Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi đến khi sức khỏe của Trương Vi Vi ổn định, đại phu chuẩn đoán xác định có thể xuất môn, Bố Ngự Định cũng hỏi thăm được tin tức, xe ngựa chỉnh tê, một đoàn người từ từ xuất phát.

Bởi vì Trương Vi Vi mang thai, lại dẫn theo Nguyên ca nhi là một tiểu hài tử, bọn họ cũng không vội vàng mà đi, buổi tối nhất định phải vào thành hoặc trấn nhỏ nghỉ ngơi.

Một ngày nọ, bọn họ nghỉ tại một dịch trạm, trấn nhỏ này tuy không lớn, nhưng nếu từ kinh thành muốn đến Tây Bắc hay xuống phía nam đều phải đi qua đây, hơn nữa trước sau trận này đều cách các trấn khác một đoạn khá xa, nếu không nghỉ chân ở đây có thể sẽ rơi vào cảnh ăn ngủ hoang dã, cho nên xe ngựa đi qua phần lớn đều lựa chọn nghỉ lại một đêm, ngày hôm sau lại tiếp tục lên đường.

Bố Ngự Đình đã sớm tính toán tốt đường đi, cho nên trên đường đi lần này, đều có hạ nhân chuẩn bị sẵn chỗ dừng chân cho bọn họ, đêm nay cũng không ngoại lệ, trước đó đã có người thay bọn họ thuê một đại viện, có hai cổng trước sau, sương phòng hai bên có đến 5, 6 gian phòng, không chỉ đủ cho bọn họ ở mà cả hạ nhân cũng có đủ chỗ.

Chỉ là hắn cảm thấy chủ tử ở cùng với hạ nhân, cả trai lẫn gái lẫn lộn ở cùng một sân thì không tốt lắm, lại cũng không thiếu chút tiền, ngoài hạ nhân hầu hạ bên người, những người khác đều chuyển sang ở một nơi khác, tuy nói không có sân lớn nhưng cũng không khác biệt lắm.

Buổi tối, sau khi dùng bữa xong, liền nghe bên ngoài có người gọi cửa, Xuân Liễu mang theo một gã sai vặt ra xem, chỉ chốc lát sau, liền thấy nàng sắc mặt kỳ quái trở lại.

"Làm sao vậy, là ai thế? Là quản sự nào tới sao?" Trương Vi Vi đang uống cháo tổ yến, thấy Xuân Liễu quay về, còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, đặc biệt đến tìm Bố Ngự Đình, nàng liền đẩy tay đang gỡ cá cho nàng của hắn, "Tìm chàng kìa."

Bố Ngự Đình còn chưa mở miệng hỏi, Xuân Liễu lắp bắp nói: "Phu nhân, không phải là các quản sự, là..."

"Là ai vậy?" Sau khi mang thai tính kiên nhẫn của Trương Vi Vi giảm đi nhiều, nhịn không được hỏi trước.

Xuân Liễu trừng mắt nhìn, trả lời: "Là biểu thiếu gia."

Nháy mắt mọi người trong gian phòng đều im lặng, vẻ mặt của Trương Vi Vi là khó tin, còn Bố Ngự Đình trực tiếp dùng đũa chọc nát miếng cá, Xuân Thảo thì sững sờ, suýt chút nữa đánh đổ ly trà trên tay.

Xuân Liễu thấy mọi người luống cuống như vậy, nhịn không được nhỏ giọng lầm bầu, "Cho nên em mới khó nói như vậy..."

Ai biết biểu thiếu gia lại như âm hồn không tan, bọn họ đi ra ngoài vậy mà hắn còn có thể chuẩn xác tìm đến cửa.

Lại nói, làm sao hắn biết được phu nhân cũng đi cùng, chẳng lẽ là tâm hữu tương thông?

Nghĩ đến khả năng như vậy, Xuân Liễu nhịn không được mà rùng mình.

Phi phi phi! Biểu thiếu gia và phu nhân tâm hữu tương thông, vậy thì đại gia là cái gì! Thật sự là đầu óc hư hỏng, thậm chí ngay cả như vậy mà cũng nghĩ ra được.

Trương Vi Vi có chút xấu hổ nhìn Bố Ngự Đình đang tỏa ra khí lạnh ở bên cạnh, cân nhắc nói: "Ta nghĩ là trùng hợp thôi, hắn cũng không biết chúng ta cùng tới đây, cho nên nói không chừng là tới tìm chàng, đúng không?" Vừa nói vừa nhìn người bên cạnh trưng cầu ý kiến.

Xuân Thảo tất nhiên đứng về phía phu nhân nhà mình, vội vàng gật đầu như giã tỏi, "Phải, đúng là như vậy, biểu thiếu gia chắc là tới tìm đại gia!"

Xuân Liễu cũng vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, vừa rồi biểu thiếu gia cũng không nhắc đến tiểu thư!"

Tuy rằng sau đó biểu thiếu gia nhìn ra sau lưng nàng, có hỏi đến phu nhân, nhưng...Xuân Liễu trộm lè lưỡi, cái này vẫn không nên nói thì tốt hơn, toàn thân đại gia tỏa ra khí lạnh đủ khiến cho người khác mặc áo lông cũng sắp đông cứng rồi, nàng vẫn là nên biết điều không nói.

Trương Vi Vi gật gật đầu, đón lấy đôi đũa gắp cá của hắn, đẩy đẩy hắn, "Nếu hắn đến tìm chàng, nói không chừng là có chút việc khó, hoặc có lời muốn nói, ta không ra, chàng đi gặp hắn là được rồi."

Hơn nữa, hiện giờ đã là cuối đông đầu xuân, bên ngoài vẫn rất lạnh, để cho một người đọc sách đứng ở ngoài, nàng thật sự sợ hắn bị đóng băng mất rồi!

Bố Ngự Đình không nhìn đến miếng cá bị hắn chọc nát, trực tiếp nhận lấy khăn lau tay nha hoàn bên cạnh đưa tới, rồi mới từ từ đi ra ngoài.

Ra đến cửa, hắn dùng ánh mắt cảnh cáo, nói: "Bên ngoài trời lạnh, thân thể phu nhân các ngươi không tốt, đừng để cho nàng ra khỏi phòng, nhớ rõ! Ai để phu nhân bị bệnh, người đó tự mình đi lĩnh phạt đi!"

Trương Vi Vi nén cười, vẻ mặt đứng đắn gật đầu, hai nha hoàn bên người cũng gật đầu theo.

"Hiểu rõ, phu nhân tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài nửa bước."

Đôi mắt sắc bén của Bố Ngự Đình quét qua ba người một lần, cuối cùng mới xoay người đi ra ngoài, đi được vài bước, liền nghe thấy trong phòng truyền đến một trận cười vang, hai tai của hắn nóng lên, lại một chút cũng không chịu thừa nhận mình lòng dạ hẹp hòi.

Đối với nam nhân mơ ước thê tử của mình cần phải đề phòng, một chút cũng không thể lơ là, nhất là đối với loại dai như kẹo kéo này.

Bố Ngự Đình còn chưa đến mức vô lễ để cho người ta đứng ở ngoài, mà là cho gã sai vặt dẫn người đến sảnh trước, lại bảo nha hoàn đi pha một bình trà.

Bố Ngự Đình vừa bước vào liền nhìn thấy nam nhân ôn nhu như ngọc kia từ từ xoay người lại, bộ dạng của đối phương hiện giờ so với lần trước thì tiều tụy đi không ít, âm thầm hừ lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy bộ dạng này của hắn là muốn tranh thủ sự đồng tình của người nào đó, trong lòng mang theo sự khinh thường, vẻ mặt cũng chỉ nhàn nhạt, bảo hắn ngồi xuống.

"Không biết hôm nay quý sự đến cửa là có việc gì?"

Nếu không phải là vô cùng bất đắc dĩ, Ôn Hoài Nam cũng không muốn đến, hắn cũng không có biểu hiện gì, chỉ là bình thản nói: "Ân sư của ta dẫn theo gia quyến đi ra, muốn đi về phía Giang Nam, chỉ là thời gian vào trấn đã muộn, không tìm được sân viện tốt, có sân thì lại là quá nhỏ không phù hợp cho nữ quyến ở, hỏi thăm thì biết viện này không tồi, lại chỉ có một nhà ở, cho nên cố ý tới bái phỏng, muốn hỏi một chút có thể cho thuê được không, cũng không biết là Bố huynh, cùng là xuất môn ở ngoài nên xin nhờ Bố huynh giúp một chuyện để ân sư cùng gia quyến có chỗ ở qua đêm."

Chuyện này đối với Bố Ngự Đình cũng không phải là việc khó, hắn bao cả hai sân viện, đằng trước không có người, chỉ để cho một gã sai vặt truyền tin, còn lại trống không, bọn họ chủ yếu ở trong viện sau, chỉ là...Nếu nhiều người vào ở, hắn phải xem xét một chút.

Nam nhân này đối với thê tử của hắn vẫn ôm ấp lòng quấy rối, hắn chỉ nghĩ đến để cho bọn họ ở hai sân trong cùng một viện liền cảm thấy không được tự nhiên.

Khi vừa mở cửa, gặp nha hoàn bên người của Trương Vi Vi , Ôn Hoài Nam liền biết nàng cũng ở đây, trong lòng tuy rằng muốn gặp một lần, nhưng biết khả năng không lớn, cho nên vừa thấy Bố Ngự Đình chần chừ, tự nhiên hiểu hắn đang băn khoăn cái gì.

Ôn Hoài Nam nhàn nhạt nói: "Chỉ có ân sự cùng gia quyến vào ở, ta tùy tiện tìm một gian phòng ở bên ngoài là được rồi."

Bố Ngự Đình cũng không để ý tâm tư của mình bị nhìn thấu, vừa nghe hắn không ở đây, liền gật đầu, "Được, làm thương nhân tất nhiên là muốn kết thiện duyên rộng rãi." Ngoại trừ tình địch.

Ôn Hoài Nam cũng không chọc vào hắn nữa, lập tức chuẩn bị cáo từ rời khỏi.

Hai người đều hiểu rõ, bởi vì cùng yêu một nữ nhân, bọn họ nhất định không thể ngồi xuống nói chuyện, vừa rồi nói chuyện đi nhờ người ta như vậy đã là cực hạn rồi.

Trong nháy mắt Ôn Hoài Nam xoay người nhìn thấy ánh mắt tự tin đắc ý của hắn, trong lòng liền nổi lên chua xót nhàn nhạt.

Gió tuyết nhẹ nhàng rơi xuống bóng lưng đơn bạc của hắn, từ từ nhập vào bóng đêm.

Bố Ngự Cho người đi nói lại với Trương Vi Vi, chính mình ở lại phía trước, chuẩn bị tiếp đãi khách nhân sắp đến tá túc.

Tuy nói ở thương hội, địa vị của hắn là lớn nhất, nhưng mà sĩ nông công thương, thương đứng cuối cùng, người sắp đến lại là quan việc có phẩm giai, tất nhiên hắn phải thể hiện sự nhiệt tình.

Tuy nói người đến có nữ quyến, nhưng tính ra cũng đã gần bốn mươi, lấy tuổi hắn mà nói thì cũng không cần tránh, cho nên để hạ nhân an trí hành lý và nô bộc của đối phương, hắn tự mình chờ ở phía trước.

Tuyết ở bên ngoài vẫn có chút lớn, Bố Ngự Đình mang theo nụ cười nhu hòa đứng ở dưới đèn lồng ngoài hiên, chờ xe ngựa đi vào trong viện.

Sau khi xe ngựa dừng lại, bước ra đầu tiên là hai nha hoàn, sau đó đỡ một phụ nhân đầu đầy tóc bạc đi xuống, hắn còn chưa kịp nhìn thẳng, thì người kia trừng lớn mắt, nhìn hắn mà rơi lệ.

Bố Ngự Đình không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vị phu nhân kia sao đột nhiên nhìn thấy hắn lại khóc, từ sau xe ngựa một nam nhân trung nên đi ra, Ôn Hoài Nam nghe thấy động tĩnh cũng từ cửa viện đi vào.

"Đây là có chuyện gì?" Ôn Hoài Nam có chút khó hiểu hỏi.

Bố Ngự Đình nhìn hắn một cái, trong lòng hắn lại càng muốn biết đáp án hơn.

Phụ nhân được nha hoàn đỡ, nghiêng nghiêng ngả ngả đi về phía trước, dùng lực nắm lấy ống tay áo của Bố Ngự Đình, giọng điệu buồn rầu nói: "Đây là Xuân Sinh, Xuân Sinh của ta..."

Ôn Hoài Nam vừa nghe liền biết chuyện gì đang xảy ra, hắn đứng bên cạnh Bố Ngự Đình, thấp giọng nói: "Khoảng hai mươi năm trước, phu nhân bị mất con, mấy năm nay đều không biết tin tức, đại khái là..."

Lúc này nam nhân trung niên đứng phía sau phụ nhân cũng mở miệng nói chuyện, "Nội tử nhiều ngày nhớ mong, có chút thất lễ, xin hãy tha lỗi."

Bố Ngự Đình nhìn người trung nên trước mặt, không biết tại sao cảm thấy có chút quen thuộc, lại không nõi ra được, nhịn không được mở miệng hỏi: "Không thể nói là thất lễ, chỉ là còn không biết nên xưng hô như thế nào?"

"Ân sư họ Phạm, con thứ ba của Võ Lăng hầu, làm quan ở kinh thành, lần này cùng phu nhân về nhà thăm người thân." Ôn Hoài Nam biết không có khả năng ân sư sẽ giới thiệu thân phận của mình, hắn đành ở một bên hỗ trợ giới thiệu.


  Phạm Thành Khoa nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt cũng thấy có phần quen mắt, nhưng mà lập tức lại lắc đầu, nghĩ đến có lẽ là vừa rồi thê tử của ông gọi tên thứ tử, bản thân mình mới có ảo giác như vậy.

Thấy thê tử vẫn nắm chặt ống tay áo của người ta, thậm chí còn không ngừng rơi lệ, ông vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ khuyên, "Phu nhân, đây không phải là Xuân Sinh của chúng ta, Xuân Sinh của chúng ta đã sớm không còn nữa..."

Ôn thị liên tục lắc đầu, giống như phát điên, "Không! Đây là Xuân Sinh của ta! Là Xuân Sinh của ta!" Bà nhìn kỹ Bố Ngự Đình, gương mặt của hắn giống trượng phu của bà đến bảy tám phần, hơn nữa đôi mắt của hắn giống hệt đôi mắt của bà, bà vô cùng chắc chắn người trẻ tuổi này chính là Xuân Sinh của bà.

Bà tìm lâu như vậy, không có lần nào chắc chắn như lần này.

Phạm Thành Khoa có chút bất đắc dĩ, nhưng mà chấp niệm muốn tìm lại hài tử của thê tử không ai rõ bằng ông, nhất thời ông cũng không biết nên khuyên như thế nào mới tốt.

Bố Ngự Đình cười khổ, không nghĩ tới bọn họ muốn đi về phía bắc, người muốn gặp lại đang ở phía Nam, nếu lần này bỏ qua, có phải là bọn họ sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa không?

Hắn nắm chặt tay, hít sâu vài cái, trầm giọng nói với Phạm Thành Khoa, "Phạm đại nhân, nếu gặp nhau ở đây, ta cũng có lời muốn nói, thật ra lần này ta đến Tây Bắc chính là muốn đi tìm ngài."

"Tìm ta?" Phạm Thành Khoa nhíu mày, không rõ có quen người như vậy không, tìm mình làm gì, sau đó lại nghĩ đến Ôn Hoài Nam nói hắn là thương nhân, nhịn không được nhíu mày, "Chẳng lẽ trong đợt lũ vừa rồi ngươi đã làm gì sao? Nếu thật sự như vậy thì không cần nói, lão phu dù là ngủ trong xe ngựa, cũng sẽ không nhận biện hộ cho bất kỳ kẻ nào." Ông chính nghĩa từ nghiêm nói.

Bố Ngự Đình chỉ cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, hắn nhịn không được nở nụ cười yếu ớt, lắc đầu nói: "Không phải, lần này ta cũng là vì đi tìm người thân."

Phạm Thành Khoa có chút kinh ngạc, sửng sốt, lại nhìn đến thê tử vẫn nắm chặt ống tay của hắn, tâm đã tuyệt vọng từ lâu, giờ lại như dấy lên sự hy vọng.

Là như thế này sao? Chính ông muốn như vậy sao?

Ông lẳng lặng nhìn Bố Ngự Đình, một lúc sau, mới than nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: "Mặc kệ là như thế nào, đi vào trong rồi nói."

Đã hơn hai mươi năm đi tìm con, Phạm Thành Khoa đã gặp không ít kẻ lừa đảo, nhất là sau khi ông lập được quân công thoát khỏi khỏi thân phận bị lưu đày, kẻ như vậy lại càng nhiều hơn.

Chỉ là, mặc kệ là ai, ông đều có thể tìm ra lời nói dối của bọn họ, nhưng nam tử trẻ tuổi trước mắt này, ông lại không nhìn thấu.

"Ngươi nói là ngươi đi tìm thân nhân mà đến, có chứng cứ gì?"

Bố Ngự Đình lắc lắc đầu, "Ta không có chứng cứ, chỉ là dựa theo những thứ điều tra được và phân tích của bản thân mà tìm đến." Hắn nói xong, liền mang những tin tức nghe được từ chỗ Triệu thị nói ra, từng cái một.

Ôn Hoài Nam càng nghe lòng càng trầm xuống, Phạm Thành Khoa nhịn không được có chút kích động.

Không từ mà biệt, mấy năm nay ông chỉ dựa vào điều này mà đánh vỡ được lời nói dối của không ít kẻ, bởi vì lúc đó, khi thứ tử của ông mất tích, trên người không có bất cứ cái gì, chỉ có duy nhất một bộ quần áo mà chất vải cũng không phải là hiếm thấy, cũng vì vậy mà quá trình tìm con vô cùng gian nan.

"Dưỡng mẫu hiện giờ của ta là Triệu thị đã từng nói năm đó bà ấy là nhũ mẫu của ta, nhưng lại do một người tên là Thiến di nương ôm ta ra khỏi phủ, còn nói nhà ta lúc trước phạm vào tội bị lưu đày đến Tây Bắc, đủ loại căn cứ, ta mới nghĩ tự mình đến Tây Bắc tìm hiểu một chút, ta có phải hay không là...."

Giọng điệu của Bố Ngự Đình không nhanh không chậm, nhưng lòng bàn tay và sau lưng đầy mồ hôi chứng tỏ hắn hiện giờ khẩn trương như thế nào.

Bàn tay cầm ly trà của Phạm Thành Khoa run nhè nhẹ, ánh mắt của ông rủ xuống, muốn che dấu kích động trong lòng.

Gần như đã tin tưởng chín phần, ông tin rằng hắn chính là con trai của mình, bởi vì lúc trước kia chuyện Thiến di nương vụng trộm đưa hài tử ra ngoài, ngoại trừ người trong nhà bên ngoài không ai biết, hơn nữa nàng ta lại ôm hài tử của chủ mẫu, cũng không phải là có lòng tốt gì, nàng ta muốn trả thù thê tử của ông nên mới làm như vậy.

Lúc trước cùng biến mất với hài tử còn có nhũ mẫu của hài tử, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng gặp qua người nào có thể nói đúng, hiện giờ hắn lại khẳng định như vậy, có phải hắn thật sự là con của ông không?

Đại sảnh lâm vào yên tĩnh, tất cả mọi người đang chờ đáp án, hoặc là không phải, hắn không có bất kỳ cái gì làm chúng, chỉ là phỏng đoán mà thôi.

Không khí yên tĩnh lại rất giày vò lòng người, mãi đến khi trước viện có tiếng xô xát, phá vỡ không khí trầm mặc này, mới khiến cho người ta có không gian để thở.

"Ta đi xem." Bố Ngự Đình vội vã muốn đi ra ngoài, lại bị Phạm Thành Khoa ngăn lại.

"Cũng không cần con tự mình đi, bảo gã sai vặt đi ra xem."

Bố Ngự Đình đáp lại một tiếng, trực tiếp để người bên cạnh đi ra xem, không lâu sau, liền nghe thấy âm thanh ồn ào hướng về phía này.

Bố Ngự Đình sửng sốt, Phạm Thành Khoa lập tức chú ý đến vẻ mặt của hắn, "Làm sao vậy? Con biết người đến là ai sao?"

"...Là người một nhà dưỡng mẫu của con."

Phạm Thành Khoa đang muốn nói gì đó, Ôn thị vừa đi rửa mặt, sắc mặt kích động đi ra. "Con vừa nói là dưỡng mẫu hiện giờ chính là nhũ mẫu lúc trước, nói là như vậy, con để cho bà ta đi vào, ngược lại ta muốn nhìn thử xem có phải hay không."

Phạm Thành Khoa sửng sốt, cảm thấy đây chính là một biện pháp tốt, không có bằng chứng để dựa vào, nhưng mà nếu có người làm chứng, cũng có thể chứng minh Bố Ngự Đình là hài tử của bọn họ.

Bố Ngự Đình hít một hơi thật sâu, gật đầu, trực tiếp mời người Bố gia tiến vào, chính mình đứng dậy chờ. Truyền đến đầu tiên chính là giọng nói của Triệu thị, bà ta hùng hổ xông vào, "Bố Ngự Đình, ngươi là tên đáng chết, ta biết hiện giờ ngươi hoàn toàn không coi chúng ta là người nhà, khẳng định là do con hồ ly Trương Vi Vi kia dụ dỗ ngươi, vậy mà lại mang cả gia sản rời đi, ta nói cho ngươi biết, ngươi muốn vứt bỏ chúng ta như vậy sao, không có cửa đâu!"

Ngày đó sau khi bọn họ cãi nhau vì nữ nhân kia, sợ Bố Ngự Đình thật sự buông tay mặc kệ với toàn gia bọn họ, nên lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào hắn, vì vậy mới có thể đuổi theo. Triệu thị mắng, cũng không nhìn tới người ngồi trên ghế trên, nhìn thấy Bố Ngự Đình liền muốn xông vào đánh hắn.

Ngay khi bà ta vừa sắp tóm được Bố Ngự Đình, Ôn thị lập tức vén màn đi ra, quát to: "Làm càn! Đây là chỗ nào mà ngươi dám giương oai như vậy!"

Ban đầu Triệu thị còn không rõ là ai đang nói chuyện, còn tưởng rằng là Trương Vi Vi, lập tức quay đầu quát: "Ta dạy dỗ con trai ta, ai cần ngươi lắm miệng xen vào."

Ôn thị lạnh lùng nhìn bà, "Ngươi vừa nói cái gì? Triệu thị!"

Triệu thị quay sang nhìn, vừa nhìn thấy Ôn thị lập tức nhận ra, tuy nói là đã già hơn trước, nhưng mấy năm nay luôn được bảo dưỡng, nên không khác biệt nhiều.

Ban đầu Triệu thị không nghe rõ, lần này nghe được giọng nói của bà, hai chân mềm nhũn ra, ngã quỳ xuống đất.

Ôn thị nhìn bà ta, thật hận không thể ăn thịt bà ta, uống máu của bà ta. Chính là bà ta, chính là nữ nhân này hại mẫu tử bà chia cách hai mươi mấy năm!

Ý hận trong mắt Ôn thị gần như phun ra lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt! Thật sự quá tốt! Lúc trước chính là ngươi đã ôm Xuân Sinh của ta đi đúng không? Chính là ngươi...khiến mẹ con chúng ta phân ly nhiều năm như vậy?! Nếu không phải được Phật tổ phù hộ, có phải là cả đời này ta cũng không gặp được Xuân Sinh của ta rồi không?!"

Triệu thị run rẩy quỳ trên mặt đất, tuy rằng sàn nhà rất lạnh nhưng bà ta cũng không dám đứng lên.

"Không phải, là Thiến di nương nói...Thiến di nương nói nếu như ôm tiểu thiếu gia đi, có thể phủ Võ Lăng hầu sẽ không còn nhân chứng sống, cho nên ta mới...."

"Mới cái gì?" Phạm Thành Khoa cùng oán hận nhìn bà ta.

"Mới cái gì? Mới ôm hài tử đi, sau đó lại tham của hai trăm lượng bạc kia, sau đó chờ ngày chúng ta tự mình tìm đến lại muốn nhận thêm chút bạc nữa?"

Lúc trước Thiến di nương đã từng nói, nàng ta cho người ôm hài tử đi, cấp cho đối phương một chút ngân lượng, còn nói sẽ có người tới đón hài tử, khi đó sẽ còn được thưởng tiếp, nhưng phủ Võ Lăng hầu đã sớm bị sung quân Tây Bắc, người nọ phát hiện không có cơ hội nhận được ngân lượng nữa, hài tử cũng lớn, muốn tìm phụ mẫu thân sinh càng thêm khó, về phần người nhà kia muốn giữ hài tử lại hay ném đi, vậy thì phải xem số phận của hài tử kia.

Năm đó khi nghe được những lời này, Ôn thị thiếu chút nữa đau lòng đến chết, trên đường lưu đày lâm vào bạo bệnh một thời gian, thiếu chút nữa là không thể chống đỡ được.

Triệu thị run rẩy không dám giải thích gì thêm, bởi vì những câu chữ vừa rồi đều nói đúng tâm tư của bà.

Bố Ngự Đình không có hứng thú nhìn tiếp, xoay người đi ra ngoài, nhìn đến đám người Bố lão gia đứng ở ngoài còn có cả Bố Yến Tây.

Hắn tránh đi ánh mắt của Bố lão gia, sau đó nhìn về phía Bố Yến Tây, hắn lạnh lùng nói: "Chuyện của Thẩm Tuệ Tâm, có phải là ngươi đã sớm biết?"

Chuyện Thẩm Tuệ Tâm bắt cóc thê tử của hắn, hắn đã phái người đến nói qua với một nhà Bố lão gia, cho nên bọn họ đều biết rõ xảy ra chuyện gì, chỉ là không ngờ tới hiện giờ Bố Ngự Đình lại quay lại hỏi Bố Yến Tây một câu như vậy.

Bố lão gia kinh ngạc nhìn nữ nhi của mình, "Con..."

Ánh mắt của Bố Yến Tây nhìn về chỗ khác, không trả lời, nhưng biểu hiện như vậy chính là đáp án rõ nhất.

Bố Ngự Đình gật đầu, cười lạnh nói: "Thì ra đây chính là muội muội ta yêu thương nhiều năm."

Bố Yến Tây lập tức phản bác nói: "Ngươi đâu có tốt với ta? Nếu thật sự là tốt với ta, thì nên bỏ nữ nhân kia rồi."

Bố Ngự Đình không đáp lại, chỉ cảm thấy trái tim càng thêm lạnh giá, sau đó hắn nhìn về phía dưỡng phụ cùng đệ đệ.

Bố Nhậm Vũ cười tít mắt nói: "Đại ca, mặc kệ thế nào chúng ta vẫn là huynh đệ, huynh không thể phát đạt rồi mà bỏ mặc chúng ta..."

Bố Ngự Đình cười lạnh nhìn hắn, "Nếu thật sự là huynh đệ, ngươi có thể ngủ với thiếp thất trên danh nghĩa của ta sao? Sao nào, Thẩm Tuệ Tâm bị bán đi, có phải là ngươi cảm thấy có chút đáng tiếc đúng không? Hay là ngươi cảm thấy thoát được một cái phiền phức?"

Lần này đổi thành Bố Nhậm Vũ ngây người ra, không rõ vì sao Bố Ngự Đình lại biết được, rõ ràng hắn mới chỉ thành công hai lần mà thôi.

Cuối cùng, Bố Ngự Đình quay đầu nhìn về phía Bố lão gia, đã từng trong nhà này ông là người duy nhất đối đãi với hắn có chút tình thân.

"Phụ thân, có lẽ đây là lần cuối cùng con gọi người như vậy, người dùng hai trăm lượng kia mua đất vườn, toàn bộ đều cho bọn họ, người đã từng cảm thấy chột dạ bao giờ chưa?"

Tất cả mọi người đều im lặng, ngay cả bên trong thiên sảnh cũng vậy, Ôn thị đỏ mắt đứng nghe, Phạm Thành Khoa lạnh lùng nhìn cả nhà Bố gia.

Ánh mắt Bố Ngự Đình lạnh lùng đảo qua từng người Bố gia, nói khẽ: "Từ nay về sau, mọi chuyện đều tính toán xong! Tòa nhà kia để lại cho các ngươi, mặc khác ta cho các ngươi một ngàn lượng, sau này...tự lo lấy cho tốt!"

Dù sao cũng đã ở chung hơn hai mươi năm, hắn cũng chỉ có thể làm được như vậy.

Triệu thị còn không biết đủ vẫn muốn đòi thêm, "Một ngàn lượng bạc, là muốn bố thí sao!"

Ôn thị thấy bộ dạng lòng tham không đáy của bà ta, cười lạnh nói: "Ngươi có biết kết cục của Thiến di nương lúc đó không? Cũng là dưới trời tuyết như thế này, ở bên ngoài chỉ mặc một lớp áo trong, bị đánh 50 gậy, toàn thân đều là máu, như vậy tốt hơn sao?"

Triệu thị biết tính tình của Ôn thị, tuyệt đối là nói được làm được, vội vàng bò dậy chạy đến bên cạnh trượng phu của mình, cũng không dám nói nhiều thêm một chữ.

"Lưu Phong, tiễn khách." Bố Ngự Đình đã không còn muốn nhìn thấy bọn họ nữa, thậm chí ngay cả một đoạn đường cũng không muốn.

Hắn đứng ở đó, cô đơn hiu quạnh, mãi đến khi một nữ tử mặc áo lông thỏ màu trắng được hai nha hoàn đỡ đi tới, nở nụ cười sáng lạn với hắn.

Hắn đi về phía trước, ôm lấy nữ tử kia, bỗng nhiên tất cả mất mát và buồn bực trong lòng đều tan biến, tất cả như đều tan vào trong tuyết.

May mắn nàng đi đến đây.

Một mình hắn đứng ở nơi đó, do dự đối mặt với người nhà mới, buồn bã đuổi đi những người nhà không hề có tình cảm với hắn, lúc này, chỉ có nàng đứng ở bên cạnh hắn.

Bọn họ cùng dắt tay nhau, cứ như vậy dắt tay nhau đi qua một đời một kiếp.

Nàng nắm chặt tay hắn, cười vô cùng ấm áp, "Đi thôi, mặc kệ thế này qua đi rồi vẫn còn tương lai, ta vẫn sẽ yêu chàng như vậy, ở bên cạnh chàng."

Nàng nói là đời trước của hắn, đời này, cho dù hắn có thể vĩnh viễn không biết, nhưng thật ra bọn họ đã sớm vướng mắc hai đời.

Bố Ngự Đình cũng nở nụ cười yếu ớt, cũng nắm chặt lấy tay nàng, thì thầm đồng ý, "Ta cũng sẽ giống như vậy, dùng cả đời này, cả đời sau để yêu nàng."

Nàng đồng ý kiếp trước kiếp này, còn hắn đồng ý chính là kiếp này kiếp sau của bọn họ.

Bọn họ nhìn nhau cười, cùng đi vào trong phòng ấm áp, hai người nắm chặt lấy tay nhau, chỉ mong có thể mãi mãi như vậy.

Đời đời kiếp kiếp, không rời không bỏ.

(Toàn văn hoàn.)

(*) Jenny *bon chen tí*: Đây là truyện đầu tiên ta up hoàn trong mấy ngày :))) cảm thấy dạo này bản thân chăm chỉ ghê. Đây cũng là truyện xuyên không trùng sinh ngắn nhất mị từng đọc :)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro