Chương 102: Tống gia (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Vân An vừa xuất hiện, không khí lập tức thay đổi. Vương Thư Bình lộ ra vẻ mặt yên tâm tươi cười, nói: "Vân An, ngươi cuối cùng đã trở lại. Người Tống gia đến tìm Thạch Tỉnh, nói là muốn gặp Thanh nhi và Ni Tử, ngươi và Thạch Tỉnh không ở nhà, Chu thẩm không dám để bọn họ vào cửa."

Vương Thanh lập tức nói: "Con không có ông ngoại, ông ngoại con đã chết."

Tống Ba Tử cúi đầu, trong lòng có tư vị gì chỉ có mình ông hiểu rõ. Tống Cảnh thị phô trương thanh thế mà nói: "Thanh nhi, ông ngoại cháu rõ ràng còn sống, sao cháu có thể trù ông chết a. Ông ngoại không phải không muốn gặp các cháu, là, là do Vương gia khinh người quá đáng, ông không dám gặp các cháu."

"Vì cái gì không dám? Ông ấy là một đại nam nhân lại sợ người Vương gia ăn ông ta à? Thấy hai đứa nhỏ bây giờ có tiền, thì con mẹ nó ông ta lại dám?"

Vân An mắng.

Trên mặt mọi người đều biểu tình hưng phấn. Vương Thanh nắm chặt tay cha nhỏ, một dòng nước ấm truyền từ tay cha nhỏ vào tay bé. Đây là cha nhỏ của bé, sẽ bảo hộ bé.

Tống Cảnh thị há mồm muốn phản bác, Thiệu Vân An sẽ cho bà cơ hội sao.

"Ta còn chưa đi tìm các ngươi tính sổ đó, các ngươi lại tự đưa mình đến tìm chết. Trước kia Tỉnh ca đi lao dịch, để lại cho Thanh nhi ba cục đá, Tống Ngọc Hoa rời nhà liền cầm theo ba cục đá kia. Tất cả mọi người đều biết, sau khi Tỉnh ca phân gia, chính là vì ta bán được một cục đá mới thu xếp ổn thỏa. Tống Ngọc Hoa lấy đi ba cục đá đó, mỗi khối ít nhất trị giá ba trăm lượng bạc. Tống Ba Tử, năm đó ngươi nghèo đến nỗi không gả nổi nhi nữ, người từ đâu có tiền mua đất, thú lão bà, còn sinh con hả? Ngươi dám nói ngươi không biết Tống Ngọc Hoa bỏ nhà đi?"

'Xôn xao'

Mọi người ồn ào. Tống Ba Tử và Tống Cảnh thị thất kinh. Cái gì cái gì? Ngọc Hoa cầm đi ba cục đá, trị giá....ba trăm lượng, ba khối......trị giá chín trăm lượng? Trị giá chín trăm lượng đó.

Tống Cảnh thị tức giận.

"Nàng có chín trăm lượng lại chỉ cho ngươi hai mươi lượng?!" Tống Cảnh thị hét to với Tống Ba Tử đang ngốc lăng.

Oa.....oa.....

"Tống thị thật sự có cho tiền nhà mẹ đẻ a"

"Tống thị trộm gia tài Thạch Tỉnh chạy a"

Tống Ba Tử luống cuống: "Ta, ta, ta không biết. Ngọc Hoa không có nói với ta, nàng chỉ nói......"

Thiệu Vân An không muốn biết khi Tống Ngọc Hoa đi nói cái gì, đánh gãy lời Tống Ba Tử: "Tống Ngọc Hoa bỏ chồng bỏ con, còn trộm đi cục đá mà Tỉnh ca để lại cho Thanh nhi. Nàng lấy đi tất cả bạc, nhẫn tâm một văn tiền cũng không để lại cho Thanh nhi và Ni Tử. Nếu không phải Tỉnh ca trở về, Thanh nhi và Ni Tử còn mạng để sống hay không còn chưa biết. Tống Ba Tử, người khi dễ nữ nhi người chính là người Vương gia, không phải Tỉnh ca. Ngươi muốn đòi công đạo cho nữ nhi thì đi tìm người Vương gia kìa, Tỉnh ca không có nợ các ngươi cái gì, chỉ có Tống Ngọc Hoa thiếu Tỉnh ca. Tỉnh ca không đi quan phủ cáo nữ nhi các ngươi, các ngươi nên thắp hương bái Phật rồi, còn dám đến đây nhận cái gì thân. Thư Bình ca, phiền ngài đi huyện nha một chuyết, nói cho đại ca ta biết. Người Tống gia ăn cắp chạy trốn đã tới, nói hắn phái người tới bắt trộm. Bắt bọn họ mới có thể tìm được Tống Ngọc Hoa, nàng thiếu Tỉnh ca chín trăm lượng bạc. Bắt không được Tống Ngọc Hoa, vậy để cha và mẹ kế nàng đền tiền."

"Gì?!"

Tống Cảnh thị ngốc, Tống Ba Tử sắp bị hù chết. Vương Thư Bình xoay người liền đi ra ngoài, Tống Cảnh thị giật mình, giống như bị chọc tiết heo mà túm chặt Vương Thư Bình khóc lên.

"Đại huynh đệ, không thể đi, không thể đi a! Chúng ta, chúng ta không biết Tống Ngọc Hoa đã chạy đi đâu. Nàng cũng, cũng chỉ cho đương gia ta hai mươi lượng bạc. Không thể bắt chúng ta, không thể bắt."

"Nợ cha con trả, con nợ phụ đền. Các ngươi là cha nương Tống Ngọc Hoa, nàng chạy, tìm không thấy người, không tìm các ngươi đòi tiền thì tìm ai? Các ngươi tự dâng đến cửa, ta sao không nhận. Đại Đinh ca, ngươi đi đi."

"Dạ"

Đinh Nhất Lâm đi, Tống Cảnh thị lại vội vàng túm chặt hắn: "Không thể đi, không thể đi a!"

Đinh Nhất Lâm tránh khỏi tay Tống Cảnh thị, những người khác thấy thế liền ngăn Tống Cảnh thị lại, thoát thân được Đinh Nhất Lâm chạy đi. Lúc này Tống Cảnh thị hoàn toàn luống cuống, hướng Thiệu Vân An kêu: "Ta chỉ là mẹ kế, ta cái gì cũng không biết......"

Thiệu Vân An: "Ngươi vừa rồi không phải nói là bà ngoại của Thanh nhi và Ni Tử sao? Ta quản ngươi là ruột hay là kế, thiếu nợ thì trả tiền!"

Thiệu Vân An một mực nói Tống Ngọc Hoa trộm đi cục đá có trị giá ít nhất là chín trăm lượng, hiện tại Tống Ngọc Hoa không tìm thấy, người Tống gia liền phải đền tiền, bằng không chờ ngồi tù. Thiệu Vân An là cáo mượn oai hùm dùng thân phận có đại ca là Huyện lệnh Tưởng Khang Ninh. Tống Cảnh thị còn tâm trí đâu mà nghĩ tới ý đồ đòi tiền, sợ tới mức tứ chi nhũn ra, hoang mang lo sợ. Tống Ba Tử trực tiếp bị dọa đến choáng váng. Tiếu Đại Du có bao giờ gặp được cảnh tượng này, vừa nghe mình có khả năng phải ngồi tù, cùng nương hắn khóc rống lên. Bây giờ, nhà Vương Văn Hòa lại gà bay chó sủa, nhưng Vương Văn Hòa một chút cxung không trách Thiệu Vân An, còn 'già mà không đứng đắn' nhịn không được cười trộm vài tiếng.

Chờ nháo đến không sai biệt lắm, Vương Thư Bình lên tiếng: "Vân An, bọn họ nếu biết Tống Ngọc Hoa chạy đi đâu, khẳng định không dám tới. Ngươi bắt bọn họ ngồi tù, Tống Ngọc Hoa không biết cũng uổng phí."

Tống Cảnh thị vừa nghe vội vàng nói: "Đúng đúng đúng! Chúng ta thật sự không biết Tống Ngọc Hoa chạy đi đâu. Chúng ta không gặp Thạch Tỉnh, chúng ta liền về nhà, về nhà, về sau, về sau không bao giờ tới tìm Thạch Tỉnh!"

Tống Cảnh thị thật là sợ. Bà không có giống như Vương lão thái 'bền lòng nghị lực", mới qua một hiệp, đã hoàn toàn bại hạ trận.

Thiệu Vân An lại hừ lạnh nói: "Các ngươi nghĩ nhà ta là miếu đổ nát sao? Muốn đến thì đến muốn đi thì đi? Thiệu Vân An ta khi nào dễ nói chuyện như vậy?"

Tống Cảnh thị liên tục xin lỗi: "Đại huynh đệ, chúng ta không tới, không bao giờ tới. Lần này là chúng ta hồ đồ, Thạch Tỉnh đã cùng Ngọc Hoa hòa li......"

"Hòa cái gì li. Chờ Tỉnh ca trở về ta kêu hắn sửa lại thành hưu thư."

Tống Cảnh thị run run, nước mắt ào ào chảy, bà nhìn Tống Ba Tử, đối phương lại tránh ở một góc không rên một tiếng, bà lần đầu tiên phát hiện người nam nhân này nhu nhược như vậy.

Thiệu Vân An: "Các ngươi, hoặc là viết giấy nợ, hoặc là đi ngồi tù, không có lựa chọn khác!"

Thân mình Tống Cảnh thị và Tống Ba Tử chấn động, đồng thời nhìn Thiệu Vân An. Thiệu Vân An vẫn nói câu kia: "Hoặc là viết giấy nợ, hoặc là đi ngồi tù, các ngươi chọn đi!"

Tống Ba Tử run run rẩy rẩy mà mở miệng: "Đại huynh đệ......"

Thiệu Vân An: "Ai là huynh đệ ngươi?"

Tống Ba Tử thế nhưng nhìn Vương Thanh cầu cứu, Vương Thanh cúi đầu, không để ý tới ông. Tống Ba Tử không biết nói như thế nào, Tống Cảnh thị khóc lóc nói: "Thiệu tiểu gia, cầu xin ngươi buông tha chúng ta, chúng ta không dám tới nữa."

Thiệu Vân An cười lạnh:" Buông tha các ngươi? Là do ta thỉnh các ngươi tới à? Là do ta mời các ngươi ăn vạ ở nơi này không chịu đi à? Ít nói nhảm! Hoặc là viết giấy nợ, hoặc là chờ đi ngồi tù đi! Tống Ngọc Hoa thiếu phu quân Vương Thạch Tỉnh ta chín trăm lượng bạc, niệm tình Thanh nhi và Ni Tử, ta không tính tiền lãi. Chín trăm lượng bạc, một xu không được thiếu!"

"A?!"

Tống Cảnh thị thân mình lảo đảo, bị món nợ khổng lồ chín trăm lượng dọa đến hôn mê bất tỉnh.

"Tiểu tức phụ" Tống Ba Tử sợ tới mức nhào qua, ôm lấy tức phụ. Tiếu Đại Du sợ tới mức oa oa khóc, kêu: "Ta họ Tiếu, không phải họ Tống, là Tống Ba Tử thiếu ngươi, không phải ta và nương ta......"

Tống Ba Tử ngạc nhiên mà nhìn Tiếu Đại Du, môi run đến nói không ra lời.

Vương Tứ thẩm lên tiếng: "Vân An, bọn họ nào lấy ra được chín trăm lượng bạc, nếu có tiền sẽ không đến tìm các ngươi. Tứ thẩm nghĩ, không bằng ngươi để bọn họ viết khế thư, sau này không được đến tìm các ngươi, nếu còn dám tới, thì phải đền tiền."

Tống Ba Tử thân mình chấn động, lập tức khẩn cầu mà nhìn Thiệu Vân An. Thiệu Vân An không dao động: "Người không biết xấu hổ ta thấy quá nhiều, ta không tin nhân phẩm bọn họ."

Tống Ba Tử vội vàng nói: "Chúng ta nhất định sẽ không đến! Nhất định sẽ không! Ta nếu, ta nếu lại đến! Ta! Ta! Ta liền bị thiên đánh ngũ lôi oanh, không chết tử tế được!"

"Lời nói ai mà không nói được, ta chưa bao giờ tin những điều hư cấu này."

Vương Tứ thẩm: "Vậy làm cho bọn họ hơn nữa, nếu lại đến, liền làm gia nô cho nhà ngươi, bán mình cho nhà ngươi."

Mặt khác có người phụ họa: "Đúng đúng, như nhà Vương Chu bà vậy đó, nếu còn dám tới, liền bán mình cho nhà ngươi."

Thiệu Vân An nhìn Tống Ba Tử, lộ ra nụ cười tà ác, Tống Ba Tử chỉ cảm thấy cực kỳ lãnh, vạn phần hối hận ông vì cái gì lại nghe lời tiểu tức phụ chạy tới nơi này.

Vương Tứ thẩm và Thiệu Vân An một xướng một họa, khi Thiệu Vân An nắm tay Vương Thanh đi ra khỏi nhà Vương Văn Hòa, trên tay Thiệu Vân An có thêm một khế thư và giấy ghi nợ. Giấy ghi nợ có nội dung là Tống Ba Tử thiếu Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An chín trăm lượng bạc, một khi làm trái với khế thư, phải lập tức đền tiền. Trong khế thư thì viết Tống Ngọc Hoa bỏ chồng bỏ con, đã bị phu quân Vương Thạch Tỉnh viết hưu thư, với lại Tống Ngọc Hoa trộm lấy bạc của Vương Thạch Tỉnh, một khi nàng còn chưa xuất hiện, sẽ do phụ thân Tống Ba Tử hoàn trả. Một nhà Tống Ba Tử và Vương Thạch Tỉnh, Vương Thanh, Vương Cảnh Nghiên ( nguyên danh Vương Ni ) với Tống Ngọc Hoa bị hưu không có bất cứ quan hệ gì, Tống Ba Tử không được lại lấy thân phận là nhạc phụ Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh, Vương Thanh, Vương Cảnh Nghiên ( nguyên danh Vương Ni ) đối với một nhà Tống Ba Tử không có trách nhiệm phụng dưỡng. Nếu một nhà Tống Ba Tử dù cho chỉ có một người làm trái khế thư này, một nhà Tống Ba Tử sẽ bị bán cho Thiệu Vân An làm gia nô.

Tống Ba Tử đần độn mà ấn dấu tay trên giấy ghi nợ và khế thư, Vương Tứ thẩm rất cẩn thận mà nắm ngón tay của Tống Cảnh thị đang hôn mê cũng ấn lên giấy ghi nợ và khế thư. Tống Ba Tử căn bản nhát gan, trơ mắt nhìn thê tử ấn dấu tay. Thu hồi giấy ghi nợ và khế thư Thiệu Vân An nói với Tống Ba Tử, chỉ cần bọn họ về sau không xuất hiện nữa trước mắt bọn họ, thì giấy ghi nợ và khế thư này không có hiệu lực, nhưng nếu bọn họ dám đổi ý, vậy chờ bị bán làm nô đi.

Thiệu Vân An mang theo Vương Thanh về nhà, Đinh Nhất Lâm và Đinh Nhất Sâm được tiểu lão gia phân phó 'đưa' một nhà Tống gia rời khỏi thôn Tú Thủy. Tống Ba Tử thất hồn lạc phách, Tống Cảnh thị vừa mới tỉnh lại mới biết mình bị ấn dấu tay, thì vừa đánh vừa mắng Tống Ba Tử, khóc đến nổi muốn tắt thở.

Thôn dân thôn Tú Thủy đối với Thiệu Vân An cường hãn lại có thêm nhận thức mới, chọc ai không chọc lại đi chọc nam thê Vương Thạch Tỉnh là Thiệu Vân An. Trốn trong đám người xem náo nhiệt, Vương Quách Chiêu nhìn thấy Thiệu Vân An đi ra thì liền sợ tới mức chạy nhanh chạy về nhà. Thiệu Vân An này thật quá đáng sợ, sau này nhất định phải trốn y mới được. Nghĩ đến bản thân vô cớ phải ngồi nhà lao mấy tháng, Vương Quách Chiêu muốn khóc. Nàng nếu sớm biết Thiệu Vân An đáng sợ như vậy, tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc y.

Thiệu Vân An vừa từ núi trở lại thì gặp Chu thẩm ở trước cửa, báo cho y biết đã xảy ra chuyện lớn. Ngay cả nhà Thiệu Vân An cũng chưa vào liền đi nhà Vương Văn Hòa, trước cửa nhà Vương Văn Hòa lại được Triệu Hà báo cho sự tình kỹ càng tỉ mỉ. Thiệu Vân An vừa tức, vừa vui, lại vừa đau lòng. Y kinh hỉ với phản ứng Tưởng Mạt Hi, đau lòng Ni Tử và Vương Thanh.

Khi Thiệu Vân An mang theo Vương Thanh trở về, Ni Tử đang được Chu nãi nãi ôm liền nhảy xuống chạy nhào vào lòng Thiệu Vân An, sau đó khóc lớn. Khuôn mặt Tưởng Mạt Hi banh gắt gao. Bé đi lên xoa đầu Ni Tử, an ủi Ni Tử. Thiệu Vân An nói với Chu thẩm đang lo lắng nói: "Không có việc gì nữa, đều giải quyết. Ta mang bọn nhỏ về phòng, Tỉnh ca khuya mới có thể trở về, cơm chiều phiền tiểu Quách ca làm vài món ngon nha."

Quách Tử Mục: "Ngươi đừng động, ta sẽ làm mấy món bọn nhỏ thích ăn."

Chu thẩm: "Ngươi đi đi, nơi này có chúng ta rồi."

Gật đầu với Quách Tử Mục và Chu thẩm, Thiệu Vân An một tay bế Ni Tử, một tay nắm tay Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi, dẫn bọn bé về phòng y.

Chu thúc trở về sau Thiệu Vân An, ông vừa vào chính sảnh, Chu thẩm và Quách Tử Mục liền đồng thanh hỏi: "Sự tình như thế nào (giải quyết như thế nào)?"

Chu thúc vẻ mặt khâm phục, lắc đầu nói: "Quả nhiên là Vân An lợi hại, lúc này người Tống gia tuyệt đối không dám đến nữa."

"Ông mau nói đi" Chu thẩm rất gấp (tò mò) muốn chết.

.

.

.

Thiệu Vân An mang ba hài tử vè phòng y và Vương Thạch Tỉnh. Trên đường đi về phòng, Thiệu Vân An nói cho bọn bé biết y giải quyết như thế nào. Y không nói việc Tống gia viết giấy ghi nợ, chỉ nói là kêu bọn họ viết khế thư để sau này không được tới nữa. Ni Tử ở trong lòng cha nhỏ, chỉ cần có cha nhỏ, người xấu sẽ bị cha nhỏ đánh chạy, cha nhỏ nói như vậy, Ni Tử không sợ nữa.

Vào phòng, Thiệu Vân An lau mặt cho Ni Tử, sau đó để bé ngồi trong lòng. Thiệu Vân An hướng Tưởng Mạt Hi giơ ngón cái lên: "Đầu tiên, An thúc muốn cảm ơn Hi nhi làm đại ca, tận chức tận trách bảo hộ đệ đệ và muội muội, hơn nữa phi thường dũng mãnh giúp đệ đệ và muội muội hả giận. Ni Tử, Thanh nhi, các con mau cảm ơn đại ca."

Ni Tử mang theo giọng mũi mà nói: "Cảm ơn đại ca."

Vương Thanh: "Cảm ơn đại ca!"

Tưởng Mạt Hi nhấp miệng, đôi mắt lượng lượng, nhưng ngay sau đó bé lại trầm xuống. Thiệu Vân An nhìn ra tâm tư của bé, nói: "Người xấu kia đã bị An thúc đuổi đi rồi, bọn họ về sau không dám đến nữa đâu. Bất quá nếu bọn họ dám đến, An thúc cũng tin tưởng, Hi nhi sẽ lần nữa ra tay, bảo hộ đệ đệ và muội muội!"

Tưởng Mạt Hi nắm chặt nắm tay, lần đầu tiên chủ động gật đầu với Thiệu Vân An, làm ra bảo đảm. Thiệu Vân An cái mũi có chút nhiệt, Hi nhi đây là thật sự khôi phục sao, đại ca và Khang Thần đại ca nếu thấy được chắc chắn sẽ khóc.

Thiệu Vân An hít một hơi thật sâu, kéo Tưởng Mạt Hi qua dùng sức ôm bé một chút, sau đó buông ra nói: "Thứ hai, cha nhỏ muốn khen tiểu Ni Tử nhà chúng ta."

Ni Tử khó hiểu mà nhìn cha nhỏ, cha nhỏ vì sao muốn khen bé? Thiệu Vân An vỗ vỗ Ni Tử, nói: "Bởi vì Ni Tử rất có chủ kiến không có cho bọn họ tiến vào, nếu con cho bọn họ vào được, cha nhỏ sẽ rất khó đuổi bọn họ đi, cho nên Ni Tử biểu hiện cũng rất tốt."

Ni Tử hổ thẹn, bé chỉ biết khóc, cái gì cũng chưa làm. Tưởng Mạt Hi duỗi tay nắm tay Ni Tử, Thiệu Vân An nói: "Ni Tử của chúng ta chỉ có bốn tuổi, biết lựa chọn như thế nào, cho nên cho nhỏ muốn khen con. Ni Tử tuy rằng là nữ hài tử, nhưng rất dũng cảm. Tới, hai vị ca ca ôm tiểu công chúa nhà chúng ta một cái nào."

Ni Tử cười, thẹn thùng mà cười, Tưởng Mạt Hi trước dùng sức ôm lấy Ni Tử, Vương Thanh duỗi tay, ôm lấy đại ca và Ni Tử. Ni Tử cũng nỗ lực duỗi cánh tay, ôm hai ca ca của mình. Có ca ca thương, có đại ca quý, Ni Tử chỉ cảm thấy có ca ca thật tốt.

Khi bọn nhỏ buông tay, Thiệu Vân An nói tiếp: "Thứ ba, cha nhỏ muốn khen ngợi Thanh nhi. Hôm nay Thanh nhi có lý có lễ mà giáo huấn bọn người xấu, bảo vệ quyền lợi của cha, con và Ni Tử, thể hiện là người có học thức biết phân rõ thiện ác. Thân tình tất nhiên phải giữ gìn, nhưng chúng ta không thể bị thân tình ép bức. Nếu Thanh nhi muốn nhận ông bà ngoại, thì cha nhỏ sẽ không có lập trường giáo huấn bọn họ."

Vương Thanh lớn tiếng nói: "Con không có ông ngoại, con chỉ có cha, cha nhỏ, đại ca và muội muội Ni Tử."

Thiệu Vân An: "Còn có."

Vương Thanh lập tức nói: "Còn có gia gia, nãi nãi, đại bá, sư bá. Ừm, còn có đại bá và cô cô ở kinh thành. Còn có Thần đại bá!"

"Đúng. Chúng ta có nhiều người nhà như vậy. Những người không thương chúng ta, chỉ biết khi dễ chúng ta, chúng ta không cần."

Thiệu Vân An cầm tay Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi, nói: "Người một nhà chúng ta sinh sống sẽ vô cùng vô cùng tốt. Vì vậy sẽ có rất nhiều người trước kia đối với chúng ta không tốt, nhưng bây giờ thấy chúng ta có tiền lại muốn chiếm tiện nghi, xưng là thân nhân mà tìm tới cửa. Thanh nhi và Ni Tử có, Hi nhi cũng có, ta chưa bao giờ có quan niệm đối với thân nhân phải lấy ơn báo oán. Nếu chúng ta lấy ơn báo oán, nhà chúng ta sẽ không sinh sống tốt như bây giờ, các con sẽ không tự do như vậy."

Vương Thanh và Ni Tử gật đầu thật manh, bọn bé hiểu rất rõ. Tưởng Mạt Hi không nói lời nào, chỉ là nhấp miệng. Thiệu Vân An xoa đầu bé, nói: "Hi nhi, An thúc biết con nghe hiểu, con có thể minh bạch ý An thúc nói không?"

Ngoài dự kiến của Thiệu Vân An, Tưởng Mạt Hi không có chần chờ mà gật đầu. Thiệu Vân An cười, hỏi: "Vậy con, có muốn gặp gia gia nãi nãi của con không?"

Tưởng Mạt Hi mặt vô biểu tình mà lắc đầu, Thiệu Vân An vỗ vỗ bé, vui mừng cực kỳ.

"Hi nhi, chờ cha con tới, con nhất định phải gọi y tiếng cha nha, y chờ tiếng này lâu lắm rồi."

Tưởng Mạt Hi môi hơi hơi mở ra, toát ra hai chữ: "Cha nhỏ."

Thiệu Vân An chớp chớp mắt, Tưởng Mạt Hi nói lại: "Cha nhỏ." Sau đó bé lấy ngọc bội hình tròn mang trên cổ ra: "Cha."

Thiệu Vân An trong lòng kinh: "Hi nhi, con biết cha con là ai?"

Tưởng Mạt Hi gật gật đầu, cho Thiệu Vân An xem khối ngọc bội kia.

"Đây là cha con cho con sao?"

Tưởng Mạt Hi gật đầu.

"Vậy......" Thiệu Vân An muốn hỏi bé có biết chuyện cha và cha nhỏ bé hay không.

Tưởng Mạt Hi đem ngọc bội thả lại trong áo, Ni Tử vô tư hỏi: "Hi ca ca, gia gia, nãi nãi huynh đối với huynh cũng không tốt sao?"

Tưởng Mạt Hi gật gật đầu, Thiệu Vân An ở trong lòng lại kinh hô, Hi nhi đều biết hết sao?

Ni Tử từ trong lòng cha nhỏ xuống, đau lòng mà ôm lấy Tưởng Mạt Hi: "Hi ca ca, không thương tâm."

Tưởng Mạt Hi ôm lấy Ni Tử, trên mặt nhìn không ra thương tâm, Thiệu Vân An nhân cơ hội hỏi: "Hi nhi, vậy con có phải chỉ có cha và cha nhỏ con?

Tưởng Mạt Hi giương mắt: "Cữu cữu."

Thiệu Vân An gật gật đầu: "Đúng đúng đúng, còn có cữu cữu con."

"An thúc."

Thiệu Vân An: "......"

"Tỉnh thúc."

Thiệu Vân An: "......"

"Ni Tử."

Thiệu Vân An: "......"

"Thanh nhi."

Thiệu Vân An: "......"

Tưởng Mạt Hi ngôn ngữ ngắn gọn nói hết người trong Vương trạch đối tốt với bé, bao gồm Sầm gia gia, Sầm nãi nãi, Khang bá bá, Chu gia gia và Chu nãi nãi, còn nhi tử Chu thúc, Chu Thiên Bảo ngây ngốc cùng chơi với bọn bé.

Thiệu Vân An ôm Tưởng Mạt Hi, hung hăng nhéo mũi bé: "Không uổng công thương con" Tiểu tử này, rõ ràng nói rất ít, nhưng lại làm người nghe trong lòng ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro