Chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An về đến nhà, mở cửa chính là Quách Tử Du. Hắn nói cho hai người biết có rất nhiều người tới chúc Tết Sầm lão và Tưởng Khang Ninh. Bởi vì hai người đó đều không ở nhà của chính mình, bọn họ đang ở nơi này. Sầm lão cùng Tưởng Khang Ninh để cho hai người có thể an tâm đi chúc tết, cho nên không có cho người đi kêu hai người trở về.

Thiệu Vân An vừa nghe thì yên lòng. Theo lý thuyết mùng hai đều là về nhà mẹ đẻ, vì hai người bọn hắn không có nhà mẹ đẻ để đi chúc Tết nên hai người bọn hắn quyết định đi chúc Tết đều là người ở trong thôn. Không nghĩ tới thế nhưng còn có người giống vậy, lựa chọn mùng hai đi chúc tết. Bất quá Thiệu Vân An cũng chỉ là buồn bực mà thôi.

Sầm lão cùng Tưởng Khang Ninh có khách tới, Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh làm chủ nhà như thế nào cũng nên đến tiếp đón một chút. Hai người vào phòng, liền thấy Sầm lão cùng Tưởng Khang Ninh và các khách đều ở đây, Tưởng Khang Thần cũng ở đây. Thanh nhi cùng Ni Tử ngồi ở Tưởng Khang Ninh trong lòng. Nhìn đến hai người, Sầm lão lập tức chào hỏi: "An nhi cùng Thạch Tỉnh đã về rồi à. Lão phu cùng huyện lệnh đại nhân hôm nay giọng khách át giọng chủ, tại đây chiêu đãi bằng hữu. Tới tới tới, lão phu cho ngươi hai người giới thiệu một phen."

Đang ngồi chư vị đều đứng dậy hành lễ, Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh cũng vội vàng đáp lễ. Thiệu Vân An ngó mắt các khách đến, trừ bỏ một người, những người khác hắn đều không quen biết. Nhận thức người kia hắn cũng không thân, là Khang Thụy. Người đến đều là nam nhân, Thiệu Vân An không khỏi suy nghĩ vớ vẩn: sẽ không phải là quang nhân đó chứ?

Khách của Sầm lão có hương thân ở Vĩnh Tu huyện, cũng có bạn tốt nhiều năm, còn có ba vị nghe nói là học sinh ưu tú của Sầm lão, đương nhiên còn có vài vị là tới để nịnh nọt. Khách đến chú Tết Tưởng Khang Ninh đều là người đến nịnh nọt, hắn ở chỗ này không có bằng hữu. Khách của Sầm lão và Tưởng Khang Ninh có nhiều chút. Hai người cũng không có giấu diễm chỗ ở nơi nào ăn Tết, cho nên những người này đầu năm mới liền vội vàng đến chúc tết, nhiều người liền bồi phu nhân về nhà mẹ đẻ chúc tết nên không rảnh đến, đương nhiên ngoại trừ những người độc thân. Bất quá những khách nhân này không phải toàn bộ người muốn đến Sầm lão và Tưởng Khang Ninh chúc tết. Mỗi năm người đến chúc tết hai người kéo dài từ mùng hai đến mùng năm, mùng sáu. Còn học sinh và phu tử ở Bạch Nguyệt thư viện thì mùng bốn đến Sầm lão chúc tết.

Sầm lão và Tưởng Khang Ninh đều lựa chọn ăn tết ở nhà Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Hai đưa nhỏ kêu Tưởng Khang Ninh là đại bá, hai người lại kêu Tưởng Khang Ninh là đại ca. Sầm lão lại đối với Thiệu Vân An thân thiết kêu một tiếng 'An nhi', những người đến đây chúc tết tự nhiên không phải người ngốc sao lại không hiểu Sầm lão và Tưởng Khang Ninh coi trọng hai người này. Ngoại trừ Khang Thụy, còn lại người đến đây đều đối với Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An khách khí không ít, tự nhiên cũng mang theo chút tò mò.

Vương Thanh và Ni Tử còn có Tưởng Mạt Hi bị Sầm lão ép Tưởng Khang Thần ôm ra đều được không ít tiền mừng tuổi. Những người này đại bộ phận đều không ở lại ăn cơm trưa, Sầm lão và Tưởng Khang Ninh cũng không có giữ lại, chỉ có Khang Thụy cùng ba bị học sinh huyện học được Sầm lão giữ lại. Thê tử của Khang Thụy sau khi qua đời, hắn vẫn luôn chưa thú ai, cũng chưa có con, nếu không phải hắn không muốn, Sầm lão còn nghĩ muốn kêu hắn cùng nhau đến nơi này ăn tết.

Cơm trưa có Quách Tử Mục chuẩn bị, Thiệu Vân An lại đi phòng bếp xào ba món ăn để nhắm rượu, còn Quách Tử Du thì đi lấy rượu gạo và vàng để chiêu đãi, Vương Thạch Tỉnh bị Sầm lão lưu lại để tiếp khách. Đối với cử chỉ này của Sầm lão, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đều minh bạch, Sầm lão cố ý làm như vậy. Sầm lão tuy không có ở triều đình, nhưng sức ảnh hưởng của ông vẫn tồn tại như cũ, cho dù là tri phủ Sắc Nam phủ đều phải kính ông ba phần. Sầm lão có cử chỉ đem một nhà Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An coi trọng, một là nâng thân phận hai người, hai là cũng để bảo hộ hai người. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đem phần ân tình này ghi nhớ thật sâu. Đối với sự yêu quý của Sầm lão, cảm tạ gì đó đều là dư thừa, chi bằng không làm.

Sầm lão lưu lại ba học sinh là Túc Hồng Sơn, Tào Học Dung, Trần Đông, đều là học sinh Quốc tử giám, đều là Sầm lão đề cử đi Quốc tử giám. Ba người đều bỏ qua thi đồng sinh lang, đều trực tiếp thi đậu thân phận là tú tài. Bất quá lúc trước do Sầm lão kiến nghị, bọn họ không có tiếp tục tham gia khảo thí năm nay, muốn dành ba năm học tập của mình để dốc toàn lự khảo thí hy vọng có thể trúng tiến sĩ, thậm chí khảo được vào tam giáp.

Ba người này đều ước hẹn mỗi năm cùng nhau đi chúc tết Sầm lão. Ở cổ đại, bái sư rất đặc biệt, vì cả đời chỉ có thể có một lão sư, thầy dạy ở huyện học chỉ có thể xưng là phu tử. Sầm lão tuy chỉ là phu tử của ba người, nhưng ba người mỗi năm đều ước hẹn đến Sầm lão chúc tết , cảm kích ân nghĩa Sầm lão đề cử. Sầm lão sau khi từ quan hồi hương chưa thu đệ tử, có thể được Sầm lão lưu lại, cũng có thể nhìn ra Sầm lão đối với ba người coi trọng.

Trên bàn cơm chỉ có vài người lớn, ba đứa bé đều được Quách Tử Mục mang đi phòng bếp ăn cơm. Có người ngoài ở đây, hắn tuyệt đối không lộ mặt. Quách Tử Du là quản gia, cũng không ngồi ở đây. Ở bàn chính là Sầm lão, Tưởng Khang Ninh, Tưởng Khang Thần, Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh, Khang Thụy và ba vị học sinh. Đối với cổ đại Quốc tử giám Thiệu Vân An chỉ nghe danh nhưng không hiểu sự tình. Khi ba người nói sự tình ở Quốc tử giám, y cùng Vương Thạch Tỉnh đều an tĩnh ăn cơm, Tưởng Khang Ninh là huyện thái gia, cùng bọn họ nói chuyện, Tưởng Khang Thần cũng không xen vào.

Uống hail y rượu gạo, Trần Đông hướng Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh nâng chén, hai người cầm lấy chén rượu, đều có chút buồn bực, như thế nào chuyển hướng hai người bọn họ? Trần Đông nói:" Đông mổ nghe học sinh huyện học nhắc tới chuyện hai vị, đặc biệt là chuyện Thiệu tiểu ca nói về như thế nào là sư, Đông mổ rất kính nể. Hôm nay nhìn thấy, cũng coi như chuyến đi này không tệ. Ba người chúng ta hôm nay đến bái kiến viện trưởng, kỳ thật cũng là đối với Thiệu tiểu ca tò mò".

Túc Hồng Sơn cũng Tài Học Dung cũng đều nâng chén, Thiệu Vân An nhìn Sầm lão một cái, cầm lấy chén rượu, khiêm tốn nói: "Hổ thẹn hổ thẹn. Nếu không phải bất đắc dĩ, ta cũng không nên chạy đến huyện học báo xấu việc nhà. Lại nói, ta còn thiếu Sầm lão ngài một câu xin lỗi"

Sầm lão cười cười xua tay, bộ dáng không thèm để ý. Vương Thạch Tỉnh cũng cầm lấy chén rượu nói: " Ta thân là gia chủ lại cần nội tử thay ta ra mặt, thật hổ thẹn. Ba vị đều là người có học thức, nguyện ý đến hàn xá cùng ta chân đất uống ly rượu, là Vương Thạch Tỉnh ta phúc phận"

Trần Đông cười nói: "Vương đại ca khách khí. Ta hôm nay là không thỉnh tự đến"

Thiệu Vân An vội nói:" Mọi người không cần khách khí, nói đến vẫn là ta cùng Tỉnh ca dính danh tiếng Sầm lão, hôm nay mới có thể nhìn thế các ngươi học sinh ưu tú, là cho nhà ta bồng tất sinh uy [nhà tranh rạng rỡ] a"

Sầm lão cười ha ha:" Các người đừng như vậy khách sáo lẫn nhau. Trần Đông, Hồng Sơn, Học Dung, lão phu hôm nay lưu các ngươi lại, thứ nhất là muốn nghe công khóa của các ngươi, ba người các người tuy không phải là môn hạ của ta nhưng lão phu đều xem trọng các người. Tháng tám khoa khảo, các người phải toàn lực ứng phó"

Ba người lập tức đứng lên khom mình hành lễ:" Viện trưởng dạy bảo, học sinh đều không dám quên"

Sẫm lão áp tay làm cho bọn họ ngồi xuống, tiếp theo nói: "Thứ hai là muốn các người gặp cả nhà An nhi và Thạch Tỉnh. Chuyện của bọn họ các ngươi đều nghe thấy. Lão phu thực thích hai người họn họ, huyện lệnh đại nhân đều nhận bọn họ là nghĩa đệ, ba người các người ngày sau vô luận là quan cao bao nhiêu, đều nể mặt lão phu, đối với một nhà bọn họ bảo hộ"

Ba người trong lòng kinh hãi, Khang Thụy hơi hơi nhíu mày, Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh cũng là giật mình. Sầm lão đối với bọn họ bảo hộ, bọn họ đều biết, nhưng lại không nghĩ rằng Sầm lão sẽ đối với người khác nói trắng ra như vậy.

Sầm lão sờ râu nói:" Lão phu cả đời này, vui buồn tan hợp đếm không hết, vốn tưởng rằng sớm đã không còn để tâm cái gì, lại không tưởng có thể lúc tuổi già gặp được An nhi và Thạch Tỉnh, làm lão phu và phu nhân mặc dù không có con bên cạnh cũng không cảm thấy tịch mịch. Huống chi hài tử của hai người bọn họ, một người đồ đệ phu nhân ta, một người là đồ đệ lão phu, bọn họ như người nhà lão phu"

"Sầm lão?!"

Thiệu Vân An kinh hô, Vương Thạch Tỉnh cũng là khiếp sợ không thôi, Tưởng Khang Ninh kinh ngạc qua đi, minh bạch cười. Ba vị học sinh nhìn lẫn nhau liếc mắt một cái, áp xuống trong lòng kinh ngạc cùng tò mò.

Sầm lão đối Thiệu Vân An lộ ra từ ái tươi cười: "Thanh nhi có lẽ không đủ nhạy bén, nhưng lại là mười phần hiếu học hảo hài tử. Hắn cùng Ni Tử cũng an ủi ta cùng với phu nhân không có tôn nhi bên cạnh. An nhi, Thạch Tỉnh, lão phu muốn nhận Thanh nhi làm đồ đệ, hai người các ngươi nguyện ý không?"

Vương Thạch Tỉnh lôi kéo Thiệu Vân An liền đứng lên, Thiệu Vân An hốc mắt thế nhưng có chút phiếm đỏ. Vương Thạch Tỉnh đối Sầm lão khom người thật sâu chào: "Có thể được ngài coi trọng, là phu phu ta hai người phúc phận, càng là Thanh nhi phúc phận."

Thiệu Vân An mang theo giọng mũi nói: "Sầm lão, ta muốn ôm ôm ngài."

"Ha ha."

Sầm lão mở ra hai tay, Thiệu Vân An tiến lên hai bước khom người, ôm lấy Sầm lão, thanh âm nghẹn ngào: "Ngài như thế nào có thể đối ta tốt như vậy?"

Sầm lão vòng hai tay, tiếp theo cười ra tiếng tới: "Ngươi này tiểu hồ ly, liền sẽ nịnh nọt ta."

"Ta đây là lời nói thiệt tình, so trân châu còn thật hơn."

"Ha ha."

Sầm lão dùng sức vỗ vỗ Thiệu Vân An.

Thiệu Vân An buông ra Sầm lão nói: "Thanh nhi không có gia gia, về sau ngài không chỉ là lão sư Thanh nhi, cũng là gia gia của bé. Ta cùng Thạch Tỉnh chính là hai nhi tử khác của ngài."

Lúc này người sửng sốt biến thành Sầm lão. Thiệu Vân An kéo qua Vương Thạch Tỉnh: "Sầm lão, ta cùng Tỉnh ca có cha mẹ cũng như không có. Ta cùng Tỉnh ca về sau liền hiếu thuận ngài!"

Sầm lão phục hồi tinh thần lại, lại lần nữa cười, cười đến thực sung sướng: "Hảo! Ha ha, lão phu sửa chủ ý! Lão phu muốn nhận các ngươi làm nghĩa tử!"

Thiệu Vân An hút hút cái mũi: "Không được."

Sầm lão trầm mặt: "Ngươi nói cái gì?"

Thiệu Vân An thực không lớn không nhỏ nói: "Tình huống nhà ta ngài lại không phải không biết. Ngài muốn nhận ta cùng Tỉnh ca làm nhi tử, về sau tuyệt đối có không ít phiền toái. Ta cùng Tỉnh ca trong lòng đem ngài như cha. Chờ về sau hết phiền toái, chúng ta lại cử hành nghi thức nhận thân. Ngài trước chọn ngày lành, thu Thanh nhi."

Sầm lão là hết chỗ nói rồi, chỉ vào Thiệu Vân An: "Ngươi a ngươi, tâm tư như thế nào liền nhiều như vậy. Được, liền nghe ngươi. Trước chọn ngày thu Thanh nhi làm đồ đệ, ngày sau ngươi cảm thấy thích hợp, hai ngươi liền tới cấp lão phu làm nhi tử!"

"Cha ~"

Thiệu Vân An ngay sau đó gọi một tiếng làm mọi người nổi da gà, kêu đến mọi người giật mình, kêu đến Sầm lão là dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại là cực ấm.

Thiệu Vân An 'nịnh nọt' trắng trợn như vậy cũng vì tâm ý suy nghĩ cho Sầm lão làm ba vị học sinh đối với hắn rất có hảo cảm, hơn nữa Sầm lão nhìn trúng hai người bọn họ tự nhiên sẽ không xem nhẹ. Đối với chuyện tiểu tức phụ nhận cha cho mình, Vương Thạch Tỉnh là hoàn toàn tùy ý y. Sầm lão chịu làm cha bọn hắn chính là người khác cầu mà không được. Vương Thạch Tỉnh chỉ cảm thấy tiểu tức phụ nhà hắn ngày càng lợi hại.

Việc nhận cha này nửa nghiêm túc nửa vui đùa xem như được quyết định. Thiệu Vân An nháo a nháo, nhưng mặc kệ là hắn hay là Sầm lão đều rõ ràng, chuyện này chỉ chờ thời gian. Chờ đến không khí khôi phục lại, Sầm lão tiếp theo nói: "Thanh nhi đọc sách thực dụng công, nếu cứ cố gắng như vậy, ngày sau có thể đi Quốc Tử Giám không khó. Chẳng qua trước không cần nói với bé, để tránh bé sinh tâm kiêu ngạo."

Thiệu Vân An gật gật đầu, nói: "Cho dù về sau bé đi Quốc Tử Giám, ta cảm thấy cũng nên để cho bé từng bước một đi lên. Vẫn là trước khảo đồng sinh lang. Chỉ cần bé có đủ năng lực, liền tính đạt đồng sinh lang cũng không phải là vấn đề. Chân chính có học thức, liền không nên sợ khảo thí. Trong lòng sợ hãi, đó là chột dạ biểu hiện, thuyết minh chính mình học thức còn chưa đủ vững chắc."

"Hảo, hảo, ngươi có thể như vậy nghĩ là rất tốt." Sầm lão cảm tán. Hắn liền thích Thiệu Vân An ở nào đó phương diện biểu hiện ra đại khí.

Thiệu Vân An đại khí làm ba vị tú tài ở đây xấu hổ. Bọn họ chính là bởi vì đi Quốc Tử Giám trực tiếp thi tú tài, không có tham gia thi đồng sinh.

Thiệu Vân An cũng nghĩ đến điểm này, chuyện vừa chuyển, nói: "Thanh nhi trước kia ăn không ít khổ, hiện tại sinh hoạt tốt lên, nếu học tập còn có lối tắt để bé đi, đối với bé không phải chuyện tốt. Tục ngữ nói ' từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó ', sinh hoạt bé không có khả năng lại trở lại quá khứ khổ cực kia, nhưng học tập cần phải ăn nhiều khổ. Trong cuộc đời còn gặp nhiều khổ cực lắm, sớm một chút thói quen không phải chuyện xấu."

Những người khác thần sắc hoàn toàn biến, Khang Thụy trong mắt có kinh dị, Sầm lão nhìn chằm chằm Thiệu Vân An: " từ nghèo thành giàu dễ...... Từ giàu về nghèo khó......' câu hay, cây hay ! An nhi, những lời này có xuất xứ từ đâu?"

Thiệu Vân An trong lòng tính toán một chút, lập tức thực không biết xấu hổ nói: "Không có xuất xứ, là chính ta nghĩ ra."

Mọi người nhìn Thiệu Vân An trong ánh mắt đều có một ý nghĩ giống nhau " người này như thế nào có thể nói ra châm ngôn như vậy!"

Khang Thụy xem Thiệu Vân An không còn coi khinh như trước, ba vị tú tài lang càng là bất đồng.

Những lời này sở dĩ bị hậu nhân biết, là do câu nói của Tư Mã quang 《 huấn kiệm kỳ khang 》, bởi vậy có thể bị thế nhân biết. Những lời này xuất xứ từ đâu Thiệu Vân An không thể không biết, những lời này ở thế giới y trên cơ bản mỗi người đều biết. Này không phải là Thiệu Vân An cố ý không biết xấu hổ, thật sự là y không thể nói ra cái gì Tư Mã quang, cho nên không bằng chính mình da mặt dày một chút, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.

Từ lần đầu tiên thấy Thiệu Vân An đều không xem vào mắt, càng không nói chuyện với y, bây giờ Khang Thụy mở miệng: "Lời này đại thiện! Có bao nhiêu học sinh công thành danh toại lúc sau đã quên chính mình ước nguyện làm quan ban đầu, tham ô tiền tài, thu nhận hối lộ; lại có bao nhiêu con cái nhân trong nhà có tiền làm xằng làm bậy, hoành hành quê nhà"

"Đúng vậy! Lời này đại thiện!" Ba vị tú tài lang không nói trong lòng như thế nào, trên mặt đều là kính nể. Kính nể đến tuy là da mặt thâm hậu Thiệu Vân An đều có chút chống đỡ không nổi.

"Ha ha, tốt! tốt !" Sầm lão thoải mái cười to, cũng không biết tốt cái gì.

Tưởng Khang Ninh một bộ có chung vinh dự biểu tình nói: "An nhi không đi khảo Trạng Nguyên thật là đáng tiếc. Hoàng Thượng đăng cơ lúc sau chấp thuận nam thê khoa khảo, chỉ cần Thạch Tỉnh đồng ý, năm nay khoa khảo, An nhi sao không thi thử một lần?"

Tưởng Khang Thần cũng tán thành nói: "Từ Sầm lão ra mặt đề cử, An nhi có thể trực tiếp khảo tú tài, lấy An nhi học thức, thi đồng sinh ngược lại là nhân tài không được trọng dụng."

Khang Thụy cùng ba vị tú tài lang đều mở miệng, cổ vũ Thiệu Vân An tham gia năm nay khoa khảo. Sầm lão không nói gì, chờ Thiệu Vân An quyết định của chính mình, Vương Thạch Tỉnh dùng sức cầm tay Thiệu Vân An, nhìn chằm chằm y. Thiệu Vân An không có nhìn Vương Thạch Tỉnh, mà là cười nói: "Ta thích làm nông dân a. Ta trong bụng tuy rằng có chút chữ, nhưng thi đậu công danh còn kém xa lắm. Ta cũng không có gì chí lớn, làm tiểu sinh ý, bảo vệ tốt cái nhà này ta liền rất thấy đủ. Lại nói, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có thể có Trạng Nguyên. Ta không nghiên cứu học vấn Trạng Nguyên, cũng có thể trở thành nghề khác Trạng Nguyên. Nếu chúng ta mỗi người đều đi nghiên cứu học vấn Trạng Nguyên, kia quốc gia cũng không thể tiến bộ a."

Thiệu Vân An này sau hai câu lời nói chính là điên đảo ở đây mọi người cho tới nay nhận thức. Sầm lão vỗ tay: "ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên......', An nhi a An nhi, liền những lời này của ngươi, ngươi liền đúng quy cách làm Trạng Nguyên!"

"Ta hổ thẹn không bằng, hổ thẹn không bằng." Nguyên bản vẫn là ôm tò mò tâm tính tới đây ba vị tú tài lang là thiệt tình cảm thấy hổ thẹn.

Khang Thụy xem Thiệu Vân An trong mắt mạo quang, ngoài miệng lại phản bác nói: "Sĩ nông công thương. Sĩ đứng đầu. Người đọc sách sở dĩ đọc sách, vì tự nhiên là muốn thi đậu công danh, đền đáp triều đình, vì nước xuất lực. Nếu mọi người đều giống Thiệu tiểu ca như vậy, ta đây triều đình chẳng phải là liền không người làm quan? Không người làm quan, kia làm sao nói tiến bộ?"

Thiệu Vân An biết Khang Thụy vẫn luôn chướng mắt y, cũng không hiểu Sầm lão vì sao đối bọn họ một nhà bảo hộ. Y nhìn ra được Khang Thụy là cố ý muốn khảo khảo y. Chẳng sợ tiếp tục da mặt dày, y cũng không thể rụt rè. Nếu muốn khảo y, kia đại gia liền biện luận biện luận. Dù sao chuyện tới hiện giờ, đối với biến hóa của y, không có người đưa ra nghi vấn, cho dù là biết rõ trong đó có miêu nị Sầm lão cùng Tưởng Khang Ninh cũng không từng tìm hiểu quá, Thiệu Vân An không khỏi lớn mật suy đoán, những người này có lẽ muốn chính là biến hóa của y.

Như thế nghĩ thông suốt, y liền không có băn khoăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro