Chương 104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyện nha, Tưởng Khang Ninh thất thố mà bắt lấy Vương Thạch Tỉnh: "Hi nhi khôi phục?"

Vương Thạch Tỉnh nói: "Đúng, Hi nhi khôi phục. Đại ca ngồi xuống đi, ta sẽ tỉ mỉ nói cho huynh nghe."

Tưởng Khang Ninh không thể tin được những gì mình nghe. Vương Thạch Tỉnh ấn hắn ngồi xuống, đem chuyện ngày hôm qua phát sinh kỹ càng tỉ mỉ nói cho Tưởng Khang Ninh nghe. Nghe được Tưởng Mạt Hi an ủi Ni Tử khóc, Tưởng Khang Ninh khóe mắt đã ươn ướt. Nghe được Tưởng Mạt Hi lấy ná đánh đuổi người Tống gia, Tưởng Khang Ninh mở to hai mắt nhìn, đó là Hi nhi sao? Nghe được Tưởng Mạt Hi rõ ràng chuyện của bản thân, còn nói mình là ngốc tử, Tưởng Khang Ninh vừa đau lòng vừa vui mừng. Nghe được Tưởng Mạt Hi nói Võ Vương thị là ngu ngốc, Tưởng Khang Ninh bị sặc nước bọt.

Chờ Vương Thạch Tỉnh nói xong, Tưởng Khang Ninh kích động mà nói: "Thạch Tỉnh, đại ca thật cám ơn các đệ. Nếu không có các đệ, Hi nhi căn bản không khôi phục được. Đệ và Vân An chính là ân nhân cả nhà của đại ca. Tống gia kia, đệ yên tâm, đại ca sẽ không cho bọn họ lại đến tìm đệ gây phiền toái."

"Đại ca, huynh ta chi gian sao lại nói đến từ 'ân nhân'. Lúc trước nếu không phải huynh ra tay tương trợ, ta và Vân An cũng sẽ không có cuộc sống yên ổn như hiện tại, cũng không có khả năng trở thành nghĩa tử của cha. Chúng ta hiện tại là người một nhà, đừng nói cái gì cảm kích hay không cảm kích. Còn chuyện người Tống gia, có phần khế thư và giấy ghi nợ rồi, ta xem bọn họ cũng không dám lại đến tìm ta, đại ca huynh là Huyện lệnh, việc nhỏ này huynh không cần ra mặt." Vương Thạch Tỉnh lấy ra thư Thiệu Vân An viết cho Tưởng Khang Thần, đưa đến, "Vân An viết thư cho Khang Thần đại ca, Hi nhi khôi phục, tin tốt này nhất định phải nói cho Khang Thần đại ca biết."

Tưởng Khang Ninh nhận thư, đôi mắt nóng rát, chuyện Tưởng Mạt Hi là điều đau lòng của hắn và huynh trưởng, Tưởng Mạt Hi có thể khôi phục, đối với hắn và huynh trưởng, đặc biệt là huynh trưởng mà nói, những cực khổ đã trải qua liền không tính là gì. Tưởng Khang Ninh hít sâu mấy hơi, nói: "Đại ca hiện tại không ở kinh thành, Quân Hậu phái y đi Hổ Hành Quan, đại khái phải hơn hai tháng nwuxa mới có thể hồi kinh."

Vương Thạch Tỉnh vừa nghe đi "Hổ Hành Quan", trong mắt nghi vấn. Tưởng Khang Ninh gật gật đầu, nói: "Giống như đệ đoán." Vương Thạch Tỉnh gật gật đầu, nói: "Vậy chờ Khang Thần đại ca trở về biết Hi nhi khôi phục, khẳng định sẽ vội vã chạy tới."

"Nhất định là vậy." Tưởng Khang Ninh hiện tại muốn đến thôn Tú Thủy ngay. Nhưng nhớ mình là Huyện lệnh, không thể nói đi là đi, Tưởng Khang Ninh nói: "Buổi chiều sau khi bãi đường ta sẽ đi đến, nhân tiện đón Thanh nhi luôn."

Vương Thạch Tỉnh nói: "Ta thì tối mới có thể về, lập tức sẽ thu hoạch trà, chậm trễ không được."

.

.

.

Khi Vương Thanh tan học thì kinh ngạc nhìn đại bá đang chờ bé ở cửa. Không có nhìn Trâu Văn Triết và Quách Ngọc đang giật mình và khẩn trương, Vương Thanh đeo cặp sách chạy tới, kêu: "Đại bá."

"Thanh nhi." Cởi bỏ quan phục, thay bằng thường phục Tưởng Khang Ninh tiến lên, "Đại bá muốn đến nhà con, nhân tiện đón con về nhà."

Vương Diễn và Triệu Tùng Bác tiến lên hành lễ: "Tham kiến Huyện lệnh đại nhân."

Hai người này vừa nói, những học sinh không biết thân phận Tưởng Khang Ninh liền ngây dại. Cái gì? Vương Thanh là cháu trai Huyện lệnh đại nhân?

Tưởng Khang Ninh gật đầu với Vương Diễn và Triệu Tùng Bác, nói: "Thanh nhi ngồi xe ngựa của ta về nhà, các con vẫn là để Đinh Nhất Sâm đưa các con về nha."

"Dạ."

Tưởng Khang Ninh bế Vương Thanh lên xe ngựa của hắn ở trước mặt, sau đó hắn cũng lên xe. Vương Diễn và Triệu Tùng Bác chờ xe ngựa chạy đi rồi, mới chuẩn bị lên xe.

"Vương Diễn! Triệu Tùng Bác!" Bạn học của Vương Diễn và Triệu Tùng Bác kêu hai bé. "Vương Thanh là cháu trai Huyện lệnh sao?"

Vương Diễn nhìn Triệu Tùng Bác, Triệu Tùng Bác ổn trọng mà trả lời: "Đúng. Cha của Thanh nhi là nghĩa đệ của Huyện lệnh đại nhân."

"A! Sao các ngươi không nói!"

Triệu Tùng Bác nói: "Thanh nhi không thích khoe khoang."

Vương Diễn cười nói: "Các ngươi không phải đã biết sao?"

"Ai nha!"

Quách Ngọc nhìn xe ngựa đi xa, mạc danh có chút mất mát. Trâu Văn Triết cũng bĩu môi nói: "Vương Thanh cũng quá không có nghĩa khí. Chúng ta hẳn là bằng hữu của hắn, vậy mà hắn không nói cho chúng ta biết hắn là cháu trai Huyện lệnh đại nhân."

Quách Ngọc thu hồi ánh mắt: "Đi thôi, về nhà." Bước chân thật nhanh đi đến xe ngựa nhà mình.

"A! Quách Ngọc!" Trâu Văn Triết đuổi theo. "Ngươi không tức giận sao? "

"Có cái gì để tức giận đâu." Quách Ngọc lên xe ngựa nhà mình, Trâu tiểu béo ở ngoài xe ngựa kêu: "Hắn không xem chúng ta là bằng hữu! Ngươi không tức, ta tức!"

Trong xe, Quách Ngọc kỳ thật thực mất mát, hắn cho rằng bọn họ là bằng hữu.

Vương Thanh không nghĩ đến đại bá đến đón sẽ làm cho bạn học nghĩ như thế nào, Tưởng Khang Ninh căn bản không nghĩ đến chuyện này, Vương Thanh là cháu trai hắn căn bản không cần kiêng dè. Đón được Vương Thanh, Tưởng Khang Ninh liền gấp không chờ nổi mà hỏi Vương Thanh chuyện Tưởng Mạt Hi. Dù đã nghe Vương Thạch Tỉnh nói rồi, nhưng lần nữa nghe Vương Thanh nói, Tưởng Khang Ninh vẫn không kiềm được tâm tình kích động.

Xe tới thôn Tú Thủy, mới vừa đến cổng Vương trạch, Tưởng Khang Ninh đã xuống xe ngựa. Trịnh Vệ thị mở cửa. Tưởng Khang Ninh mở miệng liền hỏi: "Hi nhi ở đâu?"

Trịnh Vệ thị nói: "Đại thiếu gia có thể ở hậu viện. Mỗi ngày vào giờ này đại thiếu gia cùng tiểu thư đều ở hậu viện xem con thỏ."

Tưởng Khang Ninh nhanh chân chạy đến hậu viện, Vương Thanh hỏi: "Cha và cha con trở về chưa?"

"Lão gia còn chưa trở về, tiểu lão gia đã trở lại, y đang ở phòng bếp."

"Dạ."

Vương Thanh đi đến phòng bếp tìm cha nhỏ, nói cho cha nhỏ biết đại bá tới. Xem bộ dáng đại bá, sợ là không rảnh lo tìm cha nhỏ trước. Thiệu Vân An đang ở phòng bếp cùng Quách Tử Mục chuyện tiệm điểm tâm. Qua ba ngày nữa, Vân Long điểm tâm, Vân Long túi và Vân Long tửu lầu sẽ đồng thời khai trương. Thiệu Vân An không ra mặt, lúc đó Vương Thạch Tỉnh làm đương gia sẽ ra mặt. Người phụ trách ba cửa hàng đều là Hứa chưởng quầy, chưởng quản mỗi cửa hàng sẽ do Hứa chưởng quầy an bài, ba cửa hàng này Hứa chưởng quầy và Tằng chưởng quầy đều có cổ phần.

Nhìn thấy Vương Thanh, biết được đại ca đã đến, Thiệu Vân An mang theo Vương Thanh đi tìm đại ca, cười nói: "Đại bá con hôm nay tuyệt đối sẽ không có tâm tình ngồi công đường."

Vương Thanh gật gật đầu, cũng cười nói: "Trên đường đại bá vẫn luôn hỏi con chuyện đại ca."

Hai người đi vào khu nuôi gia súc, liền nhìn thấy Tưởng Khang Ninh đang ôm Tưởng Mạt Hi, hai mắt phiếm hồng, Tưởng Mạt Hi mặt vô biểu tình mà nhìn cữu cữu, bất quá hai tay ôm vào cổ cữu cữu.

"Đại ca/ Đại bá."

Tưởng Khang Ninh nhìn, gấp không chờ nổi mà nói: "Vân An! Hi nhi vừa rồi gọi ta là cữu cữu! Nó gọi ta cữu cữu!"

Thiệu Vân An đi qua, nói: "Hi nhi khôi phục, chúc mừng đại ca."

"Không không, đây đều là công lao của đệ và Thạch Tỉnh, nếu không có các đệ ......"

Thiệu Vân An giơ tay ngăn lời cảm tạ của Tưởng Khang Ninh, nói: "Đại ca, chúng ta là người một nhà, huynh đây là đang xem ta là người ngoài sao?"

Tưởng Khang Ninh cười.

Thiệu Vân An hướng Tưởng Mạt Hi nói: "Hi nhi, tiệm điểm tâm của tiểu Quách thúc thúc ngày mai khai trương, con cùng Ni Tử, Thanh nhi đi xem có điểm tâm nào yêu thích hay không, để tiểu Quách thúc thúc làm nhiều nha."

Tưởng Mạt Hi vừa nghe, lập tức giãy giụa muốn xuống, Tưởng Khang Ninh vui sướng (kinh hỉ) vạn phần mà buông bé xuống, hốc mắt lại đỏ một vòng. Xuống đất Tưởng Mạt Hi nắm chặt tay Ni Tử và Thanh nhi liền đi ra ngoài. Nhìn ba hài tử đi, Tưởng Khang Ninh mới thu hồi tầm mắt, lau lau khóe mắt.

"Đã làm đệ chê cười."

Thiệu Vân An: "Đại ca có thể yên tâm. Hi nhi có lẽ không thích nói chuyện, nhưng trí lực là tuyệt đối không thành vấn đề, thậm chí so với nhiều hài tử còn thông minh hơn. Huynh xem ngay cả nãi nãi nó là ngu ngốc cũng biết đó." Cũng biết cha nó là ngu ngốc. Bất quá những lời này Thiệu Vân An không muốn nói trước mặt Tưởng Khang Ninh, Tưởng Khang Ninh đối với vị 'ca phu' trước này cực kỳ oán trách.

Tưởng Khang Ninh phì cười, sau đó thở phào nói: "Đại ca rốt cuộc có thể an tâm, cũng không cần tự trách."

Thiệu Vân An hỏi: "Khang Thần đại ca khi nào có thể đến đây?"

Tưởng Khang Ninh tiếc nuối nói: "Đại ca được Quân Hậu phái đi Hổ Hành Quan đưa cho 3500 lượng hoàng kim mà các đệ quyên cho tiểu đại tướng quân rồi. Đại ca nói Quân Hậu có ý là sợ y ở kinh thành gặp phiền toái nên muốn y tạm thời rời khỏi kinh thành một thời gian."

"Phiền toái?"

Tưởng Khang Ninh cười lạnh, nói: "Võ gia đi tìm đại ca."

"Hở?" Thiệu Vân An sửng sốt nửa giây, lập tức phản ứng: "Đây là biết đại ca thành tâm phúc của Quân Hậu, hối hận sao?"

Tưởng Khang Ninh nói: "Không chỉ đơn giản như vậy." Tưởng Khang Ninh đem tình trạng hiện giờ của phủ An Quốc Công và chuyện Hoàng Thượng mở yến tiệc nói cho Thiệu Vân An nghe, ngày đó Hằng Viễn hầu và An Quốc Công bị người vả mặt cỡ nào. Thiệu Vân An được An công công báo tin nên có biết chút ít, bất quá không có rõ kỳ càng như Tưởng Khang Ninh nói.

Thiệu Vân An gật gật đầu: "Phủ An Quốc Công không được Hoàng Thượng trọng dụng, muốn lợi dụng quan hệ của Khang Thần đại ca cùng Quân Hậu để cải thiện quan hệ với Hoàng Thượng?"

Tưởng Khang Ninh nói: "Nếu không phải lúc đó Hoàng Thượng căn cơ chưa ổn, phủ An Quốc Công sớm bị diệt rồi."

Thiệu Vân An nói: "Vậy bọn họ sau này càng hối hận. Hi nhi chính là tiểu thiên tài. Xem ra Quân Hậu rất coi trọng Khang Thần đại ca, bằng không cũng sẽ không kêu y rời khỏi kinh thành để tránh phiền toái. Dù sao Hoàng Thượng và Quân Hậu, hai vị đại thần này, chúng ta phải ôm cho chặt."

Tưởng Khang Ninh cười ra tiếng, không thể không nhắc nhở lần nữa:" Ở bên ngoài không được nói như vậy."

"Yên tâm, yên tâm."

Tưởng Mạt Hi khôi phục, Tưởng Khang Ninh tâm tình rất tốt. Buổi tối không về phủ huyện lệnh, liền ở bên này qua đêm, ngày mai sáng sớm huyện nha sẽ phái người đến đón hắn.

Tưởng Mạt Hi nói không nhiều lắm, nói chuyện cũng chỉ là mấy chữ thôi, nhưng không sợ bé cả đời đều như vậy, đối với những người yêu thương bé như vậy cũng đủ rồi. Vì chúc mừng Tưởng Mạt Hi khôi phục, buổi tối Thiệu Vân An và Quách Tử Mục làm bữa tiệc lớn, Thiệu Vân An còn dùng cách nấu phương Tây, nguyên liệu tuy rằng không được đầy đủ, nhưng lần thứ nhất nấu những món ăn phương Tây mọi người đều hô ăn ngon. Đặc biệt là Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi, rất thích ăn, Thiệu Vân An đem phần của mình chia làm hai đưa cho hai đứa nhỏ.

"Cha nhỏ, cơm hộp ngày mai có thể làm món này hay không." Vương Thanh yêu cầu.

Tưởng Mạt Hi thẳng nhìn An thúc chăm chăm. Thiệu Vân An bật cười: "Không thành vấn đề, không phải là vài món ăn phương Tây sao. Nếu cha nhỏ có thịt bò, sẽ là bò bít tết cho các con ăn, rất ngon đó."

Tưởng Mạt Hi: "Bò bít tết!"

Thiệu Vân An bị sặc nước bọt của mình. Quách Tử Mục vội vàng vuốt lưng cho Thiệu Vân An, Tưởng Khang Ninh cố ý nghiêm mặt nói: "Trâu, bò không thể tùy tiện giết, là phạm pháp."

Tưởng Mạt Hi: "Bò bít tết!"

Tưởng Khang Ninh dở khóc dở cười mà xoa đầu cháu trai: "Hi nhi ngoan, luật pháp triều ta nghiêm minh, cấm không cho tùy ý giết trâu bò, trừ phi có trâu bò chết mới có thịt ăn."

"Vậy cũng không thể ăn." Thiệu Vân An lập tức nói: "Trâu bò chết ai biết là có phải do bệnh hay không, không thể giết trâu bò bởi vì trâu bò là công cụ sản xuất, dùng cày ruộng. Vậy chúng ta nuôi trâu bò thịt đi, không phải sẽ có thịt trâu bò ăn rồi sao."

Tưởng Mạt Hi và Vương Thanh hai mắt lập tức tỏa sáng, Tưởng Khang Ninh rất bất đắc dĩ: "Trâu bò nào có chia thành loại giết thịt loại không, đều dùng để cày ruộng hết."

Thiệu Vân An lắc lắc ngón trỏ: "Sai sai sai. Trâu bò có nhiều chủng loại lắm. Có trâu dùng để cày ruộng này, bò dùng để sản xuất sữa này, sau này ăn thịt trâu bò nên phát triển. Như vậy chúng ta có trâu để cày ruộng, còn có sữa bò cường thân kiện thể, thịt bò tăng cường thể lực, thỏa mãn ăn uống, thì mới đúng nha."

Tưởng Khang Ninh cười: "Vậy là đệ nghĩ muốn nuôi bò sao?"

Thiệu Vân An lắc đầu: "Không phải ta nghĩ. Đại ca ngài là Huyện lệnh, hẳn là nên phát triển mạnh ngành nuôi dưỡng gia súc đi." Trong đầu đột nhiên nảy ra ý tưởng, Thiệu Vân An lập tức nói: "Đại ca, cháu ngoại Vương Văn Hòa đặc biệt thích nghề thú y đó. Để làm thú y hắn còn cam nguyện đến y thú quán làm gã sai vặt chỉ vì muốn học bản lĩnh nữa mà. Ta đã thấy đứa nhỏ này, rất có tiền đồ, có thể bồi dưỡng hắn làm ngành nuôi dưỡng gia súc được đó. Đại ca, lần này bán trà kiếm tiền, ngài có muốn suy xét phát triển huyện Vĩnh Tu thành chuyên ngày nuôi dưỡng gia súc gia cầm hay không? Gà vịt cá trâu bò, đều có thể phát triển. Đến lúc đó chúng ta muốn ăn thịt cá thì có thịt cá ăn, muốn ăn thịt bò thì có thịt bò ăn, không cần phải quan tâm có làm trái pháp luật hay không."

Tưởng Mạt Hi: "Bò bít tết!"

"Phốc!" Thiệu Vân An cười ha ha: "Đại ca, vì bò bít tết của Hi nhi, ngài nên nuôi bò đi."

Tưởng Khang Ninh ôm Tưởng Mạt Hi lên đùi, cũng cười to: "Hi nhi, cữu cữu đồng ý với con, sẽ tranh thủ nuôi bò, để cho con có bò bít tết ăn nha."

Tưởng Mạt Hi nhìn cữu cữu, trong mắt rõ ràng rất vui. Tưởng Khang Ninh nhìn bộ dánh cháu trai, hốc mắt lại có chút nóng lên, nhưng tươi cười lại càng sâu.

Thiệu Vân An thu hồi tươi cười, nghiêm túc vài phần nói: "Đại ca, huyện Vĩnh Tu phát triển thương nghiệp, còn cò một vấn đều cần thiết phải ưu tiên giải quyết."

Tưởng Khang Ninh lập tức nhìn qua, cũng thu hồi tươi cười.

Thiệu Vân An: "Đường."

Tưởng Khang Ninh: "Đường?"

Thiệu Vân An nói: "Nếu muốn phú, trước tu sửa đường. Đường sửa xong, thì hàng hóa mới có thể dễ dàng luân chuyển, hậu cầu cũng vận hàng trôi chảy, kinh tế mới có thể phát triển lên. Bước đầu ta tính sửa đường từ thôn Tú Thủy đến huyện Vĩnh Tu, sẽ làm cho hàng hóa chuyển từ thôn Tú Thủy đến huyện Vĩnh Tu sẽ nhanh hơn. Đại ca, thời gian là tiền bạc đó, nếu tốn quá nhiều thời gian để vận chuyển, chúng ta còn kiếm tiền cái gì? Đây là vì giao thông địa phương phát triển thì kinh tế mới phát triển, giao thông không phát triển thì kinh tế sẽ lạc hậu nha. Hàng hóa cho dù có tốt cách mấy mà không vận chuyển đi được cũng không bán được tiền, đều là uổng phí rồi."

Tưởng Khang Ninh: "Đệ nói quá đúng! Huyện Vĩnh Tu phát triển như hiện giờ chính là nhờ vào giao thông thông suốt bốn phía sao, còn có đường biển nữa."

"Đúng. Cho nên hàng hóa huyện Vĩnh Tu tương đối phong phú, hàng hóa đông tây nam bắc đều có. Đây là chỗ tốt của giao thông tiện lợi. Cho nên đại ca, đường của thôn Tú Thủy ta bao. Huyện Vĩnh Tu dù có hàng hóa phong phú, kể cả trà hay là trái cây đi nữa, chỉ cần đường không tốt, cũng làm cho kết hoạch của nhiều người chùng bước nha. Nếu huynh có thể thành công, thì vị tri phủ sư huynh của ngài có thể tham khảo. Nếu kinh tế của cả phủ Sắc Nam bay vọt, thì cả nước sẽ noi theo đó. Một ngày kia, chúng ta có thể đi đến nhwuxng nơi ngoài Yến Quốc, có thể ra biển nữa nha."

"Ha ha, có đệ ở đây, chúng ta nhất định có thể ra biển!" Tưởng Khang Ninh tựa hồ đã thấy được quan cảnh vĩ đại.

Vương Thanh tò mò hỏi: "Cha nhỏ, ra biển là gì ạ?"

Thiệu Vân An: "Chính là tạo ra một con thuyền rất lớn rất lớn, sau đó vượt qua biển rộng, đến bờ bên kia đó. Biển rất lớn rất lớn nha, vô biên vô hạn, bờ biển bên kia còn có rất nhiều quốc gia, còn có những loại kỳ trân dị vật, phong thổ mà chúng ta chưa từng gặp qua, còn có những ngôn ngữ mà chúng ta nghe không hiểu nữa, không giống với màu da, không giống màu tóc chúng ta, có thể coi như là một thế giới khác vậy."

"Oa oa." Ni Tử kinh hô, trên mặt khát vọng, "Con muốn đi."

Vương Thanh: "Con cũng muốn đi."

Tưởng Mạt Hi nhìn chằm chằm Thiệu Vân An, nói ra một chữ: "Thuyền."

Thiệu Vân An cười nói: "Chúng ta hiện tại chưa có thuyền để đi ra biển xa như vậy, hy vọng này sẽ để lại cho các con. Hy vọng các con sau này lớn lên có thể làm ra thuyền như vậy."

"Thuyền!" Tưởng Mạt Hi hai mắt sáng ngời có thần, tựa hồ đối với thuyền lớn sinh ra hứng thú nồng hậu.

Tưởng Khang Ninh thâm trầm mà nhìn Thiệu Vân An, thầm nghĩ: Vân An, đệ sao lại biết có thế giới khác? Đệ từng đi đến sao?

Hắn không hỏi. Hắn biết, điều thần bí trên người Thiệu Vân An có rất nhiều, trừ phi chính y gỡ bỏ, bằng không hắn tuyệt đối không hỏi, điều này không chỉ là suy nghĩ của hắn, mà cũng là Hoàng Thượng hạ lệnh cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro