Chương 4. Viết tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão trưởng thôn đã nhường căn nhà văn phòng của ủy ban thôn để làm lớp học. Cólẽ đây là hai gian nhà còn nguyên vẹn và phù hợp nhất để làm nơi dạy học ở Ninh Xuyên. Vì thế, ông phải lui về ngồi ở hàng cuối cùng của lớp học để làm việc. Những cái bàn ghế còn lành lặn thì để cho bọn trẻ con, còn ông tìm một cái ghế ba chân, sửa tạm để dùng. Mỗi ngày ngồi đó với tinh thần hăng hái nhất, vì chỉ cần không chú ý một chút là có thể ngã chổng vó như một con rùa lật ngửa.

Ông luôn mang theo một cành cây khô giòn bên mình, thoạt nhìn trông như bang chủ Cái bang. Vị bang chủ này mang trọng trách duy trì kỉ luật trong lớp, nếu đứa  nhỏ nào không vâng lời và gây ồn ào, ông sẽ bẻ một đoạn cây nhỏ ném qua. Bởi vì ngồi trên chiếc ghế ba chân rưỡi không vững, dẫn đến ném cành cây bay tứ tung, dễ trúng nhầm người. Vì thế Lý Cố bất đắc dĩ phải ngồi ở hàng ghế đầu. Nhiệm vụ của anh là đưa tay bắt lấy "ám khí" của trưởng thôn trước khi nó vô tình đâm chết giáo viên. Qua một học kỳ, khả năng giữ thăng bằng của lão trưởng thôn được cải thiện và có thể sánh ngang với Tiểu Long Nữ ngủ trên dây. Độ chính xác trong việc ném và né "ám khí" của Lý Cố tang lên đáng kể. Khi không có việc gì làm, anh có thể lên núi tìm đồ ăn để nuôi thân thể đang trưởng thành của mình.


Tuy rằng quá trình này không quá dễ dàng, nhưng vẫn có thể khiến đám trẻ lớn nhỏ nghiêm túc lắng nghe thầy giảng bài. Mấy "củ cải đỏ" này ở Ninh Xuyên tuổi tác không đồng đều, chiều cao khác nhau, nhưng khá nhất quán về mặt thất học. Kỷ Tri Thanh dạy tất cả lại từ đầu, không cần phân lớp.

Kỷ Tri Thanh là giáo viên tình nguyện ở lại đây lâu nhất. Thỉnh thoảng, khi không lên lớp, hắn sẽ chủ động ra đồng phụ giúp công việc đồng áng nhưng bị dân làng trong đó có lão trưởng thôn từ chối. Đối với họ, nếu Kỷ Tri Thanh dùng tay chạm vào cuốc, có nghĩa là bang bổ tri thức. Trong mắt những người dân làng này, hắn là hiện thân của thế giới tri thức, vô cùng cao quý. Thêm vào đó, Kỷ Tri Thanh trắng trẻo cao gầy, luôn có bản lĩnh giữ mình một thân trong sạch thuần khiết, không nhiễm bụi. Dù đang ở một địa phương có khí hậu kì lạ, thỉnh thoảng có bão cát tàn phá, khí chất ấy càng trở nên phi thường.

Hắn sống trong một ngôi nhà phía sau lớp học ủy ban, được coi là bảo vật phong thủy ở một nơi như Ninh Xuyên. Trước cửa có một cái giếng, không cần đi xa để lấy nước. Lão trưởng thôn sợ mùa đông khó lấy nước nên đã phái "lao động miễn phí" Lý Cố đi không công, đổ đầy vại nước nhà hắn, coi như là việc vặt làm mỗi ngày.

Ban đầu, Lý Cố có chút sợ Kỷ Tri Thanh, bởi vì người này khác biệt so với những thầy cô tình nguyện khác đến hỗ trợ. Những giáo viên khác khi gặp bọn trẻ luôn nở nụ cười, nhưng Lý Cố khôngthực sự thích nụ cười đó, cảm thấy nó mang chút thương hại và bố thí. Khi dạy,họ luôn cố thể hiện sự yêu thương, dù bọn trẻ có học được hay không, họ vẫnkhen ngợi, như thể việc đặt thêm yêu cầu sẽ là không nhân đạo đối với những đứatrẻ đã quá khổ cực. Nhưng thầy Kỷ thì khác, hắn không hề nương tay vì thương hạichúng, không thể giả vờ học mà qua mắt được, vì hắn sẽ nhìn chằm chằm cho đếnkhi bọn trẻ học được. Sự kiên nhẫn của một người có học còn đáng sợ hơn cả nhữngtrận đòn của lão trưởng thôn.

Ban đầu, Lý Cố chỉ hoàn thành công việc hàng ngày mà lão trưởng thôn giao rồi chạy đi. Nhưng từ khi Kỷ Hàn Tinh đến, thời gian Lý Cố ở lại nhà thầy Kỷ dài hơn, thậm chí có lúc không có việc gì làm cũng muốn ghé qua. Lý Cố mơ hồ hiểu được tại sao những cô gái nhỏ ngoài kia lại sẵn lòng bỏ ra rất nhiều tiền để mua những con búp bê đắt tiền nhưng vô dụng, vì chỉ cần một thứ xinh đẹp như vậy ở nhà cũng đủ khiến người ta vui vẻ, còn vui hơn cả viện xuống sông bắt cá hay leo cây bắt chim.

Đến nhà Kỷ Tri Thanh lúc cửa không khóa, mà Kỷ Tri Thanh cũng không ở nhà, chỉ còn Kỷ Hàn Tinh ngồi trên một chiếc ghế cao cao, tay cầm một quyển sách. Lý Cố vươn đầu tò mò liếc mắt nhìn, tựa sách có năm chữ, anh chỉ nhận ra hai chữ "hai vạn", là những chữ anh học được khi xem người ta chơi mạt chược. Bên trong sách dày đặc chữ, rõ ràng không phải loại sách tiểu nhân gì,  nhìn vào khiến anh đau đầu. Anh hỏi Kỷ Hàn Tinh: "Em biết đọc hết những chữ này sao?"

Kỷ Hàn Tinh điềm nhiên gật đầu thành thật: "Gần như vậy, thỉnh thoảng có một hai từ không nhận ra được, có thể tra từ điển."

Cậu bé ấy cứ như vậy ngồi trên cao, chân không chạm đất, hai tay giơ lên, trên tay cầm một cuốn sách mà Lý Cố không hiểu được. Khác với lũ trẻ trên núi, cậu giống như một yêu tinh nhỏ từ đâu tới, đẹp đẽ đến mê người, lại cao cao không thể với tới.

Lý Cố đột nhiên cảm thấy tự ti, anh được giáo dục khai sáng quá muộn. Vì thế mười bốn, mười lăm tuổi còn chưa giác ngộ được sự xấu hổ, căm giận hay lòng trắc ẩn. Thế nhưng hiện tại cuối cùng anh cũng cảm nhận được một chút lòng tự tôn muốn trở nên mạnh mẽ hơn của một thiếu niên. Tuy rằng đối phương là một đứa trẻ không hiểu chuyện, nhưng lần đầu tiên trong đời, Lý Cố cảm thấy không muốn tỏ ra kém cỏi trước mặt một ai đó là như thế nào.

Anh chỉ cao lớn về hình thể và tuổi tác, nhưng lại chỉ biết vài chữ đơn giản. Ngưỡng mộ nhìn Kỷ Hàn Tinh, Lý Cố nói từ đáy lòng: "Em thật lợi hại, còn nhỏ như vậy mà có thể nhận biết nhiều chữ như vậy."

"Chỉ là em được học sớm thôi", ánh mắt Kỷ Hàn Tinh từ trong sách chuyển đến trên mặt anh, nhìn anh một hồi: "Anh có muốn học cách nhận biết nhiều chữ hơn không?"

"... Muốn." Mỗi ngày thầy Kỷ đều dạy, nhưng Lý Cố cho rằng sau này người như anh bán đi sức lao động là cách thoát nghèo bình thường nhất. Anh không học qua loa nhưng cũng không để tâm mấy. Không biết làm sao, nhìn thấy bạn nhỏ này bỗng nhiên khiến anh cảm thấy rằng sẽ thật tốt nếu anh có thể trở thành một người dựa vào tri thức để kiếm sống. Ít nhất trên người có thể trong sạch như thầy Kỷ, như vậy mới có thể chơi cùng Tinh Tinh.

Anh vừa nói như thế, trên khuôn mặt luôn nghiêm túc của Kỷ Hàn Tinh nở một nụ cười, khiến Lý Cố ngẩn ngơ.

Kỷ Hàn Tinh nói: "Ông Kỷ nói, người biết chăm chỉ học hành đều đáng để dạy." Nói xong, cậu định nhảy xuống từ ghế cao, Lý Cố vừa nhìn liền sợ mất mật. Tương lai nếu có tiền, anh sẽ trải thảm nhung khắp nhà, để Kỷ Hàn Tinh có thể chân trần chạy khắp nơi. Nếu không thì một đứa trẻ trắng nõn như làm tư bột này chạm vào đâu cũng khiến người ta đau lòng.

Vì vậy anh đi lên trước nâng đứa nhỏ xuống. Kỷ Hàn Tinh mỉm cười với anh: "Đầu tiên em dạy anh viết tên của mình trước nhé, chữ viết của anh thật sự chưa được đẹp lắm."

Lý Cố lúng túng đỏ mặt.

Những nét trên tên của anh quả thực là quá nhiều đối với một đứa mù chữ. Hai người ngồi xổm cùng nhau, một người cầm một nhánh cây. Kỷ Hàn Tinh viết trên mặt đất một nét, anh viết theo một nét. Kỷ Hàn Tinh bắt đầu luyện chữ từ bốn tuổi, đến nay đã rất thành thạo.

Lý Cố không hiểu tại sao, cùng một nét bút mà Kỷ Hàn Tinh viết giống như chữ in trong sách, còn anh nét chữ của anh như chó gặm gà bới, mà lại còn là con gà say rượu.

Kỷ Hàn Tinh không nhìn nổi nữa, cậu nắm chặt tay anh, nỗ lực dùng bàn tay nhỏ bao lấy tay Lý Cố bên trong: "Anh thả lỏng một chút, em cùng anh viết."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro