Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Bố Ngự Đình rời nhà gần một tháng, hai ngày trước Trương Vi Vi nhận được tin hắn sắp trở về, nàng lập tức thay đổi bộ dạng nản lòng không có tinh thần, đã nhiều ngày không phải suy nghĩ đến thực đơn, nhưng nàng muốn chỉ huy người làm thu dọn nhà cửa, phải để khi hắn quay về cảm nhận được nàng là một chủ mẫu hiền thê.

Chẳng qua là nàng thân là chủ mẫu không cần phải tự mình động tay dọn dẹp, vội vàng suốt hai ngày, trượng phu còn chưa trở lại, nàng đã cảm thấy có phần nhàm chán rồi.

Xuân Liễu từ trước đến nay thích nhất là náo nhiệt, mấy ngày nay cùng phu nhân chăm sóc tiểu thiếu gia tuy cũng vội vàng, nhưng nói cho cùng vẫn muốn được ra ngoài tìm hiểu thêm, nghĩ đến hai ngày nữa là sinh thần của miếu nương nương ngoài thành, đến lúc đó không biết sẽ náo nhiệt đến mức nào, vì vậy nàng liền cổ vũ chủ tử nhà mình, ngoại trừ đi ra ngoài xem chính mình còn có thể đi chơi một lúc.

Trương Vi Vi vốn không có tinh thần, hội chùa gì đó thì cũng như nhau mà thôi, mọi người thắp chút hương nến, gửi chút tiền bạc dầu vừng, sau đó ăn chút cơm chay, nữ quyến nhà phú quý như bọn họ, chẳng lẽ còn phải đi hội chùa chen lấn với người khác sao?

Xuân Thảo tự nhiên nhìn ra chủ tử không có hứng thú, chống lại ánh mắt cầu xin của Xuân Liễu, nàng thở dài một cái rồi nói: "Phu nhân, lần này không giống! Sinh thần lần này của miếu nương nương nghe nói còn mở thánh thủy cung trong vườn phía sau để cho dân vào, không ít phu nhân cô nương đến đó tắm rửa, nói là có thể bảo vệ bình an đó!"

Bảo vệ bình an...Trương Vi Vi ngồi thẳng người, bỗng nhiên có phần hứng thú.

Nói thật ra, nước thánh thần gì đó thì nàng cũng không quá tin tưởng, nhưng mà trải qua một lần xuyên không lại trùng sinh một lần, khiến nàng cảm thấy thà rằng tin là có, không thể tin là không, dù chính mình không cần nhưng nhi tử và trượng phu có thể dùng, coi như là để an tâm.

Vì thế Trương Vi Vi đồng ý, lập tức cho hai nhà hoàn đi chuẩn bị xe ngựa và thức ăn chay đều bảo các nàng chuẩn bị, bên người còn mang theo mấy tên thị vệ đi về phía miếu nương nương.

Chỉ là khi bọn họ vừa rời đi được một khắc đồng hồ, ở cửa sau tòa nhà có một cỗ xe ngựa dừng lại, hai bóng người lén lút đi lên xe ngựa, cũng đi về phía miếu nương nương.

Dọc theo đường đi, không hề thiếu các loại xe ngựa cùng đi về một phía, lập tức xe ngựa kia cũng không dễ bị phát hiện.

Miếu nương nương nằm ở bên sườn đồi ngoài thành, nhìn có vẻ cao, nhưng đường lên bằng phẳng, các nàng không bảo xa phu đi theo đường lớn, mà là đi theo một đường khác chuyên dành cho xe ngựa đi qua, nơi đó người bình thường ít đi, nhưng là đường lại rộng rãi hơn nhiều, dù là hai chiếc xe ngựa đi song song cũng không có vấn đề gì.

Xuân Liễu trong mong nhìn càng ngày càng gần miếu nương nương náo nhiệt, ánh mắt hưng phấn chỉ thiếu vén rèm lên nhảy ra ngoài.

Trương Vi Vi thấy thế, nhịn không được cười nói: "Chút nữa vào thăm miếu xong, sau khi dùng cơm chay, ngươi dẫn theo vài nha hoàn đi dạo một vòng, hiện giờ cũng không cần phải lưu luyến nhìn không rời như vậy, như là sinh ly tử biệt vậy."

Xuân Liễu xấu hổ gãi đầu cười cười, vội vàng thu hồi tầm mắt, trong lòng ngầm kêu may mắn trong xe chỉ có ba người bọn họ, nếu không mặt mũi không biết ném đi đâu.

Đến miếu nương nương, đám nha hoàn bị người dẫn đi dọn dẹp chỗ ở tạm, Trương Vi Vi lại dẫn theo hai nha hoàn bên người đi vào điện tiếp khách, thắp hương cầu khấn, trước đây nàng ít làm việc này, dù là đi dâng hương trong miếu thì cũng chỉ như đi ngang qua, nhưng mà mấy ngày nay, trải qua nhiều chuyện khiến cho nàng lần đầu tiên thành tâm kính bái.

Bái xong nương nương, nàng cũng không nghỉ ngơi, nghĩ muốn nhanh chóng đi về sau lấy một bình nước thánh, đỡ phải sau khi dùng cơm lại phải tốn thời gian quay lại.

Cái gọi là nước thánh, thật là là phía sau miếu nương nương có một hồ nước, nghe nói ban đầu khi xây miếu, chỗ hồ nước kia vốn là chỗ định xây đại điện để tượng Phật, kết quả vừa động thổ, nước tự nhiên không ngừng trào lên, mà nước lại ngọt lành, cho nên mọi người đều cho rằng đó là nương nương hiển linh, liền chuyển miếu xây lên phía trước, mảnh đất này giữ lại thành vườn của miếu nương nương, ngày thường không cho người khác vào, chỉ khi gặp chuyện lớn thì mới mở cửa cho người dân vào lấy chút nước.

Chẳng qua nước này cũng không phải tất cả mọi người đều được lấy, nếu như không chào hỏi trước, dù có đến cũng không được vào vườn.

Trương Vi Vi tuy rằng từng sống ở thời đại mọi người ngang bằng, nhưng mà sống trong môi trường cổ đại lâu, lại là nhà giàu có, sớm đã quen với loại đặc quyền này, cho nên đối với việc trong vườn trống cũng không cảm thấy kỳ quái, ngược lại nghĩ đến không có ai càng thanh tịnh.

Trong vườn có đủ loại cây cối không biết tên, thân cây thẳng tắp nhưng ít lá, gió thổi qua lại mang theo một loại hương vị hiu quạnh.

Trương Vi Vi nhìn lá vàng khắp mặt đất, từng bước tiêu sái, nhớ tới kiếp trước kiếp này, không khỏi có chút cảm động.

Nếu có thể, thật ra nàng không muốn nhớ đến trước kia, những ký ức đó đối với nàng thật sự không tính là tốt đẹp, nhưng mà có đôi khi cảnh tượng đó lại khiến nàng đột nhiên nhớ đến một người, có một việc.

Nếu như nói đời trước nàng có chỗ thua thiệt, ngoại trừ việc con trai không rõ tung tích, đại khác chính là nam nhân kia...

Trương Vi Vi cầm bình lấy nước hồ, giống như nhìn thấy gương mặt ôn nhu như nước của nam nhân kia.

Ôn Hoài Nam, rõ ràng là từ vẻ bề ngoài thì là một nam tử ôn nhu như nước, nhưng nội tâm lại vô cùng bướng bỉnh, chỉ cần việc hắn đã quyết, thì khó có thể buông tay.

Đời trước nàng từng nghĩ đến, nếu là nàng xuyên qua khi định ra vị hôn phu là hắn, vậy về sau nàng sẽ không gặp phải những việc như thế hay không, có phải nàng sẽ có một cuộc sống bình thường đơn giản hay không?

Nàng nhớ lại, nhịn không được mà cười bất đắc dĩ, đơn giản là mặc kệ là đời trước hay đời này, bọn họ đều không có khả năng.

Không phải chưa từng động tâm với nam tử như vậy, nhưng động tâm không có nghĩa là yêu, cũng không có nghĩa là có thể có thể ở cạnh nhau trong lúc hoạn nạn đến cuối cùng.

Nếu nàng và Bố Ngự Đình là một đoạn tình hỗn loạn khúc mắc, vậy cùng với Ôn Hoài Nam thì chỉ là gặp qua rồi lại quên mà thôi.

Nàng từ trước đến nay vẫn luôn rõ ràng, cho nên cho dù chính mình sau này bị trục xuất đến biệt viện, cho dù hắn hết lần này đến lần khác nói là muốn dẫn nàng đi sẽ chăm sóc tốt cho nàng, nàng vẫn như cũ chỉ dùng vài câu uyển chuyển từ chối.

Nếu theo cách của Trương Ái Linh để so sánh, Bố Ngự Đình là nốt chu sa trên ngực nàng, còn Ôn Hoài Nam chỉ là ánh trăng chiếu đầu giường, có thể nhìn cũng không thể thành.

Trương Vi Vi mải suy nghĩ không nhìn đến bình nước đã đầy, nước hồ hơi lạnh chảy xuống qua tay nàng, mới khiến nàng tỉnh lại, nàng cười nhẹ lắc đầu, chỉ nghĩ đến chính mình cũng không biết chuyện gì xảy ra, sao đột nhiên lại đa sầu đa cảm như vậy, còn nghĩ đến người rất lâu chưa nghĩ đến.

Đời trước nàng phải qua 2, 3 năm nữa mới có thể gặp mặt hắn, khi đó hắn đến nhà cũ bái phỏng, cũng chỉ là muốn biết nàng sống có tốt hay không mà thôi, nếu là nàng sống tốt, hắn vốn tính toán yên lặng rời đi, lại không ngờ rằng tới cửa nhìn thấy Thẩm Tuệ Tâm giống như chủ mẫu, còn nàng thì sống trong biệt viện lãnh lãnh thanh thanh, chính vì vậy sau này mới có gút mắc.

Đời này nàng tự nhiên sẽ không để cho Thẩm Tuệ Tâm quấy rồi giống như đời trước, nếu như hắn lại đi ngang qua cũng có thể an tâm mà rời đi, sẽ không còn nhớ mong đến nàng nữa đi? 

  Thấy bình nước trong tay Xuân Thảo cũng đã đầy, Trương Vi Vi liền tính ba người cùng quay về phòng, dùng cơm chay xong là có thể quay về phủ, nhưng đi được 2, 3 bước bọn họ lại đồng thời dừng lại.

Nhìn thấy người kia, Trương Vi Vi nháy mắt vài cái, trong lòng chỉ cảm thấy khó trách hôm nay đột nhiên nàng lại nhớ đến rất nhiều người và việc của kiếp trước, nàng cười khổ trong lòng, người cũng không động, chỉ là nhìn người đứng dưới tán cây kia, nháy mắt nhìn quay đầu nhìn thấy nàng, ánh mắt hắn lộ ra vẻ vui mừng, chậm rãi đi về phía các nàng.

Đôi mắt Ôn Hoài Nam hiện lên sự kích động, càng làm nổi bật gương mặt ôn nhu tuấn mỹ của hắn, khi hắn đi áo choàng khẽ tung bay, xiêm y màu trắng càng khiến hắn giống như trích tiên.

"Vi Vi." Hắn gọi tên của nàng, vẫn giống như trước kia, gọi nhẹ giống như đang nỉ non hoặc là đang thở dài, con ngươi thâm thúy bình tĩnh nhìn nàng, giống như có rất nhiều chuyện muốn nói.

Trương Vi Vi khẽ thở dài, ngừng lại một chút, rồi mới nhẹ nhàng đáp lại: "Đã lâu không gặp, Hoài Nam ca ca."

Nghe nàng gọi như vậy, Ôn Hoài Nam khẽ mỉm cười ôn nhu, chỗ này xung quanh hiu quạnh trống vắng, nụ cười của hắn giống như ánh mặt trời ấm áp, khiến cho người ta không nhịn được mà đắm chìm trong đó.

Nợ đào hoa a nợ đào hoa, nàng bất đắc dĩ lầu bầu trong lòng.

Tuy rằng không biết vì sao hắn lại ở đây, nhưng nếu đã gặp cũng không thể không chào hỏi một tiếng mà chạy lấy người, mặc kệ nói như thế nào, hắn cũng là biểu ca của nguyên chủ cơ thể này, hai người dù không thành phu thê, thì cũng có tình cảm thân thích.

"Đúng là đã lâu không gặp." Nếu không phải hôm nay khi hắn tới hoàn hương, vừa lúc nghe thấy có người nói thiếu phu nhân Bố gia cũng đến đến, nghĩ đến đã rất lâu không gặp nên tới tìm thì hắn cũng không có cách nào gặp được nàng.

Khi Ôn Hoài Nam đến gần, cách nàng khoảng 4, 5 bước chân thì mới dừng lại, trong mắt đều là sự quyến luyến, rõ ràng đến mức ngay cả hai nha hoàn đang đắm chìm trong sắc đẹp cũng cảm nhận được sự không thích hợp.

Xuân Thảo và Xuân Liễu cảnh giác đứng chắn phía trước phu nhân nhà mình, che hơn nửa người nàng, sắc mặt Xuân Thảo khẩn trương hơn.

Nàng biết phu nhân và biểu thiếu gia là thanh mai trúc mã, nhưng mà sau khi đính hôn lúc nhỏ cũng không thấy hai người có cử chỉ ám muội nào, nàng cũng dần quên chuyện này, chẳng qua nhìn hiện giờ, biểu thiếu gia hình như vẫn khó quên tình cũ.

Cái này thì phải làm sao giờ? Phu nhân đều đã gả đi, ngay cả hài tử cũng đã sinh được một đứa, không nói có gì thật hay không, chỉ cần là một lời đồn đại nhảm truyền ra, vậy phu nhân phải làm sao đây?

Trương Vi Vi nhìn hai người các nàng, nàng có thể cảm nhận được hai nha hoàn đều đang khẩn trương, Ôn Hoài Nam từ trước đến nay vẫn luôn giỏi quan sát người khác sao có thể không cảm nhận được chứ?

Nàng hiểu tâm ý của hai nha hoàn là đang muốn bảo vệ nàng, chỉ là nhìn vẻ mặt bị thương của hắn, rốt cuộc nàng cũng không thể nhẫn tâm.

Nàng nhàn nhạt cười, mở miệng nói: "Hoài Nam ca ca, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi."

Đời trước, nàng không biết là vì nhát gan hay do nguyên nhân khác, rất lâu mới thật sự cự tuyệt tâm ý của hắn, không công phí hoài rất nhiều thời gian của hắn, nếu giờ phút này hai người gặp lại, nàng quyết định vẫn là nên sớm nói thẳng mới tốt.

Không vì điều gì khác, hắn đã từng vì nàng trả giá nhiều như vậy, nàng cũng hi vọng bây giờ hắn có thể có được hạnh phúc chân chính của hắn.

Sau khi Trương Vi Vi dẫn theo hai nha hoàn và Ôn Hoài Nam rời đi, liền có hai nữ tử từ đằng sau mấy cái cây gần đó bước ra cùng một nha hoàn ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, đứng từ xa nhìn bóng mấy người rời đi.

Trên mặt hai cô gái, một người là cười lạnh tính kế, một người là bất bình tính kế.

"Cái gì mà nữ nhi nhà quan, đều đã gả cho người, ngay cả hài tử cũng đã sinh, vậy mà thừa dịp trượng phu không có mặt, đến trong miếu cấu kết với nam nhân làm bậy, thật sự là không có nửa điểm liêm sỉ!" Bố Yến Tây mặc y phục xanh đỏ lòe loẹt, mở miệng là một tràng chửi rủa, trên gương mặt chỉ có thể coi là thanh tú tràn đầy tức giận cùng chán ghét.

Thẩm Tuệ Tâm mặc y phục hồng nhạt che đi sự đắc ý trong mắt, ôn nhu khuyên bảo: "Nói không chừng phu nhân không giống như chúng ta nghĩ, có thể chỉ là gặp người quen."

Bố Yến Tây tức giận phản bác: "Cái gì mà người quen, ta thấy đó chính là gian phu! Hai người lần này tới không biết là làm cái chuyện xấu hổ này, chỉ nhìn thấy cũng đã cảm thấy dọa người rồi.

Thẩm Tuệ Tâm tỏ vẻ khó xử, "Ài, chúng ta đừng quá đa nghi như vậy, nói không chừng thật sự không như chúng ta nghĩ, danh tiết của nữ tử quan trọng, một hai câu truyền ra ngoài thì sẽ không tốt cho phu nhân, đối với đại gia cũng không tốt."

Bố Yến Tây nắm lấy tay nàng ta, miệng lầu bầu, "Khi đó không nên để cho đại ca cưới Trương Vi Vi, ngoại trừ việc phụ thân nàng ta có chức quan bề ngoài nghe có vẻ tốt, còn lại cái gì cũng không có, hiện giờ nhìn người xem ra cũng không thành thật, nào có tốt như Tuệ Tâm tỷ, dung mạo xinh đẹp, tính tình lại ôn nhu thiện lương, nàng ta đối xử với tỷ như vậy, mà tỷ còn nói tốt hộ nàng ta, cũng khó trách nương ta lại thương tỷ như vậy."

Thẩm Tuệ Tâm tự nhiên biết không phải lúc để nhận những lời khen này, nàng ta cố ý cúi đầu, mặt hỏi đỏ, ấp úng nói: "Dù nói thế nào, ta cũng chỉ là thiếp thân." Giọng nói của nàng ta nhỏ dần, tỏ vẻ chính mình tính tình đơn thuần, dù là vài câu khích lệ cũng không nhận nổi.

Lần này nàng ta khiến cho Bố Yến Tây càng thêm bất mãn với Trương Vi Vi, hận không thể lập tức quay về phủ, nói cho nương biết đại tẩu quả nhiên không tốt đẹp gì, phải nhanh chóng đuổi nàng ra khỏi nhà mới tốt.

Thẩm Tuệ Tâm liếc nhìn Bố Yến Tây, trong lòng vô cùng đắc ý. Nàng ta hao phí thật lớn mới có thể bắt được cơ hội này, phái nha hoàn đến gần biểu ca kia của Trương Vi Vi nói vài câu về Trương Vi Vi, làm ra vẻ '"trùng hợp", tiếp theo là chờ trò hay lên sân khấu thôi.

Nếu không thể hoàn toàn phá hoại thanh danh của Trương Vi Vi, chẳng phải thẹn với những gì trước đây nàng đã làm với nàng ta sao?

Thẩm Tuệ Tâm cười lạnh trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn rất đơn thuần vô hại, "Yến Tây, chúng ta đi về trước đi, ta hôm nay đã nói là sẽ quay về vấn an lão phu nhân, ta sợ ta về trễ, để phu nhân biết, ta sẽ..."

Bố Yến Tây vừa nghe liền càng không vui, tức giận quát, "Nàng ta có thể làm gì tỷ? Chẳng qua là đại ca cưới một nữ nhân về, làm sao dám làm gì tỷ? Càng đừng nói tỷ còn là biểu tỷ của ta, nàng ta dám làm thì chính là đánh mặt mũi của chúng ta, cũng là không cho nương thể diện. Tỷ cũng đừng quá thiện lương, mới có thể để cho nàng ta nghĩ tỷ dễ bắt nạt, hôm nay tỷ đi cùng ta, dù là không quay về cũng không có việc gì, trước theo ta về nhà ở, đến lúc đó để mẹ ta đi cùng tỷ một chuyến, ta cũng không tin, chỉ cần mẹ ta mở miệng, ca ta và nũ nhân kia còn dám đối xử không tốt với tỷ!"

Thẩm Tuệ Tâm cười thầm trong lòng, chỉ cảm thấy lừa gạt Bố Yến Tây không có đầu óc này quá đơn giản, trên mặt lại treo lên vẻ mặt cảm kích, ra vẻ do dự lo lắng nói: "Như vậy...Có phải là làm phiền tới cô quá rồi không?"

Bố Yến Tây chỉ kém không vỗ ngực đảm bảo, "Yên tâm đi, đại ca ta từ trước đến nay chuyện gì cũng đều nghe theo mẹ ta, càng không nói đến chút chuyện nhỏ đó."

Hơn nữa, nương nói nàng chỉ có một ca ca, đại ca này không phải do nương sinh, hắn ăn cơm trắng nhà họ nhiều năm như vậy, hiện giờ có báo ân thế nào cũng không đủ, chỉ là một việc nhỏ, chẳng lẽ hắn muốn từ chối sao?

Chẳng qua những lời này nàng không nói ra, dù sao mẹ nàng cũng đã dặn kỹ tuyệt đối không được để lộ bí mật này ra.

Thẩm Tuệ Tâm tuy rằng không biết nàng ta lấy đâu ra tự tin như vậy, chẳng qua nghĩ đến việc cô bất công giữa hai người con trai như vậy, cũng biết được vài phần.

Vì để diễn tiếp vai nhu thuận, nàng ta còn giả vờ sợ phiền phức nói: "Vậy...chúng ta qua bên kia đi dạo?"

Vốn mục đích của Bố Yến Tây là đến dạo chùa, nhưng hiện giờ nhìn thấy Trương Vi Vi đi cùng một nam nhân, tự nhiên cảm thấy việc này quan trọng hơn, những thứ đồ chơi kia không khiến nàng chú ý đến được.

Nàng ta trầm mặt, nôn nóng sốt ruột lôi kéo Thẩm Tuệ Tâm nói: "Đi dạo lúc nào mà không được? Hiện giờ chúng ta phải đi xem đôi gian phu dâm phụ kia rốt cuộc là làm gì, đợi đại ca trở về nói lại cho hắn nghe."

"Kia..." Thẩm Tuệ Tâm còn muốn thoái thác một phen, chẳng qua là còn chưa nói xong, người đã bị kéo đi.

Nha hoàn Tử Hoàn vẫn yên lặng đứng bên cạnh, lúc này mới chậm đuổi theo, ngẫu nhiên nhìn về hai bóng người phía trước, nhưng trong lòng cảm thấy rét run.

Chỗ nào là người thân, căn bản chính là kẻ thù, tìm cách khiến cho phu thê người ta bất hòa!

Mặt nàng ta trắng bệch, tay chân như muốn nhũn ra.

Nàng ta phải nhanh chóng nghĩ ra cách thay đổi tình hình bây giờ, nếu còn tiếp tục, nàng ta tuyệt đối không có được điều gì tốt.

Trương Vi Vi và Ôn Hoài Nam không đi ra đằng trước, mà là đi về phía con đường nhỏ dừng xe ngựa kia, ở bên cạnh đó có một quán trà nhỏ, vốn là để cho mấy xa phu nghỉ ngơi, bên trong bởi vì có nhiều nữ khách lui tới, có đôi khi phòng ở không đủ, cho nên mở một nhã gian khác, cung cấp chỗ nghỉ tạm cho nhóm nữ khách.

Xuân Thảo và Xuân Liễu một người đứng cạnh cửa, một người đứng cạnh bàn hầu hạ, Trương Vi Vi ngồi một lúc không biết phải nói gì.

"Lần này Hoài Nam ca ca tới là vì công việc sao?" Trầm mặc một lúc, Trương Vi Vi mở đầu.

Ôn Hoài Nam nhìn nàng, tự nhiên lại mang theo chút khoảng cách không quen, trong lòng có chút chua sót, qua một lúc lâu mới nhẹ giọng đáp: "Đúng vậy, lần này tới là có chút việc, thuận đường đến xem, vốn đang muốn đến phủ muội bái phỏng, nhưng mà hôm nay phải đi nên không gửi thiếp qua đó."

Trương Vi Vi nghĩ thầm trong lòng, khó trách, đời trước không có chuyện này, nàng đời trước không đến đây, tự nhiên cũng không có lần xảo ngộ này.

"Vậy cũng thật là khéo." Trương Vi Vi cười gật đầu, sau đó nhìn vẻ mặt ngóng nhìn chính mình của hắn, bỗng nhiên nói không nên lời.

Hắn gần như dùng vẻ mặt tham luyến nhìn nàng, như muốn bù đắp từ ngày hai người tách ra, cho dù hắn có tâm che giấu, nhưng cũng không thể che hết tình ý của hắn đối với nàng.

Vốn là nàng muốn từ từ nói chuyện, chẳng qua là bây giờ, ài...Quả nhiên vẫn cần giải quyết nhanh chóng. Cái thân thể này rước lấy nợ nần tình ái lại muốn nàng tới giải quyết, thật sự nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu.

"Hoài Nam ca ca, về sau, chúng ta vẫn là đừng gặp lại nữa!" Trương Vi Vi nghiêm mặt nhìn hắn, nhẹ giọng nói.

Ôn Hoài nam ban đầu sửng sốt, sau đó dồn dập hỏi: "Vì sao lại nói như vậy? Sao lại nói sau này đừng gặp lại nữa? Ta đâu có mạo phạm..."

Trương Vi Vi vươn tay, ngắt lời của hắn, rủ mắt xuống, lông mi dài che đi đôi mắt.

"Huynh không làm gì sai, chỉ là hiện giờ ta đã là người có chồng, vốn là gặp nam nhân khác đã là không đúng, cho dù là thân thích cũng nên kiêng dè, không phải sao?"

Nghe vậy, hắn có chút khó chịu nhắm mắt lại, rất lâu sau mới chua sót hỏi: "Vi Vi, muội có từng oán ta không?"

Trương Vi Vi ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Không, ta không oán, mọi chuyện đã qua, huống chi huynh cũng không sai, huynh khi đó mới thi được công danh, không dám cạnh tranh ta cũng có thể lý giải?"

Nói đến đây cũng chỉ là chuyện trong kịch mà thôi, thiên kim đại tiểu thư cùng với tiểu tiến sĩ nhà tranh, nếu không có những người khác tham gia, không có chuyện khác trộn lẫn, tự nhiên có thể có một cái kết mỹ mãn, càng không phải nói đến còn là thanh mai trúc mã, càng có điểm ái muội.

Chỉ là trên đời này, có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn mà mọi người không nghĩ đến, nếu không phải lúc đó đường làm quan của Trương phụ thất bại cần nhiều ngân lượng, lại có Bố Ngự Đình cắt ngang một cước, có thể đưa ra sính lễ dày, có lẽ kết quả sẽ khác.

Chỉ là đối với Trương phụ lúc đó, một người có thể lập tức cung cấp tiền, cùng một người cần ông đề bạt, hai bên so sánh với nhau, ông tất nhiên sẽ chọn bên có lợi hơn.

Ông lúc đó cũng không có cách nào khác mới phải cầu Trương Vi Vi gả đi, Trương Vi Vi thật mới thương tâm đến chết, vì vậy nàng mới xuyên đến, nhưng chẳng qua là bánh xe vận mệnh đã định rồi.

Huống chi, người hắn thật sự có lỗi đã sớm không còn ở đây, nàng thật sự không tiếp nhận được lời xin lỗi cùng tình ý này của hắn.

"Ta..." Ôn Hoài Nam hít một hơi thật sâu, nghe nàng lạnh nhạt trả lời, hắn rõ ràng nên nhẹ nhàng thở ra, cũng không biết vì sao, hắn chỉ cảm thấy trong lòng quặn đau.

Trương Vi Vi hiểu rõ đau khổ của hắn, nhưng mà đau dài không bằng đau ngắn.

"Huynh nên biết, huynh đã lựa chọn, hiện giờ huynh cũng chỉ có thể thừa nhận."

Có một số việc, có một số người, một khi đã bỏ lỡ, thì không còn cơ hội đổi ý nữa.

"Vi nhi, ta...'

Hắn nhìn không được nghĩ muốn nắm tay nàng, nhưng không ngờ còn chưa nói xong, cửa nhã gian bỗng nhiên bị người đẩy mạnh ra, một giọng nói cắt ngang lời của hắn.

"Hảo một đôi cẩu nam nữ! Một nữ nhân đã có chồng, làm chuyện như vậy mà không thấy thẹn sao?"

Trương Vi Vi bình tĩnh đứng lên, một chút cũng không có chút chột dạ, chỉ là bình tĩnh nhìn ba người xông tới.

Một người vốn nên bị nhốt ở nhà Thẩm Tuệ Tâm, một người là tiểu cô đáng ghét Bố Yến Tây, đi sau cùng là một gương mặt lạnh lùng, còn là trượng phu của nàng Bố Ngự Đình.

Trương Vi Vi nhíu mày, trong lòng cười lạnh, không sai, nàng khó có được lần ra khỏi cửa, liền thành người trình diễn tuồng rồi sao?

Nhìn vẻ mặt đắc ý của hai nữ nhân kia, nàng nhịn không được khẽ nhếch khóe môi.

Đắc ý sao? Cho rằng nắm được đằng đuôi của nàng sao? Ha ha! Mấy tiểu cô nương, tưởng rằng lão hổ không phát huy liền coi là nàng thành mèo bệnh rồi.

Nàng không đi so đo không có nghĩa là sẽ không so đo, nếu hôm nay các nàng chủ động tới đập phá, vậy thì, nàng cũng sẽ không khách khí nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro