Chương 190

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đi rồi, chỉ để lại Quách Tốn, quân hậu mở miệng: "Quỹ cứu trợ, các ngươi quyên vạn lượng hoàng kim, vạn lượng bạc trắng; bia công đức lại là ngàn lượng bạc; tu sửa vương phủ, ít nhất cũng cần ngàn lượng bạc; hoàng thúc thành thân, ngươi lại không thiếu ra vạn lượng bạc. Trà mới còn chưa bắt đầu buôn bán, rượu cũng còn chưa ủ, ngươi từ đâu lấy ra nhiều bạc như vậy? Muốn đem bản thân bán à? Thạch Tỉnh cái gì đều chiều ngươi, nên ngươi hồ nháo sao."

Quân hậu rất bình đạm, nhưng Thiệu Vân An lại nghe hình như có tia giận dữ bên trong, trong lòng ấm lên, y cười hì hì rót trà cho quân hậu, nói: "Tiểu thúc không cần lo lắng, trong lòng con có tính toán. Trà mới này, đi nhà bán đấu giá chắc cũng kiếm được vạn lượng bạc vào. Nhưng đáng giá nhất là hồng trà cuối năm nha. Nếu tiểu thúc năm nay có thể tìm giúp con một ít quả nho tốt, sang năm rượu nho khai trương, tất nhiên tài nguyên liền cuồn cuộn. Còn rượu dương nãi tử tửu nữa, hẳn cũng có thể kiếm không ít. Những đồ vật đổi từ Đại Tư Quốc tiểu thúc cho con xem trước, có lẽ có thứ đáng giá."

Quân hậu gõ ấn đường y: "Sau này đừng mở miệng là vạn lượng ngàn lượng, tiền không phải lá cây."

Thiệu Vân An lớn mật mà cầm tay quân hậu, khoe mẽ: "Cho Tiểu Quách ca thể diện, tiểu thúc con càng muốn dâng nhiều nhiều thể diện hơn nữa là. Có con ở đây, quản hắn có mười cái tám cái phủ Hằng Viễn Hầu chúng ta cũng không sợ. Tiểu thúc, quỹ cứu trợ của ngài là lợi quốc lợi dân, chuyện rất tốt, con cái khác không có, nhưng tiền tài tuyệt đối duy trì."

Quân hậu cười, phát ra từ nội tâm.

"Đó là do ngươi nói."

"Không có tiểu thúc, con nói không hiệu quả."

"Không lựa lời gì cả, sau này ta phải nói với cha ngươi hảo hảo dạy ngươi quy củ, đường đường là thiếu gia Đại gia, nhị phẩm chính quân, nói chuyện thô tục như thế."

Thiệu Vân An vỗ vỗ miệng: "Nên mắng nên mắng, con sau này tuyệt đối chú ý."

Quân hậu cầm lấy chén trà, uống ngụm trà, xem như qua. Thiệu Vân An nhân cơ hội nói: "Tiểu thúc, tay nghề nấu ăn của Tiểu Quách ca không tồi, kém con không bao nhiêu đâu. Khi con không ở, ngài và hoàng thượng muốn ăn cái gì, tìm Tiểu Quách ca đi."

Quân hậu nhân cơ hội giáo dục: "Đó là vương chính quân, không phải đầu bếp. Ngươi là cháu trai ta, bổn quân kêu ngươi nấu ăn thì kêu, y lại không được."

Thiệu Vân An: "Tiểu Quách ca cũng là hoàng thẩm mà." Lại gần, "Kỳ thật con kêu Tiểu Quách ca mở tiệm ăn tại gia cũng có chút tư tâm. Tiệm ăn tại gia chính là ít người, có không gian riêng tư. Ngài và hoàng thượng đi ăn cơm cũng sẽ không bị người chú ý tới, tốt hơn đi Vân Long Các ăn cơm."

Quân hậu giương mắt: "Nói nghe xem."

Thiệu Vân An đem cái gì gọi là tiệm ăn tại gia, còn có y thiết kế bố cục tiệm ăn cho Quách Tử Mục nói ra hết. Quách Tử Mục mở tiệm ăn tại gia hướng đến khách hàng quyền quý, kết hợp với trang hoàng hiện đại cao cấp, tuyệt đối phù hợp với Vĩnh Minh Đế và quân hậu.

Nghe Thiệu Vân An nói như vậy, quân hậu cũng có chút hứng thú.

"Nếu thật có thể làm được như lời ngươi nói, bổn quân sẽ đi."

Thiệu Vân An dành hảo cảm từ quân hậu cho Quách Tử Mục. Quách Tử Mục một gương mặt yêu nghiệt, nếu nói kinh thành ai có thể làm chỗ dựa lớn nhất cho y, trừ quân hậu thì còn ai. Kỳ thật Thiệu Vân An cũng là không yên tâm Vĩnh Minh Đế. Hoàng thượng nào mà không hoa (sắc) tâm (lang).

Bất quá có một chuyện Thiệu Vân An không rõ.

"Tiểu thúc, ngài không ngại Tiểu Quách ca ở trước mặt ngài mang mặt nạ sao?" Thiệu Vân An muốn hỏi chính là "Ngài không hiếu kỳ mặt Tiểu Quách ca sao?"

Quân hậu đáy mắt sâu thẳm, ý vị không rõ mà nói: "Hắn nguyện ý che, bổn quân sẽ không cưỡng cầu."

Trên đường hồi phủ, Thiệu Vân An suy nghĩ cẩn thận lời quân hậu nói rốt cuộc là tò mò hay là không hiếu kỳ. Tâm tư thượng vị giả, quá khó đoán. Khi hồi phủ, ba hài tử và ba con đại lão hổ liền ra nghênh đón. Vương Thanh đã đi Quốc Tử Giám, xem như đã là học sinh Quốc Tử Giám rồi, Ni Tử mỗi ba ngày sẽ vào cung học tập lễ nghi, Tưởng Mạt Hi dường như rất bận, khi ăn cơm mới có thể thấy mặt.

Thiệu Vân An đã rất lâu không có cùng ba hài tử ở cùng nhau. Y trước đi thỉnh an gia gia, tiểu gia gia, nãi nãi còn có cha nhỏ, nói một lát, sau đó đem ba hài tử và ba con đại miêu mang về phòng. Khi đến phòng, y liền đem ba con đại miêu bỏ vào không gian, ba con đại miêu trong khoảng thời gian này sắp nghẹn hỏng rồi.

"An thúc." Tưởng Mạt Hi duỗi tay, "Tiền."

Thiệu Vân An sửng sốt: "Tiền gì?"

"Con muốn, tiền."

Thiệu Vân An nhìn gương mặt nghiêm túc kia, lấy lại nghiêm túc: "Muốn bao nhiêu?"

"Một ngàn lượng."

"Làm gì?"

"Mua người. "

"Làm gì?"

"Huấn luyện."

Vương Thanh chen vào nói phiên dịch: "Cha nhỏ, đại ca muốn mua một ít người huấn luyện, giúp ca quản lý những thợ thủ công."

Đây là muốn bồi dưỡng nhân thủ cho mình? Không tồi, có khí phách.

Thiệu Vân An từ trong không gian lấy ra tiểu kim khố của mình, mở ra, lấy 800 ngân phiếu cộng thêm hai trăm lượng bạc giao cho Tưởng Mạt Hi, không có chút nào không vui khi Tưởng Mạt Hi muốn y lấy tiền, còn nói: "Tiền không đủ lại đến nói với An thúc."

"Dạ."

Tưởng Mạt Hi cũng kỳ quái, nhóc không nghĩ tới tìm cha nhỏ mình lấy tiền.

"Thật sự không cần hỗ trợ?" Thiệu Vân An lại hỏi.

Tưởng Mạt Hi lắc đầu, Vương Thanh lại phiên dịch: "Đại ca và gia gia muốn hai người, một người mù một con mắt, một người không có tay, đều là binh sĩ xuất ngũ."

Thiệu Vân An vỗ vỗ vai Tưởng Mạt Hi: "Làm theo khả năng."

"Dạ." Đem ngân phiếu cất vào, Tưởng Mạt Hi, "Đi vào."

Thiệu Vân An đem ba đứa bé vào không gian, khi ăn cơm chiều y sẽ đem ba đứa nhỏ và ba con đại miêu đi ra.

Mà khi Thiệu Vân An hồi phủ, An công công vào cung. Vừa thấy quân hậu, hắn liền quỳ xuống. Đang phê duyệt tấu chương nội vụ quân hậu nhìn thấy bộ dáng của hắn, liễm hạ lòng dạ. An công công nãy giờ không nói gì, quân hậu giơ tay, toàn bộ người Cẩm Tú đều đi ra ngoài, bao gồm Quách Tốn.

Người đều đi rồi, quân hậu mở miệng: "Nói đi."

An công công dập đầu: "Cầu chủ tử thành toàn, nô cầu chủ tử thành toàn!"

"Thành toàn cái gì? "

An công công ngẩng đầu, rơi lệ đầy mặt, đôi mắt quân hậu khẽ động. An công công quỳ bò đến bên chân thiên tuế, nói: "Chủ tử, nô, không dám dấu diếm, nô cầu chủ tử thành toàn......" Tạm dừng một lát, An công công thân thể run lên, âm thanh run run nói: "Nô, vật kia của nô, ngày gần đây, lại, một lần nữa, một lần nữa dài ra......"

Mắt quân hậu trợn to.

An công công lập tức liều mạng dập đầu: "Mạng của nô là của chủ tử! Nhưng, nhưng, nhưng vật kia......" An công công khóc rống lên, năm đó vật kia bị thiến, hiện giờ thế nhưng lại bắt đầu dài ra, bắt hắn sao có thể chịu đựng một lần nữa bị cắt đây, biến thành bất nam bất nữ chứ!

"Ngươi nói là, cái đó của ngươi bị cắt, nay lại dài ra saoi?" Quân hậu thần sắc không rõ.

An công công liều mạng dập đầu, trán đều chảy máu. Hắn không cần trả lời, hành động của hắn đã nói lên tất cả. Chuyện này hắn không thể dấu diếm, nếu muốn sống, nếu muốn lưu lại vật kia, không bằng hãy nói ra.

"Như cũ sao?"

"Không, không có, chỉ là, có chút, khôi phục."

Quân hậu: "Ngươi cầu bổn quân cái gì? Muốn thoát khỏi thân phận nô tịch, hay là muốn lưu lại vật kia?"

"Nô cầu chủ tử lưu lại vật kia, nô cầu chủ tử thành toàn......"

Quân hậu duỗi tay ngăn lại An công công đang phanh phanh phanh dập đầu.

"Ngẩng đầu lên."

An công công ngước mặt huyết lệ lên, quân hậu nhìn chằm chằm hắn, hỏi: "Ngươi có biết vì sao vật kia nó lại dài ra không?"

An công công thần sắc hốt hoảng, quân hậu khom người, nhìn sát vào hắn: "An Trạch, ngươi đối với bổn quân vẫn luôn trung tâm, bổn quân cũng luyến tiếc ngươi. Ngươi muốn bổn quân thành toàn ngươi, bổn quân sẽ thành toàn ngươi. Nhưng, cái gì nên nói, cái gì không nên nói; cái gì nên làm, cái gì không nên làm, không cần bổn quân nhắc nhở ngươi chứ."

An công công hoảng loạn đại hỉ, lập tức phanh phanh phanh dập đầu, tiếp theo, hắn nghe quân hậu ra lệnh: "Cả đời, không được cưới vợ, càng không được, có con nối dõi."

An công công ngẩng đầu, một lát sau, hắn dập đầu: "Nô, mãi mãi là nô của chủ tử."

Quân hậu ngồi thẳng lại, thu hồi tay: "Bổn quân sẽ hạ chỉ, cho ngươi thoát khỏi nô tịch. An Trạch, ngươi không nên trách bổn quân tàn nhẫn. Ngươi là thái giám, ngươi nếu như cưới vợ, bổn quân niệm tình ngươi trung tâm, sẽ không truy cứu. Nhưng vật kia của ngươi dài ra, một khi có thê, rồi có hậu đại, bổn quân không thể giữ nổi ngươi."

"Nô hiểu rõ!" An công công dập đầu.

"Việc này, phải luôn giữ ở trong bụng đi."

"Nô tạ chủ tử ân!"

Ánh mắt quân hậu lạnh lùng: "Người đưa cả nhà hai người đó đến thôn Trung Dũng, đã an bài tốt chưa."

"Dạ rồi!"

"Vậy đi đi, kêu Vân An ngày mai tiến cung gặp ta."

"Tuân chỉ."

"Nô tạ chủ tử ân, nô tạ chủ tử ân......"

Trong miệng đều là tiếng tạ ơn, An công công quỳ lui về sau đi ra ngoài, thấp đầu, nước mắt điên cuồng chảy ra. Khi hắn lui ra, quân hậu một tay đỡ trán: "Bổn quân nên phạt 'nó', hay nên khen 'nó' đây?"

Một mình suy nghĩ hồi lâu, quân hậu mới đi đến Đông Lâm điện tìm Vĩnh Minh Đế.

Nghe quân hậu nói xong, Vĩnh Minh Đế nửa ngày không có phản ứng.

"An Trạch nói vật kia, dài ra sao?" Biểu tình của Vĩnh Minh Đế giống như thấy được quái vật.

Quân hậu bất đắc dĩ gật đầu: "An Trạch nói, hắn tiến cung tìm thần cầu tình. Hắn nói là vật kia bắt đầu dài ra, nhưng chưa có hoàn toàn khôi phục."

"Tìm ngươi cầu cái gì? Không làm thái giám?"

"Đúng là vậy."

Quân hậu nói quyết định của mình cho Vĩnh Minh Đế nghe, Vĩnh Minh Đế vô ngữ: "Vật kia thế nhưng còn có thể dài ra, nếu Trác Kim và Quách Tốn biết, sợ không phải phát điên sao."

"Cho nên thần mới không cho hắn cưới vợ, càng không được có hậu đại." Quân hậu lại bổ sung một câu, "Nói không chừng thật đúng có thể khôi phục, có thể có con nối dõi."

Vĩnh Minh Đế hiểu rõ: "Sợ là có liên quan đến Thiệu Vân An. Vân An cho hắn không ít đồ hiếu kính, nhưng thật ra trời xui đất khiến thế nào lại?" Sờ cằm, Vĩnh Minh Đế nói: "An Trạch xác thật trung tâm, mệnh hắn là do ngươi cho. Không làm thái giám cũng không sao, hắn hiện tại đều ở ngoài cung. Bất quá bị người khác biết đúng là có trở ngại. Nên nói cho Vân An biết, để y có làm ra món gì đó, không được tùy tiện cho người khác."

Quân hậu gật đầu, y tất nhiên cũng nghĩ như vậy. Bất quá thấy Vĩnh Minh Đế vẫn đang suy nghĩ sâu xa, dường như có chút buồn rầu, quân hậu nhịn không được hỏi: "Hoàng Thượng, có gì không ổn sao?"

Vĩnh Minh Đế nghiêm túc gật đầu: "Tiên quả kia tốt thì tốt, nhưng không làm vật kia của trẫm dài ra? Trẫm cảm thấy vẫn không đủ lớn."

Quân hậu nghẹn một hơi ở cổ họng, đứng lên xoay người đi, tức giận đến mức không màng lễ nghi.

"Tề Du!" Vĩnh Minh Đế đứng lên nhào qua, "Tề Du, ngươi nói vật kia của trẫm có lớn hơn một chút? Thô một chút hay không?"

"Thần không biết!"

"Nhìn xem đi."

Hoàng đế bệ hạ không đứng đắn ôm quân hậu đang xấu hổ đi đến giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro