Chương 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Thanh ngày thứ nhất đi học, cơm chiều Thiệu Vân An muốn là bữa tiệc lớn để cổ vũ. Có Khang Thụy nên Sầm lão không đi học đường, ở thư phòng dốc lòng nghiên cứu văn thư, mấy ngày nữa ông muốn cùng Khang Thụy đi kinh thành, chỉ chờ Khang Thụy sắp xếp xong công việc thì đi. Chuyện này Thiệu Vân An cũng biết. Lão gia tử muốn đi xa nhà, y không thể đi theo, nên sẽ làm món ăn ngon cho ông mang theo, đồ ăn trên thuyền và trên kinh thành tuyệt đối sẽ không hợp khẩu vị lão gia tử.

Ước chừng Vương Thanh sắp về đến nhà, Thiệu Vân An đi phòng bếp. Quách Tử Mục đang ở phòng bếp chuẩn bị, nhìn thấy y đi vào, hắn hỏi: "Thanh nhi về chưa?"

Thiệu Vân An: "Còn chưa. Ta làm món ăn mặn, ngươi làm món chay đi, đừng quên làm khoai tây sợi nha."

"Được."

Quách Tử Mục không mang mặt nạ đem bệ bếp giao cho Thiệu Vân An, y đi xắt rau. Trong nhà nhiều thêm vài người, Thiệu Vân An không để bọn họ tới gần khu vực của Quách Tử Mục. Chủ viện bên này thông thường đều là Chu thúc, Chu thẩm tới hỗ trợ, hai thư đồng và hai tỳ nữ bởi vì tuổi còn nhỏ, nên Thiệu Vân An cho phép bọn họ xuất hiện ở đây, những người khác Thiệu Vân An không cho bọ họ đến, đặc biệt là Đinh Nhất Lâm, Đinh Nhất Sâm hai nam tử thành niên.

Quách Tử Mục ngày thường hoạt động trong phạm vi sân của y và huynh trưởng Quách Tử Du, phòng bếp và chủ viện. Y không thích bị người ngoài nhìn thấy, có gương mặt quá yêu nghiệt, Thiệu Vân An không đành lòng thấy y lúc nào cũng mang mặt nạ, nên đơn giản không cho người ngoài thấy y. Bọn người Tưởng Khang Ninh, Tưởng Khang Thần, Khang Thụy không bị ảnh hưởng bởi dung mạo của Quách Tử Mục, lại là người trong nhà, nên không sao, Quách Tử Mục đối mặt bọn họ không mất tự nhiên.

Khi làm đến khoai tây sợi, Quách Tử Mục có chút lo lắng mà nói: "Không biết Thanh nhi hôm nay ở học đường có tốt không. Ngươi vì sao không cho nó nói mình là tôn tử Sầm lão?"

Đang làm thịt kho tàu Thiệu Vân An nói: "Nó không nói, mọi người về sau cũng sẽ biết. Nhưng nếu nó nói, sẽ chuốc lấy hiềm khích. Đừng lo lắng, có Vương Diễn và Triệu Tùng Bác mà. Hai người bọn nó đã học qua mất năm ở tư thục, hiểu được đạo lí đối nhân xử thế. Đều là hài tử đi đọc sách, sẽ không có đa tâm đi khi dễ người. Lại nói, có sư huynh ở đó, sẽ không để Thanh nhi bị người khác khi dễ đâu."

Quách Tử Mục nói: "Vậy là tốt rồi, ta lo lắng Thanh nhi bị khi dễ."

Thiệu Vân An hỏi: "Quách đại ca thật sự không tính đi khoa khảo sao?"

Quách Tử Mục gật gật đầu, mang theo điểm tự trách mà nói: "Ca nói huynh ấy rất yên ổn, không muốn bon chen."

Thiệu Vân An nói: "Nếu Quách đại ca lựa chọn như vậy, chúng ta tôn trọng hắn đi. Vậy Quách tiểu ca thì sao? Ngươi không thể cả đời ở nhà ta làm đầu bếp được?"

Quách Tử Mục ngẩng đầu: "Vì sao không thể?" Y lại cúi đầu, nói: "Ta đã bán mình cho nhà ngươi, làm đầu bếp khá tốt, ta thích làm đầu bếp."

Còn nữa, Quách Tử Mục rất có thiên phú nấu ăn. Thiệu Vân An trầm mặc trong chốc lát, nói: "Cũng được. Một thời gian nữa ta và Tỉnh ca sẽ rất bận. Thức ăn trong nhà giao cho Quách tiểu ca phụ trách nha."

"Giao cho ta đi. Kim chi và thịt nước ngươi cũng đừng bận tâm, ta sẽ đúng hạn giao hàng."

"Được, có ngươi ở đây, ta thật bớt việc."

Quách Tử Mục cười. Sinh hoạt hiện giờ làm y nhớ đến cách đây nhiều năm, mặc dù lúc đó trong nhà chưa xảy ra chuyện, nhưng y cũng không có cảm giác kiên định, an tâm như bây giờ. Nếu được, y nguyện ý cả đời ở Vương trạch.

Đối với hai huynh đệ Quách Tử Du, Quách Tử Mục, Thiệu Vân An không đành lòng để bọn họ ở cái miếu nhỏ này cả đời. Quách Tử Du là tú tài, Quách Tử Mục tuy rằng không có công danh, nhưng cũng là người đọc sách. Hơn nữa Quách Tử Mục còn có tay nghề nấu ăn ngon, y cũng rất có thiên phú. Lúc trước không biết tình huống nơi này, nếu không phải bọn họ giải thích tỉ mỉ cho y, y cũng không thuận lợi như vậy. Thiệu Vân An rất muốn an bài tốt cho cuộc sống sau này của bọn họ, không thể để bọn họ cả đời làm hạ nhân.

"Vân An, ta đã trở về."

Thiệu Vân An hoàn hồn, nhìn về phía cửa phòng bếp, Vương Thạch Tỉnh rất nhanh đi vào, trên chân đều là bùn, hiển nhiên là ra ngoài. Thiệu Vân An vội vàng nói: "Uống miếng nước đi, sau đó đi tắm, nước nấu xong rồi."

"Được. Thanh nhi về chưa?"

"Chưa, nhanh thôi. Huynh có đói bụng không, muốn ăn chút gì hay không?"

"Có chút đói bụng."

"Trên bàn chính sảnh có bánh mì nướng tỏi, huynh ăn trước hai miếng đi, buổi tối ăn bữa tiệc lớn. "

"Được."

Vương Thạch Tỉnh từ bốn ngày trước đã bắt đầu bận rộn huấn luyện người từ kinh thành phái tới và người của Tưởng Khang Ninh về kỷ thuật hái trà, còn phải tìm trong huyện Vĩnh Tu có những chủng loại trà cổ nào, mỗi ngày đều là đi sớm về trễ.

Ăn vài miếng bánh mì nướng tỏi, Vương Thạch Tỉnh đi tắm rửa. Lần này đi ra ngoài, hắn chỉ dẫn theo Đường Căn Trụ. Tiểu tử này rất thông minh, học hỏi rất mau, Vương Thạch Tỉnh tính khi bắt đầu thu hoạch, việc thu hoạch trà ở thôn Tú Thủy sẽ giao cho Đường Căn Trụ phụ trách.

Chờ Vương Thạch Tỉnh tắm rửa xong, Thiệu Vân An cũng làm xong bốn món ăn mặn, Vương Thanh đã trở lại, thì Khang Thụy cũng vừa về đến. Khang Thụy hiện tại cũng xem Vương trạch như nhà mình. Hắn không muốn về nhà kia, không hề có không khí gia đình, thích ở bên này hơn, không ngại mỗi ngày đi qua đi lại tốn một canh giờ.

Vương Thanh vừa về đến, Thiệu Vân An liền nhìn thấy sắc mặt bé không tốt, trên tay cầm theo tay nãi màu xanh lá, Thiệu Vân An sửng sốt: "Thanh nhi, cặp sách của con đâu?" Y lập tức nhìn Khang Thụy, Khang Thụy lại chỉ cười cười, không giải thích.

Vương Thanh nhịn không được dẩu miệng: "Cha nhỏ, cặp sách của con không có, ngài làm cho con cơm hộp và điểm tâm con cũng không ăn được mấy miếng."

"Hở? Bạn học khi dễ con?"

Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đồng thời nhìn Khang Thụy, Khang Thụy lại vẫn không nói một lời, ngồi ở bên cạnh bàn uống trà, thoạt nhìn rất khát.

Vương Thạch Tỉnh lập tức nói: "Thanh nhi, con nói cho cha biết, ở trong học đường xảy ra chuyện gì?"

Khang Thụy lúc này lên tiếng: "Ngươi nên hỏi Vân An. Y làm cho Thanh nhi cặp sách đặc biệt như vậy, còn làm cơm hộp và điểm tâm ngon nữa."

"Ta?" Thiệu Vân An hồ đồ.

Vương Thanh ủy khuất cực kỳ, lấy xuống túi tiền trên eo đưa cho cha nhỏ. Thiệu Vân An không rõ nguyên do mà nhận lấy, mở ra, thì nhìn thấy vốn dĩ chỉ đưa Vương Thanh vào đồng tiền thế nhưng bây giờ có năm cái ngọc bội!

Thiệu Vân An có đứng hình: "Đây là cái gì?"

"Bạn trong lớp nhất định mua cặp sách của con và điểm tâm cha nhỏ làm cho con. Bọn họ không mang tiền, nên dùng ngọc bội mua. Con không cần, bọn họ bắp ép muốn mua. Cơm hộp cũng bị bọn họ chia, con không có ăn no. Cơm hộp bọn họ rất khó ăn."

Thiệu Vân An cạn lời, Vương Thạch Tỉnh khụ hai tiếng: "Con không nói là con không bán sao?"

"Có nói. Nhưng bọn họ nhất định phải mua, lấy đi rồi, còn kiên quyết nhét ngọc bội cho con." Muốn nói ủy khuất, Vương Thanh mới ủy khuất. Bé không cần ngọc bội, bé chỉ muốn cặp sách và điểm tâm thôi. Nói tới đây, Vương Thanh đã muốn khóc, bé chỉ có một cặp sách à.

Thiệu Vân An nhanh chóng ôm lấy Vương Thanh: "Đừng khóc đừng khóc. Cặp sách ta nhờ Chu nãi nãi làm cái khác cho con nha. Ngày mai cha nhỏ làm nhiều điểm tâm, con chia cho bạn học, rồi đem trả ngọc bội cho bọn họ. Nói nếu bọn họ muốn mua cặp sách, thì phải đặt hàng trước, vì Chu nãi nãi mất mấy ngày mới làm xong một cặp sách. Còn điểm tâm......" Thiệu Vân An đột nhiên có chủ ý, "Con nói với bọn họ, tiểu thúc con sẽ ở trên huyện mở cửa hàng điểm tâm, nếu bọn họ thích ăn thì có thể đến đó mua. Về sau cha nhỏ sẽ làm nhiều điểm tâm cho con, để con cùng bạn học ăn nha."

Vương Thanh ủy khuất biến thành khó hiểu, ngẩng đầu: "Tiểu thúc?"

Thiệu Vân An nói: "Quách tiểu thúc của con. Quách tiểu thúc thẹn thùng, con nói với người khác y là tiểu thúc của con."

Vương Thanh gật gật đầu, lại ủy khuất: "Cặp sách của con không còn, ngày mai con mang gì đi học?"

Chuyện này Thiệu Vân An cũng hết cách, Khang Thụy nói: "Ngày mai đệ làm nhiều điểm tâm, sẽ đổi được cặp sách về thôi. Nói cho bọn họ, nếu thích loại cặp sách này thì đặt hàng. Một cặp sách......" Hắn nhìn về phía Thiệu Vân An, "Đệ nói bao nhiêu tiền một cái thì thích hợp."

Thiệu Vân An thực cặn lời: "Sư huynh, ta cho rằng huynh sẽ nói ngày mai đi giúp Thanh nhi lấy lại cặp sách."

Khang Thụy lại cười nói: "Loại chuyện tình này sư huynh không thể ra mặt. Bọn họ ép mua cặp sách và điểm tâm của Thanh nhi tuy rằng không đúng, nhưng như vậy bọn họ cùng Thanh nhi sẽ ít xa lạ, chuyện này hãy để Thanh nhi tự mình xử lý đi."

Được đi, sư huynh là người dạy học, nghe sư huynh sẽ không sai. Thiệu Vân An ngẫm lại, nói: "Vậy con nói một cặp sách giá năm lượng bạc. Nếu muốn gia tăng kích cỡ, thì sẽ thêm tiền tùy từng kích thướ." Tiếp theo, y lại lắc đầu, "Như vậy cũng không tốt. Thanh nhi là đi học, không phải đi làm sinh ý. Để ta suy nghĩ lại đã."

Vương Thạch Tỉnh đứng một bên nói lên chủ ý: "Bằng không nhà ta chúng ta mở cửa hàng cặp xách đi."

Thiệu Vân An: "Muốn mở cửa hàng cặp xách cũng không nhanh như vậy, những hài tử kia khẳng định chờ không kịp." Nghĩ tới đây, Thiệu Vân An vỗ trán mình: "Như vậy đi, Thanh nhi, con nói cho bạn học biết, Chu nãi nãi sẽ làm cặp sách, bọn họ thích kiểu dáng nào thì đặt hàng cho Chu nãi nãi. Trên từng kiểu dáng sẽ ghi rõ giá, cha nhỏ sẽ kêu Tô Sách đi làm chuyện này."

Vương Thanh gật gật đầu: "Dạ." Lại lo lắng mà nói: "Nhưng con nói là do cha nhỏ thiết kế."

Thiệu Vân An: "Không sao. Cha nhỏ thiết kế nhưng người khác làm. Con nói cha nhỏ chỉ thiết kế thôi, người làm là Chu nãi nãi."

Vương Thanh không lo lắng, lại dẩu miệng: "Nhưng con chỉ muốn cái cặp sách kia."

"Cha nhỏ ngài mai làm nhiều điểm tâm cho con, con đổi trở về."

Cha nhỏ nói như vậy, Vương Thanh tâm tình có chút tốt, lập tức tỏ vẻ bé muốn đi làm bài tập. Nhìn theo Vương Thanh rời đi, Thiệu Vân An nhìn Khang Thụy, Khang Thụy lập tức nói: "Không ai dám cướp của ta." Cơm trưa của hắn cũng do Thiệu Vân An làm.

Thiệu Vân An thực 囧: "Sư huynh sao biết ta muốn nói gì."

"Trên mặt đệ ghi rõ ràng."

Vương Thanh vô cùng vui vẻ mà đi học, kết quả cặp sách bị lấy mất, cơm hộp lại bị Trâu tiểu béo cầm đầu các bạn học chia ra ăn luôn, điểm tâm bé còn chưa ăn một miếng. Tuy nói bọn họ cho ngọc bội, nhưng bé không hiếm lạ, cho nên Vương Thanh rất buồn bực. Buổi tối ăn bữa tiệc lớn mà cha nhỏ và Quách tiểu thúc làm cho, tâm tình mới có chút chút tốt lên, nhưng chỉ có chút chút thôi.

Thiệu Vân An nói với Chu thẩm chuyện làm cặp sách, Chu thẩm rất kinh hỉ, khôn biết cảm kích Thiệu Vân An như thế nào. Một nhà bà làm việc trong Vương trạch, mỗi tháng đều có không ít tiền công, bây giờ Thiệu Vân An lại tìm cho bà công việc, Chu thẩm thật không biết cảm tạ Thiệu Vân An như thế nào, cặp sách kia là do Thiệu Vân An. Thiệu Vân An kiến nghị Chu thẩm có thể kêu Trịnh Vệ thị, Đinh Diệp thị và Đinh Cát thị cùng nhau làm, ba nữ nhân kia đều biết nữ hồng, lại là người Vương trạch, sẽ không lắm miệng. Nếu không Chu thẩm một người sẽ làm không nổi. Nếu sinh ý làm cặp sách này tốt, y sẽ suy xét việc mở cửa hàng cặp sách.

Chu thẩm nhận phụ trách việc này, Thiệu Vân An cũng nói, tiền kiếm được thì y sẽ lấy ba phần, Chu thẩm lấy ba phần, còn lại đưa cho Trịnh Vệ thị, Đinh Diệp thị và Đinh Cát thị mỗi người một phần, còn một phần thì dùng làm tiền vốn. Trịnh Vệ thị, Đinh Diệp thị và Đinh Cát thị là gia nô của Vương trạch, chủ nhân chịu chia tiền cho bọn họ, các nàng rất vui mừng.

Thương lượng với Chu thẩm xong, Thiệu Vân An kêu Vương Thạch Tỉnh đi nhà Vương Văn Hòa. Được tiểu tức phụ phân công nhiệm vụ, Vương Thạch Tỉnh lấy một miếng bán hạch đào rồi đi.

Điểm tâm Vương Thanh bị bạn học ép mua, Vương Diễn và Triệu Tùng Bác rất ủy khuất, điểm tâm bọn họ cũng không giữ được, cũng bị bạn học ép bán. Học sinh trong Bạch Nguyệt học đường đều là người có tiền, Vương Diễn và Triệu Tùng Bác thế đơn lực mỏng, không thể giữ được điểm tâm của mình. Bọn họ không phải là Vương Thanh, mỗi ngày đều có điểm tâm ngon để ăn, bọn họ cũng không thể mặt dày đi theo An thúc muốn. Về đến nhà cơm nước hai người cũng ăn không vô, hộp điểm tâm kia có ba loại, hai người bọn họ cũng chưa ăn qua, kết quả một miếng cũng chưa nếm thử đã bị ép bán rồi. Bất quá Vương Thanh đáng thương nhất, cơm hộp và cặp sách cũng giữ không được.

Phu phu Triệu Nguyên Đức và Triệu Hà, Vương Thư Bình và tức phụ hắn sau khi nhi tử nói chuyện này, cũng không biết nên xử lý như thế nào. Nhi tử không phải bị bạn học khi dễ, chỉ có thể nói điểm tâm Thiệu Vân An làm có sức dụ dỗ quá lớn. Bọn họ còn có chút áy náy, Vương Diễn và Triệu Tùng Bác không bảo vệ tốt Vương Thanh. Vương Diễn và Triệu Tùng Bác cũng mang về ngọc bội, khóa bạc gì đó, Triệu Nguyên Đức và Vương Thư Bình nói nhi tử hôm sau đi học thì trả lại cho bạn học.

Vương Thẩm thị đang ở trên giường đất vừa ngồi xem tôn tử làm bài tập, vừa suy nghĩ 'cặp sách' đeo hai vai mà tôn tử nó. Hôm nay muộn rồi, ngày mai bà sẽ đi tìm Chu đại muội hỏi cặp sách kia làm như thế nào. Thật sự nếu không được, thì đưa tiền nhờ Chu đại muội làm cho tôn tử một cái, ai kêu tôn tử của bà muốn.

Đang suy nghĩ về chuyện này, thì nghe con dâu nói: "Nương, Thạch Tỉnh huynh đệ tới rồi, nói là tìm cha có việc."

Vương Thẩm thị vừa nghe, lập tức xuống giường đất: "Con đến ngồi cùng Diễn nhi đi, ta đi nhìn một cái."

"Dạ"

Từ khi Vương Thạch Tỉnh thoát ly tông tộc, trong lòng Vương Văn Hòa vẫn không thoải mái, Vương Thạch Tỉnh cũng chưa một lần tới cửa, Vương Thẩm thị thực lo lắng từ đây về sau Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An sẽ không bao giờ đến đây. Đối với Vương Thẩm thị mà nói, giao tình nhà bọn họ và nhà Thạch Tỉnh liên quan trực tiếp đến tiền đồ của Vương Diễn, không được xảy ra một chút sơ sẩy nào.

Vương Thẩm thị đi đến nhà chính, Vương Văn Hòa và Vương Thư Bình đều ở đó. Vương Thạch Tỉnh nhìn thấy bà liền đứng lên kêu: "Lão thẩm."

"Ngồi ngồi. Ta đi châm thêm trà cho ngươi"

Vương Thẩm thị lại vội vàng đi châm thêm trà, nhìn thấy Vương Thạch Tỉnh có cầm đồ vật lại đây, liền an tâm rồi, điều này nói lên đối phương là thật sự có việc tới tìm, vẫn xem nhà bà là trưởng bối.

Không giống như lão bà của mình, gặp lại Vương Thạch Tỉnh, Vương Văn Hòa là ngũ vị tạp trần, không biết nên nói cái gì, nhưng Vương Thư Bình lại rất tự nhiên mà nói: "Ngươi và Vân An nhận Sầm lão làm nghĩa phụ, con của Sầm lão có nói gì không? Ta nghe người ta nói, bọn họ đều ở kinh thành."

Vương Thạch Tỉnh nói: "Huynh tỷ đều vui mừng, có gửi thư nói là bọn họ sẽ về, nhưng ta và Vân An gửi thư nói bọn họ khoan hãy về. Đi đi về về thì mất rất nhiều thời gian, trời cũng lạnh nữa. Để trời ấm hơn, ta và Vân An sẽ mang cha nương đi kinh thành thăm bọn họ."

Da mặt Vương Văn Hòa hơi run, Vương Thư Bình nói: "Ngươi và Vân An hiện tại không còn nỗi lo, có thêm cha nương hậu ái, coi như là khổ tận cam lai."

Vương Thạch Tỉnh nói: "Nhắc đến chuyện này ta phải cảm ơn Thư Bình ca, ngươi hỗ trợ ta và Vân An không ít."

Vương Thư Bình: "Ngươi và Vân An vẫn luôn tôn trọng ta, hai người các ngươi cần giúp đỡ, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn. Chính là ngươi vừa đi, không ít các tộc nhân có chút thương tâm."

Vương Thạch Tỉnh gật gật đầu: "Ta biết. Nhưng chỉ khi làm như vậy, ta mới có thể hoàn toàn rời đi, hoàn toàn giải thoát."

Vương Thư Bình thở dài: "Chuyện quá khứ không cần suy nghĩ nhiều."

Vương Thạch Tỉnh nhìn Vương Văn Hòa, nói: "Vương thúc, Thư Bình ca, ta tới đây là muốn nói với các ngài chuyện này. Khang thần đại ca muốn cùng Vân An hợp tác mở tẩu lầu ở trên huyện. Chủ nhân Hứa chưởng quầy cũng góp phần nên đã đóng cửa Nhất Trượng Hiên rồi, Hứa chưởng quầy đồng ý hỗ trợ. Khi tửu lầu này khai trương, các loại nguyên liệu nấu ăn đều cần người cung ứng, tửu lầu này cũng có phần ta và Vân An, nên nguyên liệu nấu ăn ta và Vân An muốn người trong thôn chúng ta cung ứng. Các ngài xem tộc nhân Vương thị có đồng ý làm chuyện này hay không."

Vương Văn Hòa đột nhiên nhìn Vương Thạch Tỉnh, Vương Thư Bình vẻ mặt kinh ngạc: "Thạch Tỉnh, ngươi nói là, muốn tộc nhân Vương thị cung ứng nguyên liệu nấu ăn cho tửu lầu các ngươi? "

"Ừm. Rau quả, gà vịt, thịt heo, trứng gì đó. Chỉ cần chất lượng tốt, tửu lầu đều thu."

Vương Thư Bình kích động, nhưng có chút hoảng: "Vậy yêu cầu số lượng bao nhiêu? Chúng ta sợ không đủ."

Vương Thạch Tỉnh: "Tửu lầu không khai trương nhanh như vậy, các tộc nhân có thể trồng hoặc nuôi trước đi, nhanh nhất là đến tháng năm, ta và Vân An trước phải thu hoạch xong lá trà."

Vương Thư Bình vừa nghe, lập tức tính thời gian, Vương Thạch Tỉnh nói: "Việc này không thể chỉ giao cho tộc nhân Vương thị, nhưng khẳng định là sẽ thu mua tộc nhân Vương thị trước. Ta có danh sách và số lượng đại khái, ngài có thể đưa cho các tộc nhân xem nhà nào có thể cung ứng nhiều ít bao nhiêu, ngài mau chóng cho ta số lượng, sau đó ta sẽ đi tìm Triệu thúc."

Vương Thạch Tỉnh lấy ra danh sách đưa cho Vương Thư Bình, tiếp theo lại đưa ra một tờ giấy khác, nói: "Đây là công thức làm dầu mè, sau này tửu lầu sẽ cần nhiều lắm. Dầu mè này ta và Vân An muốn đưa cho Thư Bình ca làm, chờ ngài làm tộc trưởng, thì tùy ngài có muốn suy xét chia sẻ toàn tộc hay không."

Vương Thư Bình chấn động, Vương Văn Hòa cũng đứng không vững. Vương Thạch Tỉnh bình tĩnh mà nói: "Ta và Vân An sẽ không quên ân nghĩa của ngươi. Nhưng cũng sẽ không quên những người tham lam đó. Diễn nhi về sau khẳng định có tiền đồ, ngươi nên sớm tính toán."

Vương Thư Bình đã sớm có tính toán chuẩn bị cho Vương Diễn đi khoa khảo, yêu cầu rất nhiều bạc. Khoa cử là việc cần tiêu rất nhiều tiền, thường thường toàn bộ chỉ có một người được đi đọc sách, được đi thi, dựa vào uy vọng của Vương Văn Hòa hiện tại, tình huống tộc nhân Vương Thị hiện tại, Vương Diễn là lựa chọn tốt nhất.

Vương Thư Bình hít sâu hai hơi, cảm kích mà nói: "Thạch Tỉnh, ân tình của ngươi và Vân An ta nhớ kỹ. Về sau mặc kệ là Diễn nhi đi đến vị trí nào, cũng xem như là một nửa hài tử của các ngươi, các ngươi có thể sai sử nó, có muốn hỗ trợ gì, chỉ sợ ta không giúp được gì nhiều, nếu giúp được ta sẽ dốc toàn lực mà làm."

Rất cảm kích đối với Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, Vương Thư Bình thật sự không biết nên hồi báo như thế nào. Vương Thạch Tỉnh không cần Vương Thư Bình hồi báo cái gì, đây là tiểu tức phụ vì hắn hoàn lại ân tình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro