hồng trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

✽Lưu ý: Văn phong hơi lủng củng và một số thứ cố ý không liền mạch. Đừng mang đi đâu nha. Đọc vui vẻ nè.
_____
Jeonghan luôn nói Seokmin là bé ngốc của ảnh bởi vì em ngốc thật, ngốc tới mức khiến ai cũng đau lòng. Sự ngây thơ thuần khiết đó vẫn luôn như vậy mãi mãi.

Seokmin có một bí mật, một bí mật rất lớn, một bí mật đến cuối cùng em cũng không cần sự đối đáp.

Những cánh hoa trắng muốt không biết từ khi nào lại lắp đầy những cái hũ rỗng kia, cả dưới sàn nhà cũng rải rác đầy rẫy những cánh hoa mỏng manh, còn một vài cánh hoa gần đây lại có dính chút máu. Seokmin không biết đó là hoa gì, căn bản là em không muốn biết vì nó đã rút cạn sức lực của em đến mức em không còn muốn quan tâm tới vạn vật xung quanh.

Hôm nay em cũng mệt lắm, mệt vì phải trốn tránh người nọ, mệt vì cánh hoa kia ngày một nhiều hơn. Em vẫn chưa thấy được đóa hoa nguyên vẹn của nó là gì nhưng đến lúc đó có lẽ chính em cũng chẳng còn trên đời. Em gục xuống trong nhà vệ sinh của công ty, bây giờ cổ họng của em đau tới mức để nói một lời tròn trĩnh cũng khó. Đành gọi cho Seungcheol để xin nghỉ hộ em vậy.

Âm thanh gõ phím của điện thoại vừa vang lên thì bên ngoài phát ra tiếng nói.

"Anh xin Seungcheol giúp em rồi, giờ thì ra đây với anh đi."

Là Jeonghan, người duy nhất hiểu rõ tình cảnh của em bây giờ. Anh thực sự không biết phải làm sao với đứa ngốc này.

Cửa vừa mở ra thứ đập vào mắt Jeonghan đầu tiên là những cánh hoa trắng tinh khôi nhưng nhuốm máu, không những thế nó lại còn nhiều hơn cả lúc trước. Em buông lỏng cơ thể đầy mệt lắm mà dựa hẳn vào người Jeonghan, vệt máu cũng chưa được chùi hết đã vướng lây sang người anh. Là một người anh nhưng khi thấy đứa em của mình đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần như thế này mà bản thân lại không làm được gì, Jeonghan chỉ biết đau xót cho đứa em mà anh thương nhất này, anh không thể khuyên cũng không thể ép vì anh muốn đứa nhỏ này được tự do nhất có thể.

Hôm nay Jisoo đã ôm em trong phòng tập rất nhiều lại còn ân cần giúp em khi em bị mất tập trung, luôn nhìn em trìu mến tựa như trong ánh mắt anh là tràn ngập tình yêu thương. Lời nói của anh nhẹ nhàng từ tốn cứ thế mà đi vào tai em rồi lại đến đại não, từng chút từng chút làm em lưu luyến không thôi. Nhưng mỗi lần như vậy thì bên trong em lại đau âm ỉ, những cánh đã nghẹn ứ từ lúc nào chỉ trực chờ em nôn ra, từ tận sâu trong em cảm giác như từng gốc rễ đang cố gắng bóp chặt lấy phổi của em.

"Em sao vậy Seokmin? Không khỏe chỗ nào à?"

Mặt mũi em xanh xao, sự khó chịu đã hiện rõ rệt, các thành viên cũng tạm dừng xông việc của mình và nhìn em với đầy sự lo lắng.

Lại thế nữa rồi, em chỉ biết quay sang Jeonghan cầu cứu rồi chạy một mạch ra ngoài nhưng lần này ông trời lại chọn cách tàn nhẫn để đối xử với em. Em chỉ vừa ra khỏi cửa liền không chịu được mà nôn ra hết, cả máu cả hoa đều tuôn ra cùng nhau. Em nôn ra rất nhiều cho đến khi không còn gì để nôn nữa em vẫn chưa ngừng được. Em ho khan rất nhiều đó rồi vài giọt máu cũng từ đó mà ra. Khi mọi thứ đã dừng hẳn thì em bàng hoàng khi mà các thành viên đều đã chứng kiến sự việc này bao gồm cả Hong Jisoo của em.

Em cứ ngây ra đó, máu đọng lại trên môi cũng không lau đi vì em cũng chẳng còn sức nữa. Chắc mọi người không đem mình đi thí nghiệm đâu ha?

"Em..."

"Seokmin à..."

"Cậu..."

"Hyung..."

Họ nhìn vào những cánh hoa trắng tinh khôi nhưng lại nhuốm máu, máu của em, từ lo lắng đến ngỡ ngàng rồi đủ loại biểu cảm. Seokmin của họ bị làm sao vậy? Jeonghan hơi ngớ người nhưng một lúc sau anh tạm bế Seokmin rời khỏi mắt họ một chút. Còn Hong Jisoo từ đầu đến cuối anh chỉ biết đờ người ra đó, anh còn nghĩ do Seokmin ghét mình mới buồn nôn cơ nhưng anh ơi không phải đâu.

Em yêu anh còn không hết thì sao lại ghét anh được cơ chứ.

"Jeonghan, em ấy bị làm sao vậy?"

"Anh ấy ho ra máu sao hyung?"

Còn mấy cánh hoa xinh đẹp kia là từ đâu chứ?

Mingyu chợt ngớ người, cậu dường như hiểu ra gì đó. Cậu cũng đã từng như vậy nhưng cậu lại may mắn hơn em vì cậu có Seungcheol còn bạn cậu thì sao? Seokmin vì ai mà tự nguyện chọn đau đớn vậy chứ.

"Mọi người, Seokmin chỉ hơi ốm với ho thôi không sao đâu. Mọi người về phòng đi ạ để em lo cho cậu ấy."

Cậu nhìn Seungcheol như năn nỉ giúp cậu lôi mọi người về phòng giùm mình và đương nhiên là Seungcheol không thể từ chối.

Đến khi mọi người đi hết cậu mới bước vô phòng của cậu và Jeonghan. Mingyu nhìn người bạn của cậu mà đau lòng thay. Người em đã gầy đi trông thấy, đôi mắt rõ rệt hai quần thâm. Có lẽ cơn đau từ phổi truyền đến cuống họng đã dày vò em suốt mấy đêm liền. Mingyu nhìn những hũ lớn đựng đầy cánh hoa trong phòng của họ, còn có cả vài cánh hoa còn vương vãi khắp phòng. Xem ra người bạn này đã chịu khổ rất nhiều rồi.

"Cậu ấy có thể phẫu thuật mà hyung. Sao lại chật vật như vậy chứ?"

"Thằng bé không muốn. Anh nài nỉ hết lời thằng bé vẫn không muốn. Anh khuyên nó nói ra cho cậu ấy biết nhưng đứa ngốc đó vẫn lì lợm chỉ muốn giữ cho riêng mình."

Mingyu biết rất rõ một khi tên ngốc đó mà bướng bỉnh, cố chấp thì không ai cản nổi kể cả anh lớn Seungcheol. Cậu cũng không muốn nhìn người bạn của mình đang dần héo mòn đi từng ngày nhưng lại không biết giúp gì hết. Phải làm sao đây?

Vài ngày sau, tình trạng của em ngày càng tồi tệ, thành viên khác thì tranh nhau chăm sóc em chỉ riêng Jisoo thì bị giữ lại. Anh dành cho Jeonghan và Mingyu một sự khó hiểu còn hai người kia thì áy náy vô cùng vì lỡ như khi anh vào rồi Seokmin lại nôn ra một đống cánh hoa nữa thì tệ lắm dù không phải lỗi tại Jisoo đâu.

Còn tại sao em nhất quyết không bao giờ thổ lộ ra với Jisoo ư? Vì người ấy của em cũng đã có người trong lòng rồi, người ta là con gái, xinh đẹp nhỏ nhắn và dịu dàng cực kì hợp với tính cách ôn hòa của anh. Còn em tuy luôn được anh yêu thương bảo bọc nhưng có lẽ với anh em chỉ là đứa em trai ngốc nghếch mà anh luôn yêu thương. Nhưng em ơi...lẽ nào...?

"Seokmin à...''

Em đã thấy anh cười hiền từ bên cạnh cô gái ấy mà lòng em xao xuyến đến lạ. Nụ cười đó không phải kiểu đơn thuần như dành cho các thành viên, nụ cười đó rất nhu hòa và ấm áp hơn bình thường tựa nắng xuân chỉ là ánh nắng ấy không thể bao quanh em mà là tỏa sáng xung quanh người con gái ấy. Nhưng cô ấy cũng thật xinh đẹp và rạng rỡ như hướng dương, họ thật đẹp đôi. Đóa hoa lòng em có lẽ cũng đã nở rộ hoàn toàn rồi, chắc cũng đến lúc em nên biết nó là gì rồi nhỉ...

Cái này tặng anh nhé, một hoa hồng trắng nguyên vẹn, nó không dính máu đâu. Xin lỗi anh nhiều lắm. Làm ơn đừng dằn vặt bản thân vì anh đâu có lỗi. Chúng ta đều không ai có lỗi hết. Em sẽ luôn bên cạnh anh và mọi người mà. Anh biết đó Seokmin của anh mạnh mẽ lắm chỉ tiếc là lần này em phải đi trước anh hơi nhiều bước thôi.

Jisoo của em phải thật hạnh phúc đấy. Jisoo của em đừng làm cho người ấy buồn nhé. Jisoo của em, thật cảm ơn anh vì đã xuất hiện trong đời em, cảm ơn vì đã đi cùng em lâu đến vậy. Cảm ơn anh vì tất cả. Em từ trước đến giờ vẫn vậy, vẫn một ý nguyện không mong lời đáp. Tạm biệt nhé.

Em yêu anh rất nhiều, Hong Jisoo.

"NEWS: THÀNH VIÊN NHÓM NHẠC SEVENTEEN ĐÃ QUA ĐỜI TẠI KÍ TÚC XÁ CHUNG. NGUYÊN DO ĐƯỢC GIỮ KÍN"

Một đóa hồng trắng vẹn nguyên tượng trưng cho tình yêu thủy chung, thuần khiết và mãi mãi trường tồn như chính em vậy. Seokmin của anh, anh nên trách em không hay là mãi để em mang theo đau khổ đến khi mất rồi vẫn không được hạnh phúc. Anh có nên khảm hết đống hoa ấy vào người để em mãi ở bên cạnh anh không? Anh có nên đi theo em để cùng em hạnh phúc không? Anh...có nên...có đáng được hạnh phúc không? Làm sao để anh được bên cạnh Seokmin của anh mãi mãi nhỉ?

Seokmin à, anh yêu em nhiều lắm, anh rất yêu em.

Hãy thổ lộ khi có thể, đừng để đến khi bỏ lỡ nhau mới chịu hối tiếc.







﹝Góc lạm dụng -)﹞

Đây là blog nhỏ xinh về otp của mình :33. Đắn đo hồi lâu mình cũng quyết định lập nó bởi vì blog về Sooseok thì mò mỏi mắt cũng không ra nên có thể coi đây là góc nhỏ đầu tiên về otp lạ lùng của mình chăng... Mong được mọi người ủng hộ ạ. Tuy không phải lần đầu mình lập blog nhưng nghiêm túc thực hiện và muốn theo tới cùng thì là lần đầu thật. Sẽ có nhiều thiếu sót nhưng mình sẽ cố gắng tiếp thu ý kiến và thay đổi dần dần ạ. Cảm ơn mọi người rất nhiều. ♥

"Cách biệt" không có drop nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro