Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cho đến khi cậu thấy nam nhân mang mặt nạ màu xám nhạt đi xuống cầu thang. Cậu mới đem tâm tư có điểm tiếc hận của mình nuốt xuống, ngẩng đầu hướng nam nhân nở nụ cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề: “Chủ nhân buổi sáng tốt lành!”

Đôi mắt của Cung Tuấn vừa đen vừa sáng, điều này làm cho gương mặt cậu trông không chỉ sạch sẽ mà có linh khí. Ngũ quan của cậu tập trung ưu điểm từ người mẹ Chu Giai, có thể dùng mấy chữ thanh tú xinh đẹp để hình dung. Bất quá bản thân cậu không hề thích loại hình dung này, khi còn học đại học, bởi vì một nam đồng học trêu cậu một câu “Cậu mà đi hóa trang thành mẹ cậu khẳng định có thể đem đi đánh tráo”, cậu nghe xong câu đó liền không kiêng nể, dùng một quyền đánh gãy răng cửa người ta. Sau này, cậu bắt đầu đi tập thể hình, đúng là có lúc cũng đã luyện ra cơ bụng cùng bắp tay.

Bất quá mấy năm nay công tác bận rộn, chuyện tình dục lại xảy ra vấn đề, cậu không còn lòng dạ nào đi luyện tập, đến bây giờ các cơ nhục cùng đường cong không còn rõ ràng như trước. Nhưng dù sao, dáng người cậu vẫn không mấy khác biệt, khỏe mạnh đầy sức sống, cũng không giống mấy thanh niên thư sinh mảnh khảnh. Chẳng qua gương mặt cậu thoạt nhìn hơi trẻ con, cho nên thời điểm đi làm cậu thường dùng một bộ mắt kính gọng vàng không độ, để bản thân thoạt nhìn càng thành thục có năng lực lãnh đạo.

Mặt nạ nam nhân cũng bị lây nụ cười của cậu, tâm tình trở nên thoải mái, ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, vỗ vỗ chân.

Cung Tuấn quỳ gối bên chân anh. Nam nhân cầm lấy một miếng bánh mì, dùng đao quệt mứt dâu tây, đưa cho cậu: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”

“Ngủ rất say, ngay cả trời đổ mưa cũng không biết.”

“Vậy rất tốt, thoạt nhìn so với hôm trước ngươi có tinh thần hơn rất nhiều.” Nam nhân chậm rãi ăn bữa sáng, như là nhớ tới cái gì, nói: “Lần sau, lúc ngủ không cần đặt điện thoại ở bên gối.”

Cung Tuấn sửng sốt: “Ngài như thế nào biết di động của tôi đặt ở bên gối?” Cậu nhớ rõ tối hôm qua chính mình đặt chuông báo thức, sau đó cầm điện thoại đặt ở bên gối. Kết quả sáng nay lại phát hiện di động đặt tại tủ TV. Kỳ quái suy nghĩ một hồi, cứ tưởng bản thân nhớ lầm. Hiện tại xem ra, là nam nhân đặt ở chỗ đó nha.

Tối hôm qua, anh vào phòng mình. Vì cái gì nhỉ? Bởi vì lo lắng mình ngủ không được hoặc bị ác mộng sao?

“Ta không nhớ đã từng cho phép ngươi được quyền đặt câu hỏi, tiểu nô lệ.” Nam nhân quét mắt, nhìn thoáng qua cậu.

Cung Tuấn nghĩ đến anh từng đi đến bên giường lo lắng cho mình, trong lòng vô cùng ấm áp, đôi mắt cong lên cười cười, một bên cắn bánh mì một bên ngửa đầu nhìn người đang ngồi trên ghế, tự động bỏ qua câu nhắc nhở của nam nhân.

Động tác của nam nhân rất ưu nhã, anh quệt bơ lên một miếng bánh mì, cảm giác được ánh mắt của cậu, nghiêng mặt nhìn cậu trong chốc lát, nói một câu: “Thật sự là…” Buông dao, đưa bàn tay tới, dùng ngón trỏ lau đi mứt dâu tây dính trên miệng Cung Tuấn, sau đó đem ngón tay thon dài kia dừng trước miệng cậu, nói: “Há miệng.”

Vành tai Cung Tuấn nóng lên, cậu vươn đầu lưỡi ra, liếm đi mứt màu đỏ trên ngón tay anh, sau đó đem ngón tay ngậm vào. Miệng lưỡi một tấc lại một tấc ngậm sâu hơn, liếm láp, khẽ cắn, mút vào, vị ngọt nhàn nhạt của mứt dâu tây tràn ngập trong miệng, ánh mắt cậu có chút mông lung. Nam nhân thoáng nhướn cao ngón tay khiến cho nô lệ của anh kéo thẳng thân thể, cổ cậu rướn cao, trên cái cổ thon dài là hầu kết run run, có vẻ thực yếu ớt mà khiến người ta rung động.

Ngón tay bị khoang miệng nóng ướt vây quanh, có thể cảm giác rất rõ đầu lưỡi mềm mại và trơn ướt. Thân hình nhân nhi trần trụi quỳ gối dưới chân, không chút kháng cự nào, tùy anh xâm nhập, cảnh tượng như vậy chính là một loại kích thích to lớn, khiến con ngươi sau mặt nạ cũng trở nên thâm trầm.

Ngay khi Cung Tuấn thử đem ngón tay mút đến mức sâu nhất, nam nhân nhanh chóng rút ngón tay ra, kéo theo một sợi chỉ bạc ra khỏi khóe môi cậu.

Cung Tuấn bị sặc hai tiếng, xấu hổ đỏ mặt.

“Lấy trình độ của ngươi thì chưa thể nắm vững phương pháp nuốt sâu vào cổ họng, đừng cố tỏ vẻ”. Nam nhân lấy khăn ướt lau ngón tay, ngữ khí thản nhiên.

Trên mặt Cung Tuấn càng nóng, cậu cúi đầu xuống. Cằm cậu hoàn toàn chưa đủ thả lỏng, vội vàng đè đầu lưỡi để mút sâu hơn sẽ gây ra bản năng bài xích của thân thể. Cậu biết vừa rồi nếu không phải nam nhân kịp thời đem ngón tay rút ra, cậu sẽ có phản ứng càng không ổn, chính mình có khả năng đột nhiên nôn khan hoặc là ho khan mà cắn nam nhân bị thương.

“Nô lệ, lấy lòng ta có thể có rất nhiều phương thức, không cần bắt buộc chính mình làm một số sự tình còn chưa được chuẩn bị tốt, nhất là một số chuyện có khả năng sinh ra nguy hiểm.” Nam nhân đem sữa đổ vào thìa, đút cho cậu.

Sữa tươi vừa kịp săn sóc cho tiếng nói đang không khỏe, Cung Tuấn nhẹ giọng nói: “Cám ơn chủ nhân…”

Sự việc xảy ra trong bữa sáng khiến cậu có điểm uể oải, thời điểm rửa bát cũng buồn thỉu buồn thiu. Chờ cậu đem mọi thứ thu xếp thỏa đáng mới nhìn sang nam nhân. Anh đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại. Đại bộ phận là đối phương đang nói, anh chỉ đáp lại ngắn gọn, dư quang thoáng nhìn Cung Tuấn đang đứng ngốc ngốc, ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo cậu lại đây.

Cung Tuấn đang suy xét có nên quỳ xuống hay không, bị nam nhân từ phía sau ôm chặt eo. Tấm lưng trần trụi dán vào người đối phương ăn mặc chỉnh tề, sinh ra ma sát rất nhỏ. Một tay nam nhân đưa điện thoại di động sát bên tai, một tay vòng ra trước mặt cậu, đùa bỡn hai điểm nổi lên trước ngực cậu, hoặc là kẹp hoặc là niết, khiến hai vật nhỏ thẹn thùng kia nhanh chóng đứng thẳng lên. Cung Tuấn khẽ thở gấp, muốn né tránh, lại bị thanh âm đè thấp của anh ghé vào tai ra lệnh: “Không được nhúc nhích, cũng không được lên tiếng.”

Bàn tay kia ở trên thân thể cậu tùy ý dạo chơi, mỗi một nơi đi qua phảng phất như lửa đốt. Từ bụng đến ngực, từ xương quai xanh đến má, khi thì trêu đùa hầu kết cậu, khi lại khiêu khích môi lưỡi của cậu. Kích động sự mẫn cảm của cậu, lại bắt buộc cậu phải nhẫn nại. Cung Tuấn cứ như vậy trần trụi đứng ở bên cạnh tường thủy tinh sát đất phòng khách tầng một, mặc cho người phía sau “dư thủ dư cầu” (ta cần ta cứ lấy – nghĩa là tùy ý trêu đùa). Cậu thậm chí có thể nhìn thấy cách đó không xa có hai công nhân làm vườn đang đứng trên cái thang cắt tỉa cây cối. Dù cho Cung Tuấn biết rõ ràng người bên ngoài không nhìn thấy, nhưng vừa vặn cảnh tượng bên trong như vậy, cậu vẫn có ảo giác bại lộ trước mặt mọi người. Thủy tinh mơ hồ phản chiếu bộ dáng cậu bị nam nhân khống chế, tình sắc mà diễm lệ. Cậu tựa như một món vật phẩm, bị tay người nọ khi dễ, tùy ý khinh nhờn. Mỗi một tấc trên thân thể cậu đều không thuộc về cậu.

Khi bàn tay kia di chuyển đến dưới bụng cậu, như có như không đụng chạm vào tính khí yếu ớt đang dâng trào, Cung Tuấn run rẩy cắn chặt môi. Nhưng rên rỉ khó nhịn vẫn từ trong cổ họng phát ra nửa phần, tựa như thanh âm nức nở đang gắt gao nè nén của thiếu niên cấm dục.

“Ừm, việc này giao cho cậu đi xử lý, có kết quả báo lại cho tôi biết.” Nam nhân rốt cuộc cúp điện thoại, đem di động bỏ vào túi. Một tay còn lại nhàn rỗi xoa ngực cậu, cố ý niết niết một chút. Thanh âm bình tĩnh ghé vào lỗ tai cậu nói: “Ai cho ngươi lên tiếng, hả?”

Cảm giác đau nhức vọt qua thân thể, mang đến khát cầu càng sâu. Cung Tuấn không nhịn được nữa, nghẹn ngào kêu ra tiếng.

“Không nghe lời sẽ bị phạt, tiểu nô lệ.” Tiếu ý trong mắt nam nhân càng đậm, không hề đụng chạm thân thể cậu, mà là bắt hai tay cậu đặt ở sau lưng, chặt chẽ chế trụ.

Âu yếm đột nhiên thu lại như vậy khiến dục vọng sôi sục của Cung Tuấn không thể phá tan giới hạn cao trào. Giống như mất đi phương hướng trên vách đá, không biết nên leo lên tiếp thế nào. Một mảnh nước mắt ươn ướt trong đôi mắt tràn đầy cầu xin. Cậu không dám mở miệng, bởi vì người phía sau không cho phép. Cậu cũng không dám động, mặc dù hai chân có chút run, vẫn cố gắng đứng thẳng.

“Nói cho ta biết thân phận của ngươi.” Thanh âm trầm thấp từ phía sau vang lên.

“Tôi là…… nô lệ của ngài.” Dày vò như vậy khiến Cung Tuấn có chút mê muội, cậu bắt buộc chính mình lấy lại một tia thanh tĩnh trong đầu.

“Nói cho ta biết quyền lợi của ngươi.”
“Mọi thứ của tôi đều thuộc về ngài, chủ nhân. Tôi không có bất cứ quyền lợi nào.” Đáp án được thốt ra.

“Nói cho ta biết nghĩa vụ của ngươi.”
“Sự tồn tại của tôi là vì khiến ngài cao hứng.” Bả vai cậu run rẩy, nỗ lực thở sâu làm cho chính mình bình tĩnh trở lại.

“Ta muốn ngươi thời khắc nhớ kỹ ba điểm này.” Nam nhân phía sau buông lỏng bàn tay trói buộc hai tay cậu: “Sau khi ra khỏi nơi này, không có sự cho phép của ta, không chuẩn bất luận kẻ nào lấy bất cứ phương thức nào tiến nhập thân thể ngươi. Phàm là những địa phương tay của ta đã chạm qua, không cho bất cứ người nào khác đụng vào. Nếu để ta phát hiện ngươi vi phạm mệnh lệnh, nô lệ……”

Anh dùng đầu ngón tay nâng cằm Cung Tuấn, bắt buộc cậu ngẩng đầu nhìn lên, tựa vào người anh: “Ngươi sẽ biết có hậu quả gì.” Thanh âm nam nhân vẫn thủy chung trầm thấp và thản nhiên, không có một chút thô bạo. Mà cảm giác áp bách kia lại như giòi đục xương, khiến người ta run rẩy không dứt. Ở tư thế này, cái cổ thon dài của Cung Tuấn hoàn toàn bị tay anh nắm giữ. Hầu kết run run trong lòng bàn tay anh, giống như một con thiên nga mĩ lệ mà lại yếu ớt, chỉ cần anh thoáng dùng lực là có thể đem nó bóp chết.

Nam nhân dùng phương thức như vậy nhắc nhở Cung Tuấn, anh thao túng dục vọng của cậu, chưởng khống thân thể cậu, thống trị mọi thứ của cậu, là chúa tể của cậu.

“Vâng, chủ nhân.” Lông mi Cung Tuấn run rẩy, như là cánh hồ điệp bị nước mưa làm ướt nhẹp. Cậu chìm đắm vào hương khí thanh đạm trên thân nam nhân, lạc mất chính mình. Cậu cảm giác mình giống như một con rối gỗ, bị nam nhân điều khiển, bước vào một thế giới hoàn toàn mới, nơi đó chỉ có cậu cùng chủ nhân, không có người ngoài.

“Mặc quần áo, xuống lầu, ta gọi người đưa ngươi trở về.”

Thời điểm Cung Tuấn rời đi, vẫn như trước có bảo an đặc biệt tới đón. Bên ngoài cổng chính Hàm Quán, một người mặc chế phục màu đen đã sớm chờ bên cạnh xe cậu, thập phần ân cần mở cửa xe cho cậu: “Tiên sinh phân phó tôi đưa ngài trở về.”

Cung Tuấn ngồi lên xe, báo địa chỉ nhà, sau đó nhìn cảnh sắc vùn vụt lui về phía sau ngoài cửa sổ mà phát ngốc trong chốc lát, cầm lấy di động, ấn nút gọi lại một cuộc gọi nhỡ.

Ở đầu kia điện thoại, Cung Tứ hiển nhiên tâm trạng không tốt lắm, chất vấn nói: “Cả ngày hôm qua con đi đâu?”

“Mệt mỏi, ngủ nguyên ngày.” Cậu có lệ trả lời.

“Con bị bệnh?”

“Không có.”

“Vậy là tốt rồi. Đêm nay có dạ hội từ thiện, chúng ta cùng đi.”

“Tôi không có hứng thú.” Cung Tuấn có chút không kiên nhẫn: “Cái loại xã giao này tự ông đi mà làm.”

“Con phải tham dự.” Thanh âm Cung Tứ lạnh lùng, nói: “Thiên kim tiểu thư của Vạn Hoa từ nước ngoài trở về. Nhân lúc này giới thiệu cho con vài người, con cũng trưởng thành rồi”.

Cung Tuấn trầm mặc một lát, mặt không chút thay đổi, hỏi: “ Hiện tại, vì muốn hạng mục Đông Lâm ba liền đem con của mình đi bán?”

“Hạng mục Đông Lâm có làm được hay không, đều ở con. Tống Vạn Hoa nếu đồng ý con và con cũng thấy con gái nhà người ta vừa mắt thì sao không để cho nước chảy thành sông? Cung Tuấn, con phải hiểu rõ, nếu không có ba dày công trải đường cho con, kỳ thật con sẽ không có ngày hôm nay. Con đường này, mặc kệ con có nguyện ý hay không, đều phải đi.”

Cung Tuấn cúp điện thoại, đem đầu tựa vào ghế sau, khép lại ánh mắt. Mệt mỏi…

Cung Tứ coi trọng mảnh đất Đông Lâm kia không phải ngày một ngày hai. Tính tình người này có chút có mới nới cũ, điều này có thể nhìn ra từ việc cứ ba ngày hắn lại đổi bạn giường. Cho tới nay, việc làm ăn của chuỗi nhà hàng buffet dần dần đi vào quỹ đạo, tương đối ổn định, không có sóng to gió lớn gì.

Các mối làm ăn lớn đã bước vào trạng thái bão hòa, ông liền bắt đầu có tâm tư khác. Sau khi phát hiện Đông Lâm trấn có một mảnh đất rộng ngàn mẫu, kề sông liền núi, phong cảnh tú lệ, lộ trình đường xe cách thành K bất quá chỉ ba giờ. Ông liền muốn mua lại khu đất đó để làm khu nghỉ dưỡng cao cấp. Sở dĩ muốn hợp tác cùng Tống Vạn Hoa, một là vì bản thân Cung Tứ không có kinh nghiệm xây dựng khu nghỉ dưỡng, mà trên tay Tống Vạn Hoa đã có vài sản nghiệp thành công, hai là vì khu đất Đông Lâm kia thật sự có chút khó nói. Những năm gần đây, thành thị hóa tăng lên, tài nguyên đất đai càng thêm khan hiếm nghiêm trọng. Đông Lâm có một khối thịt mỡ như vậy, những con lang mơ ước cũng không ít. Nhưng cho đến bây giờ, khối thịt này vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì đặt ở chỗ đó, không người nào dám động đến, tất nhiên là có nguyên nhân.

Đông Lâm, Đông Lâm.

Nếu không có Trương Quảng Nhạc người này, nó bất quá là một thôn trấn bình thường phổ thông ở phía đông thành phố.

Trương Quảng Nhạc sinh ra tại Đông Lâm, năm hai mươi lăm tuổi từ trấn nhỏ này lên thành K lưu lạc. Ông có lá gan rất lớn, làm việc thận trọng, được một đường chủ bang Thủy Xà coi trọng, đảm nhiệm việc kiểm soát sổ sách mua bán. Khi đó, bang Thủy Xà tại thành K là một nhà độc quyền hô phong hoán vũ, khống chế toàn bộ việc rửa tiền, buôn bán thuốc phiện, giao dịch tình sắc của tòa thành này.

Trương Quảng Nhạc dựa vào thủ đoạn cay nghiệt mà lên như diều gặp gió, dùng thời gian tám năm đã ngồi lên vị trí nhị đương gia bang Thủy Xà. Ông trên mặt tuân theo mọi lệnh của lão đại, bán mạng hai năm. Sau đó, vào một ngày giông tố, ông đem toàn bộ bang Thủy Xà long trời lở đất. Ngày hôm sau, danh hào bang Thủy Xà này liền biến mất, dấu hiệu cũng thay đổi, trở thành một con hùng ưng màu đen.

Nguyên nhân Trương Quảng Nhạc phản chủ có rất nhiều phiên bản, trong đó lưu truyền rộng rãi nhất, nói ông muốn vì một nam nhân báo thù.

Năm đó nam nhân kia cùng ông bước ra từ Đông Lâm, từng vì ông mà chắn một đao phải bị thương, rồi theo ông lang bạt ước chừng tám năm, sau này bị bất ngờ bắn chết bởi một sự kiện ngoài ý muốn. Chủ mưu chính là lão đại, lý do là một tình nhân bên gối nói to nói nhỏ, nói nam nhân kia phi lễ nàng. Nghe nói Trương Quảng Nhạc đã tự tay đem lão đại cùng tình nhân kia băm thành mảnh vụn, tình cảnh huyết tinh đến mức ngay cả vài thủ hạ hắc bang đều chân nhuyễn.

Sau này Hắc Ưng hội làm hắc đạo vài năm, bắt đầu dần dần có trong tay những sản nghiệp nhất định, đem tiền bẩn từng bước từng bước tẩy trắng. Nay đã qua hai mươi mấy năm, Hắc Ưng hội năm đó đã sớm chuyển mình, có được thực lực hùng hậu phồn thịnh, bề ngoài bạch đạo chính là tập đoàn Kim Ưng, Sở gia cũng trở thành khách quý được hai giới thương chính (thương nhân - chính trị) hoan nghênh.

Đông Lâm - mảnh đất này sở dĩ còn bảo tồn bộ dáng nguyên bản, là vì Trương Quảng Nhạc không cho người ngoài động đến nó.

Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu vì sao Cung Tứ muốn kéo Tống Vạn Hoa hợp tác. Tống Vạn Hoa cùng Trương Quảng Nhạc có giao tình. Ông từng là cán bộ cao cấp của Hắc Ưng hội.

Quà gặp mặt là chuẩn mực trong cách hành xử của Cung Tứ. "Quà" này cũng bao gồm luôn cậu con trai của ông. Ông cố ý mà vô tình dẫn Cung Tuấn chạm mặt Tống Vạn Hoa, là mong muốn thúc tiến cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối này. Hợp tác thành một liên minh cường đại, loại tiết mục này ông thời trẻ đã từng chơi qua, Chu Giai cũng chính là như vậy mà cưới vào cửa. Ông cho rằng chỉ cần thành chuyện, những việc sau này đều không trọng yếu, còn chuyện cảm tình chỉ là dệt hoa trên gấm, từ từ rồi tính cũng không sao cả.

Cung Tuấn hận thấu điểm này của ba cậu, lại không thể làm gì.

Dạ tiệc bán đấu giá từ thiện lần này tổ chức ở hội trường yến hội tầng ba mươi sáu cao ốc Kim Mậu, khí thế mười phần. Nam nam nữ nữ mặc lễ phục hoa lệ, nói khẽ cười duyên tiếp rượu giao lưu, trước mắt đều là eo nhỏ tây trang giày da, Cung Tuấn nhìn mà phát ngán.

Cậu chán ngán nhìn Cung Tứ cùng Chu Giai khoác tay diễn trò cười nói trước mặt người khác, ngay cả hương vị Champagne cũng đắng hơn hương vị trà kiều mạch. Cậu đơn giản đứng yên lặng bên cửa sổ, quan sát các tòa nhà đèn đuốc rực rỡ cùng dòng xe cộ đi lại tấp nập.

"Con sao lại trốn ở chỗ này?" Chu Giai cầm một cái ly, từ phía sau cậu đi tới, nhỏ giọng nói: "Còn không mau đến chỗ ba con đi." Thấy cậu bất động, thở dài lại khuyên nhủ: "Dù không thích ngươi cũng phải đối mặt, cô gái kia tuy bộ dạng bình thường, tính tình xem ra cũng không tệ lắm. Con cũng nên thể hiện một chút, đừng làm cho người ta bị bẽ mặt."

Cung Tuấn liếc nhìn bà một cái: "Cái gì là tính tình không tệ lắm? Chỉ cần một chữ không tệ lắm cũng đủ để ông bà bán tôi đi, quả thật có lời. Chắc năm đó ba thấy bà cũng không tệ lắm, đã vậy còn mua một tặng một như đại hạ giá như vầy mới mua bà vào cửa đi".

"Con... đứa nhỏ này thật sự là..." Chu Giai nhịn cơn giận nói: "Mẹ lười quản, tùy ý con."

"Nói rất hay, giống như bà đã từng dành thời gian để quản tôi vậy, vất vả cho bà rồi!" Cung Tuấn lạnh lùng trào phúng, vòng qua nàng, hướng về phía náo nhiệt bên kia đi tới

Cung Tứ đang cùng Tống Vạn Hoa nói chuyện, một thiếu nữ mặc lễ phục màu đỏ đứng bên cạnh hai người mỉm cười. Tống Vạn Hoa thấy cậu trước, cười nói: "Vừa mới nói không thấy con đâu, con liền tới."

"Bác Tống tối tốt lành, đã lâu không thấy ạ." Cung Tuấn hơi hơi gật đầu, đứng bên cạnh Cung Tứ, cười hỏi: "Vị này chắc là thiên kim nhà bác phải không ạ? Chào tiểu thư, tôi là Cung Tuấn". Cậu chủ động vươn tay.

"Chào anh, tôi là Tống Duyệt Nhiên." Thiếu nữ cầm tay cậu, mi nhãn cong lên, khẽ cười. Tuy rằng bộ dạng cô không tốt, nhưng thời điểm cười rộ lên trông rất ngọt ngào.

Tống Vạn Hoa vỗ vỗ bả vai Cung Tuấn, nói: "Đứa nhỏ này mới trở về từ Canada, bên cạnh cũng không có người bạn nào. Tiểu Tuấn, nếu con có thời gian rảnh rỗi thì nói chuyện cùng một lúc".

Cung Tuấn mỉm cười: "Bác Tống không sợ con đem thiên kim của bác lừa gạt rồi chạy trốn sao?"

"Thằng nhóc như con sao có thể nói chuyện như vậy hả?" Cung Tứ giả bộ giận dữ.

Tống Vạn Hoa cười ha hả: "Con nếu như lừa được chạy được, cũng coi như là bản lĩnh của con đi. Đi thôi, hai đứa đều là người trẻ tuổi, cùng nhau trò chuyện đi, đừng tìm mấy lão già cổ hủ chúng ta ở cùng một chỗ, sẽ ủy khuất hai đứa."

"Tống tiểu thư xin mời, chúng ta sang bên kia ngồi nói chuyện có được không?" Cung Tuấn tức khắc đưa ra lời mời. Hôm nay cậu mặc một thân tây trang màu xám bạc, phối hợp cùng một đôi giày da màu trắng, trông có vẻ thập phần nhã nhặn.

Tống Duyệt Nhiên vui vẻ cùng đi.
"Cứ gọi tôi là Duyệt Nhiên hoặc là Amy là được rồi, Tống tiểu thư nghe là lạ." Nàng theo cậu ngồi xuống bên cửa sổ. Cung Tuấn lấy nước trái cây đưa cho cô. Duyệt Nhiên nháy mắt mấy cái: "Thứ này chỉ có đám nhóc mới uống." Nói xong đổi một ly rượu Cocktail, một hơi uống cạn. Thấy Cung Tuấn nhìn mình, le lưỡi một cái: "Đừng nói cho cha tôi nha, ông ấy không để cho tôi uống đâu."

Cung Tuấn cười: "Đợi lát nữa tiểu thư say khướt trở về, tôi chính là sẽ bị khởi binh vấn tội."

"Tửu lượng của tôi rất tốt, hơn nữa cũng sẽ không đỏ mặt, nhìn không ra." Cô lại từ khay của bồi bàn lấy ra hai ly rượu Cocktail chủng loại bất đồng, nếm nếm, biểu tình nhíu lại: "Hương vị thật lạ."
"Cái đó là dùng rượu Vodka để pha, tương đối mạnh."

"Vẫn là cái trước uống ngon hơn." Nàng hạ kết luận, nhìn nhìn cậu nói: "Ở cùng tôi thực buồn chán nhỉ?"

"Không có. Tiểu thư rất thú vị."

Một câu này trái lại là thật lòng. Cung Tuấn biết trong trường hợp như vậy phải đeo mặt nạ giả vờ cười giả vờ ân cần, nhưng thiếu nữ này lại không giống như đang làm ra vẻ này nọ, ở chung thực tự nhiên.

"Tôi không thói quen tham gia loại yến hội này. Quần áo bó thật chặt, còn phải liên tiếp giả bộ thục nữ, không được để lộ." Nàng đem cẳng chân thoáng nhếch lên, nói: "Gót chân đều bị bầm tím." Cô đi một đôi giày cao gót màu bạc, mắt cá chân bị ma sát đến mức hồng hồng một mảng. Khẩu khí thập phần bất đắc dĩ.
"Đem giày cởi ra, thả lỏng một chút." Cung Tuấn nói.

Cô sửng sốt: "... Nhưng mà để chân trần như vậy người ngoài nhìn vào sẽ có điểm khó xử".
Cung Tuấn đem tây trang cởi ra, khoát lên trên đầu gối của cô, đem chân cô và cả giày đồng loạt che khuất: "Như vậy liền nhìn không thấy."

Tống Duyệt Nhiên giật mình một hồi, có chút ngượng ngùng nói: "Tây trang của anh sẽ bị kéo trên mặt đất."

"Quần áo mà thôi, không sao cả." Cậu cười cười: "Lần sau nhớ kỹ nên mặc váy dài, ít nhất thời điểm tiểu thư ngồi có thể che khuất."

"Ân. Đã biết." Nàng mi mục dịu dàng.
Cái gọi là dạ hội từ thiện, tiết mục trọng yếu là quyên tiền. Có vài vị họa sĩ nổi danh đem tác phẩm của mình đến đây bán đấu giá, khoản tiền gom góp được sẽ dùng để xây trường tiểu học tại những vùng khó khăn.

Cung Tuấn cùng Tống Duyệt Nhiên đều lấy đến hào bài (biển số hiệu). Bất quá hai người bọn họ chỉ đơn thuần là người qua đường, một là không có năng lực thưởng thức đối với vài bức họa kia, hai là quyền hạn quản lý tài chính của bọn họ cũng rất ít ỏi, thật sự muốn nhúng tay vào, cũng là chuyện của hai vị cha kia.
Bảy giờ đúng, hoạt động chính thức bắt đầu. Ngọn đèn tập trung tại sân khấu hội trường phía trước. Người chủ trì thiệt xán liên hoa (chỉ tài ăn nói) nói một đống, còn mời đến vài đứa bé không được đi học để tạo không khí, gợi lên đầy đủ đồng tình của đám người giàu có. Buổi bán đấu giá bắt đầu, ra giá cũng thập phần nhiệt tình, không ít bức họa được bán với giá cao.

Cuối cùng là tác phẩm 'Thủy tiên' của một họa sĩ nổi danh đã qua đời, do con gái của ông quyên tặng. Bức họa cuối tất nhiên là đồ tốt, Cung Tuấn dùng điện thoại tra xét, bức tranh này có một không hai, giá trị xa xỉ. Kỳ quái là bức tranh này bị gọi giá rất thấp, đến thời điểm 150 vạn, thế nhưng không có người nào ra giá, so với số tiền mua mấy bức trước thấp hơn rất nhiều.

Tống Duyệt Nhiên cũng thấy kỳ quái, thấp giọng hỏi: "Sao lại thế này? Dù bức tranh này không tốt cũng không đến mức không ai ra giá chứ?" Những thương nhân thích dùng từ thiện để khoe khoang có cả đống người kia mà?

Cung Tuấn nhíu nhíu mi, mắt thấy cái búa kia sắp gõ xuống, giơ tay lên, lắc lắc hào bài của chính cậu.

Số 87.

Người chủ trì tựa hồ sửng sốt một lúc, lập tức lớn tiếng nói: "Số 87 đề cử 180 vạn. Còn có giá cao hơn hay không, nếu không có thì bức tranh 'Thủy tiên' mĩ lệ này sẽ thuộc sở hữu của vị tiên sinh số 87."
Giữa sân, ở vị trí tối trung tâm, một bàn tay giơ lên.

"Tiên sinh số 6 ra giá 210 vạn."

Ý định ban đầu của Cung Tuấn là nâng giá cao lên, cũng coi như giúp mấy hài tử kia quyên thêm nhiều tiền một chút. Thấy có người theo sát giá, liền biết người đó chính là thích bức họa kia, cậu đơn giản giơ lên tay.

"Tiên sinh số 87 ra giá, 240 vạn...... A, tiên sinh số 6 ra giá 270 vạn, 270 vạn! Còn có giá cao hơn hay không?" Người chủ trì nhìn về phía Cung Tuấn bên này.

Cậu ngẩn người, trên sân tựa hồ chỉ còn cậu cùng số 6 kia đọ giá, mà vị số 6 kia hai lần đều ra giá theo sát cậu, có vẻ nhất định phải mua được. Cậu nhếch môi cười cười, nếu người nọ muốn vậy, cậu sẽ đẩy giá lên thật cao.

"Tiên sinh số 87 ra giá 300 vạn! Tiên sinh số 6 ra giá 330 vạn!......" Giá cả một đường tăng vọt, ngay khi số 6 kia đưa ra 690 vạn, Cung Tuấn muốn ra giá thì bàn tay bị Tống Duyệt Nhiên kéo lại.

Cậu sửng sốt, chỉ nghe cô có chút lo âu ghé vào lỗ tai cậu, nhỏ giọng nói: "Cha nói ngàn vạn lần anh không được tiếp tục ra giá ......" Sau đó chỉ chỉ di động lóe sáng trong túi cậu: "Mau tiếp điện thoại."

Là Cung Tứ gọi tới, câu đầu tiên chính là cuồng loạn: "Ranh con, ngươi điên rồi sao!"

Đúng lúc này, người chủ trì gõ ba lần 'đông đông đông', lau mồ hôi tuyên bố tiên sinh số 6 mua với giá 690 vạn.

Cung Tuấn vừa ra hội trường liền bị Cung Tứ đen mặt kéo đến một góc, Tống Hoa Niên vẻ mặt ngưng trọng gọi điện thoại.
"Làm cái gì vậy?" Cậu nhíu mày.

"Ai cho ngươi ra giá? Ngươi có biết cái người số 6 kia là ai không mà ngươi dám ra giá? Một lần không tính còn ra giá nhiều lần như vậy!" Cung Tứ liều mạng khắc chế cơn thịnh nộ: "Lá gan của ngươi là thật lớn a, chuyện người khác không dám làm mà ngươi lại dám, Cung Tứ ta thật sự đã sinh ra một đứa con tốt."

"Cho nên cái người số 6 kia là ai?" Cung Tuấn cau mày hỏi.

Cung Tứ  vô cùng tức giận: “Đầu ngươi căn bản chỉ dùng để trang trí!”

Lúc này Tống Vạn Hoa gọi điện thoại xong, Tống Duyệt Nhiên lại gần hỏi: “Cha, đến cùng là làm sao?” Tống Vạn Hoa cười cười, vỗ vỗ bả vai nàng, nói: “Không có chuyện gì, thời gian không còn sớm, kêu tài xế đưa con về trước đi.”
“Không có việc gì vậy sao phải đuổi con đi trước?” Thiên tính của phụ nữ vẫn luôn mẫn cảm như vậy. Cô nhìn nhìn cha, lại nhìn nhìn Cung Tứ, nói: “Bác Cung, để Cung Tuấn đưa con trở về được không?”

Cung Tứ còn chưa nói, Tống Vạn Hoa khẽ gõ một cái trên đầu con gái: “Con nhỏ này, không có bộ dáng rụt rè gì cả. Cha cùng Tiểu Tuấn còn có chính sự cần bàn, con mau trở về trước.”

Cung Tuấn thấy cô nháy mắt với mình, biết cô sợ mình bị răn dạy, muốn trợ giúp cậu chạy trốn, cười nói: “Lúc rảnh rỗi mà muốn đi chơi chỗ nào thì có thể gọi điện thoại cho tôi.”

Tống Duyệt Nhiên gật gật đầu, rời đi.
“Thế nào? Bên kia có nói gì không?” Cung Tứ rất lo lắng: “Tiền tôi đã cho người chuẩn bị tốt, chỉ cần bọn họ không so đo, toàn bộ sẽ do chúng ta trả.”

Tống Vạn Hoa lắc đầu: “Tôi hỏi qua người của buổi đấu giá, chi phiếu đã thanh toán, bức họa cũng đã lấy đi. Hiện tại đã không kịp xoay chuyển tình hình. Tôi suy xét nên là tôi cùng ông chủ động đi giải thích một chút, thành tâm nói lời xin lỗi, có lẽ sẽ ổn thỏa hơn.”

“Số 6 là người của Kim Ưng?” Cung Tuấn đột nhiên mở miệng hỏi. Nhìn biểu tình trên mặt của Cung Tứ cùng Tống Vạn Hoa, cậu biết mình đoán đúng.
Đấu giá có thể khiến đám quyền quý có máu mặt này câm như hến, ước chừng cũng chỉ có bọn họ. Phàm là những gì bọn họ coi trọng, luôn luôn không có người nào dám đụng tay. Cho nên vừa rồi, khi mình vừa ra giá, người chủ trì mới có biểu tình kinh ngạc như vậy, hoàn toàn không biết vì cái gì mà cậu lặp đi lặp lại tăng giá nhiều lần, khiến cho đối phương phải dùng giá cao để có được bức họa kia, loại hành vi này không khác gì ngang nhiên công khai khiêu khích, lấy tác phong của Kim Ưng tuyệt đối sẽ không để yên. Kia vài cố sự cùng thủ đoạn làm người ta sợ run cũng không phải là tình tiết hư cấu, mà nó chính là cánh chim ưng dưới bóng đêm thâm sâu dày đặc.

Cái gọi là không liều lĩnh sẽ không phải chết. Hiện tại Cung Tuấn đã biết trong thời gian rất ngắn, cậu đã rước lấy cho mình phiền toái như thế nào. Việc này nếu xử lý không tốt, những gì Cung gia phấn đấu trong nhiều năm nay, tất cả, có khả năng tan thành mây khói dưới Ưng trảo, không còn sót lại chút gì.

Nhưng mà việc đã đến nước này, trốn cũng không thể trốn, chung quy cũng chỉ có một kết quả. Người nào gây ra họa, nên để người đó đến gánh vác.

Cung Tuấn cực lực duy trì bình tĩnh, mở miệng nói: “Bác Tống, con đi theo người giải thích.”

Cung Tứ quát: “Bây giờ là lúc nào mà con còn cậy mạnh?!”

Tống Vạn Hoa trong lòng đối với cậu nhóc có dũng khí này ngược lại có chút tán thưởng, nghĩ nghĩ, vỗ vỗ bờ vai của cậu nói: “Được. Chung quy là do con giơ hào bài kia, con đi sẽ càng thích hợp hơn so với cha con.”

Tiệc rượu còn đang tiếp tục, bên trong hội trường yến hội đèn đuốc sáng trưng. Cung Tuấn cùng Tống Vạn Hoa lên lầu, đi tới ngoài cửa một căn phòng thì dừng lại. Ngoài cửa, bốn nam nhân mặc tây trang màu đen đang đứng, đều có dáng người vạm vỡ, mắt lộ ra tinh quang.

“Tống tiên sinh.” Trong đó, một người đứng bên trái, hướng Tống Vạn Hoa khom người.

“Hắc Tử, đã lâu không thấy.” Tống Hoa Niên cười chào hỏi: “Tam thiếu ở bên trong?”

“Vâng, mời vào.” Bảo tiêu bị gọi là Hắc Tử một câu cũng không nhiều lời, đưa tay mở cửa.

Cung Tuấn biết Tam thiếu là chỉ con thứ ba Trương Quảng Nhạc, Trương Huyên. Bắt đầu từ ba năm trước, Trương Quảng Nhạc từng bước đem quyền lực chuyển giao cho ba người con của mình, bản thân lui về ở ẩn, lên làm Thái Thượng Hoàng. Trương Huyên năm nay đã hai mươi lăm tuổi, cũng đã phiên vân phúc vũ trên thương trường vài năm. Trên tay không ít sản nghiệp, phần lớn về nghệ thuật, tỉ như công ty diễn nghệ cùng sản xuất Anime. Mọi người hình dung anh ta làm việc cay độc, âm tình bất định. Nhìn chung là một người khó dây dưa nhất trong ba người. Anh ta có hứng thú đối với đồ cổ và tranh chử. Phỏng đoán, hôm nay đến cũng vì bức họa “Thủy tiên” kia đi.

Trước khi vào cửa, Cung Tuấn hít sâu một hơi.
Căn phòng rất lớn, trang hoàng hoa lệ. Trên trần, chiếm diện tích lớn nhất là đèn thủy tinh hình giọt nước, chiếu sáng cả căn phòng giống như ban ngày. Dưới đất trải thảm hoa màu xám nhạt. Trong phòng có không ít người, lại im lặng đến thần kì. Người duy nhất đang ngồi, là một nam nhân ở chính giữa sofa.
Tầm mắt Cung Tuấn dừng trên người anh ta.

Thoạt nhìn không giống với vài hình ảnh trên tuần san kinh tế, phong thái của Trương Huyên đã có sẵn khí tức cổ điển, phảng phất giống như công tử văn nhã thời kỳ Ngụy Tấn, đôi mắt đào hoa hơi cong lên, giống như đang cười, nhưng con ngươi bên trong lại là một mảnh thanh lãnh. Anh trên vai khoác một kiện tây trang màu lam sẫm, dùng một tư thế thoải mái tựa vào sô pha. Hai khuy áo trên cổ áo sơmi cởi ra, để lộ một đoạn xương quai xanh xinh đẹp.

“Bác Tống, lâu rồi không gặp, ngược lại càng ngày càng trẻ ra.” Trương Huyên đứng dậy nâng nâng tay, có vẻ rất là nhiệt tình: “Mời ngồi.”

Tống Vạn Hoa ngồi xuống sofa, cười nói: “Lời này của Tam thiếu là khen tôi hay là chê cười lão già này đây?”

“Sao bác lại nói vậy?” Trương Huyên cắn cắn môi, nói một câu: “Tôi lăn lộn nhiều năm như thế, sao có thể lấy bác ra để giễu cợt.” Anh dừng một chút, tầm mắt lướt qua Tống Vạn Hoa, nhìn đến Cung Tuấn đứng phía sau, xa xăm nói: “Muốn nói đến chê cười, hôm nay người đáng lẽ bị chê cười là tôi mới đúng chứ?”

Tâm Cung Tuấn trầm xuống một chút, biết đây là mưa gió sắp đến.
Tống Vạn Hoa không hổ là người từng trải, nói chuyện như vẫn sóng yên biển lặng: “Sao có thể chứ, bên ngoài đều nói Tam thiếu tích đức hành thiện, bố thí cho người khác, cố ý cấp một khoản tiền lớn như vậy cho các hài tử không được đi học, mọi người đều vô cùng cảm động.” Lời này đem mọi chuyện nói thành cố ý an bài, cứng rắn cấp cho vị thiếu gia trước mắt này một bậc thang để xuống.
Trương Huyên cười ra tiếng, trong đôi mắt đào hoa hiện lên âm trầm: “Bác Tống nói lời này, khiến ta ngậm bồ hòn (đau mà không dám kêu), còn phải cảm tạ người ta, không hổ là lão tiền bối.”
“Tam thiếu, sự tình trở thành như vậy kỳ thật cũng là hiểu lầm. Đứa nhỏ này lần đầu tiên gặp phải loại trường hợp này, không biết gì lại liều lĩnh, thực sự không biết số 6 là hào bài của ngài, cho nên mới tăng giá lần nữa. Số tiền kia vốn là cậu ta muốn quyên góp, không biết Tam thiếu có thể hay không cho cậu ta một cơ hội?” Tống Hoa Niên hơn run nói ra ý tứ sau cùng của mình. Chỉ cần Trương Huyên chịu buông tha Cung Tuấn, số tiền này toàn bộ do Cung gia chi trả.

“Tôi cầm tranh lại để cho cậu ta bỏ tiền, việc này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi của tôi phải để đâu, Kim Ưng còn không mau đóng cửa đi.” Trương Huyên nói, âm cuối cao lên, búng ngón tay kêu vang. Phía sau anh, hai người mặc áo đen liền đem bức họa ‘Thủy tiên’ mang lại, triển lãm trước mặt ba người. Trương Huyên tựa tiếu phi tiếu nhìn Cung Tuấn: “Cũng là tri âm khó có được, nghĩ đến vị Cung thiếu này cũng biết về mỹ thuật, không bằng để kẻ hèn này nghe một chút cao kiến của cậu đối với bức họa này?”

Cung Tuấn cứng đờ, những lời này là nhắm vào cậu. Một bên Tống Vạn Hoa cũng không tiện ngắt lời, đành phải trầm mặc ngồi. Trương Huyên rất có nghiên cứu đối với các tác phẩm nghệ thuật, lấy tri thức nông cạn về hội họa của Cung Tuấn mà dám trước mặt anh múa rìu qua mắt thợ, chuyện này đáng cười đến mức nào. Bởi vậy, cậu đơn giản ăn ngay nói thật: “Tôi kỳ thực không hiểu biết nhiều về tranh sơn dầu, chỉ cảm thấy bức họa này thoạt nhìn rất đẹp.”

“A?” Trương Huyên nhướn mày nhìn cậu: “Cung thiếu cho rằng là bức họa rất đẹp, hay là muốn ra giá càng đẹp hơn?” Anh tựa như một con rắn vằn nguy hiểm, lười biếng mai phục trong bụi cỏ, răng nanh chứa độc sắc nhọn lại nhằm lúc người ta không lưu tâm liền kết liễu tính mạng.
Cung Tuấn trầm mặc đứng tại chỗ, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Tống Vạn Hoa thấy thế muốn chủ động hoà giải: “Tam thiếu……”

“Chỉ đùa một chút nha, để không khí sinh động hơn.” Trương Huyên cắt đứt lời cậu, đôi mắt đào hoa, tiếu ý ngâm ngâm: “Trong cuộc sống luôn tràn ngập kinh hỉ, hiếm khi gặp được một vị tiên sinh cùng ta đấu giá ở tiệc từ thiện, thật muốn cùng cậu uống rượu trò chuyện. Bác Tống sẽ không không cho ta cơ hội này phải không?”

Ấn đường của Tống Vạn Hoa giật giật, trong lòng thầm kêu không tốt, nhưng trên mặt vẫn cười, nói: “Sao có thể từ chối được? Bất quá tửu lượng của đứa nhỏ này rất kém cỏi, cũng không thể nói quá, vạn nhất có chỗ nào đắc tội, mong rằng Tam thiếu nể mặt lão Tống này, bỏ qua cho.”

Trương Huyên cười nói: “Bác Tống nói quá lời.”

Tống Vạn Hoa đứng dậy vỗ vỗ bả vai Cung Tuấn, cười nói một câu: “Các cậu cứ trò chuyện”, liền rời đi. Cung Tuấn đứng một mình ở nơi này, lệ khí bức người của căn phòng khiến chân tay cậu phát lạnh.
“Ngồi đi.” Trương Huyên nghiêng người, tựa vào tay vịn trên sô pha, dùng một cánh tay chống đầu.

Cung Tuấn theo lời ngồi xuống, chỉ nghe đối phương chậm rì rì nói: “Con người của ta ấy mà, kỳ thật rất rộng lượng.” Nói xong, anh ngoắc ngón tay, một người liền mang tới một bình hoa trong suốt có vết rạn ở miệng đặt trước mặt anh, sau đó nhanh chóng mở tất cả các chai rượu trên bàn, có rất nhiều chủng loại rượu đỏ bất đồng, còn có một số rượu tây như là Vodka, Brandy linh tinh.

Trương Huyên thuận tay cầm hai chai, đồng thời đổ một phần vào bình hoa, lại đổi hai chai khác đổ một ít, lại đổi…… Cho đến khi chiếc bình hoa kia chứa đầy. Sau đó hướng Cung Tuấn cười nói: “Chiêu đãi khách nhân, tôi luôn luôn dùng rượu ngon.”
Sau đó đem bình hoa đặt trước mặt Cung Tuấn.

Dưới ngọn đèn, chất lỏng trong bình hiện lên màu sắc đục ngầu, nghĩ cũng biết nhiều loại rượu xen lẫn cùng nhau như thế tuyệt đối sẽ không có cái tư vị gì tốt, huống hồ dung tích cái bình này nhiều hơn 3 lít, một hơi uống hết nhiều loại rượu như vậy……

Ánh mắt Cung Tuấn hơi lung lay, cười khổ một chút. Lần này là muốn vào bệnh viện nằm một trận. Cậu lấy tay đem bình hoa kia bê lên trước mặt, hỏi: “Nếu tôi uống xong bình rượu này, chuyện bán đấu giá hôm nay, Tam thiếu có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ hay không?”

“Đây là đang cùng tôi bàn điều kiện?” Bên trong ánh mắt Trương Huyên lóe lên một tia rét lạnh: “Tôi khuyên cậu tốt nhất hãy ngoan ngoãn uống xong nó. Phải biết, tôi dùng thái độ hữu hảo như vậy mời người khác uống rượu cũng không nhiều, hơn nữa kiên nhẫn của tôi cũng rất có hạn.”

Không còn đường thối lui.
Cung Tuấn trầm mặc một lát, nhắm mắt đem chất lỏng trong bình kia rót vào miệng mình. Chất lỏng lạnh lẽo theo thực quản chảy xuống dạ dày, quay cuồng, chất cồn nhanh chóng chui vào tứ chi, nhiệt độ thân thể tăng cao. Bị buộc phải tiếp tục uống, nên yết hầu có cảm giác như lửa đốt, cậu bị sặc, khom người ho khan không ngừng, sự choáng váng liên tiếp kéo nhau mà đến, xâm chiếm đại não của cậu.

Nhưng bình rượu kia mới uống chưa đến một phần ba.

Cung Tuấn mạnh mẽ chống cự, lại uống một ít, chất cồn mãnh liệt trùng kích tâm thức của cậu, cậu cơ hồ ôm không nổi cái bình kia. Cảm giác khó chịu không ngừng nổi lên khiến cậu khó khăn nuốt xuống, hô hấp nóng rực mà dồn dập.

“Uống không nổi nữa?” Trương Huyên ôm cánh tay, hưng trí nhìn cậu, nâng nâng tay, nói: “Các ngươi còn không đi giúp cậu ta.”

Hai người gần đó tiến lên, đem Cung Tuấn đặt trên sô pha, một người khác nâng bình hoa đến gần miệng cậu.
Đúng lúc này, ở cửa vang lên thanh âm Hắc Tử: “Nhị thiếu gia!”

Một thanh âm băng lãnh mà trầm thấp quát: “Cút!”

“Phanh” một tiếng, cửa bị đá văng.
Cung Tuấn cảm giác được bàn tay mạnh mẽ niết cằm cậu dần thả lỏng, rượu vẫn không ngừng rót xuống rốt cuộc cũng dời đi, cậu bắt đầu ho khan kịch liệt.

Trong phòng tựa hồ có người đang nói gì đó, nhưng một câu cũng không nghe rõ. Chỉ có thanh âm trái tim mình đang đập rất nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu vô lực ngã trên sô pha, gian nan thở dốc, tầm mắt mơ hồ, màu sắc trở nên mông lung, thế giới biến thành một tấm kính vạn hoa khổng lồ, điên cuồng xoay tròn.

Có người ôm ngang cậu lên. Tay chân Cung Tuấn vô lực tránh vài cái, nhưng thời điểm rơi vào lồng ngực ấp ám, cậu đột nhiên bình tĩnh.

Một tia ý thức cuối cùng, trước khi hoàn toàn ngất đi, như có như không cảm nhận được sự gắn bó quen thuộc.

Cái loại mùi hương thoang thoảng này giống như đã từng nhận biết, còn có lồng ngực truyền đến cảm giác ấm áp quen thuộc mà cậu luôn nhớ nhung, có thể làm cho cậu ỷ lại cùng an tâm. Cậu giống như một con thú nhỏ bị thương, nhắm mắt lại, tựa vào lồng ngực kiên cố kia, mơ mơ hồ hồ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro