Chương 214: Sát Hồ lệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Vân An kỳ thật có điểm không hiểu cách làm người Hồ lắm. Thực lực dù mạnh, nhưng đến địa vàn người khác ít nhất cũng phải điệu thấp chút chứ, ở cổ đại này, giao thông cực kỳ không thuận tiện, chọc giận bọn rắn độc, đối phương muốn đuổi giết ngươi thì chính là chuyện cực kỳ dễ dàng, chỗ này không có ô tô, phi cơ sao có thể có phương tiện nhanh chóng rút lui chứ.

Thực lực quân sự Hồ Cáp Nhĩ Quốc đúng là rất mạnh, nhưng nơi này chính là kinh thành Yến Quốc. Không nói đến Yến Quốc có Đại gia thống lĩnh quân đội, Kha Thấm Vương là tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển sao. Tên Kha Thấm Vương sẽ không cho rằng mang theo năm trăm người là có thể đánh lại mấy chục vạn đại quân Đại Yến chứ. Hắn ở kinh thành Yến Quốc điệu cao như thế, kiêu ngạo như thế, rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ hắn muốn làm con tin? Chẳng lẽ hắn có máu M?

Thiệu Vân An từng hỏi Vương Thạch Tỉnh vấn đề này, cũng hỏi qua Đại lão tướng quân và Đại Chiến Kiêu. Đại lão tướng quân và Đại Chiến Kiêu đều nói Kha Thấm Vương là bình thường, chỉ có Vương Thạch Tỉnh giải thích nghi hoặc cho y.Yến Quốc mới trải qua trận đại chiến, hơn nữa vì quốc vương Hồ Cáp Nhĩ Quốc chết đột ngột. Hiện tại Hồ Cáp Nhĩ Quốc phái sứ đoàn ra, cho thấy quyền lực Hồ Cáp Nhĩ Quốc đã an bài xong. Nếu lại thêm một trận đại chiến, Yến Quốc đánh thắng là xát xuất rất nhỏ, nhưng đây là chuyện trước khi Thiệu Vân An và Tưởng Mạt Hi xuất hiện.

Nhưng người Hồ Cáp Nhĩ Quốc không biết a, ngay cả Đại Chiến Kiêu cũng không biết hoàng đế hắn đã có át chủ bài cực kỳ đáng sợ. Ở trong tình cảnh như vậy, Kha Thấm Vương tất nhiên kiêu ngạo, vì Yến Quốc không dám làm hắn bị thương, không gánh nổi hậu quả Hồ Quốc trả thù Yến Quốc. Hơn nữa người Hồ đều là người thất học, tứ chi phát triển nhưng đầu óc đơn giản, sẽ không hiểu cái gì gọi là 'cường long nan áp địa đầu xà', biểu hiện như vậy là bản năng của bọn họ. Tầm nhìn Vương Thạch Tỉnh đã không giống như trước, cho nên hắn có thể nhìn ra chỉ số thông minh Kha Thấm Vương thấp, nhưng những người khác bao gồm Đại lão tướng quân cũng không suy nghĩ đến phương diện này, chỉ nghĩ Kha Thấm Vương biểu hiện là bình thường.

Thiệu Vân An hiểu rõ gật gật đầu, y quả nhiên đã đánh giá cao chỉ số thông minh của những người này. Lúc này, y nhìn tên ngu kia đang đứng lên nói chuyện với Vĩnh Minh Đế, ở trong lòng lắc đầu, tên gia hỏa này có thể sống mà trở về là chuyện viễn tưởng. À không, Thiệu Vân An khẳng định nói, tên gia hỏa này tuyệt đối sống để trở về là chuyện không thể!

Kha Thấm Vương: "Hoàng đế bệ hạ Yến Quốc, bổn vương đại diện cho quốc vương Hồ Cáp Nhĩ Quốc ta mang sứ đoàn đến Yến Quốc nghị hòa, nhưng bổn vương không nhìn được thành ý của các ngươi!" Kha Thấm Vương chỉ La Vinh Vương, "Các ngươi giết dũng sĩ ta, vũ nhục thi thể bọn họ, các ngươi hãy chặt đứt hai tay hai chân thì hai nước mới có thể nghị hòa!"

Vĩnh Minh Đế mặt vô biểu tình nhìn Kha Thấm Vương, Mộ Dung thế tử đứng lên, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng: "Kha Thấm Vương còn biết trả đũa a. Ngươi nói là chúng ta chặt đứt khả năng nghị hòa giữa hai nước, ngươi sao lại không đề cập tới chuyện các ngươi đã làm? Đích thiếu gia phủ Lỗ Quốc Công thiếu chút nữa bị các ngươi giết chết! Đó là ta chưa đề cập đến chuyện các ngươi đã làm với phủ La Vinh Vương ta đó!" Nói xong câu cuối này, Mộ Dung thế tử đã lạnh mặt, mắt lộ ra sát khí.

Vĩnh Minh Đế không mở miệng, Kha Thấm Vương miệt thị nhìn Mộ Dung thế tử nói: "Người phủ Lỗ Quốc công vô lễ với bổn vương trước, hộ vệ bổn vương bất quá ra tay giáo huấn mà thôi, bổn vương nào biết đường đường là nhi tử Lỗ Quốc Công lại yếu đến nổi còn không bằng sơn dương."

Lỗ Quốc công tức giận vỗ bàn đứng lên: "Các ngươi đừng khinh người quá đáng! Nơi này không phải Hồ Quốc các ngươi!"

Kha Thấm Vương không để ý tới Lỗ Quốc công, tiếp tục nói: "Còn chuyện thế tử nói chúng ta đã làm gì vương phủ, bổn vương thật không hiểu a. Bổn vương nghe nói lão bản Khanh Nguyện là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, bổn vương muốn đến bái kiến mà thôi." Kha Thấm Vương vô lễ nhìn La Vinh Vương, "La Vinh Vương và Quách công tử còn chưa thành thân, bổn vương tất nhiên có thể theo đuổi. Anh hùng xứng mỹ nhân, Vương gia tuy rằng nhìn qua không thấy già mấy, nhưng không dũng mãng bằng bổn vương a."

"Ha ha ha!"

Sứ đoàn Hồ Quốc lập tức ồn ào cười. La Vinh Vương đứng lên, Quách Tử Mục thế nhưng cũng đứng lên. Trên ngự tòa, Quân hậu gắt gao đè tay Vĩnh Minh Đế lại.

La Vinh Vương lần đầu tiên ở trước mặt mọi người không che giấu cảm xúc thật của mình.

"Hồ tặc, bổn vương giết các ngươi một lần, không ngại giết thêm lần nữa, ngươi muốn nhìn xem giữa bổn vương và ngươi, người nào là anh hùng?!"

La Vinh Vương nói xong, Kha Thấm Vương và sứ đoàn Hồ Quốc toàn bộ biến sắc. Quách Tử Mục đã tháo xuống mặt nạ, Vĩnh Minh Đế đang tức giận khi nhìn thấy liền thất thần, bất quá chỉ một khắc hắn liền vội vàng nắm tay Quân hậu. Nhưng có rất nhiều người đều kinh diễm bởi mỹ mạo của Quách Tử Mục.

Quách Tử Mục nhìn Kha Thấm Vương, trong mắt không có sợ hãi. Y không sợ, Mộ Dung ở bên cạnh y, Vân An cũng ở bên cạnh y.

"Ta đã nói rồi, anh hùng trong lòng ta, ngươi xách giày cho hắn còn không xứng. Quách Tử Mục ta, sinh là người Mộ Dung, chết là ma Mộ Dung."

Quách Tử Mục giơ tay bám lấy vai La Vinh Vương, trước mắt mọi người, y cực kỳ lớn gan mà ở khóe miệng La Vinh Vương nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó mang mặt nạ lên, ngồi xuống. Nụ hôn này của Quách Tử Mục, làm nội tâm La Vinh Vương chấn động. Hắn và Quách Tử Mục tuổi chênh lệch trước sau là nổi bận tâm lớn nhất của hắn, cho dù hắn đã cải lão hoàn đồng. Kha Thấm Vương nói với hắn như vậy là vũ nhục hắn, gã đã đem sự tự ti của hắn lớn tiếng nói trước mặt mọi người. Luận về bộ dạng, hắn thực bình thường; luận về tuổi, hắn so với Quách Tử Mục nhiều tuổi như vậy; luận về thân phận, hắn cũng không có quyền hành gì; luận về tài phú, thì hắn là thế gia quyền quý nghèo mà thôi. Quách Tử Mục muốn rời khỏi hắn, thực dễ dàng, nhưng hắn, đã sớm không thể buông tay.

Lời nói và nụ hôn của Quách Tử Mục, làm La Vinh Vương hoàn toàn an tâm. Hắn ngồi xuống, không để ý tới Kha Thấm Vương khiêu khích. Ở đây không biết có bao nhiêu cặp mắt hâm mộ ghen tị mà nhìn La Vinh Vương. Mặt Quách Tử Mục bị che khuất, nhưng dung mạo tuyệt thế của y vẫn làm không ít người thật lâu không thể hoàn hồn.

Tiếng Vĩnh Minh Đế vang lên làm những người này nhanh chóng hoàn hồn, hắn lãnh đạm nói: "Nếu Đại Yến và Hồ Cáp Nhĩ Quốc không có khả năng nghị hòa, vậy chuyện nghị hòa kia từ bỏ đi."

"Hoàng Thượng!"

Rất nhiều đại thần cả kinh mà đứng lên. Vĩnh Minh Đế lạnh lùng nhìn thoáng qua, những người đó nhìn nhị công năm hầu một vương tướng không có chút động tĩnh nào, lại ngồi trở về. Mộ Dung thế tử cũng ngồi lại.

Phản ứng Vĩnh Minh Đế nằm ngòa dự đoán của Kha Thấm Vương, sự kinh ngạc của hắn không thoát được cặp mắt một vài người. Phản ứng của Vĩnh Minh Đế đã làm rối kế hoạch của Kha Thấm Vương, nhanh chóng trấn định tâm thần, Kha Thấm Vương đột nhiên nói chậm lại, bộ dáng rộng lượng nói: "Yến Quốc bệ hạ có thể dễ dàng từ bỏ nghị hòa hai nước, làm cho bổn vương kinh ngạc. Bất quá nếu Yến Quốc bệ hạ đáp ứng bổn vương một việc, chuyện nghị hòa cũng không phải không thể bàn lại."

"Hửm? Kha Thấm Vương nói nghe một chút?"

Kha Thấm Vương: "Chỉ cần Yến Quốc cùng Hồ Cáp Nhĩ Quốc chúng ta liên hôn, tất nhiên có thể bàn lại."

Vĩnh Minh Đế trong lòng nhíu mày, trên mặt lãnh đạm hơn, mang theo cảnh giác: "Liên hôn? Kha Thấm Vương muốn nói là quốc vương Hồ Quốc các ngươi muốn cưới nữ nhi trầm?" Vĩnh Minh Đế không cho rằng Hồ Cáp Nhĩ Quốc muốn liên hôn sẽ là Ninh Âm quận chúa, mặc dù nữ nhi kia chưa có hôn phối, nhưng nữ nhu không được sủng ái kia thì có giá trị gì.

Vĩnh Minh Đế theo bản năng nhìn Quân hậu, khi hắn nhìn đến bụng Quân hậu, hắn chợt giận dữ: "Kha Thấm Vương, các ngươi chẳng lẽ muốn liên hôn với hài tử chưa ra đời của trẫm."

Nếu Kha Thấm Vương dám nói phải, hắn sẽ làm Kha Thấm Vương biết cái gì gọi là long nhan phẫn nộ! Quân hậu khẽ vuốt bụng, sát khí tràn ra, Đại Chiến Kiêu hơi hơi khom người, chuẩn bị công kích.

Sát khi bốn phía làm sau lưng Kha Thấm Vương nháy mắt ra một tầng mồ hôi lạnh. Hai mươi người Hồ Quốc lập tức đến bên cạnh Kha Thấm Vương, mà cấm vệ quân trong cung đã xuất hiện, rút đao. Trong lúc nhất thời, không khí trong sân căng chặt như dây đàn, tùy thời đều sẽ chiến loạn.

Kha Thấm Vương rốt cuộc không thể bảo trì bình tĩnh, da mặt hắn trừu trừu, hít sâu một hơi, tự trấn định nói: "Yến Quốc bệ hạ hiểu lầm. Bổn vương tất nhiên biết bệ hạ ngài chưa có đích trưởng tử, bổn vương muốn đề liên hôn là," hắn nhìn phu phu Trung Dũng Hầu, "Là cửu vương tử Hồ Quốc ta muốn cùng nữ nhi phủ Trung Dũng Hầu Nghi Lan quận chúa liên hôn."

'Rầm!' Một tiếng vang lớn, Vương Thạch Tỉnh mang theo lửa giận đứng lên.

Mọi người đều an tĩnh. Vĩnh Minh Đế gương mặt rõ ràng căng thẳng, Quân hậu nhẹ nhàng để ly lên bàn, tiếng chạm nhẹ là thế nhưng vào tai mọi người lúc này lại phóng đại vô cùng, đó là âm thanh duy nhất lúc này.

Quân hậu: "Kha Thấm Vương thật đúng là thích mơ ước thê tử người khác. Nghi Lan quận chúa sớm đã đính hôn với nghĩa tôn La Vinh Vương, Tưởng Mạt Hi, chẳng lẽ không có ai nói cho Kha Thấm Vương nghe sao?"

Không nghe Quân hậu nói hết câu, Kha Thấm Vương lại nhìn Vĩnh Minh Đế: "Yến Quốc bệ hạ, Nghi Lan quận chúa cùng Chích Tà Vương tử thành thân, Yến Quốc và Hồ Cáp Nhĩ Quốc có thể kết minh, từ đây hai nước không có chiến tranh. Năm mươi dũng sĩ Hồ Cáp Nhĩ Quốc, trăm vạn đại quân rút về, chẳng lẽ không thể so với hôn ước nho nhỏ?"

Dũng sĩ Hồ Cáp Nhĩ Quốc là quân tinh nhuệ, Kha Thấm Vương nói có năm mươi vạn dũng sĩ, không ít người đều sợ tới mức mặt trắng bệch, ngay cả Ô Chân công chúa sắc mặt đều khó coi. Sứ đoàn Đại Tư Quốc và Tiên Lộc Quốc đều âm thầm may mắn bọn họ cách Hồ Cáp Nhĩ Quốc rất xa, khả năng hai bên phát sinh đại chiến rất nhỏ.

Kha Thấm Vương đang ép Vĩnh Minh Đế chọn lựa. Lấy hôn sự một tiểu nữ hài đổi 'an toàn' cho Yến Quốc, cho dù nữ hài nhi này là ái nữ Trung Dũng Hầu, hắn cũng tin tưởng Vĩnh Minh Đế đưa ra quyết định 'chính xác'. Hồ Cáp Nhĩ Quốc có trăm vạn quân, một khi tiến công Đại Yến, Đại Yến chắc sẽ ngăn cản không được.

"Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, thế nhưng lại muốn ăn đến trên đầu phủ Trung Dũng Hầu ta." Thiệu Vân An sẽ không để Vĩnh Minh Đế tiến thoái lưỡng nan, y trực tiếp làm khó dễ, "Các ngươi lấy nước tiểu mà soi mình là thứ gì đi, còn dám dõng dạc muốn cưới nữ nhi của ta, các ngươi nghĩ mình là ai!"

"Vương Thiệu chính quân, ngươi muốn khai chiến sao!"

Kha Thấm Vương tiến lên một bước, Thiệu Vân An ném ly trà trong tay xuống đất.

"Ngươi thật nghĩ mình là lão hổ sao? Ở trong mắt ta, ngươi ngay cả loài bò sát còn không bằng!"

"Vương Thiệu chính quân, ăn nói cẩn thận! Việc này còn cần Hoàng thượng quyết định, ngươi thân là thần tử nên lấy đại cục làm trọng mới đúng!" Có một vị quan viên không sợ chết mà đứng lên khuyên bảo, có hắn làm đầu, một ít người đều đứng lên, lời trong lời ngoài chính là nếu có thể nghị hòa, hy sinh một nữ hài tử cũng không có gì.

Khi các quan viên nói xong, Vương Thạch Tỉnh vòng qua cái bàn: "Muốn cưới nữ nhi ta, phải bước qua xác ta trước đã! Các ngươi ai nguyện ý liên hôn nghị hòa, thì đem nữ nhi mình gả qua đi! Nữ nhi Vương Thạch Tỉnh ta, không gả!"

Thiệu Vân An nhìn Vĩnh Minh Đế: "Hoàng Thượng, hôn sự quận chúa là do ngài tự mình hạ chỉ. Quân vô hí ngôn. Chính là những người này thân là thần tử của ngài, không chỉ không giữ gìn tôn nghiêm cho ngài, mà còn giúp Hồ tặc nói chuyện, thần không thể không hoài nghi bọn họ căn bản là nội gian của Hồ tặc! Là phản đồ Đại Yến Quốc ta!"

Thiệu Vân An đứng lên, sợ tới mức Vương Thanh vội vàng đỡ lấy y. Vương Thanh cực kỳ phẫn nộ, nhưng bé biết bé cái gì đều không thể nói, bé cũng rất tin tưởng có cha nhỏ, Ni Tử tuyệt đối sẽ không gả đến Hồ Quốc.

"Vương Thiệu chính quân, đừng ngậm máu phun người!"

"Hoàng thượng minh giám! Chuyện này là việc lớn nước nhà, Vương Thiệu chính quân chỉ là nội thê nhưng lại ngăn cản, thật không thỏa đáng!"

Những quan viên đó sôi nổi mượn cơ hội chỉ trích Vân An, thậm chí còn có người nói muốn đuổi Thiệu Vân An ra ngoài, đừng để y làm hỏng đại sự. Ni Tử trước sau chôn ở trong lòng Tưởng Mạt Hi, nước mắt tẩm ướt y phục Tưởng Mạt Hi, nhưng trước sau không phát ra một chút thanh âm. Tưởng Mạt Hi một tay ôm chặt Ni Tử, rũ mắt nhìn cái ly trên bàn, nước trong ly hơi hơi chấn động.

Kha Thấm Vương biết, hắn đã thành công khơi mào mâu thuẫn giữa phu phu Trung Dũng Hầu và Vĩnh Minh Đế. Vĩnh Minh Đế không đáp ứng, khó có thể hướng con dân Yến Quốc công đạo, rốt cuộc người Yến Quốc đã chịu không nổi đại chiến; Vĩnh Minh Đế nếu đáp ứng, vậy chắc chắn Trung Dũng Hầu sẽ làm ra chuyện phản kích, hoặc là ngày mai, kinh thành Yến Quốc sẽ không còn phủ Trung Dũng Hầu. Không có quân vương nào lại có thể cho phép thần tử mình làm càn. Kha Thấm Vương trong lòng cười lạnh, trên mặt đắc ý. Còn việc tiên quả và tiên thủy, Yến Quốc sẽ là vật trong lòng bàn tay Hồ Cáp Nhĩ Quốc, bọn họ không sợ lấy không được.

Vĩnh Minh Đế không nhẹ không nặng vỗ bàn, những âm thanh 'lòng đầy căm phẫn' đó chợt ngừng lại. Từ đầu đến cuối, phủ Đại tướng quân đều không có người nói gì, những công hầu khác cũng không có, ngay cả La Vinh Vương, Ông lão đều không có. Cái này làm Kha Thấm Vương không khỏi có chút tò mò, hắn cho rằng Đại gia sẽ phản đối chứ.

Sầm lão rất lo lắng, chính là hắn ở chỗ này nói không nên lời, hắn tin tưởng Hoàng thượng sẽ không đồng ý, nhưng nếu những người đó bắt lấy chuyện này không bỏ, Thạch Tỉnh và Vân An sẽ thật nguy hiểm.

Thiệu Vân An lại ngồi xuống, trong mắt Kha Thấm Vương hiện lên một tia nghi hoặc, đối phương nhanh như vậy từ bỏ rồi sao? Ngay sau đó, hắn thầm hô không xong, Nghi Lan quận chúa dù sao cũng không phải thân sinh của Thiệu Vân An, có lẽ đối phương cũng ý thức được không cần vì một nữ nhi không thân sinh này mà rước lấy long nhan phẫn nộ. Chuyện này không được. Bọn họ thật sự không muốn kết minh cùng Yến Quốc đâu.

"Thanh nhi, đem túi đưa cho cha nhỏ đi."

Môi sắp bị cắn chảy máu, Vương Thanh lấy túi đưa cho cha nhỏ, Thiệu Vân An mở túi ra, từ bên trong lấy vật. Nhìn thấy đồ vật kia, ngoại trừ Vĩnh Minh Đế và Quân hậu, ngay cả Đại lão tướng quân, đám người Đại Chiến Kiêu đều lộ ra kinh ngạc.

Đó là một xấp ngân phiếu, một xấp rất dày, đó là do Thiệu Vân An ở bên ngoài đổi. Ngân phiếu kinh thành lớn nhất chỉ có trăm lượng.

Âm thanh xôn xao nện ở trong lòng mọi người. Thiệu Vân An hất tất cả đồ vật trên bàn xuống đất, sau đó để xấp ngân phiếu lên. Phía trước y, Vương Thạch Tỉnh như núi đứng ở nơi đó. Tất cả mọi người đều líu lưỡi, nhiều ngân phiếu như vậy, chắc có mấy chục vạn lượng!

Đem ngân phiếu trong túi đều lấy ra, Thiệu Vân An ngẩng đầu.

"Kha Thấm Vương, ngươi nói Hồ Quốc các ngươi có năm mươi vạn dũng sĩ, trăm vạn đại quân, vậy Hồ Quốc các ngươi có tổng cộng có bao nhiêu người?"

Cho rằng Thiệu Vân An sợ, Kha Thấm Vương khí thế tản ra: "Con dân Hồ Cáp Nhĩ Quốc ta có bốn trăm vạn, tuy rằng không thể so sánh với Đại Yến các ngươii, nhưng người Hồ Quốc ta, nam tử toàn dũng sĩ, nữ tử, hài đồng cũng có thể chiến đấu!"

Thiệu Vân An bộ dánh thụ giáo, gật gật đầu, y quay đầu: "Hoàng thượng, Đại Yến Quốc ta có bao nhiêu người?"

Vĩnh Minh Đế không mở miệng, Ông lão trả lờ thay: "Đại Yến ta trên dưới, năm nghìn ba trăm vạn!"

Thiệu Vân An vẫn như cũ gật gật đầu, sau đó, y nói: "Hoàng thượng, cả nhà Trung Dũng Hầu thần đối với Hoàng thượng, đối với Yến Quốc, trung tâm sáng như gương. Hoàng thượng muốn ra quyết định gì, thần là nội thê, không có quyền can thiệp. Vừa rồi thần thật sự là quá tức giận, cho nên đã quên quy củ, thỉnh Hoàng thượng thứ tội."

"Trẫm không trách các ngươi,"

"Tạ Hoàng Thượng."

Thiệu Vân An chủ động nhận sai, một ít người đáy mắt vui sướng vì sắp thắng lợi. Tiếp theo, bọn họ liền nghe Thiệu Vân An nói: "Mặc kệ ta hôm nay có thể giữ được con cái ta hay không, phủ Trung Dũng Hầu ta cùng Hồ Cáp Nhĩ Quốc không chết không ngừng! Nữ nhi ta, từ nhỏ được người thương yêu, không phải để người khi dễ. Hồ Cáp Nhĩ Quốc khi dễ nữ nhi ta, đó chính là kẻ thù ra, là kẻ thù phủ Trung Dũng Hầu ra."

Thiệu Vân An giơ tay đè lại xấp ngân phiếu, nhìn Kha Thấm Vương: "Từ hôm nay trở đi, giết một người Hồ bình dân, phủ Trung Dũng Hầu ta thưởng hai mươi lượng bạc; giết một dũng sĩ Hồ Quốc, phủ Trung Dũng Hầu ta thưởng hai trăm lượng bạc......"

"Thiệu Vân An, ngươi dám!" Kha Thấm Vương sắc mặt biến đổi, hướng Thiệu Vân An chạy đến, hai mươi dũng sĩ Hồ Quốc đều muốn ra tay.

"Grào!"

Hổ ca và Đại Tiểu Kim gào kên.

"A____! "

Tiếng kêu sợ hãi, tiếng thét chói tai vang lên,

"Giết một quý tộc Hồ Quốc, phủ Trung Dũng Hầu ta thưởng hai ngàn lượng bạc cộng thêm trà dưỡng thân độc nhất vô nhị của phủ Trung Dũng Hầu ta."

"Vương Thiệu chính quân!" Một ít quan viên Yến Quốc sợ tới mức sởn tóc gáy, thất thanh hô to.

"Giết một người trong vương thất Hồ Quốc, phủ Trung Dũng Hầu ta thưởng hai vạn lượng bạc cộng thêm trà dưỡng thân phủ Trung Dũng Hầu, cố nguyên cao và rượu nho."

"Giết quốc vương Hồ Quốc, phủ Trung Dũng Hầu ta dâng tặng toàn bộ gia sản, cộng thêm công thức ủ rượu độc môn, công thức chế trà độc môn của phủ Trung Dũng Hầu ta!"

"Không phân biệt nam nữ, không phân biệt già trẻ!"

Ngay cả Vĩnh Minh Đế và Quân hậu đều khó có thể bảo trì bình tĩnh. Bọn họ biết Thiệu Vân An có biện pháp, cũng biết Thiệu Vân An đem bạc trong phủ đều đổi thành ngân phiếu, nhưng bọn họ không biết Thiệu Vân An thế nhưng lại điên cuồng như vậy! Ngay cả Đại lão tướng quân và Đại Chiến Kiêu đều nhìn Thiệu Vân An như người điên.

Tưởng Mạt Hi ngẩng đầu lên, mặt vô biểu tình, đôi mắt hắc trầm giống như trong địa ngục Tu La. Bị Hổ ca đè trên mặt đất, Kha Thấm Vương mặt trắng bệt, thở hồng hộc. Đừng nói hắn bị dọa sợ phá mật, mà ngay cả sứ đoàn ba nước khác, và người Yến Quốc ở đây đều sợ tới mức lông tơ dựng thẳng.

Tưởng Mạt Hi nhìn về một phương hướng. Không có người chú ý, có một bóng người thoáng qua. Chỉ chốc lát sau, có tiếng huýt gió truyền đến, những người ở đây đều tìm nơi phát ra âm thanh, có cái gì bay trong không trung.

Khi đoàn người Kha Thấm Vương tiến vào hoàng cung, cửa cung đã đóng lại, tiếng huýt gió lăng không, một đội ba mươi người che mặt đột nhiên xuất hiện ở sứ đoàn quán của Hồ Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro