Chương 117

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có đại miêu quấy rối, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An làm việc hiệu suất phi thường cao. Đã đến giữa trưa, trà cổ thụ trà đều đã thu hoạch xong. Thiệu Vân An thu lá trà vào không gian, rải linh tuyền giữ tươi, sau đó cầm chút rau dưa trái cây thuận tiện đem bọn nhỏ cũng đem ra.

Dã ngoại nấu cơm không có phương tiện, nhưng đó là đối với người khác. Trong không gian, có nồi cơm điện, có gạo trong không gian. Ngoài không gian, Vương Thạch Tỉnh nhóm lửa, nướng gà và thỏ mang theo. Thiệu Vân An ở một bên xắt rau, để lát nữa xào rau.

Ở trong không gian đương nhiên cũng có thể nấu cơm, nhưng mỗi người đều cảm thấy ở bên ngoài người một nhà như vậy vây quanh cùng nhau nấu cơm, ăn cơm mới thêm đầm ấm.

Khi Thiệu Vân An vào không gian, ba hài tử đều đang xem sách, y yên tâm và rất vui mừng, hài tử trong thật hiểu chuyện và ngoan ngoãn. Bất quá nhìn Tưởng Mạt Hi ăn nhiều khoai lát và chocolate như vậy, y không thể không nghiêm túc mà nói cho Tưởng Mạt Hi không được ăn như vậy. Tuy rằng có linh tuyền sẽ không làm nhóc nóng trong người, nhưng ăn nhiều thực phẩm rác như vậy thì không tốt, hơn nữa ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy còn bụng đâu mà ăn cơm?

"Đại ca, chocolate chỉ có nhiêu đó, ăn xong sẽ không có ăn nữa, mấy ngày nữa hãy ăn tiếp nha." Vương Thanh khuyên vì sau này không còn chocolate để ăn sẽ khiến đại ca buồn bực.

Tưởng Mạt Hi nhìn Vương Thanh, không có buồn bực.

Vương Thanh chớp chớp mắt: "Chocolate là do cha nhỏ từ nơi khác mang đến, ăn xong sẽ không có nữa đâu, nơi này chúng ta không có."

Tưởng Mạt Hi lập tức nhìn một người: "An thúc!"

Đang làm chân giò hun khói Thiệu Vân An không ngẩn đầu lên nói: "Thanh nhi nói rất đúng. Chocolate làm từ ca cao. Trong không gian An thúc chỉ có chocolate thôi, không có ca cao. Con mấy ngày nay ăn hết chocolate, sau này sẽ không có nữa."

"An thúc!" Tưởng Mạt Hi lại kêu, nhóc không thể tiếp thu về sau không có chocolate ăn. Vương Thạch Tỉnh trong mắt là ý cười, chuyên tâm nướng thịt và làm nước chấm, không phân tâm.

Tưởng Mạt Hi giống cữu cữu Tưởng Khang Ninh của nhóc, đặc biệt thích ăn đồ ngọt. Thiệu Vân An bị vẻ mặt Tưởng Mạt Hi làm cho ha ha cười: "Bên trong nhà gỗ có một cái rương đủ loại hạt giống. Con có thể đi tìm xem. Nếu có ca cao, con sau này sẽ có chocolate ăn. Nếu không có, vậy An thúc cũng đành bó tay."

Tưởng Mạt Hi đôi mắt mở lớn: "Tìm!"

"Muốn tìm cũng chờ cơm nước xong!" Thiệu Vân An vỗ đầu Tưởng Mạt Hi một cái, "Đi hái ớt xanh lại đây, An thúc trong chốc lát phải dùng."

Tưởng Mạt Hi xoay người đi bẻ ớt xanh, rất là vội vàng.

Vương Thanh và Ni Tử cũng rất thích ăn chocolate, bất quá bọn bé cũng thích ăn mấy thứ khác. Bọn bé cùng đại ca đi tìm hạt giống, đều hy vọng có thể tìm được.

"Ngao ~"

Thiệu Vân An đang làm chân giò hun khói dừng lại, Vương Thạch Tỉnh thịt nướng cũng dừng lại, ba hài tử bẻ ớt xanh động tác cũng dừng lại.

"Có cần đúng giờ vậy hay không?!"

Thiệu Vân An cạn lời, thật đúng là lão hổ tinh mà!

Hai ấu hổ chạy ra từ trong rừng rậm, con lớn nhất kia đi phía sau. Thiệu Vân An lập tức vui vẻ: "Ha, không tồi nha, còn biết đem lễ vật đến". Hổ ca kéo một con nai to, một ấu hổ ngậm một con gà rừng, Hổ ca đem nai đặt lên mặt đất, ngẩng cằm nhìn Thiệu Vân An, ý muốn nói: ta không phải ăn không uống không nha!

"Ngao ngao ~ "

Ném xuống gà rừng một ấu hổ chạy đến bên cạnh Vương Thạch Tỉnh, đối với mùi thịt nướng hứng thú.

Được đi, bữ cơm trưa sợ là phải tiêu tốn không ít công phu. Thiệu Vân An hướng lên trời thở hắt ra, tham ăn, không phân biệt chủng loại.

.

.

.

Cả ngày này, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An vẫn là lúc chạng vạng mới từ núi trở về. Bữa cơm trưa đó ước chừng ăn bốn giờ! Nai quá lớn, không dễ dàng sử lý, phụ cận này có nguồn nước, nhưng là thượng nguồn, nếu mổ giết ở đây sẽ gây ra ô nhiễm. Thiệu Vân An đành đem thịt vào không gian xử lý để bổ khuyết cung cấp dạ dày cho ba con hổ. Cùng Vương Thạch Tỉnh bận rộn một lúc, thịt trong không gian bọn họ đều lấy ra ăn.

Ba con đại miêu ăn không đủ, Thiệu Vân An kêu bọn nó đi bắt thêm gà rừng. Ba con đại miêu đi bắt, không chỉ bắt gà rừng, còn bắt lợn rừng. Gà rừng toàn bộ nhổ lông nướng, lợn rừng thu vào không gian. Chờ đến ba con đại miêu ăn no, Thiệu Vân An đưa lên chậu linh tuyền có pha một giọt linh nhũ lúc này mới thỏa mãn ba con đại miêu ăn uống, hại y và Vương Thạch Tỉnh mệt mỏi quá sức.

Ba con đại miêu ăn uống no đủ lại không có đi, liền nằm ở đó nghỉ ngơi. Ba hài tử không muốn về nhà sớm như vậy, hai người lớn cũng không cưỡng bách hài tử trở về. Hai người đến phụ cận đi dạo một vòng, nhìn dương nãi tử quả và hoa cúc dại mọc. Bất quá tuy rằng mệt, nhưng Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đã thật lâu không có nhàn nhã như vậy. Trong rừng, chỉ có một nhà bọn họ, không cần cố kỵ cái gì.

Bụng ăn đến phình phình ba hài tử ở cùng hai ấu hổ chơi. Phải nói là hai ấu hổ chủ động trêu chọc bọn bé, ba hài tử phát hiện lão hổ không ăn bọn bé, còn rất hữu hảo, nên liền chơi chung. Lúc bọn họ phải về, mặc kệ là lão hổ hay là hài tử, đều lưu luyến không muốn đi.

"Thúc."

"Hửm?"

"Lão hổ."

"Ừm."

"Lão hổ!"

Thiệu Vân An cười lên tiếng: "Con có phải là muốn sau này cùng lão hổ chơi phải không?"

"Dạ!"

Ni Tử: "Cha nhỏ, lão hổ không ăn thịt người."

"Đó bởi vì bọn nó thích ăn." Thích ăn kỳ trân dị bảo.

Vương Thanh: "Cha nhỏ, chúng ta về sau còn có thể lên núi tìm bọn chúng không?"

"Con yên tâm. Cái mũi bọn chúng tốt như vậy, chúng ta vừa lên núi bọn chúng đã có thể ngửi được. Chờ cha nhỏ và cha các con bận xong trận này, về sau vào ngày nghỉ của con chúng ta liền lên núi tìm lão hổ chơi. Hi nhi cũng phải hoàn thành bài tập mà An thúc và cữu cữu giao cho con, làm không xong không được tìm lão hổ chơi."

Vốn đang nghĩ mình mỗi ngày đều là ngày nghỉ, có thể mỗi ngày lên núi chơi, Tưởng Mạt Hi nhấp miệng.

"Con là đại ca, học tập không thể kém so với đệ đệ được. Con không phải muốn làm thuyền sao? Không học tập về sau làm sao làm thuyền được? Con sẽ không vẽ được bản thảo đâu."

Tưởng Mạt Hi không nhấp miệng nữa, lão hổ đúng là chơi rất vui, nhưng nhóc còn phải làm thuyền.

Vương Thanh lập tức nói: "Cha nhỏ, đại ca nói, huynh ấy sau này sẽ làm thuyền."

"Vậy Hi nhi phải nỗ lực lên nha."

Tưởng Mạt Hi thực nghiêm túc mà mở miệng: "Con, làm thuyền; Thanh, Quốc Công."

Có ý gì?

Thiệu Vân An nhìn Tưởng Mạt Hi: "Thanh nhi, Quốc Công? Cái gì Quốc Công."

Vương Thanh: "Đại ca đêm qua cũng nói như vậy, con cũng không rõ."

Vương Thạch Tỉnh hiểu ra đầu tiên: "Ý Hi nhi có phải là muốn sau này Thanh nhi trở thành quốc công?"

"Dạ!" Tưởng Mạt Hi dùng sức gật đầu.

Thiệu Vân An nhướng mày, Tưởng Mạt Hi kế tiếp nói làm y và Vương Thạch Tỉnh đều giật mình.

"Thanh, quốc công, bảo hộ. Con, làm thuyền, chạy trốn."

Thiệu Vân An nháy mắt hiểu ra những lời này. Y kéo qua Tưởng Mạt Hi hung hăng xoa nắn khuôn mặt nhóc: "Ha, Hi nhi nhà chúng ta thế nhưng nghĩ xa như vậy. Thanh nhi về sau làm quốc công, làm chỗ dựa cho nhà chúng ta, bảo hộ chúng ta. Hi nhi làm thuyền, nếu chúng ta có nguy hiểm liền ra biển chạy trốn, có phải con có ý này không?"

Tưởng Mạt Hi gật đầu, đổi lấy chính là nhóc bị An thúc lại lần xoa nắn khuôn mặt. Tưởng Mạt Hi giãy giụa ra xoa xoa mặt, trốn sau lưng Ni Tử.

Vương Thanh kinh ngạc mà nhìn đại ca, đại ca thế nhưng là có ý này? Có người xoa xoa đầu bé, bé ngửa đầu.

"Thanh nhi, đại ca con đối với con ký thác kỳ vọng cao. Nhưng quốc công địa vị quá cao, con không cần tự áp lực chính mình, chỉ cần con dụng tâm đọc sách, về sau có thể làm quan hay không, không quan trọng. Nhưng có mục tiêu học tập luôn tốt."

Vương Thanh cắn cắn miệng, mở miệng: "Con sẽ nỗ lực làm được!"

Thiệu Vân An cười xoa xoa đầu Vương Thanh, trong lòng đối với hai đứa nhỏ này rất vui mừng, đặc biệt là Tưởng Mạt Hi từng có thời gian bị bệnh tự kỷ. Tưởng Mạt Hi có thể nghĩ như vậy, đủ có thể thấy được nhóc là hài tử cực thông minh. Cho dù có phải là do linh tuyền hay linh nhũ là khai sáng trí lực nhóc, người ở kinh thành kia về sau sẽ hối hận đến khóc không kịp nha.

Người một nhà chậm rì rì trở lại Vương trạch, còn chưa vào cửa, đã được Trịnh đại đang chờ ở cửa báo là có Tưởng Khang Ninh và Đại Giang Phó thống lĩnh tới, đang chờ ở chính sảnh, đã đợi một canh giờ rồi.

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đi nhanh về phòng thay quần áo, ba hài tử giao cho Trịnh Vệ thị dẫn bọn bé về phòng tắm rửa thay quần áo. Không kịp tắm rửa, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An lau tay lau mặt, thay đổi quần áo đi đến chính sảnh.

Tưởng Khang Ninh và Đại Giang vừa uống trà ăn điểm tâm, vừa chơi cờ vây. Biết được Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đã trở lại, Tưởng Khang Ninh kêu Yến Phù Sinh dọn đi bàn cờ. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An vừa xuất hiện, Tưởng Khang Ninh liền trách cứ nói: "Thạch Tỉnh, Vân An đại nạn trở về, đệ sao còn dẫn y lên núi hái trà, y nên ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi mới đúng."

Vương Thạch Tỉnh lập tức nói: "Đại ca giáo huấn chính phải."

Thiệu Vân An mang gương mặt tươi cười tiến lên nói: "Mặt ta nhìn bên ngoài có hơi đáng sợ, nhưng trong miệng đã bình phục rất nhiều rồi. Hiện tại là thời kỳ mấu chốt, chút thương tích này tính gì, kiếm tiền mới là việc quan trọng nhất."

Đối mặt Thiệu Vân An, Tưởng Khang Ninh thần sắc lập tức hòa hoãn rất nhiều, nói: "Hái trà chậm một hai ngày cũng không quan trọng. Đệ thành ra như vậy rồi, nên hảo hảo nghỉ ngơi!"

Biết đại ca quan tâm y, Thiệu Vân An nhận hảo tâm đại ca, nói: "Được được, đã hái xong trà rồi, đều là Tỉnh ca động tay, ta chỉ ở dưới nhìn. Ngày mai hảo hảo nghỉ ngơi cả ngày, dù sao cũng phải phơi nắng."

Tưởng Khang Ninh: "Ừm, vậy mới đúng."

Vương Thạch Tỉnh lên tiếng: "Đại Phó thống lĩnh và đại ca đến có chuyện gì sao?"

Hiện tại là thời kỳ bận rộn chế trà, hai người này lúc này đến đây khẳng định có việc. Đại Giang nói: "Thiệu Tiểu ca gặp chuyện lớn như vậy, ta cần phải tự mình áp giải phạm nhân hồi kinh diện thánh. Khi ta trở về, Thiệu Tiểu ca cùng hài tử trong nhà không nên ra cửa, ta đi nhanh thì mười ngày, chậm thì nửa tháng sẽ trở về."

Tưởng Khang Ninh nói tiếp: "Kinh thành thế cục phức tạp, tuy rằng thánh thượng và thiên tuế đã cực lực tránh chú ý cho cho các đệ, nhưng khó lòng phòng bị. Thạch Tỉnh có võ, lại từng đi quân ngũ, còn được. Nhưng đệ và bọn nhỏ thì phải muôn vàn cẩn thận."

Đại Giang:" Mong rằng Thiệu Tiểu ca có thể thông cảm."

Thiệu Vân An lập tức hành lễ, nói: "Ý Đại Phó thống lĩnh ta minh bạch. Chế trà ở ngay hậu viện nhà ta, có thể không cần ra cửa. Chuyện thu trà cũng có Tỉnh ca cùng Yến quản gia phụ trách. Thanh nhi bên kia ta kêu Tỉnh ca đi xin nghỉ là được."

Tưởng Khang Ninh nói: "Thanh nhi bên kia ta đã xin nghỉ cho bé rồi. Đệ và Thanh nhi là nguy hiểm nhất."

"Ừm."

Thiệu Vân An hoàn toàn tiếp thu đại ca an bài. An toàn phải được ưu tiên, cũng chỉ có thể tạm thời ủy khuất Vương Thanh.

Đại Giang và Tưởng Khang Ninh đến đây chính là muốn nói việc này. Mặt khác muốn cùng Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh một lần nữa thương lượng chuyện kế tiếp. Thiệu Vân An bị bắt, có một số việc không thể tùy ý nữa.

Trước khi hai người đi, Yến Phù sinh liền thỉnh Quách Tử Mục chuẩn bị bữa tối cho hai vị khách quý. Đại Giang ăn cơm, đưa cho cả nhà Thiệu Vân An năm tên thị vệ, thừa dịp ban đêm rời đi thôn Tú Thủy. Ngày hôm sau hắn liền phải xuất phát hồi kinh. Tưởng Khang Ninh cũng phải về huyện nha, hiện tại trong nha môn công việc nhiều lắm, hắn phải tọa trấn.

Tưởng Khang Ninh cùng đại Phó thống lĩnh rời đi, khi đưa hai người ra ngoài, Vương Thạch Tỉnh cùng đại Phó thống lĩnh thấp giọng nói mấy câu, đại Phó thống lĩnh trầm ngâm một lát sau, gật gật đầu. Hai ngày này trong nhà đã thu rất nhiều trà, trà đã phơi nắng xong sẽ bắt đầu xao trà, cho nên Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không có nghỉ ngơi. Quá trình chế trà cần nghiêm khắc bảo mật, hai người đơn độc đi hậu viện gia chế trà. Hai người vừa đến không bao lâu, Yến Phù Sinh đã nghe cửa sau có tiếng gõ, Đường Căn thụ tới.

Vương Thạch Tỉnh đi ra ngoài thấy nhóc, chờ khi hắn trở về, trong tay nhiều thêm một sọt lá trà, là Đường Căn thụ dẫn người đi hái Kỳ môn hồng trà. Thiệu Vân An kiểm tra một chút, Đường Căn Thụ hái chồi non tách ra dựa theo một tôm một lá, một tôm hai lá và một tôm ba lá, lá trà hái cũng không tồi. Kiểm tra xong, Thiệu Vân An nói: "Về sau huynh hãy bồi dưỡng Đường Căn Thụ đi, nhóc có thể giúp huynh phụ trách thu trà, thiên phú không tồi đâu."

Vương Thạch Tỉnh: "Nhóc đúng là hài tử nghiêm túc, ta cũng có quyết định này."

Cách chế hồng trà khác với cách chế trà xanh. Thiệu Vân An đem Kỳ môn hồng trà trước thu vào không gian, những lá trà hôm nay làm không xong cũng toàn bộ thu vào không gian, rải lên linh tuyền. Vương Thạch Tỉnh mới vừa khóa cửa, lại có người gõ. Hắn mở cửa, mắt tức khắc thêm vài phần bất đắc dĩ.

"Ba con không đi ngủ, tới đây làm gì?"

"Cha, con cùng đại ca muốn hỗ trợ, Ni Tử cũng muốn đi theo."

Ni Tử lập tức nói: "Con cũng có thể hỗ trợ."

Thiệu Vân An ở bên trong kêu: "Để bọn nhỏ vào đi."

Vương Thạch Tỉnh cho ba hài tử tiến vào, ba hài tử đều thật cao hứng. Lại lần nữa đóng cửa lại, nghĩ hẳn là không có người tới quấy rầy nữa, Vương Thạch Tỉnh khóa cửa.

Thiệu Vân An: "Bọn nhỏ đến vừa lúc. Đi không gian đem lá trà bên trong bày ra, Thanh nhi, giống như lúc trước nhà mình phơi hoa cúc dại vậy. Mỗi loại cha nhỏ đã phân loại rồi, các con chú ý không để xen lẫn vào là được. Thanh nhi, giao cho con phụ trách."

"Dạ!"

"Mệt thì đi nhà gỗ ngủ, không nên xuống nước."

"Dạ!"

Thiệu Vân An đem ba hài tử vào không gian, cởi ra áo ngoài, cuốn tay áo lên bắt đầu làm việc.

Bận suốt một đêm, Thiệu Vân An vào không gian kêu ba hài tử, Vương Thạch Tỉnh giải quyết những chuyện còn lại. Ba hài tử ở trên giường trong nhà gỗ ngủ ngon lành, lá trà thu vào trong không gian toàn bộ chỉnh chỉnh tề tề đã phân loại phơi ở trên chiếu trúc. Không có đánh thức ba hài tử, y đem ba hài tử ôm ra không gian. Vương Thạch Tỉnh cũng làm xong rồi, hắn trước đem Ni Tử ngủ như chết ôm về phòng giao cho Hạ Xuân cùng Hạ Thu, sau đó quay về đưa Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi trở về phòng. Thiệu Vân An khóa cửa, đánh ngáp về phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro