Chương 181

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ đến khi Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh ở phủ La Vinh Vương ăn cơm xong mới trở lại phủ Đại tướng quân, người phủ An Quốc Công đã bị lão tướng quân đuổi đi, Tưởng Khang Thần tính ở đây khoảng hai ngày sẽ về Tưởng phủ, y sẽ không luôn trốn ở phủ La Vinh Vương, y hiện tại hận không thể ăn tươi nuốt sống người phủ An Quốc Công thì có.

Trước khi trở về, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh nói chuyện riêng với Tưởng Mạt Hi, Tưởng Mạt Hi là thiên tài nhi đồng, có một số việc vẫn nên nói rõ với nhóc mới tốt. Thiệu Vân An lợi dụng cơ hội này để che dấu chuyện linh nhũ và linh tuyền, có điều gọi là gốc tiên quả chỉ là để che dấu thôi, y sau này có thể lấy linh tuyền và linh nhũ để dùng, sẽ không khiến cho Vĩnh Minh Đế và Quân hậu hoài nghi, đại thần dù đáng tin cậy, nhưng cũng không phải người trong nhà. Có tầng bảo hộ này, thân thể Võ Giản nhất định có thể khôi phục.

Có An thúc và Tỉnh thúc bảo đảm, Tưởng Mạt Hi không sợ cha chết. Thiệu Vân An rất lo lắng chuyện hôm nay sẽ tạo thành bóng ma tâm lý cho Tưởng Mạt Hi, thiên tài nhi đồng một khi có bóng ma tâm lý sẽ có hậu quả nghiêm trọng, Thiệu Vân An khuyên Tưởng Mạt Hi nửa ngày, Tưởng Mạt Hi biểu hiện không có việc gì, nhưng thực tế thế nào Thiệu Vân An không biết, y không thể từ mặt Tưởng Mạt Hi nhìn ra nội tâm nhóc được.

Khi trở lại phủ Đại tướng quân, Thiệu Vân An nói chuyện xảy ra trong cung cho mọi người nghe, mặc dù Đại Dĩnh Tư đã nói qua rồi, nhưng mọi người vẫn muốn nghe Thiệu Vân An nói lại lần nữa, bị giáng thành nhị đẳng Hầu tước An Quốc Công Võ Thiên Bằng mang theo ba nhi tử đến phủ tướng quân, nhưng đại lão tướng quân không nể mặt bọn họ. Người Võ gia khi dễ chính là hài tử Đại gia, lão tướng quân nông nóng muốn nhận lại tôn tử, ông không đuổi bọn họ đi đã là nể mặt nhiều năm làm đồng liêu trong triều lắm rồi, huống chi Đại gia và Võ gia không có giao tình, nói như thế nào nhỉ, là đạo bất đồng bất tương di mưu.

[Đạo bất đồng bất tương di mưu: Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được]

Võ gia không biết thân phận Thiệu Vân An, Đại gia niệm tình bọn họ cũng chỉ có thể chua xót mà nuốt vào, sở dĩ Võ Thiên Bằng chịu mất thể diện tự mình ra mặt như vậy, là vì ông sợ hãi. Ngàn Ti Nhiễu khi bị Ninh Mục nói ra, Võ Thiên Bằng biết Võ gia sẽ gặp nguy hiểm, chỉ là Võ Thiên Bằng không nghĩ đến, Đại Lão tướng quân không gặp ông.

Võ gia tuy rằng vẫn có tước vị, nhưng tín hiệu này biểu hiện ra Vĩnh Minh Đế đối với Võ gia bất mãn. Tường ngã người đẩy, trong lúc nhất thời, Võ gia cùng với gia tộc thông gia hoặc có giao tình với Võ gia lâm vào tình cảnh khó khăn. Ngược lại Trung Dũng Hầu Vương Thạch Tỉnh thì nước lên thì thuyền lên, khi Vương Thạch Tỉnh còn là thôn dân thôn Tú Thủy, hắn và Thiệu Vân An đã khiến cho phủ Hằng Viễn Hầu bị tịch biên tài sản, toàn tộc ngồi tù, lưu đày. Vậy mà khi mới được phong làm Trung Dũng Hầu, An Quốc Công liền bị giáng làm nhị đẳng An Quốc Hầu, người ở phủ Quốc công đều dần dần rời đi.

Nói lạc đà gầy còn hơn ngựa. Phủ An Quốc Công nói sao cũng là gia tộc lâu đời từ khi Đại Yến khai quốc. Thế nhưng có thể dễ dàng đã bị một hầu gia mới sắc phong mà bị đè xuống. Chuyện này cũng có thể nói là phủ An Quốc Công tương đối xui xẻo. Vĩnh Minh Đế không vừa mắt bọn họ từ lâu; Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An bởi vì đủ loại nguyên nhân mà được thế gia danh vọng ở kinh thành bảo hộ, hiện giờ chuyện liên quan đến Ngàn Ti Nhiễu đã hại Quân hậu và Vĩnh Minh Đế, phủ Quốc công suy bại là có thể đoán được. Như vậy xem ra. Bị đài làm nô gia, Võ Giản ngược lại là may mắn nhất.

Thiệu Vân An mệt mỏi một ngày. Nghe y nói xong. Lão tướng quân kêu y nhanh trở về phòng nghỉ ngơi. Khi y và Vương Thạch Tỉnh rời đi. Túc Thần Dật nãy giờ vẫn luôn trầm mặt, mở miệng: "Cha, Vân An và Thạch Tỉnh lọt vào mắt Hoàng Thượng và thiên tuế tất nhiên là chuyện may mắn, nhưng ai cũng không thể bảo đảm thánh sủng có thể kéo dài bao lâu, con sợ nước đầy sẽ tràn a."

Lão tướng quân nói: "Vân An có một số việc các con không hiểu đâu, cha không tiện nói cho con biết. Chuyện này con đừng lo lắng, năng lực Vân An không chỉ có chế trà, làm thức ăn thôi đâu, cha dám nói, chỉ cần Hoàng Thượng còn tại vị một ngày, sẽ không làm gì Vân An đâu, sợ là Hoàng Thượng so với chúng ta còn lo lắng an nguy nó hơn đó."

Túc Thần Dật kinh ngạc: "Lời này của cha là có ý gì?" Thẩm Băng và Đại Minh Qua ngồi bên cạnh cũng rất giật mình.

Đại lão tướng quân chỉ xua xua tay, nói: "Sau này các con sẽ biết. Ngay cả nếu như Hoàng Thượng có tâm tư đối với Vân An. Đại gia ta vĩnh viễn là chỗ dựa lớn nhất của Vân An. Bất quá trước khi Đại Giang truyền tin tức đến đây, con cần phải nhịn."

"Con sẽ nhịn."

Thời gian cũng không còn sớm, đám người Túc Thần Dật cáo lui rời đi, Đại lão tướng quân để lại Đại Minh Qua, Đại Minh Qua hỏi thẳng: "Cha, Hoàng Thượng sau này sẽ không động Vân An sao? Con lo lắng nó hiện tại đi quá nhanh, sau này rơi vào chật vật. Tính tình nó nếu đắc tội người quá nhiều, con sợ nó sẽ bị hại."

Đại lão tướng quân hỏi lại: "Con cảm thấy thế nào đối với việc Khâm Thiên Giám nói về tai tinh?"

Sao lại nói về tai tinh vầy? Đại Minh Qua đúng sự thật nói: "Nhi tử tất nhiên cho rằng Khâm Thiên Giám chỉ coi đây là lấy cớ để diệt trừ Thạch Tỉnh và Vân An, cũng muốn kéo xuống Tưởng Khang Ninh, làm vạ lây lão đế sư."

Đại lão tướng quân gật gật đầu: "Nên hiểu con đều nhìn ra được, nhưng con có nghĩ Khâm Thiên Giám nói 'tai tinh' có thật sự tồn tại."

Đại Minh Qua hít khí, Đại Lão tướng quân cười cười: "Chỉ là Khâm Thiên Giám nói tai tinh, thì thật sự là 'tai tinh' sao? Cha cảm thấy đó là phúc tinh, mà Hoàng Thượng cũng cho là như vậy."

"Ý cha là......"

"Ngôi sao kia khi xuất hiện, thôn Tú Thủy phát sinh địa chấn, hiện tại đều biết là do tiên quả xuất thế, là ai hái được tiên quả? Lại là ai đến dâng cho Hoàng Thượng? Con còn cho rằng đó là tai tinh sao?"

Đại Minh Qua lắc đầu.

"Ngôi sao ảnh hưởng đến phúc tinh của Hoàng Thượng, con cho rằng Hoàng Thượng sẽ làm như thế nào?"

Đại Minh Qua hiểu rõ, cẩn thận ngẫm lại, cháu trai này của hắn dường như đúng là phúc tinh của Hoàng Thượng và thiên tuế. Đại Lão tướng quân duỗi thân, nói: "Cha thân mình không khoẻ, muốn tĩnh dưỡng, chuyện trong phủ giao cho con và đại tẩu con."

Đại Minh Qua bất đắc dĩ: "Cha, lời này của cha nghe là biết viện lý do."

Đại lão tướng quân khí pháchnói: "Có bản lĩnh khi dễ người Đại gia ta, thì đừng có mà da mặt dày tìm tới cửa! Vương gia, Liễu gia, không được vào cửa Đại gia! Còn có Trịnh gia!"

Đại Minh Qua càng bất đắc dĩ, Trịnh gia kia nói như thế nào cũng là phủ Chiêu Dương hầu a, hơn nữa người này không đắc tội được đâu. Bất quá hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thôi, vẫn nghe lời mà nói: "Nhi tử hiểu rõ."

Trong phòng, Thiệu Vân An nằm trên giường, Vương Thạch Tỉnh mát xa cho y. Thiệu Vân An mệt rất mệt, nhưng không muốn ngủ. Mát xa cho y một hồi, Vương Thạch Tỉnh thăm dò nhìn y, thấp giọng hỏi: "Tức phụ, ngươi ngủ chưa?"

"Vẫn chưa." Thiệu Vân An mở mắt ra. Lật thân qua. "Tỉnh ca, huynh nói chúng ta có nên sớm một chút trở về hay không?"

Vương Thạch Tỉnh hỏi: "Thấy phiền hay là nhớ nhà?"

"Đều có, hiện tại cảm thấy thôi Tú Thủy rất thanh tịnh a," tiếp theo Thiệu Vân An ngọa tào, "Thôi, vẫn nên ở kinh thành đi. Thôn Tú Thủy hiện tại đều là của nhà chúng ta, nếu lần này trở về, đừng nói thanh tịnh, ta sợ ngủ cũng không được ngủ, đặc biệt là huynh, Trung Dũng Hầu."

Khi nói ba chữ này, Thiệu Vân An cười, Vương Thạch Tỉnh thở dài: "Ta thật không nghĩ tới, ta nghĩ Hoàng Thượng nhiều nhất ban thưởng chút tiền thôi."

"Ta cũng không nghĩ tới, ta nghĩ sẽ cho đất đai, không nghĩ tới ném một cái nhất đẳng hầu gia cho huynh, cảm giác thế nào? Lão gia?"

Vương Thạch Tỉnh run run, tiếng 'lão gia' này từ miệng tức phụ nói rất là quỷ dị, dựa gần tức phụ nằm xuống, Vương Thạch Tỉnh ăn ngay nói thật: "Có chút mờ mịt, sau này ta không phải còn phải đi thượng triều chứ?"

"Thượng triều cái gì, huynh ở trong mắt người khác là tên thất học, huynh đi thượng triều còn không bị những tên quan viên lòng dạ hiểm độc đó ép chết à, chuyện này huynh nên học tập Mộ Dung bá bá, khi dương nãi tử quả chin khẳng định phải đi về, làm quan là chuyện nhỏ, kiếm tiền mới là chuyện lớn, tiền chúng ta quyên còn chưa có đâu, huynh nói muốn giúp ta ủ rượu, nên cùng ta trở về, hơn nữa thôn Trung Dũng huynh cũng nên trở về xử lý làm thủ tục đó"

Thiệu Vân An nói như vậy, Vương Thạch Tỉnh tìm được phương hướng, hắn nghiêm túc nói: "Mộ Dung bá bá cũng đâu thượng triều. Nếu Hoàng Thượng không bắt buộc, ta cũng không thượng triều, làm hầu gia nhàn tản, chỉ lo giúp tức phụ kiếm tiền, chuyện còn lại không nghe, không thấy, không hỏi."

Thiệu Vân An tò mò mà lật thân qua nằm đè lên người Vương Thạch Tỉnh hỏi: "Tỉnh ca, nói thật, huynh chẳng lẽ không muốn thể nghiệm một chút vào triều làm quan, nắm quyền là cảm giác như thế nào?"

Vương Thạch Tỉnh lắc đầu: "Ta so với tên thất học chỉ hơn vài chữ thôi, nếu không phải cưới được ngươi, ta sao có thể có ngày hôm nay, thân phận hầu gia này là dính quang của tức phụ, vì ngươi là nam thê, hoàng thượng muốn cảm kích ngươi nhưng không thể ban tước vị, nên mới rơi xuống ta, phần ban thưởng này kỳ thật không chút nào liên quan đến ta."

"Ai nói không có." Thiệu Vân An không đồng ý. "Những gì của nhà chúng ta, đều do ta và huynh kiếm được, nếu huynh không phải Vương Thạch Tỉnh, đổi thành nam nhân khác, huynh cho rằng ta có thể giống như bây giờ không có sợ hãi sao? Không được xem nhẹ mình như vậy."

Vương Thạch Tỉnh cười, mắt trái đã từng không thấy gì nay đã nhìn rõ ánh nến. Thiệu Vân An gối đầu lên vai Vương Thạch Tỉnh, phiền muộn biến thành cảm khái: "Kỳ thật, ta có thể gặp được huynh, thật sự không tồi."

"Ta mới phải, có thể cưới được ngươi, là ta tu ba kiếp mới được phúc phận này."

Ôm lấy Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh cảm kích trong lòng, may mắn, cảm giác đã lâu không ôn tồn như vậy.

"Tỉnh ca, Tiểu Quách ca sắp gả, huynh nói chúng ta nên đưa bao nhiêu bạc?"

"Ngươi muốn đưa bao nhiêu?"

"Hôm nay khi ra cung, Quách công công nói lần đại hôn này của Mộ Dung bá bá, Hoàng Thượng tính muốn tổ chức lớn, Mộ Dung bá bá không được cha ông yêu thích, khi cưới Vương phi thì không phô trương rất keo kiệt. Nhưng Quách công công lại nói khi Hoàng Thượng cưới Quân hậu bởi vì quốc khố hư không, cũng không phô trương, huynh nói đó là có ý gì?"

Vương Thạch Tỉnh nghĩ rồi lại nghĩ, không xác định nói: "Quốc khố hiện tại, hẳn cũng không nhiều là bao? Ý Quách công công có thể là khi Mộ Dung bá bá và Tử Mục đại hôn, muốn chúng ta ra tiền hay không?"

Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh nhìn tức phụ nhà mình, vài phút sau, Thiệu Vân An nói: "Trời ạ, lời này cũng quá thâm ý đó! Nói thẳng Hoàng Thượng không ra tiền muốn chúng ta ra tiền không phải được rồi sao? Ai có thể đoán được ra chứ?"

Vương Thạch Tỉnh cũng lắc đầu: "Có lẽ ai ở triều làm quan cũng đều có loại năng lực này."

Thiệu Vân An thở dài: "Được đi, xem ra năm nay ta phải nghĩ biện pháp kiếm nhiều tiền, Tiểu Quách ca hẳn sẽ không nhanh gả đi như vậy chứ?"

"Không nhanh như vậy, nếu muốn làm lớn, thì cũng cần chuẩn bị nửa năm."

"Nửa năm...... Vậy cũng đủ rồi, sao đột nhiên cảm thấy mình hiện tại rất nghèo?"

Vương Thạch Tỉnh thực áy náy: "Muốn ta làm gì không?"

"Huynh trước làm tốt mô hình thử nghiệm mà Hoàng Thượng giao cho huynh đi, còn những thứ mà nhà chúng ta được ban thưởng cũng phải lo liệu nữa, việc rất nhiều." Sờ cằm, Thiệu Vân An có chủ ý, "Tỉnh ca, mô hình thử nghiệm dưa chuột và cà chua sau khi trưởng thành đưa một số đến tửu lầu. Đất nhà chúng ta có huynh cũng trồng luôn đi, tuyệt đối có thể kiếm tiền, đất Hoàng Thượng cho nhiều như vậy mà, huynh tính trồng gì?"

Vương Thạch Tỉnh: "Lương thực khẳng định phải trồng, còn có nho mà ngươi muốn nữa, từ từ đã, chúng ta phải sắp xếp lại đã."

Lúc này phu phu hai người mới có chút thời gian thảo luận những 'đồ vật' mà Hoàng Thượng ban thưởng nên dùng như thế nào, vốn dĩ cảm thấy mình sắp phá sản, sau khi Thiệu Vân An kiểm kê xong thì đột nhiên phát hiện mình giống như trở thành thổ hào. Tuy rằng không phải vàng thật bạc thật, nhưng nhiều tài sản như vậy thì giá trị không ít tiền đó, Vương Thạch Tỉnh lập tức quyết định ngày mai nghỉ ngơi một ngày, sau đó mang tức phụ và hài tử cầm khế đất rời đi, nhân cơ hội rời xa kinh thành hỗn loạn.

Lúc này, phủ La Vinh Vương, nói chuyện với cha nhỏ xong Tưởng Mạt Hi không muốn ngủ cùng cha nhỏ, mà muốn ngủ chung phòng với Vương Thanh, không còn người ngoài, Tưởng Khang Thần phát tiết vui sướng và hận ý trong lòng cùng với nhớ mong người ở trong cung mà không thể nào gặp được.

Trên giường, Vương Thanh nhìn đại ca, trong lòng hơi sợ. Rốt cuộc, bé nhịn không được lên tiếng: "Đại ca, ca còn không ngủ sao? Đã khuya."

"Đệ ngủ."

Tưởng Mạt Hi chơi khối Rubik, chơi khối Rubik cấp hai mà đã lâu nhóc không đụng vào, ngón tay nhóc nhanh chóng di chuyển, đôi mắt không có nhìn khối Rubik, nhưng quỷ dị chính là, khối Rubik không ngừng rối loạn màu sắc rồi lại trở về cùng một màu, Vương Thanh nuốt nuốt nước miếng, quyết định ngày mai thức dậy đi tìm cha nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro