Chương 65: Quỹ cứu trợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba người nói chuyện, Vương Thanh và Ni Tử đều an tĩnh, Vương Thanh mang trà ngon đến trước mặt đại bá và Tưởng đại bá, bé rất tò mò mà nhìn Tưởng Mạt Hi từ lúc vào cửa chưa đến giờ vẫn chưa nói chuyện, Thiệu Vân An nhìn Tưởng Mạt Hi hỏi: "Khang Thần đại ca, ngươi đồng ý để Hi nhi ở nhà ta sao?"

Ý cười trên mặt Tưởng Khang Thần biết mất, nhấp môi, y gật gật đầu, mang vẻ phiền muộn nói: "Nó ở nhà cũng không có bạn bè cùng tuổi, ta hiện giờ bận rộn sinh ý." Trầm mặc một lát "Kinh thành cũng quá mức 'ồn ào', có lẽ ở nơi này, nó có thể khá hơn đôi chút, có đệ và Khang Ninh ở đây, ta cũng yên tâm."

Trong lòng, Tưởng Khang Thần thật sự hy vọng Thiệu Vân An có thể trị khỏi cho con y, vì nhi tử, khổ mấy y cũng có thể chịu, chuyện gì cũng nguyện ý làm, huống chi chỉ là đem nhi tử đưa đến chỗ cữu cữu.

Thiệu Vân An vẫy tay gọi Vương Thanh và Ni Tử đến, hai đứa nhỏ lập tức đi đến bên cạnh cha nhỏ. Thiệu Vân An giới thiệu nói: "Thanh nhi, Ni Tử, đây là nhi tử của Tưởng đại bá, kêu Tưởng Mạt Hi, năm nay tám tuổi, về sau sẽ ở tại nhà chúng ta, các con kêu đại ca."

Hai đứa nhỏ cùng kêu lên: "Đại ca!"

Tưởng Mạt Hi không hề phản ứng, chỉ là nhìn chằm chằm món đồ chơi bằng gỗ trong tay mình, xoay tới xoay lui. 

Thiệu Vân An nói tiếp: "Đại ca không thích nói chuyện, các con không bận việc gì thì nói chuyện cùng đại ca. Đại ca không phải không để ý tới các con, chỉ là hồn phách của đại ca đang bị nhốt, các con nói với đại ca, đại ca có thể nghe được, nhưng không có cách đáp lại các con. "

Hai đứa nhỏ dùng sức gật đầu, dưới sự giáo dục và hun đúc của cha nhỏ, hai bé không vô tri như trước kia, cái gì cũng không hiểu, tự nhiên nhìn thấy được vị tiểu ca này hình như bị bệnh. Trong ký ức của Vương Thanh và Ni Tử đại ca chỉ có Vương Tại Tranh, hiện tại trong nhà có thêm một vị tiểu ca ca, hai bé thực chờ mong.

Hốc mắt Tưởng Khang Thần hơi đỏ chớp vài cái, thanh âm hơi biến đổi: "Vân An, Hi nhi đành làm phiền đệ." Y xoa đầy Vương Thanh và Ni Tử: "Tiểu ca ca cũng làm phiền các con chiếu cố, các con đừng trách ca không nói chuyện. Ca, thân mình không tốt."

Vương Thanh: "Tưởng đại bá, con và Ni Tử sẽ chiếu cố đại ca. Ngài yên tâm."

Ni Tử: "Con sẽ cùng đại ca chơi, sau này con sẽ đánh đàn cho đại ca nghe."

"Tốt, tốt, cảm ơn các con." Tưởng Khang Thần nghẹn ngào, phu quân và hài tử là nỗi bận tâm không dứt trong lòng y.

Thiệu Vân An thấy thế vội vàng điều tiết không khí: "Khang thần đại ca, chờ huynh hồi kinh thì để Hi nhi ở cùng phòng với Thanh nhi đi."

"Được."

Vương Thạch Tỉnh đã trở lại, phía sau là Quách Tử Du và Quách Tử Mục, mì nấu xong, Vương Thạch Tỉnh tiến vào nói: "Khang Thần đại ca, đại ca, mấy tùy tùng đi cùng đã an trí xong, mì cũng đã mang qua. "

Tưởng Khang Thần: "Làm phiền đệ. Thức ăn bọn họ sẽ tự chuẩn bị, không cần đặc biệt tiếp đón."

Tưởng Khang Ninh cũng nói: "Bọn họ là gia nô Tưởng gia, không cần tiếp đón như khách. Thạch Tỉnh, Vân An, các đệ hiện giờ cũng coi như có địa vị, mấy quy củ này nên chú ý."

Quách Tử Du vừa nghe liền nói: "Vân An, Thạch Tỉnh, các ngươi cứ giao cho ta và Tử Mộc đi."

Tưởng Khang Ninh nói: "Tử Du nếu đã ở lại, vậy thì làm quản gia đi." Hắn nhìn Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, "Trong nhà cũng nên có thêm gia nô. Với thân phận của hai đệ, không thể lúc nào cũng tìm người trong thôn hổ trợ, trong nhà phải có quản gia, tiểu tư, tỳ nữ. Thư đồng cho Thanh nhi, tỳ nữ cho Ni Tử phải chuẩn bị, còn phải có hộ vệ cho tòa nhà này nữa. Những người này tốt nhất nên ký khế thư mua đứt. Vân An là thê tử Thạch Tỉnh, phải học quản lý nội trạch, học cách chọn người. Mấy cái này đệ theo đại ca ta học đi. Ni tử cũng phải sớm học hỏi, tuy nói các đệ ở tại trong thôn, nhưng không thể xem mình là người trong thôn."

Vương Thạch Tỉnh lập tức nói: "Đại ca nói đúng, ta cũng tính năm sau lên huyện mua vài người. Tòa nhà này lớn, nhân thủ xác thật không đủ."

Tưởng Khang Thần nói "Ni Tử là khuê nữ, phải học lễ nghi của khuê nữ. Khi hồi kinh ta sẽ tìm An đại nhân, xem có thể tìm ma ma nào trong cung tới dạy Ni Tử hay không."

Thiệu Vân An ở trong lòng chậc lưỡi: "Có phải quá cao cấp rồi không? Ni Tử học đàn cùng Sầm lão phu nhân, còn phải học thêm mấy thứ này."

Tưởng Khang Thần nói: "Vẫn là nên thỉnh ma ma có chuyên môn đến dạy đi. Thân phận hiện giờ của hai đệ không chỉ đơn giản là trà thương, rượu thương, sau này chắc chắn sẽ vào kinh. Quy củ trong kinh thành rất nhiều, Thanh nhi và Ni Tử học sớm mấy quy củ này, khi gặp công tử, tiểu thư sẽ không mất mặt. Dù sao các đệ cũng không thể để Thanh nhi và Ni Tử một đời ngốc tại thôn Tú Thủy, ở huyện Vĩnh Tu đúng không?"

Cổ đại có quy tắc của cổ đại, ngay cả hiện đại cũng có lễ nghi cho các thiếu gia, tiểu thư nhà giàu. Thiệu Vân An biết hai người này muốn tốt cho y, ở phương diện này cứ nghe lời Tưởng Khang Ninh và Tưởng Khang Thần là chuẩn không sai, gật gật đầu, y nói: "Mấy cái quy củ ta và Tỉnh ca đều không hiểu, ta nghe hai vị đại ca" Y nhìn Quách Tử Du:" Quách đại ca nếu không chê, trước tiên cứ làm quản gia nha"

Quách Tử Du làm sao có thể ghét bỏ, lập tức nói: "Đây là phúc phận ta."

Vương Thạch Tỉnh ra tiếng: "Ăn cơm trước đi."

Quách Tử Du và Quách Tử Mộc đi ra ngoài, Thanh nhi và Ni Tử cũng nên đi ngủ, Vương Thạch Tỉnh đưa hai bé về phòng trước.

Tưởng Khang Thần buống nhi tử xuống, dẫn bé đi ăn cơm. Tưởng Khang Ninh đứng dậy, hướng Thiệu Vân An nói:" Thân phận huynh đệ Quách gia chuyển thành nô tịch, sau khi ký khế thư bán mình thì hộ tịch chuyển vào nhà hai đệ, trừ phi bọn họ muốn trở về hoặc thành lương dân để ở lại thôn Tú Thủy. Nhưng nô tịch trong vòng ba năm không thể chuyển thành lương dân."

"Không thành vấn đề, bọn họ không muốn trở lại, để đại ca lo lắng."

"Đây là học sinh của Sầm lão làm, ta không có làm cái gì. Khi nào Sầm lão đưa khế thư nô tịch cho ta, hai đệ cũng đưa ta khế thư bán mình của bọn họ. Về phủ ta sẽ sai người làm khế thư hộ tịch cho bọn họ ở lại, khế thư các đệ đưa cho lý chính để lưu lại."          

"Được"

Vương Thạch Tỉnh ngồi xuống hỏi: "Tên ác bá kia còn ở đó không?"

Tưởng Khang Ninh nói: " Hình như đã chết, tựa hồ là chọc người không nên dây vào, bị đánh chết trên đường. Vị Dung tri phủ kia có liên quan nên bị giáng chức, không biết đến chỗ nào làm huyện lệnh."

Thiệu Vân An lập tức nói: "Ở ác gặp dữ, đáng đời."

Tưởng Khang Ninh nói: "Chờ Hoàng Thượng có bạc, những tham quan ô lại phải cẩn thận."

Thiệu Vân An nói: "Không nói nữa, ăn cơm, ăn xong các huynh đi nghỉ ngơi sớm"

Sau đó không ai nói chuyện. Tưởng Mạt Hi tự mình có thể ăn cơm. Sau khi Tưởng Khang Thần gấp thức ăn vào chén bé, thì không cần đặc biệt chiếu cố. Tưởng Khang Ninh thật sự đói bụng, cách ăn tuy rằng văn nhã, nhưng cứ từng ngụm từng ngụm cho vào miệng. Thiệu Vân An làm trứng luộc nước trà và kim chi Hàn Quốc y rất thích, Tưởng Khang Thần cũng thích. Tay trái Tưởng Mạt Hi cầm món đồ chơi bằng gỗ không chịu bỏ xuống, tay phải cầm đũa cũng từng ngụm từng ngụm không ngừng ăn.

Ăn xong tô mì lớn, Tưởng Khang Ninh nói: "Kim chi ăn ngon, chờ về nha phủ ta mang theo một ít."

"Ta đã làm một bình lớn, biết các huynh thích ăn. Khang thần đại ca cũng mang ít trở về, ta đưa huynh công thức, huynh xem thử có thể làm tặng phẩm hoặc đem bán."

"Được."

Tưởng Khang Thần cũng ăn một tô lớn. Quách Tử Du cắt năm quả trứng luộc nước trà, y đều ăn hết, kim chi cũng ăn luôn. Tưởng Khang Thần ăn no, không có lập tức đưa nhi tử đi nghỉ, mà cùng Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh phòng ngủ dành cho khách của y, y có chuyện muốn nói.

Bốn lớn một nhỏ đi đến phòng ngủ của Tưởng Khang Thần. Tưởng Khang Thần mở ra rương gỗ lúc nãy mang đến, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh lập tức ngây ngẩn cả người. Thiệu Vân An chỉ cảm thấy trước mắt ánh quang lấp lánh.

Tưởng Khang Thần hướng Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh nói: "Trà, rượu, hoàng cúc tơ vàng, trà hoa cúc ta mang về từ chỗ các đệ đều bán hết, dựa theo ba phần tiền lãi, cộng thêm cho các đệ phí tổn, tổng cộng 3 vạn 9 ngàn 800 lượng. Chỗ này có 3500 hoàng kim cùng 4800 lượng bạc trắng, châu báu ngọc khí là Quân hậu ban thưởng. Còn có tơ lụa, ngày mai ta sai người mang tới cho các đệ. Ban thưởng đúng lý ra phải có thánh chỉ, nhưng quân hậu hiện tại không muốn quá nhiều người chú ý tới các đệ. Bởi vậy ta lén mang đến, đây là sổ sách."

Tưởng Khang Thần nói xong, đem sổ sách đặt ở trên cùng đưa cho Thiệu Vân An: "Hoàng thượng và Quân hậu hy vọng hai người các đệ năm sau có thể chế ra nhiều trà hơn, ủ nhiều rượu hơn, trà thượng hạng 3000 lượng bạc một cân, trà nhất đẳng 2000 lượng bạc một cân, người kinh thành vẫn đổ xô đi mua, đừng nói chi đến trà nhị đẳng, tam đẳng, hoàng cúc tơ vàng 20 lượng bạc một đóa đều có người mua. Hoàng Thượng và Quân hậu không hề nghĩ đến như thế, Hoàng thượng bây giờ thực gấp."

Trái tim Thiệu Vân An nhảy thình thịch, gật gật đầu, vàng và bạc trong rương đều rất nhiều, người hiện đại như y còn thấy choáng váng.

"Năm nay sẽ làm nhiều hơn, ta mới phát hiện nơi này có loại hồng trà, hương vị càng ngon hơn. Chờ đến thanh minh và ngũ cốc là có thế hái được. Năm nay ta sẽ đem toàn bộ tinh lực vào ủ rượu và chế trà, phẩm chất so với cái trước sẽ tốt hơn, cho dù sau này có thêm người biết chế trà và ủ rượu, trà và rượu của chúng ta vẫn là cực phẩm trong cực phẩm, không sợ bán không có giá."

Tưởng Khang Thần: "Hoàng thượng và Quân hậu có ý muốn tiếp tục bán trà. Năm sau mới tổ chức cái gì giao lưu hội trà. Hoàng thượng không muốn truyền cách chế trà ra ngoài quá sớm. Cố thức ủ rượu, hoàng thượng muốn đệ trước cứ bảo quản thật kỹ."

"Được. Như vậy cũng có thể thu hút nhiều người thèm uống. Công thức ủ rượu ở chỗ này, người khác không trộm được." Thiệu Vân An chỉ chỉ đầu mình.

Thiệu Vân An nhìn sổ sách không thèm mở, giao lại cho Tưởng Khang Thần, nói: "Khang Thần đại ca, sau này không cần cho ta xem sổ sách, ta và Tỉnh ca có thể làm việc cho hoàng thượng và quân hậu là phúc khí của chúng ta, bạc thừa hay thiếu là chuyện râu ria."

Tiếp theo, Thiệu Vân An lấy ra 4800 lượng bạc trắng tổng cộng 48 thỏi. Sau đó, ở chỗ đồ quân hậu ban thưởng lấy ra mười viên đông châu lớn, một chuỗi san hô đỏ và một đôi vòng ngọc bích cực phẩm, sau đó đập nắp rương lại, nói với Tưởng Khang Thần: "Còn lại 3500 lượng hoàng kim, ta thay Tỉnh ca quyên cho tiểu đại tướng quân."

"Vân An?" Tưởng Khang Ninh kinh hô, Tưởng Khang Thần kinh ngạc nhếch miệng, Vương Thạch Tỉnh ngây ngẩn cả người.

Thiệu Vân An cầm tay Vương Thạch Tỉnh, quay đầu hướng  Vương Thạch Tỉnh cười cười, sau đó nhìn Tưởng Khang Ninh và Tưởng Khang Thần nói: "Tỉnh ca nhập ngũ ba năm, là binh lính dưới trướng của tiểu tướng quân. Tỉnh ca kể với ta nhiều lần, nói tiểu đại tướng quân thương lính như con mình, triều đình không đưa kịp quân lương, tiểu đại tướng quân liền lấy quân lương của mình chia cho quân lính, còn nghĩ cách mang theo binh lính đi tìm quân lương. Tuy Tỉnh ca xuất ngũ, nhưng luôn ghi nhớ chuyện này. Hiện tại triều đình thiếu bạc, chuyện quân lương của binh lính không phải nhất thời nửa khắc là có thể giải quyết, 3500 lượng hoàng kim này xem như quân lương chia cho binh lính, tuy mỗi người không nhận được bao nhiêu, nhưng đây là tâm ý của Tỉnh ca, cũng là mong muốn của Tỉnh ca. Tỉnh ca nói tiểu đại tướng quân hiện giờ còn ở biên quan, chừng này bạc có thể giúp tiểu đại tướng quân cùng binh lính biên quan có thêm đồ ăn ngon hơn, mua chút thịt, áo bông chống lạnh, coi như là chúng ta góp một ít công sức nhỏ bé."

Vương Thạch Tỉnh rút bàn tay đang bị cầm lấy, ôm chặt tức phụ vào lòng. Tưởng Khang Ninh và Tưởng Khang Thần đều cảm động, Thiệu Vân An nói tiếp: "Quốc gia được tạo nên do dân, vì lợi ích của dân. Chúng ta bá tánh bình thường, có được lợi ích cũng nên hồi báo quốc gia. Việc ta có thể là bất quá chỉ là mua bán, các tướng sĩ ở biên quan mới là sự đảm bảo cho an bình của quốc gia, an cư của bá tánh."

Tưởng Khang Ninh cực kỳ cảm động: "Vân An, Thạch Tỉnh, hai người các đệ thật đại nghĩa!"

Tưởng Khang Thần theo sau nói: "Tiền lãi lần này của ta cũng quyên toàn bộ cho tướng sĩ biên quan"

Thiệu Vân An vội vàng nói: "Khang thần đại ca đừng như vậy, ta và Tỉnh ca ở thôn Tú Thủy, chỗ cần tiêu tiền không nhiều lắm, huynh không như vậy. Huynh ở kinh thành chỗ nào cũng cần tiêu tiền. Chỗ đại ca cũng cần có tiền, đại ca là thanh quan, khẳng định không tham ô nhận hối lộ, Khang Thần đại ca còn phải kiếm tiền cho đại ca nữa. Nếu Khang Thần đại ca thực sự muốn làm việc này, chi bằng khi hồi kinh thương lượng với quân hậu, sau này mỗi năm trích ra một phần trong tiền lãi của chúng ta lập thành 'Quỹ cứu trợ' do quân hậu chưởng quản.              

Quỹ này cũng có thể nhận tiền quyên góp từ người khác, tiền thu được có thể dùng cứ trợ cô nhi, trợ giúp binh lính tàn tật, trợ cấp cho người nhà có bình lính hy sinh, tóm lại là dùng để trợ giúp người cần giúp đỡ, so với tiền quyên góp tư nhân của chúng ta còn quy mô hơn. Lần này ta quyên góp chủ yếu là vì sự nhớ mong của Tỉnh ca, cũng vì tiểu đại tướng quân có ân với Tỉnh ca, xem như Tỉnh ca báo đáp tiểu đại tướng quân"

"Như thế rất tốt!" Tưởng Khang Ninh lập tức nói: "Chúng ta không có khả năng đem hết bạc quyên cho tiểu đại tướng quân. Lấy tư cách cá nhân quyên tiền cuối cùng không biết lại rơi vào túi ai. 'Quỹ cứu trợ' này do Quân hậu chưởng quản, tránh binh bộ, hộ bộ mới có thể chân chính đến được tay những người cần trợ giúp. Ta cảm thấy đề nghị này của Vân An rất tốt."

Tưởng Khang Thần gật gật đầu: "Được. Khang Ninh đệ viết sổ con đi, sau khi hồi kinh ta giao cho Quân hậu."

"Không, đại ca, sổ con huynh viết đi." Tưởng Khang Ninh nói: "Dù sao ta cũng là mệnh quan triều đình, dâng đồ cho Quân hậu trực tiếp thì không thích hợp."

Thiệu Vân An cũng nói: "Cái này để Khang Thần đại ca tâu với Quân hậu là thích hợp nhất, đại ca nếu bỏ qua hoàng thượng mà đi tìm quân hậu, sợ sẽ khiến người khác nhàn thoại."

Trong lòng Tưởng Khang Thần đột nhiên bốc lên ngọn lửa nhiệt huyết:"Được, để ta viết!"

Tưởng Khang Ninh gõ nhẹ đầu Thiệu Vân An: "Chỗ này của đệ sao có nhiều chủ ý như thế?"

"Bởi vì có đại ca làm chỗ dựa, ta mới không cần kiêng nể gì mà suy nghĩ vớ vẩn chứ sao."

"Ha ha......"

Tưởng Khang Thần nhìn Thiệu Vân An, trong lòng hy vọng, không biết vị tiểu ca toàn thân ngập tràn cảm giác thần bí này sẽ cho y, cho Khang Ninh những kinh hỉ gì? Tưởng Khang Thần thực chờ mong.

Tưởng Khang Thần nhận tiền quyên góp của Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, chờ khi hồi kinh y sẽ đem 3500 lượng hoàng kim và sổ con 'Quỹ cứu trợ ' giao cho quân hậu định đoạt. Lúc này y chỉ muốn tỉ mỉ bàn bạc chi tiết về quỹ cứu trợ với Thiệu Vân An. Rốt cuộc, cái quỹ này y chưa nghe bao giờ a.

.

.

.

Quyên 3500 lượng hoàng kim, tương đương với 3 vạn 5 trăm ngàn lượng bạc, Thiệu Vân An một chút cũng không thấy đau lòng. Trên đường về phòng Vương Thạch Tỉnh luôn thực trầm mặc, chờ khi vào phòng hai người, Thiệu Vân An xoay người hỏi: "Tỉnh ca, huynh đau lòng sao?"

Vương Thạch Tỉnh ôm lấy Thiệu Vân An: "Tiểu tức phụ, cảm ơn ngươi." Hắn vạn lần không nghĩ tới Thiệu Vân An sẽ làm như vậy, đó là hơn ba vạn lượng bạc, không phải ba trăm lượng bạc!

Thiệu Vân An vòng tay ôm lấy eo Vương Thạch Tỉnh: "Người nhà vị tướng quân kia không tồi, huynh bị thương liền cho huynh trở về, huynh rất cảm kích hắn đúng không?"

"Ừm"

"Vị tiểu đại tướng quân kia không tham công, đối xử với mấy người tham gia quân ngũ như các huynh rất nghĩa khí, còn cho các huynh bạc. Hiện tại huynh có bạc, thì đưa một ít cũng là chuyện nên làm, ta biết huynh sẽ không đau lòng, cho nên mới thay huynh quyết định. Không cùng huynh thương lượng là muốn cho huynh bất ngờ, mặt khác cũng không nghĩ tới sẽ nhận được nhiều tiền như vậy. Huynh yên tâm, nhà chúng ta sau này mỗi năm tiền vào vạn lượng không là vấn đề."

"Ngươi làm chủ, chuyện trong nhà đều do ngươi làm chủ, tức phụ, tướng sĩ biên quan thực sự khổ cực, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, lúc nào cũng có thể mất mạng. Tiều đại tướng quân ăn so với chúng ta bất quá chỉ nhiều thêm vài miếng thịt thôi. 3500 lượng hoàng kim này có thể mua rất nhiều áo bông, rất nhiều thịt heo, thịt dê, rất nhiều lương thảo. Nếu các tướng sĩ có thể ăn no, ăn ngon, có giết thêm nhiều kẻ địch, có thêm nhiều cơ hội sống sót."

Thiệu Vân An vuốt ve sống lưng căng chặt của Vương Thạch Tỉnh "Triều đình có tiền, điều kiện sinh hoạt của các tướng sĩ sẽ dần dần tốt lên. Về sau chúng ta vẫn có thể lấy danh nghĩa cá nhân quyên tiền, quyên vật cho tiểu đại tướng quân. Huynh là thuộc hạ của tiểu đại tướng quân, huynh quyên cho hắn người khác không dám nói gì. Sau này nhà ta kiếm nhiều tiền, không những có thể quyên tiền cho tiểu đại tướng quân, còn có thể quyên tiền cho 'Quỹ cứu trợ'. Bối cảnh nhà ta đơn giản, làm nhiều việc thiện là tích đức tích phúc cho cả nhà. Chờ Thanh nhi và Ni Tử trưởng thành, chúng ta cũng phải dạy chúng nó quyên tiền cho quỹ xã hội, quỹ quốc gia. Ta nguyện ý quyên bạc ra ngoài cũng là tìm sự đảm bảo cho cả nhà. Chúng ta không có quan hệ gì với tiểu đại tướng quân, nhưng nếu sau này nhà ta có chuyện gì, lấy nhân phẩm tiểu đại tướng quân hắn sẽ không mặc kệ nhà chúng ta, đúng không?"

"Đều nghe tiểu tức phụ."

Xã hội cổ đại, có thể ôm lấy chân to càng nhiều đương nhiên càng tốt. Nhà này dù sao cũng chỉ là một hộ gia đình nhỏ. Người hiện đại như Thiệu Vân An, không muốn về sau bị người trói vào cột lửa thiêu đến chết. Y phải phòng ngừa chu đáo, phải tìm nhiều cây to, chân to để ôm.                 

Vương Thạch Tỉnh khom lưng bế tiểu tức phụ về hướng giường lớn. Thiệu Vân An cười tủm tỉm nhìn Vương Thạch Tỉnh, vươn tay sờ nhẹ mắt trái hắn "Ngày mai không thể dậy trễ."

Bế Thiệu Vân An lên giường, Vương Thạch Tỉnh đè lên: "Ta chỉ sờ sờ, không làm."

"Ta không tin."

"Thật sự."

"Lừa người, ưm~"

Quần áo từng mảnh từng mảng rơi xuống thảm bên mép gường. Mỗi khi Vương Thạch Tỉnh biểu đạt kích động liền thích cởi quần áo của tiểu tức phụ. Hắn quả thật là tam sinh hữu hạnh mới thú được tức phụ tốt như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro