Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chiêng tiếng trống hỗn loạn, tiếng pháo trúc không ngừng vang lên bên tai, Trương Vi Vi cảm thấy hoa mắt chóng mặt, từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là tấm màn màu đỏ, phía trên thêu hoa văn trăm tử nghìn tôn, đó là tâm huyết của nàng thêu từng mũi kim sợi chỉ.

Nhưng mà, không phải đã bị nàng dùng kéo cắt nát rồi sao? Nàng có chút hoảng hốt nhớ lại. Nàng ngồi bật dậy, lập tức một cơn choáng váng đánh úp lại, nàng cắn chặt môi chịu đựng, hy vọng cơn đau giúp nàng tỉnh táo hơn, sau đó mạnh mẽ mở tấm màn ra, nàng lập tức mở lớn hai mắt, cả người sững sờ.

"Đây...là ta đang nằm mơ?" Hay là nàng lại xuyên không nữa rồi? Trương Vi Vi nhìn gian phòng được trang trí tráng lệ, bình hoa mai trên bàn trà là đồ cổ tiền triều, một chút cũng không giống với tiểu viện hiu quạnh khi nàng chết, nàng lại sờ sờ quần áo trên người, cũng là tơ lụa tốt nhất, hoàn toàn khác biệt với vải bông. Trong lòng nàng có một suy đoán hoang đường, nuốt nước miếng, nàng chống đỡ cơ thể lung lay, từ từ đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm, trên gương đồng phản chiếu lại một cái bóng mơ hồ.

Đó là một gương mặt trẻ tuổi, sắc mặt tuy rằng có chút tiều tụy, nhưng vẫn rất trẻ, trong nét ngây ngô lại có chút quyến rũ của thiếu phụ, mái tóc đen dài tùy ý xõa trên vai, mà dáng người bên dưới lớp quần áo, có lồi có lõm, nhất là cái eo nhỏ không đầy nắm tay, lại càng làm nổi bật bộ ngực nở nang. Đôi mắt phượng lúc này tràn đầy sự kinh ngạc, đôi môi anh đào nhỏ khẽ nhếch lên, lúc này Trương Vi Vi kinh ngạc đến thẫn thờ. Đây là nàng năm mười tám tuổi, không là phải người bị trượng phu đưa đến biệt viện, bị cái bệnh cái nghèo bức bách, thê lương đến mức ngay cả ngụm nước cũng không có.

Là mơ sao? Nàng đã trải qua một lần xuyên không, sẽ không may mắn được sống lại một nữa chứ? Nàng thất thần đứng tại chỗ một lúc lâu, trong đầu nhớ lại nàng đã từng sống ở thế giới này mấy chục năm, mãi cho đến khi tiếng náo động càng ngày càng lớn, nàng mới lấy lại tinh thần tỉnh lại từ trong mộng.

A...Mặc kệ là những gì nàng trải qua là thật hay ảo, dù sao hiện giờ nàng vẫn còn sống là tốt rồi, còn chưa phải là hiền thê ngu ngốc càng đi càng xa, điều này đối với những năm hối hận của nàng mà nói, chính là chuyện quan trọng nhất!! Trương Vi Vi nhìn mình trong gương, thoáng nhíu mày, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên, gương mặt trắng xanh lộ ra vẻ từng trải đọng lại ý cười ung dung. Tuy rằng không biết vì sao nàng lại có vận may như vậy, nhân sinh có cơ hội lặp lại một lần nữa, chẳng qua lần này nếu nàng không thể để cho chính mình sống vui vẻ, vậy thì không bằng nàng đi tìm dây thừng treo cổ đi thôi.

Cha mẹ chồng khó chiều, tiểu thúc, tiểu cô, tướng công thanh lãnh cùng với đám oanh yến thích tìm phiền toái, đời này, nàng không có ý định lại làm hiền thê, bọn họ đã chuẩn bị xong chưa? Tiền viện vẫn gõ trống khua chiêng như cũ, mấy người nâng kiệu nhỏ, vô cùng náo nhiệt đi vào bên trong. Nhưng mà đứng ở trước cửa một hồi lâu, tay khua chiêng đánh trống đều đã mệt mỏi, nhưng vẫn không thấy nhân vật chính xuất hiện, khiến cho không khí náo nhiệt nháy mặt lạnh đi vài phần, nhất là nữ tử ngồi trong kiệu, nắm chặt khăn trong tay.

Triệu thị cùng Bố lão gia ngồi ở thượng phòng, cho đưa người vào bái đường, mắt thấy thời gian sắp qua, lại không thấy bóng dáng tân lang, sắc mặt hai người đều không tốt, thân thích bằng hữu được mời tới cũng nhịn không được mà bàn tán. Trong đó không thiếu các phu nhân các quan viên nhỏ, vụng trộm khinh bỉ. Đứa con cả của Bố gia trong vài năm ngắn ngủi dựa vào cơ duyên cùng với thủ đoạn quả quyết gọn gàng ngồi trên vị trí thủ lĩnh của nghiệp đoàn ba tỉnh phía Nam, có vài quan viên nhỏ thậm chí còn phải nhìn sắc mặt của thương nhân để làm việc, chẳng qua nói cho cùng, thì quan vẫn khinh thường những thương nhân nhà giàu, càng không phải nói đến hôm nay rõ ràng là nạp thiếp, vậy mà lại phô trương như cưới tân nương tử, sớm đã có không ít người lén nghị luận không ngừng.

Hiện tại thì càng hay, cỗ kiệu đã sớm đến, tân lang lại không xuất hiện, điều này không chỉ đánh cho tiểu thiếp ở bên ngoài kia một cái tát, cũng tương đương đánh cho Triệu thị là người cực lực thúc đẩy chuyện này một cái tát lớn rồi.

Triệu thị mấy năm nay sống an nhàn sung sướng đã quá quen, được người khác nâng, hiện giờ sao có thể chịu được chuyện xấu hổ này, gương mặt già đỏ lên, tức giận quát nha đầu bên người: "Đi! Đi nhanh tìm đại gia tới cho ta! Đã là lúc nào rồi còn không ra, hắn là muốn để lão nương mất mặt đây mà!"

Ở đây đa số đều là người có uy tín danh dự, đâu có người nào là chủ nhà mà lại trước mặt mọi người ăn nói thô bỉ như vậy, vẻ mặt mọi người có chút không vui, có người thậm chí hối hận khi đến đây ăn tiệc, bắt đầu tìm lý do thoát thân. Sắc mặt Bố lão gia cũng không khá hơn chút nào, nhưng mà tính tình của ông từ trước đến nay luôn hiền lành, không thể nói những lời không tốt như bà nương nhà mình, chỉ là trầm mặt phân phó gã sai vặt, "Đi mời đại gia đi theo, đã nói hôm nay là ngày lành, dù là chuyện quan trọng cũng phải để đấy."

Triệu thị không cam lòng, trong lòng khó chịu không tan, trượng phu vừa mới dứt lời, bà lập tức nói tiếp, "Thấy người thì nói, nếu muốn ngỗ nghịch thì cũng phải biết chọn thời điểm, Tuệ Nhi là một đại cô nương trong sạch, ủy khuất mới theo hắn, hắn khiến mọi người mất mặt như vậy, cẩn thận gặp báo ứng."

Gã sai vặt vẻ mặt đau khổ nhận lệnh rời đi, lại nhìn qua Bố lão gia vài lần, lại phát hiện lão thái gia dù có nhíu mày, nhưng không ngăn lão phu nhân, trong lòng chợt lạnh, chỉ nghĩ đến rất tốt, dù là tìm thấy đại gia, cũng không thể nói ra những lời này, nếu không truyền ra sẽ khiến người khác cười, mạng nhỏ này của hắn cũng không bảo vệ được rồi. Triệu thị nói chuyện không hề có chút nể nang người ngoài, lớn tiếng nói, mọi người trong phòng đều nghe thấy rõ ràng, ấn tượng trong lòng đối với hai người lại càng kém đi một chút, chỉ cảm thấy về sau bề ngoài quan hệ tốt với Bố gia là được, sau này tránh tiếp xúc thân thiết.

Bố lão gia hiểu con trai cả của mình, những năm gần đây hai chữ hiếu thuận không phải chỉ là nói suông, mà thật sự đặt hai người bọn họ ở trong lòng, nhất là bà vợ của ông nói chuyện luôn khó nghe, nhưng chỉ cần đem hai chữ bất hiếu ra, hắn liền ngoan ngoãn nghe theo, cho nên sau khi nghe thấy vậy, ông cũng chỉ để trong lòng, chờ người đến, là có thể tiếp tục việc vui này. Nhưng mà bọn họ nghĩ quá tốt, chỉ là vận mệnh khó dò trong lúc đó đã lệch đi một hướng khác, cũng khiến cho tính toán của bọn họ nhất định thất bại.

Bố Ngự Đình tỉnh lại trong thư phòng, ý thức được việc mình chưa chết, mà là quay trở lại ngày xưa, hắn đi đến hậu viện, bỏ tân khách cùng với nữ nhân bên trong kiệu ra sau đầu. Hắn mơ hồ có ấn tượng, đời trước cũng vào thời điểm này, hắn do không cẩn thận làm rơi cái nghiên mực trên tủ, giữa trán bị thương nhẹ, nhưng đời này hắn bỗng nhiên thần người, không đủ nhanh để tránh, ngược lại bị nghiên mực rơi trúng thái dương, hắn mới có thể xác định chính mình đã sống lại.

Bố Ngự Đình đứng dưới ánh mặt trời, cảm giác quen thuộc nhưng đã lâu không cảm nhận được, khiến cho hắn không nhịn được mà dừng chân lại.

Khi còn sống không cảm giác gì, sau khi trải qua cái chết một lần, mới hiểu được ánh mặt trời ấm áp như thế nào, khó khăn thế nào mới có được, nếu không trải qua một lần này, có lẽ cả đời hắn cũng không hiểu được chính mình đã đánh mất bao nhiêu điều tốt đẹp. Từ trước đến nay hắn vẫn luôn kiềm chế bản thân, đã từng phạm nhiều sai lầm, vì vậy hắn sẽ không phạm phải lần nữa.

Nếu có thể làm lại một lần, hắn tuyệt đối sẽ không phạm cùng một lỗi, khiến cho người chân chính quan tâm mình phải thất vọng, khiến cho người có ý xấu đắc ý. Chẳng qua là hắn có rất nhiều việc phải tính trước, nhưng trước hết hắn phải đi gặp nhi tử và thê tử, trong lòng hắn gấp gáp, bước chân cũng nhanh hơn. Gã sai vặt bị kêu đi gọi người vừa đi ra khỏi phòng, thấy đại gia đi về phía mình, trong lòng thầm vui vẻ, không ngờ hắn chưa kịp nói cái gì đã thấy đại gia đi lướt qua hắn. Gã sai vặt há to miệng, mất một lúc không ngậm miệng lại được, nhìn bóng lưng đại gia đi vào viện của đại phu nhân, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đứng dậm chân một chỗ.

Ai nha! Đây là đại gia đã quên hôm nay là ngày nạp thiếp rồi, hay là trực tiếp khiến cho di nương mất mặt? Suy nghĩ đến những điều hắn loáng thoáng nghe được mọi người nói chuyện, mặt gã sai vặt trắng bệch, không dám suy nghĩ nhiều  thêm, chỉ có thể vẻ mặt đau khổ quay về đằng trước. Ài, thế này xem như tốt rồi, chuyến này hắn đi không biết phải ăn nói lại ra sao đây!

Khi Bố Ngự Đình sốt ruột bước nhanh vào Thu Thực viện, trong viện đều im ắng, hắn cau mày, cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng không rảnh nghĩ nhiều, liền trực tiếp đi vào phòng. Trong phòng, Trương Vi Vi vừa mới tỉnh lại không bao lâu, không nhìn cũng biết bộ dạng chật vật thế nào, huống chi nàng đã tiếp thu việc chính mình sống lại một lần nữa, sẽ không đi lên con đường cũ, rõ ràng là đang tuổi xuân xinh đẹp, lại bày ra bộ dạng hiền tuệ đoan trang, không nói đến tự biến chính mình thành bà cụ non, thậm chí lại còn chủ động đem nam nhân của mình giao cho nữ nhân khác, khiến cho những nữ nhân kia diễu võ dương oai trước mặt nàng.

Ngẫm lại, nàng cảm thấy bản thân thật sự là buồn cười, nàng thật sự là đọc mấy cái tứ thư này mà u mê đầu óc, mới có thể cho rằng phu thê như vậy mới tốt đẹp, đến cuối cùng rơi cảnh bị vắng vẻ tại biệt viện, thậm chí ngay cả linh đường của nam nhân kia cũng không thể bước chân vào, lúc đó mới hiểu được chính mình cả đời đều u mê. Những điều trong sách khuyên bảo nữ nhân như vậy mới là hiền tuệ, sao không sửa luôn thành sách dạy nữ nhân thành ngu ngốc hết đi? Nàng đời trước khi vừa mới xuyên đến, cái gì cũng không biết, lại sợ bị người khác vạch trần mình xuyên việt, sống luôn lo lắng, chỉ sợ chính mình làm ra những điều khác với cổ nhân, rơi vào kết cục thê thảm, chỉ thiếu là bẻ nát những tam tòng tứ đức đó ăn vào bụng thôi, lại quên mất bản thân mình đã từng là nữ nhân hiện đại, hẳn là nên sống tự tin hào hứng.

Trong sách luôn dạy nữ nhân cùng những nữ nhân khác cùng chung một chồng, cũng không được ghen tị, những nữ nhân cùng nam nhân khác nói chuyện lại bị coi là không chung thủy? Có thể thấy được, không phải là không ghen tị, mà là không cho phép nữ tử được ghen. Nhưng nữ nhân phải sống như vậy không vất vả sao?

Nàng hiện tại không thể tiếp nhận việc như vậy, xã hội tất nhiên sẽ có những hạn chế, nữ nhân hà tất phải áp đặt trói buộc chính mình, cuối cùng đi vào ngõ cụt lại oán trời oán đất. Nàng hiền tuệ hơn nửa đời người, đến cuối cùng lại chỉ có đói khổ lạnh lẽo, khi đó mới suy nghĩ cẩn thận lại những điều này, vốn rất oán hận với nam nhân kia cũng buông xuống.

Hắn có lẽ đúng là vô tình với nàng, nhưng lại chưa bao giờ đối xử không tốt với nàng, cho dù là để nàng đến biệt viện ở, một năm số lần hai người gặp nhau cũng không có mấy lần, nhưng cũng chưa từng để nàng thiếu cái ăn, mãi đến khi hắn chết, cuộc sống của nàng càng ngày càng kém, nàng mới hiểu được những ngày trước đó với một chính thê không được sủng ái quả thật là quá tốt rồi.

Trong lòng nàng nghĩ cái gì không ai biết, vẻ mặt vẫn như cũ, ngồi ngay ngắn trên ghế, tùy ý để nha hoàn giúp nàng chải đầu trang điểm.

Xuân Thảo trước tiên lấy lược chải tóc, sau đó lấy hộp trang sức ở bên cạnh đến, chọn phỉ thúy cùng hồng bảo thạch làm trang sức, dò hỏi: "Phu nhân, hôm nay búi tóc lên, hai bên là trâm phỉ thúy, lại cài thêm hồng bảo như ý có được không?"

Trương Vi Vi nhìn thoáng qua, nhịn không được khẽ nhíu mày, nàng nhìn mình qua gương đồng vẻ mặt có chút tái nhợt, nếu lại làm kiểu tóc phiền phức thêm trang sức, không nói đến trọng lượng, nhìn không cũng đã thấy già hơn không ít.

Nàng lắc đầu, từ trong hộp lấy ra một cây trâm hồ điệp, cánh bướm mỏng nhạt đậu trên hoa văn lá quế được làm từ bảo thạch, hoa lệ nhưng tinh xảo xinh xắn, sẽ không khiến nàng nhìn già đi.

"Cũng đừng búi kiểu gì quá phức tạp, chỉ ở trong nhà thôi mà, buộc lại thành một cái đuôi ngựa, phía sau không cần phải vấn toàn bộ, thêm cây trâm này là được."

Nàng cũng không chọn vòng tay, trên tay trống không, chỉ đeo một sợi dây hồng, bên trên chỉ có một hoa văn lá quế vàng. Khi Bố Ngự Đình đến, Trương Vi Vi đã mặc đồ xong, đang tô chút son. Nàng đột nhiên thấy trong gương xuất hiện bóng người, liền sửng sốt. Một lần nữa gặp lại người đã chết trong trí nhớ của nàng, người bình thường đều phản ứng như vậy, cũng không thể trách nàng không sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, mà là nàng căn bản không nghĩ tới hôm nay sẽ nhìn thấy hắn.

Mới vừa tỉnh lại không bao lâu, nàng cũng đã nhớ hôm nay là ngày bao nhiêu, không phải là ngày vị nhị phu nhân tương lai, cũng là chất nữ của bà bà đáng ghét kia vào cửa sao!

Nữ nhân kia là thiếp thất đầu tiên nàng đồng ý nạp vào cửa, lúc đó để tỏ vẻ hiền tuệ, vì để cho bà bà chút thể diện, thậm chí là dùng nghi thức bình thê đón người vào cửa, thậm chí còn bày tiệc rượu, còn mời người đến xem lễ, tự khiến bản thân buồn bực không thôi, ngày người đó vào cửa, chính mình tức đến đổ bệnh.

Trương Vi Vi đứng lên, xoay người nhìn Bố Ngự Đình, nha hoàn bên người thức thời lui ra ngoài, hai vợ chồng trong lúc này vậy mà nhìn nhau chẳng nói gì. Nói đến, chính là vì nạp nữ nhân kia vào cửa, phu thê bọn họ mới có thể càng lúc càng xa...Nàng có chút thất thần nhớ lại.

Bố Ngự Đình trong lòng cũng đầy kích động nhìn nàng, tuy rằng trên mặt không thể hiện, nhưng đáy mắt kích động cùng vẻ nhu tình lại không phải là giả. Đối với nàng mà nói chỉ là 2, 3 ngày không gặp, với hắn mà nói đã là cả đời, lại nhìn thấy thê tử chưa từng oán hận của hắn, trong lòng hắn kích động khó nói lên lời.

Trương Vi Vi tuy rằng không biết vì sao hắn không đến phía trước, ngược lại lại chạy tới chỗ này cùng nàng so mắt lớn mắt nhỏ, nhưng cũng biết hai người gặp nhau không nói lời nào là không được, liền nhìn hắn hỏi: "Sao lại đến đây? Hôm nay là ngày lành của đại gia đấy!"

Nàng không có cách nào giống như đời trước thúc giục hắn nhanh chóng lên giường nữ nhân khác, nàng là hiền tuệ chứ không phải ngu ngốc, nữ nhân thông minh nên biết cách nắm lấy nam nhân của mình, mà không phải là ra vẻ tốt bụng đem nam nhân của mình đẩy lên người nữ nhân khác.

Bố Ngự Đình vốn đang sửng sốt, lại nghe ra trong giọng nói của nàng hình như mơ hồ có vị chua, nhưng không giống với người vô lý la lối, cũng không hiền tuệ đại lượng giống như trong trí nhớ, mà là ung dung thẳng thắn, hắn không nhịn được mà cẩn thận đánh giá nàng, phát hiện bộ dạng của nàng so với thê tử trong ấn tượng, hình như có chút khác biệt.

Trong ấn tượng, nàng luôn mặc quần áo tối màu, bày ra bộ dạng cứng nhắc, dù là ngẫu nhiên nở nụ cười, cũng vô cùng đoan trang, không giống với hiện tại, nói chuyện có chút thẳng, trên mặt bớt đi son phấn dư thừa, ngược lại nhìn càng trẻ hơn.

Ánh mắt đánh giá của hắn khiến nàng không được tự nhiên, Trương Vi Vi nhịn không được sẳng giọng, "Nhìn cái gì? Thiếp đã không còn nhan sắc, nếu muốn nhìn mỹ nhân, còn không nhanh chóng quay về phía trước đi!"

Hắn không biết là chính mình cho tới bây giờ chưa từng hiểu rõ thê tử, hơn nữa bộ dạng trước đây của nàng hắn cũng đã quên, nhưng mà không thể nghi ngờ, hắn vô cùng thích nàng như thế này, nhất là cái eo nhỏ nhỏ nhắn, gấm trắng Tứ Xuyên làm đai lưng càng làm nổi bật lên phần eo của nàng, dáng người lồi lõm được bao bọc dưới bộ quần áo màu tím nhạt, đồng thời làm nổi bật lên làn da của nàng, mềm mại nhẵn nhụi, khiến cho lòng hắn nóng lên, chỉ cảm thấy mặc kệ trước kia mình từng có ít hay nhiều nữ nhân, nhưng tất cả đều kém so với người trước mắt này.

Hắn thuận theo lòng mình đi về phía trước, ngón tay khẽ vuốt qua tóc của nàng, cười nhẹ, "Mỹ nhân ở trước mắt ta là đủ rồi, đằng trước dù có, cũng không liên quan gì đến ta."

"Không liên quan?" Đôi mắt phượng của Trương Vi Vi mở to như đang trừng hắn, trên mặt không giấu được vẻ kinh ngạc.

"Đó là chất nữ của lão phu nhân, đặc biệt dùng lễ đón bình thê đón vào làm thiếp."

Ở trong ấn tượng của nàng, hắn là nam nhân hiếu thuận đến mức không thể hiếu thuận hơn, nàng gả vào hơn hai năm chưa từng thấy hắn làm trái ý lão phu nhân. So sánh với sự kinh ngạc của nàng, hắn tỏ ra trấn định dị thường, "Nếu là thiếp, nên chiếu theo quy củ nạp thiếp, hơn nữa, ta tin rằng ta không ở đó, nhất định cũng sẽ có người ở đó, đến lúc đó xem ai muốn thì đem nữ nhân kia đi thôi."

Nếu là trước đây hắn nhất định sẽ không nói như vậy, nhưng hắn hôm nay, không còn tầng trói buộc kia, mọi chuyện cũng rõ ràng hơn, như vậy khi quyết định tự nhiên cũng không còn cố kỵ. Thẩm Tuệ Tâm kia là nữ nhân lão phu nhân đưa cho hắn, nói là nữ nhân đáng thương, lại là thân thích nhà mình, đón vào phủ, an phận có thể cùng hắn nói chuyện, tóm lại không thiếu chỗ tốt.

Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, cái danh thân thích cũng là do lão phu nhân đặt lên, nếu không nói là chất nữ, còn có thể nói là cô cháu khác họ? Nhưng mà mọi người đều không nói ra thôi.

Hơn nữa, lão phu nhân cũng không phải ngu ngốc, nói là làm theo cấp bậc lễ nghi bình thê, nhưng mà cũng chỉ thiếp, nói đến cùng lão phu nhân cũng sợ về sau không nắm được chất nữ kia trong tay, nên mới không cố ý yêu cầu danh phận bình thê.

Trương Vi Vi tuy nói không làm hiền thê nữa, nhưng mà, nàng không nghĩ tới mình cái gì cũng chưa làm, Bố Ngự Đình lại có thay đổi lớn như vậy! Trong lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nàng không biết? Hay là vì nàng sống lại một lần, vận mệnh trong lúc đó cũng bất tri bất giác có chỗ thay đổi sao?

Nàng bắt lấy tay hắn, đối với việc hắn bất thình lình đùa giỡn có chút không quen.

"Là sao? Vậy đến lúc đó lão phu nhân qua đây, đại gia nên nói lão phu nhân nghe cho tốt!." Quá khứ nàng muốn làm một người con dâu hiếu thuận nhưng mà luôn bị mắng chửi, làm tốt cũng bị ghét bỏ, làm không tốt thì bị mắng xối xả, sống lại một lần nữa, nàng cũng hiểu rõ, mặc kệ nàng làm tốt hay không đều không tốt, luôn là nhìn không vừa mắt, cho nên cái gì cũng không đúng.

Trước kia nàng u mê, vì thanh danh, trên lấy lòng bố mẹ chồng, dưới lấy lòng em chồng, sau đó đối với trượng phu thì giả vờ hiền tuệ, cuối cùng rơi vào cảnh như vậy, mãi đến mấy năm trước khi chết, nàng cuối cùng cũng hiểu mình sai ở đâu.

Cuộc đời thì không thể đặt người khác là quan trọng lại khiến bản thân sống gian nan qua ngày, nhìn nàng đời trước, vốn không có nhiều đồ cưới cuối cùng cũng phải mang ra hết, nhưng lại không được nửa tiếng tốt, như vậy nhìn liền hiểu.

Động tác của nàng khiến Bố Ngự Đình hơi nhíu mày, tiếp theo lại nhìn nàng coi như không nhìn thấy hắn, như không có người tiêu sái ngồi xuống trước bàn, tự nhiên uống trà xuất thần, trong lòng hắn có cảm giác không thích hợp. Nàng không chỉ là bề ngoài ăn mặc trẻ hơn nhiều, thái độ nói chuyện tựa hồ cũng không giống trong ấn tượng của hắn.

Chẳng qua là hắn cũng không giận, đi theo ngồi bên cạnh nàng, nhàn nhạt nói: "Đó là việc tất nhiên, bản thân ta làm, tất nhiên tự ta sẽ xử lý." Trương Vi Vi âm thầm trợn trừng mắt, trong lòng tuy rằng không ôm hy vọng gì, nhưng cũng không nói nữa, dù sao đến lúc đó dù hắn không nói một câu, nàng cũng sẽ không dễ dàng bị bắt nạt như vậy.

Hai vợ chồng nhìn nhau không nói gì, khiến Bố Ngự Đình cảm thấy không được tự nhiên. Nhắc tới cũng không đơn giản là đời trước thua thiệt, mà là từ trước đã như vậy, rất nhiều khi, bọn họ tuy là vợ chồng, lại thường thường cũng không biết nói cái gì, nói là người xa lạ quen thuộc nhất thì cũng như thế này.

Hắn ở trong hậu viện luôn không thích nói chuyện, cho dù sống lại một lần nghĩ muốn bồi thường thật tốt cho nữ nhân trước mặt này, nhưng bản thân cũng không biết phải làm gì, động tác lúc nãy đã là ngoài dự liệu của hắn, hiện tại càng không biết nên làm thế nào để phá vỡ cục diên bế tắc xấu hổ này.

Trương Vi Vi ngồi một lúc, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện vẫn xem nhẹ, đứng bật dậy, đi thẳng ra ngoài.

"Nàng làm gì vậy?" Bố Ngự Đình khó hiểu hỏi.

Nàng quay đầu nhìn hắn một cái, trong mắt xẹt qua tia ôn nhu, cằm hơi nâng lên. "Đi nhìn nhi tử, sao vậy, đại gia muốn đi cùng sao?"

Đời trước nàng còn tưởng rằng hài tử để cho tổ mẫu nuôi ít nhất có thể sống tốt, kết quả thì sao?Lão phu nhân cái khác không được, nuôi trẻ thành hư thì rất lợi hại, chờ khi nàng không chú ý tới, con trai nàng đã trở thành một tay ăn chơi, cuối cùng cũng không biết là chạy đi đâu, khiến cho nàng thương tâm hơn nửa đời người.

Hiện giờ nếu đã trở lại, việc đầu tiên chính là muốn nhìn nhi tử, sau đó xem có thể ôm con quay về bên mình nuôi hay không. Hiện giờ hài tử còn nhỏ, nếu lớn hơn một chút, chỉ sợ bị lão phu nhân dạy đi lệch đường không thể quay lại rồi.

Nói đến nàng xuyên không lại trùng sinh, ngoài việc không để chính mình giẫm lên vết xe đổ, cũng là muốn thay đổi vận mệnh của nhiều người! Những người khác bây giờ nàng không nhìn đến, nhưng mà con trai cùng trượng phu tuyệt đối không thể sống như đời trước được.

Nàng đã sống đến lần thứ ba, nếu lại không thể sống một cách thoải mái, vậy thì nàng thật sự xin lỗi các vị thần cùng cuộc đời của chính nàng rồi.

Bố Ngự Đình nhìn ánh mắt từ ái ôn nhu của nàng, cũng biết hiện giờ hắn nên thể hiện, nếu như trước đây, hắn chỉ nhìn qua hài tử có ở hậu viện hay không là được, nhưng một đời trước con trai mất tích không rõ khiến cho hắn hiểu hắn cần quan tâm rất nhiều việc, thê tử và nhi tử là một điều rất quan trọng.

Hắn đi lên phía trước nắm tay nàng, giọng nói trầm thấp mang theo sự kiên định,  "Đi thôi."

Trương Vi Vi cảm nhận được lòng bàn tay của hắn khô ráo lại ấm áp, ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn, trong lòng nàng nổi lên gợn sóng nhẹ. Có lẽ sự kiên định ôn như như thế này quá dễ dàng đánh động lòng người, Trương Vi Vi tuy rằng cắn môi không nhìn tới hắn, lại cảm nhận rất rõ nhiệt độ nơi hai bàn tay đang nắm lấy nhau tăng lên, tim đập nhanh hơn.

Có thể yêu một lần nữa sao? Trải qua một đời, còn có thể yêu sao? Nhưng mà nàng còn chưa kịp suy nghĩ đáp án, rung động sinh ra vì hắn, đã lặng lẽ ám chỉ cái gì đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro