Chương 218: Đại hôn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày này, phàm là người tham dự hôn lễ vĩnh viễn sẽ không quên những màn này. Đại sảnh Vân Long tửu lầu trang trí thật đẹp, mùa đông tháng chạp, nơi này lại trưng bày hoa tươi! Nơi nơi là màu đỏ vui mừng, lại bố trí đường đi đến khán đài, trên khán đài có dán chữ 'Hỉ" đỏ thẫm ở giữa. Cách bày trí này làm mọi người kinh ngạc, mới mẻ, độc đáo, kỳ lạ.

Giờ lành đến, nhưng La Vinh Vương lại đứng một mình ở khán đài. Tưởng Khang Thần một thân chính trang cũng đứng ở khán đài. Vĩnh Minh Đế nhỏ giọng hỏi: "Quách Tử Mục không phải đào hôn chứ?"

Thiệu Vân An vẻ mặt thần bí nói: "Hoàng Thượng ngài một lát sẽ biết."

Vĩnh Minh Đế hừ hừ, hắn chính là Hoàng thượng đó! Sao lại giữ bí mật với hắn.

Lúc này, khúc nhạc mọi người chưa từng nghe vang lên, mọi người đồng thời nhìn về một phía, nơi đó có một nhóm nhạc công đang ngồi. Có đàn tranh, đàn tỳ bà, có người thổi tiêu thổi sáo. Đây là do Thiệu Vân An nhờ nghĩa phụ, căn cứ vào lời y diễn tả mà phổ ra 'Nhạc hôn lễ dành cho cổ đại'.

Lúc này, không biết là ai kinh hô đầu tiên, mọi người đều nhìn sang, tiếng kinh hô ngày càng lớn, có đoàn người từ cửa hông thông đến đại sảnh, ngay cả nhóm nhạc công cũng có vài giây đứng hình.

Ở cửa hông, đã thay đổi thân quần áo, Quách Tử Mục một tay nâng váy áo lên, một tay cầm tay huynh trưởng Quách Tử Du. Vương Thanh và Ni Tử ăn diện lộng lẫy, trong tay hai đứa nhỏ là một cái giỏ hoa, theo Quách Tử Mục đi ra, hai bé vung cánh hoa tươi suốt dọc đường đi.

Quách Tử Mục kiểu tóc đổi khác, trên đầu đeo hoàng kim lưu li quan, hỉ bào đỏ tươi cũng khác so với hỉ bào khi y rời đi phủ Trung Dũng Hầu. Quách Tử Mục là nam thê, dựa theo quy củ, hỉ bào thành thân phải có một chút hình thức làn váy, biểu hiện sự khác biệt trong trang phục phu thê.

Hỉ bào này của Quách Tử Mục, mặt trước là chính trang nam nhân trường bào, nhưng mặt sau là làn váy thật dài. Thân áo là một con phượng hoàng liệt hỏa tung bay, hàm kim ô, làn váy thật dài giống như lông đuôi phượng hoàng, lại giống như phượng hoàng đang vươn cánh. Dung nhan tuyệt thế vô song của Quách Tử Mục không có bất luận cái gì che đi mà hiện ra trước mặt mọi người, theo từng bước y đi, giống như y là một con phượng hoàng đang giương cánh bay lượn.

Có nữ nhân nhịn không được kêu lên: "Trên quần áo có vật gì đó!"

Những khách nhân, người mà ngồi ở khoản cách gần với Quách Tử Mục đều sôi nổi trừng lớn đôi mắt, khi bọn họ thấy rõ ràng quần áo phượng hoàng của Quách Tử Mục không chỉ dùng chỉ vàng, còn đính lên vô số trân châu, đá quý, có thể nói, hỉ phục này của Quách Tử Mục đều được đính lên đá quý, trân châu, mọi người nhìn đến nổi mắt muốn lọt ra ngoài, những khách nhân ở phía sau thấy không rõ, sau khi dò hỏi một phen đều trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là khách nữ, hận không thể nhào lên đoạt hỉ phục này về nhà.

Tuyệt thế hỉ phục này của Quách Tử Mục, mặc lên người Quách Tử Mục, ngay cả Quân hậu cũng nhìn nhiều vài lần, La Vinh Vương trực tiếp bị hút đi ba hồn. Trong cảnh cánh hoa tung bay, Quách Tử Mục như hoa tiên tử, cũng giống như phượng hoàng tiên tử.

Quách Tử Du nắm tay đệ đệ đến khán đài, Tưởng Khang Thần hoàn hồn, mồ hôi lạnh toát ra, hắn thế nhưng nhìn ngây người, thiếu chút nữa lỡ đại sự! Tưởng Khang Thần không dấu vết ở phía sau chọt chọt La Vinh Vương, thấp giọng: "Vương gia, hoàn hồn, sắp bắt đầu rồi!"

La Vinh Vương gian nan hoàn hồn, đôi mắt luôn dính lên người Quách Tử Mục. Tưởng Khang Thần giơ tay ý bảo, khúc nhạc hôn lễ dừng lại, nhóm nhạc công cũng một thân mồ hôi lạnh, bọn họ thế nhưng nhìn vương chính quân đến ngây người, cũng may không làm sai đại sự!

Quách Tử Du dẫn đệ đệ đến trước mặt La Vinh Vương, mở miệng: "Vương gia, ta đưa Tử Mục, giao cho ngài,"

La Vinh Vương lập tức tiếp nhận, hai tay nắm chặt, thề nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ thương hắn, yêu hắn, bảo hộ hắn, không để hắn chịu nửa điểm ủy khuất."

Hai người đều tự xưng là "Ta", không có chênh lệch giai cấp, không có chênh lệch thân phận. Tưởng Khang Thần làm người chủ trì, mở miệng: "Thỉnh Hoàng thượng chúc phúc tân nhân___"

Vĩnh Minh Đế bất động, Thiệu Vân An thấp giọng nói: "Hoàng thượng, ngài nói mấy câu đi."

Vĩnh Minh Đế đứng lên, dường như không cao hứng cho lắm mà nhìn Thiệu Vân An một cái. Làm khách nhân địa vị cao nhất lần này, Vĩnh Minh Đế đầu tiên là tán dương La Vinh Vương trung tâm với quốc gia xã tắc, sau đó chúc mừng hai vị tân nhân, hy vọng bọn họ bách niên hảo hợp, nói vài thứ nên nói, bất quá cũng thiệt tình chúc phúc.

Sau khi Vĩnh Minh Đế nói xong, Tưởng Khang Thần lại thỉnh Ông lão và Đại lão tướng quân nói. Hai người là lão hữu của La Vinh Vương, tất nhiên là chúc mừng hắn tâm nguyện được đền đáp, chúc hai vị tân nhân trăm năm hảo hợp. Chờ đến khi hai vị 'lão nhân' này nói xong, thì có một xe đẩy đẩy chiếc bánh thật to được đẩy ra. Bánh này vẫn là do Vân Long Các sáng tạo ra.

"A, đó là cái gì?"

"Thật xinh đẹp a! Có thể ăn không?"

"Vương chính quân quá hạnh phúc!"

Trên chiếc xe đẩy, là một cái bánh kem sáu tầng, màu đỏ thẫm, giống như màu đỏ của buổi hôn lễ hôm nay. Trên bánh kem màu đỏ, từng đóa hoa màu trắng tạo thành biển hoa, từ trên mà kéo dài xuống.

Tưởng Khang Thần lại lần lên tiếng: "Vương gia, hôm nay là ngày đại hỉ của ngài và Quách công tử, ngài có muốn nói lời gì không?"

La Vinh Vương chưa bao giờ kích động như thế, hắn nắm tay Quách Tử Mục, hơi hơi run rẩy. La Vinh Vương thật sâu nhìn dung nhan mỹ lệ đến cực điểm của Quách Tử Mục, sau đó nhìn những người đang ngồi ở phía dưới, cuối cùng dừng lại một hình ảnh.

"Hôm nay," La Vinh Vương nghẹn ngào, "Hôm nay, bổn vương, thật cao hứng! Bổn vương, vĩnh viễn không quên được hôm nay, quên không được người vì bổn vương mang đến kinh hỉ như vậy!"

Thiệu Vân An là người thứ nhất vỗ tay, không khí nháy mắt sôi nổi.

"Bổn vương, rốt cuộc, cưới tiểu Mục, vào cửa!" La Vinh Vương rút tay ra, ôm eo Quách Tử Mục,

"Tiểu Mục, sẽ là chính quân duy nhất của phủ La Vinh Vương ta! Là chủ tử nội trạch duy nhất! Bổn vương sẽ không nạp thê thiếp, bổn vương chỉ cần mình hắn! Tánh mạng của bổn vương đều là của hắn!"

Quách Tử Mục cười, nhưng nước mắt lại rơi, La Vinh Vương lau nước mắt cho hắn, ôm hắn. Bàn tay Thiệu Vân An đều vỗ đỏ. Rất nhiều cô nương, tiểu tức phụ đỏ mặt, rất hâm mộ a! Nhìn rất hạnh phúc a!

Khi La Vinh Vương buông Quách Tử Mục ra, Tưởng Khang Thần lại nói: "Vương chính quân, ngài có gì muốn nói không?"

Quách Tử Mục gật gật đầu, đồng dạng nghẹn ngào: "Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ có hai chữ 'cảm ơn'. Nghĩa huynh cho ta tân sinh; Vương gia, cho ta hạnh phúc, Quách Tử Mục ta, không có gì báo đáp, chỉ có tận tâm mà làm." Nhìn về phía dưới, "Vân An, ngươi vĩnh viễn là người nhà mẹ đẻ ta." Quay đầu nhìn La Vinh Vương, "Vương gia, cảm ơn ngươi đã nguyện ý, yêu ta."

Thiệu Vân An lại lần nữa vỗ tay, kéo không khí. Thân là cổ nhân, mà lại lớn mật thổ lộ như vậy làm người nghe mặt đỏ tai hồng. Tưởng Khang Thần cao giọng: "Hiện tại, thỉnh Vương gia và vương chính quân, trao đổi nhẫn!"

Tưởng Khang Thần lấy nhẫn ra, trước sự chứng kiến của nhiều người, Tưởng Khang Thần chỉ dẫn, Quách Tử Mục và La Vinh Vương trao đổi nhẫn cho nhau. Vân An nói, nhẫn mang vào thì không thế tháo xuống, bọn họ chân chính trở thành phu thê.

Thiệu Vân An kỳ thật muốn nhìn hai người hôn nhau, đáng tiếc trước mặt mọi người ôm đã là cực hạn, chỉ có thể tiếc nuối trong lòng. Kế tiếp là cắt bánh kem và kính rượu. Quách Tử Mục luyến tiếc a, nhưng đây là trình tự cần thiết, trong từng đợt tiếc hận đau lòng, Quách Tử Mục và La Vinh Vương cùng cầm dao cắt bánh kem. Các hài tử ở đây đều hâm mộ ghen ghét mà trừng mắt nhìn Vương Thanh và Ni Tử, bọn bé vẫn luôn đứng ở khán đài, chờ Quách Tử Mục cắt xong bánh kem, liền cho mỗi bé một phần bánh. Ni Tử còn muốn thêm một phần, cho Hi ca ca của bé. Khi Vương Thanh giúp muội muội mang phần bánh kem xuống khán đài, đi đến một bàn khác, đưa cho Tưởng Mạt Hi, có nhiều tiểu bằng hữu đương trường liền khóc, khóc muốn ăn bánh kem a.

Trận hôn lễ này có thể nói là long trọng nhất của Yến Quốc từ trước tới nay. Người hâm mộ ghen tị đếm không hết, nhưng không thể nói gì. Toàn bộ chi phí hôn lễ đều do phủ Trung Dũng Hầu ra, Quách Tử Mục kia đúng là tuyệt thế vô song, cùng hỉ phục do dệt phường phủ Trung Dũng Hầu chế tác. Những chi phí này một không phải do tham ô đoạt được, hai không phải cướp đoạt được, hiện tại Yến Quốc, ai có thể so với phủ Trung Dũng Hầu tài đại khí thô?

Rất nhiều người nhìn Tưởng Khang Thần ánh mắt đều thay đổi. Nghĩa đệ xuất giá đã phô trương như vậy, nếu đến phiên thân khuê nữ xuất giá, sẽ phô trương đến mức nào? Tưởng gia thật có phúc. Mắt nhìn Tưởng Khang Ninh về sau tuyệt đối nhập kinh sẽ thăng quan tấn chức, Tưởng Khang Thần lại là tâm phúc Quân hậu, có thể chủ trì hôn lễ La Vinh Vương, tương lai sẽ lên đến mức nào. Nghĩ lại lịch sử của Võ gia, bao nhiêu người thổn thức, người Võ gia là tự tìm đường chết. Rất nhiều gia chủ đều lấy việc này làm cảnh giới.

Tiệc cưới này, ăn từ trưa đến tối. Thực đơn Vân long tửu lầu đầy đủ sắc hương vị, riêng cái bánh kem sáu tầng kia, là mọi người nghĩ đến nhất. Nhân số đông đảo, mỗi người chỉ được chia một phần nhỏ, nhưng ba hài tử, và những người ở bàn chủ là được phân phần lớn. Cùng hài tử có quan hệ tốt là Vương Diễn, Triệu Tùng Bác cũng được phần lớn.

Bánh kem này là được Thiệu Vân An chỉ đạo, đầu bếp Vân Long Các và tiệm bánh ngọt Vân Long cùng với hơn hai mươi người vội vã ba ngày mới làm xong. Có thể nói, buổi hôn lễ này của Quách Tử Mục, phủ Trung Dũng Hầu tuyệt đối nổi danh. Quách Tử Du ở dưới khán đài vẫn luôn âm thầm gạt lệ, đại ân đại đức của phủ Trung Dũng Hầu, hắn và đệ đệ đời này đều trả không hết.

Quách Tử Du âm thầm gạt lệ, Túc Thần Dật cũng thỉnh thoảng lau khóe mắt. Quách Tử Mục thành thân, nhi tử tổ chức như thế, Túc Thần Dật nghĩ đến nhi tử của mình khi xuất giá lại bất kham như vậy, sao không thương tâm cho được. Đại Chiến Kiêu cũng có chút buồn bực, ngồi ở bên cạnh hắn, Ô Chân công chúa thấy thế, thấp giọng hỏi: "Túc thúc thúc sao lại khóc?"

Đại Chiến Kiêu buồn buồn nói: "Cha nhỏ nghĩ đến Vân An. Khi Vân An thành thân đừng nói có phô trương hay không, mà là bị ép gả. Trong nhà ai không biết, chờ khi biết, y cũng đã là thê người khác."

Ô Chân công chúa vừa nghe như thế, không biết nên an ủi thế nào. Đối với cổ nhân mà nói, hôn lễ không thể làm bổ sung, chỉ có thể nói: "Vậy chờ sau khi sinh hài tử, tiệc trăm ngày hãy hảo hảo làm."

"Tiệc trăm ngày cũng không phải hôn lễ a." Đại Chiến Kiêu uống rượu buồn.

Ô Chân công chúa rót rượu cho hắn, hào sảng cầm lấy ly rượu của mình: "Khó được uống dương nãi tử tửu thống khoái một lần, hôm nay không say không về."

Đại Chiến Kiêu nhìn Ô Chân công chúa, nâng ly: "Công chúa thỉnh."

Trận hôn lễ này tuyệt đối chủ khách tẫn hoan, hoặc là nói, rất nhiều khách nhân đều không muốn đi. Rượu của hôn lễ này đều là dương nãi tử tửu, nơi nào có thể gặp được chuyện tốt như thế. La Vinh Vương uống không ít, Quách Tử Mục uống không nhiều lắm, La Vinh Vương không muốn người khác nhìn thấy mỹ thái say rượu của y, như bây giờ hắn đã có nhiều lo lắng rồi. Khi La Vinh Vương kính rượu đến bàn phủ Lỗ Quốc công, đặc biệt cảm kích Túc Cẩn An, thương thế Túc Cẩn An đã khỏi hẳn, nhưng Lỗ Quốc công khi nghĩ đến cũng sợ. Nhưng vì chuyện đó, địa vị Túc Cẩn An ở phủ Lỗ Quốc công càng thêm củng cố, Lỗ Quốc công đã chuẩn bị thỉnh phong thế tử cho hắn.

Túc Cẩn An uống hai ly, trước sau không dám nhìn thẳng Quách Tử Mục, hoặc là nói, nam tử đang ngồi đều không dám nhìn gương mặt của Quách Tử Mục. Chờ đến khi La Vinh Vương kính rượu hết các bàn xong, hắn mang Quách Tử Mục về bàn chủ, bàn của Vĩnh Minh Đế và Quân hậu.

Khi hai người ngồi xuống, Quân hậu cười nói: "Quan hôm nay, mỹ mạo vương chính quân sợ là vang danh tứ hải."

La Vinh Vương thở dài: "Vân An, ngươi đúng là cho ta một thiên đại kinh hỉ."

Có người âm dương quái khí: "Đúng vậy, hắn còn giữ bí mật với trẫm nữa, bánh kem này hôm nay trẫm mới được ăn đó."

Ách ách, không khí này không đúng rồi. Thiệu Vân An trộm nhìn Vĩnh Minh Đế, vui cười: "Tiểu Quách ca ngày thường đều mang mặt nạ, không thể ngày đại hôn cũng che mặt được, cũng không phải xấu xí gì. Muốn mọi người nhìn Tiểu Quách ca có bao nhiêu mỹ, đỡ phải có người ở sau lưng nói Tiểu Quách ca gả cho Mộ Dung bá bá là vì địa vị vương chính quân."

"Đúng đúng đúng, ngươi lo lắng đúng. Nhưng Vân An à, ngươi tốt xấu gì cũng làm xiêm y cho ta đẹp chút a, ta đứng với Tử Mục, hoàn toàn không xứng với hắn."

Thiệu Vân An không lớn không nhỏ chọc tâm: "Mộ Dung bá bá, ngài muốn xứng với Tiểu Quách ca, cái này, khó à nha. "

"Ha ha ha......"

Ông lão và Đại lão tướng quân cười, La Vinh Vương tâm tắc.

Thiệu Vân An nhanh chóng vuốt mông ngựa: "Hoàng thượng, bánh này thần mới lần đầu làm, thần sợ ngài ngại quá ngọt. Nếu ngài thích, chờ thần làm thuần thục, thần sẽ thường xuyên làm cho ngài. Làm bánh kem này tương đối tốn thời gian."

Quân hậu hỏi: "Tiệm bánh ngọt không tính đẩy ra sao?"

"Cái này quá tốn thời gian, kỹ thuật cũng nhiều, bọn họ còn chưa nắm vững, chờ thuần thục lại đẩy ra, hiện tại chỉ nhận đặt hàng, hơn nữa mỗi tháng nhiều nhất chỉ nhận năm đơn hàng, thần sẽ chỉ đạo."

Vĩnh Minh Đế nhìn Quách Tử Mục thêm mấy lần, nhìn đến nổi làm trong lòng Thiệu Vân An cũng nói thầm. Vĩnh Minh Đế và Quân hậu không ngồi đến cuối, sau khi ăn xong liền rời đi, Quân hậu có thai, không thể ngồi lâu. Bất quá trước khi Vĩnh Minh Đế rời đi có phân phó cho Quách Tốn, sau khi hôn lễ kết thúc, kêu Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An tiến cung. Cung tiễn Hoàng thượng và Quân hậu hồi cung, Thiệu Vân An đến gần gia gia nhỏ giọng hỏi: "Gia gia, Hoàng thượng không cao hứng sao?"

Đại lão tướng quân chỉ trả lời: "Hoàng thượng có khúc mắc, các con tiến cung sẽ biết, đừng lo lắng."

Có lời này của gia gia, Thiệu Vân An nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không phải Hoàng thượng có ý với Quách Tử Mục, mặt khác đều không việc gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro