu mà! Đồng thời đáy lòng cũng mơ hồ có chút xấu hổ, tại sao công chúa Dạ Mị đế quốc bọn họ lại có đức hạnh như vậy! Thật sự là làm nhục quốc thể, làm nhục quốc thể!

Liên Vụ nhìn thủ hạ của mình đang giả dạng thành ăn xin, một đám bộ dáng tả tơi, mơ hồ có chút buồn cười. Nhưng vẫn đình chỉ nụ cười mở miệng: "Mang mấy tên ăn xin này ở cạnh phòng Mộng công chúa đi, cũng tránh cho việc vương gia không sủng hạnh nàng, nàng cũng chỉ có thể nhìn lén Xuân Cung Đồ!"

Lời này vừa nói ra, lần này dân chúng cười cũng cười không nổi, đồng loạt chửi thề một tiếng về phía Dạ Tử Mộng: "Phi! Tiện nhân, khó trách vương gia nhìn không trúng!" Nữ nhân hạ tiện như vậy, chính bọn họ cũng không cần, càng đừng nói đến nhiếp chính vương phong hoa tuyệt đại của bọn họ!

Dạ Tử Mộng giận đến đỏ bừng cả mặt, một ngón tay ngọc thon dài hung hăng chỉ vào đám dân chúng kia: "Ta muốn để cho hoàng huynh ta giết chết hết các ngươi! Giết hết các ngươi!" Thời gian nàng ở trong hoàng cung, dù phòng bị Dạ Tử Y khi dễ cũng chưa từng chịu qua vũ nhục bực này, tất nhiên không nhịn được mà nổi điên lên!

Dân chúng vừa nghe, lập tức an tĩnh. Thật sự là... dù không tốt đến thế nào, nàng ta cũng là một công chúa, không phải người mà dân chúng bọn họ có thể mắng! Mà trong đám người, không biết là ai nói một câu: "Nữ nhân như vậy, xứng đáng bị rau quả ném chết! Chẳng lẽ hoàng thượng còn có thể vì nàng mà giết chết hết dân chúng trong kinh thành sao? Dạ Mị đế quốc chúng ta không có công chúa như vậy!"

"Đúng! Dạ Mị đế quốc chúng ta không có công chúa không biết liêm sỉ như vậy!" Trong đám người không biết là người nào trả lời một câu.

Lập tức tinh thần quần chúng bị kích động, dưới ánh mắt hoảng sợ của Dạ Tử Mộng, vội vàng về nhà cầm rau quả và hột gà thúi ném lên người nàng ta! Dân chúng giận đến sắc mặt đỏ bừng, rối rít quên mất bọn họ đang ném rau quả và trứng thối lên cửa phủ nhiếp chính vương! Kỳ lạ chính là cũng không có ai trong phủ Nhiếp Chính vương ngăn cản bọn họ, sau khi mọi người ném xong, trở về đều bị dọa đến mồ hôi lạnh nhỏ giọt, buổi tối ngủ không ngon, vô cùng may mắn cộng thêm kinh ngạc mình ném đồ lên cửa phủ nhiếp chính vương, lại có thể không có chuyện gì!

Dạ Tử Mộng hoang mang lo sợ muốn chạy vào trong vương phủ, nhưng chưa chạy được mấy bước liền bị thị vệ của vương phủ ngăn lại: "Mộng công chúa, vương phi đã phân phó, ngài không quét cửa sạch sẽ thì không thể rời khỏi nơi này!"

Quét cửa sạch sẽ? Sợ là nàng vừa ra, lập tức lại bị đám dân đen kia ném đồ dơ bẩn liền ấy chứ? Hung hăng cắn răng, mặc cho rau quả và hột gà thúi ném lên người của mình, hung hăng đè nén nước mắt nơi đáy mắt, tiện nhân đó nhất định là cố ý! Cố ý để nàng đi quét cửa chính vương phủ, sau đó nói chuyện đó ra, chính vì để cho nàng chịu hết lăng nhục! Dạ Tử Mộng ta không khóc, tuyệt đối sẽ không khóc! Bởi vì một ngày nào đó, ta sẽ đem những thứ này trả lại gấp mười gấp trăm lần lên người của ngươi!

Nhưng nàng ta lại không biết, đời này nàng ta sẽ không bao giờ có cơ hội đó nữa, một bàn tay đại biểu cho tử vong đã chậm rãi đưa về phía nàng ta. . . . . .

Mà trong đám dân chúng kia, hai người dẫn đầu kích động ném trứng gà về phía Dạ Tử mộng, không để lại dấu vết thối lui ra khỏi đội ngũ, nhanh chóng đi vào cửa sau vương phủ. Chiêu này của vương phi thật là quá độc ác!

. . . . . .

"Mẫu thân, nếu không chúng ta cũng hại luôn Thiên Mộ Tuyết đi?" Trên khuôn mặt nho nhỏ của Hiên Viên Sở Cuồng đều là vẻ kích động.

Khoé miệng Vũ Văn Tiểu Tam giật giật, hiện tại hãm hại người khác đã là một chuyện rất quang vinh rồi sao? Nàng có thể đã không cẩn thận dạy hư hai đứa bé rồi không? Hiên Viên Vô Thương cũng cười như không cười đứng ở một bên, ánh mắt nhìn tiểu Sở cuồng đều là tán thưởng, nhanh chóng đuổi những nữ nhân kia ra ngoài đi, hắn nhìn cũng chướng mắt!

"Mẫu thân, chúng ta có thể như vậy, như vậy. . . . . . Sau đó cho Thiên Mộ Tuyết một cơ hội, nếu nàng ta như vậy, chúng ta liền thả nàng, để cho nàng còn sống về nhà, nhưng nếu nàng ta như vậy. . . . . . chúng ta liền. . . . . ." Hiên Viên Lạc Thần nhìn Vũ Văn Tiểu Tam có chút do dự, liền nói chủ ý của mình ra.

Chủ ý này, cũng không phải là hại Thiên Mộ Tuyết, mà là thử dò xét nàng ta. Nếu nàng ta không có lòng hại người liền thả nàng ta một mạng. Nếu là có, cũng chỉ có thể để cho nàng ta đi tìm chết thôi!

Vũ Văn Tiểu Tam sờ lên cằm suy tư một chút, biện pháp này có thể dùng! Không ngờ hai đứa con trai của nàng lại lợi hại như vậy, theo mức độ nào đó đã vượt qua nàng rồi! "Được rồi, vậy trước đó các con trốn cho kĩ!"

"Dạ!" Hai đứa bé cùng nhau gật đầu một cái, Hiên Viên Vô Thương cũng ngoan ngoãn gật đầu một cái.

. . . . . .

"Thiên tiểu thư, vương phi mời ngài đi dạo hồ Bích Ngọc, có chuyện muốn nói." Một người làm vội vàng chạy về phía Tây Uyển nhắn nhủ ý của Vũ Văn Tiểu Tam.

Thiên Mộ Tuyết do dự một chút, liền để cây chổi xuống, theo người làm cùng đi hồ Bích Ngọc.

Dọc đường cảnh tượng náo nhiệt, cảnh sắc tuyệt đẹp, ánh sáng mặt trời chói mắt chiếu lên mặt của nàng, tâm tình cảm thấy tốt hơn nhiều. Chẳng lẽ là người vương phi kia chuẩn bị bỏ qua cho nàng rồi sao?

Xa xa, đã nhìn thấy bên hồ, một nữ nhân một thân y phục màu đỏ đón gió mà đứng, gió nhẹ nâng lên vạt áo màu đỏ như lửa kia, cao quý tươi đẹp nói không nên lời. Nhìn lại mình, quần áo lam lũ, tóc còn buộc tuỳ ý, xốc xếch không chịu nổi, tức giận trong lòng cứ như vậy không khỏi dâng lên.

Chân thành tiêu sái đi đến bên cạnh Vũ Văn Tiểu Tam, khom lưng hành lễ: "Tiện thiếp bái kiến vương phi tỷ tỷ!"

"Đứng lên đi!" Phất phất tay, cũng chưa từng quay đầu lại nhìn nàng ta.

Rồi sau đó, một cánh tay ngọc nhỏ dài chỉ hoa sen trong hồ: "Muội muội, ngươi nói hoa sen này có đẹp hay không?"

Thiên Mộ Tuyết ngẩn ra, quay đầu nhìn hoa sen, mở miệng cười: "Đẹp!" Đồng thời cũng nhìn thấy bóng mình trong nước, một khuôn mặt như hoa sen, thế nhưng lúc này lại dơ dấy bẩn thỉu, không hề có một chút xinh đẹp đáng nói.

"Tỷ tỷ nhìn ra được, muội muội giống như hoa sen này, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, một hoa sen trong trắng kiên cường mà xinh đẹp động lòng người." Vũ Văn Tiểu Tam cố nén cảm giác buồn nôn, nói ra những từ ca ngợi trong lòng mình.

Thiên Mộ Tuyết vừa nghe, lúc này mở miệng cười: "Vương phi tỷ tỷ thật tài tình! Chỉ sợ tỷ tỷ khen trật rồi, muội muội liễu yếu đào tơ như thế, làm sao có thể được như tỷ tỷ khen!" Trong lòng lại có chút không hiểu, nữ nhân này rốt cuộc muốn nói gì với mình?

Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu cười dịu dàng với nàng ta một tiếng: "Muội muội, tỷ tỷ cũng không có nói sai. Mấy ngày nay, tỷ tỷ cũng nghĩ tới, dù gì vương gia cũng là Nhiếp Chính vương một nước, bên cạnh không có thiếp thị hầu hạ, nói ra cũng khó tránh khỏi bị người ta chê cười. Mộng muội muội sợ là không được rồi, dù vương gia không nói, đáy mắt tỷ tỷ cũng không chấp nhận được một hạt cát, bên người vương gia tuyệt đối không thể có loại người bỉ ổi như thế. Cho nên tỷ tỷ muốn cho muội muội và tỷ tỷ cùng nhau hầu hạ vương gia, không biết muội muội nghĩ như thế nào?"

Thiên Mộ Tuyết vừa nghe, đúng là thật sự hung hăng bị nàng cảm động một phen: "Tỷ tỷ, chuyện này là thật?"

"Dĩ nhiên là thật! Nhìn muội muội một chút, mấy ngày nay ngược lại chịu khổ, gầy đi không ít, là tỷ tỷ không phải!" Vũ Văn Tiểu Tam giống như đau lòng sờ sờ mặt của nàng ta.

Thiên Mộ Tuyết nghe xong lời này, đáy lòng uất ức cứ như vậy không thể ngăn cản mà bùng lên. Nước mắt như hạt châu lả tả rơi xuống. Thật ra thì tuy nàng ái mộ vương gia, cũng hận muốn nữ nhân trước mặt này chết đi. Nhưng nàng cũng biết, có Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng, dù nữ nhân trước mặt này thật sự chết rồi, mình cũng không thành người đứng đầu trong lòng vương gia. Cũng không phải là chưa từng nghĩ qua việc diệt trừ hai đứa bé, nhưng nhìn kết cục của Dạ Tử Y hôm qua, nàng làm sao còn dám có nửa phần ý tưởng như vậy chứ!

Lại thấy nữ nhân này lợi hại như thế, hôm qua ba người các nàng vừa vào cửa, một chết, một bị thương, chỉ có mình nàng là bình yên vô sự, sao mình có thể đấu thắng nàng ta đây? Cho nên hôm nay vừa nghe Vũ Văn Tiểu Tam nói như thế, giống như thấy tỷ muội ruột thịt, nắm tay Vũ Văn Tiểu Tam khóc lóc kể lể: "Đại ân của tỷ tỷ, trong lòng muội muội tự nhiên muốn báo đáp lại, xin tỷ tỷ nhận một lạy của muội muội!"

Nói xong liền quỳ xuống. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam vội vàng đỡ nàng ta dậy, trong lòng vẫn còn cảm thán, chẳng lẽ Thiên Mộ Tuyết này vẫn còn có thể cứu chữa được sao? Aizz. . . . . . Hi vọng nàng ta có thể vượt qua được một cửa khảo nghiệm cuối cùng! "Muội muội mau đứng dậy, đây không phải là làm tỷ tỷ ngại chết sao? Sau này hai tỷ muội chúng ta phải hầu hạ vương gia thật tốt mới phải, không được cho những con thiêu thân bên ngoài lợi dụng thời cơ!"

Thiên Mộ Tuyết thật nhanh gật đầu một cái: "Ừm! Ừm!" Nước mắt như hạt châu kia vẫn nhịn không được mà rơi xuống.

"Được rồi, được rồi, đừng khóc. Nếu còn khóc, đợi lát nữa vương gia tới lại nói tỷ tỷ khi dễ muội muội, nhanh lau nước mắt đi, tỷ muội ta nói chút lời nói riêng tư đi!" Mỗ nữ nói đạo lý rõ ràng.

Vương gia sắp tới đây? Trong lòng Thiên Mộ Tuyết ngẩn ra, nếu như lát nữa vương gia tới, vậy có phải mình có thể nghĩ biện pháp đảo ngược nữ nhân này không? Vừa lúc bây giờ đang ở bờ hồ!

Nhìn Vũ Văn Tiểu Tam cười nói tự nhiên bên cạnh mình, cười cười nói nói thật giống như tỷ muội ruột, trong lòng Thiên Mộ Tuyết ngược lại có chút do dự. Trong lòng do dự một hồi lâu, rốt cuộc quyết định được chủ ý, tỷ muội ruột thì như thế nào? Ở Thiên phủ, tỷ muội ruột không phải cũng hãm hại lẫn nhau sao, huống chi nữ nhân trước mặt này cũng không phải tỷ muội ruột của mình, mà là người giành phu quân với mình!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro