Chương 216

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bông tuyết rơi, toàn bộ kinh thành biến thành màu bạc. Trận đại tuyết này đã kéo dài ba ngày, Yến Quốc có nhiều địa phương gặp tai hoạ. Nhưng được Trung Dũng Hầu dẫn đầu cứu tế, quyên mười vạn lượng bạc, Quân hậu trích từ quỹ cứu trợ ra năm mươi vạn lượng bạc, hơn nữa được các nơi quyên tiền, tổng cộng quyên được ba trăm bảy mươi hai vạn lượng bạc cứu tế. Một trăm năm mươi vạn lượng bạc đã đưa ra, do Mộ Dung thế tử phụ trách cứu tế. Một phần khoản tiền này được đưa đến tay bá tánh gặp gặp tai hoạ, một phần khác đổi thành vật tư cứu tế. Hiện tại toàn bộ Yến Quốc, thanh danh đại thiện của Trung Dũng Hầu có thể nói là truyền ngàn dặm.

Cổ đại còn chưa biết khái niệm từ thiện là gì, họ dùng danh hiệu đại thiện để chỉ những người làm từ thiện này. Thiệu Vân An, 'đời trước' y là người nhiệt tâm từ thiện, nhiệt tâm làm công ích. 'Đời này' trong tay y có tiền, sống trong quốc gia này, y rất ủng hộ Vương Thạch Tỉnh làm từ thiện. Có thể nói, phu phu Trung Dũng Hầu là người ủng hộ lớn nhất của quỹ cứu trợ của Quân hậu.

Bất quá đối với người kinh thành mà nói, trận tuyết này mà đi ra ngoài thì không tiện. Mặc dù là vậy, nhưng nhà bán đấu giá Vân Long vẫn như cũ, ngoài cửa vẫn ngựa xe như nước. Sau 'Trăm ngày cơn giận', Đại Tư Quốc, Tiên Lộc Quốc và bộ lạc Đại Sơn chính thức cùng Yến Quốc kết minh, cũng ký kết rất nhiều hiệp nghị mậu dịch. Đại Tư Quốc dùng Damascus đổi lá trà và dương nãi tử tửu của Yến Quốc, bất quá nếu bọn họ biết Yến Quốc lấy Damascus dùng làm cái gì, bọn họ nhất định không ký hiệp nghị này. Ba nước đều ở kinh thành Yến Quốc lập đại sứ quán, làm nơi liên lạc giữa hai nước, đại sứ quán vẫn là do Thiệu Vân An đề nghị,

Hôm nay, cho dù là sứ đoàn và thương nhân ba nước hay là thế gia hào môn kinh thành đã sớm tụ tập tại đây, vì nhà bán đấu gia Vân Long lần thứ hai khai trương. Đã tám tháng trôi qua, nhà bán đấu giá Vân Long rốt cuộc có động tĩnh.

Gian phòng hạn nhất là nơi Vương Thạch Tỉnh, Mộ Dung thế tử, Ô Chân công chúa và Đại Chiến Kiêu ngồi. Bên ngoài quá lạnh, tuyết rơi xuống nhiều, Thiệu Vân An ở nhà dưỡng thai, làm lão bản phía sau bức màn của nhà bán đấu giá Vân Long, Vương Thạch Tỉnh đại diện phủ Trung Dũng Hầu tham dự. Quân hậu cũng vì lý do đó không thể đến, Vĩnh Minh Đế tất nhiên ở trong cung cùng y. La Vinh Vương và Quách Tử Mục ở trong vương phủ, trời lạnh như vậy, Quách Tử Mục lười ra cửa, hơn nữa đại hôn hai người sắp đến, còn bận chuẩn bị rất nhiều. Mộ Dung thế tử cũng vừa mới bận xong, Vương Thạch Tỉnh mời hắn lại đây xả hơi, chờ đại hôn La Vinh Vương qua đi, hắn còn muốn ra kinh cứu tế.

Đại Chiến Kiêu và Ô Chân công chúa đều lần đầu tiên tham gia đấu giá, rất tò mò. Đại Chiến Kiêu thuần túy đến xem náo nhiệt, không có gì muốn mua, vật phẩm có giá trị của lần bán đấu giá này Thiệu Vân An đã sớm đưa cho hắn.

Ô Chân công chúa và Đại Chiến Kiêu, vì cùng nhau đối kháng người Hồ, Ô Chân công chúa không chỉ cùng phủ Trung Dũng Hầu và phủ La Vinh Vương phủ thêm thân thiết, cò cùng Đại Chiến Kiêu thỉnh thoảng luận bàn. Ô Chân công chúa là nữ trung hào kiệt, Đại Chiến Kiêu là đại tướng Yến Quốc, giữa hai người không có cái gì gọi là nam nữ ngượng ngùng, giống như huynh đệ vậy, nhìn thấy Túc Thần Dật có chút sốt ruột.

Đại sứ quán bộ lac Đại Sơn xây xong, Ô Chân công chúa liền dọn ra phủ Trung Dũng Hầu, Ô Chân công chúa tất nguyện ở lại kinh thành Yến Quốc đảm nhiệm đại sứ, tuy rằng nàng năng lực không tầm thường, võ nghệ lại cao, nhưng nàng dù sao cũng là nữ nhân, sớm muộn gì cũng phải gả chồng. Ô Chân công chúa có ba đệ đệ, thân thể phụ vương đã khôi phục, ba đệ đệ có đủ thời gian trưởng thành, Ô Chân công chúa không cần thiết ở tại bộ lạc Đại Sơn. Bất quá Thiệu Vân An và Quách Tử Mục biết vì sao nàng muốn ở lại nơi này, vì không muốn bị thúc giục kết hôn. Nàng đã mười bảy tuổi, không biết có bao nhiêu người muốn cưới vị công chúa này, Ô Chân công chúa chưa có ai cảm mến, càng không muốn trở thành công cụ để leo lên quyền cao cho nam nhân nào đó, nên đơn giản tránh đi. Nàng không quay về, phụ vương muốn ép nàng cũng không có biện pháp, vì nàng cầu 'linh dược' về cho phụ vương, nên phụ vương nàng cũng không đành lòng bức nàng, ngầm đồng ý nàng lưu lại nơi này.

Đại sảnh nhà bán đấu giá ngồi đầy, các phòng đều có người ngồi xuống, đã đến giờ, cửa lớn nhà bán đấu giá đóng cửa, Tưởng Khang Thần xuất hiện. Chuyện Võ gia không có liên lụy đến Tưởng Khang Thần chút nào, y hiện tại là tâm phúc của Quân hậu. Chuyện nhà bán đấu giá, Quân hậu giao cho y toàn quyền phụ trách. Người sống sót duy nhất của Võ gia là Võ Giản, Võ Giản hiện tại còn ở phủ Trung Dũng Hầu dưỡng bệnh, đã tỉnh, nhưng còn chưa xuống giường được. Đối với kết cục của Võ gia, Võ Giản phản ứng là trầm mặc.

Lần đầu tiên nhà bán đấu giá Vân Long rất thành công, làm thương nhân bốn nước thấy đó là thương cơ. Lần này nhà bán đấu giá, vật phẩm thêm rất nhiều thứ, ngay cả Damascus Đại Tư Quốc cũng có xuất hiện. Chuyện Hồ Quốc làm kinh sợ ba nước, người Đại Tư Quốc còn ở Yến Quốc an phận rất nhiều.

Vương Thạch Tỉnh không có gì muốn mua, hắn chủ yếu làm nhiệm vụ quan sát. Mỗi một vật phẩm lấy ra bán đấu giá đều dị thường hỏa bạo, bất quá chờ đến khi vật phẩm giá trị nhất đưa ra, không khí không thể chỉ dùng hỏa bạo để hình dung. Trà và dương nãi tử tửu 'được tưới từ nước tiên sơn bảo địa', có tác dụng dưỡng thân dưỡng nhan! Tuy nói hiệu quả không thể so sánh với tiên quả và tiên thủy, cũng không có khả năng cải lão hoàn đồng, nhưng chỉ cần kiên trì dùng, nếu bệnh nhẹ, sau mấy ngày là có thể tung tăng nhảy nhót; nếu bệnh nặng, kiên trì mấy tháng là có thể xuống giường; nếu làn da xấu, kiên trì một đoạn thời gian làn da sẽ biến đẹp...... Tin tức như thế truyền càng ngày càng nhiều, hiện tại một, hai cân trà xanh đã lên đến ngàn lượng bạc, một cân dương nãi tử tửu cũng lên đến ngàn lượng bạc, còn mua không được. Những thương nhân vốn dĩ mua trở về chuẩn bị bán với giá cao hơn nay ngược lại không muốn bán nữa, giữ lại chính mình dùng, vì nhiều tiền cũng mua không được trường thọ mà.

Nếu không phải Vĩnh Minh Đế phát vương uy, nếu không phải Thiệu Vân An hành động điên cuồng như vậy, phủ Trung Dũng Hầu tuyệt đối sẽ không nổi danh như vậy, hiện tại an ninh phủ Trung Dũng Hầu chỉ đứng sau hoàng cung, thậm chí vượt qua phủ Đại tướng quân. Đại lão tướng quân phái ra một trăm danh hộ vệ từ phủ đại tướng qua, Vương Thạch Tỉnh còn chiêu mộ ba trăm danh lão binh xuất ngủ, hầu phủ có tiền, nên nuôi nổi nhiều người như vậy, hơn nữa Tưởng Mạt Hi là thiên tài, hầu phủ cơ quan bẫy rập trùng trùng, còn có Hổ ca và Đại Tiểu Kim, ba đại thần thú, cho dù là thần trộm tuyệt đối có đến mà không có về.

Tưởng Khang Ninh lấy ra là dương nãi tử tửu, một bình năm cân giá đã lên đến một vạn lượng bạc. Tưởng Khang Thần vừa nói ra, liền có người giơ thẻ bài. Ô Chân công chúa và Đại Chiến Kiêu nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, tim đập kịch liệt, bộ lạc Đại Sơn có tiền, nhưng Ô Chân công chúa vẫn bị buổi bán đấu giá điên cuồng làm sợ. Cuối cùng, bình thứ nhất dương nãi tử tửu bán ra với giá bảy vạn tám ngàn lượng bạc, so với lần đầu tiên nhiều hơn một vạn tám ngàn lượng bạc.

Dương nãi tử tử có hai mươi bình, bán ra đều với giá tám vạn lượng bạc một bình. Kế tiếp chính là Tú Thủy kỳ môn hồng trà. Hồng trà là lần đầu tiên xuất hiện ở thị trường, không phải vật phẩm bình thường, toàn bộ là xuất xứ từ phủ Trung Dũng Hầu nên là 'vật phẩm đặc thù'. Trước khi buổi bán đấu giá bắt đầu, Tưởng Khang Thần pha hồng trà, cho các vị ngồi ở đây uống thử. Trước không nói công hiệu của hồng trà, chỉ cần hương vị độc đáo này cũng làm mọi người nóng lòng muốn thử.

"Tú Thủy kỳ môn hồng trà, đặc sản phủ Trung Dũng Hầu, một năm chỉ có một quý, lá trà khô có thể cất giữ ba năm, càng lâu càng thơm. Năm trăm lượng bạc giá khởi điểm, mỗi lần tăng là hai mươi lượng."

Ô Chân công chúa hít khí, nghĩ đến Vương Thiệu Chính Quân đưa cho nàng nửa cân kỳ môn hồng trà, nàng có chút da đầu tê dại. Kỳ môn hồng trà vậy mà bán với giá như vậy! Ô Chân công chúa không phải không có tiền, nên bị giá tiền này làm chấn trụ.

Cũng được coi là thổ hào, Ô Chân công chúa đều nhìn đến hãi hùng khiếp vía, càng đừng nói đến Đại Chiến Kiêu. Đại Chiến Kiêu so với đệ đệ Thiệu Vân An thì giống như khất cái. Hắn chà xát mặt, nhìn Vương Thạch Tỉnh thần sắc bình tĩnh, cuối cùng cũng biết phủ Trung Dũng Hầu vì sao có thể vừa ra tay chính là vạn lượng bạc như thế, đây là thật sự có tiền a!

Thiệu Vân An đưa đến nhà bán đấu giá, kỳ môn hồng trà là sau khi ngắt lấy thì dùng linh tuyền ở trong không gian xử lý qua. Còn hồng trà trong không gian, thì y giữ lại cho nhà mình và bạn bè dùng. Đồ vật trồng trong không gian, Thiệu Vân An không lấy ra bán, mấy thứ này hiệu quả thật tốt quá, vẫn nên yêu cầu điệu thấp.

Kỳ môn hồng trà tổng cộng tám cân, tổng cộng bán ra là chin mươi bảy vạn lượng bạc. Tiếp theo, Tưởng Khang Thần lấy ra đại hồng bào, tinh phẩm nhất trong các loại hồng trà.

"Đại hồng bào, đế vương trong các loại hồng trà, công hiệu tốt hơn kỳ môn hồng trà nhiều, hương vị càng là độc đáo. Số lượng cực kỳ ít, tại hạ không thể cho chư vị dùng thử. Một cân đại hồng bào là một ngàn lượng bạc khởi điểm, mỗi lần tăng giá là một trăm lượng." Tưởng Khang Thần ngừng một lát, ngữ điệu cao lên, "Trước khi bắt đầu đấu giá, tại hạ không thể không nhắc nhở chư vị trước. Đại hồng bào hồng trà ở lần bán đấu giá này chỉ có hai cân, hồng trà toàn bộ Đại Yến Quốc số lượng cũng cực kỳ ít, trước mắt cũng chỉ ở sau núi phụ cận thôn Trung Dũng mới phát hiện chút ít. Hiện tại, buổi đấu giá, bắt đầu!"

Đại Chiến Kiêu lau lau cái trán: "Trung Dũng Hầu, Vân An đưa cho ta đại hồng bào, ta còn giữ chưa dùng, hay là các ngươi lấy về đi."

Mộ Dung thế tử nuốt nuốt giọng nói: "Đúng vậy, của ta cho các ngươi lấy về đi."

Khi Ô Chân công chúa muốn nói chuyện, Vương Thạch Tỉnh mở miệng: "Các ngươi lấy về cho ta, ta cũng không thể lấy ra bán, những cái đó chân chính là thứ tốt, bán không được. Là dùng nước thiên sơn bảo địa tưới." Thực tế là trồng ở không gian.

Ừng ực ừng ực, ba tiếng nuốt nước miếng. Đại Chiến Kiêu và Mộ Dung thế tử đồng thời nhìn Ô Chân công chúa, Ô Chân công chúa lập tức thề: "Ta dùng danh nghĩa phụ vương ta thề, tuyệt đối không nói ra ngoài!"

Đại Chiến Kiêu và Mộ Dung thế tử vừa lòng gật gật đầu.

Hai cân đại hồng bào, bán ra với giá tám mươi vạn lượng bạc, tuy Ô Chân công chúa có chút hôn mê, cứ việc tiền này không phải do nàng bỏ ra.

"Điên rồi, đều điên rồi." Mộ Dung thế tử không biết hình dung như thế nào mới tốt.

Đại Chiến Kiêu không ngừng xoa cánh tay, xoa mặt, nếu không phải Thiệu Vân An là đệ đệ hắn, hắn ngay cả là Phiêu Kị tướng quân, hắn cũng uống không trôi! Trà mà hắn uống, là uống vàng thật bạc thật a!

Người tham gia đấu giá, đều đỏ mặt tía tai, tiền hình như không còn là tiền, chỉ là đá trên đường mà thôi! Buổi đấu giá lần này, Vương Thạch Tỉnh rất vừa lòng, Đại Chiến Kiêu thì đang rối rắm, muốn đem đại hồng bào và kỳ môn hồng trà còn có dương nãi tử tửu mà đệ đệ cho về Hổ Hành Quan, hắn sợ nếu mang theo, dọc đường không biết có bao nhiêu người chờ cướp đồ của hắn.

Vương Thạch Tỉnh cực kỳ vừa lòng, ở trong cung chờ tin tức, Quân hậu chỉ có vừa lòng. Vĩnh Minh Đế thì trong lòng nở hoa, nhiều tiền như vậy, hắn có thể thấy được quốc khố sẽ tràn đầy. Quân hậu quyết định tập đoàn Vân Long mỗi năm sẽ nộp một phần lợi nhuận cho thuế triều đình. Sang năm, rượu vang đỏ và trà xanh sẽ trở thành đặc sản Đại Yến Quốc, toàn diện mở rộng. Hai vật phẩm này, mỗi năm không biết có thể thu cho quốc khố Đại Yến Quốc bao nhiêu bạc từ thuế. Vĩnh Minh Đế còn đồng ý đề nghị của Thiệu Vân An, ở huyện Vĩnh Tu xây xưởng trà và xưởng rượu, thu được tiền lời thì thu vào quốc khố.

Những kế hoạch thương nghiệp đang được triển khai, đứng ở Cảnh U cung, trong lòng Vĩnh Minh Đế rất mong chờ.

"Tuyết lành báo hiệu năm bội thu, năm nay tuyết tuy rằng hơi lớn chút, nhưng trẫm cũng có thể nhìn thấy quan cảnh năm sau."

Quân hậu ở bên cạnh nhìn Vĩnh Minh Đế, khóe miệng mỉm cười.

Phủ Trung Dũng Hầu, Quách Tử Mục và La Vinh Vương đến nhìn Sầm lão và Ông lão đang chém giết nhau trên bàn cờ, trong tay là ly trà đại hồng bào nóng hôi hổi. Phu thê Sầm lão hiện tại đang ở phủ Trung Dũng Hầu, đã nhiều ngày đại tuyết, Ông lão cũng ở nơi này. Hai vị lão nhân mỗi ngày đều có chuyện để thảo luận, Thiệu Vân An lấy ra những quyển sách kia, bọn họ còn chưa xem hiểu thấu đáo.

Quách Tử Mục cùng Thiệu Vân An không ở chỗ này, hai người ở trong phòng Thiệu Vân An nói chuyện. Vốn dĩ đang ở vương phủ bận việc chuẩn bị hôn sự, Quách Tử Mục nhận được tin phủ Trung Dũng Hầu, liền cùng La Vinh Vương đến đây. Trong phòng, Quách Tử Mục nhìn bộ quần áo trên giường, quên phản ứng. Thiệu Vân An cười hì hì nhìn y, hỏi: "Thích không?"

Quách Tử Mục ngốc ngốc, theo bản năng gật đầu: "Quá...... Xinh đẹp."

"Đây là ta và Ni Tử cùng nhau thiết kế. Khi ngày đại hôn của ngươi và Mộ Dung bá bá được định ra liền bắt đầu làm, ta còn lo lắng làm không kịp đó. Ta đem toàn bộ tú nương trong cung trưng dụng hết, cùng với tú nương ở dệt phường nhà ta, tổng cộng một trăm hai mươi mốt người."

Thiệu Vân An giơ tay vỗ vai Quách Tử Mục, đôi mắt Quách Tử Mục căn bản không dứt ra được.

"Tiểu Quách ca, ngươi không chỉ xuất giá vẻ vang, mà còn phải để cho mọi người biết, ngươi là thê tử Mộ Dung bá bá, để bọn họ hâm mộ ghen ghét Mộ Dung bá bá chết luôn."

Quách Tử Mục chậm rãi quay đầu, hô hấp không xong.

Thiệu Vân An bụng to nhẹ nhàng gõ gõ y: "Có dám ngày hôm đó lộ mặt ra hay không?"

Quách Tử Mục nháy mắt hít sâu, tiếp theo, y liền dùng lực gật đầu nói: "Dám!"

"Đến thử xem đi, xem có chỗ nào không thích hợp cần sửa lại hay không."

Quách Tử Mục lau mắt, bắt đầu mặc vào.

La Vinh Vương còn chưa biết Thiệu Vân An sắp sửa cho hắn một kinh hách như thế nào. Chờ có người đến thông tri cho hắn, đến phiên hắn thử quần áo, La Vinh Vương buông ly trà, đi theo. Hỉ phục của La Vinh Vương là theo quy củ, Thiệu Vân An chưa cho hắn nhìn hỉ phục của Quách Tử Mục. La Vinh Vương rất tò mò, bị một câu của Thiệu Vân An "Còn nhiều chỗ chưa sửa xong" lấp liếm cho qua.

Thiệu Vân An chỉ nghĩ để Quách Tử Mục vẻ vang, hoàn hoàn mỹ mỹ, kinh thiên động địa quỷ thần mà xuất giá, lại không nghĩ rằng sẽ đưa tới một người bất mãn và kháng nghị y, cũng dẫn đến Vân Long trở thành nhãn hiệu của thượng lưu xa xỉ nhất ở kinh thành, không gì sánh nổi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro