Chương 101. Vậy cậu vì cái gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông kia vừa giận dữ xong, người của Nhà Máy liền đến bên cạnh nói nhỏ vài câu, có vẻ như đã tạm thời làm dịu đi cảm xúc của hắn, rồi mọi chuyện cũng dừng lại.

Kỷ Hàn Tinh nhìn quanh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vô tư đi đến bên Đổng Đại Hành để hỏi người kia là ai. Đổng Đại Hành cũng tỏ ra không biết hắn là ai, liền gọi một tên tay sai trong nhà máy đến để hỏi. Lúc này, Kỷ Hàn Tinh mới biết người đó là một tay chân bên ngoài của Lão Hắc, được gọi là "Dây Nối".

Kỷ Hàn Tinh lập tức ngây người, Đổng Đại Hành thân thiện hỏi cậu có chuyện gì. Kỷ Hàn Tinh cười khẩy một tiếng, nói không có gì, chỉ là không ngờ một người nhìn có vẻ cứng rắn lại có cái tên nhẹ nhàng như vậy.

Thực sự, cậu không nghĩ rằng người này chính là "Dây Nối," nhưng lại có chút không chắc chắn.

Họ đến đây để giám sát quá trình sản xuất của Nhà Máy. Đổng Đại Hành thực sự như lời đã nói, vừa vào đến đây là đã tìm ngay một người phụ nữ, cả buổi chiều không ra khỏi phòng. Kỷ Hàn Tinh đi ra ngoài dạo một vòng, tình cờ nhìn thấy Dây Nối cũng ở đó, nhưng liệu đây có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay không thì lại là chuyện khác. Người đàn ông kia ngồi xổm trên mặt đất hút thuốc, tay phải để tự do thả xuống, nhẹ nhàng gẩy tàn thuốc, trông có vẻ phong trần và mệt mỏi, Kỷ Hàn Tinh cảm thấy trên người hắn toát lên một vẻ bất cần giống như một ca sĩ nhạc rock.

Kỷ Hàn Tinh có ý thử thăm dò, từ trong túi móc ra một điếu thuốc: "Anh bạn, có thể cho tôi mượn lửa không?"

Dây Nối liếc nhìn cậu, đôi mắt dài hẹp và dữ dằn, nhưng lúc này ánh mắt lại không sắc bén, như một con sư tử đang ngủ đông, mang theo chút uể oải. Thấy Dây Nối đồng ý, Kỷ Hàn Tinh đưa điếu thuốc lại gần, châm thuốc từ tay hắn. Dây Nối nhìn cậu một lúc lâu, trong mắt dần hiện ra một nụ cười nhàn nhạt. Kỷ Hàn Tinh châm xong thuốc đứng dậy, cả hai đứng đó, không ai nhìn đối phương, đều đang quan sát xung quanh trong tầm mắt xem có ai khác không.

Dây Nối bất ngờ nói: "Nếu em trai tôi còn sống, chắc cũng trạc tuổi cậu."

Giọng nói của hắn rất nhẹ, như gió thổi qua là tan biến.

Dây Nối kết hợp giữa sự dữ dội và sự thờ ơ một cách hoàn hảo. Đôi mắt hắn quét qua xung quanh một cách thản nhiên và tự nhiên, hắn nói chuyện với Kỷ Hàn Tinh: "Em trai tôi chết vì dùng quá liều, khi tôi nhìn thấy nó lần cuối, gần như không nhận ra nổi. Khi đó, tôi mỗi năm đều ở ngoài làm nhiệm vụ, tiết kiệm tiền cho nó đi học, không ngờ rằng cuối cùng nó lại đón tôi bằng cái kết như vậy."

Kỷ Hàn Tinh muốn quay đầu nhìn biểu cảm của hắn, nhưng rồi lại kiềm chế, đứng cách hắn không quá xa cũng không quá gần, hút thuốc của mình. Điếu thuốc của Dây Nối vẫn kẹp giữa môi, khi nói chuyện, đôi môi hắn gần như không cử động nhiều: "Sau đó tôi vào đây và tự gọi mình là Dây Nối, dây của nội gián, nối của cảnh sát. Bọn chúng đều sợ tôi, lo lắng tôi đến để trả thù. Nhưng tôi rất giỏi đánh nhau, chúng lại phải dựa vào tôi, hy vọng tôi ra mặt. Đáng tiếc là ban đầu tôi theo sai người, đội trưởng của tôi không muốn tôi tiến lên, còn những kênh khác thì không thể tiếp cận được Lão Hắc."

Kỷ Hàn Tinh nhìn về nơi xa, nơi này ba mặt là núi, một nhà máy nhỏ nằm gọn trong đó, chỉ có một con đường duy nhất dẫn ra ngoài: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó?" Giọng của Dây Nối ngừng lại trong giây lát, "Sau đó tuần trước hắn uống say, ngủ say trong xe."

Kỷ Hàn Tinh vô thức quay đầu nhìn hắn, cậu thoáng muốn hỏi tiếp, nhưng lại cảm thấy nhiều chuyện khó mà truy cứu rõ ràng. Dù có được câu trả lời, cậu cũng chưa chắc muốn chấp nhận.

Kỷ Hàn Tinh hỏi nhanh: "Anh có dùng thuốc đó không?"

"Nếu không thì sao?"

Kỷ Hàn Tinh lập tức im lặng, có lẽ đối phương mang trong mình quyết tâm sẽ cai nghiện sau khi mọi chuyện được giải quyết. Nhưng cậu không hiểu sao lại đột nhiên cảm thấy đồng cảm với Dây Nối, cậu muốn nói với hắn rằng cậu đã gặp một người, tên là Dương Ninh, người đó từng giống như hắn, đầy sức mạnh, là một người rất giỏi. Cậu còn muốn hỏi Dây Nối có nghĩ đến tương lai của mình chưa, lỡ như không cai được, hắn sẽ đối mặt với chính mình hiện tại ra sao.

Nhưng rõ ràng họ không có nhiều thời gian để trò chuyện, vì điếu thuốc đã gần hết.

Kỷ Hàn Tinh hỏi: "Bước tiếp theo các anh định làm gì?"

Dây Nối mím chặt môi, một động tác nhỏ thể hiện sự khó chịu, hắn nói khi hắn đến đây không kịp truyền tin ra ngoài: "Rất bất ngờ, tất cả thiết bị liên lạc đều bị lấy mất. Lão Hắc có thể sẽ đến vào ngày mai, tối nay nhất định phải truyền tin ra ngoài, bất kể là trộm hay cướp, phải tìm cách liên lạc."

Kỷ Hàn Tinh ném điếu thuốc còn lại xuống đất, dùng mũi giày dẫm nát: "Tôi biết có một người có điện thoại, để tôi xem làm thế nào."

Nói xong cậu định rời đi, Dây Nối cũng đứng dậy, đến gần cậu, rút từ ngực cậu ra gói thuốc, lấy một điếu. Giọng Dây Nối hạ xuống rất thấp: "Cách thức không cần quá quan trọng, nơi rừng núi hoang vu này, một hai người gặp chuyện cũng chẳng ai truy cứu."

Kỷ Hàn Tinh không tỏ vẻ gì trên mặt, sau khi rời đi cậu tăng tốc bước chân, đi tìm Thiệu Lực. Trong lòng cậu nhanh chóng cân nhắc tình hình hiện tại của mình — không biết Đổng Đại Hành có đang nghi ngờ cậu không, cậu nên tìm cách thoát thân càng sớm càng tốt. Lão Hắc sẽ đến vào ngày mai, điều này vừa là niềm vui bất ngờ, vừa là một rủi ro khó lường. Nếu danh tính của cậu bị lộ, cậu không chỉ không thể tiếp cận Lão Hắc, mà còn có thể mất mạng...

Thiệu Lực đã ngồi lặng trong căn phòng nhỏ suốt một thời gian dài, khi thấy Kỷ Hàn Tinh bước vào, đôi mắt vốn dĩ vô hồn của hắn bỗng sáng lên. Kỷ Hàn Tinh không kịp đề phòng đã bị hắn ôm chặt, Thiệu Lực gần như nói không rõ ràng: "Tinh Tinh, ở đây không được, cái thứ đó quá nhiều, cậu biết không? Lượng sản xuất ở đây so với những gì họ bán lẻ không phải là cùng một chuyện, quá nhiều, bị bắt thì đủ để rơi đầu đấy!"

Kỷ Hàn Tinh hiểu rõ, có lẽ Thiệu Lực trước giờ vẫn chưa nhận thức được mình đã đến nơi nào, hắn nghĩ đây chỉ là một trò chơi nhỏ, cùng lắm là một nơi xám xịt. Hắn biết rõ đây không phải chuyện tốt, nhưng lại ôm ấp hy vọng may mắn sẽ không xảy ra chuyện gì lớn. Nhưng khi tận mắt chứng kiến cái nhà máy đang vận hành với tốc độ cao này, Thiệu Lực mới tỉnh ngộ, lượng sản xuất này đã là một tội ác cực kỳ nghiêm trọng, nên hắn mới hoảng sợ.

Kỷ Hàn Tinh biểu lộ có chút lạnh nhạt: "Đúng vậy, nhưng giờ thì còn làm được gì đây?"

Thiệu Lực nắm chặt lấy cánh tay của Kỷ Hàn Tinh, lo lắng nói: "Tinh Tinh, cậu phải suy nghĩ thật kỹ, cậu thực sự không muốn quay về nhà sao? Cậu định tiếp tục lún sâu vào đây sao?"

Kỷ Hàn Tinh kiên nhẫn nhìn hắn: "Anh Lực, anh nghĩ rằng chúng ta còn có thể rời khỏi đây sao? Trần Phi mang chúng ta đến đây chính là để làm việc này, bây giờ anh đã biết quá nhiều rồi, anh nghĩ rằng mình có thể ra khỏi đây mà không gặp nguy hiểm sao? Không tin thì anh cứ thử xem."

Sắc mặt Thiệu Lực bắt đầu biến sắc, hắn lắp bắp: "Không, tôi sẽ ngay lập tức gọi điện cho anh cậu, chúng ta phải quay về, không thể làm những việc nguy hiểm này nữa."

Nghe thấy hắn muốn gọi điện cho Lý Cố, Kỷ Hàn Tinh trong lòng dấy lên một suy nghĩ, nhưng rồi lại thấy Thiệu Lực trán đầy mồ hôi, rõ ràng đang căng thẳng đến mức bất thường. Kỷ Hàn Tinh phản ứng nhanh chóng, nắm chặt lấy tay hắn, ép hắn bình tĩnh lại: "Đừng có nghĩ bậy, gọi cho anh tôi thì có ích gì? Anh muốn hại chết tất cả những người ở đây sao?"

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?" Thiệu Lực thái độ ngày càng gắt gỏng, giọng hắn gần như trở nên sắc bén: "Vậy cậu vì cái gì? Cậu rốt cuộc đến đây vì cái gì?"

Kỷ Hàn Tinh khẽ nhíu mày, cậu nhận ra Thiệu Lực thực sự có điều gì đó không ổn, cậu đưa tay ấn nhẹ lên vai hắn, giọng nói chắc chắn: "Đã đến đây rồi, nơi này có tiền có phụ nữ, có gì không tốt? Chẳng phải người ta vẫn nói 'phú quý hiểm trung cầu (*)' sao? Cứ yên tâm đi theo anh Đổng, rồi làm người trên người."

(*)"Phú quý hiểm trung cầu" (贵险中求) là một câu thành ngữ có nghĩa là sự giàu có và địa vị chỉ có thể đạt được thông qua việc mạo hiểm

Thiệu Lực ngồi thừ ra trên giường, ánh mắt hắn nhìn Kỷ Hàn Tinh đầy sự xa lạ. Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi vừa rồi, Thiệu Lực dường như đã bị kiệt sức, hắn lảo đảo đứng dậy nói mình phải ra ngoài tắm rửa, rồi sẽ quay lại nghỉ ngơi sớm.

Sau khi Thiệu Lực rời đi, Kỷ Hàn Tinh liền bắt đầu tìm kiếm dưới lớp đệm giường của hắn. Cậu nhớ Thiệu Lực có một chiếc điện thoại dự phòng, rất có thể là do Lý Cố đưa cho hắn. Chiếc điện thoại chính của Thiệu Lực đã bị tịch thu, nhưng chiếc điện thoại dự phòng này lại được giấu rất kỹ. Kỷ Hàn Tinh cần phải tìm ra chiếc điện thoại đó để truyền tin về địa điểm của Nhà Máy. Cậu cũng chắc chắn Thiệu Lực đang gặp vấn đề gì đó, có lẽ Đổng Đại Hành đã bắt đầu nghi ngờ cậu, thời gian của cậu không còn nhiều.

Ngay lúc đó, cửa phòng bất ngờ mở ra, Đổng Đại Hành bước vào, ánh mắt của cậu và Đổng Đại Hành chạm nhau trong không trung. Kỷ Hàn Tinh nở một nụ cười, nhưng trong lòng cậu đã dấy lên một linh cảm chẳng lành. Kỷ Hàn Tinh nói: "Còn thuốc lá không anh? Anh Lực keo kiệt quá, giấu thuốc lá kỹ đến mức không tìm thấy đâu."

Đổng Đại Hành không nói lời nào, ném cho cậu một điếu thuốc. Kỷ Hàn Tinh nhanh tay đón lấy, nhưng ánh mắt của Đổng Đại Hành lại lạnh lùng, mang theo một nụ cười đầy mỉa mai. Tim Kỷ Hàn Tinh chìm dần xuống, cậu có linh cảm mọi chuyện đang dần trở nên nghiêm trọng, nhưng lúc này, lựa chọn tốt nhất có lẽ là không nên chủ động phá vỡ sự giả tạo này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro