7 - Wind

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân chớm đến ngay sau khi đợt gió mùa cuối cùng hết hẳn. Ngày cuối cùng ở bệnh viện nhìn ra ô cửa sổ nhỏ, Dunk đã thấy mấy chồi cây nhú lên trên thân cây xám xòa bóng ngang tầm với. Jan ghé qua mỗi ngày, theo dõi kĩ từng chỉ số trên mấy màn hình đen ngòm vô ý thức. Chỉ số vẫn ổn định, Jan nói cậu đang phục hồi rất tốt, chỉ là Dunk cảm thấy có một khoảng trống rộng hoác trong lòng.

Dunk nhớ mãi lần kiểm tra đầu tiên sau khi phẫu thuật. Ngày hôm đó ngoài trời rất lạnh, mưa bay làm mờ mờ cửa kính, ở hành lang bệnh viện thỉnh thoảng lại vang lên một khúc nhạc giáng sinh dù giáng sinh đã qua lâu rồi. Jan cầm bảng phác đồ điều trị, hỏi cậu:

"Có biết chị là ai không?"

"Chị là ai?"

Cậu bác sĩ nội trú đi cùng Jan giật nảy mình, cô chỉ nhoẻn cười.

"Vậy là não bình thường rồi."

Jan đưa ra một tấm hình đã chuẩn bị từ trước. Tấm hình chụp một cậu trai trẻ mặc đồng phục cấp ba, vẻ mặt lạnh tanh cùng đôi mắt xếch ngược đang đứng ở trường trong ngày đầu tiên nhập học, chăm chú nhìn danh sách lớp được đính trên tường.

"Có biết người này không?"

Dunk mở to mắt nhìn, Jan hồi hộp nhìn vào màn hình đo điện não cùng với nhịp tim.

"Mấy thứ kiểm tra này thừa thãi quá chị. Hình bị cắt mất một góc rồi, em nhớ hình như là vì lúc đó Louis đang trợn mắt nhìn em sau vài năm không gặp."

Sóng não không thay đổi, nhịp tim vẫn bình thường. Jan viết mấy con số vào tờ giấy rồi gõ nhẹ cây bút lên đầu Dunk. Cô cho cậu bác sĩ nội trú ra ngoài, kéo ghế ngồi xuống bên giường.

"Bác sĩ bảo gì thì trả lời cái nấy, bây giờ hãy xem đoạn phim mà lúc trước em nói với chị đi."

Dunk lúi húi bấm điện thoại, mở ra đoạn phim quay cảnh Joong cùng rừng mặt trời nhỏ bé kia. Mấy ngón tay cắt sạch sẽ của cậu lướt qua lướt về trên màn hình điện thoại. Dunk nhìn nụ cười của Joong, nhìn cả cảnh Hana chạy đến, qua vài lần như thế cậu mới ngẩng đầu lên.

"Sao rồi?"

Jan cúi đầu. Điện não lẫn điện tim đều không có gì thay đổi. Là chuyện đáng mừng, phẫu thuật đã rất thành công, nhưng không hiểu sao chính cô lại hơi thất vọng. Biết rằng chỉ định phẫu thuật với bệnh nhân Hanahaki là bắt buộc, nhưng Jan vẫn thấy nhớ những nhịp tim nhảy cẫng lên trong lồng ngực Dunk trong ngày đầu cô nghe cậu nhắc đến Joong. Cuộc đời vài mươi năm không dài không ngắn, nhưng mấy nhịp tim rung động vì một người nào đó nhiều khi chỉ đến một lần.

Jan đi rồi, Dunk bấm tắt điện thoại. Uống cốc nước ấm ở đầu giường rồi nằm xuống, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ không hề có bất cứ mộng mị gì.

Hôm kiểm tra tổng quát cuối cùng, Dunk bâng quơ hỏi Jan:

"Jan, thứ bệnh này có thể tái phát không?"

Jan dời mắt khỏi màn hình máy tính, ngước nhìn Dunk.

"Tới bây giờ thì chưa ghi nhận được trường hợp nào như thế. Vì người mắc Hanahaki thường có xu hướng trốn tránh việc yêu đơn phương thêm lần nữa, họ sẽ chỉ tìm đến những mối quan hệ từ hai phía mà thôi."

"Ý em là... Ví dụ một ngày nào đó em lại thích người kia..."

"Chị vẫn chỉ có thể nói với em là chưa có tiền lệ."

Dunk nhẹ mỉm cười lẩm bẩm "thế thì tốt", rồi quay về phòng với bệnh án trên tay. Mấy cánh hoa đã rời đi sạch sẽ, lồng ngực không còn bị thứ gì chèn ép, thứ duy nhất làm cậu hối tiếc là bản thân không còn giữ lại bất cứ cánh hoa mỏng mảnh màu hồng phai nào làm kỉ niệm.

Thời gian Dunk phẫu thuật trùng với kì nghỉ đông. Suốt những ngày sau phẫu thuật được Jan từ chăm sóc đến ép buộc, gò má Dunk đã ửng hồng lên, cả mấy ngón tay cũng bắt đầu trở lại tròn tròn. Ngày xuất viện, cậu ra về một mình. Ngôi nhà lâu ngày không có người ở, lá khô rơi đầy hàng hiên lát gỗ. Dunk mở cửa, quét nhà, dọn lại bàn học, đi siêu thị rồi về nấu một bát mì rất lớn, tới bên màn hình vừa ăn vừa xem bộ phim trước khi nhập viện cậu còn xem dở.

Bộ phim đó bây giờ đã chiếu xong toàn bộ. Câu chuyện Dunk Natachai một ngày đột ngột nhận ra rằng mình thích Joong Archen rồi lồng ngực đâm hoa nở rộ cũng đã khép cửa để nhường cho một hoặc cũng có thể là nhiều câu chuyện mới, không biết khởi đầu và kết thúc sẽ như thế nào.


---


Lần đầu tiên Joong gặp Dunk là ở trường mẫu giáo gần nhà. Dunk mập mạp da lại trắng, bọn con trai thường tới chọc ghẹo, có bữa bị ngắt véo tới bầm tím cả người. Joong vào lớp sau, bản tính lầm lì ít nói, không bao giờ bỏ ăn hay trốn ra ngoài trong giờ ngủ trưa, nhưng cũng thẳng thừng từ chối tham gia vào giờ đóng kịch kể chuyện hay múa hát với mọi người.

Cô giáo để Dunk bên cạnh tập hát cho Joong, để Joong bên cạnh tránh cho Dunk bị bắt nạt. Joong đứng như trời trồng giữa sân chơi của nhà mẫu giáo, ngao ngán nhìn Dunk nhảy loi choi bên cạnh múa may quay cuồng, câu đầu tiên cậu mở miệng ra nói với Dunk là, "Này, động tác đó sai rồi". Dunk tròn xoe mắt nhìn Joong, rõ ràng không thèm nhảy với người ta, nhưng lại biết được người ta nhảy sai mà nhắc.

Cứ như thế mười ba năm ở cạnh nhau, cùng học tiểu học, trung học, mỗi ngày đầu năm Dunk đều đứng đợi Joong ở ngã ba gần nhà rồi hai đứa nhỏ cùng đi tới trường. Hàng rào phủ đầy tầm xuân nơi Dunk đứng đợi lúc đầu cao trên tầm với của cậu, rồi ngang đầu, ngang vai, ngang ngực, cho tới lần gần nhất Dunk tựa mình bên chiếc xe đạp chờ Joong, cậu chỉ nhẹ đưa tay ra một cái, mấy cánh hoa nhỏ đã rụng vào đầy tay mang theo cả sương sớm và tơ nhện giăng đầy.

Ngày đầu tiên sau kì nghỉ đông, hoa tầm xuân nở trắng hồng xen kẽ, ở cột đèn ngã tư chỉ có một chú mèo mướp đeo chuông nhỏ ngồi liếm móng vuốt của mình. Joong bước từng bước trên vỉa hè, vừa tới khúc cua có thể nhìn thấy ngã ba đã theo thói quen ngước đầu lên nhìn về phía trước. Chú mèo mướp giương mắt nhìn lại Joong rồi biến vào trong bụi tầm xuân. Bụi hoa rung lên, sương rơi xuống đất lộp độp cùng một vốc hoa hồng nhạt.

Joong thở dài, nhét tai nghe thật kĩ rồi bước nhanh qua con đường vắng. Những khi bên cạnh không có Dunk, âm nhạc là thứ âm thanh duy nhất ngập đầy trong trí óc Joong.

Năm lên bảy tuổi, Joong lần đầu bước chân vào phòng tập nhảy. Phòng tập cũng ở cạnh nhà, nhịp điệu có lẽ đã ngấm vào người cậu từ những ngày mới được sinh ra. Joong đi học về bỏ balo xuống khỏi người là chân đã nhảy, đứng trước tấm gương lớn trong phòng tắm nghe được tiếng nhạc ở phòng tập bên cạnh vang lên liền làm sóng tay, tới lúc ở trong phòng tập thì ngoài âm nhạc ra cũng không biết thêm gì khác.

Dunk thấy Joong đi tập cũng theo cùng. Không may phòng tập không có thể loại nhảy nhót phấn khởi điên cuồng như cậu thích, Dunk chỉ có mỗi một việc duy nhất là đưa chân tay lỏng lẻo làm vài động tác nhái lại Joong. Hết nửa buổi thì Dunk chuồn sang nhà Joong ăn ké kem dâu tằm mẹ Joong làm trong tủ lạnh, ăn xong xuôi lại quay về phòng tập nằm dài vung vẩy hai tay lên trời. Lớn lên một chút, Dunk quen với mọi người trong phòng tập, quen cả thứ âm nhạc ồn ào ngày ngày đánh thức Joong, nhưng khi có hai đứa với nhau và Joong không ở trên sàn đấu, cậu thường lôi ra một chiếc MP3 cũ mèm chứa mấy bài nhạc nhẹ rồi chia cho Joong một bên tai nghe của mình.

Đường đến trường của Joong bao giờ cũng ngập trong mấy giai điệu êm êm như thế. Cho đến tận hôm nay, khi chỉ có một mình, cậu vẫn tự động mở ra playlist mà Dunk đã tạo từ năm trước, thỉnh thoảng lại thêm vào một hai bài hát mới cho tới lúc có cả trăm bài. Dunk thích xem phim, playlist chủ yếu là nhạc phim, có những bộ phim Joong không một lần liếc nhìn tên nhưng lại thuộc tất cả nhạc trong phim đó.

Xuống khỏi bến xe buýt, qua một con dốc nữa là đến trường trung học. Mấy hàng cây không che khuất được mặt biển ở sau lưng, trường học của bọn họ nằm trên một con đồi thoai thoải. Joong bước đến hàng cây anh đào trải dài tới tận cổng thì đi chậm lại, thỉnh thoảng chào vài người bạn đi qua, bản thân thì vừa nghe nhạc vừa nhẩn nha ngắm nhìn mấy cánh hoa đào li ti chao qua chao về trong gió. Gió mùa xuân vẫn còn hơi lạnh, cánh hoa chưa nhạt màu gặp gió buông xuống nhẹ nhàng. Dunk thường thích dắt xe trên con đường này dù chỉ cần rướn người vài cái là có thể đạp xe lên cuối dốc. Cứ mỗi mùa xuân đến cậu lại bước chậm rì, vừa bước vừa mở máy ra quay lại cảnh đôi giày của mình đi trên mặt đường đen đậm lác đác vài cánh hoa hồng.

Nhạc bên tai chuyển sang bài khác, chỉ vừa dạo hai nốt đầu Joong đã nhận ra được là nhạc nền của một bộ phim chiếu cách đây khá lâu. Bộ phim này Dunk đã thức suốt hai ngày để xem cho hết. Có một thời gian đâu chừng một tháng, đường từ trường về nhà từ nhà đến trường và cả những phút giải lao trong phòng tập, Joong đều bị hành hạ bằng giọng hát của ca sĩ chuyên nghiệp Jung Seunghwan và ca sĩ tự do Dunk Natachai trong cùng một bài hát mà như hai bài khác nhau.

If it was you, how would it be?
If these crazy days became yours?
If you break down as much as me, will you know? 

(*) Lời dịch tiếng Anh của bài hát If it was you - Jung Seunghwan

Một cánh hoa rơi xuống sát bên, Joong đưa tay bắt lấy rồi xòe bàn tay ra kì lạ ngắm nghía như lần đầu tiên nhìn thấy. Mặt trời sau nhiều tháng chạy trốn ló ra khỏi mấy chòm mây, cùng lúc có cơn gió mạnh từ đâu thổi tới, cánh hoa anh đào bay tung trong không gian như một cơn mưa màu trắng pha hồng. Joong thả cánh hoa trên tay rơi xuống, rồi ngước lên nhìn cả con đường trước mặt. Ánh mắt cậu rơi vào một điểm ở gần cuối con dốc, rồi cùng với tiếng hát vẫn vang lên da diết bên tai, Joong thấy thật khó để mà gom vào trong mắt mình cả một trời hoa.

Dunk đứng dưới hàng hoa hồng phớt, màu đồng phục xanh biển điểm sắc vàng của balo trên vai. Cậu ngước mắt nhìn cơn mưa hoa đào rơi xuống, đưa tay khua khoắng trong không khí mà không bắt được cánh hoa nào. Chắc Dunk cũng không có chủ đích bắt cánh hoa, vì nụ cười trên khóe môi cậu càng lúc càng tươi, ánh mắt cũng vui vẻ quen thuộc như ánh mắt Dunk nhìn mùa hoa của mấy năm về trước.

Những cánh hoa bay đã ở yên trên mặt đất, chỉ còn lại lơ thơ vài cánh hoa rơi đều đều. Dunk xoay người nhìn xuống dốc đã thấy Joong, sau lưng cậu là mặt biển xanh trong không còn xám xịt như những ngày đông vừa qua, mặt trời mùa xuân phủ một lớp vàng mơ xuống mấy nóc nhà lô nhô bên dưới.

"Joong!"

Không còn là Chen.

Dunk gọi một tiếng thật lớn, lại đưa tay vẫy nhiệt tình. Joong còn đứng yên một chỗ, Dunk tưởng cậu không nghe thấy liền gọi to thêm một lần. Joong giật mình vì tiếng gọi sau, chầm chậm sải bước dưới hàng hoa anh đào đi về phía cậu.

Lạ kì thật.

Dunk không nhìn Joong nữa, mà lắng nghe mấy nhịp tim trong lồng ngực mình. Trái tim mấy ngày trước còn phản chủ dộng ầm ầm trong lồng ngực khi chỉ vừa nghe một tiếng nói của Joong, bây giờ nhìn vào cảnh đẹp trước mặt cũng không buồn đập nhanh thêm dù là một nhịp. Chờ cho Joong đến gần, cậu đã nhanh chóng mở lời.

"Hôm nay đi học sớm vậy, bình thường sau kì nghỉ đông cậu vẫn đi muộn nhất lớp cơ mà?"

Joong không đáp lời Dunk. Cậu giả vờ bận rộn tháo tai nghe ra, cuộn lại thành một cuộn gọn gàng mà chắc đến cái tai nghe cũng phải bất ngờ khi lần đầu tiên được đối xử đàng hoàng như thế. Rồi khi sóng bước bên cạnh Dunk dưới hàng hoa như một năm, ba năm, năm năm hay mười năm về trước, Joong lần đầu tiên trong đời nghe tim đập nhanh bất thường dù vừa nghe một bài ballad chứ không phải nhạc dùng để nhảy. Dunk vẫn đào đâu ra không biết rất nhiều chuyện để nói, Joong không dám nhìn cậu cũng không để lọt vào tai một câu nào, trong đầu còn văng vẳng câu hát cuối cùng trước khi luống cuống tắt nhạc đi để nghe cho rõ giọng Dunk gọi từ đằng xa.

How much I want you?
If I was you,
I would just love me.

Ba hồi chuông reo rộn rã trong trường. Dunk ngưng nói chuyện một mình, xốc lại balo rồi chạy ào vào hành lang tầng một. Vừa bước lên cầu thang một bậc, như nhớ ra điều gì, Dunk quay lại cười tươi:

"Joong, tôi là Dunk, lần đầu tiên gặp cậu!"


---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro