Chương 150. Hối lỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh cũng không có ngồi đó chờ Vương Chi Tùng tới. Nói chuyện với La Vinh Vương xong, Thiệu Vân An liền đi làm trà bưởi mật ong, sư huynh cần gấp. Vương Thạch Tỉnh đi kiểm tra bài học cho Tưởng Mạt Hi. Ni Tử đang luyện cầm, Tưởng Mạt Hi bên cạnh đọc sách. Sách tựa ghi là 'Cách leo núi', là một quyển sách vỡ lòng cho nhi đồng, mà thực tế nội dung là 'Toán học cao cấp'. Khi Thiệu Vân An là xong trà bưởi mật ong từ phòng bếp đi ra, Vương Thạch Tỉnh cũng thu thập xong đất trồng rau ở hậu viện, Yến Phù Sinh đến bẩm báo, Vương Chi Tùng, Vương Đại Lực và Vương Xuân Tú tới.

Vương Thạch Tỉnh kêu Yến Phù Sinh đem người đưa tới phía sau chính sảnh, hắn đi phòng bếp kêu Thiệu Vân An, hai người cùng nhau đi qua. Khi hai người đến, La Vinh Vương đã ở. Vương Đại Lực như đứng đống lửa, như ngồi đống than mà ngồi ở trên ghế, ở giữa, Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú đang quỳ. Hai người vành mắt đều đỏ đỏ sưng sưng, nhưng không có khóc, hai người đều xuyên quần áo thực mộc mạc, nhưng rất gọn gàng sạch sẽ.

Vương Thạch Tỉnh vừa xuất hiện, Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú liền bắt đầu dập đầu, mang theo tiếng nức nở.

"Đại ca...... Xin lỗi...... Rất xin lỗi......"

Thiệu Vân An: "Kêu Thạch Tỉnh ca."

Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú lập tức sửa miệng: "Thạch Tỉnh ca...... Xin lỗi...... Rất xin lỗi......"

Vương Xuân Tú ngẩng đầu, nức nở mà nói: "Ta thực xin lỗi, đại, Thạch Tỉnh ca, xin lỗi Ni Tử, Thanh nhi, xin lỗi tẩu tử. Ta lúc trước, không xem Thạch Tỉnh ca, như đại ca, cũng không xem Thanh nhi và Ni Tử, như cháu của mình. Ni Tử còn nhỏ như vậy, ta lại để bé giặt đồ cho ta, mặc kệ trời có lạnh hay không. Ta còn nghĩ tới, sau này sẽ bán Ni tử cho nhà giàu để làm thiếp, để kiếm về cho ta nhiều của hồi môn. Đại, Thạch Tỉnh ca trở về, ta sợ hắn mắt bị mù, mặt huỷ hoại. Ta không xứng làm muội muội hắn, không xứng."

Nói xong, Vương Xuân Tú ôm mặt ô ô ô khóc. Vương Chi Tùng chỉ quỳ rạp trên đất, bả vai run lên. Vương Thạch Tỉnh trầm giọng mở miệng: "Nếu, không phải ta cưới Vân An, ta, không có khả năng cùng các ngươi phân gia. Cái mũ hiếu đạo sẽ bị áp lên đầu, ta, Ni Tử và Thanh nhi cả đời sẽ bị hủy trên tay cha nương ruột, đệ muội ruột."

Vương Đại Lực cúi đầu, hai tay nắm chặt quần áo, Vương Chi Tùng tiếng khóc tràn ra, Vương Xuân Tú khóc lớn.

"Hiện tại nói tha thứ hay không tha thứ, cũng đã muộn rồi. Không phải ta không muốn bỏ qua, mà là ngần ấy năm, tình thân của ta đối với các ngươi sớm đã tiên tan hầu như không còn. Hôm nay, Vân An kêu các ngươi đến đây, không phải y đáng thương các ngươi, mà là vì ta. Y không muốn ta sau này khi nghĩ đến chuyện này thì trong lòng sẽ khổ sở. Chính là, ta không biết sau này ta có khổ sở hay không."

Vương Đại Lực giơ tay, xoa xoa khóe mắt.

Hít sâu một hơi, lại thở ra, Vương Thạch Tỉnh nói: "Xuân Tú, trước khi ta đi kinh thành, sẽ tìm cho ngươi một gia đình, bạc của hồi môn, ta sẽ đưa cho, cha ngươi. Sau này khi gả cho người, hảo hảo đối đãi phu quân của mình, hiếu kính cha mẹ chồng, sinh sống cho tốt."

Vương Xuân Tú buông tay, kinh ngạc mà ngẩng đầu, Vương Đại Lực cũng ngẩng đầu lên.

"Đừng nghĩ những chuyện viễn vong. Môn đăng hộ đối, xuất thân của ngươi cho dù là gả vào nhà giàu, nhưng có thể sinh sống tốt hay không. Cha mẹ chồng có ghét bỏ ngươi hay không, phu quân ngươi có nạp thiếp hay không, ngươi có thể chưởng gia hay không. Gả vào nhà giàu, nhìn qua thì rất tốt đẹp, nhưng thực tế bá tánh bình dân gả vào nhà giàu, chân chính hạnh phúc có mấy ai."

Vương Xuân Tú khóc nói: "Đại, Thạch Tỉnh ca, hôn sự ta, đều do ngài làm chủ, ta, ta đều nghe ngài."

Vương Thạch Tỉnh nhìn Vương Chi Tùng: "Vương Chi Tùng."

Vương Chi Tùng thân mình run lên, chậm rãi ngẩng đầu lên, đầy mặt rơi lệ.

"Ta không hỏi ngươi có phải thật biết sai hay không, ngươi cũng không cần cùng ta sám hối cái gì. Công danh ngươi không có, cũng không có khả năng ân khoa. Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là lưu tại thôn Tú Thủy, đi theo cha ngươi trồng trọt; một là đi biên quan, hảo hảo nhìn xem, xem cái gì mới là nam nhi chân chính."

Vương Chi Tùng nhìn Vương Thạch Tỉnh, nhìn đại ca mà hắn trước kia không thèm liếc mắt nhìn một cái. Đôi mắt hoàn toàn mơ hồ, hắn dùng sức lau, mở miệng: "Ta đi biên quan."

Vương Đại Lực thân mình chấn động, nhưng không có lên tiếng.

"Được. Trước khi ta đi kinh thành sẽ an bài người đưa ngươi đi Hổ Hành Quan. Ta ở trong quân từng dưới trướng Võ Uy tướng quân, ta sẽ viết thư cho bạn cũ trong quân của ta. Ngươi lựa chọn đi Hổ Hành Quan, vậy thì không được đào binh, mặc kệ có bao nhiêu khổ, ngươi đều phải cắn răng chịu đựng. Nếu ngươi trốn về, vậy không bằng ngươi hôm nay treo cổ đi, lưu cái danh đáng thương, còn tốt hơn bị người nhạo báng."

"Ta, sẽ không trốn!"

Vương Thạch Tỉnh không có nhìn phụ thân thân sinh của mình, hướng Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú nói: "Cha các ngươi, ta sẽ phó thác Vương tộc trường, Lí chính, Tứ thúc chiếu cố, các ngươi an tâm xuất giá, an tâm đi biên quan đi."

"Thạch Tỉnh......" Âm thanh phát run, từ trong miệng Vương Đại Lực truyền ra. Vương Thạch Tỉnh nhìn qua, Vương Đại Lực đã lão lệ chảy ra.

Vương Thạch Tỉnh hàm dưới phát khẩn, chính là, mặc kệ Vương Đại Lực có hối hận cỡ nào, Vương Thạch Tỉnh tiếng 'cha' kia cũng kêu không được.

Thiệu Vân An lúc này mới nói: "Ngươi nếu cảm thấy rất có lỗi với Tỉnh ca, vật thì cố gắng sống cho tốt đi. Sống để xem nhi tử và nhi nữ ngươi sống có tốt không. Sau này, ngươi lại có tôn tử, phải hảo hảo dạy bảo. Đừng dạy thành như Vương Tại Tranh là được."

Vương Đại Lực cúi đầu, lau nước mắt.

Vương Thạch Tỉnh: "Các ngươi về đi."

Vương Chi Tùng 'Phanh phanh phanh' dập đầu ba cái với Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, đứng lên. Vương Xuân Tú cũng dập đầu ba cái, hai mắt đẫm lệ mà đứng dậy. Hai người đỡ Vương Đại Lực nước mắt không ngừng rời đi. Đã từng, bọn họ muốn tiến vào, thậm chí còn có ý niệm bá chiếm nơi này, hiện tại, bọn họ có thể vào được, lại rốt cuộc không có hảo hảo nhìn xem biệt thự cao cấp này như thế nào.

Hai người đi rồi, La Vinh Vương lắc đầu: "Haiz, đây là tội tình gì chứ. Thạch Tỉnh, An nhi, chuyện này các ngươi làm rất đúng. Trải qua nhiều chuyện như vậy, nói vậy ba người bọn họ sẽ chân chính tỉnh táo lại. Bất quá Thạch Tỉnh, ngươi chuẩn bị tìm nhà như thế nào cho Vương Xuân Tú? Nàng hiện tại tìm gia đình tốt không dễ dàng đâu."

Thiệu Vân An nói: "Gia thế được hay không không sao cả, chỉ cần đối với nàng tốt là được. Khi ta gặp Tỉnh ca, Tỉnh ca cũng rất nghèo."

Vương Thạch Tỉnh thực thản nhiên mà nói tiếp: "Ừm, chỉ cần người tốt là được, nghèo một chút không sợ, chỉ cần người không lười, sinh sống sẽ tốt thôi."

Thiệu Vân An cố ý hỏi: "Huynh chuẩn bị cho Vương Xuân Tú bao nhiêu bạc làm của hồi môn?"

Vương Thạch Tỉnh lại phát cẩu lương trước mặt La Vinh Vương: "Nhà ta em làm chủ, em nói cho bao nhiêu thì cho bấy nhiêu."

"Hai người các ngươi! Nếu còn như vậy, bổn vương sẽ phạt các ngươi!"

Thiệu Vân An: "Vương gia, ngài đây là không đúng rồi. Tỉnh ca và ta là phu thê, ân ái chút không phải là chuyện bình thường sao, ngài lại không phải chưa thành thân."

"Bổn vương!" La Vinh Vương đột nhiên dừng miệng, sau đó oán hận mà nói: "Bổn vương là lão nhân! Làm trò trước mặt lão nhân, hai người các ngươi, không e lệ sao!"

"Chúng ta cái này gọi là ân ái ~"

"Hừ!"

La Vinh Vương đứng lên tức giận mà đi. Thiệu Vân An chớp chớp mắt, ngẩng đầu: "Mộ Dung bá bá và Vương phi, không có ân ái sao?"

Vương Thạch Tỉnh lắc đầu: "Không biết."

.

.

.

Đến tận đây, chuyện Vương gia xem như hoàn toàn giải quyết. Vương Thạch Tỉnh thừa nhận, tâm tình của hắn cũng thập phần nhẹ nhàng. Nếu Thiệu Vân An không làm chuyện đó, hắn cũng chỉ trầm mặc. Nhưng Thiệu Vân An làm vì hắn, đã lấy ra cục đá trong lòng hắn. Cũng đến tận đây, hắn đã thoát khỏi giam cầm của thân tình huyết mạch, từ thân đến tâm, đều chân chính giải thoát, tự do.

Người trong thôn đều tò mò Vương Đại Lực, Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú đi Vương trạch đã trải qua cái gì. Đối với cách làm của Thiệu Vân An, bọn họ vẫn khó tin được, rất hoài nghi, Vương Chi Tùng lại không phải lần đầu tiên bị Thiệu Vân An mắng, thật có thể hối cải để làm người mới sao? Nhưng mặc kệ dân chúng nói như thế nào, ba người đều không nói gì. Ngày thứ ba, Vương Thạch Tỉnh liền đem thư viết xong đưa cho Yến Phù Sinh giao cho Vương Chi Tùng. Thương đội của Trần Tam Lễ đi biên quan sẽ đem Vương Chi Tùng đưa tới Hổ Hành Quan, Vương Chi Tùng cầm thư của Vương Thạch Tỉnh đi tìm bạn cũ trong quân đội của hắn, nếu đối phương không còn ở trong quân, thì trực tiếp tìm Võ Uy tướng quân Đại Chiến Kiêu. Vương Thạch Tỉnh tin rằng, dựa vào 3500 lượng hoàng kim kia, đại tiểu tướng quân cũng sẽ cho hắn phần ân tình này, cho Vương Chi Tùng làm thủ hạ. Còn việc một tên thư sinh như Vương Chi Tùng có thể làm gì ở biên quan, thì phải dựa vào hắn có nguyện ý nỗ lực, thay đổi hay không.

Nhà chồng của Vương Xuân Tú cũng được tìm được, là người huyện Tân Nghi phủ Quảng Nam. Đối phương đã hai mươi ba, thê tử đã chết bệnh, có một nữ nhi vừa mới ba tuổi. Tuy nói là người goá vợ, trong nhà có cha và cha nhỏ, sẽ không phải chịu cảnh mẹ chồng nàng dâu. Nhà trai có mở cửa hàng tạp hóa, xem như là làm ăn buôn bán nhỏ. Vương Xuân Tú là gả xa, đối phương là tiểu thương, nếu là trước đây, nàng khẳng định không vui. Nhưng nàng ở huyện Vĩnh Tu rất khó tìm được người trong sạch, vị nam tử này tuy nói là người goá vợ, nhưng không phải tên chân đất mặt hướng xuống đất lưng hướng lên trời, tuy nói đã có hài tử, nhưng là nữ nhi, sau này xuất giá thì tốt rồi. Nhà trai là gia đình phu phu, rất nhiều nữ nhân không thích có cha chồng như vậy, đối phương lại muốn tìm một nữ nhân để có thể thuận tiện chăm sóc nữ nhi, cho nên mới chậm chạp chưa tìm được người thích hợp.

Việc hôn nhân này vẫn là Trần Tam Lễ giới thiệu. Trần Tam Lễ cũng không giấu nhà người đó, chỉ nói tiểu khuê nữ không hiểu chuyện, làm chút chuyện tổn hại đến khuê danh, nhưng chủ yếu là do mẹ ruột bại hoại, tuyệt không phải thất trinh. Hiện tại đã hiểu chuyện, muốn tìm gia đình tốt mà sinh hoạt. Người nhà trai cảm thấy biết sai có thể sửa là được, lại nói là hoàng hoa khuê nữ, còn có thể để Trần đương gia tự mình tới làm mai, sao có thể kém được, cho nên liền hoan thiên hỉ địa mà đồng ý.

Bởi vì Vương Chi Tùng đi biên quan, lại muốn tham dự hôn sự của tỷ tỷ, cho nên hôn sự làm rất mau. Từ việc trao đổi bát tự, nâng sính lễ, đến định hôn kỳ trước sau bất quá mười ngày. Đội tàu của Trần Tam Lễ tới lui từ huyện Vĩnh Tu và huyện Tân Nghi thường xuyên, cho nên mới nhanh như vậy. Hôn sự thực mau, nhưng hai bên đều vừa lòng, một tháng sau liền thành thân, đến lúc đó nhà trai sẽ đến huyện Vĩnh Tu đón dâu. Sauk hi phân gia, trong tay Vương Đại Lực cũng khoongc òn bao nhiêu bạc, lúc trước Thiệu Vân An đưa bạc đoạn thân cũng bị Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú ở huyện thành thuê nhà, ăn uống cơ hồ đã tiêu hết. Vương Thạch Tỉnh cầm 300 lượng bạc đưa Vương Thẩm thị, kêu nàng hỗ trợ đặt mua của hồi môn cho Vương Xuân Tú, dư lại bạc cho nàng làm vốn riêng.

Tin tức truyền ra, thôn Tú Thủy nổ tung.

Thì ra Thiệu Vân An đánh Vương Chi Tùng mấy bạt tay không phải đánh không nha! Vương Thạch Tỉnh cư nhiên tìm nhà chồng cho Vương Xuân Tú, còn cầm 300 lượng bạc làm của hồi môn, Vương Chi Tùng còn đi biên quan tòng quân! Này này này, Vương Thạch Tỉnh không phải là muốn một lần nữa 'Nhận tổ quy tông' chứ?

Vẫn là Vương Văn Hòa và Lí chính ra mặt giải thích. Thân, đoạn là khẳng định đoạn. Lúc trước, Vương Thạch Tỉnh đoạn thân là do bất đắc dĩ, hắn không đoạn thân, thì không cách nào sống yên ổn. Hiện tại thân cha, đệ muội thành ra như vậy, hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, chẳng quan tâm, nếu hắn thật có thể làm được đến mức đó, hắn cũng không phải là Vương Thạch Tỉnh. Còn nữa, Vương Thạch Tỉnh sở dĩ chịu quan tâm, cũng là vì Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú thật sự nhận sai, nguyện ý hối cải để làm người mới, mà không phải giống như trước đây ngoài miệng nói sai, nhưng trong lòng lại tính toán. Chẳng qua cũng chỉ lo được nhiêu đó thôi, đã đoạn thân, thì sẽ không quay lại nữa.

Khi Vương Xuân Tú xuất giá, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đã ở kinh thành, hắn cũng không tính lưu lại tham gia hôn lễ, hắn ra tay lo liệu, nhưng lại không muốn 'người khác' vọng tưởng. Còn về Vương Đại Lực, Vương Thạch Tỉnh và Vương Thư Bình nói chuyện một hồi, Vương Thư Bình liền đi tìm Vương Đại Lực, khuyên ông đem ruộng vườn trong nhà cho tông tộc, một mình ông giữa lại một hai thửa ruộng. Nhà Vương Đại Lực hiện tại chỉ còn lại một mình ông, tiền tông tộc thuê ruộng cũng đủ chi phí cho ông rồi. Vương Thạch Tỉnh để lại 500 lượng bạc cho Vương Thư Bình, để khi Vương Đại Lực có đau đầu hay bệnh tật gì hoặc là lúc cần dùng đến tiền, thì lấy ra, bất quá bạc thì đặt ở chỗ Vương Thư Bình. Đây xem như là lần cuối cùng Vương Thạch Tỉnh tẫn hiếu đối với Vương Đại Lực. Vương Thư Bình không có dấu diếm Vương Đại Lực, Vương Đại Lực phản ứng là cúi đầu, lau đôi mắt.

Ngày Vương Xuân Tú xuất giá, nhà trai gia đến mấy chục người, sính lễ hai mươi mâm, đối với khuê nữ thôn Tú Thủy mà nói, thì đây là sính lễ rất lớn rồi. Mà bên Vương Xuân Tú, đưa ra của hồi môn cũng rất phong phú. Bởi vì gả xa, Vương Thẩm thị không có đặt mua cho nàng đồ vật gia cụ gì lớn, ngoại trừ những vật cần thiết như quần áo, đệm chăn, Vương Thẩm thị và Thiệu Vân An thương lượng, dựa vào quan hệ của Trần Tam Lễ, ở huyện Tân Nghi thôn Chu gia lấy danh nghĩa của Vương Xuân Tú mua mười mẫu đất, Vương Thẩm thị lại đưa cho Vương Xuân Tú 100 lượng bạc, còn lại thì đặt mua trang sức cho nàng. Hơn nữa trang sức sính lễ, ngày xuất giá, Vương Xuân Tú là một thân đồ trang sức, còn có một đôi vòng ngọc, là sính lễ đưa, còn có một thân áo cưới xinh đẹp, Vương Xuân Tú có thể nói là vẻ vang mà xuất giá. Lên kiệu, Vương Xuân Tú quỳ xuống, khóc hướng về Vương trạch dập đầu lạy ba cái, bất kể chủ nhân Vương trạch đã sớm đi kinh thành.

Vương Điền Nham và Quách Chiêu Đệ không có lộ diện, là do Vương Chi Tùng cùng Vương Xuân Tú đi theo kiệu hoa. Vương Chi Tùng tiễn tỷ tỷ xuất giá, ngày hôm sau, hắn bái biệt Vương Đại Lực, chỉ cầm theo bọc hành lý đơn giản, một cái rương để sách rời đi thôn Tú Thủy, cuộc đời này khi nào trở về, có thể trở về hay không đều không biết. Mà trước khi Vương Xuân Tú xuất giá, tỷ đệ hai người có từng đi nhà lao thăm Vương lão thái – tạm thời cứ gọi bà là Vương lão thái đi – bất quá kết quả không vui mừng gì.

Vương lão thái đã hoàn toàn điên rồi, bà kêu Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú đưa bạc chuộc bà ra. Khi biết được Vương Xuân Tú muốn xuất giá, Vương Chi Tùng muốn đi Hổ Hành Quan, hết thảy là do Vương Thạch Tỉnh an bài, Vương lão thái chửi ầm lên. Mắng lương tâm hai người đã bị chó ăn rồi, nương bọn họ còn đang ngồi tù chịu khổ, bọn họ lại đi hưởng phúc, thậm chí 'nhận giặc làm cha', loại câu này không nên nói cũng mắng ra.

Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú đều thất vọng. Đến tận bây giờ, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bọn họ nếu còn không thấy được hiện thực, thì như Thiệu Vân An nói, bọn họ hãy đi chết đi. Hai người từ trong nhà lao ra, ai cũng đều không có nhắc lại chuyện khi gặp nương. Hiện tại Vương Chi Tùng đi ngàn dặm ở ngoài biên quan, Vương Xuân Tú gả xa, khi bọn họ hồi hương, Vương lão thái có còn trên nhân thế hay không còn chưa biết.

Chuyện đó thì hãy nói sau, hiện tại Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đã xuất phát đi kinh thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro