Chương 141

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hổ Hành Quan, Tưởng Khang Thần một thân trang phục chỉnh tề, các tướng sĩ Hổ Hành Quan dưới sự chỉ huy của đại tướng quân Đại Minh Vinh đi tiễn y. Tưởng Khang Thần an toàn mà hộ tống một rương hoàng kim, lương thảo và vật tư mà Quân hậu mua cho đến Hổ Hành Quan, sứ mệnh y đã hoàn thành, có thể hồi kinh. Trước mặt mọi người, Đại Minh Vinh từ trong ngực lấy ra một phong thư đưa ra: "Thư này thỉnh Tưởng nội quan mang cho Quân hậu. Ta và các tướng sĩ Hổ Hành Quan chúc ngô hoàng và Thiên tuế vạn phúc."

Tưởng Khang Thần hai tay tiếp nhận thư, nói: "Ti chức sẽ đem lời đại soái nói cho Hoàng thượng và Thiên tuế. Đại soái, tiểu tướng quân và chư vị tướng sĩ lấy biên quan làm nhà, ngày đêm trấn thủ, vì Đại Yến ta chống đỡ ngoại địch lập vô số công danh hãn mã, khi hồi kinh, ti chức sẽ đúng sự thật bẩm báo cho Hoàng thượng và Thiên tuế. Ti chức cũng chúc đại soái và chư vị các tướng sĩ sức khỏe mạnh, vạn sự bình an."

Đem thư cất vào trong ngực, Tưởng Khang Thần lên ngựa, hướng mọi người hành lễ, huy roi ngựa. Trở về không có quân nhu, Tưởng Khang Thần và thuộc hạ mấy trăm người đều quần áo nhẹ lên đường, một đường phóng ngựa chạy về kinh thành.

Tưởng Khang Thần như vậy rời đi, mọi người vẫn luôn nhìn bọn họ chạy xa mới thu hồi ánh mắt. Có người thở dài một tiếng: "Mong Tưởng nội quan sau này sẽ còn quay lại nha."

Đại Chiến Kiêu nhìn qua, cười: "Mang thúc luyến tiếc sao?"

Mang Mạo vỗ bụng, gật gật đầu: "Luyến tiếc nha. Tưởng nội quan đến, chúng ta sẽ có thịt ăn, có uống rượu. Y đi rồi, ta thật luyến tiếc đó."

Hắn vừa nói xong, những người khác ha ha mà cười. Đại Minh Vinh cũng cười. 3500 lượng hoàng kim mua dê để cho toàn quân các tướng sĩ uống canh ăn thịt đúng là miễn cưỡng. Nhưng cho dù là vậy, thì hai ngày này toàn bộ Hổ Hành Quan quân doanh như ăn tết vậy. Đại Minh Vinh không có ngăn cản các tướng sĩ có loại suy nghĩ này. Các tướng sĩ Đại Yến Quốc quá khổ, bọn họ sớm đã học được trong khổ tìm niềm vui, mặc dù chỉ là một ngụm canh, một miếng thịt dê, bọn họ đã cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Tưởng Khang Thần đi rồi, Hổ Hành Quan mọi chuyện đều trở lại như cũ. Đại Minh Vinh ánh mắt trở nên nghiêm nghị, trầm giọng hạ lệnh: "Hổ Hành Quan toàn quân nghe lệnh!"

"Có mạt tướng!"

"Bắt đầu từ hôm nay, các tướng lĩnh lãnh binh thao luyện, mười ngày sau các doanh tỷ thí."

"Tuân lệnh đại soái!"

Ảnh hưởng của Tưởng Khang Thần mang đến, bị mệnh lệnh của Đại Minh Vinh làm cho tiêu tán. Đối với biên quan tướng sĩ mà nói, vất vả thao luyện, phòng ngự ngoại địch, bảo vệ quốc gia mới là bản chức bọn họ. Mà kinh thành, Sầm lão đang bị vây ở phủ Ông lão. Nói dùng từ 'vây' cũng chưa đủ thỏa đáng. Sầm lão tới kinh thành có ý là đưa sách cho sư huynh Ông lão, ông muốn cùng lão hữu ở kinh thành gặp mặt, cùng học sinh liên lạc, sau đó sẽ về huyện Vĩnh Tu. Nào biết, Ông lão không cho ông về.

Đối với nghiên cứu thư tịch, công lực Ông lão mạnh hơn Sầm lão rất nhiều. Những thư tịch này ngoại trừ Sầm lão và Khang Thụy nghiên cứu ra, Ông lão sẽ không đưa bất cứ người khác xem. Vĩnh Minh Đế biết những sách này tồn tại, nhưng Vĩnh Minh Đế vốn dĩ là võ nhân, hơn nữa Vĩnh Minh Đế quốc sự nhiều, cũng không thể cả ngày nghiên cứu được. Cho nên Ông lão không cho Sầm lão trở về, giữa ông lại cùng nhau nghiên cứu những quyển sách trân quý này. Nếu huyện Vĩnh Tu chỉ có hai học phủ phu tử, Ông lão cũng sẽ không cho Khang Thụy trở về. Ông lão đã quyết định, ông sẽ mau chóng tuyển chọn học sinh ở huyện Vĩnh Tu để làm học phủ phu tử, để Khang Thụy trở về.

Sầm lão dường như đều ở phủ Ông lão, thế cho nên Sầm phu nhân cũng ở nơi này, mỗi ngày cùng Ông phu nhân làm bạn, cũng rất thích ý. Bất quá Sầm phu nhân đôi khi vẫn phải về phủ nhi tử mấy ngày, nhi tử và khuê nữ đều muốn ở cùng bà để tẫn hiếu. Nên hôm nay, Sầm phu nhân ngồi cỗ kiệu về phủ nhi tử. Vừa vào cửa, thì được tin cháu gái Sầm Bích Hoa đang khóc. Hỏi nguyên do, thì ra là túi xách vỏ sò yêu thích nhất của Sầm Bích Hoa bị người khác làm hỏng rồi.

Sầm phu nhân đi vào chính đường, liền nhìn thấy con dâu Sầm Tiết thị đang dỗ cháu gái. Sầm Bích Hoa khóc đến nỗi muốn có bao nhiêu thương tâm thì có bấy nhiêu thương tâm. Trên bàn ở chính đường là túi xách vỏ sò của Sầm Bích Hoa, đã bị rách, toàn bộ túi đều dơ bẩn, giống như rớt vào bùn. Trên váy Sầm Bích Hoa cũng dơ. Sầm phu nhân đau lòng hỏng rồi: "Là ai làm hư túi xách của Bích Hoa nhà chúng ta?"

Mẹ con hai người nghe tiếng ngẩng đầu, Sầm Tiết thị vội nói: "Nương, ngài đã trở lại."

"Nãi nãi......" Sầm Bích Hoa bổ nhào vào lòng nãi nãi, khóc lớn, "Nãi nãi, tiểu thúc thúc cho con túi xách bị những người đó làm hỏng rồi......"

Sầm phu nhân nhìn con dâu, Sầm Tiết thị vừa đau lòng vừa phẫn nộ, lại nói: "Không có chuyện gì lớn, là do các tiểu tỷ muội của bé khi đùa giỡn, không cẩn thận. Con sẽ cho người sửa lại cho bé là được."

Sầm Bích Hoa ngẩng đầu: "Không phải là không cẩn thận đâu, bọn họ cố ý đó!"

"Bích Hoa!" Sầm Tiết thị giáo huấn nữ nhi "Cho dù là cố ý, sau này con tránh bọn họ là được, chẳng lẽ muốn cha nương con đến nhà tìm bọn họ sao?"

Bị mẫu thân giáo huấn, ủy khuất đến cực điểm Sầm Bích Hoa ôm nãi nãi, khóc càng thương tâm.

Sầm phu nhân nhìn con dâu một cái, để nàng đừng nói nữa. Bà ôm cháu gái nói: "Không khóc không khóc, túi hỏng rồi, ta sẽ kêu tiểu thúc con làm cái khác là được. Bích Hoa của ta không khóc nha."

Sầm phu nhân ôm cháu gái đi, Sầm Tiết thị thở dài một tiếng, nói với tỳ nữ hai bên đang cúi đầu không dám hé răng: "Các ngươi về sau nhìn tiểu thư, đừng để nó tiếp cận nữ nhi Sở gia và Ngụy gia nữa, nếu gặp, liền tránh đi."

"Dạ."

Sầm phu nhân ôm cháu gái đến phòng mình. Lau mặt cho cháu gái, bà hỏi: "Bích Hoa, con nói cho nãi nãi nghe là ai khi dễ con?"

Sầm Bích Hoa nước mắt lại rơi, nhưng ngậm miệng không chịu nói. Sầm phu nhân lau nước mắt cho cháu gái, nói: "Nãi nãi chỉ hỏi một chút. Nếu muốn tiểu thúc con làm túi xách, nếu y hỏi tới, cần phải nói cho y biết, không thể nói dối có đúng không? Con nói cho nãi nãi nghe, túi làm sao bị hư?"

Nãi nãi dỗ, Sầm Bích Hoa rốt cuộc nói ra tình hình lúc đó. Thì ra là, Sầm Bích Hoa được tiểu tỷ muội mời qua phủ chơi, kết quả gặp được hai vị tiểu thư của phủ Ninh Quốc công và phủ Lỗ Quốc công cũng đang ở đó. Túi xách của Sầm Bích Hoa ở xã hội thượng lưu trong kinh thành rất nổi danh. Ai đều biết bé có một cái túi xách là hàng limited của Vân Long Viện. Mà cửa hàng túi xách Vân Long này chỉ có ở huyện Vĩnh Tu, kinh thành chưa có cửa hàng này, hơn nữa túi xách này của bé là độc nhất thiên hạ. Gia gia của Sầm Bích Hoa ở huyện Vĩnh Tu, mới có thể mua cho bé .

Sầm gia xuất thân Quốc Tử Giám, cả nhà văn nhân, thân phận tất nhiên là không thể cùng tam công tứ hầu một vương tướng mà so sánh được. Khi túi xách vỏ sò được truyền khắp kinh thành, phàm là người có chút thân phận, mặc dù trong nhà có gia nô biết thêu thùa, nhưng cũng không thể làm. Mang túi xách hàng giả ra ngoài, vậy không phải bị người chê cười chết sao. Hai vị tiểu thư phủ Quốc công nhìn thấy cái túi xách độc nhất của Sầm Bích Hoa, sao không có ghen ghét được. Muốn bàn về thân phận bọn họ thì cao hơn Sầm Bích Hoa nhiều, thế nhưng một cái túi xách vỏ sò cũng không có, Sầm Bích Hoa chỉ vì có gia gia ở huyện Vĩnh Tu mới có đó thôi.

Tiểu nữ nhi nhà đó làm sao biết nguyên nhân làm sao mà có túi xách đâu. Hai vị tiểu thư phủ Quốc công muốn xem túi xách của Sầm Bích Hoa, Sầm Bích Hoa không muốn cho xem nhưng không thể đắc tội, nên cho đối phương nhìn. Kết quả hai vị tiểu thư kia xé rách túi xách, còn 'không cẩn thận' ném túi xách vào bùn hồ hoa sen. Tiểu thư chủ nhà nhanh chóng kêu người hầu đến vớt cái túi xách đó lên, nhưng đã hỏng rồi. Sầm Bích Hoa một đường khóc lóc trở về, muốn có bao nhiêu thương tâm thì có bấy nhiêu thương tâm. Bé sao lại không nhìn ra, đối phương là cố ý, hai vị tiểu thư kia tuy không phải tiểu thư chân chính, nhưng cũng từ phủ Quốc công đến, Sầm gia có thể làm gì được đây? Cho nên Sầm Tiết thị mới không cho Sầm Bích Hoa nói.

Sầm phu nhân vừa đau lòng, vừa phẫn nộ. Nhưng ở kinh thành, bà chỉ là nữ nhân tầm thường sao có thể vì cháu gái đòi công đạo đây. Bà chỉ có thể an ủi cháu gái nói: "Nãi nãi liền viết thư cho tiểu thúc thúc con, để y làm cho một cái túi khác, à không, hai cái, là hai cái túi xách khác nha. Không khóc nha."

Sầm Bích Hoa vẫn rất thương tâm: "Con rất thích cái túi xách đó."

"Vậy nãi nãi kêu tiểu thúc thúc con làm cho con một cái giống y như đúc nha."

Sầm Bích Hoa gật gật đầu: "Cảm ơn nãi nãi."

Cháu gái hiểu chuyện như thế, lại bị ủy khuất lớn như vật, Sầm phu nhân càng đau lòng. Trấn an cháu gái, Sầm phu nhân trước mặt cháu gái mặt viết thư cho tiểu nhi tử. Nhìn thấy nãi nãi thật sự viết thư cho tiểu thúc thúc, Sầm Bích Hoa mới không thương tâm như vậy nữa.

Trong lòng Sầm Tiết thị biết việc này truy cứu không được, nàng cũng khuyên mẹ chồng đừng cho tiểu thúc biết. Cha mẹ chồng không nói rõ, nhưng Sầm Tiết thị không ngốc, nàng có thể nhận thấy được tiểu thúc này cùng quý nhân trong cung sợ là có quan hệ. Chuyện này mà nháo ra, sẽ bọ người khác nói nhà bọn họ bụng dạ hẹp hòi. Nhưng Sầm phu nhân không vui, cháu gái bị ủy khuất lớn như vậy, làm nãi nãi, không thể đòi lại công đạo cho cháu gái thì thôi, chẳng lẽ không thể lấy cho cháu gái một cái túi xách được sao. Sầm phu nhân không nghe lời con dâu khuyên, trực tiếp kêu gia đinh của bà đến, kêu hắn lập tức rời kinh, về nhà truyền tin. Sầm Tiết thị ngăn không được bà mẫu, kêu gia đinh mau đi tìm lão gia.

Sầm phu nhân phái người truyền tin, sau đó liền mang cháu gái rời khỏi Sầm phủ, đi Ông phủ. Ông phu nhân còn tò mò Sầm phu nhân sao lại về nhanh như thế, đối phương mỗi lần về nhà không phải sẽ ở lại mấy ngày sao. Kết quả nhìn thấy cặp mắt đỏ hình như đã khóc của Sầm Bích Hoa, Ông phu nhân lập tức hiểu được, khẳng định đã xảy ra chuyện gì. Vừa hỏi xong, Ông phu nhân cũng thực bất đắc dĩ. Mặc kệ là ở đâu, thiếu gia tiểu thư nhà quan khi dễ người đâu đâu cũng có, huống chi đó là tiểu thư phủ Quốc công, làm trưởng bối không thể so đó với tiểu bối, đối phương lại là khuê nữ, việc này chỉ có thể nhịn thôi. Ông phu nhân cũng an ủi Sầm Bích Hoa, còn kêu phòng bếp làm mấy món ăn ngon cho bé.

Hai vị phu nhân đều không đem 'việc nhỏ' này đi quấy rầy phu quân mình. Cho nên Sầm lão biết chuyện này đã là bốn ngày sau. Sầm lão và Ông lão nghiên cứu 'Chu Dịch', nghiên cứu đến dường như điên cuồng, suốt bốn ngày không có ra thư phòng, ăn uống tất cả đều ở bên trong, cũng may có người mỗi ngày sẽ đi vào thu dọn, bằng không không thể tưởng tượng. Vẫn là Ông phu nhân và Sầm phu nhân lo lắng cho phu quân mình, do Ông phu nhân ra mặt kêu hai người ra ngoài hít thở không khí, bọn họ mới ra.

Sầm lão biết được cũng phản ứng giống như Sầm phu nhân vậy, viết thư cho Vân An, làm cái túi mới cho cháu gái. Chuyện nữ nhi, bọn họ làm trưởng bối làm sao ra mặt được. Cùng phu nhân gặp mặt, ăn uống, tắm rồi thay đổi xiêm y, Sầm lão và Ông lão liền vùi đầu vào thư phòng. So sánh việc nhỏ này, bọn họ ở thư phòng nghiên cứu mới là đại sự. Nếu có thể đem 'Chu Dịch' này nghiên cứu xong, thì Khâm Thiên Giám sẽ có chỗ dùng.

Tiểu thư nhà mình bị ủy khuất, gia đinh tất nhiên lấy tốc độ nhanh nhất đưa thư cho tiểu thiếu gia. Khi thư đưa đến thôn Tú Thủy, Vương trạch, Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh, La Vinh Vương và Quách Tử Mục đang chơi mạt chược. Quách Tử Mục vốn ở phòng bếp làm việc, nhưng ba thiếu một, La Vinh Vương mạnh mẽ kéo lại đây. Bốn người không ăn tiền, không ăn kẹo, mà người thua phải dán một tờ giấy lên mặt. Quách Tử Mục một khuôn mặt yêu nghiệt bị dán vài tờ giấy, thế nhưng ngoài ý muốn lại rất hài hòa. Cũng có lẽ là do giấy dán che mặt, nên mấy phút đi qua, mà Quách Tử Mục vẫn chưa buôn ra cờ trên tay, lúc sau liền nghe tiếng Quách Tử Mục và La Vinh Vương, La Vinh Vương cũng thích chơi xấu, Quách Tử Mục ngăn cản ông không cho nhìn lén bài của mình, hai người nháo đến vui vẻ vô cùng.

Yến Phù Sinh đi vào nói có thư từ kinh thành gởi đến, là do lão phu nhân phái người đưa về. Thiệu Vân An kêu Yến Phù Sinh an bài người truyền tin đi nghỉ ngơi, y mở thư ra đọc.

Nhìn mấy lần, Thiệu Vân An sắc mặt liền có chút không vui, La Vinh Vương thấy thế, kéo xuống giấy trên mặt: "An nhi, đã xảy ra chuyện gì?"

Vương Thạch Tỉnh lại gần xem thư, Quách Tử Mục cũng gỡ hết giấy trên mặt mình xuống. Xem xong thư, Thiệu Vân An ngẩng đầu, sắc mặt khôi phục bình thường, cười cười nói: "Không có chuyện gì lớn. Nương muốn ta làm túi xách cho chất nữ Bích Hoa mà thôi."

La Vinh Vương không cao hứng: "Ngươi và ta mà che giấu cái gì! Chuyện gì! Nói mau!"

Thiệu Vân An cười: "Thật không phải chuyện gì lớn. Ta nhờ Chu thẩm làm túi xách cho Bích Hoa, tiểu cô nương đặc biệt yêu thích. Hiện tại trong kinh thành không ít người đều biết Vân Long cửa hàng túi xách, có nhiều người biết bé có cái túi xách độc nhất vô nhị, nên có hâm mộ và ghen tị. Có hai tiểu cô nương 'không cẩn thận' làm hư túi xách của Bích Hoa, Bích Hoa rất thương tâm, nương kêu ta làm mấy cái đưa đến kinh thành, an ủi bé."

La Vinh Vương hừ lạnh: "Cái gì không cẩn thận. Ta xem, không phải là phủ Quốc công thì cũng là phủ Hầu hầu gia, nếu không chính là nhà quan to nào đó. Huynh trưởng ngươi tuy chức phẩm hơi thấp, nhưng cũng là Quốc Tử Giám chưởng giáo tiến sĩ, đệ tử thế gia có tên nào không muốn vào Quốc Tử Giám đâu, ai cũng sẽ không ngu mà vô cớ đi đắc tội một vị chưởng giáo tiến sĩ."

Thiệu Vân An không nói là nhà ai, chỉ nói: "Chuyện nữ hài tử ghen ghét là chuyện bình thường. Là do ta không suy xét không chu toàn, chỉ nghĩ muốn đưa cho Bích Hoa cái túi xách độc đáo, đã quên kinh thành mà có gì nhiều, chỉ nhiều nhà quan lại. Lát nữa ta kêu người ở cửa hàng làm mấy cái túi xách đưa đi kinh thành, để bé đưa cho các bằng hữu mình, có nhiều người có như vậy, người khác sẽ không thể làm hư hết được."

La Vinh Vương nói: "Ngươi không cần phái người đi đưa. Ta xem trà cũng sắp chế xong rồi, các ngươi cũng nên chuẩn bị vào kinh đi. Ngươi đi kinh thành, tự mình đưa túi xách cho chất nữ người và các tiểu tỷ muội của bé, để cho bọn họ biết Vân Long cửa hàng là do ngươi mở, những tiểu thư ngang ngược kia cũng không dám khi dễ chất nữ ngươi."

Thiệu Vân An vừa nghe, không muốn: "Ta không muốn đi kinh thành."

La Vinh Vương trừng mắt: "Ngươi là muốn Hoàng thượng thỉnh ngươi đi phải không?"

Thiệu Vân An không hé răng.

La Vinh Vương nhân cơ hội giáo dục y: "Ngươi nha, đi kinh thành là chuyện không thể thoát đâu. Đừng nói Hoàng thượng muốn gặp ngươi, lúc trước ta tới thôn Tú Thủy, cũng muốn gặp người có thể chế ra trà uống ngon như vậy, có thể ủ ra rượu ngon, có thể vì Hoàng thượng và Quân hậu kiếm bạc. Ngươi không đi không được, muốn chờ Hoàng thượng hạ chỉ 'thỉnh' ngươi đi kinh thành à, không bằng ngươi lanh trí, tự mình đi kinh thành thỉnh an Hoàng thượng và Quân hậu. Vừa lúc mang theo hồng trà, xem như là cái cớ tốt."

Quách Tử Mục lần đầu tiên chủ động nói chuyện với Thiệu Vân An: "Vân An, ngươi nghe Mộ Dung bá bá đi. Ngươi không phải nói cây to đón gió sao. Ngươi chờ Hoàng thượng hạ chỉ, người khác sẽ nói ngươi kiêu ngạo đó."

La Vinh Vương: "Xem Tử Mục còn hiểu chuyện hơn ngươi kìa."

Thiệu Vân An rất 囧: "Ta và Tỉnh ca đi kinh thành, Thanh nhi, Hi nhi và Ni Tử làm sao bây giờ? Ni Tử ta có thể mang theo, nhưng Thanh nhi phải đi học, Hi nhi ngài xác định muốn ta dẫn nhóc đi kinh thành sao? Còn có Tiểu Quách ca nữa, ta và Tỉnh ca đều không ở nhà, lỡ như có người khi dễ y thì làm sao? Đại ca cũng phải đi kinh thành báo cáo công tác, trong nhà chỉ có sư huynh, sư huynh lại thường xuyên ở học đường, ta không yên tâm."

La Vinh Vương nhìn y như nói ngươi sao không hiểu vậy: "Sợ cái gì, đều mang theo! Đi kinh thành, ngươi còn sợ Thanh nhi không có chỗ học sao? Đại ca ngươi là chưởng giáo tiến sĩ là lừa gạt người sao? Còn Hi nhi, chẳng lẽ nhóc vẫn luôn trốn ở thôn Tú Thủy sao? Đi kinh thành, các ngươi sẽ ở phủ của ta, phủ An Quốc Công có quyền thế ngập trời đi nữa, cũng không dám đến thân vương phủ của ta làm loạn đâu. Lại nói, bọn người phủ An Quốc Công hiện tại không thể so với năm đó được. Bọn họ dám làm loạn, ngươi liền tìm Thiên tuế, chỗ dựa của ngươi lớn hơn bọn họ mà.

Còn Tử Mục, thì để y làm cơm cho ta, làm điểm tâm cho ta ăn. Các ngươi ở kinh thành không phải cũng có cửa hàng điểm tâm sao, vừa lúc để Tử Mục đi nhìn xem, xem có cái gì cần chỉ điểm không. Tử Mục cũng đừng ở hoài thôn Tú Thủy như vậy, cũng nên đi ra ngoài đi. Ta tuy là Vương gia không màng quyền thế, nhưng bảo hộ bình an cho các ngươi thì vẫn có năng lực nha. Nương ngươi gửi thư có nói chừng nào bọn họ trở về không?"

"Nương nói chắc là phải qua một đoạn thời gian nữa. Cha và Ông lão nghiên cứu học vấn, mất ăn mất ngủ, trong khoảng thời gian ngắn chắc chưa xong đâu."

"Vậy càng tốt. Ngươi không phải lo lắng cha nương ngươi ở kinh thành ăn không ngon sao, vậy đi xem đi."

La Vinh Vương nói làm Thiệu Vân An sắp lay chuyển, bất quá có người không muốn đi. Quách Tử Mục nói: "Ta không đi, ta ở nhà giữa nhà. Vân An ngươi không cần lo lắng cho ta, ta không ra khỏi cửa là được."

La Vinh Vương trừng mắt: "Nói cái gì! Ngươi là người không phải vật nuôi, sao có thể không ra khỏi cửa. Vật nuôi cũng muốn ra ngoài dạo đó."

Thiệu Vân An đỡ trán, Vương gia à, ngài so sánh như vậy có chút không thích hợp nha.

Quách Tử Mục cúi đầu: "Ta, không thích gặp người."

La Vinh Vương trong mắt xẹt qua đau lòng, ông nói: "Ngươi đừng sợ. Có Mộ Dung bá bá ở đây, ai cũng không khi dễ ngươi được. Ngươi nếu lo lắng, ra cửa thì mang mặt nạ lên, có thị vệ trong phủ, sẽ không có người dám động ngươi."

Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh trầm tư nói: "Vậy đi kinh thành hết đi. Tử Mục cũng đi. Tử Du cũng đi. Yến quản gia giữ nhà. Ta cùng Trần đương gia thông báo một tiếng, có chuyện gì, hắn sẽ ra mặt giúp đỡ. Còn có sư huynh ở đây, hẳn là không thành vấn đề. Bận lâu như vậy, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một chút, mang theo hài tử đi ra ngoài một chuyến."

"Đúng đúng đúng, vẫn là Thạch Tỉnh hiểu lý lẽ."

Đương gia đã lên tiếng, Thiệu Vân An cũng không rối rắm nữa, nói: "Vậy ta sẽ suy nghĩ nên đem quà gặp mặt gì. Tiểu Quách ca, ngươi chọn lựa mấy công thức bánh quy và ít điểm tâm cho đại sư phụ ở cửa hàng đi, ngươi không ở, cửa hàng sẽ bán những bánh này. Muốn ăn ngon thì chờ ngươi trở về lại nói. Ngươi đi kinh thành cũng vừa lúc nhìn xem cửa hàng điểm tâm ở kinh thành của chúng ta có cần cải tiến gì không. An thúc có gởi thư nói ta khi nào đi kinh thành thì chỉ điểm cho ông ấy vài việc."

Quách Tử Mục còn muốn nói, thì bị "Nghe lời" của La Vinh Vương nên đành nuốt trở lại. Cứ như vậy, Quách Tử Mục không thể lựa chọn mà theo mọi người đi kinh thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro