Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bố Ngự Đình chuyển đến nhà mới, còn chưa kịp vào phòng nghỉ một chút, quản sự đã đến báo tin, khiến hắn phải bỏ hết lại, trực tiếp bảo quản sự triệu tập người đến họp tại thư phòng.

"Ngươi nói là hiện giờ đã có người bắt đầu tập hợp lương thảo chuyển đến Tây Bắc rồi sao?"

Hắn ngồi ở vị trí chủ vị, hai mắt khép hờ, hai tay đặt trên bụng, giống như đang suy nghĩ. Đại quản gia nhẹ giọng bẩm báo nói: "Đúng vậy, phía dưới mọi người cảm thấy lần thu lương này có liên quan đến việc Tây Bắc mưa lớn, lần này giá lương chắc hẳn sẽ có dao động, cho nên đã bắt đầu có hành động tích trữ lương, lần này chúng ta nên làm gì để bắt kịp?"

Trăng có lúc tròn lúc khuyết, mọi nơi cũng không phải lúc nào cũng mưa thuận gió hòa, trong vòng một năm có đủ các nguyên nhân do thiên tai do con người, dẫn đến giá thị trường có nhiều lần lên xuống.

Bố Ngự Đình thân là người đứng đầu nghiệp hội ba tỉnh phía Nam, trước kia cũng là dựa vào ánh mắt tinh chuẩn nắm bắt được thời cơ, mua thấp bán cao, tích lũy vốn. Cơ hội giống như vậy, chỉ cần là thương gia có chút thực lực đều sẽ không bỏ qua, nhưng thương hành giống như hắn lại không nhất định mỗi lần đều ra tay, dù sao đôi khi lũng đoạn thị trường cũng không phải chuyện tốt.

Lần này chuyện ở Tây Bắc chẳng những có rất nhiều người chờ đợi, dưới tay hắn không ít quản sự nghĩ đến nhưng không chắc chắn, cho nên mới vội vàng nói cho hắn để hắn quyết định.

Hắn đời trước, lấy kinh nghiệm phán đoán đấy chẳng qua là một cơn mưa lớn bất ngờ, tuy nói không hề thiếu lương mất mùa, nhưng chờ mấy ngày qua, giá lương vẫn có thể quay về bình thường, cho nên ngay từ đầu không tham dự trận thu lương này, không ngờ trận mưa này, mới đầu quả thật chỉ mưa 3, 4 hôm là ngừng, về sau ngày càng âm u nhiều mây, cũng khiến tất cả mọi người cho rằng thời tiết càng ngày càng lạnh, mưa cũng sẽ không rơi nữa, sau đó lại mưa phùn nửa tháng, tiếp theo trong một đêm, mưa lớn như đổ chậu, liên tiếp mưa hơn nửa tháng.

Mưa rơi hơn nửa tháng, khiến cho giá lương trong nháy mắt bị kéo lên, lúc này không chỉ có những hiệu buôn nhỏ thu lương, ngay cả đại thương gia như Bố Ngự Đình cũng bắt đầu tham dự.

Mà giá lương đồng thời tăng vọt, lũ lụt ở Tây Bắc lại càng nghiêm trọng hơn, không chỉ là giá lương, ngay là dược liệu cùng đồ dùng cần thiết đều tăng giá, Bố Ngự Đình từ lúc theo thương đến giờ chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, mọi người giống như điên lên từ tích trữ, qua tay, khiến cho hắn cảm thấy bất an, chỉ có thể nhắc nhở yêu cầu chính mình thân cận tốt cùng với thương gia và thủ hạ hành hội, vào thời điểm giá cả không sai biệt làm liền rời tay.

Cũng may là hắn làm như vậy, về sau mới không phải chịu tai họa ngập đầu. Lần lũ lụt này, tổng cộng ảnh hưởng đến 16 châu Tây Bắc, tạo thành nạn dân tổn thất thảm trọng, lưu dân vô số, khiến cho triều đình phái Ngự sử giám sát, kết quả phát hiện lương thương thu lương quá độ, tạo thành dân đói khắp nơi, thậm chí còn lén lút đến những châu khác, kết quả không đợi tất cả thương nhân kịp phản ứng, Ngự sử liền lấy danh nghĩa thu lương hại dân, giam mấy lão bản của mấy hiệu buôn tăng giá cao, ngay cả những thương gia lớn giống như hắn cũng có một hai người ngã ngựa.

Trong thời gian ngắn, giá hàng nhanh chóng ổn định, lưu dân ngày càng tốt hơn nhiều, chỉ là lúc trước cho rằng có thể kiếm được lời lớn, có không ít người bởi vì vậy mà ngã đau.

Sống lại một đời, Bố Ngự Đình đã biết lần này là kỳ ngộ, cũng là ván cược lớn, tiến vào trận phải nhanh, lối ra cũng phải làm gọn gàng sạch sẽ, không để lại dấu vết, nếu không thì sẽ để lại dấu vết cho Ngự sử kia lần ra, nhất định không thấy máu không được.

Đời trước tuy nói là hắn thoát ra được nhanh, nhưng dù sao thời gian quá ngắn, có một số việc không thể nào làm mà không lưu dấu vết, để không trở thành những người táng gia bại sản, cũng tốn không ít ngân lượng chuẩn bị.

Trầm ngâm một lát, bản tính thương nhân trong Bố Ngự Đình vẫn khiến hắn không có cách nào mà buông tha cơ hội tốt như vậy.

"Dùng tất cả vốn mang ra thu lương, không chỉ lương thảo, ngay cả những dược liệu cần thiết cần dùng khi có lũ lụt cũng thu, sau khi cất kỹ, không đưa tới Tây Bắc vội, tích trữ ở kho lúa gần đó, đến lúc đó đợi lệnh của ta."

Hắn mở mắt ra, trong mắt phát ra sự bình tĩnh. Đại quản sự cau mày, không rõ vì sao chủ tử lại đột nhiên ra quyết định như vậy.

"Lần này chẳng qua là một lần giá lương lên xuống nho nhỏ, cấp dưới chẳng qua là không chắc nên mới... Có cần thiết phải làm lớn như vậy sao?"

Bố Ngự Đình biết lúc này hắn vẫn còn trẻ, tuy có thủ đoạn, nhưng người bên dưới vẫn còn vài người hoài nghi, hắn cũng không giận, chỉ cười nhạt bí hiểm.

"Con người sao có thể đoán được ý trời? Tuy rằng chỉ là một cơn mưa nhỏ, nếu mưa lâu, cũng đủ để tạo thành cơn sóng gió động trời, mà chúng ta có thể làm gì, đương nhiên là từ trong nguy hiểm cầu phú quý rồi."

Hắn nhẹ nhàng nói, nhưng đôi mắt lại nheo lại đầy uy thế, chứng tỏ hắn sẽ không cho phép người nào hoài nghi quyết định của hắn.

Các quản sự đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng hắn, thấp giọng đáp lại, nhanh chóng rời phủ chuẩn bị. Xử lý xong chuyện lớn, Bố Ngự Đình suy nghĩ xác định không còn quên gì, lập tức rời khỏi thư phòng, muốn hảo hảo ở cùng thê tử và con trai.

Chẳng qua là vừa bước đến cửa, nhìn đến gã sai vặt Lưu Phong vẻ mặt không tự nhiên đứng ở ngoài cửa, hắn nhíu mày, trong mắt có chút không vui, đơn giản là vì Lưu Phong buổi sáng bị hắn phái đi xử lý chuyện chuyển nhà giúp Trương Vi Vi, hiện giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, hắn tự nhiên sẽ nghĩ đến có chuyện xảy ra.

Hắn không dừng bước, khi đi qua Lưu Phong hắn nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì, vừa đi vừa nói!"

Lưu Phong vẻ mặt đau khổ, vội vàng đuổi theo bước chân chủ nhân, trong lòng khổ lại có chút do dự, cuối cùng vẫn ấp a ấp úng nói: "Đại gia, nhà cũ đưa Thẩm di nương đến, hơn nữa hôm nay lại còn đưa đến hai vị cô nương nữa."

Bố Ngự Đình cau mày, dừng bước lại, sắc mặt lạnh lùng quay đầu lại hỏi: "Người đâu? Đưa đến chỗ nào?"

Lưu Phong cảm thấy mồ hôi lạnh chảy đầy mặt, thấp giọng đáp: "Ở đây...Ở Linh Lung Các, phu nhân vừa gặp bọn họ rồi."

Ánh mắt Bố Ngự Đình lạnh như băng chiếu lên người hắn, trầm mặc không nói, Lưu Phong không chịu được loại uy thế này, thiếu chút nữa là quỳ trên mặt đất, trong lòng thầm mắng mấy xú tiểu tử kia, lại để cho lão tử đội cái nồi đen này.

Hắn bị sai đến chăm sóc phu nhân cho tốt, vừa biết tin Thẩm di nương gặp phu nhân liền chạy đến, tuy rằng phu nhân đã khiến các nàng phải kinh sợ, việc này vẫn là nên nói với chủ tử.

Khóe môi Bố Ngự ĐÌnh mấp máy, sau đó hỏi: "Phu nhân có nói gì không?" "Phu nhân, phu nhân..."

Lưu Phong toát mồ hôi, ấp a ấp úng nói không ra lời. Không phải không nói, mà là nói không nên lời!

Chẳng lẽ có thể nói là phu nhân coi các nàng giống như con gián, muốn đập chết? Nói như vậy đến hắn cũng không mong chính mình nghe thấy, sao có thể nói với đại gia được chứ!

Bố Ngự Đình thấy bộ dạng lắp bắp của hắn, cũng không kiên nhẫn đợi thêm nữa, "Được rồi, không cần phải nói, ngươi đi tra rõ ràng cho ta, rốt cuộc là ai để lộ tin tức, còn có ai là người tự chủ trương mở cửa."

Lưu Phong vốn đang cho rằng mọi chuyện đã qua, không nghĩ tới đại qua quay đầu liền nhớ đến chuyện này, khiến cho trái tim của hắn như muốn nhảy ra ngoài.

"Đại gia, vậy người kia....đánh hay là đuổi ra ngoài?"

Những người đó dù sao cũng có chút hiểu biết, hắn còn đang muốn cầu xin thay họ. Bố Ngự Đình lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt túc sát này khiến cho Lưu Phong rùng mình, cũng không dám nói nhiều thêm một chữ.

Hắn biết, chuyện này đụng phải nghịch lân của đại gia rồi. Nếu không có người lộ ra tòa nhà này của đại gia ở đâu, Thẩm Tuệ Tâm cũng không có khả năng tìm tới cửa, phải nói là ít nhất không nhanh như vậy, lại nói đến nếu không phải là thủ vệ hoặc là người làm nói, cũng sẽ không dễ dàng đưa người tới như vậy.

Ngày hôm nay may mắn là di nương, nếu là người có âm mưu, chỉ sợ ngay cả cơ hội chịu tiếng xấu cho người khác hắn cũng không có, trực tiếp quỳ xuống nhận tội thôi.

Lưu Phong sau khi hiểu rõ, nhịn không được rùng mình một cái, nhìn bóng lưng đại gia đi xa, chỉ cảm thấy chính mình còn có thể tiếp tục làm công việc này, mà không phải trực tiếp bị bán đi thật sự không phải may mắn bình thường.

Lưu Phong lau mồ hôi lạnh, quay đầu đi xử lý những người phạm vào điều kiêng kị của đại gia, việc này cũng không thể để lâu, ánh mắt ngoan độc vừa rồi của đại gia, hắn không muốn nhìn thấy lần thứ hai đâu.

Mặt thay đồ, trong tay đều có việc phải làm, nhưng lại đồng thời tức giận nói về hành vi không biết xấu hổ của Thẩm Tuệ Tâm.

"Phu nhân, còn chưa chân chính làm lễ, cũng chưa kính trà di nương mà đã chạy đến đây, thật sự là một chút cũng không biết thẹn!"

Xuân Liễu kích động, vừa nói vừa quơ nắm tay nhỏ, nhưng mà trên tay đang cầm cái yếm của Trương Vi Vi, nhìn đặc biệt buồn cười.

Tính tình của Xuân Thảo từ trước đến nay vẫn luôn có vẻ ổn trọng, nhưng hôm nay cũng nhịn không được bất mãn phụ họa nói: "Phu nhân, dù lão phu nhân là có hảo ý, chẳng qua là cái di nương này, lão gia không gọi, lại tự mình đi theo, thậm chí phu nhân đã nói như vậy, nàng ta vẫn còn mặt dày làm tổ ở sân không đi, này thật sự là..."

Nàng trong thời gian ngắn không tìm được từ nào để mắng.

Trong lòng Trương Vi Vi vốn cũng đang tức giận, nhất là nhìn Thẩm Tuệ Tâm giống như hòn vọng phu đứng ở sân chờ Bố Ngự Đình, chẳng qua sau khi nghe Xuân Thảo, Xuân Liễu nói, ngược lại cảm thấy chính mình hình như cũng không tức giận đến mức như vậy, thậm chí cho rằng mình vừa rồi không cần phải tức giận.

Đời trước chẳng phải đã biết nàng ta là loại người gì rồi sao, lại còn phải tức giận vì nàng ta, nói thế nào cũng không đáng!

Nói ra, khuyết điểm của nàng đời trước chính là thiếu tâm nhãn, trước khi xuyên đến không hiểu biết về những trạch đấu cung đấu này, sau này xuyên đến, còn chưa thật sự cảm nhận cái gì là trạch đấu đã bị gả đi, về sau chính mình ngốc đến mức như sống trong lãnh cung mới phát hiện là thua trong trạch đấu, thần kinh thô đến mức có thể so với dây cáp dưới đáy biển.

Nói thật, ai bảo cổ nhân ngốc, cổ nhân có thể có những điểm không được, ít nhất vẫn thuyết minh rất tốt câu "sinh mệnh không ngừng, tranh đấu không ngừng", hoàn toàn là đấu đến già, dùng hết tâm cơ ra tính kế!

Cùng so với những nữ nhân này, tự thấy bản thân một chút tâm cơ yếu kém giống như cặn bã vậy, hoàn toàn không khác ngây thơ là mấy.

Trương Vi Vi xuất thần, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không phát hiện suy nghĩ của mình đã lệch khỏi quỹ đạo rất xa, mãi đến khi có người thay y phục, một lần nữ chỉnh lại tóc, cảm giác đói bụng mới khiến nàng tỉnh lại.

"Được rồi, các ngươi không cần so đo với người như vậy, nàng ta không biết xấu hổ là chuyện nàng ta, chúng ta nếu so đo cùng với nàng ta vậy chả phải chúng ta cũng biến thành không biết xấu hổ giống nàng ta sao, đừng nói nữa, dọn cơm lên đi."

Trương Vi Vi mỉm cười, xem ra tâm trạng tốt lên không ít.

Tức giận trong lòng nàng đã tan biến toàn bộ, chỉ là hiểu ra so đo với người không biết xấu hổ thì được cái gì, biết rõ tâm ý của Bố Ngự Đình mới là quan trọng.

Nàng đời trước khắp chỗ đều là hiền thê, lấy lòng bà bà, lấy toàn cả nhà từ nhỏ đến lớn, kết quả bản thân trượng phu muốn gì nàng lại không biết, trải qua một lần đau khổ nàng mới hiểu được, thân là nữ nhân, quan trọng nhất là bắt được tâm của trượng phu.

Nếu như nắm chặt được, tiểu thiếp cũng có thể thành chính thê, nếu là cầm không chắc, không ít người bị tiểu thiếp chỉnh đến nửa sống nửa chết, mà điển hình chính là nàng ta.

Trương Vi Vi không thể không thừa nhận, so với một đám người dùng thủ đoạn đùa giỡn tâm cơ, còn không bằng chỉ quan tâm đến một người nam nhân.

Thật ra, nếu nàng sống lại trước khi xuất giá, có lẽ nàng còn có thể quay đầu thử xem, đi tìm chính mình có chân ái nào khác hay không, nhưng mà vô cùng đáng tiếc, khi nàng sống lại con trai cũng đã sinh, muốn hòa ly gì đó là rất khó khăn.

Tuy rằng lúc trước nàng và lão phu nhân nói lớn như vậy, chẳng qua là thời đại hiện giờ, đối với nữ tử hòa ly hoặc bị hưu đều vô cùng bất công, nếu không thì sao đời trước nàng rơi vào tình trạng như thế, đến chết vẫn mang theo cái bảng hiệu chính thê của Bố Ngự Đình?

Xuân Thảo, Xuân Liễu lúc đầu nghe nàng nói đừng đi so đo, còn tưởng rằng chủ tử nhà mình vẫn giống như trước, tính tình nhu nhược bị người ta bắt nạt vẫn mỉm cười nói không ủy khuất, thẳng đến lúc nghe câu nói kia, mới nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, cùng bật cười.

Xuân Thảo cười nhạt, gật đầu nói đúng, "Phu nhân nói đúng lắm, người như vậy, nếu như so đo với nàng ta thật sự chính là không đâu tự làm thấp thân phận của mình."

Xuân Liễu lại càng cười lớn, một bên dùng ánh mắt đồng tình nhìn bộ dạng mảnh mai của Thẩm Tuệ Tâm đứng bên ngoài, cười nói: "Đúng vậy! Cùng so đo với người như vậy, thật sự là hạ thấp bản thân, cũng may là phu nhân nhắc nhở, nếu không chúng ta lại thành giống nàng ta đi so đo."

Trương Vi Vi bị hai người nịnh nọt làm cho tức cười, tựa vào ghế, chỉ vào các nàng cười không ngừng, trong thời gian ngắn , trong phòng liền không còn chút không khí tức giận nào nữa. Bố Ngự Đình coi như không nhìn thấy Thẩm Tuệ Tâm ở bên ngoài, gọi nha hoàn bà tử ngăn nàng ta lại, khi đi vào trong phòng, lại nhìn thấy chủ tớ ba người vui vẻ hòa thuận.

"Cười gì vậy?" Hắn đột ngột lên tiếng, vốn khắp phòng là tiếng cười trong nháy mắt ngừng lại, im bặt.

Xuân Thảo, Xuân Liễn đối với hắn vừa kính vừa sợ, thấy hắn lặng yên không tiếng động vào phòng, các nàng cũng không dám tiếp tục nói đùa, khom người vội vàng lui xuống, một người đứng ở ngoài cửa, một người nhanh chóng đi lấy đồ ăn.

Trương Vi Vi nhìn hắn một cái, lại nhìn nữ nhân đứng ngoài cửa, khóe miệng nhẹ nhàng cười.

"Sao đại gia lại đến vào lúc này, dùng cơm chưa? Có muốn rửa mặt hay dùng chút canh cho ấm người?"

Nên quan tâm đều quan tâm, ngay cả nửa câu cũng không nhắc đến người đứng ngoài cửa. Bố Ngự Đình thấy nàng không nhắc đến, cũng không muốn làm mất hứng nên không nhắc tới người ngoài cửa.

Vừa thấy hắn đi vào sân, Thẩm Tuệ Tâm liền hốc mắt rưng rưng đón chào, như là bị ủy khuất, nếu là trước kia, hắn chắc chắn sẽ chất vấn Trương Vi Vi, nhưng hiện giờ hắn cũng không rảnh rỗi như vậy, chỉ vì một nữ nhân tâm cơ giả bộ mà dẫn đến bất hòa với thê tử.

"Sao hôm nay lại hiền tuệ như vậy?"

Bố Ngự Đình đến gần nàng, tựa vào bên gáy nàng khẽ ngửi vài cái, nhẹ giọng nói vào tai nàng.

Cả người Trương Vi Vi run rẩy, lùi lại đồng thời bàn tay trắng nõn đẩy hắn ra, lại bị bàn tay to của hắn nắm được, hắn khẽ kéo, người nàng đứng không vững, lại như ỡm ờ tựa vào lòng hắn.

Mỹ nhân dựa vào lòng, hắn cũng không giả bộ quân tử, trực tiếp ôm lấy eo nhỏ của nàng, khiến cho thân thể mềm mại của nàng dán chặt vào mình, cảm thụ hương thơm mềm mại của nàng, nhất thời trong lòng hắn như đốt lên một trận lửa, ánh mắt cũng vì vậy mà u ám vài phần.

Nàng không quen cùng hắn thân mật như vậy, theo bản năng uốn éo người vùng vẫy, lại bất tri bất giác cọ hắn nổi lửa, mãi đến khi cảm thấy chính mình đụng phải một đoàn hỏa nhiệt, nàng mới xấu hổ cứng người lại, hai mắt vừa thẹn vừa cáu nhìn hắn.

"Đừng động đậy, ta cũng không muốn ban ngày tuyên dâm để cho người khác nghe thấy, như vậy không tốt lắm."

Trương Vi Vi tức giận gầm nhẹ, "Ai muốn cùng chàng ban ngày tuyên dâm, trong đầu chàng nghĩ cái gì vậy!"

Hắn cười nhẹ, Trương Vi Vi kề sát vào ngực hắn cũng cảm nhận được ngực hắn chuyển động lên xuống, cũng khiến lòng nàng xôn xao.

Giọng nói trầm thấp của hắn dập dờn bên tay nàng, giống như sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt ra, khiến lòng nàng ngứa ngáy không thôi.

"Vi Nhi nói đúng lắm, ta đúng là đều suy nghĩ đến những cái này! Nhưng mà hôm nay làm chuyện tốt, muốn tới xin thưởng rồi."

Khi Bố Ngự Đình nói chuyện hơi thở ấm áo nhẹ lướt qua đầu nàng.

Khi nghe những lời như vậy trong lòng nàng nên thấy vui sướng, nhưng nàng lại cảm thấy lạnh lẽo, bởi vì đây không phải là lời mà khối băng như hắn sẽ nói.

Hắn trước kia chỉ kém không ôm công việc đi tìm chết, làm sao có thể tán tỉnh cùng nàng như vậy?

Trương Vi Vi bỗng nhiên nhớ tới suy đoán của mình lúc trước, trong lòng lại càng khó có thể diễn tả, giống như đang phản bội lại nam nhân của mình.

Nhưng nàng không thể hiện ra bên ngoài, chỉ cười nói: "Là chuyện tốt gì muốn xin thiếp thưởng vậy?"

Bố Ngự Đình cười thần bí, hơi lùi lại một chút, từ trong vạt áo lấy ra một phong thư đưa cho nàng, "Xem thử đi."

Trương Vi Vi xé mở phong thư, đọc thật nhanh phong thư, sau đó kinh ngạc nhìn hắn.

"Gia..."

"Biết người nhà sống tốt, rất vui sao?" Bố Ngự Đình bình tĩnh nàng, không muốn bỏ sót vẻ mặt nào của nàng, trong lòng cũng vì khẩn trương mà tim đập nhanh hơn.

Lúc làm việc hắn vẫn nhớ đến làm cách nào để lấy lòng nàng, đời trước tặng quà cho nàng, nàng cũng chỉ thản nhiên nói cảm tạ, không nhìn ra là thích hay không thích, sau đó hắn suy nghĩ, gia đình nhạc phụ đến nơi xa làm quan, tất nhiên là có chỗ không quen, có chỗ khuyết thiếu, hắn dứt khoát phái quản sự đến đó, mặc kệ là thiếu cái gì liền trực tiếp bổ sung, thậm chí còn nghĩ cách xem có thể chuyển người đến đó, để tránh nàng không có nhà mẹ đẻ để dựa vào.

Đời trước, hắn từng nghe qua, nữ nhân không có nhà mẹ đẻ chống lưng khi ở nhà trượng phu sẽ rất khó khăn, thật sự không có chỗ viện trợ, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ đến hoàn cảnh của nàng cũng là như vậy.

Tuy nói đời trước hắn đối tốt với nàng, nhưng người nhà hắn lại không giống vậy, nếu như có thể khiến nàng an tâm hơn, bất kể là đổ vào bao nhiêu ngân lượng hắn cũng thấy đáng. Từ trong thư phụ thân gửi tới Trương Vi Vi biết được Bố Ngự Đình giúp đỡ nhà nàng rất nhiều, từ việc mua chăn gối đến việc mua ruộng đất, thậm chí còn nghĩ cách muốn để phụ thân nàng chuyển đến địa phương gần hơn, trong lòng không có nửa điểm kích động là nói dối.

Dù sao lúc trước hắn cưới nàng, cũng đã đưa một sính lễ rất lớn, hiện giờ những thứ này hắn không làm cũng không ai có thể nói gì, làm những điều này chẳng qua là một phần tâm ý của hắn, nhưng chính phần tâm ý này khiến cho nàng có cảm giác vô cùng đáng quý.

Trong khoảng thời gian ngắn nàng thật sự không biết nên nói gì.

"Làm sao vậy, không vui?"

Bố Ngự Đình khẽ nhíu mày, thấy nàng vẫn bảo trì im lặng, trong lòng nhịn không được hơi trầm xuống.

"Không phải! Thật sự rất vui, rất hạnh phúc, chỉ là gia làm nhiều việc như vậy, khiến cho thiếp... Cũng không biết nên làm thế nào cho tốt."

"Những điều này là điều ta nên làm."

Hắn mỉm cười nói, đưa tay ôm nàng vào lòng, nói nhỏ: "Chỉ cần nàng vui vẻ là được."

Như vậy những áy náy không thể tan trong lòng hắn mới có thể ít đi một chút. Trương Vi Vi nắm chặt phong thư trong tay, lời nói ôn nhu của hắn vẫn quẩn quanh bên tai, nhưng bất an trong lòng nàng lại càng lớn.

Nàng đẩy hắn ra, trên mặt không có tươi cười, giống như vô ý hỏi hắn: "A! Sao đột nhiên gia lại nói những lời như vậy? Nếu không phải gương mặt của đại gia vẫn như cũ, thân thể sờ qua cũng không thấy giả, thiếp còn tưởng rằng có người giả mạo đại gia!"

Bố Ngự Đình biết việc mình sống lại không có người khác biết, dù sao hắn vẫn là hắn, chỉ là linh hồn bên trong sống lâu hơn mười năm thôi, nhưng đột nhiên nghe nàng nói như vậy, sắc mặt hắn vẫn không khỏi trầm xuống vài phần.

Đột nhiên thái độ của bản thân mình thay đổi, nàng có nghi ngờ là điều đương nhiên, cho dù cảm thấy nàng không nghĩ đến, hắn cũng phải giải thích.

"Đúng vậy, hồn phách này sống lâu hơn mười năm, mới hiểu được bản thân phu nhân thì ra lại khiến người yêu thương như vậy.."

Hắn tùy ý nói, giống như đang nói đùa, lại không biết nàng bắt được sự phiền muộn trong mắt hắn, hơn nữa có cảm giác từng trải giống nàng, nàng thoáng chốc liền hiểu. Sống lại thì có là gì, nàng cũng vậy, thậm chí nàng còn là xuyên từ thế kỷ hai mươi mốt tới!

Trong lòng Trương Vi Vi rối rắm, bây giờ hắn lấy lòng nàng là bởi vì áy náy hay vì điều gì khác? Bố Ngự Đình tất nhiên không biết mấy câu đó đã khiến nàng biết hắn cũng sống lại, cũng không biết rằng mình đã sớm bị lộ.

Hắn chỉ cảm thấy chính mình nói vậy có thể giải thích được những sự khác biệt của hắn những ngày gần đây.

Trương Vi Vi cũng không xoắn xuýt lâu, lý do vì sao hắn lại tốt với nàng như vậy, về sau từ từ nghiên cứu là được, nàng chỉ cần biết hắn bắt đầu dụng tâm đối với nàng là tốt rồi.

Vốn cho rằng hắn có thể là do người khác xuyên tới nhập vào, trong lòng nàng có chút không buông, hiện giờ đã biết hắn thật ra cũng là sống lại, vẫn là trượng phu của nàng, một chút không được tự nhiên liền tan biến, nàng có thể an tâm nhận lấy.

Nàng nhìn hắn cũng không nói cảm ơn, chỉ là trong lòng yên lặng nhớ kỹ, có đôi khi nói cảm ơn nhiều lần lại thành xa lạ, chỉ cần hiểu tâm ý của hắn là được.

Trương Vi Vi mang thư cất đi, sau đó nắm tay hắn đến ngồi vào bàn, trên bàn có một bát canh nóng vốn là nàng định dùng, nàng tự mình múc một bát nhỏ đưa đến tay hắn, "Uống chút canh cho ấm bụng, đợi chút dùng bữa ở đây hay là đến chỗ khác?"

Nàng phóng ánh mắt ôn nhu mang theo chút quyến rũ nhìn hắn. Bố Ngự Đình nhìn bàn tay trắng nõn bưng bát canh, khi đón lấy bát canh đầu ngón tay khẽ chạm qua tay nàng, đối diện với ánh mắt của nàng, hắn cảm thấy như lỗ chân lông toàn thân mở ra, khiến cho hắn không thể kiềm chế được hỏa nhiệt trong lòng.

"Đến chỗ của phu nhân rồi, ta còn có thể đi đâu được chứ?"

Hắn cố ý hỏi ngược lại. Nàng khẽ lườm hắn một cái, cười nhẹ, "Không đi? Nhưng mà biểu muội thân ái của chàng, thân thích của lão phu nhân, chỉ kém không coi là chính thất cưới vào cửa, vẫn đang ở chỗ này, người làm của thiếp của gọi nàng ta một tiếng di nương, nếu là ở chỗ lão phu nhân,  đúng ra phải gọi nhị phu nhân."

Bố Ngự Đình cười cười, nắm lấy ngón tay thon dài đặt trên bàn của nàng, không để ý nói: "Nếu đã là nhị phu nhân, đó chính là người của nhị đệ, ngày đó là do nhị đệ bái đường, vậy chẳng phải vừa đúng sao?"

Dù sao hai người kia sau khi hắn chết cũng rất nhanh liền thông đồng ở cùng một chỗ, nếu nói hai người kia lúc trước không có gì, hắn cũng không tin, chính hắn tận mắt nhìn thấy bọn họ vậy mà khi linh đường của hắn còn chưa dọn đi đã tiến vào phòng nhỏ làm chuyện tằng tịu, khiến cho hắn đối với hai người họ hoàn toàn lạnh giá.

Trương Vi Vi khó nén được sự kinh ngạc, không nghĩ tới hắn thật sự không chút lưu tình nói ra như vậy, còn trực tiếp ném nữ nhân này cho tiểu thúc? Đây là làm sao? Hắn bị điều gì kích thích sao? Tự nhiên đem nữ nhân đời trước của mình cho đệ đệ, đây cũng thật sự quá kỳ lạ rồi.

Bố Ngự Đình nhớ đến việc hai người đều đã chuyển đến đây, kế tiếp cũng nên tiết lộ cho nàng một chút thông tin, để tránh sau này người nhà kia tới bắt bẻ, ngược lại khiến nàng chịu thiệt.

"Về sau chỗ của lão phu nhân, hiếu tâm một chút là được, cũng không cần mọi chuyện đều phải nghe theo, còn những người không liên quan đến, nếu không quen nhìn thì đưa trở về, nếu không đi thì cũng đừng để cho các nàng đi loạn."

Nàng còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, trên mặt nhịn không được lộ ra vẻ mặt do dự, thăm dò hỏi lại: "Này...Cũng không tốt. Lão phu nhân dù sao cũng là mẫu thân của đại gia..."

Nghe vậy, sắc mặt hắn bỗng chốc lạnh lùng, nghĩ đến những lời nghe được lúc trước, lại càng nhịn không được mà cười trào phúng.

"Ta nghĩ phải nói cho nàng biết chút chuyện nhỏ, lão phu nhân nói với người ngoài rằng bà là mẹ đẻ của ta, nhưng thật ra chỉ là dưỡng mẫu, mấy ngày nay nàng cũng thấy rõ rồi, trước kia ta còn tưởng rằng lão phu nhân là bất công, nên mới có thể luôn bới móc điều không tốt của chúng ta, nhưng gần đây ta mới hiểu được, thì ra chúng ta vốn không phải là người nhà của bọn họ. Bọn họ không coi chúng ta là người thân, tất nhiên chúng ta cũng dùng lễ nghi đồng dạng hồi đáp bọn họ."

Trương Vi Vi nghe hắn nói như vậy, rất nhiều nghi hoặc ở kiếp trước liền có thể hiểu được.

Nàng đã nói lão phu nhân sao có thể bất công đến như vậy, cái gì tốt cũng đưa đến chỗ tiểu nhi tử, chỉ khi Bố Ngự Đình đưa tới ngân lượng hay đồ quý giá thì mới có thể được vài nụ cười, còn những lúc khác không phải răn dạy thì là oán hận, giống như mỗi ngày bọn họ đều làm sai, dù là chất nữ của mình, nói muốn cưới vào cửa, kết quả không phải là cho tiểu nhi tử mình yêu thương nhất, mà là đưa cho Bố Ngự Đình làm thiếp, tuyên bố coi bọn họ thành bãi rác đi!

Ruột thịt và không phải ruột thịt, quả nhiên là khác biệt rất nhiều! Trương Vi Vi suy nghĩ cẩn thận, gật đầu, dù ngay cả Thâm Tuệ Tâm mặc sa y ở bên ngoài lạnh run, sắc mặt đều đã có chút tái nhợt, nàng cũng không muốn quan tâm đến, dù sao Bố Ngự Đình ngay cả liếc mắt cũng không nhìn qua một cái, nàng cũng không cần chú ý tới nàng ta thêm làm gì.

Lúc này Xuân Thảo bưng đồ ăn tiến vào, sau đó hầu hạ hai người dùng bữa, thấy đại gia vào phu nhân nắm tay nhau, thỉnh thoảng còn dựa vào thật gần nói thầm, phu nhân còn bị đại gia đùa đến liên tục cười duyên, trong lòng nhịn không được trộm vui vẻ.

Hôm nay Trương Vi Vi đánh ngã được một tình địch, hơn nữa còn được đảm bảo về sau không cần quá để ý tới lão phu nhân, trong lòng thoải mái hơn nhiều, cao hứng rất nhiều, trước khi hắn động đũa, nàng đã gắp rất nhiều đồ ăn hắn thích để vào bát hắn.

Bố Ngự Đình thấy tâm trạng của nàng đang tốt, cũng không tự chủ mà mỉm cười, gắp đồ ăn trong bát lên ăn, chưa nuốt xuống đã thấy ngọt.

Hắn cũng động đũa gắp một đũa ngó sen hoa quế bỏ vào chén của nàng, "Nàng cũng nhanh ăn đi, mấy ngày trước mới bị bệnh, giờ phải bồi bổ thêm vào."

Trương Vi Vi nhìn hắn một cái, cũng không nói gì, chỉ là cúi đầu, mím môi, cố gắng nhịn lại ý cười bên môi.

Hương hoa quế nhàn nhạt trong miệng, vị ngọt tan ra trong miệng, khóe môi nàng chậm rãi cong lên, một cảm giác ngọt ngào lặng lẽ tỏa ra từ trong lòng.

A! Không ngờ tới đều đã là vợ chồng già, đùa giỡn lại ngọt ngào như vậy, hơn nữa còn khiến cho người ta có chút cảm động!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro