Chương 174

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vĩnh Minh Đế có nghĩ đến tiên quả và tiên thủy sẽ gây ra những vấn đề gì không? Đương nhiên là có nghĩ đến. Đại lão tướng quân kêu Vương Thạch Tỉnh cùng ông đến thư phòng, khi chỉ còn hai người, lão tướng quân hỏi trước: "Thạch Tỉnh, ngươi nói thật cho ta nghe, tiên thủy và tiên quả ngươi và Vân An còn không?"

Vương Thạch Tỉnh nói: "Tiên quả chỉ có một. Tiên quả sinh trưởng trong đầm nước ở hang động, chúng ta lấy nước đó để ngâm tiên quả. Kỳ thật ta và Vân An nói là 'tiên thủy', là bởi vì nước kia đã ngâm qua tiên quả, lại ngâm lâu như vậy, khẳng định rất có lợi, ngay cả nước ở gần chỗ tiên quả sinh trưởng, cũng có thể cường thân kiện thể. Trước kia Vân An đưa thức ăn đến đây là dùng nước chỗ đó, lão tướng quân nói vậy chắc cũng có phát hiện."

Đại lão tướng quân gật gật đầu: "Đúng vậy. Bất quá không giống như lúc này có thể khiến người cải lão. Vậy tiên thủy các ngươi còn có thể lấy thêm được không?"

"Hái xuống tiên quả, nơi đó liền đất rung núi chuyển, không biết có thể đi vào lại hay không. Bất quá chúng ta có giữ lại gốc tiên quả."

"Có ở bên người các ngươi không?"

"Không có. Sau núi nhà chúng ta có một hồ nước. Kết ra tiên quả chắc không có khả năng, nhưng gốc tiên quả đối với nước rất hữu ích."

"Việc này còn có ai biết không?"

"Chỉ có ta và Vân An."

Lão tướng quân suy nghĩ, nói: "Việc này hai người các ngươi ngàn vạn lần không thể nói cho người khác biết. Ngay cả nghĩa phụ ngươi và Khang Ninh bọn họ đều không thể nói."

"Vãn bối ghi nhớ."

"Hoàng Tthượng và Thiên tuế ăn xong tiên quả, chắc sẽ không muốn nữa. Tiên quả như thế, có một viên đã là thần tiên ban ân rồi. Hoàng thượng thánh minh, tất nhiên sẽ không cưỡng cầu nữa. Còn về nước láng giềng, sợ là sẽ có mong muốn, khác không nói, Hồ Cáp Nhĩ Quốc nhất định sẽ không bỏ qua. Nhưng mặc dù các ngươi không dâng tiên quả công khai, Hoàng thượng và Thiên tuế ăn, dung mạo biến hóa lớn như thế sẽ đưa đến suy đoán vô cớ, các ngươi làm như vậy kỳ thật rất sáng suốt. Hiện tại chúng ta có thể làm là gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, địch nhân lớn nhất của chúng ta là Hồ Cáp Nhĩ Quốc, mấy nước khác, hoặc là quá xa, hoặc là ít người, gây chiến khả năng không lớn, các ngươi cũng không cần lo lắng quá mức."

Vương Thạch Tỉnh nhíu mày nói: "Sợ điều này làm biên quan tái khởi chiến, ta và Vân An sẽ mang tội lỗi."

Lão tướng quân trấn an nói: "Ngay cả không có chuyện này, Đại Yến và Hồ Cáp Nhĩ Quốc cũng sẽ tái khởi chiến, trừ phi chúng ta có thể hoàn toàn tiêu diệt bọn họ. Ngươi hẳn rõ nhất mới đúng. Khi chiến sự xảy ra, Đại Yến có thể đánh thắng bọn họ một lần, hai lần, mười lần, cũng có thể đánh thắng bọn họ hai mươi lần, một trăm lần. Chung quy rốt cuộc. Chỉ cần Đại Yến ta cường thịnh, quản hắn là Hồ Cáp Nhĩ Quốc hay là quốc gia nào khác, cũng không sợ nước láng giềng Đại Yến kết nhóm liên minh, chúng ta cũng không sợ."

Vương Thạch Tỉnh đứng lên, hướng lão tướng quân hành lễ, sau đó kiên định nói: "Quản hắn là đầu trâu mặt ngựa gì, nếu bọn họ dám đến xâm chiếm Đại Yến, ta nguyện đi chiến trường!"

Lão tướng quân được những lời nói này đốt lên nhiệt huyết, vỗ bàn nói: "Tốt Lời này lão phu thích nghe! Quản hắn ngưu quỷ xà thần gì, Đại Yến ta đều không sợ hắn!"

Khi Vương Thạch Tỉnh trở về thì Thiệu Vân An đã nằm xuống. Hắn khi về đến liền nói hết cho Thiệu Vân An nghe chuyện hắn nói chuyện với lão tướng quân, sau đó nói: "Vân An, chúng ta lấy nỏ ra đi."

Thiệu Vân An nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không cần. Huynh ta nổi bật hiện tại đủ nhiều rồi. Hiện tại đều là do chúng ta suy đoán, nếu thật sự xảy ra, chúng ta sẽ tìm cơ hội lấy ra."

Vương Thạch Tỉnh ngồi ở mép giường cởi giày: "Cũng được. Lão tướng quân hỏi ta, ngươi có phải đã biết thân thế mình hay không, ta nói ngươi có khả năng đoán được, ta không có nói với ngươi cái gì, lão tướng quân có chút kích động."

Thiệu Vân An thật ra rất bình tĩnh, nói: "Nếu đúng là vậy, thì nhận thân thôi. Tỉnh ca, nếu huynh muốn đem những thứ kia áp dụng cho chiến tranh, thì tốt nhất nên thông qua phủ tướng quân, vũ khí là đồ vật cấm kỵ, huynh ta không nên đụng đến điều cấm kỵ của Hoàng thượng mới thỏa đáng."

"Ta nghe ngươi."

Vương Thạch Tỉnh trước muốn lấy nỏ ra, nhưng lại không thể nghĩ đến, thứ đầu tiên dùng lại là hỏa dược.

Sáng sớm hôm sau, người phủ tướng quân đều bận rộn, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh cũng sớm đã dậy. Bất quá làm Thiệu Vân không đoán được là La Vinh Vương và Quách Tử Mục cùng thế tử thế nhưng sáng sớm đã đến. Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện, Quách Tử Mục muốn sớm một chút gặp Thiệu Vân An.

Quách Tử Mục như cũ mang mặt nạ, chào hỏi mọi ngưởi phủ tướng quân xong, liền nói muốn gặp Thiệu Vân An. Túc Thần Dật tự mình dẫn y đi phòng bếp tìm người. La Vinh Vương ở chính sảnh cùng Đại lão tướng quân nói chuyện, nhìn vẻ mặt xuân sắc của La Vinh Vương, Đại lão tướng quân trong lòng vì ông cao hứng. La Vinh Vương so Đại Lão tướng quân nhỏ hơn, hai người hiện tại thoạt nhìn không sai biệt tuổi tác cho lắm, dựa theo hiện đại mà nói, cũng là trên dưới bốn mươi, nhưng ở Đại Yến Quốc, đó chính là đã qua ba mươi tuổi. Nếu Đại Minh Quân, Đại Minh Vinh trở về, chỉ sợ thoạt nhìn so với cha mình cha còn muốn lớn tuổi hơn một ít.

Lão phu nhân và lão chính quân đều ở trong phòng. Một lát sau, hai người xuất hiện. Lão chính quân trêu ghẹo nói: "Vốn nghĩ Vương gia hôm nay sẽ đến trễ nhất, không nghĩ lại là sớm nhất."

Mộ Dung thế tử hành lễ vấn an. Lão chính quân ngồi xuống, cảm khái: "Thế tử thân mình tốt, Vương gia rốt cuộc có thể yên lòng."

Hôm qua ở trong cung vội vàng thấy, có vài lời nói không tiện nói, hôm nay gặp mặt, tất nhiên có chút lời nói là có thể nói. Mộ Dung thế tử lập tức hướng hoàng cung mà hành lễ, nói: "Hoàng thượng ân trọng. Vãn bối thân mình có thể khôi phục khoẻ mạnh cũng nhờ Trung Dũng Hầu và chính quân vì vãn bối cầu đến."

Nói xong lời này, thế tử hướng Vương Thạch Tỉnh hành lễ, Vương Thạch Tỉnh vội vàng đáp lễ, nói thẳng: "Không được không được."

Lúc này hạ nhân tới báo, phu thê Ông lão và phu thê Sầm lão đã đến, đều muốn gặp Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An.

Trong phòng bếp, Thiệu Vân An không thiếu chế nhạo Quách Tử Mục. Muốn nói chuyện riêng cùng Quách Tử Mục nên y không để người khác hỗ trợ. Thiệu Vân An làm bếp chính, Quách Tử Mục hỗ trợ. Quách Tử Mục trên cổ có dấu hôn, cổ áo che đều che không hết. Thiệu Vân An tấm tắc không ngừng: "Nhìn không ra a nhìn không ra, ta nên nói Mộ Dung bá bá xuống tay nhanh, hay là ngươi động tác nhanh vậy?"

Quách Tử Mục cho Thiệu Vân An một ánh mắt xem thường: "Ngươi đừng quên ngươi để trong bao quần áo ta cái gì"

"Ta chỉ cho ngươi học tập, không kêu ngươi lập tức thực hành nha."

"Ngươi chẳng lẽ không hy vọng ta học nhanh sao?"

Thiệu Vân An không lời gì để nói, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: "Tiểu Quách ca mà ta gặp trước kia đâu rồi?"

Quách Tử Mục hừ một tiếng, Thiệu Vân An bật cười, vỗ vỗ y: "Êh, thế nào? Nghe nói Mộ Dung bá bá rất lợi hại nga, ngươi chịu nổi sao?"

Quách Tử Mục lại đưa một ánh mắt xem thường: "Ta nếu ăn không nổi, hiện tại đứng ở trước mặt ngươi là ai?"

"Oah oah, nói như vậy tối hôm qua rất mất hồn nha?"

Quách Tử Mục trên dưới đánh giá Thiệu Vân An, gật gật đầu: "Xem ra ngươi nhiều ngày không được Thạch Tỉnh dễ chịu ha."

"Khụ khụ khụ......"

Thiệu Vân An tuyệt đối không thừa nhận là y dạy hư Tiểu Quách ca!

Không nói đùa nữa, Quách Tử Mục thấp giọng nói: "Vân An, ta tìm ngươi có việc."

"Kết hôn?"

Đã quen việc Thiệu Vân An nói chuyện thường thường không giống người thường, Quách Tử Mục nói: "Ta chỉ nghĩ đốt vài nến đỏ, bái vài cái là được, nhưng Mộ Dung hắn không muốn. Hắn là Vương gia, hắn cưới ta, ta không nên mang mặt nạ, nhưng ta thật sự không muốn lộ mặt, không muốn sinh chuyện rắc rối. Ngày hôm qua, Mộ Dung đem chìa khóa vương phủ cho ta, kêu ta chưởng gia."

"Oah oah, Mộ Dung bá bá thật để ý ngươi nha."

Quách Tử Mục nhấp miệng cười, lại lo lắng sốt ruột nói: "Ngươi nói làm sao chưởng gia đây? Ta lại không thích gặp người ngoài, cũng không hiểu chuyện nội vụ phức tạp. Trong vương phủ rất nhiều chỗ đều cũ nát, tài sản riêng của Mộ Dung kỳ thật không nhiều như vậy, ta muốn kiếm chút bạc cho vương phủ, ít nhất về sau thế tử và Tiểu Huy khi thành thân, vương phủ có thể lấy ra để có cái phô trương. Ta đã nói với Mộ Dung, ta không cần hài tử."

Thiệu Vân An thực ngoài ý muốn: "Vì sao vậy? Sợ thế tử đa tâm sao?"

"Cũng không phải. Ta không muốn hài tử phân chia thời gian của ta và Mộ Dung, tuy nói hắn hiện tại có thể cùng ta đầu bạc răng long, nhưng hài tử thật rất phiền, ngươi và Thạch Tỉnh không cần hài tử cũng khá tốt đó thôi. Ta cũng sợ đau."

Chuyện này Thiệu Vân An hoàn toàn tôn trọng lựa chọn của Quách Tử Mục, y hỏi: "Ngươi không muốn chuyện nọ sinh chuyện kia là sợ vị trong cung kia hả?"

Quách Tử Mục gật đầu.

"Ta và hai vị quý nhân trong cung kia cũng có ở chung mấy ngày, theo ta thấy, đại quý nhân hình như sợ nhị quý nhân. Nhị quý nhân có ý tưởng, có thủ đoạn, có mưu kế, đại quý nhân đối với nhị quý nhân là thực lòng, bằng không sao chỉ có một viên tiên quả cũng phân làm hai. Tỉnh ca mỗi ngày đối với gương mặt này của ngươi cũng không có ý gì khác, hắn còn thường thường không cho ta nhìn ngươi. Ta nghĩ, dựa vào năng lực của nhị quý nhân, tuyệt đối quản được đại quý nhân. Gương mặt của ngươi không thể che giấu suốt đời với vị trong cung kia, không bằng ngươi nhân dịp kết hôn lộ ra đi, nhìn xem đại quý nhân có phản ứng gì. Nếu đại quý nhân không phản ứng, vậy tất nhiên tốt nhất, bất quá, nếu có phản ứng, sau này ngươi thấy hắn thì mang mặt nạ, hắn khẳng định biết ý của ngươi. Bất quá ta đoán hắn nếu có chút tâm tư, nhưng sẽ không làm gì đâu. Còn những người khác, ngươi không cần lo lắng, nói như thế nào cũng là vương phủ, chỗ ta và phủ tướng quân làm chỗ dựa cho ngươi, còn có Ông lão bên kia nữa."

Thiệu Vân An nói như vậy, Quách Tử Mục yên tâm không ít. Thiệu Vân An tiếp theo nói: "Còn việc kiếm tiền ngươi cũng không cần lo lắng. Hoàng thượng kêu Tỉnh ca xây dựng mô hình trong thử nghiệm trồng cà chua và dưa chuột, ngươi trước hãy mua vài mẫu đất, mua lương thực, trái cây, trà hiếm lạ, dù sao tuyệt đối sẽ không mệt. Ngươi sau này sẽ ở lại kinh thành, cửa hàng điểm tâm ở kinh thành sẽ do ngươi toàn quyền xử lý. Ta vẫn luôn có một ý tưởng, vừa lúc có thể giao cho ngươi. Mở tiệm ăn tại nhà, tuyệt đối có thể kiếm tiền."

"Tiệm ăn tại nhà?"

Thiệu Vân An nói nhỏ với Quách Tử Mục, Quách Tử Mục càng nghe đôi mắt càng lượng. Y không thích gặp người ngoài, nên sinh ý cần phải đi ra ngoài không thích hợp với y, nhưng y có nấu ăn, làm đồ ngọt a, hơn nữa có Thiệu Vân An làm lão sư giỏi, quân sư giỏi, nghe Thiệu Vân An nói, Quách Tử Mục đối với việc kiếm tiền càng ngày càng tin tưởng mười phần.

Hai người bận rộn suốt một buổi sáng, giữa trưa khi đến lúc ăn cơm, Thiệu Vân An kêu người tới bưng thức ăn, y và Quách Tử Mục trở về phòng thu thập một chút. Hai người rửa sạch một phen, thay đổi thân xiêm y, bằng không người toàn dầu khói. Chờ đến khi hai người đi thiên chính ăn cơm, mọi người lúc này mới ngồi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro