Chap / Chương 7Lập Trình Mèo Điên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap / Chương 7

Lập Trình Mèo Điên

Sau đó anh vội vã xoay người mở cửa ra , thì nhìn thấy Lệ Trân đang bước vào cửa. Anh nhẹ nhàng mỉm cười với Lệ Trân rồi bước chân đi về.

Lệ Trân vào nhìn thấy cục diện, vội thở dài. Đỡ cô dậy, đặt cô ngồi lên chiếc ghế. Thu dọn mọi thứ. Cô em thấy mấy tấm ảnh khẽ nhìn cô nói: "chị yên tâm, không có chuyện gì đâu, là em đơn phương anh ấy". Lệ Trân thấy cô cúi đầu khóc lóc nói thêm "Em biết em là gì của anh ấy"

"Em biết?" – Cô ngạc nhiên nói.

"Từ nhỏ, cha luôn yêu thương chị và lạnh nhạt với em. Em đã biết từ lúc đó rồi" – Lệ Trân khẽ mỉm cười vô định nói.

"Em biết sao vẫn còn?" – Cô nhíu mày khóc.

"Em đã thích anh ấy từ hồi nhỏ, lúc anh ấy và chị ở bên nhau" – Cô em nói thêm "mãi sau này , em mới biết chuyện đó, nhưng dù thế nào, dù là lúc chưa biết chuyện, anh ấy vẫn nhất nhất chỉ có chị" – "Chị yên tâm, em sẽ không khiến chị phải lo lắng nữa đâu, Những hành động này chị giống như anh trai và em gái thôi" Cô em giơ mấy tấm ảnh lên cười nhạt.

Một hồi, cô em khẽ nói tiếp, "Chị, nếu anh ấy biết bé Bảo vẫn còn, chắc sẽ không hận chị nữa đâu".

"Em nhầm rồi, chuyện xảy ra hồi bên Mỹ không chỉ có vậy đâu" – Cô nhắm mắt nấc nghẹn.

Phải rồi, chuyện xảy ra ở bên đó giữa anh và cô vẫn là một bí mật giấu kín trong trái tim cả hai. Mà không một ai dám hé lộ nửa lời. Trừ khi vết thương đã nguôi ngoai mới dám nghĩ lại chuyện đó.

Nhưng hình như thời gian càng làm vết thương ngày một sâu hơn thì phải.

Sáng hôm sau, cô đến Công Ty làm việc như thường lệ. Thứ 7, chỉ làm buổi sáng, nhưng phải họp hội đồng cho những công việc trong tuần qua. Và lần này , kế hoạch thâm nhập vào lĩnh vực khách sạn của anh , cũng cần phải bàn bạc chính xác với hội đồng CEO.

Cô đang sắp xếp tài liệu trên bàn thì nhìn thấy một tờ thiệp mời. Bên trong ghi là "Trân trọng kính mới bạn Hàn Lệ Băng đến tham dự buổi họp lớp tại tầng 1 của Khách Sạn LA vào 18h00 tối chủ nhật ngày ...." Phần sau có ghi địa điểm chính để đi đến khách sạn. Đặc biệt ở phần cuối đề thêm tên chủ nhân của buổi họp mặt này là "Vương Tố Linh".

Cô cầm tờ thiệp mời , thẫn thờ một hồi, rồi bị tiếng chuông gọi vào văn phòng của anh làm cho giật bắn người.

Cô vào phòng của anh mang café cũng tiện để trình tập tài liệu đầy đủ và chi tiết các kế hoạch mà Phó Chủ Tịch hôm qua đã bàn giao lại cho anh xem qua.

Anh ngồi vẫn bình thản cầm chiếc bút trên tay, ký kết qua lại các văn bản hợp đồng.

"Thưa , Chủ Tịch. Đây là các tài liệu cho cuộc họp hôm nay mà hôm qua Phó Chủ Tịch đã bàn giao lại. Xin anh xem qua". – Cô nhẹ nhàng tiến lại sát chiếc bàn làm việc của anh, để ly café xuống rồi trên tay đưa ra cho anh tập tài liệu, khẽ nói.

Khuôn mặt anh vẫn không nhìn cô lấy một cái. Chỉ chĩa đôi đồng tử xuống sấp văn bản đang ký rồi đưa tay ra. Bàn tay đang đưa nhẹ nhàng bỗng nhanh chóng nắm thật mạnh vào cổ tay cô. Khiến cô giật bắn mình, nhanh chóng rơi tập tài liệu, chẳng may bị vào ly café. Cô vội vã cầm tập tài liệu lên. Nhanh chóng lấy chiếc khăn lau chúng trong lo lắng.

Tập tài liệu ướt nhẹt và vàng ố. Lau mãi không sạch, lâu nữa ra sẽ bị rách những tờ giấy chứa nội dung bên trong. Các bản film nhựa kèm hình ảnh, cũng bị cốc café nóng làm hỏng bét. Hôm nay dù sao cô cũng phải thuyết trình cho bản kế hoạch này. Tuy văn bản đã học thuộc nhưng tất cả các bản film hình ảnh đã bị hỏng làm sao có thể thuyết trình trùng khớp với các tài liệu văn bản.

Trông bộ dạng bình thản xem như không có chuyện gì của anh, mà cảm thấy ức nghẹn. Là anh đang muốn làm gì đây, thật là chỉ muốn đẩy cô vào tình huống khó xử. không lối thoát.

Lát sau, đống hỗn độn trên đã được giải quyết, chỉ còn tập tài liệu hỏng bét trên tay.

Phó Chủ Tịch gõ cửa văn phòng như ra một hiệu báo đã đến giờ họp. Sau tiếng "vào đi" của Chủ Tịch , Anh ta mở cửa bước vào văn phòng , y như dự đoán anh ta đến báo cho họ đã đến giờ họp. Sao tự nhiên cô lại cảm thấy như bản thân sắp bị đem ra hành quyết.

"Bây giờ, cô định làm gì?" – Vâng, anh đã chính thức dừng ký kết với bộ mặt thản nhiên như đầy ủ dị chĩa vào cô, lên tiếng. Cô không nói gì, chỉ biết cúi đầu.

Phó chủ tịch thấy cục diện khó hiểu . Bèn đi sâu vào bàn của Chủ Tịch thấy các văn bản trên đó đã bị hỏng hết. Một gương mặt thách thức còn một gương mặt cúi ngằm không thể tội lỗi hơn.

"Thần Nghiêm, cậu còn usb chứa các tài liệu này chứ?" – Ngưng chĩa đôi đồng tử thản nhiên nhưng đầy khói lửa vào cô, anh quay sang hỏi cậu bạn Phó Chủ Tịch.

"Không còn, đây là bản duy nhất" – Phó chủ tịch, vừa nói vừa lấy ngón tay đưa lên cằm suy nghĩ , khẽ nói thêm "Nhưng, những hình ảnh tham khảo này vẫn còn trong máy tính xách tay của tôi.

"Được, cậu hãy về lấy máy tính xách tay của cậu" – Anh nói xong với Phó Chủ Tịch, liền quay ra nhìn cô, mỉm cười dị hoặc "Còn cô, tôi sẽ cho cô một cơ hội chuộc lỗi".

Nói xong, anh đứng dậy, Tiến ra chỗ cô, nhìn vào gương mặt đang thõng dài đôi mi, khẽ nhếch một bên khóe miệng ,nói "Để xem thực lực thật sự của nhân tài này có đúng như đồn đại không?". Anh liền quay đi, nhẹ nhàng bước ra cửa. khiến cô và phó Chủ Tịch cũng vội vã theo sau.

Cô thở dài một cái. Bộ dạng giống như một chú cún con. Không định hướng được chủ nhân đang muốn n làm thêm điều gì để hành hạ mình.

Nhưng thật là khiến người khác cảm thấy mệt mỏi. Anh thì chắn chắn là vui vẻ rồi, vì thú vui của anh là hành hạ cô cho đến chết. Còn cô thì chỉ là một món đồ chơi của anh. Dù mệt mỏi đau đớn bao nhiêu cũng không được phép lên tiếng, hay oán thán mà nếu làm vậy anh sẽ càng hứng thú. Giống như mọi ván cờ , chỉ anh được làm chủ. Còn nô lệ thì không hề biết luật chơi. Kết quả có sai hay đúng đều có kết cục là bị hành hạ.

3 người bước vào phòng họp, như thường lệ, ban hội đồng cấp cao CEO đã có mặt đông đủ thành một vòng tròn lớn. Đây là lần đầu tiên, cô được tham dự buổi họp ban lãnh đạo này.

Họp tầm hơn 1 tiếng, mọi đề án khả thi và công sức của tuần được nêu ra và khuếch trương đầy đủ. Giờ là đến giây phút quan trọng nhất, đó là bàn bạc dự án Khách Sạn.

Phó Chủ Tịch mang máy tính xách tay ra máy chiếu. Để cô chuẩn bị thuyết trình. May mà hai người đã nắm rõ tập tài liệu, nên mong là tất cả mọi thứ trùng khớp hoàn hảo.

Cô thở dài lấy lại tinh thần. Đang bước lên mục thì một giọng quen thuộc cất lên "Khoan đã!". Anh đứng dậy nhẹ nhàng quay ra chỗ nói "Tôi sẽ thuyết trình cho dự án lần này". "Còn cô" anh vừa nói vừa chỉ ra chỗ máy chiếu "Việc của cô là ở đó!".

Lại một tiếng sét nổ qua tai, anh định chơi trò gì đây. Tập tài liệu còn chưa xem qua một lượt mà dám hào hùng phán xét lên thuyết trình. Còn bản thân cô thì chỉ làm quen được với máy chiếu một vài lần. Nhỡ mà sai sót hay không trùng khớp với lời nói của anh thì chắc chắn vài giờ sau sẽ bị anh treo ngược không thương tiếc.

Nhưng thôi, dù sao anh đã cố định đưa cô vào tình huống không thể ác tính hơn thì biết làm sao được.

Anh bước lên mục thuyết trình, còn cô đã sẵn sàng ở máy chiếu.

Thậm chhí là chưa hề đọc qua một lần nhưng anh nói rất chuyên nghiệp, không hổ danh là người đứng đầu một tài sản kỳ cựu.

Và cũng đúng như dự đoán của cô, anh không nói như bản thảo đã soạn sẵn. Mà nói theo đầu óc anh tự sắp xếp. Anh nói đến đâu cô phải sẵn sàng hình ảnh đến đó mà không một sai sót.

Như có thần linh hỗ trợ, hai người làm một cách rất ăn ý. Anh thuyết trình đến đâu , cô nhanh chóng kèm hình ảnh đến đó. Không một sai sót, dù là nhỏ nhặt nhất. Dù trước đó, cô đã học thuộc bản gốc. Vad đương nhiên chỉ có người thứ 3 là Phó Chủ Tịch mới hiểu rõ điều đó. Còn mọi người thì chỉ tưởng kế hoạch đã sắp xếp từ trước. Nghi hoặc của anh ta ngày một rõ rệt hơn. Dù là nhân tài thì cũng không thể hiểu rõ được anh trong vài ba ngày làm việc như vậy được.

Xong xuôi mọi thứ, mọi người đều tán dương kế hoạch của anh. Cô thở phào nhẹ nhõm. Trong lúc mọi người sắp xếp ra về. Cô ngồi ở máy chiếu, dò xét vào làm lại vài thứ , Cô lấy chiếc di động của mình , mở máy lên và kết nối vào LapTop của Phó Chủ Tịch để lưu lại đề án hoàn hảo vừa lập trình. Nhưng không để ý máy chiếu vẫn đang kết nối cùng LapTop đó.

Bỗng nhiên trên màn hình hiện lên một chú mèo Kitty mặc váy balê trên đầu có 2 sừng quỷ, "Kính chào chủ nhân, tôi là Lion Hạ mèo điên đáng ghét xin được phục vụ chủ nhân Lệ Băng xinh đẹp" – Chú mèo khẽ cúi lạy nói. Sau đó theo đồng phục múa may quay cuồng.

Cả phòng đang chuẩn bị về thì ngừng hết hoạt động, chỉ chỉ trỏ trỏ rồi không giấu được xúc cảm , che miệng cười. Ai cũng biết Lion Hạ là tên tiếng anh của Chủ Tịch.

Cô mở to đôi mắt, vội vã cầm điện thoại lên tắt máy. Thì ra đó là lập trình khởi động của cô. Hình gift này có thể tự xâm nhập và biểu lộ qua bất kỳ hệ thống kết nối nào.

Chủ Tịch gương mặt như không có biểu lộ gì. Mọi thứ trên bàn đã thu xếp xong xuôi. Theo thường lệ đứng dậy ra về văn phòng của mình. Cô mặt đỏ như trái gấc, dõi theo Chủ Tịch và mọi người đi khuất bóng. Không nhịn được cuối cùng vẫn là bật nụ cười lớn ra nước mắt. Trên đời này chỉ có một mình chú mèo này khiến cô vui vẻ. Dù là bản thân không biết vì vụ này sẽ bị hành quyết ra sao.

"Tôi nghĩ cậu và cô ta như có một mối liên kết vô hình" – Phó Chủ Tịch về văn phòng cùng anh , khẽ lên tiếng.

"Tôi và cô ấy đã quen biết từ trước" – Anh đứng khoanh tay trước cửa sổ, hướng đôi đồng tử nhìn ra xa xa , khẽ nói

"Không chỉ đơn giản vậy chứ?" – Phó Chủ Tịch khẽ nói.

"Cậu còn muốn biết thêm điều gì?" – anh mỉm cười nói.

"Không có gì nhiều, nhưng cậu nên nhớ bản thân là hoa đã có chủ" – Phó chủ tịch khẽ liếc anh ,mỉm cười nói.

"Tôi không có quyền có thêm mistress?" – Anh mỉm cười giễu cợt nửa thật nửa đùa quay ra nhìn anh ta.

Anh ta trợn tròn đôi mắt , quả nhiên hắn ta không hề chối đẩy mà còn khai nhận thản nhiên việc bản thân gian thông. Nhưng có những chuyện vẫn chỉ như là mơ hồ , không rõ huyền cơ bên trong là gì. Thời gian xa cách biến con người trở nên khác hẳn. Là tình yêu hay do trò chơi cuộc đời đưa đẩy.

Hắn , trước mặt anh ta, giờ không còn là người bạn nối khố năm xưa nữa . 3 năm nay , anh ta đã biết rõ hắn đã biến thành một con người có dã tâm và tàn ác , thủ đoạn khó lường. Nhưng , cuối cùng vẫn không thể biết rõ nguyên nhân hắn trở nên như vậy. Mọi thứ phỏng đoán trước kia , chỉ đơn giản là nghĩ rằng vì tai nạn của cha mẹ hắn. Nhưng bây giờ , nếu cảm giác của anh ta chính xác thì, nguyên nhân ấy đã xuất hiện. Mọi quá khứ không có anh ta của hắn, từ bây giờ sẽ chính thức dần dần được mở bài.

Một hồi, anh ta nói thêm "Cậu đã nhận được thiệp mời , ngày mai tham gia bữa tiệc khai trương ở khách sạn LA chưa?" . Thấy anh không nói gì anh ta khẽ nói tiếp: "cậu đã biết Hoàng Khải về nước?".

"Cậu ta có vẻ sốt sắng và muốn mọi thứ diễn ra sớm hơn dự định" – Anh nhấc nhẹ hai bên khóe miệng nói.

"Tôi không biết cậu đang muốn nói về điều gì nhưng cậu sẽ đi đến đó với vợ cậu hay 'mistress' của cậu?" – Anh ta thở dài lắc đầu nói.

Anh không nói gì chỉ khẽ mỉm cười. Một hồi, đến giờ nghỉ anh ta bước về văn phòng của mình thu xếp ra về.

Lát sau, khi Phó Chủ Tịch đi ra về, Nhóc Tranh Linh cũng về theo luôn. Cô đang vội vã thu xếp đồ thoái lui thì chuông điện thoại gọi vào phòng chủ Tịch réo inh ỏi. Biết là không thể tránh khỏi án từ này, cô thở dài rồi bước vào văn phòng anh.

"Mai, em đi họp lớp hãy dùng những thứ này" – Ngay sau khi cô mở cửa bước vào thì một giọng quen thuộc dõng dạc vang lên. Vừa nói dứt câu một chiếc hộp thậm chí to hơn cả người cô nhanh chóng phi thẳng về phía cô. Cô hốt hoảng vội vã ôm chầm lấy nó.

Trong tay vẫn ôm chiếc hộp chưa dám mở, cô cúi đầu, thõng dài đôi mi khẽ nói "Ngày mai, chắc tôi sẽ không đến đó". 7 năm trời , sau khi sự cố gia đình xảy ra. Vội vã từ biệt họ để đi xa xôi. Cô đã không còn dám liên lạc gì với bất kỳ ai , giờ gặp lại quả là không biết nên nói gì và nên làm gì.

Mọi người, nếu không lập gia đình thì là đã thành công ngoài mức mong đợi. Còn cô , nếu gặp lại sẽ giới thiệu bản thân và những việc bản thân đã làm trong 7 năm qua là gì?. Là làm đồ chơi trong tay chồng cô bạn thân nhất của mình từ nhỏ sao?. Quả là khó nghĩ. Còn những việc quá khứ của cô được những người bạn đó nắm giữ như lòng bàn tay nữa. Tất cả cô đều không muốn kể lại, hay thậm chí là nhắc đến.

................................................................................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro